Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 372: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 46
Edit: Tinh Niệm
Tô Yên bên này, bắt đầu vội trở về.
Tuy rằng sổ nhật ký không có lấy được, nhưng cũng may, lấy lại được lễ vật.
Cũng coi như là hoàn thành một nửa.
Cô đi ra ngoài tiểu khu, bắt một chiếc xe taxi.
Chạy về nhà.
Nửa giờ sau, đi vào cổng khu.
Sau đó liền nhìn một chiếc xe hơi màu đen ngừng ở trước cửa chỗ cô.
Mà ở dưới gốc cây gần đó, thấy có hai người lôi kéo giật nhẹ.
Cô vừa xuống xe, liền nghe được thanh âm Kỷ Tinh Vũ buồn bực
"Lâm Y Nhân! Anh đang hỏi em, vết thương trên mặt rốt cuộc là như thế nào, đừng nói với anh là bị va đập!"
Lâm Y Nhân chỉ cúi đầu đứng ở kia.
Thật lâu sau, nghe Lâm Y Nhân nói một câu
"Kỷ Tinh Vũ, một tháng tới cậu có thể giả bộ không quen biết tôi hay không?"
Lâm Y Nhân thanh âm thực nhẹ.
Kỷ Tinh Vũ nghi hoặc
"Có ý gì?"
Lâm Y Nhân ngẩng đầu lên, nhìn Kỷ Tinh Vũ
"Tôi muốn nhìn một chút, không có cậu, cuộc sống của tôi sẽ thế nào."
Một câu này của cô, khiến mặt Kỷ Tinh Vũ nháy mắt biến xanh.
Hắn nắm chặt tay cô không cho đi.
Có thể do hai người quá quen thuộc.
Quen thuộc đến nỗi Kỷ Tinh Vũ phi thường rõ ràng Lâm Y Nhân là người như thế nào.
Lời cô nói ra, đều đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ.
Tuyệt đối sẽ không đột nhiên tâm huyết dâng trào.
Những lời này của cô ý là, cô không tính toán lại tiếp tục cùng hắn dây dưa nữa.
Không phải bạn học, không phải bạn bè.
Là người xa lạ.
Kỷ Tinh Vũ cắn chặt răng, đôi mắt giận đến đỏ
"Em lặp lại lần nữa?"
Lâm Y Nhân không nói lời nào, cô chỉ nhìn hắn.
Bộ dáng Kỷ Tinh Vũ thực giống ánh mặt trời.
Tô Yên đã từng xem qua một đoạn video biểu diễn của hắn.
Dùng một câu hình dung, chính là thiếu niên hào quang vạn trượng, khí phách hăng hái.
Nhớ rõ trên mạng đã từng truyền lưu một câu, là fans Kỷ Tinh Vũ nói với người qua đường.
" nếu bạn xem qua Kỷ Tinh Vũ biểu diễn, tôi nghĩ bạn sẽ hiểu, vì sao chúng tôi yêu anh ấy như vậy. "
Là loại khí phách nhiệt huyết tùy ý, loại hào quang tỏa sáng trên sân khấu.
Hắn vừa ra sân, là có thể nhìn thấy trên đài dưới đài tất cả đều sôi động lên.
Không khí cao vút, hắn nói cái gì, chính là cái đó.
Hắn như là ánh sáng, làm mọi người điên cuồng.
Hiện giờ, đồng chí Kỷ Tinh Vũ được fan yêu đến chết đi sống lại này.
Lại bị người mình thích lăn lộn đến chết đi sống lại, hai mắt đỏ lên.
Lâm Y Nhân trầm mặc, rốt cuộc khiến Kỷ Tinh Vũ bạo phát.
Hắn gắt gao nắm chặt tay cô, một chữ một chữ thốt ra ngoài
"Lâm Y Nhân, em chính là ỷ vào tôi thích em, mới đối với tôi như vậy?."
Lâm Y Nhân nhìn hắn, trên mặt biểu tình gì cũng không có, chỉ là nhìn hắn
"Cậu nói rất đúng. Cho nên, cậu đừng thích tôi."
Tô Yên nhìn Lâm Y Nhân, mày nhíu một chút.
Đại khái là có điểm kinh ngạc.
Bởi vì cô thế nhưng cảm nhận được ác ý trên người Lâm Y Nhân.
Ác ý kia chỉ đối với Kỷ Tinh Vũ.
Nhưng mà quá nhỏ nên Tiểu Hoa nhìn không ra.
Nó chỉ là đơn thuần xem diễn
"Oa thật là ~~ nam ca sĩ đỉnh cấp lưu lượng yêu thiếu nữ bình phàm??"
Thực tốt, rất lợi hại.
Lâm Y Nhân nói xong, hung hăng đẩy Kỷ Tinh Vũ ra.
Hai người dưới gốc cây dây dây dưa dưa.
Rốt cuộc, vẫn là Lâm Y Nhân phát hiện Tô Yên trước.
Lâm Y Nhân lập tức thu liễm cảm xúc, cô nói với Tô Yên
"Chị Tô Yên."
Kỷ Tinh Vũ còn muốn cùng Lâm Y Nhân nói rõ ràng, kết quả nhìn thấy Tô Yên, lời hắn muốn nói lại thôi ngăn lại trong miệng.
Sau đó đối với Tô Yên nói
"Cô giáo, tôi đi trước, ngày mai lại đến xem chị cùng anh trai."
Tô Yên bên này, bắt đầu vội trở về.
Tuy rằng sổ nhật ký không có lấy được, nhưng cũng may, lấy lại được lễ vật.
Cũng coi như là hoàn thành một nửa.
Cô đi ra ngoài tiểu khu, bắt một chiếc xe taxi.
Chạy về nhà.
Nửa giờ sau, đi vào cổng khu.
Sau đó liền nhìn một chiếc xe hơi màu đen ngừng ở trước cửa chỗ cô.
Mà ở dưới gốc cây gần đó, thấy có hai người lôi kéo giật nhẹ.
Cô vừa xuống xe, liền nghe được thanh âm Kỷ Tinh Vũ buồn bực
"Lâm Y Nhân! Anh đang hỏi em, vết thương trên mặt rốt cuộc là như thế nào, đừng nói với anh là bị va đập!"
Lâm Y Nhân chỉ cúi đầu đứng ở kia.
Thật lâu sau, nghe Lâm Y Nhân nói một câu
"Kỷ Tinh Vũ, một tháng tới cậu có thể giả bộ không quen biết tôi hay không?"
Lâm Y Nhân thanh âm thực nhẹ.
Kỷ Tinh Vũ nghi hoặc
"Có ý gì?"
Lâm Y Nhân ngẩng đầu lên, nhìn Kỷ Tinh Vũ
"Tôi muốn nhìn một chút, không có cậu, cuộc sống của tôi sẽ thế nào."
Một câu này của cô, khiến mặt Kỷ Tinh Vũ nháy mắt biến xanh.
Hắn nắm chặt tay cô không cho đi.
Có thể do hai người quá quen thuộc.
Quen thuộc đến nỗi Kỷ Tinh Vũ phi thường rõ ràng Lâm Y Nhân là người như thế nào.
Lời cô nói ra, đều đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ.
Tuyệt đối sẽ không đột nhiên tâm huyết dâng trào.
Những lời này của cô ý là, cô không tính toán lại tiếp tục cùng hắn dây dưa nữa.
Không phải bạn học, không phải bạn bè.
Là người xa lạ.
Kỷ Tinh Vũ cắn chặt răng, đôi mắt giận đến đỏ
"Em lặp lại lần nữa?"
Lâm Y Nhân không nói lời nào, cô chỉ nhìn hắn.
Bộ dáng Kỷ Tinh Vũ thực giống ánh mặt trời.
Tô Yên đã từng xem qua một đoạn video biểu diễn của hắn.
Dùng một câu hình dung, chính là thiếu niên hào quang vạn trượng, khí phách hăng hái.
Nhớ rõ trên mạng đã từng truyền lưu một câu, là fans Kỷ Tinh Vũ nói với người qua đường.
" nếu bạn xem qua Kỷ Tinh Vũ biểu diễn, tôi nghĩ bạn sẽ hiểu, vì sao chúng tôi yêu anh ấy như vậy. "
Là loại khí phách nhiệt huyết tùy ý, loại hào quang tỏa sáng trên sân khấu.
Hắn vừa ra sân, là có thể nhìn thấy trên đài dưới đài tất cả đều sôi động lên.
Không khí cao vút, hắn nói cái gì, chính là cái đó.
Hắn như là ánh sáng, làm mọi người điên cuồng.
Hiện giờ, đồng chí Kỷ Tinh Vũ được fan yêu đến chết đi sống lại này.
Lại bị người mình thích lăn lộn đến chết đi sống lại, hai mắt đỏ lên.
Lâm Y Nhân trầm mặc, rốt cuộc khiến Kỷ Tinh Vũ bạo phát.
Hắn gắt gao nắm chặt tay cô, một chữ một chữ thốt ra ngoài
"Lâm Y Nhân, em chính là ỷ vào tôi thích em, mới đối với tôi như vậy?."
Lâm Y Nhân nhìn hắn, trên mặt biểu tình gì cũng không có, chỉ là nhìn hắn
"Cậu nói rất đúng. Cho nên, cậu đừng thích tôi."
Tô Yên nhìn Lâm Y Nhân, mày nhíu một chút.
Đại khái là có điểm kinh ngạc.
Bởi vì cô thế nhưng cảm nhận được ác ý trên người Lâm Y Nhân.
Ác ý kia chỉ đối với Kỷ Tinh Vũ.
Nhưng mà quá nhỏ nên Tiểu Hoa nhìn không ra.
Nó chỉ là đơn thuần xem diễn
"Oa thật là ~~ nam ca sĩ đỉnh cấp lưu lượng yêu thiếu nữ bình phàm??"
Thực tốt, rất lợi hại.
Lâm Y Nhân nói xong, hung hăng đẩy Kỷ Tinh Vũ ra.
Hai người dưới gốc cây dây dây dưa dưa.
Rốt cuộc, vẫn là Lâm Y Nhân phát hiện Tô Yên trước.
Lâm Y Nhân lập tức thu liễm cảm xúc, cô nói với Tô Yên
"Chị Tô Yên."
Kỷ Tinh Vũ còn muốn cùng Lâm Y Nhân nói rõ ràng, kết quả nhìn thấy Tô Yên, lời hắn muốn nói lại thôi ngăn lại trong miệng.
Sau đó đối với Tô Yên nói
"Cô giáo, tôi đi trước, ngày mai lại đến xem chị cùng anh trai."
Bình luận truyện