Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 212: Đại lão sắp hắc hóa (53)
Edit: Ư Ư
Vậy nên lập tức lấy chìa khóa xe tăng tốc chạy tới bệnh viện.
Con đường đi mất nửa tiếng nhưng anh chỉ dùng mười năm phút đã đến nơi.
Vừa đi vào bệnh viện đã thấy lãnh đạo của bệnh viện đang đứng bên cạnh An Nguyên Phi, còn có một dàn bảo tiêu.
Anh nhíu mày, "Cô ấy đâu?".
An Nguyên Phi nuốt nuốt nước bọt, "Quyền, Quyền Từ, Tô Yên nhỏ bé không xảy ra chuyện gì, là do tớ nhìn nhầm thôi"
Quyền Từ nhấc mắt dùng đôi mắt đen nhánh đảo qua An Nguyên Phi.
Hắn lập tức ngậm miệng lại.
Yên lặng nói: "Phòng bệnh số 17 tầng 17 Khu phòng bệnh."
Quyền Từ không hề nhìn An Nguyên Phi mà sải bước đi tới khu phòng bệnh.
Bên kia.
Tô Yên đi tới bệnh viện La Nguyên Kiệt đang nằm, bởi vì La Nguyên Kiệt là ảnh đế nên phòng bệnh có không ít phóng viên vây quanh.
Người đại diện và trợ lý của gã đang nhìn từng người xem ai không phải phóng viên mới cho vào thăm bện.
Tô Yên đợi một lát mới đi vào bên trong.
Phòng bệnh tràn đầy mùi thuốc sát trùng.
Sáng nay La Nguyên Kiệt đã tỉnh lại.
Tay phải của gã đang được bó thạch cao sắc mặt tái nhợt rất là suy yếu.
Lúc Tô Yên tới thì gã mới tỉnh được một lúc.
Gã vừa mở mắt đã nhìn thấy Tô Yên mặc váy ngồi xuống trước mặt mình.
Ánh nắng buổi sáng chiếu xuống người cô, không biết vì sao La Nguyên Kiệt cảm thấy... hôm nay Tô Yên cực kỳ xinh đẹp.
Hắn lộ ra một nụ cười yếu ớt, giọng nói khàn khàn, "Sao em lại tới đây?"
Tô Yên nghiêm túc, "Anh nghỉ ngơi đi, không cần nói chuyện với tôi."
La Nguyên Kiệt nghe vậy gật gật đầu, nụ cười càng sâu.
Tô Yên nhìn chằm chằm ngực La Nguyên Kiệt.
Khom lưng, thò lại gần, "Anh ta thế nào?"
Giọng nói của Tô Yên rất nhỏ mà La Nguyên Kiệt lại bị chấn động não cho nên đầu óc ong ong không nghe thấy cô nói gì.
Những gã nhìn thấy Tô Yên tới gần, trong lòng dâng lên một cỗ dục vọng.
"Mắng mắng mắng mắng"
Không chết được.
Tô Yên nghe vậy thì yên tâm.
Sau đó lại hỏi một câu, "Bao giờ anh ta có thể đi đóng phim?"
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng!"
Ông không phải bác sĩ sao ông biết được?!
Nhưng mà căn cứ vào sự hiểu biết đỉnh kout của ông về cấu tạo cơ thể con người, hai tuần có thể đi lại, ba tháng có thể khỏi hẳn.
Tô Yên vừa nghe lâu như vậy lại không nhịn được mà nhìn về phía La Nguyên Kiệt, có điểm ghét bỏ, "Sao anh lại yếu ớt như vậy?"
Cô không nói to cho nên La Nguyên Kiệt cũng chẳng nghe thấy gì, gã chỉ cho là cô đang quan tâm gã.
Khàn khàn nói: "Yên tâm, tôi sẽ khỏe lên."
Tô Yên có lệ gật gật đầu.
Đang nói chuyện thì lại nghe thấy tiếng cửa phòng bị đá ra.
Nghe tiếng tiếng động, hai người đều quay đầu nhìn lại.
Bảo tiêu mặc đồ đen lập tức bao quanh phòng bệnh.
Quyền Từ đút tay vào trong túi, khuôn mặt tuấn mỹ nhìn chằm chằm Tô Yên, một lúc sau mới nở nụ cười nói: "Buổi sáng vội vàng ra ngoài sớm như vậy hóa ra là tới quan tâm nó."
Tiểu Hoa, "Ký chủ! Giá trị nguy hiểm của Quyền Từ vượt qua 100! Hắc hóa!!"
Quyền Từ vẫn mỉm cười, anh rũ mắt, ngón tay nhẹ nhàng vân vê, chỉ là hơi thở quanh người càng ngày càng lạnh lẽo, "Thật là không nghe lời, tôi nên làm gì với em bây giờ?"
Con ngươi hung ác nham hiểm tràn đầy lệ khí làm An Nguyên Phi đứng bên cạnh sợ tới mức lùi ra xa mười mét.
Vậy nên lập tức lấy chìa khóa xe tăng tốc chạy tới bệnh viện.
Con đường đi mất nửa tiếng nhưng anh chỉ dùng mười năm phút đã đến nơi.
Vừa đi vào bệnh viện đã thấy lãnh đạo của bệnh viện đang đứng bên cạnh An Nguyên Phi, còn có một dàn bảo tiêu.
Anh nhíu mày, "Cô ấy đâu?".
An Nguyên Phi nuốt nuốt nước bọt, "Quyền, Quyền Từ, Tô Yên nhỏ bé không xảy ra chuyện gì, là do tớ nhìn nhầm thôi"
Quyền Từ nhấc mắt dùng đôi mắt đen nhánh đảo qua An Nguyên Phi.
Hắn lập tức ngậm miệng lại.
Yên lặng nói: "Phòng bệnh số 17 tầng 17 Khu phòng bệnh."
Quyền Từ không hề nhìn An Nguyên Phi mà sải bước đi tới khu phòng bệnh.
Bên kia.
Tô Yên đi tới bệnh viện La Nguyên Kiệt đang nằm, bởi vì La Nguyên Kiệt là ảnh đế nên phòng bệnh có không ít phóng viên vây quanh.
Người đại diện và trợ lý của gã đang nhìn từng người xem ai không phải phóng viên mới cho vào thăm bện.
Tô Yên đợi một lát mới đi vào bên trong.
Phòng bệnh tràn đầy mùi thuốc sát trùng.
Sáng nay La Nguyên Kiệt đã tỉnh lại.
Tay phải của gã đang được bó thạch cao sắc mặt tái nhợt rất là suy yếu.
Lúc Tô Yên tới thì gã mới tỉnh được một lúc.
Gã vừa mở mắt đã nhìn thấy Tô Yên mặc váy ngồi xuống trước mặt mình.
Ánh nắng buổi sáng chiếu xuống người cô, không biết vì sao La Nguyên Kiệt cảm thấy... hôm nay Tô Yên cực kỳ xinh đẹp.
Hắn lộ ra một nụ cười yếu ớt, giọng nói khàn khàn, "Sao em lại tới đây?"
Tô Yên nghiêm túc, "Anh nghỉ ngơi đi, không cần nói chuyện với tôi."
La Nguyên Kiệt nghe vậy gật gật đầu, nụ cười càng sâu.
Tô Yên nhìn chằm chằm ngực La Nguyên Kiệt.
Khom lưng, thò lại gần, "Anh ta thế nào?"
Giọng nói của Tô Yên rất nhỏ mà La Nguyên Kiệt lại bị chấn động não cho nên đầu óc ong ong không nghe thấy cô nói gì.
Những gã nhìn thấy Tô Yên tới gần, trong lòng dâng lên một cỗ dục vọng.
"Mắng mắng mắng mắng"
Không chết được.
Tô Yên nghe vậy thì yên tâm.
Sau đó lại hỏi một câu, "Bao giờ anh ta có thể đi đóng phim?"
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng!"
Ông không phải bác sĩ sao ông biết được?!
Nhưng mà căn cứ vào sự hiểu biết đỉnh kout của ông về cấu tạo cơ thể con người, hai tuần có thể đi lại, ba tháng có thể khỏi hẳn.
Tô Yên vừa nghe lâu như vậy lại không nhịn được mà nhìn về phía La Nguyên Kiệt, có điểm ghét bỏ, "Sao anh lại yếu ớt như vậy?"
Cô không nói to cho nên La Nguyên Kiệt cũng chẳng nghe thấy gì, gã chỉ cho là cô đang quan tâm gã.
Khàn khàn nói: "Yên tâm, tôi sẽ khỏe lên."
Tô Yên có lệ gật gật đầu.
Đang nói chuyện thì lại nghe thấy tiếng cửa phòng bị đá ra.
Nghe tiếng tiếng động, hai người đều quay đầu nhìn lại.
Bảo tiêu mặc đồ đen lập tức bao quanh phòng bệnh.
Quyền Từ đút tay vào trong túi, khuôn mặt tuấn mỹ nhìn chằm chằm Tô Yên, một lúc sau mới nở nụ cười nói: "Buổi sáng vội vàng ra ngoài sớm như vậy hóa ra là tới quan tâm nó."
Tiểu Hoa, "Ký chủ! Giá trị nguy hiểm của Quyền Từ vượt qua 100! Hắc hóa!!"
Quyền Từ vẫn mỉm cười, anh rũ mắt, ngón tay nhẹ nhàng vân vê, chỉ là hơi thở quanh người càng ngày càng lạnh lẽo, "Thật là không nghe lời, tôi nên làm gì với em bây giờ?"
Con ngươi hung ác nham hiểm tràn đầy lệ khí làm An Nguyên Phi đứng bên cạnh sợ tới mức lùi ra xa mười mét.
Bình luận truyện