Nghịch Lữ Lai Quy
Quyển 3 - Chương 33: Hoa nở hoa tàn - Mưa gió sắp đến
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khúc ca đang xướng truyền ra là một đoạn Thập Bát Tương Tống trong Việt kịch Lương Chúc, giả phượng hư hoàng nhẹ nhàng uyển chuyển xướng lên khúc ca xa xăm phiêu lãng, một phần như hát ba phần như than oán, lại hàm chứa mấy phần mềm mại.
“Khúc này ấy, thực sự viết rất tốt.” Địch Hải Đông gõ gõ quải trượng xuống sàn nhà,“Nhưng ta lại thấy cái Việt kịch này chẳng dễ nghe, chẳng thoải mái như kinh kịch, mềm nhũn yếu đuối, không dậy nổi tinh thần thủ lĩnh gì cả.”
Nụ cười thuần lương không hề thay đổi trên khuôn mặt của Bạch Chí Hòa, gã ở bên ngoài phụ họa một câu: “Việt kịch chung quy là dành cho tài tử giai nhân, với đại ca thì chỉ là một trò tiêu khiển mà thôi, vẫn là những vở đế vương khanh tướng thích hợp với ngài hơn cả.”
Địch Hải Đông cười: “Nịnh nọt thật lộ liễu.” Hắn phất phất tay,“Ngày hôm nay thật quá lạnh, bộ xương già của ta không chịu nổi phơi mãi ngoài này, đi, vào nhà đã.”
Bạch Chí Hòa với chủ nhân của gã có chung một tật xấu, rõ ràng là dân xã hội đen, thế mà bất cứ lúc nào cũng cố tình muốn giả bộ thành người đứng đắn, chỉ còn thiếu nước dùng mực Tàu viết lên mặt mấy chữ “Ta là người tốt” nữa thôi, cái biểu cảm hiền lành thánh thiện của gã đúng là giống y như thằng cu mập mạp mặc áo yếm ôm cá chép trong tranh tết.
Đi theo địch Hải Đông vào phòng, Bạch Chí Hòa quen việc cầm bình nhỏ rót trà cho hai người rồi bưng đến trước mặt Địch Hải Đông. Địch Hải Đông nhận lấy thì đưa lên mũi say mê hít hà, cảm thán một câu: “Thơm___Thật thơm, trà Thiết Quan Âm này ta uống hai mươi năm, mà vẫn thấy thế nào cũng không đủ.” Hắn để cây trượng sang một bên, im lặng phẩm một hồi, lại thở ra một hơi,“Hôm nay, đã gặp đứa nhỏ nhà Túy Xà rồi chứ?”
Bạch Chí Hòa ngưng lại ánh mắt, đặt chén trà xuống, không biết vì sao lại hạ thấp giọng: “Vâng, đã gặp rồi.”
Địch Hải Đông “Ừm” một tiếng, ngón tay gõ xuống mặt bàn những nhịp đứt quãng: “Cậu nói xem……đứa nhóc nhà Túy Xà, sao lại ở cùng một chỗ với Hắc Y thế?”
Bạch Chí Hòa dừng một chút: “Nghe nói trường của An thiếu gia cách nơi đó không xa.”
Địch Hải Đông cười nhạo một tiếng: “Cậu tin sao? Nếu là người khác thì ta còn tin…thế nhưng Túy Xà có thể tin sao?” Hắn lắc đầu,“Gọi nhóc con kia là An Tiệp…… Nhưng ta vẫn nghĩ không thông, cái lưỡi rắn của gã muốn liếm đến Bắc Kinh chẳng phải là hơi quá xa rồi à? Làm cái gì không biết, đã là giao tình cũ mấy chục năm rồi, lúc trước mày chết tao sống đấu nhau còn chưa đủ, lại muốn làm khổ nhau nữa hay sao.”
“Vậy đại ca…Hắc Y phải xử lý thế nào?”
Địch Hải Đông ngẫm nghĩ: “Đừng động đến nó vội, Hắc Y còn có năng lực gì ta vẫn chưa thấy hết đâu. Về phần Hứa Lão Tứ …… cũng giữ lại trước đã, nói không chừng ngày nào đó rác rưởi lên giá, hắn lại có chỗ dùng được.”
“Vâng.”
“Được rồi, cậu đi đi, đừng theo dõi sát quá…đứa trẻ nhà Túy Xà kia…… rất khó lường.”
“Vâng.” Bạch Chí Hòa đứng lên,“Vậy tôi đi trước.”
Địch Hải Đông ừ một tiếng, Bạch Chí Hòa đã đi tới cửa, hắn mới dường như chợt nhớ ra cái gì mà hỏi bâng quơ một câu: “Đúng rồi…… con bé hôm nay lôi thằng nhóc kia vội sấp vội ngửa chạy tới bệnh viện, là cái dạng bế nguyệt tu hoa thế nào?”
Bạch Chí Hòa không hề nghĩ ngợi, thuận miệng nói: “Không có gì, chỉ là một cô bé bình thường, bố mẹ là người nông thôn chuyển tới, thuê một phòng ở nhỏ, làm công việc bán hàng ăn ở Bắc Kinh. Trong thành phố không ít mấy con bé thích khoe khoang, An thiếu gia có lẽ cũng là ham thứ mới lạ……”
Địch Hải Đông vụt mở to hai mắt, Bạch Chí Hòa lại càng hoảng sợ, cho là mình đã nói sai cái gì: “Đại ca?”
“An Tiệp kia …… bao nhiêu tuổi?”
Bạch Chí Hòa không kịp phản ứng, chẳng phải nói nó là một thằng nhóc học năm ba trung học sao, còn có thể bao nhiêu tuổi: “Mười…… Mười bảy mười tám tuổi, sao ạ?”
Địch Hải Đông thở dài ra một hơi: “Mười bảy mười tám tuổi……” Hắn phất tay như thể đã vô cùng mỏi mệt,“Đã biết, cậu đi đi.”
—————————-
Lại nói đến An Tiệp, ngày đó sau khi Địch Hải Đông phái người ra đòn phủ đầu thì không còn động tĩnh gì, ngược lại là y thần hồn nát thần tính trông gà hóa cuốc nửa ngày, rõ là lãng phí tinh thần ra. Mà càng tới gần ngày đi học lại thì vết thương của Mạc Thông cũng từ từ lành lại, An Tiệp phát hiện, đứa nhỏ này hình như càng lúc càng không bình thường.
Ngay từ đầu, An Tiệp cảm thấy thằng nhãi con này không dễ nói chuyện, cứ mở mồm ra là á họng người ta, một tí việc bé như lông gà vỏ tỏi nó cũng có thể nói cho thành cả bài luận âm mưu được, dù sao trong mắt nó chẳng có ai là người tốt, nhìn ai cũng bằng ánh mắt thâm cừu đại hận. Tuy rằng những lúc nó một mình buồn chán cũng có thể nhân lúc băng bó vết thương trò chuyện dăm câu ba điều với mình, thế nhưng rất ít khi chủ động bước ra khỏi cái phòng ngủ bé tí hin kia một bước.
Thế mà trong thời gian này chẳng biết nó ăn phải thuốc chuột giả kém chất lượng nhà ai mà thái độ lại tốt đến mức làm cho người khác phải lạnh toát cả da đầu, nó làm cái quái gì cơ hồ cũng tưới vào thêm tí cảm xúc lấy lòng nịnh nọt. Đã thế lại còn thích lượn đi lượn lại trước mắt y, cũng chẳng phải là muốn làm gì, cứ chỉ như muốn tự khẳng định mình đẹp trai mà lượn, lượn tới lượn lui khiến An Tiệp đạp thẳng nó đến tuốt Teklimakan cho rảnh.
Trên đầu chữ nhẫn có một chữ đao, đối với một người có thói quen lang thang với lối sống phiêu bạt như An Tiệp thì việc bắt y ở yên trong một thành phố ồn ào huyên náo thế này vốn là một chuyện vô cùng không dễ, cảm giác trong lòng trống vắng cộng với sự bất an khác thường không khi nào không làm cho tâm tình y khó chịu bực bội, càng đừng nói đến hành vi như thuốc dán da chó của nhóc con Mạc Thông này.
Cơ hồ quét sạch cả tí ti tâm trạng tốt y tích góp được sau khi chạy một vòng tới quan ngoại.
Cái tên vốn dĩ vô cùng nhạy cảm này cứ như đã biến thành người mù chỉ sau một đêm, hoàn toàn không cảm nhận được thái độ bài xích mơ hồ của chủ nhà, không có mảy may ý muốn cút về nhà nó. Vì vậy ngay khi những vết thương lớn trên người Mạc Thông đều đã kết vảy, An Tiệp dứt khoát hạ lệnh đuổi khách: “Không phải cậu nói với hai con bé kia là đi khảo sát thực địa sao? Sắp hết kì nghỉ rồi, chuyến thực tế của cậu cũng nên xong rồi chứ nhỉ?” Y vỗ vai Mạc Thông,“Đến lúc rồi đấy, lựa lúc mà về đi, có cần tôi tìm cho cậu cái va li không?”
Nói thẳng quá đi…… Mạc Thông bị y chẹn họn, thiếu chút nữa không biết phải ứng đối thế nào. Mạc Thông không có kinh nghiệm gì, thế nhưng cậu ta biết rõ, cảm giác của mình với người này đã thay đổi rồi. Sau vô số lần bất lực trong việc dùng lý trí để điều khiển tư duy, cậu ta quyết định không thèm cố gắng giãy dụa nữa mà tuân theo tâm ý mình.
Mỗi người trẻ tuổi đều có năng lượng để truy đuổi những gì mình muốn, mà Mạc Thông còn cực đoan hơn một chút, cậu ta có thể vì phản nghịch với cha mình mà đi lại trong thế giới bóng tối, vì dã tâm của mình mà lựa chọn bước lên ngôi vị đệ nhất kinh thành….Lúc này, cậu ta đương nhiên cũng có thể vì một ngươi khiến cho mình động tâm, mà buông tay tất cả âm mưu cùng tính toán.
Cậu ta lưu luyến cảm giác tầm mắt kia lướt qua chính mình, lưu luyến sự mơ hồ bất định trên thân người kia, lưu luyến trên thân người này loại phiêu hốt bất định gì đó, lưu luyến sự giả dối khó phân của An Tiệp, thậm chí lưu luyến vòng ôm của y tuy rằng không quá rộng nhưng ấm áp vô cùng.
Thế nhưng suy tính kĩ càng trước khi hành động gần như đã trở thành bản năng của Mạc Thông, tuy rằng nội tâm có chuyển biến mãnh liệt nhưng hành động của cậu ta lại không thể hiện quá rõ ràng, chỉ là muốn thử tiếp cận người này nhiều hơn một chút mà thôi, không ngờ lại đưa tới kết quả như thế.
An Tiệp…… y mang một loại cảm giác không muốn thổ lộ tình cảm với người khác, cảm giác cách biệt đồng loại từ trong xương cốt.
“Tôi còn muốn mượn cái sim ngoại tỉnh của anh dùng một chút, ngày mai sẽ về.” Mạc Thông tận lực làm cho biểu lộ trên khuôn mặt mình không trở nên quá cứng nhắc trước đả kích cực đại của đối phương, lặng lẽ ôm trái tim thủy tinh mong manh vụn nát, hít vào một hơi,“Nhân tình này, anh muốn tôi trả thế nào đây?”
An Tiệp nói một cách vô cùng nghiêm chỉnh: “Tôi hi vọng cậu chấm dứt ngay hành vi gây nguy hại cho xã hội và nhân loại, cống hiến hết mình cho công cuộc kiến thiết thành phố của chúng ta.”
Mạc Thông đè trán…… Bởi vì cậu ta không ngờ lại cảm thấy cái loại giọng điệu bắt chước tin tức phát thanh mang theo ý tứ châm biếm rõ ràng này, chỉ cần là do An Tiệp, lại cũng trở thành đáng yêu khó tả___ chẳng lẽ là……cái gì trong mắt hóa cái gì kia hay sao… Mạc Thông đột nhiên hiểu rõ tầm ảnh hưởng to lớn của kích thích tố đối với cơ thể con người rồi.
“Tôi…sẽ tận lực,” Mạc Thông mềm giọng nói,“Chỉ sợ Địch Lão Pháo không chịu buông tha cho tôi thôi.”
An Tiệp khựng lại, quẳng xuống một câu “Cậu chờ đó.”, rồi xoay người đi mất. Một lúc sau y quay lại, ném vào lòng cậu ta một túi gì đó. Mạc Thông nhận lấy mở ra xem, bên trong là một khẩu súng ngắn bỏ túi, cậu mở to hai mắt: “Browning? Có phải là M1906 (*) không? Có phải không?” Trên mặt cậu ta hiếm hoi nở một nụ cười y như trẻ con,“Đồ cổ từ trước thế chiến thứ hai đó nha, làm sao anh có được?”
An Tiệp không để ý đến cậu ta, y ôm cánh tay đứng một bên. Khẩu súng ngắn bỏ túi này còn chưa to bằng bàn tay một người đàn ông trưởng thành, thế nhưng dùng ở nhà lữ hành hay ám sát đều được, tuy vậy uy lực không lớn, giao cho Mạc Thông là để cho cậu ta phòng thân, không phải để cậu ta gây chuyện.
Mạc Thông đảo mắt: “Tôi biết rồi, bảo sao mấy ngày nay anh cứ ru rú trong nhà không thò ra phố, cái gì cũng đặt hàng qua internet, ngay cả cơm cũng gọi ở ngoài…thì ra là vì bí mật tàng trữ vũ khí.”
An Tiệp nhướng mày, lại để cho thằng nhóc này nói trúng rồi.
Đột nhiên bàn tay đang vuốt ve khẩu súng của Mạc Thông dừng khựng lại, cậu ta nhướng mắt nhìn An Tiệp: “Anh cẩn thận như vậy…là vì có người theo dõi anh sao?”
An Tiệp sững sờ, cười lắc đầu: “Nhóc con cậu…con mẹ nó sao phản ứng nhanh quá vậy?”
Mạc Thông trầm mặt xuống: “Địch Hải Đông___” Cậu ta nhéo nhéo lông mày, dừng một chút, thở dài,“Tôi hiểu được, anh yên tâm, chuyện của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm một mình, tuyệt đối sẽ không làm liên lụy đến anh và bọn Tiểu Cẩn, anh…yên tâm đi.”
“Tôi có lo lắng cũng không được gì, đường là tự cậu đi, bị đá chặn đường thì tự cậu dời, đạp phải rắn cũng là tự cậu phải đánh.” An Tiệp không mặn không nhạt nói,“Thu dọn đồ đạc đi, sim điện thoại ngoại tỉnh cậu cần ở trên bàn kia kìa, tự ra mà lấy.”
Y nói xong thì xoay người muốn đi, Mạc Thông đột nhiên gọi y lại: “An Tiệp.”
An Tiệp quay đầu cho cậu ta một ánh nhìn nghi vấn, Mạc Thông bị y nhìn lại đột nhiên có chút khẩn trương, lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng không phát ra thành tiếng: “Anh…..Anh……” Chính cậu ta cũng cảm thấy biểu cảm của mình có chút ngốc nghếch, đành cố gắng làm cho giọng điệu nghe như đang đùa,“Không có gì, chỉ là tôi muốn cảm ơn anh, anh lại không nói cho tôi biết phải làm thế nào để báo đáp…hay là tôi giới thiệu cho anh một cô bạn gái nhá, cam đoan sắc nước hương trời.”
“Đẹp để làm cái nợ gì, có mài ra mà ăn được đâu.” An Tiệp nể tình cũng đùa với cậu ta mấy câu,“Cảm ơn cậu, tôi đây một người ăn no cả nhà không đói, chết lúc nào thì chôn lúc đó, chứ tha lôi theo cả bầu đoàn thê tử thì sao chịu nổi mấy ngày.”
—————–
(*) Khẩu M1906 đây, nhìn yêu phết ~
Khúc ca đang xướng truyền ra là một đoạn Thập Bát Tương Tống trong Việt kịch Lương Chúc, giả phượng hư hoàng nhẹ nhàng uyển chuyển xướng lên khúc ca xa xăm phiêu lãng, một phần như hát ba phần như than oán, lại hàm chứa mấy phần mềm mại.
“Khúc này ấy, thực sự viết rất tốt.” Địch Hải Đông gõ gõ quải trượng xuống sàn nhà,“Nhưng ta lại thấy cái Việt kịch này chẳng dễ nghe, chẳng thoải mái như kinh kịch, mềm nhũn yếu đuối, không dậy nổi tinh thần thủ lĩnh gì cả.”
Nụ cười thuần lương không hề thay đổi trên khuôn mặt của Bạch Chí Hòa, gã ở bên ngoài phụ họa một câu: “Việt kịch chung quy là dành cho tài tử giai nhân, với đại ca thì chỉ là một trò tiêu khiển mà thôi, vẫn là những vở đế vương khanh tướng thích hợp với ngài hơn cả.”
Địch Hải Đông cười: “Nịnh nọt thật lộ liễu.” Hắn phất phất tay,“Ngày hôm nay thật quá lạnh, bộ xương già của ta không chịu nổi phơi mãi ngoài này, đi, vào nhà đã.”
Bạch Chí Hòa với chủ nhân của gã có chung một tật xấu, rõ ràng là dân xã hội đen, thế mà bất cứ lúc nào cũng cố tình muốn giả bộ thành người đứng đắn, chỉ còn thiếu nước dùng mực Tàu viết lên mặt mấy chữ “Ta là người tốt” nữa thôi, cái biểu cảm hiền lành thánh thiện của gã đúng là giống y như thằng cu mập mạp mặc áo yếm ôm cá chép trong tranh tết.
Đi theo địch Hải Đông vào phòng, Bạch Chí Hòa quen việc cầm bình nhỏ rót trà cho hai người rồi bưng đến trước mặt Địch Hải Đông. Địch Hải Đông nhận lấy thì đưa lên mũi say mê hít hà, cảm thán một câu: “Thơm___Thật thơm, trà Thiết Quan Âm này ta uống hai mươi năm, mà vẫn thấy thế nào cũng không đủ.” Hắn để cây trượng sang một bên, im lặng phẩm một hồi, lại thở ra một hơi,“Hôm nay, đã gặp đứa nhỏ nhà Túy Xà rồi chứ?”
Bạch Chí Hòa ngưng lại ánh mắt, đặt chén trà xuống, không biết vì sao lại hạ thấp giọng: “Vâng, đã gặp rồi.”
Địch Hải Đông “Ừm” một tiếng, ngón tay gõ xuống mặt bàn những nhịp đứt quãng: “Cậu nói xem……đứa nhóc nhà Túy Xà, sao lại ở cùng một chỗ với Hắc Y thế?”
Bạch Chí Hòa dừng một chút: “Nghe nói trường của An thiếu gia cách nơi đó không xa.”
Địch Hải Đông cười nhạo một tiếng: “Cậu tin sao? Nếu là người khác thì ta còn tin…thế nhưng Túy Xà có thể tin sao?” Hắn lắc đầu,“Gọi nhóc con kia là An Tiệp…… Nhưng ta vẫn nghĩ không thông, cái lưỡi rắn của gã muốn liếm đến Bắc Kinh chẳng phải là hơi quá xa rồi à? Làm cái gì không biết, đã là giao tình cũ mấy chục năm rồi, lúc trước mày chết tao sống đấu nhau còn chưa đủ, lại muốn làm khổ nhau nữa hay sao.”
“Vậy đại ca…Hắc Y phải xử lý thế nào?”
Địch Hải Đông ngẫm nghĩ: “Đừng động đến nó vội, Hắc Y còn có năng lực gì ta vẫn chưa thấy hết đâu. Về phần Hứa Lão Tứ …… cũng giữ lại trước đã, nói không chừng ngày nào đó rác rưởi lên giá, hắn lại có chỗ dùng được.”
“Vâng.”
“Được rồi, cậu đi đi, đừng theo dõi sát quá…đứa trẻ nhà Túy Xà kia…… rất khó lường.”
“Vâng.” Bạch Chí Hòa đứng lên,“Vậy tôi đi trước.”
Địch Hải Đông ừ một tiếng, Bạch Chí Hòa đã đi tới cửa, hắn mới dường như chợt nhớ ra cái gì mà hỏi bâng quơ một câu: “Đúng rồi…… con bé hôm nay lôi thằng nhóc kia vội sấp vội ngửa chạy tới bệnh viện, là cái dạng bế nguyệt tu hoa thế nào?”
Bạch Chí Hòa không hề nghĩ ngợi, thuận miệng nói: “Không có gì, chỉ là một cô bé bình thường, bố mẹ là người nông thôn chuyển tới, thuê một phòng ở nhỏ, làm công việc bán hàng ăn ở Bắc Kinh. Trong thành phố không ít mấy con bé thích khoe khoang, An thiếu gia có lẽ cũng là ham thứ mới lạ……”
Địch Hải Đông vụt mở to hai mắt, Bạch Chí Hòa lại càng hoảng sợ, cho là mình đã nói sai cái gì: “Đại ca?”
“An Tiệp kia …… bao nhiêu tuổi?”
Bạch Chí Hòa không kịp phản ứng, chẳng phải nói nó là một thằng nhóc học năm ba trung học sao, còn có thể bao nhiêu tuổi: “Mười…… Mười bảy mười tám tuổi, sao ạ?”
Địch Hải Đông thở dài ra một hơi: “Mười bảy mười tám tuổi……” Hắn phất tay như thể đã vô cùng mỏi mệt,“Đã biết, cậu đi đi.”
—————————-
Lại nói đến An Tiệp, ngày đó sau khi Địch Hải Đông phái người ra đòn phủ đầu thì không còn động tĩnh gì, ngược lại là y thần hồn nát thần tính trông gà hóa cuốc nửa ngày, rõ là lãng phí tinh thần ra. Mà càng tới gần ngày đi học lại thì vết thương của Mạc Thông cũng từ từ lành lại, An Tiệp phát hiện, đứa nhỏ này hình như càng lúc càng không bình thường.
Ngay từ đầu, An Tiệp cảm thấy thằng nhãi con này không dễ nói chuyện, cứ mở mồm ra là á họng người ta, một tí việc bé như lông gà vỏ tỏi nó cũng có thể nói cho thành cả bài luận âm mưu được, dù sao trong mắt nó chẳng có ai là người tốt, nhìn ai cũng bằng ánh mắt thâm cừu đại hận. Tuy rằng những lúc nó một mình buồn chán cũng có thể nhân lúc băng bó vết thương trò chuyện dăm câu ba điều với mình, thế nhưng rất ít khi chủ động bước ra khỏi cái phòng ngủ bé tí hin kia một bước.
Thế mà trong thời gian này chẳng biết nó ăn phải thuốc chuột giả kém chất lượng nhà ai mà thái độ lại tốt đến mức làm cho người khác phải lạnh toát cả da đầu, nó làm cái quái gì cơ hồ cũng tưới vào thêm tí cảm xúc lấy lòng nịnh nọt. Đã thế lại còn thích lượn đi lượn lại trước mắt y, cũng chẳng phải là muốn làm gì, cứ chỉ như muốn tự khẳng định mình đẹp trai mà lượn, lượn tới lượn lui khiến An Tiệp đạp thẳng nó đến tuốt Teklimakan cho rảnh.
Trên đầu chữ nhẫn có một chữ đao, đối với một người có thói quen lang thang với lối sống phiêu bạt như An Tiệp thì việc bắt y ở yên trong một thành phố ồn ào huyên náo thế này vốn là một chuyện vô cùng không dễ, cảm giác trong lòng trống vắng cộng với sự bất an khác thường không khi nào không làm cho tâm tình y khó chịu bực bội, càng đừng nói đến hành vi như thuốc dán da chó của nhóc con Mạc Thông này.
Cơ hồ quét sạch cả tí ti tâm trạng tốt y tích góp được sau khi chạy một vòng tới quan ngoại.
Cái tên vốn dĩ vô cùng nhạy cảm này cứ như đã biến thành người mù chỉ sau một đêm, hoàn toàn không cảm nhận được thái độ bài xích mơ hồ của chủ nhà, không có mảy may ý muốn cút về nhà nó. Vì vậy ngay khi những vết thương lớn trên người Mạc Thông đều đã kết vảy, An Tiệp dứt khoát hạ lệnh đuổi khách: “Không phải cậu nói với hai con bé kia là đi khảo sát thực địa sao? Sắp hết kì nghỉ rồi, chuyến thực tế của cậu cũng nên xong rồi chứ nhỉ?” Y vỗ vai Mạc Thông,“Đến lúc rồi đấy, lựa lúc mà về đi, có cần tôi tìm cho cậu cái va li không?”
Nói thẳng quá đi…… Mạc Thông bị y chẹn họn, thiếu chút nữa không biết phải ứng đối thế nào. Mạc Thông không có kinh nghiệm gì, thế nhưng cậu ta biết rõ, cảm giác của mình với người này đã thay đổi rồi. Sau vô số lần bất lực trong việc dùng lý trí để điều khiển tư duy, cậu ta quyết định không thèm cố gắng giãy dụa nữa mà tuân theo tâm ý mình.
Mỗi người trẻ tuổi đều có năng lượng để truy đuổi những gì mình muốn, mà Mạc Thông còn cực đoan hơn một chút, cậu ta có thể vì phản nghịch với cha mình mà đi lại trong thế giới bóng tối, vì dã tâm của mình mà lựa chọn bước lên ngôi vị đệ nhất kinh thành….Lúc này, cậu ta đương nhiên cũng có thể vì một ngươi khiến cho mình động tâm, mà buông tay tất cả âm mưu cùng tính toán.
Cậu ta lưu luyến cảm giác tầm mắt kia lướt qua chính mình, lưu luyến sự mơ hồ bất định trên thân người kia, lưu luyến trên thân người này loại phiêu hốt bất định gì đó, lưu luyến sự giả dối khó phân của An Tiệp, thậm chí lưu luyến vòng ôm của y tuy rằng không quá rộng nhưng ấm áp vô cùng.
Thế nhưng suy tính kĩ càng trước khi hành động gần như đã trở thành bản năng của Mạc Thông, tuy rằng nội tâm có chuyển biến mãnh liệt nhưng hành động của cậu ta lại không thể hiện quá rõ ràng, chỉ là muốn thử tiếp cận người này nhiều hơn một chút mà thôi, không ngờ lại đưa tới kết quả như thế.
An Tiệp…… y mang một loại cảm giác không muốn thổ lộ tình cảm với người khác, cảm giác cách biệt đồng loại từ trong xương cốt.
“Tôi còn muốn mượn cái sim ngoại tỉnh của anh dùng một chút, ngày mai sẽ về.” Mạc Thông tận lực làm cho biểu lộ trên khuôn mặt mình không trở nên quá cứng nhắc trước đả kích cực đại của đối phương, lặng lẽ ôm trái tim thủy tinh mong manh vụn nát, hít vào một hơi,“Nhân tình này, anh muốn tôi trả thế nào đây?”
An Tiệp nói một cách vô cùng nghiêm chỉnh: “Tôi hi vọng cậu chấm dứt ngay hành vi gây nguy hại cho xã hội và nhân loại, cống hiến hết mình cho công cuộc kiến thiết thành phố của chúng ta.”
Mạc Thông đè trán…… Bởi vì cậu ta không ngờ lại cảm thấy cái loại giọng điệu bắt chước tin tức phát thanh mang theo ý tứ châm biếm rõ ràng này, chỉ cần là do An Tiệp, lại cũng trở thành đáng yêu khó tả___ chẳng lẽ là……cái gì trong mắt hóa cái gì kia hay sao… Mạc Thông đột nhiên hiểu rõ tầm ảnh hưởng to lớn của kích thích tố đối với cơ thể con người rồi.
“Tôi…sẽ tận lực,” Mạc Thông mềm giọng nói,“Chỉ sợ Địch Lão Pháo không chịu buông tha cho tôi thôi.”
An Tiệp khựng lại, quẳng xuống một câu “Cậu chờ đó.”, rồi xoay người đi mất. Một lúc sau y quay lại, ném vào lòng cậu ta một túi gì đó. Mạc Thông nhận lấy mở ra xem, bên trong là một khẩu súng ngắn bỏ túi, cậu mở to hai mắt: “Browning? Có phải là M1906 (*) không? Có phải không?” Trên mặt cậu ta hiếm hoi nở một nụ cười y như trẻ con,“Đồ cổ từ trước thế chiến thứ hai đó nha, làm sao anh có được?”
An Tiệp không để ý đến cậu ta, y ôm cánh tay đứng một bên. Khẩu súng ngắn bỏ túi này còn chưa to bằng bàn tay một người đàn ông trưởng thành, thế nhưng dùng ở nhà lữ hành hay ám sát đều được, tuy vậy uy lực không lớn, giao cho Mạc Thông là để cho cậu ta phòng thân, không phải để cậu ta gây chuyện.
Mạc Thông đảo mắt: “Tôi biết rồi, bảo sao mấy ngày nay anh cứ ru rú trong nhà không thò ra phố, cái gì cũng đặt hàng qua internet, ngay cả cơm cũng gọi ở ngoài…thì ra là vì bí mật tàng trữ vũ khí.”
An Tiệp nhướng mày, lại để cho thằng nhóc này nói trúng rồi.
Đột nhiên bàn tay đang vuốt ve khẩu súng của Mạc Thông dừng khựng lại, cậu ta nhướng mắt nhìn An Tiệp: “Anh cẩn thận như vậy…là vì có người theo dõi anh sao?”
An Tiệp sững sờ, cười lắc đầu: “Nhóc con cậu…con mẹ nó sao phản ứng nhanh quá vậy?”
Mạc Thông trầm mặt xuống: “Địch Hải Đông___” Cậu ta nhéo nhéo lông mày, dừng một chút, thở dài,“Tôi hiểu được, anh yên tâm, chuyện của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm một mình, tuyệt đối sẽ không làm liên lụy đến anh và bọn Tiểu Cẩn, anh…yên tâm đi.”
“Tôi có lo lắng cũng không được gì, đường là tự cậu đi, bị đá chặn đường thì tự cậu dời, đạp phải rắn cũng là tự cậu phải đánh.” An Tiệp không mặn không nhạt nói,“Thu dọn đồ đạc đi, sim điện thoại ngoại tỉnh cậu cần ở trên bàn kia kìa, tự ra mà lấy.”
Y nói xong thì xoay người muốn đi, Mạc Thông đột nhiên gọi y lại: “An Tiệp.”
An Tiệp quay đầu cho cậu ta một ánh nhìn nghi vấn, Mạc Thông bị y nhìn lại đột nhiên có chút khẩn trương, lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng không phát ra thành tiếng: “Anh…..Anh……” Chính cậu ta cũng cảm thấy biểu cảm của mình có chút ngốc nghếch, đành cố gắng làm cho giọng điệu nghe như đang đùa,“Không có gì, chỉ là tôi muốn cảm ơn anh, anh lại không nói cho tôi biết phải làm thế nào để báo đáp…hay là tôi giới thiệu cho anh một cô bạn gái nhá, cam đoan sắc nước hương trời.”
“Đẹp để làm cái nợ gì, có mài ra mà ăn được đâu.” An Tiệp nể tình cũng đùa với cậu ta mấy câu,“Cảm ơn cậu, tôi đây một người ăn no cả nhà không đói, chết lúc nào thì chôn lúc đó, chứ tha lôi theo cả bầu đoàn thê tử thì sao chịu nổi mấy ngày.”
—————–
(*) Khẩu M1906 đây, nhìn yêu phết ~
Bình luận truyện