Ngạo Thế Tuyệt Trần
Chương 30: Niềm vui ngoài ý muốn
Niềm vui ngoài ý muốn
Khẩn trương ho khan "Khụ khụ khụ ••••••"
Mặc dù đây là một thời khắc làm người ta xúc động và phấn khởi, nhưng mà Hỏa Kỳ Lân không thể không lên tiếng cắt đứt sự phấn khởi của bọn họ, dù sao thì thương thế của chủ nhân cũng không thể chậm chữa trị dù chỉ một giây."Cái đó, các ngươi có thể đợi lát nữa rồi tiếp tục vui mừng hay không, chủ nhân nhà ta quả thực là nguy tại sớm chiều!"
Một câu này vừa nói ra, làm cả ba người đang vây tại một chỗ kia lập tức bị hóa đá, ngay sau đó Tiểu Bạch lúng túng cười cười: "Thật ngại quá, trong lúc nhất thời liền quên mất!"
"Cái gì? Quên mất!" Liếc nhìn ánh mắt ngu ngốc chính trực của Tiểu Bạch, Hỏa Kỳ Lân nghe vậy, vốn đang lo lắng nên giọng nói lập tức nâng cao hơn, tính mạng chủ nhân của hắn đang treo lơ lửng, bọn họ lại còn nói quên mất! Làm sao hắn có thể không nổi đóa được chứ.
Ngân Nhược lơ đễnh gật đầu một cái, cố nén cười xoay người không nhìn tới ánh mắt ấm ức của Tiểu Bạch, Lăng Tuyệt Trần hơi cau mày, thật ra thì giờ phút này nàng càng muốn ngăn cản bọn họ cãi nhau, như vậy cũng có thể để cho nàng được an tĩnh một chút, phải biết là Tiểu Bạch cho tới bây giờ cũng không phải là loại có thể nhẫn nhục chịu đựng người khác ••• khụ khụ, thú khác, cho nên đoán chừng nhất định sẽ không im lặng được bao lâu đâu. Quả nhiên ••••••
"Như vậy thì sao, phải được ngươi cho phép à!" Tiểu Bạch hai tay chống nạnh rất giống bộ dáng một người đàn bà chanh chua chửi đổng, trong lời nói còn mang theo một chút âm điệu vùng Đông Bắc, có thể nói là làm cho người ta rất tức cười. Tiểu Bạch không phục ưỡn cao lồng ngực của mình, lúc trước hắn sợ tên kia là bởi vì Thần Thú và Thánh Thú có điểm khác biệt, nhưng mà hiện tại hai người đều cùng một đẳng cấp cho nên hắn cũng không còn sợ hãi chút nào nữa, nên biết rằng Tiểu Bạch hắn chính là tiếng tăm lừng lẫy không khuất phục trước kẻ mạnh không ức hiếp kẻ yếu.
"Ngươi!" Hỏa Kỳ Lân nổi đóa, gương mặt tuấn tú không tránh được bị nhuộm thành màu đỏ ửng, ở Ma Khải Vụ Lâm này hắn vẫn luôn quen thói cao ngạo, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua trường hợp như thế này, đương nhiên từ trước đến nay hắn chưa từng trải qua cãi vã với người khác giống như Tiểu Bạch cho nên liền rơi vào thế hạ phong.
Tiểu Bạch nhíu mày, vẻ mặt đắc ý giống như muốn nói ngươi làm khó dễ được ta à, lúc này hắn thật sự rất sảng khoái.
"Tốt lắm, đi ra ngoài sau đó tiếp tục cùng nhau tranh cãi đi, hiện tại quan trọng là phải chữa thương cho Sở Dạ Phong thật tốt!" Lăng Tuyệt Trần cau mày, giọng nói có vẻ không vui, nên biết rằng nàng ghét nhất chính là ồn ào, thấy dáng điệu của hai người này càng được nước lại càng lấn tới, nàng lập tức lên tiếng ngăn cản.
Nhận được ánh mắt sắc bén của Lăng Tuyệt Trần, Tiểu Bạch sợ hãi rụt cổ lại, liếc Hỏa Kỳ Lân một cái, rồi lui ra sau lưng Lăng Tuyệt Trần, điệu bộ ngoãn ngoãn như thế kia chẳng hề giống với điệu bộ chanh chua vừa rồi, hoàn toàn chính là một tiểu thú quái đản mà!
Hỏa Kỳ Lân mím môi có chút bất mãn liếc nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của Tiểu Bạch, ngay sau đó cũng không thèm so đo nữa. Hắn vung tay phải lên, trên mặt đất lập tức xuất hiện một chiếc khăn gấm, sau đó hắn mới cẩn thận đặt Sở Dạ Phong nằm xuống mặt đất: "Ngân Nhược, làm phiền ngươi rồi!" Nhớ không lầm, hình như tên gọi của hắn là Ngân Nhược thì phải.
Ngân Nhược thấy vậy, cũng không kịp phục hồi lại tinh thần, chỉ biết sửng sốt nhìn hắn một chút, chủ tử có tính thích sạch sẽ còn chưa tính, bây giờ ngay cả khế ước thú cũng như thế là sao? Đây không phải là quá ••• chuẩn mực rồi chứ.
Lăng Tuyệt Trần lắc đầu, thật là chủ tử như thế nào thì ma thú mang theo cũng như vậy mà, chỉ mới chung sống có hai ngày mà đã giống như hiểu rõ nhau rồi: "Ngân Nhược, nhanh lên!" Nàng sợ Sở Dạ Phong không chờ được nữa, mặc dù cả người hắn đều đỏ rực, những vẫn có thể thấy được vết máu mờ mờ màu đỏ sậm.
Nghe vậy, nét mặt lạnh lùng của Ngân Nhược liền biến mất, ngược lại ý tứ hàm súc lặng lẽ quan sát sắc mặt Lăng Tuyệt Trần đang nôn nóng nhìn Sở Dạ Phong một cách chăm chú, xem ra chủ nhân đã động tình, đây là một khởi đầu không tốt!"Được rồi, chủ nhân yên tâm, có Ngân nhược ở đây, Sở công tử sẽ không có việc gì!"
Lăng Tuyệt Trần gật đầu không nói gì nữa, Ngân Nhược đi tới bên cạnh Sở Dạ Phong rồi ngồi xổm xuống, nâng lòng bàn tay lên sau đó mở ra, trong tay hắn lập tức xuất hiện một giọt nước màu xanh dương đậm tỏa ra ánh sáng màu lam, sau đó chậm rãi xoay tròn, ngón trỏ của tay kia chạm nhẹ vào giọt nước, khẽ nhắm mắt lại: "Khởi động trị liệu bằng Thủy Tinh Linh Lực!" Nói xong, Sở Dạ Phong ở bên cạnh bắt đầu được vầng sáng màu lam bao vây xung quanh, tinh quang trong suốt giống như hình giọt nước chậm rãi chảy vào miệng vết thương của Sở Dạ Phong.
Vết thương vốn đang chảy máu nhỏ giọt cũng đã ngừng lại, bằng mắt thường cũng có thể thấy được những thứ huyết nhục kia đang bắt đầu khép lại. Cho đến khi vết thương trên người Sở Dạ Phong hoàn toàn khép lại, Ngân Nhược mới thu hồi giọt nước trong tay, chậm rãi đứng dậy nhìn ánh mắt lo lắng của Lăng Tuyệt Trần: "Chủ nhân không cần phải lo lắng, hắn không có việc gì đáng ngại!" Chỉ là, tầm mắt hắn rũ xuống che đi tia sáng âm u vừa mới lướt qua trong mắt.
Chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn sắc mặt vẫn còn tái nhợt của Sở Dạ Phong, lông mày vẫn tiếp tục nhíu chặt không hề giãn ra, nâng cánh tay trắng như ngọc lên vuốt nhẹ qua gương mặt cương nghị đã tái xanh của hắn, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khóe miệng của hắn: "Thì ra là ta vẫn còn nợ ngươi!" Vô luận là kiếp trước hay kiếp này, vô luận là người nào, nàng thủy chung đều thiếu nợ.
Nói xong chậm rãi ngồi xuống, ôm Sở Dạ Phong vào trong ngực, mặc kệ tương lai như thế nào, xin cho phép nàng tùy hứng một lần, nếu như đã sai lầm rồi vậy thì cứ tiếp tục sai đi. Cái loại sợ hãi đó, cái loại lo lắng đó chỉ có nàng là rõ ràng nhất.
Khẽ giật giật, cảm giác hình như có một thứ mềm mại đang ôm hắn rất chặt, là một loại quen thuộc không muốn dứt ra, ngay sau đó liền nhanh chóng mở hai mắt ra, đập vào mắt chính là Lăng Tuyệt Trần ở ngay trước mặt còn chưa kịp che giấu tình cảm khó hiểu trong ánh mắt, trong mắt hắn cũng có một loại cảm giác mất hồn trong giây lát, mặc dù vết thương đã khỏi hẳn, chỉ là nội thương vẫn chưa hết, một cảm giác đau đớn truyền đến, khiến hắn khẽ cau mày đưa tay vuốt ngực.
"Như thế nào, còn đau không?" Lăng Tuyệt Trần có vẻ bối rối, vội vàng cau mày lo lắng hỏi thăm, ngay cả chính nàng cũng không phát giác, trong giọng nói của nàng thế nhưng mang theo một chút run rẩy.
"Không sao! Chúng ta có thể rời khỏi nơi này rồi, mau đi thôi!" Sở Dạ Phong lắc lắc đầu cảm thấy vô vị, hắn thật sự muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, thật là TMD[1] đè nén. Khẽ lắc lắc cánh tay, trừ lúc mới cử động bên ngoài còn có một chút đau đớn, thì thật cũng không có gì đáng ngại.
[1]: một câu chửi thông dụng ở Trung Quốc.
Đến lúc này hình như Lăng Tuyệt Trần mới phát hiện có chút không ổn, lập tức buông Sở Dạ Phong ra, hơi cau mày sau đó chậm rãi sửa lại vạt áo của mình, nét mặt không chút kinh hoảng từ từ đứng lên: "Nếu như huynh thật sự đã không sao, vậy chúng ta có thể đi rồi!"
Nàng đột nhiên rời đi như vậy, khiến cho trong lòng hắn thế nhưng lại có một tia mất mát, lặng lẽ cau mày lại, hắn cũng không muốn bản thân không thể khống chế cảm xúc như vậy, khẽ lắc đầu để xua tan những suy nghĩ lung tung này, sau đó đứng lên phủi phủi vạt áo của mình: "Vậy thì đi thôi!" Nói xong liền hướng về phía Vụ Lâm đi tới.
Đột nhiên, mặt hồ ở sau lưng vốn đã sớm yên tĩnh trở lại nhưng lúc này lại giống như có thứ gì ở đáy hồ đang hút nước ở hồ xuống, sau đó nhanh chóng xoay tròn, ngay cả Ngân Nhược cũng bắt đầu có chút nghi ngờ, hắn đã ở chỗ này mấy chục vạn năm nhưng cũng chưa từng thấy qua hiện tượng kỳ lạ gì đó, như vậy chuyện này là thế nào?
Đang lúc mọi người còn lén nhìn sắc mặt của nhau có chút nghi ngờ khó hiểu thì xoáy nước trong hồ bỗng nhiên dừng lại giống như bị cố định tại chỗ không thể nhúc nhích, ngay tại một giây kế tiếp, bỗng có một vật gì đó mang theo sức mạnh uy vũ không thể xem thường xông vào bầu trời, giai đoạn sau lại bắt đầu lôi kéo, khiến cho mọi người không khỏi nâng ống tay áo lên che lại tầm mắt của mình.
Trong lòng Lăng Tuyệt Trần đột ngột phát ra hồi chuông báo động, theo bản năng khẽ nghiêng người, chỉ một lát sau đã không còn nghe thấy mấy tiếng động kia nữa, tốc độ kia giống như nó chưa từng xuất hiện qua vậy. Lăng Tuyệt Trần quay đầu lại, thì nhìn thấy một thanh Trường Kiếm toàn thân màu tím đang mang theo công kích bén nhọn nhanh chóng đánh tới, đùi phải lui về phía sau một bước, dùng sức đứng vững bằng mũi chân sau đó yên lặng nhìn Trường Kiếm từng bước từng bước ép sát, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ không chút thay đổi.
Đột nhiên tộc độ tấn công của Trường Kiếm tăng nhanh một cách mãnh liệt, không chút do dự đâm thẳng về phía Lăng Tuyệt Trần, Lăng Tuyệt Trần theo bản năng khẽ nghiêng người ngửa ra sau, Trường Kiếm lạnh lẽo, thân kiếm sắc bén bay sát qua ngay bên tai nàng, một vài sợi tóc cũng theo đó mà rơi xuống, chậm rãi rơi trên mặt đất. Tuyệt nhiên không đợi thân thể Lăng Tuyệt Trần kịp đứng ngay ngắn lại, Trường Kiếm lại một lần nữa quay về.
Sở Dạ Phong thấy vậy, nhíu chặt lông mày rõ ràng là rất lo lắng, buông tay xuống dọc theo thân người sau đó lặng lẽ nắm chặt tay lại cố gắng khắc chế ý muốn động thủ, bởi vì hắn nhận được ánh mắt của Lăng Tuyệt Trần, không cho phép hắn nhúng tay.
Lăng Tuyệt Trần cũng không quay đầu lại, hai tay mở rộng ra, vẫn là hai dải lụa dài tiếp tục xuất hiện bay lượn trên không trung, hơn nữa còn có thể chính xác bay về phía Trường Kiếm sau đó quấn quanh nó. Nhưng mọi chuyện cũng không thuận lợi như vậy, Trường Kiếm bỗng nhiên cũng trở nên mềm mại khác thường giống như dải tơ lụa kia, cư nhiên còn khiến người ta có cảm giác giống như đang chơi đùa với cái dải lụa dài kia vậy. Đột nhiên, Trường Kiếm màu tím nhanh chóng cắt ngang dải lụa, chỉ trong nháy mắt dải lụa dài liền bị chia năm xẻ bảy, theo gió mà bay.
Khóe môi Lăng Tuyệt Trần hơi cong lên, chậm rãi nâng tay phải lên, lòng bàn tay hướng ra phía ngoài, trong nháy mắt Huyền Khí màu tím đậm đã tụ thành một xoáy nước, ngay sau đó nhanh chóng đánh úp về phía Trường Kiếm màu tím. Trường Kiếm cũng không dám chơi đùa nữa lập tức phát ra một tiếng ‘ vút ’ rất nhỏ, lúc này mũi kiếm và Huyền Khí có vẻ đang đối chọi gay gắt.
Cuối cùng cả hai chạm vào nhau, bởi vì sức mạnh của hai bên rất mạnh mẽ, cho nên Huyền khí không ngừng tỏa ra bên ngoài, bao vây Lăng Tuyệt Trần và Tử Kiếm chặt chẽ ở bên trong. Có vẻ như Tử Kiếm vẫn không ngừng tăng cường đối kháng với Huyền khí, thân kiếm của Tử Kiếm dường như cũng đã bắt đầu hơi run rẩy.
Tốt, chính là giờ khắc này!
Lăng Tuyệt Trần cắn răng, khóe mắt kiêu ngạo nhếch lên đầy vui vẻ, tay phải hơi chuyển, lập tức đã nắm chặt thanh kiếm kia ở trong tay mình, Minh Diễm Kiếm Cương! Thân kiếm bị ngọn lửa màu đỏ bao vây, dường như còn phát ra âm thành xèo xèo, Lăng Tuyệt Trân giơ kiếm quét ngang qua vị trí Tử Kiếm đang dùng sức ngăn cản Huyền Khí, chỉ thấy một thanh Kiếm Khí khác hiện lên từ trước ngực nàng tạo thành hình cung sau đó tấn công về phía Tử Kiếm.
Sở Dạ Phong, Hỏa Kỳ Lân, Ngân Nhược và Tiểu Bạch thấy vậy, cũng không khỏi liếc nhìn Lăng Tuyệt Trần với ánh mắt giống như nhìn ‘ quái vật ’, nàng cư nhiên thăng cấp đến Thất Tinh Kiếm Thần! Từ nay về sau, Thương Khung đại lục cũng không thể tiếp tục tồn tại lời đồn: Huyền khí và Kiếm khí không thể song tu nữa rồi.
Chỉ thấy Kiếm Khí màu tím kia và Huyền khí màu tím hợp nhất với nhau, phối hợp ăn ý không chê vào đâu được, cùng nhau quấn quít tại một chỗ, đánh úp về phía Tử Kiếm. Tử Kiếm ngăn cản Huyền khí đã phải cố gắng hết sức rồi, hiện tại lại có thêm Kiếm Khí gia nhập, nó càng lộ vẻ lực bất tòng tâm, thân kiếm bắt đầu dao động mãnh liệt, cho đến lúc cuối cùng một tiếng ‘ keng ’ vang lên, rơi trên mặt đất, cắm sâu xuống mặt đất ba phần, thân kiếm vẫn còn tiếp tục dao động nhè nhẹ.
Tay phải một lần nữa hơi chuyển, thanh Trường Kiếm kia đã biến mất. Đột nhiên, Tử Kiếm lại bay lên giữa không trung một lần nữa, sau đó lắc mình chuyển động một cái, chuôi kiếm đã bị giữ chặt trong tay Lăng Tuyệt Trần.
Lăng Tuyệt Trần nhếch miệng cười nhạt, thanh kiếm này quả thật rất hợp tay, nàng thích!
Trên chuôi kiếm có một viên thủy tinh màu tím lóe sáng, sau đó hóa thành một dải ánh sáng âm u chui vào cổ tay Lăng Tuyệt Trần, chỉ thấy trên cổ tay nàng lập tức xuất hiện một ấn ký hình thanh kiếm màu tím.
"Không ngờ nó lại có thể nhận muội làm chủ nhân!" Sở Dạ Phong có chút bật cười lắc lắc đầu, trong lời nói cũng hiện lên một tia hứng thú.
Lăng Tuyệt Trần lơ đễnh nhún nhún vai: "Nếu không giao lại cho huynh cũng rất tốt!"
Nếu không giao lại cho huynh cũng rất tốt!
Nàng ngược lại còn có thế nói nhẹ nhõm như thế, người tu luyện Huyền Khí lại còn có thể tu luyện Kiếm Khí đã là vạn năm khó gặp rồi, cho dù nàng giao cho hắn cũng không thể dùng được nha.
"Khụ khụ, vậy thì đi thôi, nếu không bọn họ phải chờ đợi sẽ rất sốt ruột!" Không được tự nhiên đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài, hai tay chắp ở sau lưng nhanh chóng đi về phía trước.
Lăng Tuyệt Trần bĩu bĩu môi, cổ tay chuyển một cái, Tử Kiếm đã biến mất không thấy tăm hơi.
Nhưng mà, ba nam thú ở phía sau, không hẹn mà cùng nhìn nhau, có lo lắng, có bất đắc dĩ, đương nhiên cũng có một Hỏa Kỳ Lân hưng phấn không thôi, hắn vươn tay ôm chặt cánh tay của Ngân Nhược, lôi kéo Ngân Nhược mặt ủ mày chau đi theo, sau đó bóng dáng nhanh chóng biến mất, Tiểu Bạch muốn đưa tay ra cản lại đang muốn nói điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng một nam một nữa ở trước mặt, hắn nhất thời cảm giác mình có chút dư thừa. Quay người lại, thấy Ngân Nhược và Hỏa Kỳ Lân đang cùng nhau trở lại chỗ bí mật tu hành thuộc về ma thú bọn họ.
Khẩn trương ho khan "Khụ khụ khụ ••••••"
Mặc dù đây là một thời khắc làm người ta xúc động và phấn khởi, nhưng mà Hỏa Kỳ Lân không thể không lên tiếng cắt đứt sự phấn khởi của bọn họ, dù sao thì thương thế của chủ nhân cũng không thể chậm chữa trị dù chỉ một giây."Cái đó, các ngươi có thể đợi lát nữa rồi tiếp tục vui mừng hay không, chủ nhân nhà ta quả thực là nguy tại sớm chiều!"
Một câu này vừa nói ra, làm cả ba người đang vây tại một chỗ kia lập tức bị hóa đá, ngay sau đó Tiểu Bạch lúng túng cười cười: "Thật ngại quá, trong lúc nhất thời liền quên mất!"
"Cái gì? Quên mất!" Liếc nhìn ánh mắt ngu ngốc chính trực của Tiểu Bạch, Hỏa Kỳ Lân nghe vậy, vốn đang lo lắng nên giọng nói lập tức nâng cao hơn, tính mạng chủ nhân của hắn đang treo lơ lửng, bọn họ lại còn nói quên mất! Làm sao hắn có thể không nổi đóa được chứ.
Ngân Nhược lơ đễnh gật đầu một cái, cố nén cười xoay người không nhìn tới ánh mắt ấm ức của Tiểu Bạch, Lăng Tuyệt Trần hơi cau mày, thật ra thì giờ phút này nàng càng muốn ngăn cản bọn họ cãi nhau, như vậy cũng có thể để cho nàng được an tĩnh một chút, phải biết là Tiểu Bạch cho tới bây giờ cũng không phải là loại có thể nhẫn nhục chịu đựng người khác ••• khụ khụ, thú khác, cho nên đoán chừng nhất định sẽ không im lặng được bao lâu đâu. Quả nhiên ••••••
"Như vậy thì sao, phải được ngươi cho phép à!" Tiểu Bạch hai tay chống nạnh rất giống bộ dáng một người đàn bà chanh chua chửi đổng, trong lời nói còn mang theo một chút âm điệu vùng Đông Bắc, có thể nói là làm cho người ta rất tức cười. Tiểu Bạch không phục ưỡn cao lồng ngực của mình, lúc trước hắn sợ tên kia là bởi vì Thần Thú và Thánh Thú có điểm khác biệt, nhưng mà hiện tại hai người đều cùng một đẳng cấp cho nên hắn cũng không còn sợ hãi chút nào nữa, nên biết rằng Tiểu Bạch hắn chính là tiếng tăm lừng lẫy không khuất phục trước kẻ mạnh không ức hiếp kẻ yếu.
"Ngươi!" Hỏa Kỳ Lân nổi đóa, gương mặt tuấn tú không tránh được bị nhuộm thành màu đỏ ửng, ở Ma Khải Vụ Lâm này hắn vẫn luôn quen thói cao ngạo, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua trường hợp như thế này, đương nhiên từ trước đến nay hắn chưa từng trải qua cãi vã với người khác giống như Tiểu Bạch cho nên liền rơi vào thế hạ phong.
Tiểu Bạch nhíu mày, vẻ mặt đắc ý giống như muốn nói ngươi làm khó dễ được ta à, lúc này hắn thật sự rất sảng khoái.
"Tốt lắm, đi ra ngoài sau đó tiếp tục cùng nhau tranh cãi đi, hiện tại quan trọng là phải chữa thương cho Sở Dạ Phong thật tốt!" Lăng Tuyệt Trần cau mày, giọng nói có vẻ không vui, nên biết rằng nàng ghét nhất chính là ồn ào, thấy dáng điệu của hai người này càng được nước lại càng lấn tới, nàng lập tức lên tiếng ngăn cản.
Nhận được ánh mắt sắc bén của Lăng Tuyệt Trần, Tiểu Bạch sợ hãi rụt cổ lại, liếc Hỏa Kỳ Lân một cái, rồi lui ra sau lưng Lăng Tuyệt Trần, điệu bộ ngoãn ngoãn như thế kia chẳng hề giống với điệu bộ chanh chua vừa rồi, hoàn toàn chính là một tiểu thú quái đản mà!
Hỏa Kỳ Lân mím môi có chút bất mãn liếc nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của Tiểu Bạch, ngay sau đó cũng không thèm so đo nữa. Hắn vung tay phải lên, trên mặt đất lập tức xuất hiện một chiếc khăn gấm, sau đó hắn mới cẩn thận đặt Sở Dạ Phong nằm xuống mặt đất: "Ngân Nhược, làm phiền ngươi rồi!" Nhớ không lầm, hình như tên gọi của hắn là Ngân Nhược thì phải.
Ngân Nhược thấy vậy, cũng không kịp phục hồi lại tinh thần, chỉ biết sửng sốt nhìn hắn một chút, chủ tử có tính thích sạch sẽ còn chưa tính, bây giờ ngay cả khế ước thú cũng như thế là sao? Đây không phải là quá ••• chuẩn mực rồi chứ.
Lăng Tuyệt Trần lắc đầu, thật là chủ tử như thế nào thì ma thú mang theo cũng như vậy mà, chỉ mới chung sống có hai ngày mà đã giống như hiểu rõ nhau rồi: "Ngân Nhược, nhanh lên!" Nàng sợ Sở Dạ Phong không chờ được nữa, mặc dù cả người hắn đều đỏ rực, những vẫn có thể thấy được vết máu mờ mờ màu đỏ sậm.
Nghe vậy, nét mặt lạnh lùng của Ngân Nhược liền biến mất, ngược lại ý tứ hàm súc lặng lẽ quan sát sắc mặt Lăng Tuyệt Trần đang nôn nóng nhìn Sở Dạ Phong một cách chăm chú, xem ra chủ nhân đã động tình, đây là một khởi đầu không tốt!"Được rồi, chủ nhân yên tâm, có Ngân nhược ở đây, Sở công tử sẽ không có việc gì!"
Lăng Tuyệt Trần gật đầu không nói gì nữa, Ngân Nhược đi tới bên cạnh Sở Dạ Phong rồi ngồi xổm xuống, nâng lòng bàn tay lên sau đó mở ra, trong tay hắn lập tức xuất hiện một giọt nước màu xanh dương đậm tỏa ra ánh sáng màu lam, sau đó chậm rãi xoay tròn, ngón trỏ của tay kia chạm nhẹ vào giọt nước, khẽ nhắm mắt lại: "Khởi động trị liệu bằng Thủy Tinh Linh Lực!" Nói xong, Sở Dạ Phong ở bên cạnh bắt đầu được vầng sáng màu lam bao vây xung quanh, tinh quang trong suốt giống như hình giọt nước chậm rãi chảy vào miệng vết thương của Sở Dạ Phong.
Vết thương vốn đang chảy máu nhỏ giọt cũng đã ngừng lại, bằng mắt thường cũng có thể thấy được những thứ huyết nhục kia đang bắt đầu khép lại. Cho đến khi vết thương trên người Sở Dạ Phong hoàn toàn khép lại, Ngân Nhược mới thu hồi giọt nước trong tay, chậm rãi đứng dậy nhìn ánh mắt lo lắng của Lăng Tuyệt Trần: "Chủ nhân không cần phải lo lắng, hắn không có việc gì đáng ngại!" Chỉ là, tầm mắt hắn rũ xuống che đi tia sáng âm u vừa mới lướt qua trong mắt.
Chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn sắc mặt vẫn còn tái nhợt của Sở Dạ Phong, lông mày vẫn tiếp tục nhíu chặt không hề giãn ra, nâng cánh tay trắng như ngọc lên vuốt nhẹ qua gương mặt cương nghị đã tái xanh của hắn, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khóe miệng của hắn: "Thì ra là ta vẫn còn nợ ngươi!" Vô luận là kiếp trước hay kiếp này, vô luận là người nào, nàng thủy chung đều thiếu nợ.
Nói xong chậm rãi ngồi xuống, ôm Sở Dạ Phong vào trong ngực, mặc kệ tương lai như thế nào, xin cho phép nàng tùy hứng một lần, nếu như đã sai lầm rồi vậy thì cứ tiếp tục sai đi. Cái loại sợ hãi đó, cái loại lo lắng đó chỉ có nàng là rõ ràng nhất.
Khẽ giật giật, cảm giác hình như có một thứ mềm mại đang ôm hắn rất chặt, là một loại quen thuộc không muốn dứt ra, ngay sau đó liền nhanh chóng mở hai mắt ra, đập vào mắt chính là Lăng Tuyệt Trần ở ngay trước mặt còn chưa kịp che giấu tình cảm khó hiểu trong ánh mắt, trong mắt hắn cũng có một loại cảm giác mất hồn trong giây lát, mặc dù vết thương đã khỏi hẳn, chỉ là nội thương vẫn chưa hết, một cảm giác đau đớn truyền đến, khiến hắn khẽ cau mày đưa tay vuốt ngực.
"Như thế nào, còn đau không?" Lăng Tuyệt Trần có vẻ bối rối, vội vàng cau mày lo lắng hỏi thăm, ngay cả chính nàng cũng không phát giác, trong giọng nói của nàng thế nhưng mang theo một chút run rẩy.
"Không sao! Chúng ta có thể rời khỏi nơi này rồi, mau đi thôi!" Sở Dạ Phong lắc lắc đầu cảm thấy vô vị, hắn thật sự muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, thật là TMD[1] đè nén. Khẽ lắc lắc cánh tay, trừ lúc mới cử động bên ngoài còn có một chút đau đớn, thì thật cũng không có gì đáng ngại.
[1]: một câu chửi thông dụng ở Trung Quốc.
Đến lúc này hình như Lăng Tuyệt Trần mới phát hiện có chút không ổn, lập tức buông Sở Dạ Phong ra, hơi cau mày sau đó chậm rãi sửa lại vạt áo của mình, nét mặt không chút kinh hoảng từ từ đứng lên: "Nếu như huynh thật sự đã không sao, vậy chúng ta có thể đi rồi!"
Nàng đột nhiên rời đi như vậy, khiến cho trong lòng hắn thế nhưng lại có một tia mất mát, lặng lẽ cau mày lại, hắn cũng không muốn bản thân không thể khống chế cảm xúc như vậy, khẽ lắc đầu để xua tan những suy nghĩ lung tung này, sau đó đứng lên phủi phủi vạt áo của mình: "Vậy thì đi thôi!" Nói xong liền hướng về phía Vụ Lâm đi tới.
Đột nhiên, mặt hồ ở sau lưng vốn đã sớm yên tĩnh trở lại nhưng lúc này lại giống như có thứ gì ở đáy hồ đang hút nước ở hồ xuống, sau đó nhanh chóng xoay tròn, ngay cả Ngân Nhược cũng bắt đầu có chút nghi ngờ, hắn đã ở chỗ này mấy chục vạn năm nhưng cũng chưa từng thấy qua hiện tượng kỳ lạ gì đó, như vậy chuyện này là thế nào?
Đang lúc mọi người còn lén nhìn sắc mặt của nhau có chút nghi ngờ khó hiểu thì xoáy nước trong hồ bỗng nhiên dừng lại giống như bị cố định tại chỗ không thể nhúc nhích, ngay tại một giây kế tiếp, bỗng có một vật gì đó mang theo sức mạnh uy vũ không thể xem thường xông vào bầu trời, giai đoạn sau lại bắt đầu lôi kéo, khiến cho mọi người không khỏi nâng ống tay áo lên che lại tầm mắt của mình.
Trong lòng Lăng Tuyệt Trần đột ngột phát ra hồi chuông báo động, theo bản năng khẽ nghiêng người, chỉ một lát sau đã không còn nghe thấy mấy tiếng động kia nữa, tốc độ kia giống như nó chưa từng xuất hiện qua vậy. Lăng Tuyệt Trần quay đầu lại, thì nhìn thấy một thanh Trường Kiếm toàn thân màu tím đang mang theo công kích bén nhọn nhanh chóng đánh tới, đùi phải lui về phía sau một bước, dùng sức đứng vững bằng mũi chân sau đó yên lặng nhìn Trường Kiếm từng bước từng bước ép sát, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ không chút thay đổi.
Đột nhiên tộc độ tấn công của Trường Kiếm tăng nhanh một cách mãnh liệt, không chút do dự đâm thẳng về phía Lăng Tuyệt Trần, Lăng Tuyệt Trần theo bản năng khẽ nghiêng người ngửa ra sau, Trường Kiếm lạnh lẽo, thân kiếm sắc bén bay sát qua ngay bên tai nàng, một vài sợi tóc cũng theo đó mà rơi xuống, chậm rãi rơi trên mặt đất. Tuyệt nhiên không đợi thân thể Lăng Tuyệt Trần kịp đứng ngay ngắn lại, Trường Kiếm lại một lần nữa quay về.
Sở Dạ Phong thấy vậy, nhíu chặt lông mày rõ ràng là rất lo lắng, buông tay xuống dọc theo thân người sau đó lặng lẽ nắm chặt tay lại cố gắng khắc chế ý muốn động thủ, bởi vì hắn nhận được ánh mắt của Lăng Tuyệt Trần, không cho phép hắn nhúng tay.
Lăng Tuyệt Trần cũng không quay đầu lại, hai tay mở rộng ra, vẫn là hai dải lụa dài tiếp tục xuất hiện bay lượn trên không trung, hơn nữa còn có thể chính xác bay về phía Trường Kiếm sau đó quấn quanh nó. Nhưng mọi chuyện cũng không thuận lợi như vậy, Trường Kiếm bỗng nhiên cũng trở nên mềm mại khác thường giống như dải tơ lụa kia, cư nhiên còn khiến người ta có cảm giác giống như đang chơi đùa với cái dải lụa dài kia vậy. Đột nhiên, Trường Kiếm màu tím nhanh chóng cắt ngang dải lụa, chỉ trong nháy mắt dải lụa dài liền bị chia năm xẻ bảy, theo gió mà bay.
Khóe môi Lăng Tuyệt Trần hơi cong lên, chậm rãi nâng tay phải lên, lòng bàn tay hướng ra phía ngoài, trong nháy mắt Huyền Khí màu tím đậm đã tụ thành một xoáy nước, ngay sau đó nhanh chóng đánh úp về phía Trường Kiếm màu tím. Trường Kiếm cũng không dám chơi đùa nữa lập tức phát ra một tiếng ‘ vút ’ rất nhỏ, lúc này mũi kiếm và Huyền Khí có vẻ đang đối chọi gay gắt.
Cuối cùng cả hai chạm vào nhau, bởi vì sức mạnh của hai bên rất mạnh mẽ, cho nên Huyền khí không ngừng tỏa ra bên ngoài, bao vây Lăng Tuyệt Trần và Tử Kiếm chặt chẽ ở bên trong. Có vẻ như Tử Kiếm vẫn không ngừng tăng cường đối kháng với Huyền khí, thân kiếm của Tử Kiếm dường như cũng đã bắt đầu hơi run rẩy.
Tốt, chính là giờ khắc này!
Lăng Tuyệt Trần cắn răng, khóe mắt kiêu ngạo nhếch lên đầy vui vẻ, tay phải hơi chuyển, lập tức đã nắm chặt thanh kiếm kia ở trong tay mình, Minh Diễm Kiếm Cương! Thân kiếm bị ngọn lửa màu đỏ bao vây, dường như còn phát ra âm thành xèo xèo, Lăng Tuyệt Trân giơ kiếm quét ngang qua vị trí Tử Kiếm đang dùng sức ngăn cản Huyền Khí, chỉ thấy một thanh Kiếm Khí khác hiện lên từ trước ngực nàng tạo thành hình cung sau đó tấn công về phía Tử Kiếm.
Sở Dạ Phong, Hỏa Kỳ Lân, Ngân Nhược và Tiểu Bạch thấy vậy, cũng không khỏi liếc nhìn Lăng Tuyệt Trần với ánh mắt giống như nhìn ‘ quái vật ’, nàng cư nhiên thăng cấp đến Thất Tinh Kiếm Thần! Từ nay về sau, Thương Khung đại lục cũng không thể tiếp tục tồn tại lời đồn: Huyền khí và Kiếm khí không thể song tu nữa rồi.
Chỉ thấy Kiếm Khí màu tím kia và Huyền khí màu tím hợp nhất với nhau, phối hợp ăn ý không chê vào đâu được, cùng nhau quấn quít tại một chỗ, đánh úp về phía Tử Kiếm. Tử Kiếm ngăn cản Huyền khí đã phải cố gắng hết sức rồi, hiện tại lại có thêm Kiếm Khí gia nhập, nó càng lộ vẻ lực bất tòng tâm, thân kiếm bắt đầu dao động mãnh liệt, cho đến lúc cuối cùng một tiếng ‘ keng ’ vang lên, rơi trên mặt đất, cắm sâu xuống mặt đất ba phần, thân kiếm vẫn còn tiếp tục dao động nhè nhẹ.
Tay phải một lần nữa hơi chuyển, thanh Trường Kiếm kia đã biến mất. Đột nhiên, Tử Kiếm lại bay lên giữa không trung một lần nữa, sau đó lắc mình chuyển động một cái, chuôi kiếm đã bị giữ chặt trong tay Lăng Tuyệt Trần.
Lăng Tuyệt Trần nhếch miệng cười nhạt, thanh kiếm này quả thật rất hợp tay, nàng thích!
Trên chuôi kiếm có một viên thủy tinh màu tím lóe sáng, sau đó hóa thành một dải ánh sáng âm u chui vào cổ tay Lăng Tuyệt Trần, chỉ thấy trên cổ tay nàng lập tức xuất hiện một ấn ký hình thanh kiếm màu tím.
"Không ngờ nó lại có thể nhận muội làm chủ nhân!" Sở Dạ Phong có chút bật cười lắc lắc đầu, trong lời nói cũng hiện lên một tia hứng thú.
Lăng Tuyệt Trần lơ đễnh nhún nhún vai: "Nếu không giao lại cho huynh cũng rất tốt!"
Nếu không giao lại cho huynh cũng rất tốt!
Nàng ngược lại còn có thế nói nhẹ nhõm như thế, người tu luyện Huyền Khí lại còn có thể tu luyện Kiếm Khí đã là vạn năm khó gặp rồi, cho dù nàng giao cho hắn cũng không thể dùng được nha.
"Khụ khụ, vậy thì đi thôi, nếu không bọn họ phải chờ đợi sẽ rất sốt ruột!" Không được tự nhiên đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài, hai tay chắp ở sau lưng nhanh chóng đi về phía trước.
Lăng Tuyệt Trần bĩu bĩu môi, cổ tay chuyển một cái, Tử Kiếm đã biến mất không thấy tăm hơi.
Nhưng mà, ba nam thú ở phía sau, không hẹn mà cùng nhìn nhau, có lo lắng, có bất đắc dĩ, đương nhiên cũng có một Hỏa Kỳ Lân hưng phấn không thôi, hắn vươn tay ôm chặt cánh tay của Ngân Nhược, lôi kéo Ngân Nhược mặt ủ mày chau đi theo, sau đó bóng dáng nhanh chóng biến mất, Tiểu Bạch muốn đưa tay ra cản lại đang muốn nói điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng một nam một nữa ở trước mặt, hắn nhất thời cảm giác mình có chút dư thừa. Quay người lại, thấy Ngân Nhược và Hỏa Kỳ Lân đang cùng nhau trở lại chỗ bí mật tu hành thuộc về ma thú bọn họ.
Bình luận truyện