Này, Chớ Làm Loạn

Chương 29: Biến cố



Đêm hôm đó, Cao Ngữ Lam ngủ không yên giấc, một phần nguyên nhân là do cổ cô không thoải mái, mặt khác chính là cô ngủ như thức vì trong đầu toàn hình ảnh Doãn Tắc.

Ý của Doãn Tắc là anh thích cô đúng không? Cô và anh bây giờ là người yêu? Nhưng anh có thừa nhận một lời nào đâu, chỉ có một nụ hôn mà thôi, liệu có tính không?

Cao Ngữ Lam cứ mơ mơ màng màng, mãi mới chìm vào giấc ngủ.

Đến gần buổi trưa ngày hôm sau Cao Ngữ Lam mới tỉnh lại, cô hốt hoảng một lúc mới phát hiện ra tiếng chuông điện thoại di động đánh thức cô dậy. Cô cầm máy lên xem, là ông Cao gọi, cô vội vàng bắt máy.

"Lam Lam à, gần đây con sống thế nào?" Tiếng ông Cao có vẻ rất sảng khoái.

"Con vẫn bình thường ạ". Cao Ngữ Lam tự động giấu giếm chuyện cô đi tìm việc làm suýt nữa bị người ta giở "quy tắc ngầm", để bố cô đỡ mất công lo lắng. Cô cũng giấu luôn chuyện cô vừa cùng một người đàn ông hôn nhau như một cặp tình nhân, vụ này phải đợi nam chính về, cô và anh xác nhận mối quan hệ thì cô mới có thể nói cho người nhà biết.

"Khà khà, Lam Lam, con còn muốn dấu bố à?"

Cao Ngữ Lam giật mình, không phải đấy chứ, bố cô lợi hại như vậy sao? Ông còn biết thuật đọc tâm người khác ở tầm xa?

"Con yêu rồi đúng không? Bố mẹ đều biết cả rồi".

"Hả? Sao bố mẹ biết được?" Cao Ngữ Lam bị dọa hết hồn. Bản thân cô còn chưa dám xác định, hơn nữa chuyện này từ lúc xảy ra đến bây giờ chưa tới nửa ngày, trừ thời gian cô ngủ chỉ còn lại vài tiếng đồng hồ. Bố cô đúng là thần thông quảng đại thật đấy.

"Hừ, con bé này, còn giấu bố mẹ làm bố mẹ biết sau người ta". Lời nói của ông Cao đầy oán trách nhưng không dấu vẻ vui mừng: "Là bố Tiểu Quách nói cho bố biết. Các đồng nghiệp, hàng xóm láng giềng đều biết cả rồi, còn đến chúc mừng bố nữa chứ. Hahha...thật là, bố và bố Tiểu Quách đã uống rượu ăn mừng".

Cao Ngữ Lam há hốc miệng, hoàn toàn không hiểu bố cô đang nói gì? Tối qua cô và Doãn Tắc làm chuyện này chuyệnkia, hơn nữa là do cô bị gọi ra ngoài lúc nửa đêm nên mới lôi Doãn Tắc đi cùng. Nếu không phải vì nguyên nhân đó, cô cũng chẳng gặp Doãn Tắc và không thể làm mấy chuyện đó. Cô là người trong cuộc còn không thể lường trước sự việc này, tại sao bố anh Tiểu Quách nắm thông tin nhanh như vậy? Chú Quách còn cùng cô bố cô uống rượu chúc mừng nữa chứ, chúc mừng chuyện gì không biết?

Lẽ nào anh Tiểu Quách đã sớm nhìn ra cô và Doãn Tắc có gì nên mới kể cho người nhà của anh ta nghe?

Thấy Cao Ngữ Lam không lên tiếng, ông Cao nói tiếp: "Bố mẹ vui lắm, các con hãy phát triển mối quan hệ, bố mẹ sẽ không gây áp lực cho con, thằng bé Tiểu Quách là người tốt, bố và mẹ con đều rất hài lòng, hai đứa có thể đến với nhau thật sự quá tốt".

Cao Ngữ Lam vô cùng hoảng hốt, cô vội kêu lên: "Bố, ý bố là con đang yêu anh Tiểu Quách?"

"Đúng rồi, ngoài Tiểu Quách ra thì còn ai vào đây nữa. Mấy hôm trước bố cậu ta đến thành phố A thăm con trai, ông ấy hỏi Tiểu Quách thấy con thế nào. Thằng bé nói con rất tốt, hai đứa cùng ăn cơm, con còn dẫn nó đi mua đồ dùng sinh hoạt cần thiết và giới thiệu bạn bè của con cho nó. Bố Tiểu Quách bảo với bố là tình cảm của hai đứa rất tốt".Ông Cao nói một thôi một hồi không ngừng nghỉ: "Tiểu Quách là người chững chạc, có tinh thần trách nhiệm, làm việc gì cũng hết sức nghiêm túc, lại có công việc ổn định, không thói quen tật xấu xấu, thật sự là người rất được, rất xứng với con. Hai đứa hôm nay có thể phát triển tình cảm, không uổng công bố vắt óc tìm kế tác hợp cho hai đứa. Haha, đúng là không phải chuyện dễ dàng, bố mẹ và cô chú Quách đều cảm thấy rất vui".

"Con có yêu anh ấy bao giờ đâu" Cao Ngữ Lam càng nghe càng buốt giá trong tim, cô lẩm bẩm: "Bố ơi, con không yêu anh ấy đâu ạ".

Ông Cao đang thao thao bất tuyệt vui vẻ. Nghe Cao Ngữ Lam nói vậy, ông sững sờ trong giây lát rồi lại lên tiếng: "Không sao cả, không sao cả, chưa yêu cũng chẳng quan trọng.Con hãy gặp gỡ cậu ta thêm một thời gian nữa là sẽ nảy sinh tình cảm ngay thôi".

"Con không yêu anh ấy" Cao Ngữ Lam nhắc lại một lần nữa.

Ngữ khí của cô không giống ngượng ngùng, cũng không giống tức giận khi bị nói trúng điểm yếu mà là giống như bị tổn thương, khổ sở giãy giụa. Ông Cao cả kinh: "Lam Lam, con làm sao vậy?"

"Bố, con không yêu anh ấy". Lúc này Cao Ngữ Lam đã hình dung ra cảm nhận trong lòng cô. Cô vừa chìm trong cảm giác yêu đương với Doãn Tắc, tự dưng có người nói cô và anh Tiểu Quách yêu nhau. Chuyện xảy ra ba năm trước tái diễn, khiến lòng cô tê tái.

Người nhà Quách Thu Thần tưởng cô và anh ta là người yêu, vậy thì tất cả đồng nghiệp ở cơ quan bố cô đều đã biết. Thành phốC nhỏ như vậy, trong cơ quan bố cô còn có cả bố mẹ của bạn bè cô, bọn họ nhất định cũng sẽ biết, cuối cùng tất cả bạn học của cô đều nghe tin này.

Cô và Quách Thu Thần rõ ràng chẳng có quan hệ gì. Nếu cô và Doãn Tắc phát triển thuận lợi, cô sẽ đưa Doãn Tắc về nhà mình, đến lúc đó...

Ai sẽ nghe cô giải thích? Cô không phải bắt cá hai tay, cô thật sự...chưa bao giờ yêu anh Tiểu Quách.

"Bố..." Hình ảnh cái tát và những lời nhục mạ trong quá khứ lại hiện lên trong đầu Cao Ngữ Lam. Cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ hãi chuyện tương tự sẽ xảy ra một lần nữa.

Nghe giọng gọi yếu ớt của con gái, ông Cao bất giác đau lòng: "Lam Lam, con làm sao vậy? Con không thích Tiểu Quách à? Nếu không thích cũng không sao cả, mặc dù hơi đáng tiếc nhưng bố luôn luôn đứng về phía con. Con không thích thì cứ nói thẳng, bố sẽ tìm cách giải thích với chú Quách".

"Bố ạ, anh Tiểu Quách rất tốt nhưng con thật sự không có chút tình cảm nào với anh ấy. Con không biết anh ấy đã nói gì với người nhà, hoặc là chú Quách luôn mong muốn anh Tiểu Quách xây dựng gia đình nên đã hiểu nhầm ý của anh ấy. Con thật sự không có quan hệ gì với anh ấy, con...". Cao Ngữ Lam muốn nói với bố rằng cô đang yêu người khác. Tuy nhiên, cô và anh vẫn chưa nói rõ mối quan hệ mặc dù đã hôn nhau say đắm đêm qua. Ở hoàn cảnh này cô làm sao dám nói thật cho bố cô biết, ngộ nhỡ xảy ra biến cố thì sao? Bây giờ cô chính là con chim bị cung tên bắn một lần nên thấy cành cong cũng sợ, cô sợ nhất biến cố.

Cao Ngữ Lam ngừng lại một lát, quyết định không đề cập tới Doãn Tắc. Vì vậy cô nói với bố: "Bố ạ, nếu có cơ hội thích hợp, bố hãy nói chuyện với chú Quách. Con cũng sẽ hỏi lại anh Tiểu Quách và bảo anh ấy giải thích rõ với người nhà".

"Lam Lam à, không yêu thì thôi, con đừng sốt ruột cũng đừng buồn, bố sẽ nói lại với người ta". Ông Cao đau nhói trong tim khi nghe giọng nói run run của con gái. Mặc dù ông không hiểu tại sao thái độ của Cao Ngữ Lam lại quyết liệt như vậy, dù bây giờ con gái ông và Tiểu Quách chưa yêu nhau, nhưng cứ qua lại rồi từ từ phát triển tình cảm không được sao? Ông Cao cảm thấy bây giờ không phải là lúc hỏi câu đó, ông đành gác lại, lúc khác tìm cơ hội tìm hiểu sau.

Hai cha con Cao Ngữ Lam nói thêm vài câu nữa rồi cúp điện thoại. Cao Ngữ Lam ngồi không yên, cô đi tới đi lui trong phòng, cảm giác vui vẻ ngọt ngào của đêm qua biến mất sạch, trong lòng cô chỉ còn lại nỗi bất an.

Cao Ngữ Lam ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định hỏi Quách Thu Thần xem chuyện này là thế nào. Cô cầm di động lên, thấy có tin nhắn, người gửi là Doãn Tắc. Cao Ngữ Lam vừa định mở ra xem, màn hình điện thoại đột nhiên tắt ngóm,bật mãi cũng không có phản ứng.

Cao Ngữ Lam luống ca luống cuống, đó là tin nhắn Doãn Tắc gửi cho cô, không biết anh viết gì? Điện thoại đột nhiên bị hỏng, có khi nào mất tin nhắn không? Cô cầm di động ấn loạn một hồi, một lúc sau mới nghĩ có lẽ là hết pin.

Cao Ngữ Lam cuống quýt cắm sạc pin điện thoại, điện thoại di động lại có phản ứng. Cao Ngữ Lam thở một hơi dài nhẹ nhõm, cô nhanh chóng mở điện thoại, thấy tin nhắn vẫn còn cô mới an tâm.

Cao Ngữ Lam ngồi xuống mép giường, dè dặt mở tin nhắn, tin nhắn chỉ có một câu nói ngắn gọn: "Anh đã đến thành phố L, ở đây thời tiết rất tốt. Em hãy nghỉ ngơi tử tế, chờ anh về. Mua~ "

Cao Ngữ Lam đọc tin nhắn, đột nhiên không còn cảm giác hoảng hốt nữa. Cô xem đi xem lại tin nhắn rồi tưởng tượng ra bộ dạng vui vẻ của Doãn Tắc. Cao Ngữ Lam hít một hơi sâu, tự nhủ với bản thân, hiểu lầm chỉ là chuyện nhỏ, giải thích rõ là được, nhất định cô sẽ giải thích rõ ràng.

Trong lúc lơ đãng, Cao Ngữ Lam phát hiện Doãn Tắc gửi tin nhắn lúc 8h34 phút. Cô ngẩn ngơ một lúc, mới tám rưỡi anh đã có mặt ở phố L, như vậy Doãn Tắc đáp chuyến bay lúc 6h, do đó 5h sáng anh đã có mặt ở sân bay. Tối qua anh ở bên cô mãi muộn mới về, lúc anh rời đi là 2h sáng.

Cao Ngữ Lam nhìn máy di động, Doãn Tắc vì cô cả đêm không ngủ, trong lòng cô tràn ngập sự cảm động, cô vội gửi cho anh một tin nhắn, nội dung cũng rất ngắn gọn: "Anh cũng nghỉ ngơi thật tốt, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe".

Cô và anh được coi là một cặp tình nhân đúng không?

Cao Ngữ Lam xoay xoay cái cổ vẫn chưa hết đau. Nghĩ đến lời động viên của Doãn Tắc, Cao Ngữ Lam bấm số điện thoại của Quách Thu Thần.

Quách Thu Thần rất vui khi nhận đượcđiện thoại của Cao Ngữ Lam, anh ta nói đã lâu không gặp, rủ cô tới "Tùy tâm uyển" uống nước. Cao Ngữ Lam báo cho anh ta biết hai mẹ con Doãn Ninh gần đây bị ốm nên không mở quán. Quách Thu Thần nghe vậy trầm mặc một hồi rồi nói lần sau anh ta sẽ mang quà tới thăm.

Hai người trao đổi vài câu khách sáo, Cao Ngữ Lam cuối cùng cũng lấy hết dũng khí đi vào chủ đề chính: "Hôm nay bố tôi gọi điện, nói chú Quách cho rằng hai chúng ta đang yêu nhau".

Đầu bên kia điện thoại im lặng như tờ, Cao Ngữ Lam nói tiếp: "Chắc là chú Quách hiểu nhầm, anh cũng biết mấy vị phụ huynh suốt ngày lo lắng đến việc tìm đối tượng cho con cái nên dễ hiểu lầm. Bố tôi cũng vậy, tuy nhiên chỉ cần nói rõ là được rồi".

Quách Thu Thần lắp bắp: "Tôi xin lỗi, tôi không...thành thật xin lỗi cô, tôi không nghĩ họ lại như vậy, tôi sẽ giải thích rõ với bố tôi và mọi người ở nhà ".

"Vâng, nhất định anh phải nói rõ mới được. Nếu không chú ấy sẽ nghĩ là thật, sau này càng khó giải thích hơn, anh thấy tôi nói có đúng không?"

Quách Thu Thần liên tục nói xin lỗi, anh ta hứa nhất định sẽ giải thích ngay với người nhà. Hai người hàn huyên vài câu rồi cúp điện thoại.

Trong lòng Cao Ngữ Lam thoải mái hẳn. Thấy chưa, chuyện này thật ra không khó giải quyết, anh Tiểu Quách cũng không ngờ phụ huynh lại có phản ứng như vậy. Vì vậy chỉ cần anh ta giải thích rõ với người nhà anh ta, cô cũng nói rõ với bố mẹ cô, thế là ổn thỏa.

Sau đó cô sẽ đợi Doãn Tắc về, cô sẽ hỏi ý anh, nếu cô và anh thực sự thích hợp, đợi đến khi tình cảm giữa cô và Doãn Tắc phát triển ổn định, cô sẽ đưa anh về giới thiệu với bố mẹ.

Cao Ngữ Lam nghĩ đến một tương lai tốt đẹp, nhưng cô quên mất, cô luôn là một cô gái xui xẻo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện