Nghịch Ngợm Cổ Phi
Chương 109: Dám dùng đồng nát sắt vụn này chiêu đãi Đại gia?
Người khác hầu hết đều bị điệu múa thôi miên, đối mặt nhìn nhau, gần như thốt lên.
"Đây là cái gì a?" Có người nhăn mày.
"Nghe không hiểu đang nói cái gì, chẳng lẽ —— Đây là điệu múa của nước Thiên Cơ? "
Phượng Thiên Vũ nhẹ lay động chiết phiến, nở nụ cười. Võ công của hắn cực cao, đương nhiên thính giác của hắn cũng kinh người. Nàng hát ca từ nhưng thật ra đa số có thể hiểu. Chỉ là có chút từ ngữ kì lạ, không biết là có ý tứ gì.
Nha đầu này luôn luôn có một ít cổ quái, làm cho hắn ngạc nhiên. Ha ha. Ba! Ba! Ba! Ba! Một trận vỗ tay thưa thớt từ trên đình nhỏ vang lên: "Ha ha, thật là khúc nhạc cổ quái, ca từ rất hiếm lạ, lão phu thích!"
"Ai!" Bởi vì đây là hoa viên dành cho các thị thiếp, Phượng Thiên Vũ cùng các nàng cơ thiếp tham dự yến tiệc, cho nên cũng không có thị vệ ở bên cạnh hộ vệ. Vân Mặc Dao luôn tự cao về võ công của mình, nàng ta cố ý ở trước mặt Phượng Thiên Vũ biểu hiện bản lãnh, một tiếng quát lớn, người đã nhảy lên tiểu đình, đồng thời trong tay áo bay ra năm chuôi phi đao, thẳng đến
trên mái đình!
Trên đình một tiếng khiển trách: "Nữ nhân này thật ác độc!". Một bóng dáng nhanh như chớp nắm chặt chuôi phi đao kia dường như đã bắn trúng vào trên người của hắn.
Long Phù Nguyệt chấn động, kêu lên một tiếng.Thân ảnh màu vàng đảo mắt đã rơi trên mặt đất, nhìn bộ dáng hắn rơi xuống tựa hồ như chó ngã phải phân, nhưng không ngờ thân mình hắn xoay chuyển một cái, thế nhưng vững vàng rơi trên mặt đất. Hạt bụi nhỏ không vương đến mép áo hắn. Long Phù Nguyệt tập trung nhìn vào, không khỏi ngẩn ngơ. Người kia là một ông lão mập mạp, Tóc trăng nhưng da dẻ hồng hào, nhìn không ra là bao nhiêu tuổi, trên mặt cười tủm tỉm, nâng cao cái bụng to tựa như phật Di Đà.
Long Phù Nguyệt thấy ông ta hồn nhiên vô sự, kỳ quái là năm cái phi đao kia lại không biết đi chỗ nào. Nhưng không ngờ lão nhân kia đem tay áo run lên một cái, giũ ra một đống sắt vụn: "Xú tiểu tử, ngươi dùng bồ câu đưa tin đem Đại gia triệu hồi, nay lại dùng đồng nát sắt vụn chiêu đãi Đại gia?"
Vân Mặc Dao đảo mắt thấy phi đao đã thành mảnh vỡ, lắp bắp kinh hãi,biết đụng phải cao thủ. Nhưng vì thân là hộ vệ Vương gia, cũng không dám lui về phía sau: "Ngươi là ai, thật to gan, lại dám xông vào Vương Phủ..."
Nàng ta vẫn chưa nói xong, Phượng Thiên Vũ đã cất tiếng cười nhạt:"Mặc Dao, không được vô lễ, ông ấy là sư phụ ta."
"Đây là cái gì a?" Có người nhăn mày.
"Nghe không hiểu đang nói cái gì, chẳng lẽ —— Đây là điệu múa của nước Thiên Cơ? "
Phượng Thiên Vũ nhẹ lay động chiết phiến, nở nụ cười. Võ công của hắn cực cao, đương nhiên thính giác của hắn cũng kinh người. Nàng hát ca từ nhưng thật ra đa số có thể hiểu. Chỉ là có chút từ ngữ kì lạ, không biết là có ý tứ gì.
Nha đầu này luôn luôn có một ít cổ quái, làm cho hắn ngạc nhiên. Ha ha. Ba! Ba! Ba! Ba! Một trận vỗ tay thưa thớt từ trên đình nhỏ vang lên: "Ha ha, thật là khúc nhạc cổ quái, ca từ rất hiếm lạ, lão phu thích!"
"Ai!" Bởi vì đây là hoa viên dành cho các thị thiếp, Phượng Thiên Vũ cùng các nàng cơ thiếp tham dự yến tiệc, cho nên cũng không có thị vệ ở bên cạnh hộ vệ. Vân Mặc Dao luôn tự cao về võ công của mình, nàng ta cố ý ở trước mặt Phượng Thiên Vũ biểu hiện bản lãnh, một tiếng quát lớn, người đã nhảy lên tiểu đình, đồng thời trong tay áo bay ra năm chuôi phi đao, thẳng đến
trên mái đình!
Trên đình một tiếng khiển trách: "Nữ nhân này thật ác độc!". Một bóng dáng nhanh như chớp nắm chặt chuôi phi đao kia dường như đã bắn trúng vào trên người của hắn.
Long Phù Nguyệt chấn động, kêu lên một tiếng.Thân ảnh màu vàng đảo mắt đã rơi trên mặt đất, nhìn bộ dáng hắn rơi xuống tựa hồ như chó ngã phải phân, nhưng không ngờ thân mình hắn xoay chuyển một cái, thế nhưng vững vàng rơi trên mặt đất. Hạt bụi nhỏ không vương đến mép áo hắn. Long Phù Nguyệt tập trung nhìn vào, không khỏi ngẩn ngơ. Người kia là một ông lão mập mạp, Tóc trăng nhưng da dẻ hồng hào, nhìn không ra là bao nhiêu tuổi, trên mặt cười tủm tỉm, nâng cao cái bụng to tựa như phật Di Đà.
Long Phù Nguyệt thấy ông ta hồn nhiên vô sự, kỳ quái là năm cái phi đao kia lại không biết đi chỗ nào. Nhưng không ngờ lão nhân kia đem tay áo run lên một cái, giũ ra một đống sắt vụn: "Xú tiểu tử, ngươi dùng bồ câu đưa tin đem Đại gia triệu hồi, nay lại dùng đồng nát sắt vụn chiêu đãi Đại gia?"
Vân Mặc Dao đảo mắt thấy phi đao đã thành mảnh vỡ, lắp bắp kinh hãi,biết đụng phải cao thủ. Nhưng vì thân là hộ vệ Vương gia, cũng không dám lui về phía sau: "Ngươi là ai, thật to gan, lại dám xông vào Vương Phủ..."
Nàng ta vẫn chưa nói xong, Phượng Thiên Vũ đã cất tiếng cười nhạt:"Mặc Dao, không được vô lễ, ông ấy là sư phụ ta."
Bình luận truyện