Nam Chủ Mau Nằm Xuống
Chương 3: Tổng tài dưỡng nữ (2)
Edit+ Beta: DinhDiepKyVan
Mọi người ở một bên nhìn mà rơi nước mắt, một bên thì đi lấy thức ăn cho tiểu nha đầu này, trong lòng từng đợt lên men, ai! Bà lão lúc này mới đi được có mấy ngày, Tiểu Ca liền gầy một vòng, trên mặt đã không còn huyết sắc, trắng bệch dọa người. Hiện tại, người trong thôn cũng không có giàu có gì, Sở gia lưu lại tiểu nha đầu này một mình thì làm sao đây nha!
Sở Ca ăn xong, liền đi xuống giường. Một bà thím bên cạnh tay mắt lanh lẹ đè cô lại, “Tiểu Ca, con làm gì vậy? Thân mình còn chưa khỏe thì đừng đi xuống dưới.”
Sở Ca trước dùng tay áo lau nước mắt, sau đó bắt lấy tay bà ta, “Thím ba, con không có việc gì. Trước mắt bà nội không có ai trông, lập tức phải an táng, con phải đi đưa bà nội.”
Tiểu cô nương ra vẻ kiên cường nói, tức khắc làm tất cả phụ nữ trung niên ba, bốn mươi tuổi trong phòng đều đỏ hốc mắt, người bị gọi là thím ba sờ sờ đầu Sở Ca, từ bên cạnh lấy một chiếc áo khoác thật dày mặc vào cho cô, “Được, thím ba đi cùng con.” Sau đó nắm tay Sở Ca đi tới quan tài ở bên ngoài sảnh.
Đã đến giờ đưa ma, hiện tại nông thôn vẫn còn duy trì tập tục thổ táng*, mộ địa của Sở gia khá xa, dọc theo đường đi Sở Ca không rên một tiếng, yên lặng đi theo phía sau quan tài, thím ba thấy được liền một trận đau lòng.
*Thổ táng: ta nghĩ chắc là chôn xuống đất giống mình á
Quan tài xuống mồ, người chung quanh đều đi hết rồi, Sở Ca nhìn đống đất mới được đào lên trước mắt, không nói gì. Thím ba kéo kéo tay cô, “Tiểu Ca, chúng ta trở về đi.” Sở Ca đem tay từ trong lòng ngực thím ba rút ra, đem tiền lúc thời điểm vừa mới rời giường từ trên giường lấy được nhét vào trong tay thím ba.
Thím ba mở ra, vừa thấy liền hoảng sợ, cái này cũng không phải là một số tiền nhỏ, thế nhưng có tới năm ngàn.
“Tiểu Ca?”
Sở Ca đem tiền một lần nữa bao bọc tốt, đặt ở tay bà ta, “Thím ba, tang lễ bà nội ít nhiều chú ba cũng hỗ trợ mua quan tài gì đó, bà nội mới có thể bình an mà xuống mồ, tiền này, thím ba trả cho nhóm chú thím đã hỗ trợ giúp con, còn tiền dư lại, thì thím cứ giữ lại đi coi như là tiền còn mời chú thím hỗ trợ con.”
Thím ba nghe vậy liền tức giận đem tiền nhét vào trong tay Sở Ca, “Cái này thì có là gì? Hàng xóm quê nhà với nhau, giúp một chút còn có thể lấy tiền, con đem thím trở thành người gì rồi?”
Sở Ca đem tiền đặt ở trong tay thím ba, nâng mặt lên, trên mặt không cho phép người ta từ chối, “Thím ba, con biết mọi người đều là người tốt, chính là cái này dù sao cũng là tang sự, liền tính thím cùng với chú ba không ngại, nhưng những người khác thì sao? Thím ba, con đưa tiền này là hy vọng về sau sẽ không có người bởi vì chuyện này mà oán trách bà nội, thím nhận lấy đi!”
Thím ba có chút do dự, dù sao Sở Ca nói cũng là sự thật, cũng liền không từ chối.
“Được, thím ba giữ giúp con, con cùng thím ba đi xuống đi, ở ngoài nắng lâu sẽ bị đen.”
Sở Ca lắc đầu, “Thím ba, thím đi trước đi, con trò chuyện cùng với bà nội một lát. Yên tâm, con khẳng định sẽ trở về trước trời tối.”
Thím ba bất đắc dĩ, đành phải gật gật đầu, một mình đi xuống dưới chân núi. Đi đến nửa đường thì quay đầu lại nhìn, thân mình tiểu cô nương đơn bạc cô đơn đứng ở một mảnh địa phương trống trải, càng hiện lên vẻ cô tịch, thím ba thở dài, nhịn không được mà đỏ hốc mắt.
Sở Ca đứng ở trước mộ bà nội, nhẹ nhàng xoa xoa nước mắt trên mặt. Sau đó quay đầu nhìn về một bên, bên kia có ba cái mộ bia, phân biệt chỗ an táng ông nội Sở cùng với ba mẹ của Sở Ca. Sở Ca hơi lui lại phía sau mấy bước.
“Ông nội bà nội, chú dì, không biết mọi người có nhìn thấy Sở Ca hay không, nhưng mọi người yên tâm, đời này, con sẽ làm cho Sở Ca sống thật tốt, làm cho những người từng tổn thương cô ấy bị trừng phạt.”
Sau khi nói xong, đối với phần mộ trước mặt dập đầu mấy cái, liền xoay người đi đầu cũng không quay lại, lúc này, Đường Huân hẳn là đã tới rồi đi!
Sở Ca đi tới dưới chân núi, quả nhiên ở cửa nhà mình gặp được Đường Huân, chỉ là hắn tới chậm, tang lễ đã kết thúc, cho nên hắn mới ở chỗ này chờ.
Sở Ca chỉ là nhìn thoáng qua rồi thôi, nỗ lực khống chế xúc động muốn phác gục hắn ở trong lòng ngực mình, rốt cuộc cô hiện tại còn không có quen biết Đường Huân. Âm thầm nhíu mi, xem ra cảm xúc của nguyên chủ vẫn còn lưu lại trong cơ thể. Hít sâu vài cái, mới ngăn chặn được xúc động trong lòng, xem ra phải tìm hệ thống yêu cầu một chút phương pháp khống chế mới được, bằng không sẽ dễ dàng phá hư chuyện. Sau đó liền hờ hững từ bên người hắn đi qua.
Trên đường Đường Huân chậm trễ trong chốc lát, cho nên thời điểm đến nơi đã là buổi tối, đợi hồi lâu cũng không thấy có người tới, thời điểm đang định từ bỏ, liền thấy ở trên đường xuất hiện một thiếu nữ thật xinh đẹp, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt. Nhìn lâu một chút mới rốt cuộc từ trên mặt cô nhìn thấy bộ dáng quen thuộc, đứa nhỏ này một năm không thấy liền biến hóa thật lớn. Vừa định mở miệng, lại thấy cô thế nhưng trực tiếp lướt qua hắn đi tiếp.
Đường Huân sửng sốt một chút, cô đây là không quen biết hắn? Thời điểm cô mở cửa, hắn chạy nhanh tới giữ chặt cánh tay cô, lại thấy trên mặt cô rõ ràng có chút phòng bị. Nhịn không được cười một tiếng, “Tiểu nha đầu không quen biết chú? Chúng ta năm trước còn gặp qua. Chú là bạn của ba ba con Đường Huân, lúc trước con còn kêu chú là chú Đường, con còn nhớ không?”
Sở Ca nghe thấy hắn nói nghiêm túc liền đánh giá một chút, sau đó trong ánh mắt lộ ra thần sắc hiểu rõ, rồi nhàn nhạt kêu một tiếng, “Chú Đường.” Sau đó mở cửa ra. Đi được một đoạn rồi quay đầu mới phát hiện hắn còn đứng ở ngoài cửa, nghi hoặc nhìn về phía hắn, Đường Huân không biết vì sao, lại trong ánh mắt của cô đọc ra được “Chú vì sao không tiến vào?” Sau đó nhịn không được khụ một chút, đi theo phía sau cô tiến vào phòng.
Ở nông thôn, phòng ở tự nhiên không có đẹp, trang hoàng giống như trong thành phố, nhưng trong nhà nơi nơi lại tràn ngập không khí ấm áp, bức màn có hoa, trên sô pha cũng có hoa văn giống như vậy, mặt trên đệm dựa có mấy hình dáng đáng yêu, trên bàn bày một bình hoa nhỏ, tuy rằng một chút đều không quý báu, nhưng lại mạc danh cảm thấy rất thư thái.
Đường Huân ngồi ở trên sô pha nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn cũng cảm thấy thả lỏng. Lúc này Sở Ca từ trong phòng bếp mang ra hai ly nước, một ly đặt ở phía trước hắn, một ly khác thì cô ngồi ở đối diện hắn bưng lên nghiêm túc uống. Thật là nghiêm túc, đôi tay ôm cái ly, đôi mắt to cũng gắt gao mà nhìn hắn chằm chằm, thẳng đến khi thời điểm uống được một nửa mới nhẹ nhàng mà đem ly nước thả xuống, miệng thở ra một hơi thật sâu, khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cung nhỏ, hiển nhiên là bởi vì tâm tình đã được giải khát nên không tệ lắm.
Biết rõ là không thích hợp, nhưng Đường Huân vẫn là không nhịn được mà muốn cười, nên đành phải bưng ly nước lên uống để che dấu khóe miệng đang nhếch lên của mình. Thật sự là quá đáng yêu!
Thả ly nước xuống, Đường Huân nhìn về phía cô gái nghiêm trang ở đối diện. Nghĩ nghĩ, vẫn nên quyết định đi thẳng vào vấn đề.
“Sở Ca, con đi theo chú không?”
Sở Ca ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, tuy rằng không có mở miệng, nhưng trong ánh mắt biểu hiện rõ ràng là cô muốn nói, “Có ý gì?”
“Hiện tại bà nội con không còn nữa, chú không yên tâm để con ở chỗ này một mình, con nguyện ý đi theo chú không? Về sau, chú sẽ đối xử với con thật tốt.”
Sở Ca cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Chú vẫn sẽ luôn đối xử tốt với tôi sao? Sẽ không bỏ tôi lại một mình sao?”
Đường Huân nghe vậy liền dừng lại, đột nhiên có một chút đau lòng, “Chú sẽ đối xử tốt với con, sẽ không bỏ con lại một mình.”
Sở Ca nhẹ nhàng cười với hắn, “Được, tôi tin tưởng chú. Tôi đi theo chú.”
Mọi người ở một bên nhìn mà rơi nước mắt, một bên thì đi lấy thức ăn cho tiểu nha đầu này, trong lòng từng đợt lên men, ai! Bà lão lúc này mới đi được có mấy ngày, Tiểu Ca liền gầy một vòng, trên mặt đã không còn huyết sắc, trắng bệch dọa người. Hiện tại, người trong thôn cũng không có giàu có gì, Sở gia lưu lại tiểu nha đầu này một mình thì làm sao đây nha!
Sở Ca ăn xong, liền đi xuống giường. Một bà thím bên cạnh tay mắt lanh lẹ đè cô lại, “Tiểu Ca, con làm gì vậy? Thân mình còn chưa khỏe thì đừng đi xuống dưới.”
Sở Ca trước dùng tay áo lau nước mắt, sau đó bắt lấy tay bà ta, “Thím ba, con không có việc gì. Trước mắt bà nội không có ai trông, lập tức phải an táng, con phải đi đưa bà nội.”
Tiểu cô nương ra vẻ kiên cường nói, tức khắc làm tất cả phụ nữ trung niên ba, bốn mươi tuổi trong phòng đều đỏ hốc mắt, người bị gọi là thím ba sờ sờ đầu Sở Ca, từ bên cạnh lấy một chiếc áo khoác thật dày mặc vào cho cô, “Được, thím ba đi cùng con.” Sau đó nắm tay Sở Ca đi tới quan tài ở bên ngoài sảnh.
Đã đến giờ đưa ma, hiện tại nông thôn vẫn còn duy trì tập tục thổ táng*, mộ địa của Sở gia khá xa, dọc theo đường đi Sở Ca không rên một tiếng, yên lặng đi theo phía sau quan tài, thím ba thấy được liền một trận đau lòng.
*Thổ táng: ta nghĩ chắc là chôn xuống đất giống mình á
Quan tài xuống mồ, người chung quanh đều đi hết rồi, Sở Ca nhìn đống đất mới được đào lên trước mắt, không nói gì. Thím ba kéo kéo tay cô, “Tiểu Ca, chúng ta trở về đi.” Sở Ca đem tay từ trong lòng ngực thím ba rút ra, đem tiền lúc thời điểm vừa mới rời giường từ trên giường lấy được nhét vào trong tay thím ba.
Thím ba mở ra, vừa thấy liền hoảng sợ, cái này cũng không phải là một số tiền nhỏ, thế nhưng có tới năm ngàn.
“Tiểu Ca?”
Sở Ca đem tiền một lần nữa bao bọc tốt, đặt ở tay bà ta, “Thím ba, tang lễ bà nội ít nhiều chú ba cũng hỗ trợ mua quan tài gì đó, bà nội mới có thể bình an mà xuống mồ, tiền này, thím ba trả cho nhóm chú thím đã hỗ trợ giúp con, còn tiền dư lại, thì thím cứ giữ lại đi coi như là tiền còn mời chú thím hỗ trợ con.”
Thím ba nghe vậy liền tức giận đem tiền nhét vào trong tay Sở Ca, “Cái này thì có là gì? Hàng xóm quê nhà với nhau, giúp một chút còn có thể lấy tiền, con đem thím trở thành người gì rồi?”
Sở Ca đem tiền đặt ở trong tay thím ba, nâng mặt lên, trên mặt không cho phép người ta từ chối, “Thím ba, con biết mọi người đều là người tốt, chính là cái này dù sao cũng là tang sự, liền tính thím cùng với chú ba không ngại, nhưng những người khác thì sao? Thím ba, con đưa tiền này là hy vọng về sau sẽ không có người bởi vì chuyện này mà oán trách bà nội, thím nhận lấy đi!”
Thím ba có chút do dự, dù sao Sở Ca nói cũng là sự thật, cũng liền không từ chối.
“Được, thím ba giữ giúp con, con cùng thím ba đi xuống đi, ở ngoài nắng lâu sẽ bị đen.”
Sở Ca lắc đầu, “Thím ba, thím đi trước đi, con trò chuyện cùng với bà nội một lát. Yên tâm, con khẳng định sẽ trở về trước trời tối.”
Thím ba bất đắc dĩ, đành phải gật gật đầu, một mình đi xuống dưới chân núi. Đi đến nửa đường thì quay đầu lại nhìn, thân mình tiểu cô nương đơn bạc cô đơn đứng ở một mảnh địa phương trống trải, càng hiện lên vẻ cô tịch, thím ba thở dài, nhịn không được mà đỏ hốc mắt.
Sở Ca đứng ở trước mộ bà nội, nhẹ nhàng xoa xoa nước mắt trên mặt. Sau đó quay đầu nhìn về một bên, bên kia có ba cái mộ bia, phân biệt chỗ an táng ông nội Sở cùng với ba mẹ của Sở Ca. Sở Ca hơi lui lại phía sau mấy bước.
“Ông nội bà nội, chú dì, không biết mọi người có nhìn thấy Sở Ca hay không, nhưng mọi người yên tâm, đời này, con sẽ làm cho Sở Ca sống thật tốt, làm cho những người từng tổn thương cô ấy bị trừng phạt.”
Sau khi nói xong, đối với phần mộ trước mặt dập đầu mấy cái, liền xoay người đi đầu cũng không quay lại, lúc này, Đường Huân hẳn là đã tới rồi đi!
Sở Ca đi tới dưới chân núi, quả nhiên ở cửa nhà mình gặp được Đường Huân, chỉ là hắn tới chậm, tang lễ đã kết thúc, cho nên hắn mới ở chỗ này chờ.
Sở Ca chỉ là nhìn thoáng qua rồi thôi, nỗ lực khống chế xúc động muốn phác gục hắn ở trong lòng ngực mình, rốt cuộc cô hiện tại còn không có quen biết Đường Huân. Âm thầm nhíu mi, xem ra cảm xúc của nguyên chủ vẫn còn lưu lại trong cơ thể. Hít sâu vài cái, mới ngăn chặn được xúc động trong lòng, xem ra phải tìm hệ thống yêu cầu một chút phương pháp khống chế mới được, bằng không sẽ dễ dàng phá hư chuyện. Sau đó liền hờ hững từ bên người hắn đi qua.
Trên đường Đường Huân chậm trễ trong chốc lát, cho nên thời điểm đến nơi đã là buổi tối, đợi hồi lâu cũng không thấy có người tới, thời điểm đang định từ bỏ, liền thấy ở trên đường xuất hiện một thiếu nữ thật xinh đẹp, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt. Nhìn lâu một chút mới rốt cuộc từ trên mặt cô nhìn thấy bộ dáng quen thuộc, đứa nhỏ này một năm không thấy liền biến hóa thật lớn. Vừa định mở miệng, lại thấy cô thế nhưng trực tiếp lướt qua hắn đi tiếp.
Đường Huân sửng sốt một chút, cô đây là không quen biết hắn? Thời điểm cô mở cửa, hắn chạy nhanh tới giữ chặt cánh tay cô, lại thấy trên mặt cô rõ ràng có chút phòng bị. Nhịn không được cười một tiếng, “Tiểu nha đầu không quen biết chú? Chúng ta năm trước còn gặp qua. Chú là bạn của ba ba con Đường Huân, lúc trước con còn kêu chú là chú Đường, con còn nhớ không?”
Sở Ca nghe thấy hắn nói nghiêm túc liền đánh giá một chút, sau đó trong ánh mắt lộ ra thần sắc hiểu rõ, rồi nhàn nhạt kêu một tiếng, “Chú Đường.” Sau đó mở cửa ra. Đi được một đoạn rồi quay đầu mới phát hiện hắn còn đứng ở ngoài cửa, nghi hoặc nhìn về phía hắn, Đường Huân không biết vì sao, lại trong ánh mắt của cô đọc ra được “Chú vì sao không tiến vào?” Sau đó nhịn không được khụ một chút, đi theo phía sau cô tiến vào phòng.
Ở nông thôn, phòng ở tự nhiên không có đẹp, trang hoàng giống như trong thành phố, nhưng trong nhà nơi nơi lại tràn ngập không khí ấm áp, bức màn có hoa, trên sô pha cũng có hoa văn giống như vậy, mặt trên đệm dựa có mấy hình dáng đáng yêu, trên bàn bày một bình hoa nhỏ, tuy rằng một chút đều không quý báu, nhưng lại mạc danh cảm thấy rất thư thái.
Đường Huân ngồi ở trên sô pha nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn cũng cảm thấy thả lỏng. Lúc này Sở Ca từ trong phòng bếp mang ra hai ly nước, một ly đặt ở phía trước hắn, một ly khác thì cô ngồi ở đối diện hắn bưng lên nghiêm túc uống. Thật là nghiêm túc, đôi tay ôm cái ly, đôi mắt to cũng gắt gao mà nhìn hắn chằm chằm, thẳng đến khi thời điểm uống được một nửa mới nhẹ nhàng mà đem ly nước thả xuống, miệng thở ra một hơi thật sâu, khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cung nhỏ, hiển nhiên là bởi vì tâm tình đã được giải khát nên không tệ lắm.
Biết rõ là không thích hợp, nhưng Đường Huân vẫn là không nhịn được mà muốn cười, nên đành phải bưng ly nước lên uống để che dấu khóe miệng đang nhếch lên của mình. Thật sự là quá đáng yêu!
Thả ly nước xuống, Đường Huân nhìn về phía cô gái nghiêm trang ở đối diện. Nghĩ nghĩ, vẫn nên quyết định đi thẳng vào vấn đề.
“Sở Ca, con đi theo chú không?”
Sở Ca ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, tuy rằng không có mở miệng, nhưng trong ánh mắt biểu hiện rõ ràng là cô muốn nói, “Có ý gì?”
“Hiện tại bà nội con không còn nữa, chú không yên tâm để con ở chỗ này một mình, con nguyện ý đi theo chú không? Về sau, chú sẽ đối xử với con thật tốt.”
Sở Ca cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Chú vẫn sẽ luôn đối xử tốt với tôi sao? Sẽ không bỏ tôi lại một mình sao?”
Đường Huân nghe vậy liền dừng lại, đột nhiên có một chút đau lòng, “Chú sẽ đối xử tốt với con, sẽ không bỏ con lại một mình.”
Sở Ca nhẹ nhàng cười với hắn, “Được, tôi tin tưởng chú. Tôi đi theo chú.”
Bình luận truyện