Nghịch Tập

Chương 170: Sĩ khả sát bất khả nhục



* ( Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục)

Sự thật chứng minh, lời cảnh cáo của Trì Sính lại một lần nữa mất đi hiệu lực với Ngô Sở Úy.

Sau khi Ngô Sở Úy về đến công ty, vẫn tiếp tục luyện kim đâm qua thủy tinh của cậu ta, gần như thích thú đến mức quên ăn quên ngủ. Trừ những công việc bắt buộc cậu phải làm, những công việc khác đều để cho nhân viên làm, cậu chỉ một lòng luyện trò chơi này. Sau khi Khương Tiểu Soái mai phục nhiều ngày, cuối cùng cũng lộ diện.

Khương Tiểu Soái vừa bước xuống xe, đã nhận lấy vô số ánh mắt chú ý, trên đường đi từ cửa công ty lên tầng hai, gần như mọi người ai cũng quay lại nhìn cậu. Rất ra dáng sư phụ, bị vô số ánh mắt truy đuổi như thế, vẫn có thể giữ bình tĩnh, giữ gương mặt phong độ thu hút đi đến trước cửa phòng làm việc của đệ tử.

Cộc cộc cộc ! Gõ lên cửa liên tiếp.

Bên trong phòng làm việc cũng đáp lại ba tiếng bộp bộp bộp.

Khương Tiểu Soái ngây người, trực tiếp mở cửa xông vào.

Ngay tức thì bị cảnh tượng trước mặt dọa cho chấn động.

Trên tường treo đầy bóng bay, có cái vừa được bơm hơi, có cái đã nổ, hộp kim sắt còn bày loạn trên nền nhà, kim khí ánh lên đâu cũng thấy.

Ngô Sở Úy thỏa thích vẩy cổ tay trên một tấm bìa các tông, hiện tại cậu ta không trông chờ có thể xuyên qua lớp thủy tinh, chỉ cần xuyên qua tấm bìa các tông kia đâm vỡ bong bay là được.

"Tôi hỏi này... cậu đang làm gì đó ?"

Nghe thấy tiếng Khương Tiểu Soái, Ngô Sở Úy vui vẻ hưng phấn quay đầu qua, vừa thấy người trước mắt liền kinh hãi.

Tạo hình của Khương Tiểu Soái cực chất, cặp kính BLANC & ECLARE kiểu cổ điển gọng đen khung vuông, tóc xoăn nhuộm màu vàng, mặc âu phục ba lớp và giày da kiểu thể thao, làm Ngô Sở Úy chói mắt.

"Mẹ nó, anh làm gì đấy?"

Ngô Sở Úy cầm tay Khương Tiểu Soái xoay qua xoay lại, nhìn lên nhìn xuống từ mọi khía cạnh.

"Câu dẫn kẻ ngốc đó!" Khương Tiểu Soái vui vẻ đáp.

Ngô Sở Úy giật lấy nhúm tóc quăn của anh ta, nói: "Câu dẫn kẻ ngốc làm gì?"

"Chơi chứ còn làm gì." Khương Tiểu Soái nói: "Bây giờ tất cả mọi người trong phòng khám đã giúp tôi đóng cửa rồi, tôi có nhiều thời gian rảnh rỗi như thế, không câu dẫn kẻ ngốc thì làm gì nữa? Mấy hôm trước tôi nhìn thấy một cậu bé rất dễ thương ở quán bar, vừa mười sáu mười bảy tuổi, da căng mịn tràn trề sức sống, có thể vắt ra sữa luôn ấy."

Ngô Sở Úy hừ cười một tiếng: "Tôi thấy mặt anh cũng có khi vắt ra sữa đó, Quách tử phải vắt máu trên mặt anh luôn."

'Không có!' Khương Tiểu Soái nói không đến nơi đến chốn, "Anh ta cũng không còn hơi sức đó, tình yêu tay ba đã đủ cho anh ta bận rộn ngập đầu rồi.

Ngô Sở Úy im lặng không nói.

Khương Tiểu Soái phát hiện, trước kia cậu nói với Ngô Sở Úy chuyện của Quách Thành Vũ và Trì Sính, Ngô Sở Úy luôn coi thường cậu. Hôm nay nhắc lại chuyện này, Ngô Sở Úy lại không bày tỏ bất kỳ thái độ nào.

Lẽ nào cậu ta cuối cùng cũng chấp nhận cách nói này sao ?

"Này, không lẽ cậu cũng nhìn ra được manh mối gì rồi sao?" Khương Tiểu Soái hỏi.

Ngô Sở Úy ngoắc ngoắc ngón tay trỏ ,ý bảo Khương Tiểu Soái đến gần mình rồi đẩy ghế cho cậu ta ngồi trước máy tính, bỏ VCD vào máy tính, chiếu lại đoạn video ngày hôm đó cho Khương Tiểu Soái xem.

"Tôi không thấy trong video này có Quách Thành Vũ!" Khương Tiểu Soái nói khó hiểu.

Ngô Sở Úy tua đến phần cuối, cho Khương Tiểu Soái nghe đoạn cuối của video

Khương Tiểu Soái nghe xong cũng thần sắc đại biến.

"Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi." Khương Tiểu Soái đập mạnh lên bàn: "Hai người này quả nhiên có gian tình mà."

Ngô Sở Úy kể lại cho Khương Tiểu Soái nghe về những đoạn video mà cậu đã xem, hai thầy trò vứt bỏ chuyện cá nhân qua một bên, nằm sấp trên bàn bắt đầu khách quan phân tích chuyện này.

"Tôi cảm thấy khả năng Trì Sính thích Quách Thành Vũ rất cao..." Ngô Sở Úy nói, "Từ những đoạn video này, tôi lại hoàn toàn không cảm nhận được Quách tử có suy nghĩ đặc biệt với Trì Sính. Nếu anh thích anh em của anh, anh có thể bình tĩnh quay chụp cảnh ân ái của người đó với ai khác sao?"

"Chuyện này nếu là Quách tử thì rất có khả năng." Khương Tiểu Soái cằn nhằn: "Người này quá ác ma tà đạo, chuyện gì anh ta cũng làm ra được."

Ngô Sở Úy khinh thường suy luận của Khương Tiểu Soái: "Anh mới tiếp xúc thân mật với anh ta vài lần, đủ hiểu anh ta sao? Cũng chưa từng ngủ chung một chăn, anh có quyền gì lên tiếng nói người ta?"

"Ai nói hai chúng tôi chưa từng ngủ chung một chăn?" Khương Tiểu Soái uất hận gào mồm dựng lên.

Ngô Sở Úy bắt được bài liền truy hỏi : "Ngủ chung lúc nào hả? Quách tử chơi có tốt không? Hai người một lần làm mấy trận..?..."

Ánh mắt Khương Tiểu Soái sâu kín: "Vấn đề này lát thảo luận, chúng ta nói chuyện chính kia trước."

"Đừng a!" Ngô Sở Úy lòng như lửa đốt: "Tôi muốn nghe a! Chuyện lớn như vậy anh đều..."

"Uông Thạc!"

Hai chữ Uông Thạc kia , ngay tức khắc dập tắt độ hóng hớt của Ngô Sở Úy không thương tiếc.

Khương Tiểu Soái lại nói: "Tôi cảm thấy trước kia Uông Thạc và Trì Sính chia tay, chắc chắn có liên quan đến Quách Thành Vũ. Hoặc là do Quách Thành Vũ cố ý ngủ với Uông Thạc, để Trì Sính chia tay Uông Thạc. Hoặc là chính Uông Thạc cố ý sắp đặt ra chuyện hiểu lầm này, để Trì Sính và Quách Thành Vũ trở mặt thành thù, đây chính là hai khả năng."

Ngô Sở Úy ngay tức khắc cho một cái kết: "Chắc chắn là cái sau."

"Nói vậy thôi chứ cũng chưa chắc vì chưa có bằng chứng gì !" Khương Tiểu Soái thở dài: "Cậu cũng chỉ theo đoạn video để đoán, không có chứng cứ xác thực. Cho là cậu có lý do đầy đủ, nhưng Uông Thạc anh ta không thừa nhận thì cũng hết cách thôi! Biết đầu trước kia do chịu kích thích, xúc động không thể kìm được mà chạy đến dâng mông cho Quách tử thì sao ?''

"Hiện tại nói nguyên nhân không ý nghĩa nữa gì nữa." Ánh mắt Ngô Sở Úy trở nên vô cùng sắc bén: "Tôi chỉ muốn biết kết quả."

"Cậu cảm thấy sao?" Khương Tiểu Soái hỏi.

Ngô Sở Úy nói chắc như đinh đóng cột: "Không hề ngủ."

"Cho nên sao?" Khương Tiểu Soái tiếp tục hỏi.

Ngô Sở Úy ánh mắt nhấp nháy, "Cho nên tôi phải đem chân tướng sự thật điều tra ra, còn trả cho Quách Tử trong sạch."

"Cậu đừng quên." Khương Tiểu Soái thận trọng nhắc nhở: "Cậu trả trong sạch cho Quách tử, cũng chẳng khác nào đem hiểu lầm giữa Uông Thạc và Trì Sính giải trừ."

"Tôi biết chứ." Ngô Sở Úy mặt không đổi sắc: "Tôi muốn giải trừ hiểu lầm cho Uông Thạc, sau khi xem những đoạn video đó, tôi phát hiện tình cảm của Uông Thạc vô cùng sâu đậm dành cho Trì Sính, anh ta không thể phản bội Trì Sính."

"Uông Thạc không phải dạng lương thiện." Khương Tiểu Soái nói: "Cậu có từng nghe câu chuyện về người nông dân và con rắn chưa? Uông Thạc chính là con rắn đó, cậu đối tốt với anh ta, anh ta không những những báo đáp mà có thể nhân cơ hội quay lại cắn cậu."

Ngô Sở Úy thản nhiên nói: "Tôi sẽ làm cho anh ta khổ thể cắn được nữa."

Khương Tiểu Soái im lặng, không nói gì nữa.

Căn phòng chìm vào yên tĩnh,không khí bắt đầu chút nặng nề, đột nhiên một quả bóng bay nổ.

Mọi sự chú ý của Khương Tiểu Soái ngay liền bị phân tâm.

"Cậu rốt cuộc làm gì vậy? Luyện đâm bong bay? Sau này khi đi hội chùa sẽ chơi nhận thưởng hả?"

Ngô Sở Úy nhếch miệng cười: "Sao anh lại nghĩ tôi theo đuổi nghề đó ?"

Khương Tiểu Soái bật cười theo: "Vậy cậu dùng làm gì?"

Ngô Sở Úy kể lại chuyện hôm gặp thần tượng, và cả những gì đã thấy cho Khương Tiểu Soái, trong lời nói thỉnh thoảng lộ ra nồng đậm quý mến dành cho Uông Trẫm. Khương Tiểu Soái ho nhẹ: "Cậu đang nói về con người sao? Sao tôi nghe giống như cậu nói về Iron man vậy?"

"Nói như thế nào đây nhỉ?" Ngô Sở Úy không để ý, "Nếu anh nhìn thấy anh ta, sẽ không nghi ngờ trong lời tôi nói. Anh không biết anh ta khốc cỡ nào đâu. Ôi.. không thể dùng bất kỳ từ ngữ nào thể hiện được, chỉ có nghĩ đến thôi mà tôi muốn ngay lập tức đầu thai lại"

Khương Tiểu Soái ấn ấn ngực Ngô Sở Úy, hỏi: "Động lòng rồi hả ?."

Ngô Sở Úy úp mặt xuống bàn: "Không chắc lắm."

"Cậu không phải thật đi?"

Ngô Sở Úy cười nhưng không nói gì.

"Tôi bảo này, cậu đừng có ngu ngốc, nếu Trì Sính mà biết, cậu hối hận không kịp!"

"Có lẽ,trước khi tôi hối hận, anh ta đã không cần tôi nữa." Ngô Sở Úy dùng kim đâm lên bàn liên tục rồi nói tiếp: "Tôi chỉ đang cho anh ta một con đường đi, tránh đến lúc anh ta không tìm được lý do nào để đuổi tôi."

Khương Tiểu Soái có chút đau lòng.

"Tôi thấy tình cảm của Trì Sính dành cho cậu không thể là giả, bây giờ tôi vẫn nhớ lần cậu bị rắn cắn, những lời Trì Sính nói với cậu, lúc đó rất xúc động."

"Thực ra cũng không phải là giả." Ngô Sở Úy nói: 'Anh ta nói với tôi có thể động tâm can anh, những lời đó nói với người khác cũng có thể động tâm can tôi. Anh ta đối với ai cũng không phải giả, rốt cuộc đâu mới là thật, chỉ có trong lòng anh ta mới rõ nhất."

.............

Khương Tiểu Soái vừa đi chưa bao lâu, Trì Sính đã đến công ty của Ngô Sở Úy.

Lúc ấy Ngô Sở Úy vẫn ở phòng làm việc tập đâm bóng bay, tiếng nổ bộp bộp truyền thẳng xuống tầng dưới.

Thư ký đi từ tầng hai bước xuống, thấy Trì Sính liền lên tiếng chào.

Trì Sính gọi cô lại: "Tổng giám đốc của các người đâu?"

"Đang ở trong phòng làm việc."

"Đang làm gì vậy?" Trì Sính hỏi.

Thư ký muốn nói gì đó lại thôi, vì Ngô Sở Úy đã dặn dò cô trước, nếu Trì Sính hỏi, nhất định không được bảo cậu ta đang học đâm kim qua thủy tinh.

Trì Sính đã đoán được tám chín phần, lập tức đi thẳng lên tầng trên.

Đang đi lại có người chạy nhanh vượt qua anh ta, chạy thẳng đến phòng làm việc của Ngô Sở Úy.

Trì Sính nhanh chân hơn, túm cổ áo người muốn báo tin, ném sang lối cầu thang.

Sau đó, lặng lẽ mở cửa phòng làm việc.

Ngô Sở Úy đang tập luyện rất chú tâm, mắt nhìn không rời vào quả bong bay, hoàn toàn không phát hiện ra người phía sau.

Trì Sính trực tiếp tháo cà vạt, tay giữ sau cổ Ngô Sở Úy, dùng cà vạt bịt mắt cậu ta. Rồi lấy ga trải salon màu đen, bỏ Ngô Sở Úy quấn lại, lấy thắt lưng siết lại, vác lên đi ra ngoài.

Toàn bộ quá trình không quá ba phút.

Không ai biết Trì Sính mang theo Ngô Sở Úy đi, đều cho rằng Trì đại thiếu gia đích thân đến lấy hàng.

Trì Sính ấn Ngô Sở Úy vào xe, Ngô Sở Úy lúc này mới phản ứng lại kêu lớn.

"Anh... anh là ai hả? Anh muốn bắt cóc tôi sao?"

Trì Sính không nói gì, đen mặt khởi động xe.

Ngô Sở Úy nghe tiếng nổ máy, trong lòng càng hoảng.

"Tôi cho anh biết, 'Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục', nhưng anh không thể động đến tiền trong công ty của tôi. Không thể động đến nguồn vốn công ty của tôi, không có cửa đâu!"

Trì Sính muốn đập cho cái con người thà rằng bị bắt cóc cũng không chịu lòi ra một xu một hào nào này.

Im lặng một lát, Ngô Sở Úy lại mở miệng.

"Đại ca, sao tôi nghe tiếng thở của anh hơi quen tai nhỉ?"

Trì Sính vẫn im lặng.

Ngô Sở Úy lại hỏi: "Đại ca, anh có phải là người nhà Trì lão gia không?"

Trì Sính không nói gì.

"Không phải hả..." Ngô Sở Úy lại hỏi: "Vậy anh họ gì ?"

Trì Sính cuối cùng cũng mở miệng:

"Đồ."

Còn có họ hả? Ngô Sở Úy lại hỏi: "Vậy anh tên gì?"

"Phu" ( Dịch là * đồ tể * người mổ lợn)

"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện