Nghề Vương Phi
Chương 101: Đừng mong trốn được
Kim Tư Chính đang quỳ trên mặt đất, nhìn thấy Độc Cô Diệp Thành liền thuận thế dập đầu hành lễ: “Lão nô tham kiến Tấn vương điện hạ.”
“Đứng dậy đi.” Diệp Thành đi đến trước mặt Kim Tư Chính, cười nói: “Ngươi định phạt Tần Vũ Lâu?”
“Nàng ta…… nàng ta không tuân theo quy củ trong cung, tự ý rời khỏi nơi làm việc, còn ra tay làm bị thương lão nô……”
“Ừ. Ừ.” Độc Cô Diệp Thành gật đầu nói đúng: “Đúng là nên phạt.”
Vũ Lâu ngơ ngác nhìn hắn, hắn đến đây làm gì? Định bỏ đá xuống giếng à? Lại nghe hắn bình tĩnh nói tiếp: “Vậy thì cả bản Vương cũng phải bị phạt, dù sao cũng là do bản Vương gọi Tần Vũ Lâu đi, cũng là bản Vương bảo Vũ Lâu ra tay với Tư Chính, vậy thì bản Vương cũng không tránh khỏi tội này.”
“Việc này……” Kim Tư Chính ngẩng đầu nhìn vẻ mặt trầm tĩnh, mỉm cười dịu dàng của Độc Cô Diệp Thành, không nhìn ra được ý đồ của hắn là gì. Bà ta cười gượng: “Điện hạ thật thích đùa, sao điện hạ lại sai Tần Vũ Lâu đánh lão nô bị thương được.”
“Vì ta thấy ngươi rất chướng mắt.”
Im ắng.
“Nếu điện hạ thấy lão nô chướng mắt, vậy lão nô xin cáo từ.” Tấn vương là người không trêu vào được, Kim Tư Chính lập tức bắt lấy ý Tấn vương mà nói. Bà ta vội đứng lên, mặt mày u ám lôi mấy nữ quan khác rời đi.
Chờ đoàn người Kim Tư Chính đi khuất, không khí lại trở nên xấu hổ. Tú nữ vừa rồi lên tiếng thay cho Vũ Lâu cười cười nói với những người khác: “Mọi người mau đi làm tiếp đi, không lại không kịp, coi chừng bị phạt.” Những người khác vội hùa theo, coi như mù như điếc, không nhìn đến Tấn vương và Tần Vũ Lâu.
Tuy Tần Vũ Lâu cảm tạ Tấn vương vừa ra tay giúp đỡ, nhưng ấn tượng đối với con người hắn vẫn không tốt, lạnh lùng nói: “Tạ ơn điện hạ cứu giúp.”
“Đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân cũng khá thú vị.” Diệp Thành nhướng mày cười: “Nhìn cô gặp xui xẻo nên có lòng tốt giúp cô một chút thôi.”
Lòng tốt? Kim Tư kia chắc chắn là người của Hoàng hậu, vốn Hoàng hậu không động đến hắn, nếu giờ bà ta về ngồi giữa châm ngòi, quan hệ sẽ càng ngày càng kém thôi.
Ôi……
Vũ Lâu hạ thấp người: “Nói chung là tạ ơn điện hạ đã giúp đỡ.” Nói xong nàng cúi đầu ra vẻ phục tùng, không nói gì nữa.
Diệp Thành tự cười giễu chính mình, nàng đã thê thảm đến thế này, vì sao lại không túm lấy một tia hy vọng là hắn đây, thiết lập quan hệ gần gũi với hắn, để hắn cứu nàng ra chứ? Vì sao nàng lại khuất phục vận mệnh như thế?
“Bản vương đến đây là vì…… muốn nhờ cô sửa lại cái này.” Hắn lấy trong tay áo ra một cái hà bao (túi tiền) màu đỏ có hình đôi cá đưa cho Vũ Lâu: “Cẩn thận một chút, đây là bảo bối của Hâm Nghi đấy.”
“Nếu là bảo bối của công chúa Hâm Nghi, vẫn nên giao cho người có tay nghề cao sửa chữa thì hơn. Ta sợ tay nghề không tốt, lại phá hỏng mất đồ của công chúa.” Vũ Lâu thật lòng nói. Nàng không muốn chịu thêm sóng gió gì nữa.
Diệp Thành thấy nàng từ chối, đột nhiên xoay người nắm lấy tay nàng, đưa hà bao cho nàng: “Coi như đáp lại ân tình của ta đi.” Nói xong hắn xoay người, thoải mái rời đi.
Vũ Lâu nhìn hà bao trong tay, khẽ thở dài, cuối cùng nàng còn bao nhiêu ân tình phải trả lại hắn đây.
Màu đỏ của hà bao khiến mắt nàng cay cay, nàng lấy khăn ra khẽ chấm lên mắt.
Tình cảnh này bị thái giám đang đứng rình ở cửa nhìn thấy, nhanh chóng báo lại cho Vũ Dương hầu: “Tấn vương đến tú phường nhờ Vũ Lâu sửa hà bao. Mắt Vũ Lâu dường như có bệnh hay sao đó, thỉnh thoảng lại rơi nước mắt.”
Vũ Dương hầu nhận được tin này, lúc báo lại cho Lam Tranh lại tự ý giản lược thành: “Tấn vương tặng Vũ Lâu một cái hà bao, sau đó nàng khóc.”
Lam Tranh đang đấu dế, nghe những lời này xong liền đưa tay gạt đổ giỏ trúc đựng dế đi, giận dữ nói: “Vừa mới rời khỏi ta vài ngày, đã trắng trợn quyến rũ người khác rồi!”
Hai con dế đen xì bị gạt đi, nhảy vào khe hở trên bàn đá, không tìm thấy nữa. Vương Lân thầm nghĩ, mấy trăm lượng coi như đi tong rồi.
“Xem ra Tấn vương vẫn chưa hết hy vọng với Tần Vũ Lâu……”
“Hừ, ai chưa hết hy vọng với ai chứ!” Lam Tranh cười lạnh: “Là nàng ta muốn làm Tấn vương phi thì có.”
Vương Lân không biết nên nói gì, chỉ trầm mặc. Hắn lại nghe Lam Tranh nói tiếp: “Việc ta bảo ngươi chuẩn bị đến đâu rồi? Dựa theo danh sách nội gián mà Lưu Hi khai ra, tra khảo thế nào rồi?”
“Đều đã tra khảo xong rồi.”
“Tốt lắm. Vậy còn chuyện kia?”
“Cũng chuẩn bị ổn thỏa cả. Nhưng…… điện hạ, thật sự phải làm thế à?”
“Đúng vậy.” Vẻ âm trầm trong đáy mắt Lam Tranh càng ngày càng đậm: “……Đã làm hại ta, thì đừng mong chạy thoát.”
Vương Lân nhìn vẻ mặt của Lam Tranh, giữa ngày hè nắng chói chang mà hắn vẫn lạnh run người.
Đêm xuống, Huệ vương phủ cháy. Cháy to.
__________________
Vũ Lâu vốn định đêm qua sửa xong hà bao cho Tấn vương, nhưng ánh nến quá tối, mắt nàng không chịu nổi, chỉ đành phải tranh thủ thời gian nghỉ ban ngày ở phường thêu để làm nhanh cho xong. Những người khác tranh thủ thời gian nghỉ ngắn ngủi mà đứng lên giãn gân giãn cốt, bàn tán chuyện thị phi bên ngoài. Ví dụ như tân khoa Trạng Nguyên tóc rất ít, làm sao mà búi tóc được, giữa mùa hè vẫn phải đội mũ, mồ hôi đầm đìa.
Nhưng hôm nay dường như đã xảy ra chuyện lớn, mọi người bàn tán xôn xao cả lên. Một tú nữ nhỏ tuổi quay sang Vũ Lâu, bĩu môi: “Tỷ tỷ, tỷ không ra nghe một chút sao. Hình như các nàng ấy đang nói đến……. Huệ vương thì phải.”
“Có liên quan gì đến ta đâu.”
“Đêm qua, Huệ vương phủ cháy lớn……”
Vũ Lâu vừa nghe, đứng vụt dậy, chen vào đám người đang nói.
“Ôi ôi ôi, nghe nói lửa to lắm, đỏ rực cả một góc trời. Sáng nay dậy, vẫn còn nghe mùi khét từ Huệ vương phủ bay đến đấy.”
“Người thì sao? Có chết nhiều không?”
“Không biết được. Nhưng chắc cũng không ít đâu.”
Vì hồi hộp, Vũ Lâu bất giác nuốt nước miếng, trong lòng thầm cầu nguyện, mau nói Huệ vương không sao đi, mau nói Huệ vương không sao đi.
Nhưng các nữ nhân nhiều chuyện kia lại như cố tình không nói đến trọng điểm, chỉ xoay quanh chuyện phòng ở bị cháy nhiều hay ít, đồ đạc còn gì không. Đúng lúc Vũ Lâu sốt ruột đến phát điên, một người ra vẻ thần bí nói: “Nghe nói, Huệ vương điện hạ đúng là có vấn đề, các ngươi biết hắn nhìn thấy lửa lớn, hắn nói gì không? Hắn đứng trong viện của mình, nhìn lửa bốc lên liền cười nói: “pháo hoa to quá, pháo hoa to quá!” Vương phủ của mình bị cháy mà hắn lại bảo là pháo hoa ở đâu ra!”
Vũ Lâu thở phào nhẹ nhõm, nếu nói ra những lời vô tâm vô phế như thế, chứng tỏ hắn không sao rồi.
Nhưng trong lòng cũng lại thấy lo lắng, tại sao Vương phủ đang yên bình lại xảy ra hỏa hoạn? Chẳng lẽ Thái tử chưa từ bỏ ý định, lại xuống tay sao? Lần này hắn tránh được một kiếp, nhưng còn lần sau thì sao? Nghĩ đến đây, nàng không kìm được mà nắm chặt hà bao trong tay.
Đột nhiên có người vỗ vai nàng, khiến nàng giật mình kêu lên một tiếng, vội quay lại xem ai gọi nàng.
“M-u-a-hhhhhh”
Má bị hôn mạnh một cái.
Vũ Lâu kinh ngạc nhìn người đang cười tủm tỉm trước mặt: “Lam Tranh……”
Lam Tranh nhìn thấy hà bao nàng đang nắm chặt trong tay, mặt lại hiện lên một tia hờn giận. Nhưng hắn bình tĩnh lại rất nhanh, giật lấy hà bao, ném xuống đất, sau đó nắm lấy hai tay Vũ Lâu cười nói: “Vũ Lâu ngoan, có nhớ ta hay không hả?”
“Đứng dậy đi.” Diệp Thành đi đến trước mặt Kim Tư Chính, cười nói: “Ngươi định phạt Tần Vũ Lâu?”
“Nàng ta…… nàng ta không tuân theo quy củ trong cung, tự ý rời khỏi nơi làm việc, còn ra tay làm bị thương lão nô……”
“Ừ. Ừ.” Độc Cô Diệp Thành gật đầu nói đúng: “Đúng là nên phạt.”
Vũ Lâu ngơ ngác nhìn hắn, hắn đến đây làm gì? Định bỏ đá xuống giếng à? Lại nghe hắn bình tĩnh nói tiếp: “Vậy thì cả bản Vương cũng phải bị phạt, dù sao cũng là do bản Vương gọi Tần Vũ Lâu đi, cũng là bản Vương bảo Vũ Lâu ra tay với Tư Chính, vậy thì bản Vương cũng không tránh khỏi tội này.”
“Việc này……” Kim Tư Chính ngẩng đầu nhìn vẻ mặt trầm tĩnh, mỉm cười dịu dàng của Độc Cô Diệp Thành, không nhìn ra được ý đồ của hắn là gì. Bà ta cười gượng: “Điện hạ thật thích đùa, sao điện hạ lại sai Tần Vũ Lâu đánh lão nô bị thương được.”
“Vì ta thấy ngươi rất chướng mắt.”
Im ắng.
“Nếu điện hạ thấy lão nô chướng mắt, vậy lão nô xin cáo từ.” Tấn vương là người không trêu vào được, Kim Tư Chính lập tức bắt lấy ý Tấn vương mà nói. Bà ta vội đứng lên, mặt mày u ám lôi mấy nữ quan khác rời đi.
Chờ đoàn người Kim Tư Chính đi khuất, không khí lại trở nên xấu hổ. Tú nữ vừa rồi lên tiếng thay cho Vũ Lâu cười cười nói với những người khác: “Mọi người mau đi làm tiếp đi, không lại không kịp, coi chừng bị phạt.” Những người khác vội hùa theo, coi như mù như điếc, không nhìn đến Tấn vương và Tần Vũ Lâu.
Tuy Tần Vũ Lâu cảm tạ Tấn vương vừa ra tay giúp đỡ, nhưng ấn tượng đối với con người hắn vẫn không tốt, lạnh lùng nói: “Tạ ơn điện hạ cứu giúp.”
“Đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân cũng khá thú vị.” Diệp Thành nhướng mày cười: “Nhìn cô gặp xui xẻo nên có lòng tốt giúp cô một chút thôi.”
Lòng tốt? Kim Tư kia chắc chắn là người của Hoàng hậu, vốn Hoàng hậu không động đến hắn, nếu giờ bà ta về ngồi giữa châm ngòi, quan hệ sẽ càng ngày càng kém thôi.
Ôi……
Vũ Lâu hạ thấp người: “Nói chung là tạ ơn điện hạ đã giúp đỡ.” Nói xong nàng cúi đầu ra vẻ phục tùng, không nói gì nữa.
Diệp Thành tự cười giễu chính mình, nàng đã thê thảm đến thế này, vì sao lại không túm lấy một tia hy vọng là hắn đây, thiết lập quan hệ gần gũi với hắn, để hắn cứu nàng ra chứ? Vì sao nàng lại khuất phục vận mệnh như thế?
“Bản vương đến đây là vì…… muốn nhờ cô sửa lại cái này.” Hắn lấy trong tay áo ra một cái hà bao (túi tiền) màu đỏ có hình đôi cá đưa cho Vũ Lâu: “Cẩn thận một chút, đây là bảo bối của Hâm Nghi đấy.”
“Nếu là bảo bối của công chúa Hâm Nghi, vẫn nên giao cho người có tay nghề cao sửa chữa thì hơn. Ta sợ tay nghề không tốt, lại phá hỏng mất đồ của công chúa.” Vũ Lâu thật lòng nói. Nàng không muốn chịu thêm sóng gió gì nữa.
Diệp Thành thấy nàng từ chối, đột nhiên xoay người nắm lấy tay nàng, đưa hà bao cho nàng: “Coi như đáp lại ân tình của ta đi.” Nói xong hắn xoay người, thoải mái rời đi.
Vũ Lâu nhìn hà bao trong tay, khẽ thở dài, cuối cùng nàng còn bao nhiêu ân tình phải trả lại hắn đây.
Màu đỏ của hà bao khiến mắt nàng cay cay, nàng lấy khăn ra khẽ chấm lên mắt.
Tình cảnh này bị thái giám đang đứng rình ở cửa nhìn thấy, nhanh chóng báo lại cho Vũ Dương hầu: “Tấn vương đến tú phường nhờ Vũ Lâu sửa hà bao. Mắt Vũ Lâu dường như có bệnh hay sao đó, thỉnh thoảng lại rơi nước mắt.”
Vũ Dương hầu nhận được tin này, lúc báo lại cho Lam Tranh lại tự ý giản lược thành: “Tấn vương tặng Vũ Lâu một cái hà bao, sau đó nàng khóc.”
Lam Tranh đang đấu dế, nghe những lời này xong liền đưa tay gạt đổ giỏ trúc đựng dế đi, giận dữ nói: “Vừa mới rời khỏi ta vài ngày, đã trắng trợn quyến rũ người khác rồi!”
Hai con dế đen xì bị gạt đi, nhảy vào khe hở trên bàn đá, không tìm thấy nữa. Vương Lân thầm nghĩ, mấy trăm lượng coi như đi tong rồi.
“Xem ra Tấn vương vẫn chưa hết hy vọng với Tần Vũ Lâu……”
“Hừ, ai chưa hết hy vọng với ai chứ!” Lam Tranh cười lạnh: “Là nàng ta muốn làm Tấn vương phi thì có.”
Vương Lân không biết nên nói gì, chỉ trầm mặc. Hắn lại nghe Lam Tranh nói tiếp: “Việc ta bảo ngươi chuẩn bị đến đâu rồi? Dựa theo danh sách nội gián mà Lưu Hi khai ra, tra khảo thế nào rồi?”
“Đều đã tra khảo xong rồi.”
“Tốt lắm. Vậy còn chuyện kia?”
“Cũng chuẩn bị ổn thỏa cả. Nhưng…… điện hạ, thật sự phải làm thế à?”
“Đúng vậy.” Vẻ âm trầm trong đáy mắt Lam Tranh càng ngày càng đậm: “……Đã làm hại ta, thì đừng mong chạy thoát.”
Vương Lân nhìn vẻ mặt của Lam Tranh, giữa ngày hè nắng chói chang mà hắn vẫn lạnh run người.
Đêm xuống, Huệ vương phủ cháy. Cháy to.
__________________
Vũ Lâu vốn định đêm qua sửa xong hà bao cho Tấn vương, nhưng ánh nến quá tối, mắt nàng không chịu nổi, chỉ đành phải tranh thủ thời gian nghỉ ban ngày ở phường thêu để làm nhanh cho xong. Những người khác tranh thủ thời gian nghỉ ngắn ngủi mà đứng lên giãn gân giãn cốt, bàn tán chuyện thị phi bên ngoài. Ví dụ như tân khoa Trạng Nguyên tóc rất ít, làm sao mà búi tóc được, giữa mùa hè vẫn phải đội mũ, mồ hôi đầm đìa.
Nhưng hôm nay dường như đã xảy ra chuyện lớn, mọi người bàn tán xôn xao cả lên. Một tú nữ nhỏ tuổi quay sang Vũ Lâu, bĩu môi: “Tỷ tỷ, tỷ không ra nghe một chút sao. Hình như các nàng ấy đang nói đến……. Huệ vương thì phải.”
“Có liên quan gì đến ta đâu.”
“Đêm qua, Huệ vương phủ cháy lớn……”
Vũ Lâu vừa nghe, đứng vụt dậy, chen vào đám người đang nói.
“Ôi ôi ôi, nghe nói lửa to lắm, đỏ rực cả một góc trời. Sáng nay dậy, vẫn còn nghe mùi khét từ Huệ vương phủ bay đến đấy.”
“Người thì sao? Có chết nhiều không?”
“Không biết được. Nhưng chắc cũng không ít đâu.”
Vì hồi hộp, Vũ Lâu bất giác nuốt nước miếng, trong lòng thầm cầu nguyện, mau nói Huệ vương không sao đi, mau nói Huệ vương không sao đi.
Nhưng các nữ nhân nhiều chuyện kia lại như cố tình không nói đến trọng điểm, chỉ xoay quanh chuyện phòng ở bị cháy nhiều hay ít, đồ đạc còn gì không. Đúng lúc Vũ Lâu sốt ruột đến phát điên, một người ra vẻ thần bí nói: “Nghe nói, Huệ vương điện hạ đúng là có vấn đề, các ngươi biết hắn nhìn thấy lửa lớn, hắn nói gì không? Hắn đứng trong viện của mình, nhìn lửa bốc lên liền cười nói: “pháo hoa to quá, pháo hoa to quá!” Vương phủ của mình bị cháy mà hắn lại bảo là pháo hoa ở đâu ra!”
Vũ Lâu thở phào nhẹ nhõm, nếu nói ra những lời vô tâm vô phế như thế, chứng tỏ hắn không sao rồi.
Nhưng trong lòng cũng lại thấy lo lắng, tại sao Vương phủ đang yên bình lại xảy ra hỏa hoạn? Chẳng lẽ Thái tử chưa từ bỏ ý định, lại xuống tay sao? Lần này hắn tránh được một kiếp, nhưng còn lần sau thì sao? Nghĩ đến đây, nàng không kìm được mà nắm chặt hà bao trong tay.
Đột nhiên có người vỗ vai nàng, khiến nàng giật mình kêu lên một tiếng, vội quay lại xem ai gọi nàng.
“M-u-a-hhhhhh”
Má bị hôn mạnh một cái.
Vũ Lâu kinh ngạc nhìn người đang cười tủm tỉm trước mặt: “Lam Tranh……”
Lam Tranh nhìn thấy hà bao nàng đang nắm chặt trong tay, mặt lại hiện lên một tia hờn giận. Nhưng hắn bình tĩnh lại rất nhanh, giật lấy hà bao, ném xuống đất, sau đó nắm lấy hai tay Vũ Lâu cười nói: “Vũ Lâu ngoan, có nhớ ta hay không hả?”
Bình luận truyện