Nàng Dâu Trọng Sinh
Chương 56: Ở cữ
Ba ngày sau vợ chồng Chu Xuân Lai mới đến nơi. Ba ngày này, đều là một tay thím Hàn giúp đỡ chiếu cố, khiến cho Chung Linh rất cảm kích. Ngày thứ hai, Chung Linh bắt đầu bị căng sữa, rất đau đớn, thím Hàn lấy khăn giúp cô chườm nóng, vừa chườm vừ xoa nắn, đau đến nỗi Chung Linh phải cắn chặt răng lại. Bụng của cô cũng bị các cơn co thắt mà thỉnh thoảng nhói đau, thật đúng là cực hình.
Chung Linh nhớ lần đầu tiên cho con bú, bụng cô đau, ngực bị con bú cũng đau tức, nhưng lại cảm nhận được hạnh phúc tràn ngập. Mình đã thật sự làm mẹ rồi sao? Đứa bé đang nằm trong lòng là con của mình đây sao? Thật sự muốn rớt nước mắt.
Chu Bảo Cương ngồi kế bên cô, ánh mắt tràn ngập yêu thương. Vợ à, hạnh phúc lớn nhất của đời anh là đây.
"Anh nói coi con có phải là hơi dã man không vậy? Giống một con sói đói vậy đó." Chung Linh cười nói với chồng.
"Đứa nhóc này sau này chắc chắn không tồi đâu. Còn nhỏ mà đã lợi hại như vậy rồi. Haha…" Chung Linh phát hiện ra giữa hai vợ chồng có cách nhìn khác nhau.
"Sau này con muốn làm gì thì để tự nó quyết định, chúng ta làm cha mẹ không nên thay con cái quyết định những chuyện này."
Trước nay Chung Linh chưa từng nói như vậy với Chu Bảo Cương. Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của vợ, Chu Bảo Cương cũng giật mình, chả lẽ bà xã bị mình ép nên nói vậy? Được rồi, anh sẽ dùng sách lược vu hồi (1) vậy.
"Ừ, được rồi, để cho con quyết định." Sau này anh sẽ từ từ giáo dục con sau.
Chung Linh biết làm vậy có phần hơi quá đáng, vì một chuyện không có gì rõ ràng mà tranh cãi với chồng. Nhưng cô cũng mong muốn con mình có thể đạt được hạnh phúc, đừng có giống như cha nó, vết thương đầy người, phải chịu mưa bom bão đạn.
"Anh không bận chuyện gì à?" Hai ngày nay thím Hàn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô, Chu Bảo Cương cũng rất thường xuyên chạy về nhà, xem ra thật sự phải cần người đến giúp rồi.
"Đợi ba mẹ đến rồi anh sẽ về sau, em đừng có lo lắng những chuyện khác, chỉ cần chăm sóc con cho tốt là được rồi." Chung Linh nghe vậy gật gật đầu.
Nguồn sữa của Chung Linh bây giờ rất dồi dào, bình thường không cho con bú cũng chảy ra. Thím Hàn còn dùng một mảnh vải bố dài màu đỏ để làm cho cô một dây đai lưng, bảo cô dùng nó để quấn quanh bụng, như vậy bụng sẽ tiêu bớt lại, nếu như để cho có bụng thì sau này sẽ rất khó “xử lý”. Chung Linh cũng biết chuyện này, tự cô cũng sợ mình có bụng dưới, vậy sẽ rất khó coi.
Lúc Chu Bảo Cương ra ngoài hành lang hút thuốc, nhìn thấy khoa nhi phòng kế bên mới có thêm một bệnh nhi mới. Khi về anh kể cho Chung Linh nghe: đó là một đứa bé mập mạp hơn 3,5 kg, mới vừa sinh ra đã bị suy tim cộng thêm suy thận, đang cấp cứu khẩn cấp. Nghe nói mẹ đứa bé là người bán vé trên xe công cộng, bụng chửa lớn mà vẫn đi làm.
Thời đó ý thức dưỡng thai của người ta còn chưa được phổ biến lắm, vẫn hay xảy ra những chuyện này, mà cũng chẳng thể nghĩ được tại làm sao. Nhưng Chung Linh đối với những chuyên như thế này nghe qua thấy qua tương đối nhiều, nghĩ chắc là có quan hệ với việc khi bà mẹ trong lúc mang thai tiếp xúc nhiều với khói xe.
Bà nội và cha của đứa bé đều ở bên cạnh chăm sóc, bác sĩ và y tá cũng chạy qua chạy lại không ngừng.
Đến buổi trưa, từ hành lang truyền đến tiếng khóc. Chung Linh kêu chồng ra ngoài xem sao.
Một lát sau anh quay về, sắc mặt rất khó coi.
"Sao rồi?" Chung Linh sốt ruột hỏi, xảy ra chuyện gì rồi ư?
"Cha của đứa bé đó từ bỏ việc cấp cứu rồi, còn bà nội thì không chịu. Nghe nói ngày hôm nay bọn họ đã tốn mất hơn 1000 đồng vào việc cấp cứu cho đứa bé đó." Chu Bảo Cương nói xong, trầm mặc ngồi xuống bên cạnh Chung Linh, ngơ ngẩn nhìn ngắm con trai mình.
Chung Linh nghe xong cũng cảm thấy khó chịu. Đã làm cha làm mẹ rồi, nghe những chuyện này rất khó chấp nhận.
"Vậy đứa bé chết rồi sao?" Chung Linh lo lắng hỏi.
"Vẫn chưa, nhưng đã gỡ các dụng cụ ra rồi, cũng ngưng thuốc luôn rồi. Nghe nói đưa cho cô vệ sinh 10 đồng để đem đi rồi" Chung Linh chẳng biết đây có thể xem là bi kịch của nhân gian không.
"Nếu bây giờ đứa bé đó có qua được thì chắc cả đời này cũng không khỏe nổi, nói không biết lúc nào lại ra đi." Thím Hàn an ủi hai người họ.
"Nhưng đó rốt cuộc cũng là máu thịt của mình mà." Chung Linh nghẹn ngào.
"Ai da, chuyện này cũng chẳng còn cách nào khác. Tiểu Linh à, con đừng khóc nữa, cẩn thận bị mất sữa đó."
Chung Linh nghe thím Hàn nói, nhanh chóng ổn định tâm lý. Đúng vậy, bản thân cô cũng chẳng có cách nào khác.
Chu Bảo Cương khó chịu nên nuốt không trôi được cơm tối. Anh cũng cảm thấy khó mà chấp nhận những chuyện như thế này. Chung Linh chỉ ăn được một chút, trong lòng cô thầm nghĩ, không biết có thể đưa bé về tự mình nuôi dưỡng hay không.
"Con đừng suy nghĩ nữa, đứa bé bệnh nặng như thế mà, không thể cứu được đâu." Thím Hàn khuyên hai người họ nên bớt đau buồn, đừng suy nghĩ quá nhiều.
Trên đời này không hiếm những người cha như vậy, có thể lúc ra tay thì trong lòng chẳng ngần ngại gì cứ thế mà từ bỏ cốt nhục của mình, nhưng sau này đều là cả đời không được yên ổn.
Chu Bảo Cương lại đi ra ngoài, lúc về anh nói cho Chung Linh biết là không thấy đứa bé đáng thương kia nữa. Sự việc này đối với những người trong cuộc mà nói là một sự đả kích rất lớn.
8 giờ sáng bác sĩ đi thăm khám bệnh nhân, đến xem tình hình của Chung Linh như thế nào, lại xem xét em bé. Bác sĩ để cho em bé nắm lấy hai ngón tay của bà rồi cứ như vậy mà nhấc đứa bé lên, làm cho Chung Linh sợ tới ngã lăn từ trên giường xuống đất. Nếu không thì bà lại dùng ngón tay búng vào lòng bàn chân của bé làm cho bé cứ thế mà ngoác lớn miệng khóc rống. Chung Linh thấy thế xót như xát muối. Lúc này Chu Bảo Cương phản ứng càng nhanh, giành lấy con từ tay bác sĩ. Sau cùng bác sĩ đưa ra kết luận: em bé rất khỏe mạnh.
Cuối cùng thì vào ngày thứ hai sau khi vợ chồng Chung Linh về nhà thì hai vợ chồng Chu Xuân Lai cũng đã đến, còn đem theo rất nhiều đồ đạc. Bây giờ vẫn còn chưa hết tháng giêng, sinh nhật của đứa bé vào ngày 22 tháng giêng, lúc vợ chồng Chu Xuân lai đến vẫn chưa vào vụ gieo trồng mùa xuân, đợi khi Chung Linh qua hết tháng cữ thì chắc hai ông bà cũng không thể ở lại bao lâu nữa. Nghĩ như vậy khiến cho Chung Linh nhẹ nhõm đi rất nhiều.
"Ai da, cháu yêu bảo bối của ông/ bà ở đâu vậy?"
Hai ông bà vừa bước vào cửa liền đi thẳng đến chỗ đứa bé, nhìn trái ngó phải, bà Phùng liền bế đứa bé lên.
"Ông nó à, ông xem, giống y chang thằng Cang luôn này. Thật sự là giống thằng Cang lúc nhỏ y đúc luôn, không khác miếng nào, ông mau đến xem." Phùng Trân vui mừng nói, hơn nữa bà còn cố ý hạ thấp giọng nói như sợ làm đứa bé bị giật mình.
"Đúng thật đấy, giống y chang! Bà xem cái mũi của nó này, cả cái miêng nhỏ nữa, thật giống quá luôn."
Hai ông bà cứ như là phát cuồng đến nơi. Chung Linh đờ người ra nhìn, trong lòng thầm nghĩ: đứa cháu bảo bối của hai ông bà là do ai sinh ra vậy nè? Cô đứng một đống chỗ này mà hai ông bà chẳng nhìn thấy, mà ngay cả khi cô lên tiếng chào hỏi hai ông bà cũng không nghe thấy gì luôn.
Chu Bảo Cương nhận ra, vội nói “Ba, mẹ, mau nghỉ ngơi chút đã!” Hai vợ chồng Chu Xuân Lai mới lưu luyến không nỡ mà đặt cháu xuống giường.
“Tiểu Linh, con sao rồi?” Chu Xuân Lai hỏi Chung Linh một câu.
“À, rất tốt ạ. Ba, mẹ, đi đường chắc cực nhọc lắm nhỉ?” Chung Linh nghe thấy tiếng Chu Bảo Cương chuyển đồ vào nhà, đoán chắc rằng đồ đạc bố mẹ chồng đem theo cũng không ít.
“Nhưng mà, Tiểu Linh à, không phải nói tháng sau mới sinh sao? Sao mà sinh trước rồi? Có phải là con không nghe lời mẹ? Lúc đầu mẹ đã nói rồi, phải thật cẩn thận. Giờ con xem, thằng bé ốm thế này đều là do không đủ tháng đó.”
Chung Linh nghe những lời Phùng Trân nói mà trong lòng không khỏi buồn phiền, cứ như là đang chỉ trích cô không đủ tư cách làm mẹ vậy. Mà cô cũng không biết phải trả lời thế nào cho tốt, dù sao thì cô cũng đã sinh con thiếu tháng rồi, nói sao đi nữa thì nguyên nhân cũng là do cô mà ra. Cô chẳng thể nói gì hết. Nhưng quả thật là Chung Linh đã rất cẩn thận rồi mà, nếu như biết được lý do gì khiến cho con cô bị sinh non thì tuyệt đối cô sẽ tránh xa.
“Mẹ, bình thường Tiểu Linh vô cùng cẩn thận.” Nghe con trai nói đỡ cho con dâu, ngược lại lại khiến bà Phùng không vừa ý.
Mà Chung Linh đối với tình huống này đã thấy nhiều tới thuộc lòng.
“Mẹ à, chắc là đôi lúc con quên mất, nếu như có mẹ ở bên cạnh nhắc nhở thì tốt rồi. Nhưng mà mẹ còn phải bận việc trong nhà, không thể đến ở với con được.”
Nghe Chung Linh nói vậy, sắc mặt của bà Phùng liền tốt lên, tiếp đó lại hiện vẻ áy náy. Chu Bảo Cương nhìn mà vô cùng kinh ngạc, thật đúng là phục bà xã mình, vô cùng mềm mỏng.
“Tiểu Linh à, nghe nói thời gian trước các con có về nhà mẹ?” Chu Xuân Lai nhìn Chung Linh, Phùng Trân cũng nhìn cô, đợi cô trả lời.
Chu Bảo Cương cảm thấy cứ nên để cho vợ nói thử xem sao, nếu như không ổn thì lúc đó anh sẽ can thiệp, không thể để cho vợ bị làm khó được.
“Vâng ạ, trước đây không lâu nhà con xảy ra chuyện, ba con ngã bệnh, vì thế nên con mới về nhà một chuyến. Nhưng mà thời gian nghỉ phép bên bộ đội không được bao lâu nên không về nhà được. Sao ạ? Cha cũng biết nhà con có chuyện nên đã qua thăm chăng?”
Chu Bảo Cương phát hiện ra Chung Linh không giống trước đây, lúc trước cô sẽ không trả lời gay gắt như vậy.
Câu nói của Chung Linh một mặt thừa nhận là mình thực tế đã về qua nhà, nhưng lại nêu ra một câu hỏi: nhà mẹ đẻ của cô có chuyện, là thông gia, vợ chồng Chu Xuân Lai có qua thăm hỏi hay không? Chắc chắn là không. Trong lòng Chung Linh rất rõ, Chu Xuân Lai tự cảm thấy gia cảnh của nhà mình tốt hơn nhà Chung Linh, tuy rằng không thể hiện rõ ra nhưng Chung Linh vẫn cảm nhận được.
“Chuyện đó, ba và mẹ cũng muốn đi, nhưng con cũng biết đấy, đó không phải là chuyện vẻ vang gì, chúng ta sợ cha mẹ con sẽ thấy ngại.” Lời này của Phùng Trân vô tình lại chạm đến nỗi đau của Chung Linh. Xem ra cha mẹ chồng muốn ra đòn phủ đầu mình đây mà! Làm vậy là có ý gì? Chính là sau lưng còn có mục đích khác nữa.
“Cũng không có chuyện gì lớn, con về nhà giải quyết xong rồi.”
Chung Linh là người có bản lĩnh đó. Chu Xuân Lai nghe lời Chung Linh nói, lại nghĩ đến những tin đồn xung quanh, nói đều là do chính hai vợ chồng Chung Linh giải quyết người đàn bà kia, xem ra đúng là con bé làm thật rồi. Cách làm này quả thật ác độc. Chỉ hy vọng con bé sẽ không dùng những tâm kế này với người trong nhà ông.
“Đúng rồi, mẹ à, cha mẹ còn đem nôi tới làm gì vậy? Nặng như thế mà!” Chu Bảo Cương chuyển vào một cái nôi.
Nôi của miền Bắc là loại nôi treo lên. Đông Bắc trước đây có ba chuyện kỳ lạ: giấy dán cửa số dán phía bên ngoài; các cô gái, phụ nữ có chồng hút ống điếu; muốn nuôi được con thì phải treo lên. Hai chuyện trước thì không thường gặp nhưng cái nôi dạng này thì đã thấy qua. Nhưng mà, nhà của họ bây giờ cũng chẳng có chỗ nào có thể đặt đòn dông để treo nôi lên được!
“Còn phải nói, nhưng chuẩn bị cho cháu yêu thì nặng hơn nữa cũng phải mang đến. Trong nhà còn một cái nữa đấy! Con với chị con cách nhau không bao nhiêu tuổi vì thế nhà ta có hai cái nôi.” Phùng Trân cười nói. Chu Bảo Cương cũng lờ mờ nhớ về chuyện lúc nhỏ. Lúc đó Chung Linh chẳng biết hình tâm tình của cô đang ra sao, cô cứ có cảm giác không yên.
Lúc cơm tối, Vương Duệ và vợ chồng Châu Khải đều đến để chào đón hai ông bà Chu Xuân Lai. Chung Linh vẫn còn nằm trên giường còn mọi người thì ở ngoài sảnh ăn cơm. Ở trong phòng Chung Linh có thể nghe rõ được tiếng họ nói chuyện.
“Chú thím dự định ở đây bao lâu vậy?” Người hỏi là Châu Khải. Nếu như hai vợ chồng Chu Bảo Cương mà khơi ra vấn đề này thì chắc chắn sẽ dẫn đến nhiều chuyện không hay ho.
“Xem tình hình rồi tính sau.”
Chung Linh nghe vậy trong lòng rất không vui, chẳng lẽ hai ông bà muốn ở đây trường kỳ sao? Chuyện này không thể được, bố chồng vẫn chưa đến tuổi cần con cháu phụng dưỡng mà, hơn nữa hai người cũng không nỡ xa con gái, vậy... chính là muốn cô về quê? Nếu không được thì sẽ đem con cô về? Nếu là như vậy, chuyện mới đến đã đánh đòn phủ đầu, giờ cô đã hiểu rồi. Từ đầu Chung Linh đã nghĩ đến tình huống xấu nhất này, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, đối với chuyện con trai mà nói, cô nhất định sẽ không chịu khuất phục bất cứ người nào.
Những ngày sau đó, hai vợ chồng Chu Xuân Lai không hề nhắc lại chuyện về nhà, cũng chẳng nói đến những chuyện liên quan đến cháu trai. Chung Linh thấy hai người không nói gì, tâm tình cũng vui vẻ nhẹ nhõm đôi chút. Hiện tại tâm tình của cô rất quan trọng, nếu như tâm lý không thoải mái thì sẽ không đủ sữa, vậy thì con trai cô sẽ phải chịu khổ rồi.
Đồ ăn mỗi ngày của Chung Linh đều là cháo gạo, trứng gà luộc, thỉnh thoảng cải thiện thêm chút thức ăn, nhưng trong thức ăn không bỏ chút muối nào. Đây là tại vì nếu như đồ ăn của mẹ quá mặn thì môi của con sẽ trắng bệch. Phùng Trân quan tâm đến cháu như vậy, vì thế nên trong thức ăn không hề có một hột muối nào, mà ngay cả Chung Linh cũng không bỏ muối. Nếu như cho Chung Linh cơ hội được sinh con thêm một lần nữa thì cô chẳng ngại ngần sự đau đớn khi sinh nở đâu, nhưng, cô thật sự chết khiếp đồ ăn tháng cữ rồi.
Cho đến ngày hôm nay, bà Phùng đã chính thức xem vào tất cả mọi chuyện liên quan đến đứa trẻ.
Chung Linh cho con bú sữa xong, sau đó bế lên để vỗ vào lưng bé, đợi thằng bé ợ một cái mới đặt nằm xuống lại. Một lát sau, thằng bé tè dầm. Chung Linh thay tả mới cho thằng bè, đang lúc quấn tả lại thì Phùng Trân đưa tay qua.
“Con cứ nằm đó, để mẹ.” Nói xong, bà đã cầm ra một món dây đai không biết lôi từ đâu ra mà lần trước bà mang tới, bắt đầu quấn cho thằng bé. Đó là một tấm vải đỏ rộng chừng một gang bàn tay, trên miếng dây đai màu đỏ ấy còn đính thêm bốn cái dây đeo nhỏ, có tác dụng giữ chặt lấy cánh tay của em bé. Chung Linh nghĩ bình thường mình cũng quấn cánh tay của con vào chăn nên thấy thế cũng chấp nhận được.
Buổi tối, em bé khóc. Chung Linh yêu thương nhìn con, thằng cu này, mình mới chậm tay một chút, thay tả cho nó trước là nó đã không vui rồi.
Phùng Trân nghe tiếng cháu khóc liền đẩy cửa bước vào.
“Cháu yêu của bà sao vậy? Sao mà khóc lớn quá vậy nè?”
Chu Bảo Cương cũng theo vào, vốn ra anh ở trong phòng của ba mẹ nói chuyện với hai ông bà.
“À, thằng bé dỗi đó mà, muốn bú lắm rồi đây.” Chung Linh cười nói.
“Muốn bú lắm rồi? Cô đang làm cái gì vậy, sao lại để cho thằng bé khóc? Cô có phải là mẹ không?”
Phùng Trân lớn tiếng trách mắng Chung Linh. Chu Bảo Cương nghe thấy cũng rất bất ngờ.
“Chẳng ai có thể phủ nhận con là mẹ của nó hết, nếu muốn nói đến tư cách làm mẹ, con có đủ!” Nói câu này ra hiển nhiên là Chung Linh chẳng còn sợ đụng chạm đến ai, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, không phải câu nào Chung Linh cũng có thể nín nhịn bỏ qua được.
“Tiểu Linh!” Chu Bảo Cương nhắc nhở vợ chú ý đến lời nói.
“Con là mẹ của thằng bé, con của con, con tự quyết, chẳng ai có thể thay thế con hết, không phải sao? Con đã làm gì khiến mẹ cảm thấy con không đủ tư cách làm mẹ? Chỉ vì con thay tả cho thằng bé trước chứ không phải cho bé bú trước hay sao?” Chung Linh là một người mẹ, mà chẳng có người mẹ nào lại bỏ rơi con mình cả. Cô vỗ nhè nhẹ vào lưng con, lúc này thằng bé đã dịu đi bớt.
“Cô nói như vậy là có ý gì? Cái gì mà cô tự quyết? Nó là cháu đích tôn của Chu gia nhà chúng ta!” Phùng Trân bị Chung Linh cự lại như vậy, vô cùng tức giận, đúng là không coi trưởng bối ra gì mà!
“Thằng bé tuy là họ Chu nhưng là do con sinh ra, con trai của con thì con tự quyết định. Cha mẹ tính đem thằng bé đi sao? Vậy thì con xin nói thẳng, con trai của con tự con nuôi dưỡng, không dám làm phiền đến cha mẹ hai người.”
Chung Linh dám nói như vậy cũng là do trong lòng chất chứa đã lâu. Từ khi hai ông bà đến đây, mỗi hành động cử chỉ đều tỏ ra muốn chiếm lấy đứa bé, chuyện này thì Chung Linh không thể nào chịu đựng nổi. Mỗi lần Chu Bảo Cương từ phòng cha mẹ bước ra, sắc mặt đều rất u ám, như vậy cô còn không nhìn ra được nữa hay sao?
“Cang Tử, ý con là sao?” Chu Xuân Lai cũng đã bước vào phòng, hiển nhiên là do nghe thấy lời nói lớn tiếng của bà Phùng, đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Chúng con nhất định sẽ giữ thằng bé bên cạnh, tự mình nuôi dạy, cám ơn ý tốt của cha mẹ.” Chu Bảo Cương nhìn cha mình, lời nói vô cùng kiên quyết.
“Anh...” Phùng Trân tức giận chỉ tay vào mặt con mình.
“Chúng ta biết rồi, về thôi bà nó!” Chu Xuân Lai thấy ý tứ của con trai như vậy, vội kéo vợ đi khỏi.
Đợi khi hai ông bà đi rồi, Chung Linh mới lo lắng ngẩng đầu nhìn chồng.
“Anh không nghĩ em lại...” Chu Bảo Cương nghiêm khắc nhìn vợ.
“Thái độ của em hôm nay đối với mẹ không tốt tí nào, lần sau nhớ để ý.”
Chung Linh cũng biết lần này cô xử sự quả thật là quá vội vàng hấp tấp.
“Xin lỗi, em...” Chu Bảo Cương đến bên cạnh vợ mình, đặt gối lên trên đùi cô. Làm như vậy, những lúc bế con cô sẽ có điểm để tựa vào, tránh bị quá mỏi mệt.
“Anh biết rồi.”
Câu nói đơn giản nhưng lại làm Chung Linh cảm động rơi nước mắt. Anh hiểu cô, anh thật sự hiểu cô.
(1) Chiến lược vu hồi - 迂回战略 -: (tạm dịch) chiến thuật che giấu ý đồ chiến lược của phe mình, không trực tiếp đối đầu với đối phương mà tiến hành chiến dịch bao vây trong phạm vi rộng lớn, để cuối cùng đạt được mục đích. (Thứ lỗi vì kiến thức quân sự hạn hẹp của mình =.=).
_________________
Chung Linh nhớ lần đầu tiên cho con bú, bụng cô đau, ngực bị con bú cũng đau tức, nhưng lại cảm nhận được hạnh phúc tràn ngập. Mình đã thật sự làm mẹ rồi sao? Đứa bé đang nằm trong lòng là con của mình đây sao? Thật sự muốn rớt nước mắt.
Chu Bảo Cương ngồi kế bên cô, ánh mắt tràn ngập yêu thương. Vợ à, hạnh phúc lớn nhất của đời anh là đây.
"Anh nói coi con có phải là hơi dã man không vậy? Giống một con sói đói vậy đó." Chung Linh cười nói với chồng.
"Đứa nhóc này sau này chắc chắn không tồi đâu. Còn nhỏ mà đã lợi hại như vậy rồi. Haha…" Chung Linh phát hiện ra giữa hai vợ chồng có cách nhìn khác nhau.
"Sau này con muốn làm gì thì để tự nó quyết định, chúng ta làm cha mẹ không nên thay con cái quyết định những chuyện này."
Trước nay Chung Linh chưa từng nói như vậy với Chu Bảo Cương. Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của vợ, Chu Bảo Cương cũng giật mình, chả lẽ bà xã bị mình ép nên nói vậy? Được rồi, anh sẽ dùng sách lược vu hồi (1) vậy.
"Ừ, được rồi, để cho con quyết định." Sau này anh sẽ từ từ giáo dục con sau.
Chung Linh biết làm vậy có phần hơi quá đáng, vì một chuyện không có gì rõ ràng mà tranh cãi với chồng. Nhưng cô cũng mong muốn con mình có thể đạt được hạnh phúc, đừng có giống như cha nó, vết thương đầy người, phải chịu mưa bom bão đạn.
"Anh không bận chuyện gì à?" Hai ngày nay thím Hàn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô, Chu Bảo Cương cũng rất thường xuyên chạy về nhà, xem ra thật sự phải cần người đến giúp rồi.
"Đợi ba mẹ đến rồi anh sẽ về sau, em đừng có lo lắng những chuyện khác, chỉ cần chăm sóc con cho tốt là được rồi." Chung Linh nghe vậy gật gật đầu.
Nguồn sữa của Chung Linh bây giờ rất dồi dào, bình thường không cho con bú cũng chảy ra. Thím Hàn còn dùng một mảnh vải bố dài màu đỏ để làm cho cô một dây đai lưng, bảo cô dùng nó để quấn quanh bụng, như vậy bụng sẽ tiêu bớt lại, nếu như để cho có bụng thì sau này sẽ rất khó “xử lý”. Chung Linh cũng biết chuyện này, tự cô cũng sợ mình có bụng dưới, vậy sẽ rất khó coi.
Lúc Chu Bảo Cương ra ngoài hành lang hút thuốc, nhìn thấy khoa nhi phòng kế bên mới có thêm một bệnh nhi mới. Khi về anh kể cho Chung Linh nghe: đó là một đứa bé mập mạp hơn 3,5 kg, mới vừa sinh ra đã bị suy tim cộng thêm suy thận, đang cấp cứu khẩn cấp. Nghe nói mẹ đứa bé là người bán vé trên xe công cộng, bụng chửa lớn mà vẫn đi làm.
Thời đó ý thức dưỡng thai của người ta còn chưa được phổ biến lắm, vẫn hay xảy ra những chuyện này, mà cũng chẳng thể nghĩ được tại làm sao. Nhưng Chung Linh đối với những chuyên như thế này nghe qua thấy qua tương đối nhiều, nghĩ chắc là có quan hệ với việc khi bà mẹ trong lúc mang thai tiếp xúc nhiều với khói xe.
Bà nội và cha của đứa bé đều ở bên cạnh chăm sóc, bác sĩ và y tá cũng chạy qua chạy lại không ngừng.
Đến buổi trưa, từ hành lang truyền đến tiếng khóc. Chung Linh kêu chồng ra ngoài xem sao.
Một lát sau anh quay về, sắc mặt rất khó coi.
"Sao rồi?" Chung Linh sốt ruột hỏi, xảy ra chuyện gì rồi ư?
"Cha của đứa bé đó từ bỏ việc cấp cứu rồi, còn bà nội thì không chịu. Nghe nói ngày hôm nay bọn họ đã tốn mất hơn 1000 đồng vào việc cấp cứu cho đứa bé đó." Chu Bảo Cương nói xong, trầm mặc ngồi xuống bên cạnh Chung Linh, ngơ ngẩn nhìn ngắm con trai mình.
Chung Linh nghe xong cũng cảm thấy khó chịu. Đã làm cha làm mẹ rồi, nghe những chuyện này rất khó chấp nhận.
"Vậy đứa bé chết rồi sao?" Chung Linh lo lắng hỏi.
"Vẫn chưa, nhưng đã gỡ các dụng cụ ra rồi, cũng ngưng thuốc luôn rồi. Nghe nói đưa cho cô vệ sinh 10 đồng để đem đi rồi" Chung Linh chẳng biết đây có thể xem là bi kịch của nhân gian không.
"Nếu bây giờ đứa bé đó có qua được thì chắc cả đời này cũng không khỏe nổi, nói không biết lúc nào lại ra đi." Thím Hàn an ủi hai người họ.
"Nhưng đó rốt cuộc cũng là máu thịt của mình mà." Chung Linh nghẹn ngào.
"Ai da, chuyện này cũng chẳng còn cách nào khác. Tiểu Linh à, con đừng khóc nữa, cẩn thận bị mất sữa đó."
Chung Linh nghe thím Hàn nói, nhanh chóng ổn định tâm lý. Đúng vậy, bản thân cô cũng chẳng có cách nào khác.
Chu Bảo Cương khó chịu nên nuốt không trôi được cơm tối. Anh cũng cảm thấy khó mà chấp nhận những chuyện như thế này. Chung Linh chỉ ăn được một chút, trong lòng cô thầm nghĩ, không biết có thể đưa bé về tự mình nuôi dưỡng hay không.
"Con đừng suy nghĩ nữa, đứa bé bệnh nặng như thế mà, không thể cứu được đâu." Thím Hàn khuyên hai người họ nên bớt đau buồn, đừng suy nghĩ quá nhiều.
Trên đời này không hiếm những người cha như vậy, có thể lúc ra tay thì trong lòng chẳng ngần ngại gì cứ thế mà từ bỏ cốt nhục của mình, nhưng sau này đều là cả đời không được yên ổn.
Chu Bảo Cương lại đi ra ngoài, lúc về anh nói cho Chung Linh biết là không thấy đứa bé đáng thương kia nữa. Sự việc này đối với những người trong cuộc mà nói là một sự đả kích rất lớn.
8 giờ sáng bác sĩ đi thăm khám bệnh nhân, đến xem tình hình của Chung Linh như thế nào, lại xem xét em bé. Bác sĩ để cho em bé nắm lấy hai ngón tay của bà rồi cứ như vậy mà nhấc đứa bé lên, làm cho Chung Linh sợ tới ngã lăn từ trên giường xuống đất. Nếu không thì bà lại dùng ngón tay búng vào lòng bàn chân của bé làm cho bé cứ thế mà ngoác lớn miệng khóc rống. Chung Linh thấy thế xót như xát muối. Lúc này Chu Bảo Cương phản ứng càng nhanh, giành lấy con từ tay bác sĩ. Sau cùng bác sĩ đưa ra kết luận: em bé rất khỏe mạnh.
Cuối cùng thì vào ngày thứ hai sau khi vợ chồng Chung Linh về nhà thì hai vợ chồng Chu Xuân Lai cũng đã đến, còn đem theo rất nhiều đồ đạc. Bây giờ vẫn còn chưa hết tháng giêng, sinh nhật của đứa bé vào ngày 22 tháng giêng, lúc vợ chồng Chu Xuân lai đến vẫn chưa vào vụ gieo trồng mùa xuân, đợi khi Chung Linh qua hết tháng cữ thì chắc hai ông bà cũng không thể ở lại bao lâu nữa. Nghĩ như vậy khiến cho Chung Linh nhẹ nhõm đi rất nhiều.
"Ai da, cháu yêu bảo bối của ông/ bà ở đâu vậy?"
Hai ông bà vừa bước vào cửa liền đi thẳng đến chỗ đứa bé, nhìn trái ngó phải, bà Phùng liền bế đứa bé lên.
"Ông nó à, ông xem, giống y chang thằng Cang luôn này. Thật sự là giống thằng Cang lúc nhỏ y đúc luôn, không khác miếng nào, ông mau đến xem." Phùng Trân vui mừng nói, hơn nữa bà còn cố ý hạ thấp giọng nói như sợ làm đứa bé bị giật mình.
"Đúng thật đấy, giống y chang! Bà xem cái mũi của nó này, cả cái miêng nhỏ nữa, thật giống quá luôn."
Hai ông bà cứ như là phát cuồng đến nơi. Chung Linh đờ người ra nhìn, trong lòng thầm nghĩ: đứa cháu bảo bối của hai ông bà là do ai sinh ra vậy nè? Cô đứng một đống chỗ này mà hai ông bà chẳng nhìn thấy, mà ngay cả khi cô lên tiếng chào hỏi hai ông bà cũng không nghe thấy gì luôn.
Chu Bảo Cương nhận ra, vội nói “Ba, mẹ, mau nghỉ ngơi chút đã!” Hai vợ chồng Chu Xuân Lai mới lưu luyến không nỡ mà đặt cháu xuống giường.
“Tiểu Linh, con sao rồi?” Chu Xuân Lai hỏi Chung Linh một câu.
“À, rất tốt ạ. Ba, mẹ, đi đường chắc cực nhọc lắm nhỉ?” Chung Linh nghe thấy tiếng Chu Bảo Cương chuyển đồ vào nhà, đoán chắc rằng đồ đạc bố mẹ chồng đem theo cũng không ít.
“Nhưng mà, Tiểu Linh à, không phải nói tháng sau mới sinh sao? Sao mà sinh trước rồi? Có phải là con không nghe lời mẹ? Lúc đầu mẹ đã nói rồi, phải thật cẩn thận. Giờ con xem, thằng bé ốm thế này đều là do không đủ tháng đó.”
Chung Linh nghe những lời Phùng Trân nói mà trong lòng không khỏi buồn phiền, cứ như là đang chỉ trích cô không đủ tư cách làm mẹ vậy. Mà cô cũng không biết phải trả lời thế nào cho tốt, dù sao thì cô cũng đã sinh con thiếu tháng rồi, nói sao đi nữa thì nguyên nhân cũng là do cô mà ra. Cô chẳng thể nói gì hết. Nhưng quả thật là Chung Linh đã rất cẩn thận rồi mà, nếu như biết được lý do gì khiến cho con cô bị sinh non thì tuyệt đối cô sẽ tránh xa.
“Mẹ, bình thường Tiểu Linh vô cùng cẩn thận.” Nghe con trai nói đỡ cho con dâu, ngược lại lại khiến bà Phùng không vừa ý.
Mà Chung Linh đối với tình huống này đã thấy nhiều tới thuộc lòng.
“Mẹ à, chắc là đôi lúc con quên mất, nếu như có mẹ ở bên cạnh nhắc nhở thì tốt rồi. Nhưng mà mẹ còn phải bận việc trong nhà, không thể đến ở với con được.”
Nghe Chung Linh nói vậy, sắc mặt của bà Phùng liền tốt lên, tiếp đó lại hiện vẻ áy náy. Chu Bảo Cương nhìn mà vô cùng kinh ngạc, thật đúng là phục bà xã mình, vô cùng mềm mỏng.
“Tiểu Linh à, nghe nói thời gian trước các con có về nhà mẹ?” Chu Xuân Lai nhìn Chung Linh, Phùng Trân cũng nhìn cô, đợi cô trả lời.
Chu Bảo Cương cảm thấy cứ nên để cho vợ nói thử xem sao, nếu như không ổn thì lúc đó anh sẽ can thiệp, không thể để cho vợ bị làm khó được.
“Vâng ạ, trước đây không lâu nhà con xảy ra chuyện, ba con ngã bệnh, vì thế nên con mới về nhà một chuyến. Nhưng mà thời gian nghỉ phép bên bộ đội không được bao lâu nên không về nhà được. Sao ạ? Cha cũng biết nhà con có chuyện nên đã qua thăm chăng?”
Chu Bảo Cương phát hiện ra Chung Linh không giống trước đây, lúc trước cô sẽ không trả lời gay gắt như vậy.
Câu nói của Chung Linh một mặt thừa nhận là mình thực tế đã về qua nhà, nhưng lại nêu ra một câu hỏi: nhà mẹ đẻ của cô có chuyện, là thông gia, vợ chồng Chu Xuân Lai có qua thăm hỏi hay không? Chắc chắn là không. Trong lòng Chung Linh rất rõ, Chu Xuân Lai tự cảm thấy gia cảnh của nhà mình tốt hơn nhà Chung Linh, tuy rằng không thể hiện rõ ra nhưng Chung Linh vẫn cảm nhận được.
“Chuyện đó, ba và mẹ cũng muốn đi, nhưng con cũng biết đấy, đó không phải là chuyện vẻ vang gì, chúng ta sợ cha mẹ con sẽ thấy ngại.” Lời này của Phùng Trân vô tình lại chạm đến nỗi đau của Chung Linh. Xem ra cha mẹ chồng muốn ra đòn phủ đầu mình đây mà! Làm vậy là có ý gì? Chính là sau lưng còn có mục đích khác nữa.
“Cũng không có chuyện gì lớn, con về nhà giải quyết xong rồi.”
Chung Linh là người có bản lĩnh đó. Chu Xuân Lai nghe lời Chung Linh nói, lại nghĩ đến những tin đồn xung quanh, nói đều là do chính hai vợ chồng Chung Linh giải quyết người đàn bà kia, xem ra đúng là con bé làm thật rồi. Cách làm này quả thật ác độc. Chỉ hy vọng con bé sẽ không dùng những tâm kế này với người trong nhà ông.
“Đúng rồi, mẹ à, cha mẹ còn đem nôi tới làm gì vậy? Nặng như thế mà!” Chu Bảo Cương chuyển vào một cái nôi.
Nôi của miền Bắc là loại nôi treo lên. Đông Bắc trước đây có ba chuyện kỳ lạ: giấy dán cửa số dán phía bên ngoài; các cô gái, phụ nữ có chồng hút ống điếu; muốn nuôi được con thì phải treo lên. Hai chuyện trước thì không thường gặp nhưng cái nôi dạng này thì đã thấy qua. Nhưng mà, nhà của họ bây giờ cũng chẳng có chỗ nào có thể đặt đòn dông để treo nôi lên được!
“Còn phải nói, nhưng chuẩn bị cho cháu yêu thì nặng hơn nữa cũng phải mang đến. Trong nhà còn một cái nữa đấy! Con với chị con cách nhau không bao nhiêu tuổi vì thế nhà ta có hai cái nôi.” Phùng Trân cười nói. Chu Bảo Cương cũng lờ mờ nhớ về chuyện lúc nhỏ. Lúc đó Chung Linh chẳng biết hình tâm tình của cô đang ra sao, cô cứ có cảm giác không yên.
Lúc cơm tối, Vương Duệ và vợ chồng Châu Khải đều đến để chào đón hai ông bà Chu Xuân Lai. Chung Linh vẫn còn nằm trên giường còn mọi người thì ở ngoài sảnh ăn cơm. Ở trong phòng Chung Linh có thể nghe rõ được tiếng họ nói chuyện.
“Chú thím dự định ở đây bao lâu vậy?” Người hỏi là Châu Khải. Nếu như hai vợ chồng Chu Bảo Cương mà khơi ra vấn đề này thì chắc chắn sẽ dẫn đến nhiều chuyện không hay ho.
“Xem tình hình rồi tính sau.”
Chung Linh nghe vậy trong lòng rất không vui, chẳng lẽ hai ông bà muốn ở đây trường kỳ sao? Chuyện này không thể được, bố chồng vẫn chưa đến tuổi cần con cháu phụng dưỡng mà, hơn nữa hai người cũng không nỡ xa con gái, vậy... chính là muốn cô về quê? Nếu không được thì sẽ đem con cô về? Nếu là như vậy, chuyện mới đến đã đánh đòn phủ đầu, giờ cô đã hiểu rồi. Từ đầu Chung Linh đã nghĩ đến tình huống xấu nhất này, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, đối với chuyện con trai mà nói, cô nhất định sẽ không chịu khuất phục bất cứ người nào.
Những ngày sau đó, hai vợ chồng Chu Xuân Lai không hề nhắc lại chuyện về nhà, cũng chẳng nói đến những chuyện liên quan đến cháu trai. Chung Linh thấy hai người không nói gì, tâm tình cũng vui vẻ nhẹ nhõm đôi chút. Hiện tại tâm tình của cô rất quan trọng, nếu như tâm lý không thoải mái thì sẽ không đủ sữa, vậy thì con trai cô sẽ phải chịu khổ rồi.
Đồ ăn mỗi ngày của Chung Linh đều là cháo gạo, trứng gà luộc, thỉnh thoảng cải thiện thêm chút thức ăn, nhưng trong thức ăn không bỏ chút muối nào. Đây là tại vì nếu như đồ ăn của mẹ quá mặn thì môi của con sẽ trắng bệch. Phùng Trân quan tâm đến cháu như vậy, vì thế nên trong thức ăn không hề có một hột muối nào, mà ngay cả Chung Linh cũng không bỏ muối. Nếu như cho Chung Linh cơ hội được sinh con thêm một lần nữa thì cô chẳng ngại ngần sự đau đớn khi sinh nở đâu, nhưng, cô thật sự chết khiếp đồ ăn tháng cữ rồi.
Cho đến ngày hôm nay, bà Phùng đã chính thức xem vào tất cả mọi chuyện liên quan đến đứa trẻ.
Chung Linh cho con bú sữa xong, sau đó bế lên để vỗ vào lưng bé, đợi thằng bé ợ một cái mới đặt nằm xuống lại. Một lát sau, thằng bé tè dầm. Chung Linh thay tả mới cho thằng bè, đang lúc quấn tả lại thì Phùng Trân đưa tay qua.
“Con cứ nằm đó, để mẹ.” Nói xong, bà đã cầm ra một món dây đai không biết lôi từ đâu ra mà lần trước bà mang tới, bắt đầu quấn cho thằng bé. Đó là một tấm vải đỏ rộng chừng một gang bàn tay, trên miếng dây đai màu đỏ ấy còn đính thêm bốn cái dây đeo nhỏ, có tác dụng giữ chặt lấy cánh tay của em bé. Chung Linh nghĩ bình thường mình cũng quấn cánh tay của con vào chăn nên thấy thế cũng chấp nhận được.
Buổi tối, em bé khóc. Chung Linh yêu thương nhìn con, thằng cu này, mình mới chậm tay một chút, thay tả cho nó trước là nó đã không vui rồi.
Phùng Trân nghe tiếng cháu khóc liền đẩy cửa bước vào.
“Cháu yêu của bà sao vậy? Sao mà khóc lớn quá vậy nè?”
Chu Bảo Cương cũng theo vào, vốn ra anh ở trong phòng của ba mẹ nói chuyện với hai ông bà.
“À, thằng bé dỗi đó mà, muốn bú lắm rồi đây.” Chung Linh cười nói.
“Muốn bú lắm rồi? Cô đang làm cái gì vậy, sao lại để cho thằng bé khóc? Cô có phải là mẹ không?”
Phùng Trân lớn tiếng trách mắng Chung Linh. Chu Bảo Cương nghe thấy cũng rất bất ngờ.
“Chẳng ai có thể phủ nhận con là mẹ của nó hết, nếu muốn nói đến tư cách làm mẹ, con có đủ!” Nói câu này ra hiển nhiên là Chung Linh chẳng còn sợ đụng chạm đến ai, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, không phải câu nào Chung Linh cũng có thể nín nhịn bỏ qua được.
“Tiểu Linh!” Chu Bảo Cương nhắc nhở vợ chú ý đến lời nói.
“Con là mẹ của thằng bé, con của con, con tự quyết, chẳng ai có thể thay thế con hết, không phải sao? Con đã làm gì khiến mẹ cảm thấy con không đủ tư cách làm mẹ? Chỉ vì con thay tả cho thằng bé trước chứ không phải cho bé bú trước hay sao?” Chung Linh là một người mẹ, mà chẳng có người mẹ nào lại bỏ rơi con mình cả. Cô vỗ nhè nhẹ vào lưng con, lúc này thằng bé đã dịu đi bớt.
“Cô nói như vậy là có ý gì? Cái gì mà cô tự quyết? Nó là cháu đích tôn của Chu gia nhà chúng ta!” Phùng Trân bị Chung Linh cự lại như vậy, vô cùng tức giận, đúng là không coi trưởng bối ra gì mà!
“Thằng bé tuy là họ Chu nhưng là do con sinh ra, con trai của con thì con tự quyết định. Cha mẹ tính đem thằng bé đi sao? Vậy thì con xin nói thẳng, con trai của con tự con nuôi dưỡng, không dám làm phiền đến cha mẹ hai người.”
Chung Linh dám nói như vậy cũng là do trong lòng chất chứa đã lâu. Từ khi hai ông bà đến đây, mỗi hành động cử chỉ đều tỏ ra muốn chiếm lấy đứa bé, chuyện này thì Chung Linh không thể nào chịu đựng nổi. Mỗi lần Chu Bảo Cương từ phòng cha mẹ bước ra, sắc mặt đều rất u ám, như vậy cô còn không nhìn ra được nữa hay sao?
“Cang Tử, ý con là sao?” Chu Xuân Lai cũng đã bước vào phòng, hiển nhiên là do nghe thấy lời nói lớn tiếng của bà Phùng, đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Chúng con nhất định sẽ giữ thằng bé bên cạnh, tự mình nuôi dạy, cám ơn ý tốt của cha mẹ.” Chu Bảo Cương nhìn cha mình, lời nói vô cùng kiên quyết.
“Anh...” Phùng Trân tức giận chỉ tay vào mặt con mình.
“Chúng ta biết rồi, về thôi bà nó!” Chu Xuân Lai thấy ý tứ của con trai như vậy, vội kéo vợ đi khỏi.
Đợi khi hai ông bà đi rồi, Chung Linh mới lo lắng ngẩng đầu nhìn chồng.
“Anh không nghĩ em lại...” Chu Bảo Cương nghiêm khắc nhìn vợ.
“Thái độ của em hôm nay đối với mẹ không tốt tí nào, lần sau nhớ để ý.”
Chung Linh cũng biết lần này cô xử sự quả thật là quá vội vàng hấp tấp.
“Xin lỗi, em...” Chu Bảo Cương đến bên cạnh vợ mình, đặt gối lên trên đùi cô. Làm như vậy, những lúc bế con cô sẽ có điểm để tựa vào, tránh bị quá mỏi mệt.
“Anh biết rồi.”
Câu nói đơn giản nhưng lại làm Chung Linh cảm động rơi nước mắt. Anh hiểu cô, anh thật sự hiểu cô.
(1) Chiến lược vu hồi - 迂回战略 -: (tạm dịch) chiến thuật che giấu ý đồ chiến lược của phe mình, không trực tiếp đối đầu với đối phương mà tiến hành chiến dịch bao vây trong phạm vi rộng lớn, để cuối cùng đạt được mục đích. (Thứ lỗi vì kiến thức quân sự hạn hẹp của mình =.=).
_________________
Bình luận truyện