Nghịch Lân
Chương 9: Quên cả sống chết!
Giết!
Âm thanh ngọn gió xé rách da thịt thật dễ nghe, trong trẻo giống như tiếng trang giấy bị lật qua lật lại.
Quạ Đen là một sát thủ, hơn nữa lại là một cao thủ, cho đến nay hắn chưa từng thất thủ.
Con dao gọt trái cây dài hơn một thước (1/3m) đâm lút vào trong da thịt đến tận chuôi không bị bất cứ thứ gì ngăn cản.
Một dao đâm xuyên qua bàn tay của Lý Mục Dương!
"Con mẹ nó...". Trong lòng Quạ Đen thầm mắng: "Tại sao ta lại đâm vào bàn tay đen thui kia vậy?".
Y nghĩ đến mà chán nản, thật sự rất khó tiếp nhận kết quả như vậy.
Y đã khay hoa quả nện lên đầu tiểu tử kia rồi, dựa theo dự đoán của y thì tên kia phải bể đầu chảy máu ngã xuống đất mới đúng.
Một dao kia của y nhắm chính xác vào mục tiêu cổ của Thôi Tiểu Tâm, chỉ có nàng mới đáng để sát thủ Qụa Đen tự mình ra tay, người bình thường chỉ tổ làm bẩn tay và quần áo của y.
Y là một sát thủ rất có lựa chọn!
Thế nhưng, con dao trong tay hắn tại sao lại một mực đâm vào bàn tay của tên phế vật kia? Đây không phải là niềm vui mà y muốn.
Nơi da thịt bị đâm thủng, máu tươi theo lưỡi dao ào ào chảy ra.
Đến khi dòng máu đỏ tươi kia xuất hiện trước mắt, Lý Mục Dương mới có thể xác định mình đã ngăn được một dao kia.
Hắn nhếch môi nở nụ cười, đắc ý nói: "Ta chặn được rồi...".
Hắn thế mà lại không cảm thấy đau đớn, toàn bộ thân thể còn cảm thấy vui sướng vì bàn tay của mình đã chặn được nhát dao kia cứu được mạng của Thôi Tiểu Tâm.
Hăn cũng không biết tại sao mình lại làm được, giống như Quạ Đen không biết tại sao con dao của y lại đâm vào bàn tay đó.
Hẳn chỉ là lao tới không chút do dự, đưa bàn tay ra bắt con dao trong tay Quạ Đen.
Sau đó, con dao kia đã nằm trong bàn tay hắn.
À không đúng, là trong lòng bàn tay.
Lý Mục Dương không hiểu mấu chốt của vấn đề này, nhưng Quạ Đen lại hiểu được.
Như lúc trước y đã thấy, Lý Mục dương chỉ là một thiếu niên bình thường, chỉ cần tâm tình hơi kích động một chút đã phải thở hồng hộc trán lấm tấm mồ hôi.
Thế nhưng, y là Quạ Đen, là điểu vương, sát thủ đứng trong top 20 của đế quốc. Theo y tự mình đánh giá, ít nhất mình cũng đứng trong mười người mạnh nhất.
Nhát dao kia của hắn dùng 'Anh Hoa Trảm' đâm ra, xoay tròn lượn vòng như một đóa anh đào, sau đó điêu khắc trên thân thể mục tiêu một đóa hoa xinh đẹp.
Lúc đó, bởi vì tốc độ của y quá nhanh, động tác lại vô cùng nhanh nhẹn, thậm chí đối phương cũng không cảm thấy đau đớn trên thân thể, cho đến khi những sợi tơ máu nhỏ từ vết thương chảy ra, đóa hoa kia mới chính thức hiện ra.
Y rất tự tin với bông hoa của mình, lại càng tự tin về tốc độ ra tay của mình.
Thế nhưng, sao nó lại có thể bị một thiếu niên phế vật bắt vào trong tay?
"Ta chặn được rồi".
Nghe thấy câu nói này của Lý Mục Dương, Quạ Đen cảm thấy đây chính là khiêu khích đối với mình. Đây chính là sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời làm sát thủ của hắn.
"Ngươi không chặn được". Giọng nói của Quạ Đen lạnh như băng.
Trong lúc nói, y rút con dao ra khỏi tay của Lý Mục Dương.
Giết...
Con dao bị rút ra làm máu ào ào chảy ra theo.
Đến tận thời điểm này, Lý Mục Dương mới phát ra âm thanh thảm thiết do đau đớn.
Giữa lòng bàn tay của hắn xuất hiện một lỗ thủng, lỗ thủng kia giống như hắc động tạo ra sự thống khổ, làm cho cả thân thể đều tiến vào địa ngục đau đớn vô tận.
Bởi vì quá đau đớn mà thân thể Lý Mục Dương kịch liệt run rẩy.
Giết...
Quạ Đen lại lần nữa đâm con dao tới cổ của Thôi Tiểu Tâm, vẫn sử dụng chiêu thức yêu thích nhất mà cũng vô cùng đẹp mắt của y. 'Anh Hoa Trảm'.
Giết...
Thân thể Lý Mục Dương lại một lần nữa bước ra phía trước, bắt lấy con dao trong tay y vào trong tay.
Nội tạng trong người Quạ Đen mãnh liệt co giật, đồng tử giãn ra, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Lý Mục Dương.
Nếu như nói lần đầu tiên là may mắn, là trùng hợp, thế thì lần thứ hai là cái gì đây? Có chuyện gì xảy ra?
Lần này y cố ý dùng tốc độ nhanh hơn, hơn nữa đã cẩn thận đề phòng Lý Mục Dương. Hắn đã phá giải 'Anh Hoa Trảm' của mình, chụp con dao của tay của mình vào trong tay...
Mặc dù dùng bàn tay để tay chặn con dao sắc bén thì thật là ngu xuẩn, nhưng điều này đã làm cho Quạ Đen nghi ngờ: tiểu tử này là cao nhân ẩn thế sao? Đệ tử của cao nhân ẩn thế?
Đã sớm nghe tới thành Giang Nam của đế quốc sừng sững ngàn vạn năm không đổ, vẫn luôn duy trì cảnh tượng náo nhiệt phồn vinh thịnh thế. Ngọa hổ tàng long, nội tình thâm hậu. Chẳng lẽ mình không cẩn thận đụng phải một người sao?
"Lý Mục Dương...". Thôi Tiểu Tâm kinh hô. Cầm ly cafe trước mặt đập thẳng vào mặt Quạ Đen.
Quạ Đen phất ống tay áo, gạt những giọt cafe đọng lại ra, làm cho chúng hóa thành hơi nước tiêu thất trong hư không. Ly cafe bị kình khí đẩy ngược lại chuyển hướng về phía Thôi Tiêu Tâm.
Từ lúc bắt đầu, tất cả đều xảy ra trong chớp mắt, quá nhanh làm cho những bên canh cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thẳng cho đến khi ly cafe ca vào mặt tường bể tan tành, những khách nhân kia mới kêu lên sợ hãi muốn chạy trốn.
"Giết người, giết người...".
"Báo động, nhanh gọi quân đội...".
"Đừng giết ta, ta không phát hiện cái gì cả, ta căn bản không biết trên khóe miệng ngươi có một cái nốt ruồi màu tím..."
...
"Muốn chết". Phản kích của Thôi Tiểu Tâm chọc giận Quạ Đen.
Cố gái xinh đẹp kia không ngờ... Được rồi, y không thể không thừa nhận, Lý Mục Dương chính là đen đến chói mắt. Bị một tên phế vật ngăn 'Anh Hoa Trảm' lại hai lần liên tục đã cảm thấy rất nhục nhã rồi, bây giừo ngay cả mục tiêu đánh lén cũng bắt đầu phản kích. Điều này làm y thật khó tiếp nhận.
Y là một sát thủ, cũng là một nhà nghệ thuật.
Y yêu thích công việc của mình, y hi vọng lúc y giết người, đối phương sẽ không cảm thấy đau đớn, thậm chí đến tận lúc trước khi hô hấp bị đình chỉ một khắc cũng không biết mình đã bị giết... Y hi vọng trên khuôn mặt của mục tiêu vẫn bảo trì vẻ mặt tươi cười. Y có yêu cầu rất hà khắc đối với tiêu chuẩn chuyên nghiệp của mình. Hôm nay ra tay không thành đã phá hỏng hết mỹ cảm trong lòng hắn.
Y hối hận là mình hôm nay ra ngoài làm nhiệm vụ tại sao lại không xem ngày, nói cách khác hắn chắc chắn sẽ chọn một thời điểm thích hợp hơn. Để như hắn để ý, hoàng lịch của đế quốc nhất định là có viết: hôm nay kị giết người.
Quạ Đen thấp giọng quát, bộ đồ bồi bàn trên người y không gió mà rung rinh, con dao gọt trái cây nho nhỏ trong tay vậy mà lại có một luồng khí màu trắng dài ra tới hơn một mét.
Con dao kia biến thành cự kiếm dài hơn một mét. Quạ Đen giơ cự kiếm lên bổ tới Thôi Tiểu Tâm.
Nhất Khí Phách Hoa Sơn!
Y muốn bổ Thôi Tiểu Tâm thành hai mảnh.
Nếu như tên phế vật kia còn dám đưa tay ra ngăn cản, y sẽ chém luôn tên ngu ngốc đó thành hai khúc giống như vậy luôn.
Lúc này, y trông cho Lý Mục Dương quên mình mà bước ra.
Một chém hai người, coi như chém vị thiên kim tiểu thư kia đồng thời khuyến mãi thêm một người.
Bằng không thì hắn cũng không quan tâm đến sống chết của một tên vớ vẩn như vậy.
Hắn căn bản không xứng chết dưới kiếm của mình.
"Ngươi không thể giết nàng". Lý Mục Dương khàn giọng quát.
Hai mắt của hắn đỏ như máu, hai cái đồng tử trong mắt lại một lần nữa như bị đám mây đỏ vây quanh.
Trên mu bàn tay phải bị xuyên thủng lại sinh ra một vật thể có hình lân phiến (vảy), chỉ có điều rõ ràng và rắn chắc hơn lúc ở hồ Lạc Nhật một chút. Thời điểm ở Lạc Nhật hồ nó chỉ ở trạng thái trong suốt, nếu không nhìn cẩn thận thì căn bản không thể phát hiện được. Lúc này đây, nó ở trạng thái hơi mờ, bên trong có màu xám tro, màu trắng chạy ở mặt dưới, mặt trên lân phiến có đám mây cực kỳ nhỏ cùng hoa văn bay múa chạy nhanh qua lại.
Lý Mục Dương cảm thấy trong lòng tràn đầy khí tức thô bạo, giống như có người cướp đi món đồ quý giá nhất của mình.
Hắn muốn phát tiết, hắn muốn hủy diệt, muốn đập nát nhân loại nhỏ bé tồi tệ trước mặt.
Lý Mục Dương đánh ra một quyền.
Quả đấm của hắn hướng về phía kiếm quang màu trắng kia.
Bạch quang lập lòe, kiếm khí ngập trời.
Toàn bộ quán cafe bị kình khí tàn phá nơi nơi đại lực va chạm, khách nhân bị thổi bay, cái bàn bốn chân gãy đổ ầm ầm xuống đất. Chén trà trên kệ quầy bar và bia rơi xuống đất bị nghiền nát, các loại trái cây tươi trong rổ cũng bay loạn bốn phía lăn lóc trên mặt đất.
Rầm!
Thân thể Quạ Đen nặng nề nện lên trên mặt tủ làm từ gỗ cây cao su của quầy bar, yết hầu ngòn ngọt, khóe miệng chảy ra máu tươi đỏ thẫm.
"Con mẹ ngươi...". Y chỉ vào Lý Mục Dương đang trong trạng thái cuồng bạo đứng trước mặt chửi ầm lên: "Tay không tiếp dao?"
Âm thanh ngọn gió xé rách da thịt thật dễ nghe, trong trẻo giống như tiếng trang giấy bị lật qua lật lại.
Quạ Đen là một sát thủ, hơn nữa lại là một cao thủ, cho đến nay hắn chưa từng thất thủ.
Con dao gọt trái cây dài hơn một thước (1/3m) đâm lút vào trong da thịt đến tận chuôi không bị bất cứ thứ gì ngăn cản.
Một dao đâm xuyên qua bàn tay của Lý Mục Dương!
"Con mẹ nó...". Trong lòng Quạ Đen thầm mắng: "Tại sao ta lại đâm vào bàn tay đen thui kia vậy?".
Y nghĩ đến mà chán nản, thật sự rất khó tiếp nhận kết quả như vậy.
Y đã khay hoa quả nện lên đầu tiểu tử kia rồi, dựa theo dự đoán của y thì tên kia phải bể đầu chảy máu ngã xuống đất mới đúng.
Một dao kia của y nhắm chính xác vào mục tiêu cổ của Thôi Tiểu Tâm, chỉ có nàng mới đáng để sát thủ Qụa Đen tự mình ra tay, người bình thường chỉ tổ làm bẩn tay và quần áo của y.
Y là một sát thủ rất có lựa chọn!
Thế nhưng, con dao trong tay hắn tại sao lại một mực đâm vào bàn tay của tên phế vật kia? Đây không phải là niềm vui mà y muốn.
Nơi da thịt bị đâm thủng, máu tươi theo lưỡi dao ào ào chảy ra.
Đến khi dòng máu đỏ tươi kia xuất hiện trước mắt, Lý Mục Dương mới có thể xác định mình đã ngăn được một dao kia.
Hắn nhếch môi nở nụ cười, đắc ý nói: "Ta chặn được rồi...".
Hắn thế mà lại không cảm thấy đau đớn, toàn bộ thân thể còn cảm thấy vui sướng vì bàn tay của mình đã chặn được nhát dao kia cứu được mạng của Thôi Tiểu Tâm.
Hăn cũng không biết tại sao mình lại làm được, giống như Quạ Đen không biết tại sao con dao của y lại đâm vào bàn tay đó.
Hẳn chỉ là lao tới không chút do dự, đưa bàn tay ra bắt con dao trong tay Quạ Đen.
Sau đó, con dao kia đã nằm trong bàn tay hắn.
À không đúng, là trong lòng bàn tay.
Lý Mục Dương không hiểu mấu chốt của vấn đề này, nhưng Quạ Đen lại hiểu được.
Như lúc trước y đã thấy, Lý Mục dương chỉ là một thiếu niên bình thường, chỉ cần tâm tình hơi kích động một chút đã phải thở hồng hộc trán lấm tấm mồ hôi.
Thế nhưng, y là Quạ Đen, là điểu vương, sát thủ đứng trong top 20 của đế quốc. Theo y tự mình đánh giá, ít nhất mình cũng đứng trong mười người mạnh nhất.
Nhát dao kia của hắn dùng 'Anh Hoa Trảm' đâm ra, xoay tròn lượn vòng như một đóa anh đào, sau đó điêu khắc trên thân thể mục tiêu một đóa hoa xinh đẹp.
Lúc đó, bởi vì tốc độ của y quá nhanh, động tác lại vô cùng nhanh nhẹn, thậm chí đối phương cũng không cảm thấy đau đớn trên thân thể, cho đến khi những sợi tơ máu nhỏ từ vết thương chảy ra, đóa hoa kia mới chính thức hiện ra.
Y rất tự tin với bông hoa của mình, lại càng tự tin về tốc độ ra tay của mình.
Thế nhưng, sao nó lại có thể bị một thiếu niên phế vật bắt vào trong tay?
"Ta chặn được rồi".
Nghe thấy câu nói này của Lý Mục Dương, Quạ Đen cảm thấy đây chính là khiêu khích đối với mình. Đây chính là sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời làm sát thủ của hắn.
"Ngươi không chặn được". Giọng nói của Quạ Đen lạnh như băng.
Trong lúc nói, y rút con dao ra khỏi tay của Lý Mục Dương.
Giết...
Con dao bị rút ra làm máu ào ào chảy ra theo.
Đến tận thời điểm này, Lý Mục Dương mới phát ra âm thanh thảm thiết do đau đớn.
Giữa lòng bàn tay của hắn xuất hiện một lỗ thủng, lỗ thủng kia giống như hắc động tạo ra sự thống khổ, làm cho cả thân thể đều tiến vào địa ngục đau đớn vô tận.
Bởi vì quá đau đớn mà thân thể Lý Mục Dương kịch liệt run rẩy.
Giết...
Quạ Đen lại lần nữa đâm con dao tới cổ của Thôi Tiểu Tâm, vẫn sử dụng chiêu thức yêu thích nhất mà cũng vô cùng đẹp mắt của y. 'Anh Hoa Trảm'.
Giết...
Thân thể Lý Mục Dương lại một lần nữa bước ra phía trước, bắt lấy con dao trong tay y vào trong tay.
Nội tạng trong người Quạ Đen mãnh liệt co giật, đồng tử giãn ra, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Lý Mục Dương.
Nếu như nói lần đầu tiên là may mắn, là trùng hợp, thế thì lần thứ hai là cái gì đây? Có chuyện gì xảy ra?
Lần này y cố ý dùng tốc độ nhanh hơn, hơn nữa đã cẩn thận đề phòng Lý Mục Dương. Hắn đã phá giải 'Anh Hoa Trảm' của mình, chụp con dao của tay của mình vào trong tay...
Mặc dù dùng bàn tay để tay chặn con dao sắc bén thì thật là ngu xuẩn, nhưng điều này đã làm cho Quạ Đen nghi ngờ: tiểu tử này là cao nhân ẩn thế sao? Đệ tử của cao nhân ẩn thế?
Đã sớm nghe tới thành Giang Nam của đế quốc sừng sững ngàn vạn năm không đổ, vẫn luôn duy trì cảnh tượng náo nhiệt phồn vinh thịnh thế. Ngọa hổ tàng long, nội tình thâm hậu. Chẳng lẽ mình không cẩn thận đụng phải một người sao?
"Lý Mục Dương...". Thôi Tiểu Tâm kinh hô. Cầm ly cafe trước mặt đập thẳng vào mặt Quạ Đen.
Quạ Đen phất ống tay áo, gạt những giọt cafe đọng lại ra, làm cho chúng hóa thành hơi nước tiêu thất trong hư không. Ly cafe bị kình khí đẩy ngược lại chuyển hướng về phía Thôi Tiêu Tâm.
Từ lúc bắt đầu, tất cả đều xảy ra trong chớp mắt, quá nhanh làm cho những bên canh cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thẳng cho đến khi ly cafe ca vào mặt tường bể tan tành, những khách nhân kia mới kêu lên sợ hãi muốn chạy trốn.
"Giết người, giết người...".
"Báo động, nhanh gọi quân đội...".
"Đừng giết ta, ta không phát hiện cái gì cả, ta căn bản không biết trên khóe miệng ngươi có một cái nốt ruồi màu tím..."
...
"Muốn chết". Phản kích của Thôi Tiểu Tâm chọc giận Quạ Đen.
Cố gái xinh đẹp kia không ngờ... Được rồi, y không thể không thừa nhận, Lý Mục Dương chính là đen đến chói mắt. Bị một tên phế vật ngăn 'Anh Hoa Trảm' lại hai lần liên tục đã cảm thấy rất nhục nhã rồi, bây giừo ngay cả mục tiêu đánh lén cũng bắt đầu phản kích. Điều này làm y thật khó tiếp nhận.
Y là một sát thủ, cũng là một nhà nghệ thuật.
Y yêu thích công việc của mình, y hi vọng lúc y giết người, đối phương sẽ không cảm thấy đau đớn, thậm chí đến tận lúc trước khi hô hấp bị đình chỉ một khắc cũng không biết mình đã bị giết... Y hi vọng trên khuôn mặt của mục tiêu vẫn bảo trì vẻ mặt tươi cười. Y có yêu cầu rất hà khắc đối với tiêu chuẩn chuyên nghiệp của mình. Hôm nay ra tay không thành đã phá hỏng hết mỹ cảm trong lòng hắn.
Y hối hận là mình hôm nay ra ngoài làm nhiệm vụ tại sao lại không xem ngày, nói cách khác hắn chắc chắn sẽ chọn một thời điểm thích hợp hơn. Để như hắn để ý, hoàng lịch của đế quốc nhất định là có viết: hôm nay kị giết người.
Quạ Đen thấp giọng quát, bộ đồ bồi bàn trên người y không gió mà rung rinh, con dao gọt trái cây nho nhỏ trong tay vậy mà lại có một luồng khí màu trắng dài ra tới hơn một mét.
Con dao kia biến thành cự kiếm dài hơn một mét. Quạ Đen giơ cự kiếm lên bổ tới Thôi Tiểu Tâm.
Nhất Khí Phách Hoa Sơn!
Y muốn bổ Thôi Tiểu Tâm thành hai mảnh.
Nếu như tên phế vật kia còn dám đưa tay ra ngăn cản, y sẽ chém luôn tên ngu ngốc đó thành hai khúc giống như vậy luôn.
Lúc này, y trông cho Lý Mục Dương quên mình mà bước ra.
Một chém hai người, coi như chém vị thiên kim tiểu thư kia đồng thời khuyến mãi thêm một người.
Bằng không thì hắn cũng không quan tâm đến sống chết của một tên vớ vẩn như vậy.
Hắn căn bản không xứng chết dưới kiếm của mình.
"Ngươi không thể giết nàng". Lý Mục Dương khàn giọng quát.
Hai mắt của hắn đỏ như máu, hai cái đồng tử trong mắt lại một lần nữa như bị đám mây đỏ vây quanh.
Trên mu bàn tay phải bị xuyên thủng lại sinh ra một vật thể có hình lân phiến (vảy), chỉ có điều rõ ràng và rắn chắc hơn lúc ở hồ Lạc Nhật một chút. Thời điểm ở Lạc Nhật hồ nó chỉ ở trạng thái trong suốt, nếu không nhìn cẩn thận thì căn bản không thể phát hiện được. Lúc này đây, nó ở trạng thái hơi mờ, bên trong có màu xám tro, màu trắng chạy ở mặt dưới, mặt trên lân phiến có đám mây cực kỳ nhỏ cùng hoa văn bay múa chạy nhanh qua lại.
Lý Mục Dương cảm thấy trong lòng tràn đầy khí tức thô bạo, giống như có người cướp đi món đồ quý giá nhất của mình.
Hắn muốn phát tiết, hắn muốn hủy diệt, muốn đập nát nhân loại nhỏ bé tồi tệ trước mặt.
Lý Mục Dương đánh ra một quyền.
Quả đấm của hắn hướng về phía kiếm quang màu trắng kia.
Bạch quang lập lòe, kiếm khí ngập trời.
Toàn bộ quán cafe bị kình khí tàn phá nơi nơi đại lực va chạm, khách nhân bị thổi bay, cái bàn bốn chân gãy đổ ầm ầm xuống đất. Chén trà trên kệ quầy bar và bia rơi xuống đất bị nghiền nát, các loại trái cây tươi trong rổ cũng bay loạn bốn phía lăn lóc trên mặt đất.
Rầm!
Thân thể Quạ Đen nặng nề nện lên trên mặt tủ làm từ gỗ cây cao su của quầy bar, yết hầu ngòn ngọt, khóe miệng chảy ra máu tươi đỏ thẫm.
"Con mẹ ngươi...". Y chỉ vào Lý Mục Dương đang trong trạng thái cuồng bạo đứng trước mặt chửi ầm lên: "Tay không tiếp dao?"
Bình luận truyện