Nghịch Tập

Chương 169: Một trái táo dẫn phát



Ngô Sở Úy đi rồi, Uông Thạc từ căn phòng bên cạnh đi sang, nhìn chằm chằm Uông Trẫm nói.

" Nhìn anh như vậy, có vẻ rất thích cậu ta.?"

Uông trẫm không nói gì, bình thản đeo giày.

" Diện mạo đẹp trai, đầu óc thông minh, mắt to chớp chớp, đặc biệt thích người ta rồi đúng không?" Uông Thạc lại hỏi.

Uông Trẫm vẫn không nói gì, ánh mắt nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng liếc qua, nhìn người kia so với Ngô Sở Úy như cùng một người.

" Uông Trẫm, con mẹ nó, anh bị câm hay sao?" Uông Thạc nổi giận.

Uông Trẫm rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng sự thực chứng minh anh ta mở miệng không khác gì im lặng.

" Cậu nói không sai." Uông Trẫm nói.

Uông Thạc mặt đen đi, theo thói quen gào rít hướng Uông Trẫm nói," Má nó! anh đúng là muốn kiếm chuyện không vui hả? Tôi phát hiện, Trì Sính so với anh thì tính cách chân thật với tình cảm, anh đúng là gặp đối thủ mạnh, ngu ngốc chính là ngu ngốc. Anh nhìn anh xem rõ ngu ngốc, chưa thấy ai ngu ngốc như vậy!"

Uông Trẫm đeo xong một bên giày, lại cầm lên một bên giày khác đeo.

Uông Thạc lại mắng, " Anh như con tắc kè hoa! Gặp gì biến đấy! Gặp cậu ta thì biến thành một con lợn!"

Uông Trẫm đứng lên, mắt nhìn xuống Uông Thạc.

" Nên tôi nhìn thấy cậu liền muốn đánh cậu."

Uông Thạc trong lòng nổi giận bùng lên, ngao ngao đánh về phía Uông Trẫm.

" Má nó! Uông Trẫm anh vừa nói cái gì? Anh nói lại lần nữa xem! Đừng tưởng anh cao lớn hơn tôi vài đốt xương thì tôi không dám đánh anh, tôi gọi một đám rắn đến cắn chết anh!"

Uông Trẫm dùng bàn tay to túm cổ Uông Thạc nói,:" Cậu đến giờ uống thuốc rồi."

Uông Thạc bị Uông Trẫm túm cổ, miệng mở rộng, bập bẹ nói không thành tiếng. Uông Trẫm cứ như thế kéo theo Uông Thạc , ngồi xuống tìm thuốc an thần, lấy ra trực tiếp nhét vào trong miệng Uông Thạc, nước miếng cũng không cho nuốt, cứ như thế để viên thuốc trôi xuống dạ dày.

Buông Uông Thạc ra một lúc, cậu ta lại đen mặt mắng to.

" Uông Trẫm anh đánh tôi đi! Từ nhỏ đến lớn chỉ biết bắt nạt em trai anh, không trách mẹ mắng anh là đồ trắng mắt ( Bạch nhã lang), anh chính là đồ trắng mắt! Mẹ nó!..... Anh muốn làm gì......A..aaa"

Uông Thạc bị Uông Trẫm đẩy vào cột treo bao cát, từng câu kim bắn về phía Uông Thạc ghim cậu vào tường đối diện.

" Uông Trẫm, tôi cảnh cáo anh!" Uông Thạc cả mặt nghẹn đỏ, " Anh mau mau thả tôi xuống, không tôi huýt sáo gọi bầy rắn của tôi đến cắn chết anh."

Uông Trẫm vẫn tiếp tục phi cây kim về phía Uông Thạc đang vặn vẹo người.

Uông Thạc chưa kịp huýt sáo thì cây kim liền phi tới qua yết hầu, đang định tiếp tục thì một cây kim nữa phi qua, liều chết một hồi, cả mười cây kim bay vượt qua cổ trâm lên tường đối diện.

" A..a...a... Anh có tin tôi trực tiếp gọi điện mách mẹ không?. Tôi nhất định phải kể tội anh!!" Uông Thạc vung loạn đôi tay, " Mẹ mẹ.... Anh con lại ức hiếp con, mẹ mau đến bảo ban anh ấy!"

Sau một hồi nháo nhác, Uông Thạc cũng yên lặng.

Uông Trẫm đi tới bên cạnh Uông Thạc, yên lặng nhìn cậu đang bị những hạt cát nhỏ mịn phủ lên mặt đen mặt lại.

Uông Thạc đặc biệt ủy khuất, " Mẹ nó, nhiều năm như vậy vóc dáng tôi không lớn lên được là vì cái gì hả? Còn không phải vì anh từ nhỏ đến lớn đều đối với tôi như vậy, tôi có thể lớn được hay không?"

Uông Trẫm và Uông Thạc từ nhỏ hay đánh nhau, mỗi lần đánh nhau, Uông Thạc đều nhắc đến việc này.

Lần này, Uông Trẫm cũng cho cậu một lời giải thích.

" Hai chúng ta ăn uống như nhau, chỉ là tôi cung cấp đến toàn bộ cơ thể, còn cậu thì dùng chúng để phát triển nội tâm."

......

Trở lại công ty, Ngô Sở Úy cầm quả táo đặt lên bàn làm việc ngắm đi ngắm lại nhiều lần, càng ngắm càng thích.

Mãi đến trước bữa tối, cậu mới cắn một miếng, quả thật ngọt đến tận đáy tim.

Dẫn đến cậu một chút cũng không đói bụng.

" Quan trọng không phải do việc huấn luyện,mà do cách dùng lực sai. Như thế không những không giúp cải thiện lực tay, mà còn có thể bị thương cổ tay..."

Trong tai vang lên lời "thần tượng" dạy bảo, Ngô Sở Úy suy nghĩ một chút, mà bắt đầu vô thức hơi run run cổ tay. Không cẩn thận, chiếc đũa vèo một cái bay qua, trực tiếp nhắm vào mặt Trì Sính.

Trì Sính dùng hai ngón tay kẹp lấy đũa của Ngô Sở Úy, bình tĩnh nhìn cậu ta.

" Cầm không chắc." Ngô Sở Úy cười cười một tiếng.

Người khác cầm đũa không chắc thì rớt xuống đất, Ngô Sở Úy cầm đũa không chắc thì nhằm mặt người ta mà phi, Trì Sính đương nhiên không chịu trả chiếc đũa lại.

Ngô Sở Úy không thể làm gì khác liền cầm đũa lấy về, nhưng Trì Sính lại không buông tay.

Trì Sính dùng lực rất chuẩn,biết rằng với lực cầm này Ngô Sở Úy sẽ không thể lấy đũa lại nhưng Ngô Sở Úy điều chỉnh góc độ dùng lực trên cổ tay, vậy là lấy được chiếc đũa ra.

Xem ra, đã có thầy giỏi chỉ đạo rồi.

Ngô Sở Úy không nghĩ tới, Trì Sính không đi ra khỏi nhà, không phái người theo dõi, chỉ cần một đôi đũa bay ra ngoài, liền biết cậu " Vượt đèn đỏ" ..

Đương nhiên, Trì Sính không chất vấn Ngô Sở Úy, chỉ cho một cảnh cáo đặc biệt.

" Lần sau đừng chơi trò nguy hiểm như vậy."

Ngô Sở Úy rất huênh hoang đáp lại: "Suýt nữa chọc vào mắt anh phải không?"

Không phải là suýt nữa, mà là đã, cắm thẳng vào tim rồi.

.......

Buổi tối, Ngô SỞ Úy một mình tắm, điện thoại di động của cậu đột nhiên vang lên.

Trì Sính cầm lên xem. Không lưu số, tin nhắn ngắn gửi đến ngắn gọn.

"Quả táo ăn ngon không?"

Trì Sính trực tiếp thay Ngô Sở Úy trả lời tin nhắn.

"Cậu tốt nhất nên đổi số điện thoại, đừng để tôi tra được cậu là ai."

Sau đó Trì Sính cho số điện thoại vào danh sách chặn.

Buổi tối, Ngô Sở Úy nằm lỳ trên giường, mắt thỉnh thoảng liếc nhìn cái điện thoại di động. Cậu vừa về đã gửi tin nhắn cho Uông Trẫm số điện thoại của mình, như rất lâu lại không thấy tin nhắn lại.

Trì Sính liếc mắt qua bên cạnh, Ngô Sở Úy giả vờ đang chơi trò chơi.

Nếu như, Ngô Sở Úy đường hoàng cùng người kia nói chuyện phiếm, Trì Sính cũng không cảm thấy gì, nhưng rõ ràng cố ý để Trì Sính ghen. Nhưng vấn đề là Ngô Sở Úy không hề nghĩ đến việc đó, cậu giấu giấu diếm diếm thần thần bí bí, cậu tương đối đề phòng Trì Sính, cậu gửi tin nhắn lập tức xóa đi ngay, ánh mắt che dấu không có một chút dáng vẻ kệch cỡm ý tứ nào.

Tối muộn, Ngô Sở Úy đã ngủ, Trì Sính gọi điện cho Uông Thạc.

" Buổi chiều Ngô Sở Úy đến nhà cậu?".

Uông thạc im lặng một hồi mới nói," ANh hỏi tôi không phải là đang tìm người ngược đãi hay sao? Cậu ta không có tới, tôi cũng sẽ nói cậu ta tới, cậu ta không có nhìn chằm chằm vào đũng quần anh trai tôi, tôi cũng sẽ nói cậu ta nhìn, cậu ta không cùng anh trai tôi tay trong tay luyện tập kỹ thuật, tôi cũng sẽ nói bọn họ tình tình ý ý làm vậy.... Trì Sính, anh như vậy đã đủ hiểu chưa!. Chỉ vì một quả táo lại hiển nhiên chủ động gọi điện cho tôi?."

" Tin nhắn là do cậu gửi đến?" Trì Sính hỏi.

Uông Thạc nói," Anh sẽ vì bôi đen tình địch, mà nhận điện thoại của người anh yêu chứng minh anh cậu ta quan tâm đến tình địch của anh bao nhiêu sao?"

Trì Sính im lặng nửa ngày, nói:" Bảo anh trai cậu vất táo đi."

Sau đó liền cúp điện thoại.

Uông Thạc cúp điện thoại, nhịn không được nhếch mép cười một tiếng, bảo anh trai tôi vất táo đi? Anh có thể làm gì táo nhà tôi chắc."

Không hiểu nổi nụ cười mấy giây đi qua, ném mạnh điện thoại xuống tầng dưới.

Đây là điện thoại Uông Trẫm cho Uông Thạc, chống va đập, chống nước rất tốt, đã bị Uông Thạc ném rất nhiều lần, mỗi lần đều không bị gì lại hoàn hảo trở về trên tay Uông Thạc.

Lần này tao xem mày có hỏng không!..

Uông Thạc mất ngủ, cuộn tròn trên ghế salon sáng hôm sau mơ màng tỉnh ngủ, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa.

Mở của, bên ngoài đứng có rất nhiều người vận chuyển.

" Chào buổi sáng, chúng tôi là người của nông trại "Trái cây xanh" , đây là táo ngài đặt."

Vừa nói xong, mười mấy người nối đuôi nhau vào, trên tay bê thùng táo đặt vào trong phòng. Rất nhanh, nhóm người này đi ra ngoài, trong thang máy lần lượt nhóm khác đi ra, toàn là thùng táo bê vào nhà.

Uông Thạc trơ mắt nhìn thùng táo chất đầy nhà cậu, một phòng, hai phòng...

" Này, tôi hỏi, các cậu muốn làm cái gì?"

Uông thạc bị dồn đến phòng ngủ Uông Trẫm giậm chân hét lớn:" Uông Trẫm, anh còn ngủ được nữa hả? Nhà chúng ta sắp bị bao vây bảo táo rồi, tôi thao ông nội anh, anh may dậy cho ông!"

Kết quả Uông Trẫm vừa mở mắt ra, táo đã được chất lên tận giường.

Bên kia phì phò thở ra, mười mấy người kia đẩy thùng táo vương vãi lên giường Uông Trẫm.

Uông Thạc đánh hai đánh mạnh bạo lên ngực Uông Trẫm.

"Đều tại anh làm chuyện tốt! Mau mau dậy mở một con đường cho tôi, không hai chúng ta làm sao đi ra ngoài đây?"

Vừa nói xong không biết ma xui quỷ khiến gì mười mấy cái thùng táo kia tự nhiên nứt ra, táo trong thùng đua nhau đè lên người bọn họ.

Trong căn phòng trở thành đại dương táo.

Uông Trẫm rất bình tĩnh đứng lên, mở cửa sổ ra, trực tiếp nhảy xuống từ tầng bốn. Một bác gái nhìn thấy sợ hãi, nhưng hai chân anh ta vững vàng chạm đất.

Sau đó đi về phía trước vài bước đặt tay lên vai một tên nhóc vừa nhặt điện thoại di động.

" Cảm ơn, đây là điện thoại di động của tôi.."

" Anh chứng minh như thế nào hả... hả"

Tên nhóc vừa nói vừa bị ấn đầu quay lại, lời trong cổ họng cũng thế mà thay đổi theo.

" Đại ca đại ca... tôi biết đây là di động của anh, chỉ là giúp anh nhặt lên thôi.."

Uông Thạc vẫn đứng trên cửa sổ tru tréo lên," Con mẹ nó Uông Trẫm anh đi rồi, tôi ra ngoài kiểu gì đây hả? Tôi phải làm thế nào?. AAAA!"

Đang gầm mồm lên, táo lại ùn ùn lăn tới. Uông Thạc bị chen tới gần cái bàn viết.

Táo vẫn đang cuồn cuộn không ngừng vọt tới, Uông Thạc không thể làm gì hơn là nhảy vào cái thùng táo.

Lúc này mới nghe được bên kia có tiếng vọng qua.

" Ngài Uông, táo của ngài đã đủ, chúng tôi đi."

Uông Thạc ngẩng đầu nhìn lên, cả căn nhà cậu chỉ còn chừa duy nhất mộ không gian cho cái thùng này, cũng chính cái thùng này do anh cậu lấy đựng táo, bên trong còn mấy chục quả táo của nhà mình, chật hết sức. Cậu muốn ném cũng không có chỗ mà ném đi, chỗ nào cũng là táo, trên táo dưới táo, về cơ bản thì cậu đang bị táo " Chôn sống"

" Bảo anh cậu vất táo đi."

Uông Thạc lúc này mới đớ người hiểu hàm ý sâu xa câu nói của Trì sính.

Thằng cha hắn, quả thật biết tính toán ra tay bất phàm a!. Uông Thạc nghĩ đến không thể không bội phục. Bởi vì cậu phát hiện cái thùng này có thể chứa được cậu, nhưng đổi lại là anh trai cậu mà thân thể to lớn, nếu không vứt hết táo đi, khẳng định bị táo chôn sống mà tắc thở.

Hung hăng cầm một quả táo lên cắn một miếng.

Có phúc cũng là cho một mình anh hưởng, gặp nạn lại cho một mình tôi gánh, Uông Trẫm, tôi đời này chắc chết trong tay anh!...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện