Này, Chớ Làm Loạn

Chương 28: Tiếp tục hôn



Một đôi nam nữ sau khi hôn nhau say đắm sẽ có phản ứng như thế nào?

Cao Ngữ Lam không biết.

Đã nhiều năm trôi qua, cô không còn nhớ rõ cảm giác yêu đương trước kia. Cao Ngữ Lam từng trải qua nụ hôn đầu tiên vừa ngượng ngùng vừa xa lạ, hay quãng thời gian yêu đương cuồng nhiệt của tuổi thanh xuân. Thế nhưng cô không nhớ gì cả, ấn tượng duy nhất còn lại trong trí óc cô cái tát bất ngờ đau đớn và những lời mắng nhiếc cay độc của người bạn trai cũ.

Cao Ngữ Lam nhớ rõ ánh mắt của từng người khi xảy ra chuyện, bao gồm người bạn nam học cùng đại học, bạn trai cô, bạn bè cô và ánh mắt của người từng là bạn gái thân nhất của cô.

Kỳ lạ thật, cô nhớ đến từng chi tiết xảy ra ngày hôm ấy nhưng lại không thể nhớ mùi vị yêu đương ngọt ngào trước kia. Đáng lẽ những kỷ niệm về mối tình đầu khiến con người ta không bao giờ quên mới phải.

Là sự tổn thương đã xóa đi cảm giác đó, hay là năm tháng làm phai mờ ký ức?

Tóm lại, Cao Ngữ Lam đã quên sạch. Cô quên cô năm đó cô từng yêu như thế nào.

Cũng có lẽ bốn năm đại học xa cách khiến tình yêu của cô phai nhạt, hoặc giả do những lời đồn đại nhảm nhí tích tụ một thời gian dài bộc phát trong chốc lát chỉ vài phút thôi nhưng đã phá hủy tình cảm bảy năm của cô.

Cao Ngữ Lam chạy trốn tới thành phố này, cô tự hứa với bản thân nhất định phải vượt trội hẳn lên, nhất định trở về trong vinh quang, nhất định không thể để những kẻ tiểu nhân đáng ghét kia phá hủy cuộc sống của cô.

Và cô thật sự quên, ước mơ trước đây của cô là chỉ là một người chồng yêu thương cô, một đứa con đáng yêu và một ngôi nhà nhỏ của riêng mình, cô muốn một công việc đơn giản có thể đảm bảo no ấm, mỗi ngày đi làm về cô dọn dẹp nhà cửa, nấu những món ăn hợp khẩu vị, cả gia đình sống vui vẻ hạnh phúc.

Hóa ra cô đã quên những ước mơ này từ lâu. Không biết bây giờ rốt cuộc cô đang theo đuổi điều gì?

Mấy năm nay Cao Ngữ Lam không hẹn hò yêu đương, không có những nụ hôn ngọt ngào và vòng tay ôm ấm áp. Cô chỉ biết mỗi con đường từ nhà tới công ty, cô không có thời gian hưởng thụ cuộc sống, cô không có bạn bè, cô sợ thất nghiệp, cô thiếu phương hướng và mục tiêu của cuộc đời, cô chỉ biết cắm đầu làm việc thật tốt, làm việc tốt rồi lại hy vọng được tăng lương, hy vọng tiết kiệm nhiều tiền...

Khi gặp phải chuyện đả kích cô mới có ý định đi tìm đàn ông, bây giờ nghĩ lại thấy buồn cười thật. Cô hình như quay về thời kỳ ấu trĩ trước kia, cô tìm một người đàn ông chỉ với một mục đích cho mọi người thấy, Cao Ngữ Lam cô không thích phụ nữ, cô yêu đàn ông.

Vì vậy đối với chuyện đang diễn ra, cô cảm thấy chính bản thân cũng sững sờ.

Thì ra cảm giác khi hôn là vậy, hóa ra tim đập đến mức ngọt ngào là như vậy.

Vòng tay ôm của Doãn Tắc vừa mạnh mẽ vừa ấm áp, nụ hôn của anh vừa sâu vừa cuồng nhiệt. Cao Ngữ Lam đột nhiên có một cảm giác thoải mái dễ chịu đã lâu không tồn tại trong lòng cô. Một người chồng yêu thương cô, một đứa con đáng yêu, một ngôi nhà nhỏ, một công việc bình thường...Chỉ cần như vậy, như vậy là đủ.

Nụ hôn triền miên của Doãn Tắc khiến nội tâm Cao Ngữ Lam xáo trộn, vô số ý nghĩ lướt qua đầu cô.

Được rồi, trong hoàn cảnh tình nồng mật ý như lúc này mà lại nghĩ đến nhân sinh quan và những chuyện xảy ra trước đây có phải hơi quá đáng? Lúc miệng lưỡi còn quấn lấy nhau, những ý nghĩ chẳng đâu vào đâu của cô liệu có truyền sang đầu Doãn Tắc? Vì chỉ số logic của cô và anh đều là 1.0...

Khoan đã, lấy đâu ra 1.0, loạn rồi, loạn hết cả rồi.

Vậy...hôn xong thì phải làm sao? Tim cô đập nhanh thì nên làm gì bây giờ?

Đầu óc Cao Ngữ Lam mơ mơ hồ hồ, cô đang cố suy nghĩ, bỗng đỉnh đầu cô bị gõ mạnh một cái rất đau.

Cao Ngữ Lam kêu lên một tiếng, giơ tay ôm đầu và nhướng mắt lên, bắt gặp Doãn Tắc đang nhíu mày nhìn cô trừng trừng. Cao Ngữ Lam ngượng ngùng hỏi nhỏ: "Chuyện gì thế?"

"Em để tâm trí đi đâu vậy?"

"Hả?" Chỉ số logic quả nhiên là 1.0, sóng điện não của anh đã cảm ứng được?

"Em nghĩ đến chuyện đại sự cấp bách gì đấy?"

Cao Ngữ Lam không thể trả lời, đành nhìn lại Doãn Tắc bằng ánh mắt rất ngây thơ vô tội. Ngắm anh một lúc, cô đột nhiên cảm thấy bầu không khí bốn xung quanh nóng lên, thì ra hiện tượng trái đất nóng lên là có thật, nửa đêm nửa hôm ở trên núi mà cô vẫn thấy toàn thân nóng rực.

Doãn Tắc ngoắc ngón tay với cô, Cao Ngữ Lam đỏ mặt hỏi nhỏ: "Sao thế?"

"Vừa rồi em không ôm tôi". Anh vừa nói vừa kéo hai tay cô vòng qua thắt lưng anh, thân thể hai người dính sát vào nhau, tim kề tim.

"Tốt lắm, bây giờ tư thế đúng rồi, làm lại một lần nữa nhé". Doãn Tắc nói rất nghiêm túc, nói xong anh cúi đầu hôn cô.

Nụ hôn này hai người càng tập trung hơn nụ hôn trước đó. Tục ngữ có câu "trước lạ sau quen", áp dụng trong trường hợp này không sai chút nào. Cao Ngữ Lam không còn hoảng loạn mà ít nhiều đáp trả Doãn Tắc.

Cô phối hợp với từng chuyển động của Doãn Tắc, phối hợp với đôi môi và đầu lưỡi của anh: chạm vào, quấn lấy, dây dưa, đùa giỡn, truy đuổi và lưu luyến.

Tất cả ý nghĩ ngổn ngang trong đầu Cao Ngữ Lam ở nụ hôn trước đã biến mất sạch. Câu hỏi làm thế nào sau khi hôn trở thành cô nên phản ứng như thế nào sau nụ hôn thứ hai.

Kết quả, Cao Ngữ Lam không cần có bất cứ phản ứng gì bởi cô bị vẹo cổ.

Hôn hít đến mức bị vẹo cổ, chuyện xui xẻo như vậy liệu có mấy người gặp phải?

Cao Ngữ Lam khóc không ra nước mắt, hận đến mức chỉ muốn tự đào hố chôn mình. Vậy mà kẻ khởi xướng ra mọi chuyện còn cười ha hả, khiến cô hung dữ đâm anh ta vài nhát bằng ánh mắt.

"Sao lại có người ngốc như em?". Mặc dù Cao Ngữ Lam cổ bị vẹo sang một bên mắt ngân ngấn nước rất đáng thương, nhưng Doãn Tắc không thể nhịn được cười khi nghĩ đến chuyện này.

"Em đâu có ngốc, tại anh dùng sức quá ấy mà"

"Anh không hề động vào cổ em". Doãn Tắc giơ cao hai tay kêu oan.

"Tại anh cứ xoay đi xoay lại...". Cô chỉ muốn phối hợp cùng anh, ai ngờ cổ cô yếu như vậy. Cao Ngữ Lam ngồi lên ghế phụ ô tô càng nghĩ càng thấy oan ức, đúng là ngượng chết đi được. Đang hôn tử tế, cơ cổ cô đột nhiên giật một cái, sau đó đau đến mức không cử động nổi.

Thấy Cao Ngữ Lam chu môi có vẻ tức giận, Doãn Tắc không kìm chế nổi, quay sang hôn nhẹ lên cánh môi cô. Cao Ngữ Lam đẩy đầu anh ra: "Không cho phép anh hôn nữa, nhỡ miệng em cũng bị co rút thì sao?"

Doãn Tắc cười haha: "Được rồi, là anh sai, anh sai rồi. Đáng lẽ anh phải dùng tay bảo vệ cổ em thật tốt chứ không nên đi ôm eo em".

"Xì" Cao Ngữ Lam lắc lắc cổ, mặt đỏ bừng: "Anh đúng Dâm tặc!".

"Được rồi, được rồi. Chờ cổ của em khỏi hẳn, cho em "dâm" lại anh". Đường cong trên cổ cô đẹp mê người, Doãn Tắc lại nhoài người sang hôn lên cổ Cao Ngữ Lam.

Cao Ngữ Lam dùng bàn tay nhỏ nhắn người anh đẩy ra: "Có thôi đi không, anh không thấy cổ người ta đang bị thương à?"

"Thế thì anh hôn chỗ khác".

"Này...Ai da, đau quá". Cao Ngữ Lam vặn vẹo lại động đúng chỗ đau, cô tức giận đánh Doãn Tắc: "Anh đừng làm loạn nữa".

"Anh biết rồi". Doãn Tắc ngồi im, quay sang nhìn Cao Ngữ Lam. Càng ngắm cô, anh càng thấy cô đáng yêu, anh giơ tay xoa đầu cô.

Tay Doãn Tắc lại bị hất ra. Tiểu thư Bánh bao ra lệnh: "Anh mau lái xe đi, chúng ta về nhà thôi".

"Anh không muốn về". Tâm trạng của Dâm Tặc tiên sinh rất tốt.

Tiểu thư Bánh bao liếc xéo anh một cái.

Cuối cùng thấy cổ của tiểu thư Bánh bao dường như không chịu nổi nữa,Dâm Tặc tiên sinh mới chịu nổ máy đưa cô về nhà.

Trên đường đi thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô nhăn nhó như cái bánh bao, Doãn Tắc không nhịn được cười, giơ tay vuốt ve cổ cô: "Còn đau không em?"

"Còn". Đen quá, cô nhất định là người đen đủi nhất thế giới.

"Hay là đi bệnh viện nhé"

"Thôi khỏi". Thanh âm Cao Ngữ Lam cao đến nốt tám. Cô sợ nhất bị đưa đi bệnh viện, nhỡ bác sĩ hỏi làm sao cô bị vẹo cổ? Cô trả lời do hôn cuồng nhiệt thì mất mặt quá.

"Không cần đi đâu". Cô lại nhấn mạnh một lần:" Em về nhà tự bôi rượu thuốc là được rồi".

"Được thôi". Doãn Tắc nhẹ nhàng xoa cổ Cao Ngữ Lam. Thấy xe đi đến gần đến chỗ ở của cô, anh lên tiếng dặn dò: "Ngày mai anh đi công tác ngoại tỉnh, phải một tuần nữa mới về. Anh không thể đến tìm em, em không được nghĩ ngợi lung tung đâu đấy!"

"Vâng". Cô còn có thể nghĩ tung tung điều gì, anh đúng là lo lắng thái quá.

"Em không cần để ý đến tên khốn Hồ Thiên. Nếu hắn hoặc công ty của hắn gọi điện cho em, em đừng bắt máy. Công việc này em không thể nhận, anh đã dùng điện thoại ghi âm lại cuộc nói chuyện giữa em và hắn tối nay rồi. Khi nào anh về, anh sẽ tìm luật sư nói chuyện, tiện thể điều tra xem trước đây có cô gái nào từng bị hắn hãm hại hay chưa. Chúng ta không thể bỏ qua cho loại người cặn bã đó, không thể để hắn tiếp tục hại người khác".

Cao Ngữ Lam gật đầu lia lịa. Cô gật mạnh khiến cổ lại đau nhức, Cao Ngữ Lam ôm cổ hít một hơi sâu.

Doãn Tắc xoa đầu cô, mắng câu: "Ngốc quá".

Hai người nói hươu nói vượn một lúc đã về đến chỗ ở của Cao Ngữ Lam. Doãn Tắc đưa cô lên nhà, vào phòng giúp cô xoa rượu thuốc lên cổ. Sau đó anh ngồi mãi ở sofa trong phòng khách không chịu đứng dậy: "Làm thế nào bây giờ? Anh không muốn về"

Cao Ngữ Lam lườm Doãn Tắc rồi đạp anh một cái: "Muộn lắm rồi, anh mau về đi".

Doãn Tắc nhìn cô cười: "Anh vừa nghĩ ra một cách rất hay có thể chữa khỏi cổ em, đảm bảo có tác dụng tốt hơn rượu thuốc".

"Cách gì?"

"Cổ em bị thương vì hôn, tất nhiên nên dùng nụ hôn để chữa rồi". Vừa nói anh vừa nhảy lên tóm lấy cô. Cao Ngữ Lam kêu to một tiếng, theo phản xạ muốn chạy trốn nhưng bị anh bắt được.

Doãn Tắc đỡ lấy cổ Cao Ngữ Lam, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng cô: "Anh trêu em đấy, cô ngốc ạ. Em mau đi ngủ đi, đợi khi nào về anh sẽ giúp em chữa trị".

Cao Ngữ Lam đỏ mặt xì một tiếng, hai người nói chuyện một lúc, Doãn Tắc mới lưu luyến ra về.

Cao Ngữ Lam tắm táp xong, ngã xuống giường, cẩn thận không động đến cổ. Vừa định nhắm mắt ngủ, cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc, nhỡ đâu trong một tuần tới cổ cô khỏi hẳn rồi, Doãn Tắc về hôn cô khiến nó bị thương trở lại thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện