Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 211: Thiên Long Cấm Ngục



Lâm Vũ Hinh và Dương Vân sắc mặt tái nhợt nhìn đến một màn này, trong lòng ngoài trừ cười khổ cũng chỉ có cười khổ, bọn hắn biết rõ cho dù cả đám bọn hắn gom lại một chút vẫn như cũ không có cách nào đối phó với người trước mắt.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, liền thấy được ý định từ bỏ trong mắt đối phương.

Đánh đến một bước này, bọn hắn căn bản là không có phần thắng, nếu không chạy thì chỉ có nước ở lại chịu ngược.

- Muốn đi? Muộn!

Vương Hạo Thần từ đầu đã không có ý định để cho bọn hắn rời đi, cho dù mấy người ngay từ đầu liền làm theo lời hắn nói, hắn cũng sẽ nửa đường xuất thủ trọng thương đối phương sau đó đem bọn họ bắt tới, dù sao hắn không có lý do gì để tin đối phương sau khi ra khỏi đây sẽ biết giữ mồm giữ miệng.

Kẻ cẩn thận như Vương Hạo Thần tự nhiên không có khả năng để cho kẻ khác có cơ hội quấy nhiễu chính mình.

Vừa nói, hắn vừa hướng về phía Ngọc Tiêu Phong hai vị nữ đệ tử đánh ra hai chưởng, đem các nàng đánh cho mất đi chiến lực, sau đó lại hướng Lâm Vũ Hinh và Dương Vân.

- Ngươi có ý gì? Chẳng nhẽ còn muốn đem chúng ta lưu lại?

Dương Vân sắc mặt trầm như nước, người trước mắt từ khi xuất hiện từng hành động nhìn qua đều vô cùng cuồng vọng khiến người khác nhìn không vừa mắt, thế nhưng thực lực của đối phương lại khiến bọn hắn cầm hắn không có cách nào.

Thực sự quá biệt khuất!

Vương Hạo Thần không nói, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, ý nghĩ không cần nói cũng biết.

- Sư đệ! Chúng ta xác thực không phải là đối thủ của ngươi, bất quá chỉ dựa vào một mình ngươi mà muốn lưu lại cả hai người chúng ta chỉ sợ có chút miễn cưỡng! Lại nói, chúng ta nói thế nào cũng là đồng môn, không cần phải làm đến mức như vậy đi?

Lâm Vũ Hinh bôi đi vết máu nơi khóe miệng, miễn cưỡng cười nói.

- Ngươi cho rằng như vậy?

Vương Hạo Thần mí mắt khẽ cụp xuống, chỉ thấy hắn hai tay cầm kiếm, trên thân bốc lên một cỗ thông thiên kiếm ý, ngàn vạn đạo kiếm khí tản mát đầy trời, hướng bốn phương tám hướng lao tới, ở trên không trung hóa thành một đạo thần long hư ảnh dài to lớn đến khó tin, trên thân long lân phát ra từng đạo kim quang chói mắt.

Long thân như hóa thành một tòa ngục giam, đem không gian đều phong tỏa, hết thảy đều bao phủ ở bên trong.

Thiên Long Kiếm Quyết đệ lục thức - Thiên Long Cấm Ngục!

Thiên Long Cấm Ngục là chiêu kiếm đặc biệt nhất trong chín thức Thiên Long Kiếm Quyết, nó không có năng lực tấn công hay phòng ngự, nhưng lại có được khả năng vây khốn kẻ địch, đồng thời áp chế thực lực của đối phương.

Đương nhiên, một chiêu này cũng khiến cho thể nội nguyên khí của Vương Hạo Thần tiêu hao rất lớn, gần như không kém hơn lúc hắn thi triển ra Kinh Thần Thối đệ thất thức - Thạch Phá Thiên Kinh Khí Cái Thế là bao nhiêu, vì thế không thể tùy tiện sử dụng, càng không thể trong thời gian dài vận dụng.

Thế nhưng Vương Hạo Thần cũng không có lo lắng, bởi vì hắn không cho rằng chính mình sẽ mất nhiều thời gian giải quyết hai người kia.

Dương Vân và Lâm Vũ Hinh sắc mặt lập tức đại biến, bởi vì bọn hắn cảm nhận được, thực lực của chính mình ở trong đạo lồng giam này vậy mà bị áp chế trọn vẹn hai thành.

- Ta đã nói, hôm nay các ngươi trốn không thoát!

Vương hạo Thần vừa nói vừa nâng lên Diệu Nhật Kiếm, chém ra một đạo thật dài kiếm khí.

- Hôm nay không đấu không được, chúng ta liên thủ mới có hi vọng! Hắn chỉ có một người, chúng ta hai người liên thủ không phải là một chút ưu thế cũng không có!

Lâm Vũ Hinh nhìn Dương Vân nghiêm túc nói.

- Bành!

Dương Vân trọng trọng gật đầu, một côn cứng rắn đánh tan đạo kiếm khí kia.

Nói thật, nếu là có thể, hắn sẽ lập tức chạy đi, đáng tiếc đối phương hiển nhiên không có lòng tốt như vậy, vì thế ngoài đầu hàng ra cũng chỉ có nước cùng đối phương đánh một trận, mà hai người đều là dạng người kiêu ngạo, sao lại chịu cúi đầu trước một kẻ tu vi nhìn qua còn thấp hơn chính mình?

Hai người tuy rằng biết rõ chính mình đánh không lại Vương Hạo Thần, thế nhưng cả hai đều không tin cho dù là mình muốn cùng đối phương cá chết lưới rách cũng không được.

- Các ngươi có ưu thế gì hử?

Vương Hạo Thần cười lạnh một tiếng, thân ảnh như một cơn gió lao đến phía trước hai người, một quyền không chút lưu tình hướng Lâm Vũ Hinh đánh tới.

Lâm Vũ Hinh hơi cắn môi, vội vàng vung kiếm lên chặn lại, thế nhưng là, coi như nàng ở vào thời kỳ đỉnh phong cũng không phải là đối thủ của Vương Hạo Thần, lúc này lại còn bị áp chế hai thành chiến lực, muốn cùng hắn chiến đấu càng lộ ra miễn cưỡng, quyền kiếm chỉ vừa đụng nhau, nàng đã bị chấn lui về phía sau, cả người khí huyết sôi trào không thôi, sắc mặt lại trắng bệch thêm một phần.

- Chút thực lực ấy cũng muốn phản kháng, các ngươi tự tìm cực khổ mới đúng!

Vương Hạo Thần lại đánh ra một chưởng, đem Dương vân một kích vỗ bay, trên ngực lưu lại một đạo đỏ rực chưởng ấn.

- Dương Vân, không muốn lưu thủ, nếu không hôm nay chúng ta không ai thoát được!

Lâm Vũ Hinh hét lớn một tiếng, sau đó nàng hai tay nhanh chóng kết ấn, khí thế trên người lập tức điên cuồng kéo lên, tuy rằng mỗi lần như vậy, sắc mặt của nàng sẽ lại càng trắng bệch thêm một phần.

Dương Vân cũng không dám lưu thủ, một lần nữa sử dụng loại kia hắn trước đó đã dùng qua bí pháp, lần này là toàn lực thôi động, cũng không quản chính mình sau đó sẽ phải trả bao nhiêu đại giới, khiến cho thực lực bạo tăng một mảng lớn.

Đương nhiên, đây đã là lần thứ hai hắn vận dụng bí pháp trong thời gian ngắn, chắc chắn không có khả năng chiến lâu, toàn lực bạo phát, nhiều nhất cũng chỉ có thể xuất ra một, hai kích mạnh nhất.

Ta toàn lực thu hút sự chú ý của hắn, ngươi tìm cơ hội cho hắn một kích chí mạng!

Dương Vân hướng Lâm Vũ Hinh truyền âm nói.

- Có thể!

Lâm Vũ Hinh gật đầu đáp ứng.

Dương Vân không do dự nữa, điều động toàn bộ lực lượng dồn vào hai tay, trên thân nổi đầy gân xanh, khí thế bá đạo hơn trước đó gấp mấy lần, đây là bởi vì vận dụng sức mạnh quá lớn dẫn đến thân thể quá tải.

- Giết!

Dương Vân hai mắt đỏ rực, đánh ra một côn mạnh nhất từ trước đến nay, khí thế như muốn phá toái sơn hà.

Cơ thể của hắn vào lúc này cũng có dấu hiệu nứt vỡ, rõ ràng là không chịu được gánh nặng lớn như vậy.

Ép hổ nhảy tường, ai cũng không được lợi.

- Thú vị!

Vương Hạo Thần cảm nhận được một chút uy hiếp, bất quá trong mắt hắn lại hiện lên vẻ hưng phấn, trước đó giao chiến thật không có bao nhiêu thú vị, lúc này mới có một điểm khiêu chiến.

Dương Vân người này cái khác không nói, nhưng một thân man lực đúng không tệ.

var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Bất quá, cũng chỉ thế thôi.

- Thạch Phá Thiên Kinh Khí Cái Thế!

Vương Hạo Thần đá ra một cước bá đạo tuyệt luân, tựa như một tia thanh trường thương đâm thẳng về phía trước, uy lực không gì cản nổi, khiến cho gió nổi mây phun.

- Oanh!

Một đạo âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, tiếp sau đó, chỉ thấy Dương Vân thân ảnh chật vật đến cực điểm bay ngược ra ngoài.

Dương Vân lúc này bộ dáng mười phần thê thảm, chỉ thấy hắn hổ khẩu rách toạc, hai cánh tay bị chấn đến chết lặng, cũng không biết gãy mấy bao nhiêu đốt xương, ngay cả thiết côn đều đánh rơi, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi.

Dương Vân trong lòng tuyệt vọng đến cực điểm, hắn không nghĩ tới chính mình thí mạng đánh ra một kích mạnh nhất vẫn không làm khó được đối phương, ngược lại còn bị đánh thành trọng thương, cái này còn như thế nào đánh?

Cả hai căn bản không cùng một cấp bậc.

Lại nói, lấy tình trạng của hắn lúc này, căn bản là vô lực tái chiến.

- Lâm Vũ Hinh! Ngươi còn không xuất thủ?

Dương Vân không gì sánh được tức giận, vốn dĩ hắn cho là, Lâm Vũ Hinh sẽ nhân lúc hắn cùng Vương Hạo Thần liều mạng mà xuất thủ ám toán người sau, ai biết đối phương vậy mà không có động tĩnh, hại hắn thí mạng một lần vô dụng.

Thế nhưng là, Dương Vân chỉ vừa mới đưa mắt nhìn qua bên kia, liền thấy được một màn khiến hắn suýt nữa tức chết.

Chỉ thấy cái kia Lâm Vũ Hinh vận dụng bí pháp đề thăng thực lực về sau, không có đối với Vương Hạo Thần xuất thủ, mà hướng bên ngoài toàn lực chạy đi, tốc độ nhanh đến kinh người.

- Tiện nhân! Ngươi vô sỉ!

Dương Vân không nhịn được gào thét một tiếng, hắn một lần nữa bị nàng đùa bỡn.

Thì ra Lâm Vũ Hinh nào có ý định cùng Dương Vân liên thủ liều một trận chiến, nàng chẳng qua chỉ là muốn lợi dụng hắn kiềm chế lại Vương Hạo Thần, còn bản thân nàng thì chớp lấy thời cơ muốn phá vỡ lồng giam chạy ra ngoài.

Nàng không ngốc, cũng không cho rằng mình và Dương Vân liên thủ sẽ có năng lực cùng Vương Hạo Thần liều mạng, dựa vào nàng thực lực đối với Vương Hạo Thần không có một chút uy hiếp nào, chỉ có chạy ra ngoài mới còn có cơ hội gây phiền toái cho hắn.

Vương Hạo Thần nao nao, hắn cũng không nghĩ tới, Lâm Vũ Hinh nữ nhân này tâm cơ lại thâm trầm đến như vậy, ngay cả hắn đều bị nàng qua mặt.

Trước đó nàng lớn tiếng đòi cùng với Dương Vân liên thủ, mục đích hẳn là muốn nói cho hắn nghe a.

- Đồng đội của ngươi ngược lại rất thông minh!

Vương Hạo Thần nhìn Dương Vân cười nhạo nói.

Hắn đối với Lâm Vũ Hinh biểu hiện thực ra không có gì phản cảm, bởi vì nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy.

Dù sao Lâm Vũ Hinh và Dương Vân quan hệ chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, còn nói cái gì nghĩa khí?

Cũng chỉ có Dương Vân tên ngu ngốc này mới giữ nguyên ý định muốn chiến đấu đến cùng với người mà mình không thể thắng.

Lâm Vũ Hinh hành động nhìn qua không đẹp mắt, bất quá Vương Hạo Thần lại thấy nàng rất thực dụng, cũng rất khôn ngoan, đây là điểm khiến hắn đối với nàng vừa thưởng thức vừa thận trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện