Chương 143: Không Thể Độc Thân Trọn Đời3
Tống Thanh Xuân đợi đến lúc Tô Chi Niệm tắt điện thoại, lập tức đẩy menu đến trước mặt anh rồi nói: "Anh Tô, tôi mời anh ăn cơm, hay là anh gọi món đi.
"
Tô Chi Niệm nhìn Tống Thanh Xuân một lúc, không từ chối, đầu tiên gọi nhân viên phục vụ đi vào, sau đó cầm menu lên, bắt đầu nhìn.
Thoạt nhìn Tống Thanh Xuân rất bình tĩnh, hoàn toàn không ngại Tô Chi Niệm gọi món gì, nhưng anh mắt của cô lại cứ liếc nhìn về phía menu trong tay Tô Chi Niệm.
Vì thế, cô vẫn chưa ý thức được, chân của Tô Chi Niệm ở dưới gầm bàn đã chạm phải chân cô.
Chân chạm chân, làm cho Tô Chi Niệm đọc được suy nghĩ dưới đáy lòng của Tống Thanh Xuân: Anh ta không gọi tôm hùm đấy chứ, mặc dù mình cũng rất thèm, nhưng mà món kia! Rất đắt nha! May quá, may quá, anh ta đã lật trang!
Tống Thanh Xuân đang cố gắng bình tĩnh trở lại, trong lúc đó Tô Chi Niệm đã lật trang menu kia lại, chỉ vào món tôm hùm, dùng giọng nói lạnh nhạt dặn dò nhân viên phục vụ: "Hai phần.
"
Tròng mắt Tống Thanh Xuân suýt nữa rơi xuống, cô dừng lại nửa phút, dưới đáy lòng sôi trào như dời sông lấp biển: Ngày chó!
Lời lẽ thô tục của Tống Thanh Xuân còn chưa kịp mắng chửi xong, Tô Chi Niệm đã đọc được suy nghĩ của cô, bỗng nhiên anh ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tống Thanh Xuân một cái, biết rồi mà vẫn cố hỏi: "Có thể không?"
Ngay lập tức Tống Thanh Xuân cười tươi đến lông mày cong cong, khuôn mặt mềm mại đáng yêu mạnh mẽ lắc đầu, đặc biệt lớn tiếng nói: "Có thể, anh Tô, anh muốn ăn món gì, cứ gọi thoải mái, tôi đều đồng ý hết.
"
Nhưng dưới đáy lòng cô lại nghiến răng nghiến lợi nói: Có được hay không, anh đều gọi phải không? Tô Biến Thái! Có gọi thì gọi một phần là được rồi, gọi hai phần luôn, anh có cần ác như vậy không?
Tô Chi Niệm đè xuống sự vui vẻ dưới đáy mắt, gật nhẹ đầu về phía Tống Thanh Xuân, đúng là bắt đầu "Cứ gọi thoải mái": "Cái này, cái này, còn có cái này nữa! "
No chết anh đi! Anh ta tuổi con heo sao? Sao lại tham ăn như vậy! Còn gọi, gọi con em anh á! Lúc đầu Tống Thanh Xuân còn chửi bới hai câu dưới đáy lòng, nhưng mắng đến câu cuối cùng, cô nhìn thấy tay Tô Chi Niệm không ngừng chỉ lên menu, thì ủ rũ hoàn toàn, cô cảm giác bản thân mình giống như con bọ cánh cam đang tan nát cõi lòng mảnh như thủy tinh! Làm sao đây? Cô muốn khóc à, ngày đó đầu bị ngấm nước sao? Sao có thể mới Tô Biến Thái đi ăn cơm cơ chứ, Tô Biến Thái đúng là biến thái, nhanh chóng chỉ hết tất cả các món trong menu ra, mời làm gì vậy chứ? Trái tim cô đau nhức mệt mỏi, không bao giờ yêu nữa, từ nay về sau, cô không bao giờ đến Kim Lăng ăn cơm, hu hu hu!
Ngay tại lúc Tống Thanh Xuân cảm thấy bản thân mình tuyệt vọng nhất, Tô Chi Niệm cũng lật đến trang chọn đồ uống, chỉ lên chai Lafite năm 82.
Tống Thanh Xuân cảm thấy nụ cười trên mặt mình đã có chút chua.
Lần đâu tiên trong đời cô, cảm giác được thế giới này tràn ngập hung ác với cô.
Cô giống như cõi lòng thủy tinh của con bọ cánh cam đang tan vỡ thành từng mảnh nhỏ, bây giờ cô không có cả hơi sức để thở nữa, cô nghĩ mình chỉ có thể yên lặng như vậy, nhưng run rẩy một chút, cô không thể ngồi yên được, sau khi ăn bữa ăn này xong, cô đoán là mình sẽ phải ỉu xìu ghi nợ rồi, từ bây giờ đến ngày lãnh lương còn cách hai mươi ngày, trong lòng thấy thật mệt mỏi!
Tống Thanh Xuân muốn khóc, nhưng cô vẫn cố gắng liều mạng cười, thậm chí lúc Lafite 82 được đưa lên, cô vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, rót cho Tô Chi Niệm một ly rượu, sau đó trịnh trọng cám ơn Tô Chi Niệm một lần nữa.
Tống Thanh Xuân cảm thấy mình thật dối trá, rõ ràng cô đang muốn đạp chết Tô Chi Niệm, nhưng mà vẫn tươi cười nâng chén với anh ta.
Bình luận truyện