Ngạo Kiếm Lăng Vân
Một cơn mưa lớn đã hòa tan mùi máu tanh ở chỗ này, nhưng vẫn không thể xóa đi vết sẹo trong lòng mọi người. Dù là Thục Sơn phái hay Liên Minh Phương Nam thì đều phải bỏ ra một cái giá rất lớn trong trận chiến này. Thậm chí ngay cả thủ lĩnh của Liên Minh Phương Nam sau khi thua cuộc đã trở thành đầy tớ của Lăng Tiêu, Liên Minh Phương Nam sụp đổ đã là chuyện tất yếu rồi.
Sau trận chiến này mỗi người trong Thục Sơn phái đều trưởng thành hẳn lên, bao gồm cả những binh lính binh đoàn Tia Chớp, mức độ chiến đấu lúc này so với những cuộc chiến trên nhân giới năm xưa đã có rất nhiều khác biệt trên bản chất. Những người này đã chôn dấu tâm huyết trong lòng mấy trăm năm, cuối cùng cũng đã bị trận chiến khốc liệt này làm thức tỉnh hoàn toàn.
Trong đại sảnh nghị sự của Thục Sơn phái, bao gồm những vị trí cao tầng, gồm những nhân tài vừa mới xuất hiện trong trụ cột trung tầng, tất cả mọi người đều tập trung ở đây, ai cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tôn Lập.
Khi Lăng Tiêu đem thân phận của Tôn Lập giới thiệu cho tất cả mọi người, ai cũng cảm thấy sửng sốt. Không ngờ lão già đi theo bên cạnh tông chủ lại chính là cường giả đứng đầu phía bên kia trong cuộc chiến ngày hôm nay.
Tất nhiên Lăng Tiêu cũng không nói rõ ra thân phận của Tôn Lập, cường giả năm xưa trên Địa Bảng, một vị thần tự phong ấn chính mình trong Thần chiến. Nếu thân phận này mà truyền ra ngoài thì chỉ sợ sẽ dẫn đến náo động lớn hơn nữa.
Có một số chuyện những nhân vật trung tâm có thể biết nhưng những người bên dưới nếu biết nhiều cũng không có bất kỳ điều gì tốt. Nguồn: https://truyenbathu.net
Thông qua trận chiến này, Thục Sơn phái đã thật sự đi từ phía sau hậu trường lên thẳng lễ đài. Thục Sơn đã bắt buộc phải trở thành một nhân vật tham dự vào trong thời kỳ mưa gió này.
Nếu không muốn bị người khác thôn tính thì phải thôn tính người khác.
Lăng Tiêu vung hai tay lên rồi khẽ đè xuông dưới, hai mắt trong trẻo, dùng giọng trầm thấp nói:
- Ta vì các ngươi…Mà kiêu ngạo.
Phía dưới không có người nào nói chuyện, hít thở của tất cả mọi người lập tức trở nên nhẹ nhàng hẳn. Đồng thời tất cả những người mà trên y phục vẫn còn dính máu lại không nhịn được phải nắm chặt bàn tay.
Cuộc chiến thảm khốc đã không thể làm bọn họ phải lùi bước, không làm bọn họ chảy ra một giọt nước mắt nào, nhưng những lời nói của Lăng Tiêu lúc này lại làm cho rất nhiều người ướt đẫm nước mắt.
- Những người đã chết sẽ không uổng phí.
Lăng Tiêu khẽ nói, hắn dùng sức mím chặt môi. Hắn khống chế được tâm tình của mọi người nhưng trong lòng hắn cũng cảm thấy thổn thức, mục đích của mình cuối cùng cũng đã đạt được, bọn họ…Đều đã trưởng thành từ cuộc chiến này! Nhưng đây là điều mà tất cả mọi người mong muốn sao?
Lăng Tiêu nhìn thấy Lãnh Thiên Thiên đang ngồi trên ghế, hắn nhớ tới phong thái năm xưa của cung chủ Lãnh Ngưng, hắn dùng giọng lạnh lùng khẽ nói ra tám chữ nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi. Lúc này trên mặt của Lãnh Thiên Thiên vẫn còn một vệt máu chưa lau, ánh mắt cũng tràn đầy kiên cường.
Lăng Tiêu biết mình có địa vị gì trong suy nghĩa của những người này, trước mặt hắn có vài trăm người nhưng ngoài kia còn vài vạn người. Tất cả đều đi theo phía sau hắn, hắn đi đến đâu thì những người này sẽ đi đến đó, hơn nữa mọi người cũng không một câu oán hận và nghi ngờ.
Lăng Tiêu nhìn Lãnh Thiên Thiên rồi lên tiếng hỏi:
- Thiên Thiên, lý tưởng của cô là gì?
Vẻ mặt của Lãnh Thiên Thiên hơi đỏ hồng lên, có lẽ nàng không ngờ Lăng Tiêu sẽ đột nhiên hỏi điều này. Nàng trầm mặc một lúc rồi mở miệng nói:
- Tông chủ, lý tưởng của ta là tu luyện đến cảnh giới đỉnh phong của người tu chân, truy tìm lực lượng bản nguyên.
Khi Lãnh Thiên Thiên nói ra những lời này thì có rất nhiều người ở đây khẽ gật đầu.
Lãnh Thiên Thiên lại nói tiếp:
- Kẻ nào không để ta thực hiện lý tưởng của mình, ta sẽ liều mạng với hắn.
Lãnh Thiên Thiên nói xong thì trên gương mặt trắng trẻo nhưng lạnh lùng kia đột nhiên lộ ra một nụ cười như cánh hoa nở rộ, như hơi thở mùa xuân.
Bầu không khí bên trong đại sảnh nghị sự dịu hẳn xuống.
Lăng Tiêu mỉm cười rồi gật đầu nói:
- Thiên Thiên nói đúng!
Sau đó Lăng Tiêu lại dùng tay chỉ vào một người võ giả trong Thánh Vực đang ngồi ở phía sau, đó là một trong những người Lăng Tiêu đã thu nhận trong cuộc so tài ở Nam Châu năm xưa, hiện giờ người đó cũng là nhân vật nòng cố trong lớp trung tầng Thục Sơn phái.
- Tạ Lượng, lý tưởng của ngươi là gì?
Tạ Lượng đứng lên gãi đầu, sau đó nói:
- Tông chủ, ta tư chất không tốt, không có khả năng tu luyện đến cảnh giới đỉnh phong, cũng chưa từng hy vọng xa vời được đi lên Thần giới. Cho nên từ nhỏ ta đã có lý tưởng trở nên phú quý giàu sang để cho người thân của ta, để cho con cháu của ta có được một cuộc sống tốt đẹp nhất. Ta muốn bọn họ không bị người khác khinh thường, cũng không bị ức hiếp.
Tạ Lượng nói ra những lời này thì cũng có rất nhiều người lặng lẽ gật đầu.
Người có thiên phú thì lý tưởng tất nhiên là theo đuổi cảnh giới cao nhất của võ học, truy tìm lực lượng bản nguyên, tìm kiếm con đường trường sinh. Nhưng trong Thánh Vực lại có hàng tỉ người bình thường, cũng có rất nhiều võ giả cả đời không thể đạt đến cảnh giới đỉnh phong, lý tưởng của bọn họ cũng giống như Tạ Lương, chỉ mong cả đời phú quý chỉ mong gia đình sống yên vui.
Hiện nay hầu như tất cả mọi người đều hiểu được ý nghĩa chân chính của những câu hỏi Lăng Tiêu đặt ra, dù muốn tìm một hoàn cảnh thật yên tĩnh để tu luyện hoặc một đời phú quý thì trước tiên đều phải có một chỗ dựa hùng mạnh và cực kỳ vững chắc. Nếu không, những lý tưởng này cũng chỉ là một giấc mộng.
Trước đây Thục Sơn phái có thể khiêm tốn, tuy danh tiếng bên ngoài chỉ là đan dược và trận pháp nhưng tất cả cũng đều do Lăng Tiêu mang đến cho môn phái. Cho nên những đại thế lực, thậm chí là những thế lực gia tộc hùng mạnh đều chưa bao giờ thật sự đặt Thục Sơn phái vào trong mắt.
Nam Châu đại loạn, mây gió nổi lên khắp bốn phía, nếu Thục Sơn phái chỉ muốn chăm lo cho bản thân mình thì không thể được. Trước tiên là Đại Sở Quốc, nhưng sau khi Đại Sở Quốc bị ăn trái đắng thì lại có Liên Minh Phương Nam. Cho dù tất cả mọi người Thục Sơn phái đều muốn cúi đầu nhẫn nhịn, đều muốn hòa bình, nhưng nếu sau khi tất cả các thế lực bị Liên Minh Phương Nam thống nhất thì bọn họ có thể để cho một địa phương đặc biệt như Thục Sơn phái tồn tại hay không?
Câu trả lời là không.
Hiện nay điều này ai cũng hiểu được.
Lăng Tiêu nhìn mọi người rồi khẽ mỉm cười nói:
- Tốt, hôm nay ta lấy danh nghĩa chưởng môn nhân của Thục Sơn phái phát thề, những người muốn giàu sang sẽ có giàu sang, những người muốn tu luyện sẽ được bình yên. Thục Sơn phái vốn là nơi bộc lộ tài năng, chúng ta không đi ức hiếp kẻ khác, đây là điều may mắn cho người ta!
Lăng Tiêu cười:
- Vì vậy mà Thục Sơn phái liên tục bị người ta đánh đến tận nhà, từ ngày hôm nay trở đi, chúng ta…Bắt đầu phản kích!
Hô hấp của đám người bên dưới lập tức trở nên dồn dập, lúc này ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía Lăng Tiêu đã khác hẳn. Từ trước đến nay mọi người đều nhìn Lăng Tiêu giống như một người cao cao tại thượng, giống như những vị thần không bị ảnh hưởng bởi khói lửa nhân gian.
Nhưng bây giờ vị thần này lại bước vào nhân gian trở thành một linh hồn có máu có thịt, một vương giả có khí phách.
- Mục tiêu duy nhất của chúng ta chính là…Liên Minh Phương Nam.
Lăng Tiêu vừa nói xong những lời này thì vẻ mặt Tôn Lập ở phía sau lập tức trở nên cứng đờ, hai mắt đột nhiên trở nên ảm đạm.
Nếu sớm biết thế này thì trước đây lão chẳng dại gì kích thích tính khí lang sói của Thục Sơn, thử hỏi toàn bộ Nam Châu còn ai là đối thủ của họ đây?
… ….
Sau khi ba gia tộc Vọng Thiên thành dọn dẹp sạch chiến trường thì lặng lẽ rời đi mang theo những chấn động và những sợ hãi đã khắc sâu vào tận trong xương tủy. Bọn họ phải đem tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay nói rõ rành mạch với gia chủ của mình, còn chuyện gia chủ sẽ định đoạt như thế nào chính là vấn đề mà những người có địa vị cao tầng trong gia tộc phải quan tâm.
Bọn họ là quân tinh nhuệ của các gia tộc, vấn đề bọn họ cần phải đối mặt chính là làm sao để không gặp phải ác mộng trong khi ngủ.
Mạc Vong cũng không nhận được nhiều ưu đãi, thậm chí Thục Sơn phái cũng không có người nào ra tiếp đón. Lúc này Hộ Sơn Đại Trận của Thục Sơn phái trước mặt bọn họ đã hoàn toàn khép kín, Mạc Vong lại sinh ra cảm giác giống như ngửa mặt nhìn trời. Trước đây hắn cảm thấy Hộ Sơn đại trận của Thục Sơn phái trước mặt một khi bị xóa bỏ thì sẽ trở thành một con hổ không răng, sẽ không chịu nổi một đòn tấn công.
Nhưng hôm nay Thục Sơn không có Hộ Sơn đại trận lại mạnh hơn trước đây, lại áp bức lòng người hơn trước đây rất nhiều. Những tiếng chém giết, tiếng rên rỉ của những người chưa chết, thủ đoạn tàn khốc mà Thục Sơn phái dùng để xử lý những tên thương binh của Liên Minh Phương Nam…Đã khắc sâu vào trong lòng Mạc Vong, hình như cũng khắc sâu vào tận xương tủy, hắn đột nhiên cảm giác được cuộc sống sau này sẽ càng trở nên khó khăn.
Hổ nằm bên cạnh giường, sao lại để kẻ khác ngủ say được?
- Trước nay mình vẫn luôn tìm kiếm khe hở để cầu sinh tồn, sau ngày hôm nay thì trọng trách này đã có thể tháo ra được rồi.
Mạc Vong thở dài một hơi, khi hắn đem quyết định này nói ra với tất cả mọi người thì hầu như không gặp phải bất kỳ lực cản nào, tất cả đều dễ dàng thông qua.
Trận chiến ngày hôm nay đã đặt nền móng cho khí thế hùng mạnh của Thục Sơn phái. Từ nay về sau sẽ không còn ai dám nghĩ môn phái này là một thế lực phụ thuộc vào Lăng Tiêu. Lúc này cũng không còn người nào dám xem đệ tử Thục Sơn phái là một đám người yếu đuối vô dụng nữa rồi.
Cho nên mới có câu muốn thật sự có hòa bình thì phải dùng máu tươi để đánh đổi.
Cùng lúc này ba người thủ lĩnh của các gia tộc trong Vọng Thiên thành lại gặp mặt nhau. Trên mặt ba người Ngô Anh, Vương Thành và Lý Thắng vẫn còn lộ vẻ không dám tin, nếu không phải tất cả tộc nhân đều dùng đầu để thề, để bảo đảm lời nói của bọn họ thì các gia chủ cũng chưa chắc đã tin. Thậm chí trong tâm lý đám người đã tận mắt nhìn thấy chiến trường khủng bố kia còn lưu lại một bóng ma khổng lồ.
- Vương huynh, Lý huynh, Ngô gia ta đã chuẩn bị quy thuận Thục Sơn phái, không biết ý các người thế nào?
Ngô Anh không thèm che giấu, dứt khoát nói rõ ra những quyết định của gia tộc mình.
Vương Thành thở dài:
- Ta vốn vẫn còn muốn làm một gia tộc trung lập như trước đây, đục nước béo cò, lợi dụng cơ hội mà tìm được chút lợi ích. Nhưng bây giờ xem ra làm gì còn lợi ích nào mà chiếm nữa? Nhưng vấn đề là đầu phục vào Thục Sơn phái thì từ nay về sau toàn bộ gia tộc của chúng ta sẽ mãi mãi bị trói chặt với Thục Sơn! Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Chúng ta làm như vậy…Có đáng không? Chẳng lẽ Thục Sơn phái sẽ thật sự động thủ với chúng ta sao?
Lý Thắng cười một tiếng, sau đó nói:
- Sau cuộc chiến này Thục Sơn phái đã hoàn toàn bộc phát ra tâm huyết, ngươi chỉ trông đợi vào việc bọn họ sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Đừng mơ mộng nữa, đó là chuyện không thể.
Ngô Anh gật đầu, sau đó nói:
- Ta rất hiểu tên Lăng Tiêu này, bình thường nhìn có vẻ tiêu sái và tùy tiện nhưng khi đã ra tay thì đặc biệt cay độc. Hắn việc gì phải quan tâm người khác chứ? Con gái ta vẫn đang ở Thục Sơn phái nhưng nó có thể làm gì được đây? Hiện nay chỉ sợ rằng trong lòng con gái đã không thèm nhận người cha như ta nữa rồi.
Vẻ mặt Vương Thành trở nên khó coi, cơ nghiệp vạn năm, nếu hắn quy thuận Thục Sơn phái thì từ nay về sau Vọng Thiên thành không còn ba danh gia vọng tộc này nữa.
Lúc này Ngô Anh lại nói tiếp:
- Vài ngày gần đây ta đã hiểu được một vài vấn đề của quốc gia trong nhân giới, thật ra dù chúng ta có quy thuận Thục Sơn phái, tương lai Thục Sơn phái xây dựng quốc gia thì những lợi ích của chúng ta khi đó chắc chắn sẽ không ít hơn bây giờ. Nếu Thục Sơn phái thật sự thống nhất Nam Châu thì lúc đó chúng ta sẽ là những khai quốc công thần. Đến lúc đó đừng nói Vọng Nguyệt thành, sợ rằng mỗi gia tộc sẽ khống chế mười tòa đại thành, đến khi đó của cải, tài nguyên… ….
Ngô Anh cũng không nói ra hoàn toàn, nhưng ánh mắt của Vương Thành và Lý thắng lúc này đã sáng như sao.
Chương 711: Chọn cách thần phục
Một cơn mưa lớn đã hòa tan mùi máu tanh ở chỗ này, nhưng vẫn không thể xóa đi vết sẹo trong lòng mọi người. Dù là Thục Sơn phái hay Liên Minh Phương Nam thì đều phải bỏ ra một cái giá rất lớn trong trận chiến này. Thậm chí ngay cả thủ lĩnh của Liên Minh Phương Nam sau khi thua cuộc đã trở thành đầy tớ của Lăng Tiêu, Liên Minh Phương Nam sụp đổ đã là chuyện tất yếu rồi.
Sau trận chiến này mỗi người trong Thục Sơn phái đều trưởng thành hẳn lên, bao gồm cả những binh lính binh đoàn Tia Chớp, mức độ chiến đấu lúc này so với những cuộc chiến trên nhân giới năm xưa đã có rất nhiều khác biệt trên bản chất. Những người này đã chôn dấu tâm huyết trong lòng mấy trăm năm, cuối cùng cũng đã bị trận chiến khốc liệt này làm thức tỉnh hoàn toàn.
Trong đại sảnh nghị sự của Thục Sơn phái, bao gồm những vị trí cao tầng, gồm những nhân tài vừa mới xuất hiện trong trụ cột trung tầng, tất cả mọi người đều tập trung ở đây, ai cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tôn Lập.
Khi Lăng Tiêu đem thân phận của Tôn Lập giới thiệu cho tất cả mọi người, ai cũng cảm thấy sửng sốt. Không ngờ lão già đi theo bên cạnh tông chủ lại chính là cường giả đứng đầu phía bên kia trong cuộc chiến ngày hôm nay.
Tất nhiên Lăng Tiêu cũng không nói rõ ra thân phận của Tôn Lập, cường giả năm xưa trên Địa Bảng, một vị thần tự phong ấn chính mình trong Thần chiến. Nếu thân phận này mà truyền ra ngoài thì chỉ sợ sẽ dẫn đến náo động lớn hơn nữa.
Có một số chuyện những nhân vật trung tâm có thể biết nhưng những người bên dưới nếu biết nhiều cũng không có bất kỳ điều gì tốt. Nguồn: https://truyenbathu.net
Thông qua trận chiến này, Thục Sơn phái đã thật sự đi từ phía sau hậu trường lên thẳng lễ đài. Thục Sơn đã bắt buộc phải trở thành một nhân vật tham dự vào trong thời kỳ mưa gió này.
Nếu không muốn bị người khác thôn tính thì phải thôn tính người khác.
Lăng Tiêu vung hai tay lên rồi khẽ đè xuông dưới, hai mắt trong trẻo, dùng giọng trầm thấp nói:
- Ta vì các ngươi…Mà kiêu ngạo.
Phía dưới không có người nào nói chuyện, hít thở của tất cả mọi người lập tức trở nên nhẹ nhàng hẳn. Đồng thời tất cả những người mà trên y phục vẫn còn dính máu lại không nhịn được phải nắm chặt bàn tay.
Cuộc chiến thảm khốc đã không thể làm bọn họ phải lùi bước, không làm bọn họ chảy ra một giọt nước mắt nào, nhưng những lời nói của Lăng Tiêu lúc này lại làm cho rất nhiều người ướt đẫm nước mắt.
- Những người đã chết sẽ không uổng phí.
Lăng Tiêu khẽ nói, hắn dùng sức mím chặt môi. Hắn khống chế được tâm tình của mọi người nhưng trong lòng hắn cũng cảm thấy thổn thức, mục đích của mình cuối cùng cũng đã đạt được, bọn họ…Đều đã trưởng thành từ cuộc chiến này! Nhưng đây là điều mà tất cả mọi người mong muốn sao?
Lăng Tiêu nhìn thấy Lãnh Thiên Thiên đang ngồi trên ghế, hắn nhớ tới phong thái năm xưa của cung chủ Lãnh Ngưng, hắn dùng giọng lạnh lùng khẽ nói ra tám chữ nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi. Lúc này trên mặt của Lãnh Thiên Thiên vẫn còn một vệt máu chưa lau, ánh mắt cũng tràn đầy kiên cường.
Lăng Tiêu biết mình có địa vị gì trong suy nghĩa của những người này, trước mặt hắn có vài trăm người nhưng ngoài kia còn vài vạn người. Tất cả đều đi theo phía sau hắn, hắn đi đến đâu thì những người này sẽ đi đến đó, hơn nữa mọi người cũng không một câu oán hận và nghi ngờ.
Lăng Tiêu nhìn Lãnh Thiên Thiên rồi lên tiếng hỏi:
- Thiên Thiên, lý tưởng của cô là gì?
Vẻ mặt của Lãnh Thiên Thiên hơi đỏ hồng lên, có lẽ nàng không ngờ Lăng Tiêu sẽ đột nhiên hỏi điều này. Nàng trầm mặc một lúc rồi mở miệng nói:
- Tông chủ, lý tưởng của ta là tu luyện đến cảnh giới đỉnh phong của người tu chân, truy tìm lực lượng bản nguyên.
Khi Lãnh Thiên Thiên nói ra những lời này thì có rất nhiều người ở đây khẽ gật đầu.
Lãnh Thiên Thiên lại nói tiếp:
- Kẻ nào không để ta thực hiện lý tưởng của mình, ta sẽ liều mạng với hắn.
Lãnh Thiên Thiên nói xong thì trên gương mặt trắng trẻo nhưng lạnh lùng kia đột nhiên lộ ra một nụ cười như cánh hoa nở rộ, như hơi thở mùa xuân.
Bầu không khí bên trong đại sảnh nghị sự dịu hẳn xuống.
Lăng Tiêu mỉm cười rồi gật đầu nói:
- Thiên Thiên nói đúng!
Sau đó Lăng Tiêu lại dùng tay chỉ vào một người võ giả trong Thánh Vực đang ngồi ở phía sau, đó là một trong những người Lăng Tiêu đã thu nhận trong cuộc so tài ở Nam Châu năm xưa, hiện giờ người đó cũng là nhân vật nòng cố trong lớp trung tầng Thục Sơn phái.
- Tạ Lượng, lý tưởng của ngươi là gì?
Tạ Lượng đứng lên gãi đầu, sau đó nói:
- Tông chủ, ta tư chất không tốt, không có khả năng tu luyện đến cảnh giới đỉnh phong, cũng chưa từng hy vọng xa vời được đi lên Thần giới. Cho nên từ nhỏ ta đã có lý tưởng trở nên phú quý giàu sang để cho người thân của ta, để cho con cháu của ta có được một cuộc sống tốt đẹp nhất. Ta muốn bọn họ không bị người khác khinh thường, cũng không bị ức hiếp.
Tạ Lượng nói ra những lời này thì cũng có rất nhiều người lặng lẽ gật đầu.
Người có thiên phú thì lý tưởng tất nhiên là theo đuổi cảnh giới cao nhất của võ học, truy tìm lực lượng bản nguyên, tìm kiếm con đường trường sinh. Nhưng trong Thánh Vực lại có hàng tỉ người bình thường, cũng có rất nhiều võ giả cả đời không thể đạt đến cảnh giới đỉnh phong, lý tưởng của bọn họ cũng giống như Tạ Lương, chỉ mong cả đời phú quý chỉ mong gia đình sống yên vui.
Hiện nay hầu như tất cả mọi người đều hiểu được ý nghĩa chân chính của những câu hỏi Lăng Tiêu đặt ra, dù muốn tìm một hoàn cảnh thật yên tĩnh để tu luyện hoặc một đời phú quý thì trước tiên đều phải có một chỗ dựa hùng mạnh và cực kỳ vững chắc. Nếu không, những lý tưởng này cũng chỉ là một giấc mộng.
Trước đây Thục Sơn phái có thể khiêm tốn, tuy danh tiếng bên ngoài chỉ là đan dược và trận pháp nhưng tất cả cũng đều do Lăng Tiêu mang đến cho môn phái. Cho nên những đại thế lực, thậm chí là những thế lực gia tộc hùng mạnh đều chưa bao giờ thật sự đặt Thục Sơn phái vào trong mắt.
Nam Châu đại loạn, mây gió nổi lên khắp bốn phía, nếu Thục Sơn phái chỉ muốn chăm lo cho bản thân mình thì không thể được. Trước tiên là Đại Sở Quốc, nhưng sau khi Đại Sở Quốc bị ăn trái đắng thì lại có Liên Minh Phương Nam. Cho dù tất cả mọi người Thục Sơn phái đều muốn cúi đầu nhẫn nhịn, đều muốn hòa bình, nhưng nếu sau khi tất cả các thế lực bị Liên Minh Phương Nam thống nhất thì bọn họ có thể để cho một địa phương đặc biệt như Thục Sơn phái tồn tại hay không?
Câu trả lời là không.
Hiện nay điều này ai cũng hiểu được.
Lăng Tiêu nhìn mọi người rồi khẽ mỉm cười nói:
- Tốt, hôm nay ta lấy danh nghĩa chưởng môn nhân của Thục Sơn phái phát thề, những người muốn giàu sang sẽ có giàu sang, những người muốn tu luyện sẽ được bình yên. Thục Sơn phái vốn là nơi bộc lộ tài năng, chúng ta không đi ức hiếp kẻ khác, đây là điều may mắn cho người ta!
Lăng Tiêu cười:
- Vì vậy mà Thục Sơn phái liên tục bị người ta đánh đến tận nhà, từ ngày hôm nay trở đi, chúng ta…Bắt đầu phản kích!
Hô hấp của đám người bên dưới lập tức trở nên dồn dập, lúc này ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía Lăng Tiêu đã khác hẳn. Từ trước đến nay mọi người đều nhìn Lăng Tiêu giống như một người cao cao tại thượng, giống như những vị thần không bị ảnh hưởng bởi khói lửa nhân gian.
Nhưng bây giờ vị thần này lại bước vào nhân gian trở thành một linh hồn có máu có thịt, một vương giả có khí phách.
- Mục tiêu duy nhất của chúng ta chính là…Liên Minh Phương Nam.
Lăng Tiêu vừa nói xong những lời này thì vẻ mặt Tôn Lập ở phía sau lập tức trở nên cứng đờ, hai mắt đột nhiên trở nên ảm đạm.
Nếu sớm biết thế này thì trước đây lão chẳng dại gì kích thích tính khí lang sói của Thục Sơn, thử hỏi toàn bộ Nam Châu còn ai là đối thủ của họ đây?
… ….
Sau khi ba gia tộc Vọng Thiên thành dọn dẹp sạch chiến trường thì lặng lẽ rời đi mang theo những chấn động và những sợ hãi đã khắc sâu vào tận trong xương tủy. Bọn họ phải đem tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay nói rõ rành mạch với gia chủ của mình, còn chuyện gia chủ sẽ định đoạt như thế nào chính là vấn đề mà những người có địa vị cao tầng trong gia tộc phải quan tâm.
Bọn họ là quân tinh nhuệ của các gia tộc, vấn đề bọn họ cần phải đối mặt chính là làm sao để không gặp phải ác mộng trong khi ngủ.
Mạc Vong cũng không nhận được nhiều ưu đãi, thậm chí Thục Sơn phái cũng không có người nào ra tiếp đón. Lúc này Hộ Sơn Đại Trận của Thục Sơn phái trước mặt bọn họ đã hoàn toàn khép kín, Mạc Vong lại sinh ra cảm giác giống như ngửa mặt nhìn trời. Trước đây hắn cảm thấy Hộ Sơn đại trận của Thục Sơn phái trước mặt một khi bị xóa bỏ thì sẽ trở thành một con hổ không răng, sẽ không chịu nổi một đòn tấn công.
Nhưng hôm nay Thục Sơn không có Hộ Sơn đại trận lại mạnh hơn trước đây, lại áp bức lòng người hơn trước đây rất nhiều. Những tiếng chém giết, tiếng rên rỉ của những người chưa chết, thủ đoạn tàn khốc mà Thục Sơn phái dùng để xử lý những tên thương binh của Liên Minh Phương Nam…Đã khắc sâu vào trong lòng Mạc Vong, hình như cũng khắc sâu vào tận xương tủy, hắn đột nhiên cảm giác được cuộc sống sau này sẽ càng trở nên khó khăn.
Hổ nằm bên cạnh giường, sao lại để kẻ khác ngủ say được?
- Trước nay mình vẫn luôn tìm kiếm khe hở để cầu sinh tồn, sau ngày hôm nay thì trọng trách này đã có thể tháo ra được rồi.
Mạc Vong thở dài một hơi, khi hắn đem quyết định này nói ra với tất cả mọi người thì hầu như không gặp phải bất kỳ lực cản nào, tất cả đều dễ dàng thông qua.
Trận chiến ngày hôm nay đã đặt nền móng cho khí thế hùng mạnh của Thục Sơn phái. Từ nay về sau sẽ không còn ai dám nghĩ môn phái này là một thế lực phụ thuộc vào Lăng Tiêu. Lúc này cũng không còn người nào dám xem đệ tử Thục Sơn phái là một đám người yếu đuối vô dụng nữa rồi.
Cho nên mới có câu muốn thật sự có hòa bình thì phải dùng máu tươi để đánh đổi.
Cùng lúc này ba người thủ lĩnh của các gia tộc trong Vọng Thiên thành lại gặp mặt nhau. Trên mặt ba người Ngô Anh, Vương Thành và Lý Thắng vẫn còn lộ vẻ không dám tin, nếu không phải tất cả tộc nhân đều dùng đầu để thề, để bảo đảm lời nói của bọn họ thì các gia chủ cũng chưa chắc đã tin. Thậm chí trong tâm lý đám người đã tận mắt nhìn thấy chiến trường khủng bố kia còn lưu lại một bóng ma khổng lồ.
- Vương huynh, Lý huynh, Ngô gia ta đã chuẩn bị quy thuận Thục Sơn phái, không biết ý các người thế nào?
Ngô Anh không thèm che giấu, dứt khoát nói rõ ra những quyết định của gia tộc mình.
Vương Thành thở dài:
- Ta vốn vẫn còn muốn làm một gia tộc trung lập như trước đây, đục nước béo cò, lợi dụng cơ hội mà tìm được chút lợi ích. Nhưng bây giờ xem ra làm gì còn lợi ích nào mà chiếm nữa? Nhưng vấn đề là đầu phục vào Thục Sơn phái thì từ nay về sau toàn bộ gia tộc của chúng ta sẽ mãi mãi bị trói chặt với Thục Sơn! Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Chúng ta làm như vậy…Có đáng không? Chẳng lẽ Thục Sơn phái sẽ thật sự động thủ với chúng ta sao?
Lý Thắng cười một tiếng, sau đó nói:
- Sau cuộc chiến này Thục Sơn phái đã hoàn toàn bộc phát ra tâm huyết, ngươi chỉ trông đợi vào việc bọn họ sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Đừng mơ mộng nữa, đó là chuyện không thể.
Ngô Anh gật đầu, sau đó nói:
- Ta rất hiểu tên Lăng Tiêu này, bình thường nhìn có vẻ tiêu sái và tùy tiện nhưng khi đã ra tay thì đặc biệt cay độc. Hắn việc gì phải quan tâm người khác chứ? Con gái ta vẫn đang ở Thục Sơn phái nhưng nó có thể làm gì được đây? Hiện nay chỉ sợ rằng trong lòng con gái đã không thèm nhận người cha như ta nữa rồi.
Vẻ mặt Vương Thành trở nên khó coi, cơ nghiệp vạn năm, nếu hắn quy thuận Thục Sơn phái thì từ nay về sau Vọng Thiên thành không còn ba danh gia vọng tộc này nữa.
Lúc này Ngô Anh lại nói tiếp:
- Vài ngày gần đây ta đã hiểu được một vài vấn đề của quốc gia trong nhân giới, thật ra dù chúng ta có quy thuận Thục Sơn phái, tương lai Thục Sơn phái xây dựng quốc gia thì những lợi ích của chúng ta khi đó chắc chắn sẽ không ít hơn bây giờ. Nếu Thục Sơn phái thật sự thống nhất Nam Châu thì lúc đó chúng ta sẽ là những khai quốc công thần. Đến lúc đó đừng nói Vọng Nguyệt thành, sợ rằng mỗi gia tộc sẽ khống chế mười tòa đại thành, đến khi đó của cải, tài nguyên… ….
Ngô Anh cũng không nói ra hoàn toàn, nhưng ánh mắt của Vương Thành và Lý thắng lúc này đã sáng như sao.
Bình luận truyện