Chương 50: Nam thần quá phúc hắc
Nghe được lời này, bước chân của Tô Yên dừng lại, chậm rãi cười.
Chỉ là ý cười không lan tới đáy mắt, khiến khuôn mặt nhỏ vốn điềm đạm xinh đẹp của cô thoạt nhìn mang vài phần âm lãnh.
Tô Yên nghiêng nghiêng đầu, hai con ngươi hắc bạch phân minh lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt của Hùng Bội Lan, cười hỏi: "Sao mẹ chắc chắn Kỷ Vô Trần sẽ lựa chọn tôi thay vì gia tài bạc triệu chứ?"
"Nhưng..."
Hùng Bội Lan ngây ngẩn cả người, đúng vậy...
Kỷ Thành chính là tỷ phú số một ở Hoa Hạ, đó là bao nhiêu tiền?
Tư liệu bị bà ta lấy trộm, cơ mật thương nghiệp bị bà ta tiết lộ.
Kỷ Thành đến ý muốn gϊếŧ bà ta cũng có, càng miễn bàn là Kỷ Vô Trần, anh chính là người thừa kế duy nhất của Kỷ gia nha! Gia tài bạc triệu này tương lai không phải sẽ là của cậu ta hay sao?
Thấy Hùng Bội Lan ngây ngẩn tại chỗ, Tô Yên cười nhạo một tiếng rồi quay người rời đi.
Vừa lúc nhìn thấy Kỷ Vô Trần đang đi về phía cô.
Hùng Bội Lan vừa nhìn thấy Kỷ Vô Trần, cả người liền luống cuống, hoang mang lo sợ nhìn bốn phía, tìm một góc khuất vội vàng chui vào trốn tránh.
Tô Yên nhìn thấy thế, ánh mắt tối sầm xuống, lại vẫn cười ngọt ngào với Kỷ Vô Trần đang đi đến.
Hỏi: "Anh trai đặc biệt đến đây tìm em sao?"
Tầm mắt Kỷ Vô Trần xoẹt qua chỗ Hùng Bội Lan vừa biến mất, lạnh nhạt nói: "Người vừa rồi là Hùng Bội Lan?"
"Hả?"
Tô Yên lập tức làm ra bộ dáng mờ mịt, chớp chớp mắt, hỏi: "Anh trai, anh đang nói gì vậy? Cả năm nay tôi cũng không gặp bà ta, sao bà ta có thể tới tìm tôi được?"
Giọng nói của cô tràn đầy vô tội, lúc nói đến Hùng Bội Lan, giọng điệu rất lạnh nhạt.
Dường như thật sự hoàn toàn không coi bà ta trở thành mẹ của mình vậy.
Mí mắt Kỷ Vô Trần rũ xuống, bình tĩnh liếc nhìn Tô Yên, ánh mắt sâu thẳm đen tối.
"Có chuyện gì sao?"
Tô Yên nheo mắt, tầm mắt cô dời đi không dám nhìn vào mắt Kỷ Vô Trần.
Vẫn dùng giọng điệu như thường lệ mà cười hỏi anh.
"Không có gì, quay về đi."
Kỷ Vô Trần mím chặt môi mỏng, cùng Tô Yên quay lại trường học.
Sống lưng anh dựng thẳng, hai người sóng vai đi, nhìn như thân mật, nhưng lại xa cách không nói nên lời.
"Ký chủ đại nhân, vừa nãy đã có chuyện gì? Độ hảo cảm của mục tiêu lại giảm xuống rồi."
04 ở trong không gian hệ thống xác nhận lại vài lần, mới cho ra kết quả cuối cùng.
Đó chính là, độ hảo cảm của Kỷ Vô Trần với Tô Yên, lại một lần nữa giảm xuống.
Lúc trong đầu vang lên những lời này, Tô Yên nghiêng nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Kỷ Vô Trần, không tiếng động hỏi, 【Giảm nhiều hay ít?】
04 bất đắc dĩ, "Về không..."
Lúc này mới là nhiệm vụ thứ nhất, cho nên nói, quả nhiên không hổ là mảnh vụn linh hồn của người nọ sao?
Cho dù phân tán thành vô số cá thể, cũng vẫn khó nắm bắt như thế.
"Ha..."
Tô Yên không nhịn được bật cười.
"Sao thế?" Chân mày Kỷ Vô Trần khẽ nhúc nhích, nghiêng mắt bình tĩnh nhìn cô gái nọ đang mỉm cười xinh đẹp.
"Anh trai đang không được vui hay sao?"
Tô Yên đứng dưới mái hiên, bước chân bỗng dừng lại, cười hỏi Kỷ Vô Trần.
Ngón tay đang buông xuống bên người Kỷ Vô Trần khẽ nhúc nhích, đôi mắt anh rũ xuống, lạnh nhạt mở miệng, "Không có".
Còn nói là không có, độ hảo cảm đối với cô đã về không, uổng phí nỗ lực biết bao nhiêu lâu nay của cô.
Tô Yên cười nhạo một tiếng, bỗng nhiên bước chân lên, hai tay bá đạo đè trên ngực của Kỷ Vô Trần, áp anh thật mạnh lên vách tường.
Cái đầu nhỏ xinh rõ ràng chỉ cao đến ngực anh, Kỷ Vô Trần chỉ cần cúi đầu một chút, liền có thể nhìn đến gương mặt đáng yêu của cô.
"Anh trai không ngoan ~ rõ ràng là tâm trạng anh đang không vui mà ~"
Cô ngẩng đầu, cùng với tiếng chuông vào học, nhón mũi chân ôm cổ Kỷ Vô Trần, "Nói dối!"
Bình luận truyện