Ngân Hà Lặng Thinh
Chương 50
Bàn tay của Yến Bắc Thần rất lớn, nhưng là kiểu lớn rất đẹp đẽ, bàn tay của anh rất mỏng, ngón tay thon dài. Khi đặt vào lòng bàn tay của cô, vì để khiến cô có thể hoàn toàn bao vây lấy tay anh mà ngón tay anh còn hơi co lại. Khi ngón tay co lại, khớp xương hơi trắng, đẹp hơn cả vầng trăng trên bầu trời.
Anh coi mình trở thành một ngôi sao, đưa nó vào trong tay cô.
An Hạ cúi đầu nhìn tay Yến Bắc Thần trong lòng bàn tay cô.
Đây không phải là hư ảo, cũng không phải là hình phản chiếu, cái này có thể bắt được mà còn sẽ không chạy đi. Nhiệt độ của anh, xúc cảm của anh, thậm chí ngay cả mùi của giọt nước suối tươi mát trên tay anh rõ ràng lọt vào mọi giác quan của cô.
An Hạ nhìn bàn tay, bàn tay vốn đang mở ra dần dần khép lại theo tiếng tim đập của cô.
Tay cô ôm lấy tay Yến Bắc Thần, bắt lấy ngôi sao mà cô muốn có nhất. Cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Yến Bắc Thần. Giờ phút này ánh mắt bối rối không biết phải làm sao của cô đã hoàn toàn biến mất, đôi mắt đen nhánh của cô phản chiếu ánh trăng, phản chiếu ánh sao, phản chiếu hình bóng Yến Bắc Thần.
Trong cảnh sắc phức tạp rối rắm như thế này, An Hạ cong khóe mắt.
-
Hai người ở đây ba ngày.
Trong thời gian ba ngày này, hai người không ra khỏi ngọn núi.
Bọn họ sống ở đây rất nhàn nhã, cũng rất phong phú. Trời tối thì đi ngủ, ngược lại sáng dậy rất sớm, sương mù giăng khắp núi, khi hít thở vào l0ng nguc là không khí mát lạnh sảng khoái.
Vào sáng sớm không khí trên núi có sương mù sẽ trở nên rất ẩm ướt, hơn nữa buổi tối trước khi bọn họ rời đi còn mưa cả đêm.
Nằm trong căn nhà gỗ cách âm không quá tốt, bên ngoài là tiếng mưa rả rích cùng với tiếng gió, buổi tối tĩnh mịch như vậy như có thú vị khác.
Điều này sẽ khiến người ta ngủ rất ngon.
Yến Bắc Thần vẫn luôn bị mất ngủ nhưng ở đây như khỏi bệnh nhất thời. Ba ngày này, là ba ngày mà An Hạ thấy sắc mặt của Yến Bắc Thần tốt nhất.
Bọn họ tới đây nghỉ ngơi, hai người đều không có việc gì làm. Buổi sáng ăn cơm xong sẽ đạp xe đạp dọc theo đường núi đi dạo vào trong thôn. Yến Bắc Thần giỏi ăn nói, không bao lâu đã kết thân với mấy hộ gia đình ở trong thôn.
Trừ việc đó ra thì ba đứa trẻ lần trước chơi bi là ở với bọn họ lâu nhất.
Sau buổi tối bắn bi đó, ba đứa trẻ biết là có một đôi anh chị trẻ tuổi tới đây. Bọn chúng không chỉ tự mình tới chơi mà còn đưa theo mấy đứa trẻ khác tới cùng chơi. Sân sau của ngôi nhà gỗ trở thành sân chơi tạm thời, một đám nhóc vây quanh Yến Bắc Thần và An Hạ, đưa bọn họ đi chơi những trò chơi của trẻ con vùng núi.
Như là gấp giấy, nhảy lò cò, ném bao cát, bắn bi… có lúc còn chơi trốn tìm.
Trẻ con ở vùng núi chơi trốn tìm không giống như ở thành phố. Bọn trẻ chơi trốn tìm ở thành phố nhiều lắm cũng chỉ trốn trong những nơi như tủ quần áo, gầm giường. Nhưng đám trẻ ở vùng núi, sau khi bắt đầu trò chơi, giống như những con thú hoang tản ra khắp sân, chớp mắt đã biến mất trong làn sương mù lượn lờ trên núi.
Như thế này căn bản không có cách nào tìm được, nhưng Yến Bắc Thần và An Hạ vẫn chơi vô cùng vui vẻ. Men theo con đường núi mà người trong thôn thường đi, tìm kiếm những đứa trẻ như tìm kho báu. Sau khi tìm thấy, Yến Bắc Thần ôm đứa trẻ trong ngực, trong rừng núi yên tĩnh thỉnh thoảng có tiếng cười đùa, còn có tiếng bọn chúng nhắc nhau phải trốn kỹ. Đợi khi tìm được hết lũ trẻ thì trời cũng gần tối, bọn chúng không phải về nhà nên An Hạ trực tiếp nấu cơm tối, một đám trẻ quây quần bên hai người lớn líu ríu cùng nhau ăn cơm.
Trẻ con làm quen rất nhanh, cũng rất sẵn lòng tán gẫu. Bỏ công sức cả ngày trời là khiến đám trẻ tiết lộ hết bí mật, chuyện gì cũng nói. Mà khi bọn trẻ nói chuyện, Yến Bắc Thần cũng thuận miệng nói vài câu, cuối cùng cả một bàn đều cười lớn.
Đông vui đã lâu không thấy xuất hiện trên bàn ăn.
An Hạ không thể nói chuyện, chỉ ngồi bên cạnh vừa nghe vừa cười. Dù cô không thể gia nhập đề tài nói chuyện, nhưng chỉ nghe bọn họ tán gẫu cũng là một chuyện rất vui vẻ.
Khi nghe mọi người trò chuyện, An Hạ ôm lấy đầu gối, ánh mắt của cô phần lớn đều đặt trên người Yến Bắc Thần. Mà khi cô nhìn về phía anh, Yến Bắc Thần cũng nhìn cô. Sắc mặt của anh rất tốt, thậm chí màu mắt còn đậm hơn hôm qua, từ màu cây nâu vàng nhạt biến thành màu nâu đậm. Tuy màu sắc đậm hơn, nhưng lại trong suốt hơn, cô có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của cô ở đáy mắt anh, còn có ý cười không hề che giấu chút nào.
Yến Bắc Thần ở chỗ này rất vui vẻ.
Đặc biệt khi nói chuyện với đám trẻ, chơi trò chơi cùng chúng, điều đó khiến anh có được tuổi thơ đã trễ hai mươi mấy năm.
Điều đó cũng khiến An Hạ rất vui.
Bọn trẻ trừ lúc chơi đùa với bọn họ, thì còn đưa bọn họ đi leo núi hái nấm vào sáng sớm khi sương mù còn dày đặc. Nấm ở rừng núi rất tươi, bọn trẻ quấn quýt lấy hai người, dạy họ cái nào có độc cái nào không có độc, cái nào thích hợp để nấu canh, cái nào thích hợp để xào lên. Ngoài ra còn có loại phải phơi khô, khi hầm gà hoặc xào thịt mà cho vào thì thơm ngon không gì sánh được.
Tới lúc này, mới phát hiện thời gian ba ngày thật ngắn ngủi.
Thời gian như sương mù mờ ảo của núi rừng, bình thản chậm rãi trôi đi. Buổi chiều ngày thứ ba, tài xế của Yến Bắc Thần tới đón. An Hạ và Yến Bắc Thần tạm biệt đám trẻ, lên xe trở về Nam Thành.
Khi tài xế đến, Yến Bắc Thần bảo ông ấy mang nhiều quà tới. Tuy bọn họ chỉ ở đây ba ngày, nhưng những người trong thôn đã chăm sóc họ rất nhiều, đặc biệt là đám trẻ. Chia quà xong, kỳ nghỉ của bọn họ cũng hoàn toàn kết thúc.
Ngồi xe hai tiếng đồng hồ, ngồi thêm nửa tiếng tàu cao tốc. Bọn họ nhìn phong cảnh dọc đường từ những dãy núi kéo dài biến thành biển cả bát ngát.
Cuối cùng xe dừng trước cửa biệt thự, Yến Bắc Thần về tới nhà, kỳ nghỉ hoàn toàn kết thúc rồi.
-
Từ núi rừng trở về bờ biển, khoảng thời gian ngắn ngủi giống như một giấc mơ. Nhưng dù là ở đâu, An Hạ vẫn luôn là người đầu tiên có thể tỉnh táo. Buổi tối hôm đó sau khi bọn họ về thì trước tiên đi nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày hôm sau, An Hạ thức dậy làm đồ ăn sáng, không lâu sau, Yến Bắc Thần mang theo chút cáu kỉnh khi rời giường đi ra khỏi phòng ngủ.
Hai ngày nay ngủ rất ngon, giấc ngủ sau khi về nhà khiến Yến Bắc Thần sinh ra sự chênh lệch rất lớn. Mặc dù ngủ ngon hơn so với lúc bình thường, nhưng so sánh với giấc ngủ hai ngày ở căn nhà gỗ thì vẫn là một trời một vực.
Điều này khiến tâm trạng của Yến Bắc Thần trở nên không dễ chịu.
Nhưng cũng may, hiển nhiên An Hạ dự đoán trước được điều này nên đã làm cho anh một ít súp ngọt, vẫn dùng nguyên liệu ở trong thôn đưa tới. Mùi vị quen thuộc trở về, giống như sương mù dày đặc của vùng núi, cái mát lạnh đè sự bực tức xuống. Sự cáu kỉnh lúc rời giường giữa hai đầu lông mày của Yến Bắc Thần cũng biến mất, cuối cùng tâm tình anh xem như không tệ mà lên xe, tới công ty làm việc.
Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ, nhìn chung vô cùng uể oải.
Sau khi Yến Bắc Thần lên xe thì dựa vào ghế sau nhắm mắt lại. Không biết qua bao lâu, Yến Bắc Thần mở mắt ra, xe đã dừng trong bãi đậu xe của Yến Thị.
Xe anh dừng ở vị trí đậu xe cố định, Yến Bắc Thần xuống xe, đi về phía thang máy.
"Bắc Thần."
Yến Bắc Thần vừa tới cửa thang máy thì nghe thấy có người gọi. Anh quay đầu lại, nhìn thấy Trình Tâm Sâm đang tươi cười.
Trình Tâm Sầm tới Yến Thị được một thời gian rồi. Khoảng thời gian này, không có sự giúp đỡ Trình Chiêu Khang nhưng cô cũng nhanh chóng hòa nhập vào Yến Thị. Đặc biệt là một tháng gần đây, Yến Bắc Thần quyết đoán cải cách, triết lý kinh doanh của nhóm lãnh đạo mới khá ăn khớp với ý tưởng của cô, điều này khiến công việc của cô triển khai thuận buồm xuôi gió hơn trước đây nhiều.
Thấy Trình Tâm Sầm, Yến Bắc Thần cười với cô ấy. Hai người chào hỏi đơn giản rồi cùng vào thang máy.
"Em nghe Lý Trạch nói anh đi nghỉ phép, đi đâu chơi vậy?"
Yến Bắc Thần vào thang máy xong, anh đưa hai tay ra sau tay vịn thang máy mệt mỏi nhắm mắt. Trình Tâm Sầm thấy anh như vậy thì hỏi một câu.
Hỏi xong, Yến Bắc Thần mở mắt nhìn cô một cái đáp: "Tìm một ngọn núi, có cái thôn nhỏ, ở đó nghỉ ba ngày."
"Bồng lai tiên cảnh à?" Trình Tâm Sầm cười.
Yến Bắc Thần nghe cách cô nói, trong mắt cũng tỏa ra ý cười, gật đầu nói: "Đúng."
Thang máy chầm chậm đi lên, sau khi Yến Bắc Thần trả lời, Trình Tâm Sầm không nói gì nữa. Thang máy lâm vào chút yên lặng ngắn ngủi, không lâu sau, khi Yến Bắc Thần một lần nữa nhắm mắt lại, Trình Tâm Sầm nói.
"An Hạ đi cùng anh à?"
Trình Tâm Sầm nói xong, Yến Bắc Thần lại mở mắt ra.
Trình Tâm Sầm ở bên cạnh nhìn Yến Bắc Thần mở mắt ra, anh hơi cúi đầu, ở chỗ cô chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của anh. Đường nét khuôn mặt người đàn ông sắc nét, xương hàm góc cạnh, khi đôi mắt mở ra, đuôi mắt hơi nhếch lên, dù nhìn như thế nào thì cũng giống một tác phẩm nghệ thuật được chế tác cẩn thận.
Trình Tâm Sầm biết An Hạ.
Cô đã từng về biệt thự ăn cơm cùng Yến Bắc Thần, thậm chí còn nói chuyện với An Hạ hai ba câu. Sau đó, ngày thứ hai kể từ ngày tới ăn cơm, Yến Bắc Thần gặp cô ở trong thang máy, hai người nói chút chuyện liên quan tới chuyện của An Hạ buổi tối ngày hôm đó. Có những chuyện nói có vẻ mờ mịt nhưng lại rất rõ ràng.
Về sau, Trình Tâm Sầm không tới nhà Yến Bắc Thần nữa, cũng không nhắc tới An Hạ nữa.
Lần này ngược lại không biết làm sao mà lại nhắc tới.
Mà khi cô nhắc tới An Hạ, biểu cảm của Yến Bắc Thần không có gì thay đổi. Sau khi anh mở mắt ra, lại cúi đầu nhìn về phía Trình Tâm Sầm, cười.
"Đúng vậy."
"Anh không rời khỏi cô ấy được."
Con ngươi Trình Tâm Sầm khẽ động.
Yến Bắc Thần không rời khỏi An Hạ được.
Ở trong thôn cũng như vậy, chắc chắn anh không thể tự chăm sóc tốt bản thân, anh cần An Hạ.
Nhưng lời anh vừa nói hình như lại không chỉ như vậy. Cuộc sống của anh không chỉ không thể rời khỏi An Hạ, mà những phương diện khác cũng rất cần An Hạ.
Trình Tâm Sầm đối diện với Yến Bắc Thần, hai người đứng trong thang máy nhìn nhau.
Không lâu sau, tầm mắt của Trình Tâm Sầm chuyển về màn hình thang máy đang di chuyển, cô nói với Yến Bắc Thần.
"Em tới rồi."
Dứt lời, thang máy mở ra, Trình Tâm Sầm bước ra khỏi thang máy.
Đi ra xong, Trình Tâm Sầm quay đầu lại, vẫy tay chào tạm biệt với Yến Bắc Thần ở trong thang máy. Yến Bắc Thần cũng vẫy tay với cô, thang máy đóng lại lúc anh cười giơ tay lên.
Trình Tâm Sầm nhìn thang máy đã đóng cùng Yến Bắc Thần biến mất sau cửa. Trái tim dao động của cô từ từ ổn định lại. Cuối cùng, Trình Tâm Sầm khẽ mím môi, cười khẽ một cái.
"Sếp Trình."
Có người gọi.
Trình Tâm Sầm quay đầu lại đáp một tiếng, đồng thời cũng thu lại nụ cười, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.
"Đi thông báo, tới phòng họp mở họp."
"Vâng."
-
Chào tạm biệt với Trình Tâm Sầm không lâu, thang máy đã tới tầng cao nhất của tòa nhà.
Thang máy vừa mở, Yến Bắc Thần bước ra. Lúc đi ra còn thuận tiện nhìn Lý Trạch đứng ở cửa. Thấy Lý Trạch, Yến Bắc Thần vẫn giữ tinh thần chán chường, nói: "Còn đích thân tới thang máy đón, sao thế, sợ tôi không về à?"
Lý Trạch: "..."
Yến Bắc Thần cà lất cà phơ nói như vậy xong thì cười với Lý Trạch. Lý Trạch cũng cười theo, chuyển tài liệu trên tay cho anh.
Vừa trở về đã phải làm việc, nụ cười trên mặt Yến Bắc Thần nháy mắt biến mất. Lông mày lại lần nữa cau vào. Anh nhận lấy tài liệu, mở ra xem những chuyện đã xảy ra ba ngày qua. Khi anh đang xem, Lý Trạch nói.
"Luật sư Tần tới đây rồi."
Lý Trạch nói xong, Yến Bắc Thần dừng bước chân.
Sự không kiên nhẫn và mất tập trung giữa hai đầu lông mày anh biến mất, Yến Bắc Thần yên lặng nhìn Lý Trạch, hỏi: "Ở đâu?"
"Văn phòng."
Lý Trạch nói xong, Yến Bắc Thần đập tài liệu vào trong ngực anh ấy, đi về phía văn phòng.
-
An Hạ và Yến Bắc Thần ở thôn nhỏ ba ngày.
Ba ngày này, cô không liên lạc với chị gái và Tiêu Tiêu. Buổi sáng khi cùng Yến Bắc Thần dậy ăn sáng, An Hạ đã xin anh nghỉ buổi chiều để về nhà một chuyến, Yến Bắc Thần đồng ý. Anh nghỉ ngơi ba ngày rồi, hôm nay là ngày đầu tiên quay lại công ty, chắc chắn sẽ bận sứt đầu mẻ trán.
Như Yến Bắc Thần đã nói, ngày thứ hai khi bọn họ đi nghỉ mát, thư ký Tề đã đăng ký lớp năng khiếu cho Tiêu Tiêu. Nhưng mà cô bé không thích đánh đàn và thư pháp, ngược lại thích vẽ tranh hơn nên thư ký Tề đăng ký cho cô bé lớp vẽ tranh.
Ba giờ chiều An Hạ về, cô bé cũng vừa từ lớp vẽ tranh về. Thân hình bé nhỏ đeo sau lưng một cái bàn vẽ nhỏ, chào tạm biệt với giáo viên và bạn mới, vô cùng vui vẻ. Mà cảm xúc vui vẻ này khi nhìn thấy An Hạ ở cửa thì càng được khuếch đại hơn. Tiêu Tiêu chạy nhanh về phía An Hạ.
"Dì nhỏ!"
Gọi xong, một cái bóng mãnh liệt nhào vào lòng An Hạ.
An Hạ cười khúc khích ôm lấy cô bé.
Rõ ràng Tiêu Tiêu vô cùng nhớ An Hạ. Dù là trước đây, An Hạ đi làm một hai tháng sẽ không gặp cô bé, nhưng khoảng thời gian gần đây, bọn họ hai ba ngày gặp nhau một lần, hơn nữa mỗi ngày đều liên lạc. Nên lần này An Hạ đi ngay cả điện thoại cũng không nghe, thế nên cô bé rất rất nhớ An Hạ.
"Con vẽ nè."
Sau khi bày tỏ nỗi nhớ nhung với dì nhỏ, Tiêu Tiêu đưa tranh mình vẽ cho An Hạ xem. An Hạ bế cô bé, vừa xem vừa đi về nhà.
Tiêu Tiêu rất thích vẽ tranh, tài năng cũng tốt, trước đây ở nhà cũng rất thích vẽ.
Cô bé vẽ rất nhiều, có tranh phong cảnh có cả người, đều giới thiệu cho cô từng cái một.
"Con còn vẽ chú Yến nữa." Tiêu Tiêu nói.
Tiêu Tiêu nói xong, An Hạ cúi đầu nhìn theo hướng ngón tay cô bé chỉ.
"Bên cạnh là dì đó." Tiêu Tiêu nói.
Âm thanh cô bé trong trẻo, cánh tay nhỏ nhắn mềm mại ôm lấy cô.
"Hi vọng hai người luôn ở bên nhau nhé." Tiêu Tiêu nói.
An Hạ ngẩng đầu nhìn cô bé trong ngực. Khi Tiêu Tiêu nói câu này, trong đôi mắt sáng lấp lánh, giống như đây là hi vọng, là thỉnh cầu của cô bé.
An Hạ nhìn nụ cười của cô bé, cũng cười theo, sau đó ôm lấy cô bé hôn một cái lên mặt.
Tiêu Tiêu bị An Hạ hôn một cái như vậy, cười khúc khích, sau đó cũng ôm lấy hai má An Hạ, hôn lên mặt cô.
"Dì nhỏ là cô gái đẹp nhất trên đời." Tiêu Tiêu hôn xong thì ôm lấy An Hạ nói.
An Hạ im lặng mỉm cười.
-
Hôm nay An Thanh làm ca ngày.
Nhưng sau khi biết hôm nay An Hạ về nhà, cô ấy gọi điện cho An Hạ nói tối nay sẽ về nhà ăn cơm cùng bọn họ.
Lần An Hạ trở về từ thôn nhỏ này, còn đem theo rất nhiều đồ mà người dân trong thôn tặng, đều là các loại rau dưa trái cây trồng được, vô cùng tươi ngon.
Sau khi đón Tiêu Tiêu về nhà, trước tiên An Hạ rửa cho Tiêu Tiêu mấy quả đảo, bảo cô bé ngồi ở bên ăn. Còn cô thì bắt đầu quét dọn nhà cửa, mấy ngày không ở đây, trong nhà lại hơi bừa bộn.
Dọn dẹp nhà cửa vào mùa hè thì phải chăm hơn so với mùa đông một chút, bởi vì mùa hè dễ ẩm ướt, cũng rất dễ bẩn. An Hạ dọn dẹp sạch sẽ xong thì giặt giũ quần áo của chị và Tiêu Tiêu rồi phơi lên. Làm xong những việc này, thời gian gần đến năm giờ rưỡi, An Thanh cũng về đến nhà.
An Thanh chạy xe ở bên ngoài cả ngày, khi trở về người đầy mồ hôi. An Hạ bảo cô ấy đi tắm rửa, còn cô lấy nguyên liệu đi xuống dưới lầu chuẩn bị cơm tối.
Trong nhà bếp vẫn nóng rừng rực. Bà con hàng xóm cũng quen với việc gần đây An Hạ hay về nhà, trò chuyện cùng cô. An Hạ đơn giản đáp lại mấy câu, không lâu sau, An Thanh tắm rửa xong đi xuống. Cơm tối An Hạ làm đã gần xong, sau khi hai chị em chào tạm biệt hàng xóm và bưng đồ ăn đã nấu xong thì rời khỏi nhà bếp.
An Hạ ra khỏi nhà bếp thì nhìn thấy Yến Bắc Thần đang đi từ ngoài hẻm vào.
Bây giờ mới sáu giờ tối, dù không nóng nực như giữa trưa, nhưng gần đây nhiệt độ ở Nam Thành cũng cao đến đáng sợ. Khi Yến Bắc Thần đi từ hẻm vào, anh không có ý định tiếp tục đi vào sân không có bóng râm nào, mà đứng dưới bóng râm của bức tường cạnh con hẻm.
Anh vốn muốn gọi điện thoại cho An Hạ, nhưng không ngờ còn chưa gọi đã thấy cô bưng đồ ăn đi về phía anh.
Yến Bắc Thần nhìn cô, An Hạ cũng phản ứng lại sau khi nhìn thấy anh, cô đặt đồ ăn trên tay qua một bên rồi đi về phía anh.
An Hạ: Cậu tan làm rồi ạ?
Đi đến bên cạnh Yến Bắc Thần, An Hạ giơ tay làm một câu thủ ngữ.
Yến Bắc Thần nhìn câu thủ ngữ của cô, nói: "Ừ, hôm nay có việc nên tan làm trước."
Nói xong, anh nhìn đồ ăn đặt ở đằng kia, hỏi: "Mọi người chuẩn bị ăn cơm à?"
Lúc anh hỏi, An Hạ cũng quay đầu lại nhìn một cái. Khi cô đi qua đây, chị gái đã bưng đồ ăn lên trên lầu, chỉ còn đồ ăn cô bưng vẫn còn ở đó.
Sau khi nhìn một cái, An Hạ quay đầu lại, làm thủ ngữ.
An Hạ: Vừa nấu xong ạ.
Làm xong câu thủ ngữ này, An Hạ nhìn về phía Yến Bắc Thần.
An Hạ: Cậu muốn ăn cùng không?
Hôm nay lượng độ ăn vẫn xem như có thể chấp nhận được, bởi vì chị gái bảo cô nấu nhiều một chút để ngày mai cô ấy có thể ăn tiếp. Bây giờ Yến Bắc Thần tới, nếu muốn cùng ăn thì vẫn đủ.
Cô làm thủ ngữ xong, Yến Bắc Thần lắc đầu, nói: "Không đâu."
Nói xong, anh nhìn An Hạ nói tiếp: "Chúng ta về nhà đi."
Yến Bắc Thần sắp xếp chuyện cơm tối. Mà khi anh nói, An Thanh đã bưng cơm xong lại đi xuống lần nữa. Cô ấy đi tới chỗ đồ ăn An Hạ vừa để xuống, bưng hai đĩa lên đồng thời nhìn về bên này.
Lúc cô ấy nhìn qua, An Hạ quay đầu làm thủ ngữ với An Thanh.
An Hạ: Em phải về rồi.
An Thanh nhìn Yến Bắc Thần, cười với anh một cái xem như chào hỏi. Chào hỏi xong, An Thanh nhìn An Hạ nói: "Em đi đi."
"Tiêu Tiêu." An Thanh nói xong thì gọi Tiêu Tiêu một tiếng.
Tiêu Tiêu nghe thấy mẹ gọi thì chạy từ phòng trên lầu hai ra, đứng ở phía sau lan can ở hành lang nhìn về phía sân, cô bé nhìn thấy Yến Bắc Thần.
"Chào chú Yến~" Tiêu Tiêu híp mắt chào.
Yến Bắc Thần cười vẫy tay với cô bé.
"Dì nhỏ và chú Yến phải về rồi, con chào tạm biệt đi." An Thanh nghiêng đầu nói vọng lên lầu hai.
Nghe thấy dì nhỏ và chú Yến phải về, Tiêu Tiêu hơi thất vọng nhưng nhanh chóng cười hì hì vẫy tay ý chào tạm biệt họ.
An Hạ thấy thế thì vẫy tay với cô bé. Cô cúi đầu, nhìn về phía chị gái, muốn dặn dò cô ấy cầm chút đồ, cái nào nên bỏ tủ lạnh, cái nào nên ăn ngay.
Nhưng sợ Yến Bắc Thần đợi lâu, cô vẫn quyết định về nhà rồi gửi tin nhắn cho cô ấy sau.
Cứ như vậy, An Hạ vẫy tay với An Thanh rồi đi cùng Yến Bắc Thần vào con hẻm, rời khỏi đó.
-
Hôm nay bọn họ trở về vẫn còn rất sớm.
Khi về đến nhà, mặt trời vẫn chưa có dấu hiệu lặn xuống. Yến Bắc Thần dừng xe, hai người một trước một sau đi vào biệt thự. Sau đó An Hạ tới phòng bếp, Yến Bắc Thần thì trở về phòng, tắm rửa thay quần áo.
Yến Bắc Thần vẫn sợ nóng, xe dừng dưới con hẻm của khu nhà tập thể, lại đi từ con hẻm vào trong sân, một đoạn đường không tính là gần. Trời nóng như vậy, đi đi lại lại cả người đầy mồ hôi.
Trước đây An Hạ từng nói với anh, nếu muốn đi tìm cô, có thể đợi ở trong xe, anh gửi tin nhắn cho cô là được. Nhưng lần nào Yến Bắc Thần cũng đi qua con hẻm tới trước sân đợi cô.
Khi Yến Bắc Thần về phòng tắm rửa thay quần áo, An Hạ nấu cơm ở phòng bếp. Cô nấu cơm xong, Yến Bắc Thần cũng tới phòng ăn, hai người cùng nhau ăn tối.
Một lúc sau, nắng chiều đã dần về phía chân trời. Khi nó tiếp xúc với bờ biển xa xôi, màu sắc trở nên đậm hơn rất nhiều, không còn ánh nắng chói chang ban ngày mà trở nên dịu dàng ấm áp, đám mây phía chân trời cũng được nhuộm thành màu ráng chiều đỏ đậm.
Dưới sự soi sáng của ráng chiều, Yến Bắc Thần ăn cơm tối xong thì dọn dẹp phòng bếp cùng An Hạ. Anh vẫn phụ trách nhiệm vụ rửa bát, rửa xong, anh rửa lại tay, lấy khăn giấy lau sạch nước giữa các ngón tay, nói với An Hạ cũng đã thu dọn phòng bếp xong.
"Em tới thư phòng một lát."
An Hạ ngừng động tác rửa tay.
Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, anh đã đi về phía cửa phòng bếp. Dáng người đàn ông cao to biến mất sau cánh cửa, An Hạ lấy lại tinh thần, dùng khăn giấy lau sạch giọt nước trên tay, cùng anh đi tới thư phòng trên lầu hai.
-
Đây là lần thứ hai An Hạ được Yến Bắc Thần trịnh trọng đưa tới thư phòng như vậy.
Lần đầu là vào tháng trước, Yến Bắc Thần kêu cô đến thư phòng, cho cô ký một chồng tài liệu. Mà lần này, cô vẫn nhận được một chồng tài liệu, nhưng không cần ký nữa.
Yến Bắc Thần đưa tài liệu cho An Hạ xong thì báo cho cô một tin tức.
"Tôi chuyển tất cả tài sản của nhà họ Yến cho em đứng tên rồi."
- -----oOo------
Anh coi mình trở thành một ngôi sao, đưa nó vào trong tay cô.
An Hạ cúi đầu nhìn tay Yến Bắc Thần trong lòng bàn tay cô.
Đây không phải là hư ảo, cũng không phải là hình phản chiếu, cái này có thể bắt được mà còn sẽ không chạy đi. Nhiệt độ của anh, xúc cảm của anh, thậm chí ngay cả mùi của giọt nước suối tươi mát trên tay anh rõ ràng lọt vào mọi giác quan của cô.
An Hạ nhìn bàn tay, bàn tay vốn đang mở ra dần dần khép lại theo tiếng tim đập của cô.
Tay cô ôm lấy tay Yến Bắc Thần, bắt lấy ngôi sao mà cô muốn có nhất. Cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Yến Bắc Thần. Giờ phút này ánh mắt bối rối không biết phải làm sao của cô đã hoàn toàn biến mất, đôi mắt đen nhánh của cô phản chiếu ánh trăng, phản chiếu ánh sao, phản chiếu hình bóng Yến Bắc Thần.
Trong cảnh sắc phức tạp rối rắm như thế này, An Hạ cong khóe mắt.
-
Hai người ở đây ba ngày.
Trong thời gian ba ngày này, hai người không ra khỏi ngọn núi.
Bọn họ sống ở đây rất nhàn nhã, cũng rất phong phú. Trời tối thì đi ngủ, ngược lại sáng dậy rất sớm, sương mù giăng khắp núi, khi hít thở vào l0ng nguc là không khí mát lạnh sảng khoái.
Vào sáng sớm không khí trên núi có sương mù sẽ trở nên rất ẩm ướt, hơn nữa buổi tối trước khi bọn họ rời đi còn mưa cả đêm.
Nằm trong căn nhà gỗ cách âm không quá tốt, bên ngoài là tiếng mưa rả rích cùng với tiếng gió, buổi tối tĩnh mịch như vậy như có thú vị khác.
Điều này sẽ khiến người ta ngủ rất ngon.
Yến Bắc Thần vẫn luôn bị mất ngủ nhưng ở đây như khỏi bệnh nhất thời. Ba ngày này, là ba ngày mà An Hạ thấy sắc mặt của Yến Bắc Thần tốt nhất.
Bọn họ tới đây nghỉ ngơi, hai người đều không có việc gì làm. Buổi sáng ăn cơm xong sẽ đạp xe đạp dọc theo đường núi đi dạo vào trong thôn. Yến Bắc Thần giỏi ăn nói, không bao lâu đã kết thân với mấy hộ gia đình ở trong thôn.
Trừ việc đó ra thì ba đứa trẻ lần trước chơi bi là ở với bọn họ lâu nhất.
Sau buổi tối bắn bi đó, ba đứa trẻ biết là có một đôi anh chị trẻ tuổi tới đây. Bọn chúng không chỉ tự mình tới chơi mà còn đưa theo mấy đứa trẻ khác tới cùng chơi. Sân sau của ngôi nhà gỗ trở thành sân chơi tạm thời, một đám nhóc vây quanh Yến Bắc Thần và An Hạ, đưa bọn họ đi chơi những trò chơi của trẻ con vùng núi.
Như là gấp giấy, nhảy lò cò, ném bao cát, bắn bi… có lúc còn chơi trốn tìm.
Trẻ con ở vùng núi chơi trốn tìm không giống như ở thành phố. Bọn trẻ chơi trốn tìm ở thành phố nhiều lắm cũng chỉ trốn trong những nơi như tủ quần áo, gầm giường. Nhưng đám trẻ ở vùng núi, sau khi bắt đầu trò chơi, giống như những con thú hoang tản ra khắp sân, chớp mắt đã biến mất trong làn sương mù lượn lờ trên núi.
Như thế này căn bản không có cách nào tìm được, nhưng Yến Bắc Thần và An Hạ vẫn chơi vô cùng vui vẻ. Men theo con đường núi mà người trong thôn thường đi, tìm kiếm những đứa trẻ như tìm kho báu. Sau khi tìm thấy, Yến Bắc Thần ôm đứa trẻ trong ngực, trong rừng núi yên tĩnh thỉnh thoảng có tiếng cười đùa, còn có tiếng bọn chúng nhắc nhau phải trốn kỹ. Đợi khi tìm được hết lũ trẻ thì trời cũng gần tối, bọn chúng không phải về nhà nên An Hạ trực tiếp nấu cơm tối, một đám trẻ quây quần bên hai người lớn líu ríu cùng nhau ăn cơm.
Trẻ con làm quen rất nhanh, cũng rất sẵn lòng tán gẫu. Bỏ công sức cả ngày trời là khiến đám trẻ tiết lộ hết bí mật, chuyện gì cũng nói. Mà khi bọn trẻ nói chuyện, Yến Bắc Thần cũng thuận miệng nói vài câu, cuối cùng cả một bàn đều cười lớn.
Đông vui đã lâu không thấy xuất hiện trên bàn ăn.
An Hạ không thể nói chuyện, chỉ ngồi bên cạnh vừa nghe vừa cười. Dù cô không thể gia nhập đề tài nói chuyện, nhưng chỉ nghe bọn họ tán gẫu cũng là một chuyện rất vui vẻ.
Khi nghe mọi người trò chuyện, An Hạ ôm lấy đầu gối, ánh mắt của cô phần lớn đều đặt trên người Yến Bắc Thần. Mà khi cô nhìn về phía anh, Yến Bắc Thần cũng nhìn cô. Sắc mặt của anh rất tốt, thậm chí màu mắt còn đậm hơn hôm qua, từ màu cây nâu vàng nhạt biến thành màu nâu đậm. Tuy màu sắc đậm hơn, nhưng lại trong suốt hơn, cô có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của cô ở đáy mắt anh, còn có ý cười không hề che giấu chút nào.
Yến Bắc Thần ở chỗ này rất vui vẻ.
Đặc biệt khi nói chuyện với đám trẻ, chơi trò chơi cùng chúng, điều đó khiến anh có được tuổi thơ đã trễ hai mươi mấy năm.
Điều đó cũng khiến An Hạ rất vui.
Bọn trẻ trừ lúc chơi đùa với bọn họ, thì còn đưa bọn họ đi leo núi hái nấm vào sáng sớm khi sương mù còn dày đặc. Nấm ở rừng núi rất tươi, bọn trẻ quấn quýt lấy hai người, dạy họ cái nào có độc cái nào không có độc, cái nào thích hợp để nấu canh, cái nào thích hợp để xào lên. Ngoài ra còn có loại phải phơi khô, khi hầm gà hoặc xào thịt mà cho vào thì thơm ngon không gì sánh được.
Tới lúc này, mới phát hiện thời gian ba ngày thật ngắn ngủi.
Thời gian như sương mù mờ ảo của núi rừng, bình thản chậm rãi trôi đi. Buổi chiều ngày thứ ba, tài xế của Yến Bắc Thần tới đón. An Hạ và Yến Bắc Thần tạm biệt đám trẻ, lên xe trở về Nam Thành.
Khi tài xế đến, Yến Bắc Thần bảo ông ấy mang nhiều quà tới. Tuy bọn họ chỉ ở đây ba ngày, nhưng những người trong thôn đã chăm sóc họ rất nhiều, đặc biệt là đám trẻ. Chia quà xong, kỳ nghỉ của bọn họ cũng hoàn toàn kết thúc.
Ngồi xe hai tiếng đồng hồ, ngồi thêm nửa tiếng tàu cao tốc. Bọn họ nhìn phong cảnh dọc đường từ những dãy núi kéo dài biến thành biển cả bát ngát.
Cuối cùng xe dừng trước cửa biệt thự, Yến Bắc Thần về tới nhà, kỳ nghỉ hoàn toàn kết thúc rồi.
-
Từ núi rừng trở về bờ biển, khoảng thời gian ngắn ngủi giống như một giấc mơ. Nhưng dù là ở đâu, An Hạ vẫn luôn là người đầu tiên có thể tỉnh táo. Buổi tối hôm đó sau khi bọn họ về thì trước tiên đi nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày hôm sau, An Hạ thức dậy làm đồ ăn sáng, không lâu sau, Yến Bắc Thần mang theo chút cáu kỉnh khi rời giường đi ra khỏi phòng ngủ.
Hai ngày nay ngủ rất ngon, giấc ngủ sau khi về nhà khiến Yến Bắc Thần sinh ra sự chênh lệch rất lớn. Mặc dù ngủ ngon hơn so với lúc bình thường, nhưng so sánh với giấc ngủ hai ngày ở căn nhà gỗ thì vẫn là một trời một vực.
Điều này khiến tâm trạng của Yến Bắc Thần trở nên không dễ chịu.
Nhưng cũng may, hiển nhiên An Hạ dự đoán trước được điều này nên đã làm cho anh một ít súp ngọt, vẫn dùng nguyên liệu ở trong thôn đưa tới. Mùi vị quen thuộc trở về, giống như sương mù dày đặc của vùng núi, cái mát lạnh đè sự bực tức xuống. Sự cáu kỉnh lúc rời giường giữa hai đầu lông mày của Yến Bắc Thần cũng biến mất, cuối cùng tâm tình anh xem như không tệ mà lên xe, tới công ty làm việc.
Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ, nhìn chung vô cùng uể oải.
Sau khi Yến Bắc Thần lên xe thì dựa vào ghế sau nhắm mắt lại. Không biết qua bao lâu, Yến Bắc Thần mở mắt ra, xe đã dừng trong bãi đậu xe của Yến Thị.
Xe anh dừng ở vị trí đậu xe cố định, Yến Bắc Thần xuống xe, đi về phía thang máy.
"Bắc Thần."
Yến Bắc Thần vừa tới cửa thang máy thì nghe thấy có người gọi. Anh quay đầu lại, nhìn thấy Trình Tâm Sâm đang tươi cười.
Trình Tâm Sầm tới Yến Thị được một thời gian rồi. Khoảng thời gian này, không có sự giúp đỡ Trình Chiêu Khang nhưng cô cũng nhanh chóng hòa nhập vào Yến Thị. Đặc biệt là một tháng gần đây, Yến Bắc Thần quyết đoán cải cách, triết lý kinh doanh của nhóm lãnh đạo mới khá ăn khớp với ý tưởng của cô, điều này khiến công việc của cô triển khai thuận buồm xuôi gió hơn trước đây nhiều.
Thấy Trình Tâm Sầm, Yến Bắc Thần cười với cô ấy. Hai người chào hỏi đơn giản rồi cùng vào thang máy.
"Em nghe Lý Trạch nói anh đi nghỉ phép, đi đâu chơi vậy?"
Yến Bắc Thần vào thang máy xong, anh đưa hai tay ra sau tay vịn thang máy mệt mỏi nhắm mắt. Trình Tâm Sầm thấy anh như vậy thì hỏi một câu.
Hỏi xong, Yến Bắc Thần mở mắt nhìn cô một cái đáp: "Tìm một ngọn núi, có cái thôn nhỏ, ở đó nghỉ ba ngày."
"Bồng lai tiên cảnh à?" Trình Tâm Sầm cười.
Yến Bắc Thần nghe cách cô nói, trong mắt cũng tỏa ra ý cười, gật đầu nói: "Đúng."
Thang máy chầm chậm đi lên, sau khi Yến Bắc Thần trả lời, Trình Tâm Sầm không nói gì nữa. Thang máy lâm vào chút yên lặng ngắn ngủi, không lâu sau, khi Yến Bắc Thần một lần nữa nhắm mắt lại, Trình Tâm Sầm nói.
"An Hạ đi cùng anh à?"
Trình Tâm Sầm nói xong, Yến Bắc Thần lại mở mắt ra.
Trình Tâm Sầm ở bên cạnh nhìn Yến Bắc Thần mở mắt ra, anh hơi cúi đầu, ở chỗ cô chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của anh. Đường nét khuôn mặt người đàn ông sắc nét, xương hàm góc cạnh, khi đôi mắt mở ra, đuôi mắt hơi nhếch lên, dù nhìn như thế nào thì cũng giống một tác phẩm nghệ thuật được chế tác cẩn thận.
Trình Tâm Sầm biết An Hạ.
Cô đã từng về biệt thự ăn cơm cùng Yến Bắc Thần, thậm chí còn nói chuyện với An Hạ hai ba câu. Sau đó, ngày thứ hai kể từ ngày tới ăn cơm, Yến Bắc Thần gặp cô ở trong thang máy, hai người nói chút chuyện liên quan tới chuyện của An Hạ buổi tối ngày hôm đó. Có những chuyện nói có vẻ mờ mịt nhưng lại rất rõ ràng.
Về sau, Trình Tâm Sầm không tới nhà Yến Bắc Thần nữa, cũng không nhắc tới An Hạ nữa.
Lần này ngược lại không biết làm sao mà lại nhắc tới.
Mà khi cô nhắc tới An Hạ, biểu cảm của Yến Bắc Thần không có gì thay đổi. Sau khi anh mở mắt ra, lại cúi đầu nhìn về phía Trình Tâm Sầm, cười.
"Đúng vậy."
"Anh không rời khỏi cô ấy được."
Con ngươi Trình Tâm Sầm khẽ động.
Yến Bắc Thần không rời khỏi An Hạ được.
Ở trong thôn cũng như vậy, chắc chắn anh không thể tự chăm sóc tốt bản thân, anh cần An Hạ.
Nhưng lời anh vừa nói hình như lại không chỉ như vậy. Cuộc sống của anh không chỉ không thể rời khỏi An Hạ, mà những phương diện khác cũng rất cần An Hạ.
Trình Tâm Sầm đối diện với Yến Bắc Thần, hai người đứng trong thang máy nhìn nhau.
Không lâu sau, tầm mắt của Trình Tâm Sầm chuyển về màn hình thang máy đang di chuyển, cô nói với Yến Bắc Thần.
"Em tới rồi."
Dứt lời, thang máy mở ra, Trình Tâm Sầm bước ra khỏi thang máy.
Đi ra xong, Trình Tâm Sầm quay đầu lại, vẫy tay chào tạm biệt với Yến Bắc Thần ở trong thang máy. Yến Bắc Thần cũng vẫy tay với cô, thang máy đóng lại lúc anh cười giơ tay lên.
Trình Tâm Sầm nhìn thang máy đã đóng cùng Yến Bắc Thần biến mất sau cửa. Trái tim dao động của cô từ từ ổn định lại. Cuối cùng, Trình Tâm Sầm khẽ mím môi, cười khẽ một cái.
"Sếp Trình."
Có người gọi.
Trình Tâm Sầm quay đầu lại đáp một tiếng, đồng thời cũng thu lại nụ cười, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.
"Đi thông báo, tới phòng họp mở họp."
"Vâng."
-
Chào tạm biệt với Trình Tâm Sầm không lâu, thang máy đã tới tầng cao nhất của tòa nhà.
Thang máy vừa mở, Yến Bắc Thần bước ra. Lúc đi ra còn thuận tiện nhìn Lý Trạch đứng ở cửa. Thấy Lý Trạch, Yến Bắc Thần vẫn giữ tinh thần chán chường, nói: "Còn đích thân tới thang máy đón, sao thế, sợ tôi không về à?"
Lý Trạch: "..."
Yến Bắc Thần cà lất cà phơ nói như vậy xong thì cười với Lý Trạch. Lý Trạch cũng cười theo, chuyển tài liệu trên tay cho anh.
Vừa trở về đã phải làm việc, nụ cười trên mặt Yến Bắc Thần nháy mắt biến mất. Lông mày lại lần nữa cau vào. Anh nhận lấy tài liệu, mở ra xem những chuyện đã xảy ra ba ngày qua. Khi anh đang xem, Lý Trạch nói.
"Luật sư Tần tới đây rồi."
Lý Trạch nói xong, Yến Bắc Thần dừng bước chân.
Sự không kiên nhẫn và mất tập trung giữa hai đầu lông mày anh biến mất, Yến Bắc Thần yên lặng nhìn Lý Trạch, hỏi: "Ở đâu?"
"Văn phòng."
Lý Trạch nói xong, Yến Bắc Thần đập tài liệu vào trong ngực anh ấy, đi về phía văn phòng.
-
An Hạ và Yến Bắc Thần ở thôn nhỏ ba ngày.
Ba ngày này, cô không liên lạc với chị gái và Tiêu Tiêu. Buổi sáng khi cùng Yến Bắc Thần dậy ăn sáng, An Hạ đã xin anh nghỉ buổi chiều để về nhà một chuyến, Yến Bắc Thần đồng ý. Anh nghỉ ngơi ba ngày rồi, hôm nay là ngày đầu tiên quay lại công ty, chắc chắn sẽ bận sứt đầu mẻ trán.
Như Yến Bắc Thần đã nói, ngày thứ hai khi bọn họ đi nghỉ mát, thư ký Tề đã đăng ký lớp năng khiếu cho Tiêu Tiêu. Nhưng mà cô bé không thích đánh đàn và thư pháp, ngược lại thích vẽ tranh hơn nên thư ký Tề đăng ký cho cô bé lớp vẽ tranh.
Ba giờ chiều An Hạ về, cô bé cũng vừa từ lớp vẽ tranh về. Thân hình bé nhỏ đeo sau lưng một cái bàn vẽ nhỏ, chào tạm biệt với giáo viên và bạn mới, vô cùng vui vẻ. Mà cảm xúc vui vẻ này khi nhìn thấy An Hạ ở cửa thì càng được khuếch đại hơn. Tiêu Tiêu chạy nhanh về phía An Hạ.
"Dì nhỏ!"
Gọi xong, một cái bóng mãnh liệt nhào vào lòng An Hạ.
An Hạ cười khúc khích ôm lấy cô bé.
Rõ ràng Tiêu Tiêu vô cùng nhớ An Hạ. Dù là trước đây, An Hạ đi làm một hai tháng sẽ không gặp cô bé, nhưng khoảng thời gian gần đây, bọn họ hai ba ngày gặp nhau một lần, hơn nữa mỗi ngày đều liên lạc. Nên lần này An Hạ đi ngay cả điện thoại cũng không nghe, thế nên cô bé rất rất nhớ An Hạ.
"Con vẽ nè."
Sau khi bày tỏ nỗi nhớ nhung với dì nhỏ, Tiêu Tiêu đưa tranh mình vẽ cho An Hạ xem. An Hạ bế cô bé, vừa xem vừa đi về nhà.
Tiêu Tiêu rất thích vẽ tranh, tài năng cũng tốt, trước đây ở nhà cũng rất thích vẽ.
Cô bé vẽ rất nhiều, có tranh phong cảnh có cả người, đều giới thiệu cho cô từng cái một.
"Con còn vẽ chú Yến nữa." Tiêu Tiêu nói.
Tiêu Tiêu nói xong, An Hạ cúi đầu nhìn theo hướng ngón tay cô bé chỉ.
"Bên cạnh là dì đó." Tiêu Tiêu nói.
Âm thanh cô bé trong trẻo, cánh tay nhỏ nhắn mềm mại ôm lấy cô.
"Hi vọng hai người luôn ở bên nhau nhé." Tiêu Tiêu nói.
An Hạ ngẩng đầu nhìn cô bé trong ngực. Khi Tiêu Tiêu nói câu này, trong đôi mắt sáng lấp lánh, giống như đây là hi vọng, là thỉnh cầu của cô bé.
An Hạ nhìn nụ cười của cô bé, cũng cười theo, sau đó ôm lấy cô bé hôn một cái lên mặt.
Tiêu Tiêu bị An Hạ hôn một cái như vậy, cười khúc khích, sau đó cũng ôm lấy hai má An Hạ, hôn lên mặt cô.
"Dì nhỏ là cô gái đẹp nhất trên đời." Tiêu Tiêu hôn xong thì ôm lấy An Hạ nói.
An Hạ im lặng mỉm cười.
-
Hôm nay An Thanh làm ca ngày.
Nhưng sau khi biết hôm nay An Hạ về nhà, cô ấy gọi điện cho An Hạ nói tối nay sẽ về nhà ăn cơm cùng bọn họ.
Lần An Hạ trở về từ thôn nhỏ này, còn đem theo rất nhiều đồ mà người dân trong thôn tặng, đều là các loại rau dưa trái cây trồng được, vô cùng tươi ngon.
Sau khi đón Tiêu Tiêu về nhà, trước tiên An Hạ rửa cho Tiêu Tiêu mấy quả đảo, bảo cô bé ngồi ở bên ăn. Còn cô thì bắt đầu quét dọn nhà cửa, mấy ngày không ở đây, trong nhà lại hơi bừa bộn.
Dọn dẹp nhà cửa vào mùa hè thì phải chăm hơn so với mùa đông một chút, bởi vì mùa hè dễ ẩm ướt, cũng rất dễ bẩn. An Hạ dọn dẹp sạch sẽ xong thì giặt giũ quần áo của chị và Tiêu Tiêu rồi phơi lên. Làm xong những việc này, thời gian gần đến năm giờ rưỡi, An Thanh cũng về đến nhà.
An Thanh chạy xe ở bên ngoài cả ngày, khi trở về người đầy mồ hôi. An Hạ bảo cô ấy đi tắm rửa, còn cô lấy nguyên liệu đi xuống dưới lầu chuẩn bị cơm tối.
Trong nhà bếp vẫn nóng rừng rực. Bà con hàng xóm cũng quen với việc gần đây An Hạ hay về nhà, trò chuyện cùng cô. An Hạ đơn giản đáp lại mấy câu, không lâu sau, An Thanh tắm rửa xong đi xuống. Cơm tối An Hạ làm đã gần xong, sau khi hai chị em chào tạm biệt hàng xóm và bưng đồ ăn đã nấu xong thì rời khỏi nhà bếp.
An Hạ ra khỏi nhà bếp thì nhìn thấy Yến Bắc Thần đang đi từ ngoài hẻm vào.
Bây giờ mới sáu giờ tối, dù không nóng nực như giữa trưa, nhưng gần đây nhiệt độ ở Nam Thành cũng cao đến đáng sợ. Khi Yến Bắc Thần đi từ hẻm vào, anh không có ý định tiếp tục đi vào sân không có bóng râm nào, mà đứng dưới bóng râm của bức tường cạnh con hẻm.
Anh vốn muốn gọi điện thoại cho An Hạ, nhưng không ngờ còn chưa gọi đã thấy cô bưng đồ ăn đi về phía anh.
Yến Bắc Thần nhìn cô, An Hạ cũng phản ứng lại sau khi nhìn thấy anh, cô đặt đồ ăn trên tay qua một bên rồi đi về phía anh.
An Hạ: Cậu tan làm rồi ạ?
Đi đến bên cạnh Yến Bắc Thần, An Hạ giơ tay làm một câu thủ ngữ.
Yến Bắc Thần nhìn câu thủ ngữ của cô, nói: "Ừ, hôm nay có việc nên tan làm trước."
Nói xong, anh nhìn đồ ăn đặt ở đằng kia, hỏi: "Mọi người chuẩn bị ăn cơm à?"
Lúc anh hỏi, An Hạ cũng quay đầu lại nhìn một cái. Khi cô đi qua đây, chị gái đã bưng đồ ăn lên trên lầu, chỉ còn đồ ăn cô bưng vẫn còn ở đó.
Sau khi nhìn một cái, An Hạ quay đầu lại, làm thủ ngữ.
An Hạ: Vừa nấu xong ạ.
Làm xong câu thủ ngữ này, An Hạ nhìn về phía Yến Bắc Thần.
An Hạ: Cậu muốn ăn cùng không?
Hôm nay lượng độ ăn vẫn xem như có thể chấp nhận được, bởi vì chị gái bảo cô nấu nhiều một chút để ngày mai cô ấy có thể ăn tiếp. Bây giờ Yến Bắc Thần tới, nếu muốn cùng ăn thì vẫn đủ.
Cô làm thủ ngữ xong, Yến Bắc Thần lắc đầu, nói: "Không đâu."
Nói xong, anh nhìn An Hạ nói tiếp: "Chúng ta về nhà đi."
Yến Bắc Thần sắp xếp chuyện cơm tối. Mà khi anh nói, An Thanh đã bưng cơm xong lại đi xuống lần nữa. Cô ấy đi tới chỗ đồ ăn An Hạ vừa để xuống, bưng hai đĩa lên đồng thời nhìn về bên này.
Lúc cô ấy nhìn qua, An Hạ quay đầu làm thủ ngữ với An Thanh.
An Hạ: Em phải về rồi.
An Thanh nhìn Yến Bắc Thần, cười với anh một cái xem như chào hỏi. Chào hỏi xong, An Thanh nhìn An Hạ nói: "Em đi đi."
"Tiêu Tiêu." An Thanh nói xong thì gọi Tiêu Tiêu một tiếng.
Tiêu Tiêu nghe thấy mẹ gọi thì chạy từ phòng trên lầu hai ra, đứng ở phía sau lan can ở hành lang nhìn về phía sân, cô bé nhìn thấy Yến Bắc Thần.
"Chào chú Yến~" Tiêu Tiêu híp mắt chào.
Yến Bắc Thần cười vẫy tay với cô bé.
"Dì nhỏ và chú Yến phải về rồi, con chào tạm biệt đi." An Thanh nghiêng đầu nói vọng lên lầu hai.
Nghe thấy dì nhỏ và chú Yến phải về, Tiêu Tiêu hơi thất vọng nhưng nhanh chóng cười hì hì vẫy tay ý chào tạm biệt họ.
An Hạ thấy thế thì vẫy tay với cô bé. Cô cúi đầu, nhìn về phía chị gái, muốn dặn dò cô ấy cầm chút đồ, cái nào nên bỏ tủ lạnh, cái nào nên ăn ngay.
Nhưng sợ Yến Bắc Thần đợi lâu, cô vẫn quyết định về nhà rồi gửi tin nhắn cho cô ấy sau.
Cứ như vậy, An Hạ vẫy tay với An Thanh rồi đi cùng Yến Bắc Thần vào con hẻm, rời khỏi đó.
-
Hôm nay bọn họ trở về vẫn còn rất sớm.
Khi về đến nhà, mặt trời vẫn chưa có dấu hiệu lặn xuống. Yến Bắc Thần dừng xe, hai người một trước một sau đi vào biệt thự. Sau đó An Hạ tới phòng bếp, Yến Bắc Thần thì trở về phòng, tắm rửa thay quần áo.
Yến Bắc Thần vẫn sợ nóng, xe dừng dưới con hẻm của khu nhà tập thể, lại đi từ con hẻm vào trong sân, một đoạn đường không tính là gần. Trời nóng như vậy, đi đi lại lại cả người đầy mồ hôi.
Trước đây An Hạ từng nói với anh, nếu muốn đi tìm cô, có thể đợi ở trong xe, anh gửi tin nhắn cho cô là được. Nhưng lần nào Yến Bắc Thần cũng đi qua con hẻm tới trước sân đợi cô.
Khi Yến Bắc Thần về phòng tắm rửa thay quần áo, An Hạ nấu cơm ở phòng bếp. Cô nấu cơm xong, Yến Bắc Thần cũng tới phòng ăn, hai người cùng nhau ăn tối.
Một lúc sau, nắng chiều đã dần về phía chân trời. Khi nó tiếp xúc với bờ biển xa xôi, màu sắc trở nên đậm hơn rất nhiều, không còn ánh nắng chói chang ban ngày mà trở nên dịu dàng ấm áp, đám mây phía chân trời cũng được nhuộm thành màu ráng chiều đỏ đậm.
Dưới sự soi sáng của ráng chiều, Yến Bắc Thần ăn cơm tối xong thì dọn dẹp phòng bếp cùng An Hạ. Anh vẫn phụ trách nhiệm vụ rửa bát, rửa xong, anh rửa lại tay, lấy khăn giấy lau sạch nước giữa các ngón tay, nói với An Hạ cũng đã thu dọn phòng bếp xong.
"Em tới thư phòng một lát."
An Hạ ngừng động tác rửa tay.
Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, anh đã đi về phía cửa phòng bếp. Dáng người đàn ông cao to biến mất sau cánh cửa, An Hạ lấy lại tinh thần, dùng khăn giấy lau sạch giọt nước trên tay, cùng anh đi tới thư phòng trên lầu hai.
-
Đây là lần thứ hai An Hạ được Yến Bắc Thần trịnh trọng đưa tới thư phòng như vậy.
Lần đầu là vào tháng trước, Yến Bắc Thần kêu cô đến thư phòng, cho cô ký một chồng tài liệu. Mà lần này, cô vẫn nhận được một chồng tài liệu, nhưng không cần ký nữa.
Yến Bắc Thần đưa tài liệu cho An Hạ xong thì báo cho cô một tin tức.
"Tôi chuyển tất cả tài sản của nhà họ Yến cho em đứng tên rồi."
- -----oOo------
Bình luận truyện