Ngân Hà Lặng Thinh

Chương 51



An Hạ cầm tập tài liệu nặng trịch nhìn anh.

Yến Bắc Thần cũng đang nhìn cô. Lúc anh báo cho cô biết tin tức này, anh vẫn luôn bình tĩnh trước sau như một. Ngay vừa mới đây thôi, anh nói với cô rằng anh cho cô hết toàn bộ tài sản nhà họ Yến không cần trả lại, lúc anh nói về chuyện này cứ như đang nói bữa sáng ngày mai anh muốn ăn gì vậy.

Yến Bắc Thần quả thực không chút xao động.

Đối với anh mà nói, đây là một chuyện hết sức bình thường. Lên kế hoạch, chạy theo trình tự, cuối cùng hoàn thành, giống như anh làm một công việc cực kỳ đơn giản.

Đối với anh thì đó là chuyện thường ở huyện, nhưng với An Hạ thì không phải vậy. Cô không biết tại sao Yến Bắc Thần lại có suy nghĩ ấy, mà còn làm xong xuôi hết mọi chuyện rồi, cuối cùng chỉ đưa kết quả cho cô.

Tập tài liệu trên tay là đống giấy tờ cô ký tên trước kia, ngay từ trước đó anh đã nghĩ sẽ làm thế này rồi.

Tại sao? Tại sao phải làm vậy, tại sao anh muốn làm vậy?

An Hạ nhìn Yến Bắc Thần, muốn tìm ra đáp án.

“Tôi vốn không có ý định chiếm đoạt đồ của nhà họ Yến.”

Trong lúc cô tìm kiếm câu trả lời, Yến Bắc Thần nhìn cô nói với cô một câu như thế.

“Tôi căm ghét tất cả mọi thứ của nhà họ Yến, nó khiến tôi buồn nôn.” Yến Bắc Thần nói.

Lúc anh nói ra câu ấy, tâm trạng vẫn bình thản không chút gợn sóng, như đang trần thuật lại một chuyện anh luôn cho là vậy. Sau khi nói xong câu đó, hàng mi dày dài của anh nâng lên, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm rơi vào trong mắt cô, lúc anh nhìn cô mắt còn có ý cười.

“Nhưng mà bây giờ mấy thứ đó đều mang họ An rồi.”

“Điều này khiến tôi cảm thấy chúng nó trở nên đáng yêu hơn một chút.”

-

Yến Bắc Thần không chỉ không có tuổi ấu thơ.

Anh chẳng có gì hết, chỉ có một người mẹ chăm sóc anh tỉ mỉ chu đáo.

Mẹ anh là người câm điếc, không biết nói chuyện. Anh và bà giao lưu bằng thủ ngữ, thậm chí thuở ấy Yến Bắc Thần thấy giao lưu giữa người với người chỉ dùng ngôn ngữ ký hiệu.

Anh là một đứa con riêng đầy đau khổ.

Có lẽ có một số con riêng ra đời vì mẹ mình muốn giàu sang phú quý, muốn có gia đình, hoặc là cùng với một người đã có gia đình thật lòng yêu nhau, nhưng anh không phải.

Anh là kết quả của việc người đàn ông kia cu0ng hi3p mẹ anh.

Sự tồn tại của ông ta giống như một đoạn phim, mỗi một giây phút nhìn ông ta, anh đều phát lại đoạn tối tăm đau khổ của mẹ. Mẹ nuôi dưỡng anh bằng tình yêu dành cho anh và sự đau đớn khổ cực mà ông ta mang lại.

Mẹ anh là một người rất dịu dàng, yên lặng.

Người như vậy rất giỏi giấu, cảm giác bà mang lại cho người khác luôn là dịu dàng, tươi đẹp, hệt như ánh mặt trời ban ngày, vừa sáng trong vừa ấm áp. Bà giấu tất cả đau khổ trong lòng, sau đó chăm sóc anh như ánh nến dịu êm. Mãi đến tận khi sự dịu dàng của bà cạn kiệt, bóng tối ăn mòn cả cơ thể, bà rơi xuống trước mặt anh như sao băng, lúc cơ thể bà rơi xuống, máu bắn tóe lên người anh, phủ một tầng ấm áp lên toàn thân anh.

Ai gặp Yến Bắc Thần đều nói anh như người điên.

Có lẽ anh đúng là không quá bình thường.

Mẹ anh tự sát trước mặt anh, cha anh là người mang tội giết mẹ anh. Anh trai cùng cha khác mẹ của anh bắt đầu hạ độc anh từ lúc anh năm tuổi dưới lời xúi bẩy của mẹ bọn họ, cha anh cũng thờ ơ chẳng quan tâm gì, cơ thể anh dần mục nát thối rữa trong tình cảnh ấy, chậm rãi trưởng thành như kẻ tàn phế.

Tinh thần và cơ thể anh đều không trưởng thành bình thường, sao anh có thể trở thành một người bình thường được đây?

Nhưng Yến Bắc Thần là người hiểu rõ trước sau, anh sống cùng mẹ mười năm, người mẹ dịu hiền của anh dạy dỗ anh những điều đó, chỉ cần không chết thì cuộc sống phải tiếp tục, hơn nữa còn phải tiếp tục với mục tiêu rõ ràng.

Trong mấy năm mẹ mất, Yến Bắc Thần sống một mình trong căn biệt thự họ sống với nhau, quan hệ giữa anh và cha dần tốt lên, anh có thể bình thản ăn thuốc độc mà anh trai đưa tới. Năm mười tám tuổi được nhận về nhà họ Yến, anh ra nước ngoài du học, đi chơi, làm một đứa con riêng suy nghĩ đơn thuần chấp nhận số phận.

Trong khoảng thời gian đó, dòng thời gian cuộc đời anh dần trôi, anh quen được rất nhiều người, Trình Chiêu Khang, luật sư của vợ cả tổng giám đốc Ngô và cả một số người anh cần phải quen biết.

Sau đó, người cha kia của anh qua đời, tình hình ở tập đoàn Yến Thị căng thẳng, trong tập đoàn có tin tức lộ ra nói tổng giám đốc Uông, tổng giám đốc Ngô và tổng giám đốc Trình muốn làm thế này, thế kia. Hai anh em nhà họ Yến hoảng hốt cuống cuồng, quả quyết muốn đuổi tổng giám đốc Uông và tổng giám đốc Ngô ra khỏi tập đoàn Yến Thị, điều đó dẫn tới ba vị sếp tổng cùng nhau làm phản, nâng đỡ đứa con riêng chơi bời lêu lổng ở bên ngoài lên làm con rối, đá anh em nhà họ Yến ra khỏi tập đoàn Yến Thị.

Nếu muốn đá anh em nhà họ Yến ra khỏi tập đoàn Yến Thị thì phải để Yến Bắc Thần làm chủ nhà họ Yến. Cứ như thế, Yến Bắc Thần lấy được cổ phần còn thừa lại của nhà họ Yến ở tập đoàn Yến Thị sau khi bị tổng giám đốc Uông và tổng giám đốc Ngô phân chia, ngoài ra còn có bất động sản các loại và tài sản khác của nhà họ Yến.

Anh như ngư ông sau cuộc tranh chấp của đám trai cò, lấy được ít canh thừa thịt nguội của nhà họ Yến vốn không thuộc về đứa con riêng là anh.

Mà anh cũng biết rõ thân phận của mình, trong một năm ấy, mặc cho tổng giám đốc Uông, tổng giám đốc Ngô hay tổng giám đốc Trình làm gì anh đều không quan tâm, chỉ làm một linh vật đi làm đúng giờ.

Có lẽ đối với một con riêng mà nói, anh có những thứ này đã đủ rồi.

Mà thật lòng thì Yến Bắc Thần chưa từng muốn có gì cả, anh chỉ muốn phá hủy.

Với người khác mà nói, có lẽ đó là cách làm của tên điên. Nhưng Yến Bắc Thần cảm thấy nếu họ đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ đến hoàn cảnh của anh, anh muốn phá hủy nhà họ Yến cũng rất bình thường, đúng chứ?

Với anh, nhà họ Yến là tội ác.

Là nguồn gốc của đau khổ, là sát thủ gi3t ch3t phần thiện lương cuối cùng của anh trên thế gian này, cũng là Chúa tạo ra nỗi đau khổ vùng vẫy mâu thuẫn chồng chất của anh.

Nếu như người đàn ông đó không cu0ng hi3p mẹ anh thì mẹ anh sẽ có một cuộc đời yên bình chứ không vướng vào rắc rối yêu và hận, nhảy xuống từ trên lầu cao, tự sát ngay trước mặt đứa con trai bà vừa yêu vừa hận.

Trong lòng Yến Bắc Thần có một cái cân.

Bên này cân đặt tình yêu của mình, bên kia là nỗi hận của mình.

Với sự bầu bạn của mẹ, cái cân ấy duy trì cân bằng, anh cũng nghĩ có lẽ sự tồn tại của anh khiến mẹ anh nhớ lại ký ức đau khổ kia hết lần này đến lần khác, nhưng đồng thời bà cũng yêu anh, cảm nhận được tình yêu và sự tốt đẹp trên người anh.

Nhưng sự cân bằng ấy chấm dứt khi mẹ chết trước mặt anh.

Với hận thù của mình, anh ép gãy cán cân thăng bằng đó, rơi vào bóng tối vô tận.

Dưới trạng thái tâm lý và tinh thần ấy, anh mà trưởng thành khỏe mạnh được thì đúng là gặp ma.

Yến Bắc Thần biết mình là kẻ điên, anh cũng chấp nhận mình bị điên, che giấu mình là tên điên, cứ tiếp tục sống như anh muốn.

Cứ như thế, anh từng bước làm một linh vật, từng bước dọn tới Hải Thành, từng bước liên lạc với cặp sinh đôi kia, từng bước chỉnh đốn lại toàn bộ tập đoàn Yến Thị, từng bước lấy được tất cả của nhà họ Yến.

Với mọi người thì của cải là gì?

Là vàng tiền chói lóa tỏa sáng long lanh, không cần chúng làm gì, ôm chúng vào lòng là người ta có thể thấy thỏa mãn và vui sướng.

Đối với Yến Bắc Thần, của cải nhà họ Yến là gì?

Là bùn nhão, là rác, là thứ dính tới là buồn nôn khiến anh căm ghét tởm lợm.

Anh chưa từng muốn có quyền sở hữu nó, anh chỉ muốn có quyền định đoạt nó. Ở một mức độ nào đó nó đại diện cho nhà họ Yến, khi chiếm được nó rồi hủy diệt nó, dường như nỗi hận thù và tội ác nơi đáy lòng Yến Bắc Thần đều biến mất theo nó.

Đó là bóng tối đeo bám trái tim anh suốt hai mươi lăm năm.

Trước kia, Yến Bắc Thần từng nghĩ cái gì mới có thể khiến bóng tối tiêu tan hoàn toàn.

Hủy diệt nó?

Bóng tối không thể bị hủy diệt, cho dù tạm thời hủy diệt được, nó cũng sẽ sinh sôi trở lại.

Thế phải làm sao?

Trong lúc anh ngẫm nghĩ về vấn đề này, anh quen An Hạ. Sau thời gian ở bên An Hạ mỗi ngày, Yến Bắc Thần đã biết làm thế nào để xua tan bóng tối.

Phải có ánh sáng.

Chỉ khi ánh sáng đến, ánh sáng có thể xua tan bóng tối, để nó không chỗ che chắn dưới sự dịu dàng và tươi đẹp. Thậm chí có thể nói sau khi đem nó đến để nó dính phải ánh sáng, nó sẽ trở nên tốt đẹp và dịu dàng.

An Hạ chính là ánh sáng.

Cô có thể xua tan bóng tối ấy, đồng hóa nó. Trong lúc cô đuổi cổ bóng đen kia, đồng thời bao phủ anh, giải thoát anh khỏi sự lạnh giá âm u và nỗi hận chính mình.

Cán cân thăng bằng bị gãy của anh được sửa, điều ấy khiến anh nhớ tới rất nhiều chuyện.

Mẹ không thể nói chuyện, hết lần này đến lần khác bà dùng thủ ngữ nói cho anh biết bà yêu anh, anh là người duy nhất bà quan tâm trên thế giới này, cũng là người duy nhất đem lại niềm vui cho bà.

Anh không phải nguồn cơn đau khổ của bà, trái lại bà vì có anh mới bớt đau khổ.

Đau khổ ăn sâu bén rễ, nhưng bà có thể chịu đựng được nỗi đau khổ thâm căn cố đế ấy suốt mười mấy năm là vì có tình yêu của anh. Bà không chịu đựng được nữa không phải vì anh mà vì bà quá yếu đuối. Bà hi vọng anh không trách móc căm hờn sự yếu đuối của bà.

Yến Bắc Thần hoàn toàn buông xuôi.

Cuộc đời hai mươi lăm năm của anh như sống giữa tầng mây đen. Lúc còn mẹ, chỉ hơi nhiều mây, sau khi mẹ mất, mây đen cuồn cuộn, cuộc đời anh u ám đến mức không thấy ánh mặt trời.

Nhưng bây giờ anh có thể cảm nhận được ánh nắng chói chang, nhẹ như mây gió. Dưới bầu trời ấy, An Hạ đứng đó yên lặng mỉm cười với anh.

Yến Bắc Thần nhìn An Hạ cũng đang nhìn mình, nở một nụ cười.

“Chính là như vậy.” Yến Bắc Thần nói.

Mi mắt An Hạ khẽ giật.

Yến Bắc Thần kể với cô một vài chuyện, mơ hồ không rõ, liên quan tới anh, liên quan tới mẹ anh. Ở chỗ anh, anh không coi tài sản nhà họ Yến là một món tiền mà là tội ác cần tiêu hủy.

Anh không hủy nó được, hi vọng có để nó ở chỗ cô, để cô soi sáng nó.

An Hạ yên lặng nhìn Yến Bắc Thần, cô siết tập tài liệu vào ngực. Cô không nói gì, chỉ ôm tập giấy, làm một câu thủ ngữ với Yến Bắc Thần.

An Hạ: Cảm ơn cậu.

Cô không từ chối.

Không hề băn khoăn vật lộn gì khi anh kể ra hết mọi chuyện.

Càng không vì số tài sản khổng lồ này mà luống cuống.

Cô như được sinh ra vì Yến Bắc Thần, như lần đầu tiên họ gặp nhau, anh muốn cô gọi tên anh, cô lấy điện thoại ra ấn ghi âm.

Cô luôn có thể yên lặng giải quyết tất cả vấn đề của anh, luôn có thể thỏa mãn bất cứ yêu cầu gì anh đưa ra.

Nghe anh nói vậy, cô vẫn thật thà đơn thuần như trước, cô nói cảm ơn anh. Cô cảm ơn anh tặng số tài sản lớn ấy, cô cũng cảm ơn anh coi cô là ánh sáng của anh.

Yến Bắc Thần nhìn ngón tay cái cong lên của cô, ánh mắt sâu thẳm của anh thoáng bay xa, điều này làm anh nhớ lại cảnh tượng gì đó. Hiển nhiên khung cảnh trong ký ức đẹp đẽ ấm áp, đuôi mắt Yến Bắc Thần nương theo dòng hồi ức nhẹ nhàng rủ xuống một chút.

Yến Bắc Thần lại ngẩng đầu lên lần nữa, anh nhìn An Hạ.

“Bây giờ em có tiền vậy rồi thì trả tôi tiền đi.” Yến Bắc Thần nói.

Yến Bắc Thần nói hết câu, An Hạ trợn tròn mắt nhìn anh.

“Tiền phẫu thuật của Tiêu Tiêu, không phải lúc đó em nói mượn tôi à?” Yến Bắc Thần nhắc.

Ban nãy Yến Bắc Thần nói, An Hạ chưa phản ứng lại kịp, anh nhắc xong thì cô mới ngớ ra. Lúc đó vì đột nhiên cha tìm thấy cô và chị, cô hoảng hốt lo sợ đi vay tiền Yến Bắc Thần. Khi ấy Yến Bắc Thần nói cho cô luôn nhưng An Hạ và An Thanh vẫn muốn vay, trả dần mỗi lần mười vạn.

Nhưng bây giờ cô không cần tích góp mười vạn nữa, cô thành đại gia rồi.

Dù nói thế nào, mượn tiền là phải trả.

Sau khi An Hạ phản ứng lại thì vội vã mở túi giấy ra, sau đó bắt đầu tìm xem có thẻ ngân hàng không. Trong lúc cô bé giúp việc tìm đồ, Yến Bắc Thần chạy tới bên cạnh cô, lấy điện thoại của cô.

“Chuyển khoản qua điện thoại là được.” Yến Bắc Thần nói.

Yến Bắc Thần cầm điện thoại cô, An Hạ nhìn điện thoại mình trong tay Yến Bắc Thần, ngẩng đầu lên nhìn rồi gật đầu.

An Hạ: Anh cứ chuyển luôn đi.

Trong lúc cô nói chuyện, Yến Bắc Thần đã mở app ngân hàng ra, sau đó Yến Bắc Thần đưa điện thoại đến trước mặt An Hạ nói: “Mật khẩu.”

An Hạ nhập mật khẩu.

Sau khi nhập mật khẩu xong, trang chủ ngân hàng cho thấy số dư trong thẻ của An Hạ.

Mặc dù số tài sản chuyển cho An Hạ phần lớn đều là cổ phần và tài sản cố định, nhưng cũng có một số lớn khoản lưu động, Yến Bắc Thần như ngựa quen đường cũ, ấn lướt trên màn hình, chuyển một khoản tiền sang tài khoản của mình.

“Số tiền tôi cho em mượn, đúng chưa?” Yến Bắc Thần nói với An Hạ như thể anh em ruột cũng phải tính rõ ràng.

An Hạ liếc mắt nhìn con số, gật đầu.

Sau khi cô xác nhận, Yến Bắc Thần bắt đầu chuyển khoản. Chuyển khoản có hai tầng bảo mật, mật khẩu khác lúc đăng nhập. Yến Bắc Thần nhập mã xác minh của điện thoại vào rồi nói với An Hạ.

“Mật khẩu chuyển khoản là xxxxxx, nhớ đúng chứ.”

An Hạ gật đầu.

Yến Bắc Thần nhập mật khẩu chuyển khoản, chỉ chốc lát sau, điện thoại anh vang lên tiếng thông báo, Yến Bắc Thần liếc nhìn, tiền đã được chuyển vào tài khoản.

“Được rồi.” Yến Bắc Thần nói rồi đưa điện thoại trả An Hạ.

Lúc Yến Bắc Thần đưa điện thoại tới, An Hạ giơ tay nhận rồi cất điện thoại đi.

Chuyện đã nói xong, chuyển khoản hoàn tất, hai người đứng nhìn nhau, dường như không có chuyện gì để làm được nữa.

So với sự bình tĩnh, tỉnh táo của Yến Bắc Thần, An Hạ vẫn có chút bị động, bây giờ cô đột nhiên có rất nhiều thứ, đầu óc chưa bắt kịp.

Lúc cô ngẩn người, Yến Bắc Thần cúi đầu nhìn cô nói.

“Em trả tiền cho tôi rồi.”

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ ngẩng đầu nhìn anh.

Có chuyện gì làm hoặc có gì cần nói, An Hạ không thể bị động mãi được, cô nghe Yến Bắc Thần nói vậy thì cười với anh gật đầu.

Nhìn cô bé giúp việc gật đầu, Yến Bắc Thần nói: “Thế em không cần phải làm hết theo những gì tôi nói nữa hả?”

An Hạ nhìn anh, nhìn một lúc rồi chớp mắt.

Vốn dĩ Yến Bắc Thần nói gì thì An Hạ sẽ làm cái đó rồi, vì anh là cậu chủ, cô là giúp việc của anh. Nhưng lúc đầu anh nói gì cô làm đó đều trong phạm vi công việc. Ví dụ như anh muốn uống nước, anh muốn ăn kẹo... Đó đều thuộc công việc của cô, cô thỏa mãn từng cái một.

Nhưng từ lúc Tiêu Tiêu phẫu thuật, cô mượn tiền Yến Bắc Thần, ranh giới làm hay không làm từ công việc dần chạm đến sinh hoạt, thậm chí lờ mờ bước tới việc cá nhân.

Ví dụ như có một lần An Hạ đến trường Lý Văn Tiệp, đi ăn cơm với bạn, Yến Bắc Thần bảo anh cũng muốn đi. Nếu là bình thường thì chủ nhà không thể can thiệp vào vòng bạn bè của giúp việc, cũng không thể tham gia hoạt động xã giao của giúp việc, nhưng lần đó An Hạ đồng ý.

Cũng chính lần đó, sau khi kết thúc, Yến Bắc Thần hỏi cô có phải vì anh cho cô tiền nên bây giờ anh cầu hôn cô thì cô cũng đồng ý hay không.

Yến Bắc Thần nói câu đó bao hàm hai tầng nghĩa theo cô hiểu, anh nói rất đơn giản nhưng cô cũng nghe hiểu. Sau khi hiểu ra, An Hạ nhìn Yến Bắc Thần. Người đang đợi câu trả lời của cô, cô nghĩ một lúc rồi gật đầu.

An Hạ: Đúng vậy.

Nhận được câu trả lời của An Hạ, trong mắt Yến Bắc Thần thoáng qua vẻ ngạc nhiên, anh nhíu mày nói: “Thật sao?”

An Hạ mỉm cười gật đầu.

Nhận được sự xác nhận của cô bé giúp việc, Yến Bắc Thần nhìn cô đầy nghi ngờ, nói.

“Vậy tôi thử xem.”

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ cười tươi thêm một chút.

Cái này muốn thử cũng không đơn giản thử cái là ra được. Yến Bắc Thần cẩn thận ngẫm nghĩ rồi nói: “Cô bé giúp việc này, tôi muốn sao trên trời, em hái cho tôi một cái đi.”

Yến Bắc Thần đưa ra yêu cầu, nghe thấy yêu cầu của anh An Hạ cười nhìn anh, lắc đầu.

An Hạ: Không hái.

“Ồ~” Yến Bắc Thần làm như rất ngạc nhiên với lời từ chối yêu cầu của cô bé giúp việc, anh nghĩ thêm rồi nói: “Cô bé giúp việc, tôi muốn cá mập dưới biển, em đi bắt cho tôi một con đi.”

Yến Bắc Thần lại đưa ra yêu cầu, khi nghe thấy yêu cầu này của anh, ý cười trong mắt An Hạ càng sâu thêm, cô cười lắc đầu.

An Hạ: Không bắt.

Cô từ chối yêu cầu thứ hai của anh, sự ngạc nhiên đã không còn trong mắt Yến Bắc Thần nữa, anh cúi đầu nhìn cô. Đôi mắt màu nâu vàng nhạt của anh trở nên nhạt hơn dưới ánh đèn, trong con ngươi nhạt màu của anh chưa đầy ý cười và dịu dàng.

Yến Bắc Thần đưa ra yêu cầu thứ ba.

“Vậy thì An Hạ ơi, anh thích em.”

“Em làm bạn gái anh nhé.”

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện