Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư!
Chương 7
Động tĩnh trêи quãng trường Lâm Sơ Vân đã không còn tinh lực đi quản. Trong mắt người khác, y là truyền âm xong nên đi. Chỉ có Lâm Sơ Vân biết, đứt đoạn ở đó là vì y không còn linh lực!
Linh lực còn sót lại trong cơ thể bị áp bức không còn một mảnh. Cảm giác đói khát quen thuộc chậm rãi xuất hiện. Tiểu hắc miêu đem mình co thành một cục, đói đến mức không nhịn được bắt đầu gậm đuôi.
Đuôi tuy rằng có thể gặm có thể cắn nhưng không thể ăn. Trừ bỏ lông đầy miệng, Lâm Sơ Vân cái gì không nếm được.
Sao còn chưa tới...
Thời điểm Lâm Sơ Vân hoài nghi bản thân lại muốn ngất, Phong Hề Hành rốt cuộc đemy từ trong lòng ngực ra. Lâm Sơ Vân còn chưa thấy rõ mình đang ở đâu, trước tiên bổ nhào lên người Phong Hề Hành, cái đuôi nhỏ cựa quậy hơi vội vàng " Meow meow meow "
Mau mau. Vi sư sắp đói chết rồi!
Trong tay Phong Hề Hành từ sớm đã chuẩn bị tốt băng linh, thấy thế trực tiếp nhét vào miệng y. Lâm Sơ Vân ăn ngấu nghiến, cảm nhận được linh khí hòa tan trong người mới xem như sống dậy lần nữa.
Bất quá... Sao y cảm thấy mình giống như tiểu yêu tinh. Chẳng qua tiểu yêu hút tinh khí, còn y hút linh lực.
Lâm Sơ Vân bất đắc dĩ xoa mặt, đem suy nghĩ miên mang ném sang một bên, xoay người nhìn bốn phía.
Hai người họ hình như ở trong sơn động. Bên trong rất tối, chỉ có Dạ minh châu được Phong Hề Hành để ở một bên tỏa ra ánh sáng mỏng manh. Vách tường tứ phía đều là hoa văn kỳ quái. Trêи đất là những hòn đá lớn bé có đủ. Còn có vết đao kiếm chém qua.
" Meow meow "
Những người khác đâu?
Thấy mèo con khôi phục tinh thần, Phong Hề Hành mới âm thầm thở nhẹ ra. Vừa rồi Lâm Sơ Vân trong ngực hắn, cơ hồ không có động tĩnh. Nếu không phải còn cảm nhận được một chút nhiệt độ cơ thể. Phong Hề Hành có khả năng không quan tâm đến những người khác ở đây mà trực tiếp cho Lâm Sơ Vân băng tinh.
Phát hiện Lâm Sơ Vân còn tìm những đệ tử khác, ánh mắt Phong Hề Hành hơi trầm xuống, ôn hòa giải thích: " Đi rời ra "
Tiểu hắc miêu phe phẩy đuôi, ngẩng đầu nhìn hắn. Phong Hề Hành lại trực tiếp bắt người, đem y ôm vào ngực, hướng sâu trong động mà đi.
Lâm Sơ Vân còn đang chờ Phong Hề Hành nói tiếp, cái đuôi cứng lại rồi.
Không phải. Vậy liền không có?
Phong Hề Hành chỉ là có chút bất mãn khi mèo con đem lực chú ý đặt trêи người kẻ khác. Đặc biệt những kẻ đó còn có Bạch Lăng. Trầm mặc một lúc, hắn vẫn là thấp giọng giải thích một chút.
Lúc ấy sau khi Lâm Sơ Vân kết thúc truyền âm. Chúc Viêm cũng không hỏi nhiều, chỉ là mắt nhìn Phong Hề Hành hơi cổ quái rồi lấy tín vật để tiến vào Lôi động.
Tín vật yêu cầu Nguyên Anh tu sĩ kϊƈɦ hoạt. Sau khi kϊƈɦ hoạt, trêи không xuất hiện cửa vào. Để công bằng, những đệ tử tiến vào động phủ sẽ bị truyền tống ngẫu nhiên. Có khả năng trước mặt trực tiếp xuất hiện bảo vật. Cũng có khả năng vừa rơi xuống đã bị quái vật một ngụm ăn luôn.
Phong Hề Hành chính là bị truyền tống đến trong hang động này. Còn những người khác, hắn không biết ở đâu.
Lâm Sơ Vân lắc đuôi, nhanh như chóp nhảy từ trong ngực lên vai. Phong Hề Hành tuy rằng mới 16 tuổi những vai rộng chân dài, y ngồi xổm bên trêи rất vững chắc, một chút cũng không ngã.
Phong Hề Hành thấy y ngồi xổm thoải mái liền cam chịu vị trí mới này.
Hang động này rất lớn, Phong Hề Hành đi bên trong một hồi lâu vẫn chưa thấy điểm cuối. Lâm Sơ Vân bắt đầu ngồi xổm tư thế còn tiêu chuẩn, chậm rãi nằm sấp xuống, bắt đầu lười biếng vẫy đuôi.
" Meow "
Còn muốn bao lâu a ~
Phong Hề Hành một tay xoa xoa tiểu hắc miêu đang buồn chán, một tay nắm Dạ minh châu tiếp tục tiến lên. Thấy thế, Lâm Sơ Vân chỉ có thể bất đắc dĩ nằm sấp, đem đầu nhỏ gối lên chân trước, hướng về phía hai bên vách đá phát ngốc.
Để không rớt xuống, y đem đuôi choàng qua cổ Phong Hề Hành. Nhìn từ xa, Phong Hề Hành trông như đeo một cái vòng cổ màu đen.
Phong Hề Hành bất đắc dĩ, thuận tay khảy đuôi hai cái. Hiện tại Lâm Sơ Vân đối với việc đồ đệ thích chơi đuôi của mình đã thấy quen. Nhưng đuôi không quen! Cái đuôi vẫn muốn tỏ vẻ một chút mình rất bất mãn.
Cho nên... Đuôi lạch cạch đánh lên khóe môi Phong Hề Hành.
Bốn bỏ năm lên. Chính là đánh mặt tiểu đồ đệ.
Phong Hề Hành còn chưa phản ứng lại. Tiểu hắc miêu nguyên bản an phận ngốc trêи vai, nhanh như chớp chui vào trong áo của hắn, toàn bộ cơ thể co thành một cục, cái đuôi thì gắt gao ôm vào trong người.
Giống như... Sợ hắn đem đuôi trộm đi.
Phong Hề Hành nhướng mày, duỗi tay nhéo sau cổ tiểu nãi miêu, xách y từ trong ngực ra.
Lâm Sơ Vân như bị điểm huyệt, hai chân trước co lại không dám cử động. Miêu đồng xanh biếc tràn đầy kinh hoảng. Bởi vì quá sợ hãi, hai tai cụp ra phía sau, đuôi cũng cuộn lại trước bụng nhỏ.
" Meow " Lâm Sơ Vân muốn xin được khoan hồng.
Phong Hề Hành một tay xách tiểu nãi miêu, một tay nhẹ nhàng chạm chóp đuôi, bắt đầu nghiêm túc suy xét: " Đuôi mèo... Không biết ăn ngon không? "
Miêu đồng như chịu kinh hách, đột nhiên mở to, đồng tử lúc đầu tròn vo co lại.
Thấy Lâm Sơ Vân không dám tin nhưng rõ bộ dạng là đã tin. Phong Hề Hành chung quy không nhịn được, xì một cái cười ra tiếng. Hắn nhẹ nhàng xoa lỗ tai y, đem tai dựng đứng lên: " Sư tôn yên tâm. Phong Hề Hành sao có thể ăn sư tôn "
Lâm Sơ Vân bán tín bán nghi nhìn Phong Hề Hành, thấy hắn quả thật không muốn ăn đuôi của mình mới có chút buồn bực kêu một tiếng. Quay về trong áo không phản ứng nữa.
Phong Hề Hành vuốt ve y hai cái, biết là mình đùa quá trớn nên cũng không mạnh mẽ đem y ôm ra. Mà một bên đi lên một bên nhỏ giọng hống.
" Sư tôn đừng giận. Là đồ nhi sai. Sư tôn muốn phạt thế nào cũng được. Hề Hành tuyệt đối sẽ không... " Hắn đột nhiên im bặt, cũng không tiến tới phía trước.
Lâm Sơ Vân cảm giác được cơ thể Phong Hề Hành trong nháy mắt căng cứng. Y vừa định ngó đầu thăm dò liền bị Phong Hề Hành ép trở về. Tuy rằng chỉ trong chớp mắt nhưng y vẫn ngửi được mùi vị tanh hôi như bùn.
Cẩn thận nghe. Hô hấp Phong Hề Hành cũng dồn dập hơn. Trừ cái này ra, còn có thanh âm khác rất nhỏ ở xung quanh thoắt ẩn thoắt hiện.
Lông trêи người Lâm Sơ Vân hơi dựng lên, dựng tai nổ lực nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Đá trêи đất bị cái gì đó tác động, ẩn ẩn phát ra âm thanh, còn có...
" Tê ----- "
Phong Hề Hành đột nhiên nhảy về phía sau né tránh công kϊƈɦ. Lâm Sơ Vân trong ngực cũng bị kéo theo, trực tiếp bang một tiếng đụng ngực hắn. Tiểu hắc miêu bị đâm ngã trái ngã phải thiếu chút nữa từ vạt áo rớt xuống trong quần áo.
Là rắn.
Lâm Sơ Vân không rảnh lo đầu bị đâm đau. Thừa dịp Phong Hề Hành không chú ý, ló đầu từ trong áo ra.
Dạ minh châu đã vỡ, mất đi nguồn sáng toàn bộ hang động lâm vào một mảnh tối đen. Đồng vật họ mèo trong bóng tối có thị lực rất mạnh nên Lâm Sơ Vân có thể rõ ràng nhìn ra, trước người Phong Hề Hành không quá 5 mét là một con mãng xà rất lớn.
Mãng xà cuốn tròn lại cơ hồ chặn hết cửa động, lưỡi rắn trong bóng tối ngẫu nhiên lóe lên, xà đồng đỏ tươi dừng trêи người Phong Hề Hành, tràn đầu ý nghĩ bạo ngược.
Lâm Sơ Vân tin chắc, con rắn này có thể một ngụm đen y nuốt xuống. May mắn mãng xà còn chưa phát hiện sự tồn tại của Lâm Sơ Vân, xà đồng vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Phong Hề Hành.
Tiểu đồ đệ không biết thắng được không.
Lâm Sơ Vân có chút sầu lại chỉ có thể an tĩnh trốn. Nhưng nếu y cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, mãng xà căn bản không có ý tiến công mà là cảm giác được nguy hiểm nên muốn đem địch nhân dọa đi.
Ngược lại y cho rằng tiểu đồ đệ sẽ sợ hãi, ý cười trêи mặt không chỉ không biến mất mà còn thêm sâu.
Cuối cùng, mãng xà biết mình không có khả năng đem nhân loại đáng sợ này dọa đi. Chỉ có thể đứng thẳng người, đầu rắn to lớn vọt lại muốn trực tiếp nuốt Phong Hề Hành vào bụng.
Phong Hề Hành lại nghiêng người né tránh công kϊƈɦ, lúc này, linh kiếm trong tay hắn đã rút ra. Mũi kiếm sắc bén không lưu tình hướng tới thân rắn. Nhưng chỉ có thể đâm một đoạn nhỏ thì bị da rắn cản lại.
Mãng xà dùng sức vung. Vang lên một tiếng nhỏ, mũi kiến trực tiếp gãy.
Trước mắt Lâm Sơ Vân tối sầm, quả thật muốn đánh chết mình.
Đệ tử trong tông môn, trước kia rèn ra linh kiếm chuyên dụng đều là dùng linh kiếm đã thống nhất trong tông.
Loại linh kiếm đó chém chút linh thú cấp thấp còn có thể. Con cự mãng này rõ ràng sắp Kết Đan. Hơn nữa phòng ngự của yêu tu vốn cao. Tính toán như thế, gần như tương đương với Kim Đan sơ kỳ tu sĩ. Cái loại linh kiếm bình thường này sao có khả năng phá phòng ngự của nó.
Sớm biết trước y đã tìm cho tiểu đồ đệ một thanh kiếm.
Mãng xà cũng ý thức được đây là cơ hội của nó, không rảnh lo thân rắn đau nhức, quay đầu liền cắn lên người Phong Hề Hành. Miệng rắn tanh hôi trong nháy mắt tiến đến trước mặt Phong Hề Hành, rắn năng sắc bén sắp cắn xuống.
Tiểu hắc miêu trực tiếp tạc mao: " Meowww "
Một đạo hắc ảnh không ai chú ý trong động phủ chợt lóe lên, sắc mặt Phong Hề Hành đang bình tĩnh cũng thay đổi, luồng ấm áp an tĩnh vẫn luôn ở trước ngực đột nhiên biến mất.
Cự xà căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ cảm thấy mắt đột nhiên đau đến tê tâm liệt phế, động tác muốn cắn người cũng ngừng lại, rơi xuống thật mạnh.
Lâm Sơ Vân lần này xông ra quá mạnh, sau khi trảo thương mắt mãng xà thì không khống chế được phương hướng. Chỉ có thể ở trêи không, dùng đuôi điều chỉnh tư thế một chút, trực tiếp đụng vào vách đá.
Đau đau đau...
Y còn chưa kịp kêu một tiếng đã rơi tiếp thật mạnh xuống đất.
Double kill.
" Ô... " Cũng đau quá rồi! Lâm Sơ Vân hoài nghi đuôi có phải hay không đứt mất rồi!
Cự xà mất đi thị lực không ngừng quay cuồng trêи đất. Phong Hề Hành lại không muốn phản ứng với nó, ánh mắt nôn nóng đảo chung quanh.
" Sư tôn? "
Nhưng mà cự xà làm ra âm thanh quá lớn, hắn không thể nghe bất luận âm thanh gì của Lâm Sơ Vân. Phong Hề Hành không hề lưu tình, từ linh lực tạo ra băng kiếm đâm xuyên đầu mãng xà, đem nó đóng đinh xuống đất.
Cự mãng giãy giụa lần cuối rồi hoàn toàn bất động.
Hang động lại an tĩnh, ánh mắt Phong Hề Hành gắt gao nhìn chằm chằm bốn phía. Mỗi lần thế này, hắn rất muốn đem lông của Lâm Sơ Vân biến thành màu trắng.
" Sư tôn? " Phong Hề Hành thấp giọng gọi.
" Sư tôn, người ở đâu? "
Trong hang không có tiếp trả lời, ngoài tiếng hít thở thì không nghe được gì nữa. Ánh sáng trong mắt Phong Hề Hành ngày càng nhạt, trêи mặt chậm rãi hiện ra một vệt đen.
" Meow... Ô " Tiếng kêu nhẹ nhàng phảng phất như ảo giác trong góc vang lên.
Vệt đen trêи mặt Phong Hề Hành nhanh chóng thối lui. Hắn đột nhiên nhìn về hướng phát ra âm thanh, bay qua nhanh rồi quỳ xuống, rốt cuộc phát tiểu hắc miêu nằm kế hòn đá.
Lâm Sơ Vân thoạt nhìn tình huống thật không tốt, đuôi dừng trêи hòn đá, miêu đồng luôn có thần híp lại một nửa. Chân trước trắng tinh cũng dính máu. Không biết là máu của cự xà hay là bản thân Lâm Sơ Vân bị thương.
Phong Hề Hành nhẹ nhàng đem y bế lên. Sợ động tác của mình quá mạnh làm thương thế của y càng nặng thêm.
Lâm Sơ Vân để ý. Tay tiểu đồ đệ đang ôm mình run nhè nhẹ.
Xem ra mình dọa đến tiểu đồ đệ.
Trong lòng Lâm Sơ Vân có chút áy náy. Nhưng nếu quay lại lần nữa y vẫn làm như vậy, y không có cách nhìn tiểu đồ đệ bị cắn. Nghĩ nghĩ, Lâm Sơ Vân cẩn thận thăm dò, nãi thanh nãi khí kêu: " Meow "
Đừng sợ. Vi sư không sao.
Linh lực còn sót lại trong cơ thể bị áp bức không còn một mảnh. Cảm giác đói khát quen thuộc chậm rãi xuất hiện. Tiểu hắc miêu đem mình co thành một cục, đói đến mức không nhịn được bắt đầu gậm đuôi.
Đuôi tuy rằng có thể gặm có thể cắn nhưng không thể ăn. Trừ bỏ lông đầy miệng, Lâm Sơ Vân cái gì không nếm được.
Sao còn chưa tới...
Thời điểm Lâm Sơ Vân hoài nghi bản thân lại muốn ngất, Phong Hề Hành rốt cuộc đemy từ trong lòng ngực ra. Lâm Sơ Vân còn chưa thấy rõ mình đang ở đâu, trước tiên bổ nhào lên người Phong Hề Hành, cái đuôi nhỏ cựa quậy hơi vội vàng " Meow meow meow "
Mau mau. Vi sư sắp đói chết rồi!
Trong tay Phong Hề Hành từ sớm đã chuẩn bị tốt băng linh, thấy thế trực tiếp nhét vào miệng y. Lâm Sơ Vân ăn ngấu nghiến, cảm nhận được linh khí hòa tan trong người mới xem như sống dậy lần nữa.
Bất quá... Sao y cảm thấy mình giống như tiểu yêu tinh. Chẳng qua tiểu yêu hút tinh khí, còn y hút linh lực.
Lâm Sơ Vân bất đắc dĩ xoa mặt, đem suy nghĩ miên mang ném sang một bên, xoay người nhìn bốn phía.
Hai người họ hình như ở trong sơn động. Bên trong rất tối, chỉ có Dạ minh châu được Phong Hề Hành để ở một bên tỏa ra ánh sáng mỏng manh. Vách tường tứ phía đều là hoa văn kỳ quái. Trêи đất là những hòn đá lớn bé có đủ. Còn có vết đao kiếm chém qua.
" Meow meow "
Những người khác đâu?
Thấy mèo con khôi phục tinh thần, Phong Hề Hành mới âm thầm thở nhẹ ra. Vừa rồi Lâm Sơ Vân trong ngực hắn, cơ hồ không có động tĩnh. Nếu không phải còn cảm nhận được một chút nhiệt độ cơ thể. Phong Hề Hành có khả năng không quan tâm đến những người khác ở đây mà trực tiếp cho Lâm Sơ Vân băng tinh.
Phát hiện Lâm Sơ Vân còn tìm những đệ tử khác, ánh mắt Phong Hề Hành hơi trầm xuống, ôn hòa giải thích: " Đi rời ra "
Tiểu hắc miêu phe phẩy đuôi, ngẩng đầu nhìn hắn. Phong Hề Hành lại trực tiếp bắt người, đem y ôm vào ngực, hướng sâu trong động mà đi.
Lâm Sơ Vân còn đang chờ Phong Hề Hành nói tiếp, cái đuôi cứng lại rồi.
Không phải. Vậy liền không có?
Phong Hề Hành chỉ là có chút bất mãn khi mèo con đem lực chú ý đặt trêи người kẻ khác. Đặc biệt những kẻ đó còn có Bạch Lăng. Trầm mặc một lúc, hắn vẫn là thấp giọng giải thích một chút.
Lúc ấy sau khi Lâm Sơ Vân kết thúc truyền âm. Chúc Viêm cũng không hỏi nhiều, chỉ là mắt nhìn Phong Hề Hành hơi cổ quái rồi lấy tín vật để tiến vào Lôi động.
Tín vật yêu cầu Nguyên Anh tu sĩ kϊƈɦ hoạt. Sau khi kϊƈɦ hoạt, trêи không xuất hiện cửa vào. Để công bằng, những đệ tử tiến vào động phủ sẽ bị truyền tống ngẫu nhiên. Có khả năng trước mặt trực tiếp xuất hiện bảo vật. Cũng có khả năng vừa rơi xuống đã bị quái vật một ngụm ăn luôn.
Phong Hề Hành chính là bị truyền tống đến trong hang động này. Còn những người khác, hắn không biết ở đâu.
Lâm Sơ Vân lắc đuôi, nhanh như chóp nhảy từ trong ngực lên vai. Phong Hề Hành tuy rằng mới 16 tuổi những vai rộng chân dài, y ngồi xổm bên trêи rất vững chắc, một chút cũng không ngã.
Phong Hề Hành thấy y ngồi xổm thoải mái liền cam chịu vị trí mới này.
Hang động này rất lớn, Phong Hề Hành đi bên trong một hồi lâu vẫn chưa thấy điểm cuối. Lâm Sơ Vân bắt đầu ngồi xổm tư thế còn tiêu chuẩn, chậm rãi nằm sấp xuống, bắt đầu lười biếng vẫy đuôi.
" Meow "
Còn muốn bao lâu a ~
Phong Hề Hành một tay xoa xoa tiểu hắc miêu đang buồn chán, một tay nắm Dạ minh châu tiếp tục tiến lên. Thấy thế, Lâm Sơ Vân chỉ có thể bất đắc dĩ nằm sấp, đem đầu nhỏ gối lên chân trước, hướng về phía hai bên vách đá phát ngốc.
Để không rớt xuống, y đem đuôi choàng qua cổ Phong Hề Hành. Nhìn từ xa, Phong Hề Hành trông như đeo một cái vòng cổ màu đen.
Phong Hề Hành bất đắc dĩ, thuận tay khảy đuôi hai cái. Hiện tại Lâm Sơ Vân đối với việc đồ đệ thích chơi đuôi của mình đã thấy quen. Nhưng đuôi không quen! Cái đuôi vẫn muốn tỏ vẻ một chút mình rất bất mãn.
Cho nên... Đuôi lạch cạch đánh lên khóe môi Phong Hề Hành.
Bốn bỏ năm lên. Chính là đánh mặt tiểu đồ đệ.
Phong Hề Hành còn chưa phản ứng lại. Tiểu hắc miêu nguyên bản an phận ngốc trêи vai, nhanh như chớp chui vào trong áo của hắn, toàn bộ cơ thể co thành một cục, cái đuôi thì gắt gao ôm vào trong người.
Giống như... Sợ hắn đem đuôi trộm đi.
Phong Hề Hành nhướng mày, duỗi tay nhéo sau cổ tiểu nãi miêu, xách y từ trong ngực ra.
Lâm Sơ Vân như bị điểm huyệt, hai chân trước co lại không dám cử động. Miêu đồng xanh biếc tràn đầy kinh hoảng. Bởi vì quá sợ hãi, hai tai cụp ra phía sau, đuôi cũng cuộn lại trước bụng nhỏ.
" Meow " Lâm Sơ Vân muốn xin được khoan hồng.
Phong Hề Hành một tay xách tiểu nãi miêu, một tay nhẹ nhàng chạm chóp đuôi, bắt đầu nghiêm túc suy xét: " Đuôi mèo... Không biết ăn ngon không? "
Miêu đồng như chịu kinh hách, đột nhiên mở to, đồng tử lúc đầu tròn vo co lại.
Thấy Lâm Sơ Vân không dám tin nhưng rõ bộ dạng là đã tin. Phong Hề Hành chung quy không nhịn được, xì một cái cười ra tiếng. Hắn nhẹ nhàng xoa lỗ tai y, đem tai dựng đứng lên: " Sư tôn yên tâm. Phong Hề Hành sao có thể ăn sư tôn "
Lâm Sơ Vân bán tín bán nghi nhìn Phong Hề Hành, thấy hắn quả thật không muốn ăn đuôi của mình mới có chút buồn bực kêu một tiếng. Quay về trong áo không phản ứng nữa.
Phong Hề Hành vuốt ve y hai cái, biết là mình đùa quá trớn nên cũng không mạnh mẽ đem y ôm ra. Mà một bên đi lên một bên nhỏ giọng hống.
" Sư tôn đừng giận. Là đồ nhi sai. Sư tôn muốn phạt thế nào cũng được. Hề Hành tuyệt đối sẽ không... " Hắn đột nhiên im bặt, cũng không tiến tới phía trước.
Lâm Sơ Vân cảm giác được cơ thể Phong Hề Hành trong nháy mắt căng cứng. Y vừa định ngó đầu thăm dò liền bị Phong Hề Hành ép trở về. Tuy rằng chỉ trong chớp mắt nhưng y vẫn ngửi được mùi vị tanh hôi như bùn.
Cẩn thận nghe. Hô hấp Phong Hề Hành cũng dồn dập hơn. Trừ cái này ra, còn có thanh âm khác rất nhỏ ở xung quanh thoắt ẩn thoắt hiện.
Lông trêи người Lâm Sơ Vân hơi dựng lên, dựng tai nổ lực nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Đá trêи đất bị cái gì đó tác động, ẩn ẩn phát ra âm thanh, còn có...
" Tê ----- "
Phong Hề Hành đột nhiên nhảy về phía sau né tránh công kϊƈɦ. Lâm Sơ Vân trong ngực cũng bị kéo theo, trực tiếp bang một tiếng đụng ngực hắn. Tiểu hắc miêu bị đâm ngã trái ngã phải thiếu chút nữa từ vạt áo rớt xuống trong quần áo.
Là rắn.
Lâm Sơ Vân không rảnh lo đầu bị đâm đau. Thừa dịp Phong Hề Hành không chú ý, ló đầu từ trong áo ra.
Dạ minh châu đã vỡ, mất đi nguồn sáng toàn bộ hang động lâm vào một mảnh tối đen. Đồng vật họ mèo trong bóng tối có thị lực rất mạnh nên Lâm Sơ Vân có thể rõ ràng nhìn ra, trước người Phong Hề Hành không quá 5 mét là một con mãng xà rất lớn.
Mãng xà cuốn tròn lại cơ hồ chặn hết cửa động, lưỡi rắn trong bóng tối ngẫu nhiên lóe lên, xà đồng đỏ tươi dừng trêи người Phong Hề Hành, tràn đầu ý nghĩ bạo ngược.
Lâm Sơ Vân tin chắc, con rắn này có thể một ngụm đen y nuốt xuống. May mắn mãng xà còn chưa phát hiện sự tồn tại của Lâm Sơ Vân, xà đồng vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Phong Hề Hành.
Tiểu đồ đệ không biết thắng được không.
Lâm Sơ Vân có chút sầu lại chỉ có thể an tĩnh trốn. Nhưng nếu y cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, mãng xà căn bản không có ý tiến công mà là cảm giác được nguy hiểm nên muốn đem địch nhân dọa đi.
Ngược lại y cho rằng tiểu đồ đệ sẽ sợ hãi, ý cười trêи mặt không chỉ không biến mất mà còn thêm sâu.
Cuối cùng, mãng xà biết mình không có khả năng đem nhân loại đáng sợ này dọa đi. Chỉ có thể đứng thẳng người, đầu rắn to lớn vọt lại muốn trực tiếp nuốt Phong Hề Hành vào bụng.
Phong Hề Hành lại nghiêng người né tránh công kϊƈɦ, lúc này, linh kiếm trong tay hắn đã rút ra. Mũi kiếm sắc bén không lưu tình hướng tới thân rắn. Nhưng chỉ có thể đâm một đoạn nhỏ thì bị da rắn cản lại.
Mãng xà dùng sức vung. Vang lên một tiếng nhỏ, mũi kiến trực tiếp gãy.
Trước mắt Lâm Sơ Vân tối sầm, quả thật muốn đánh chết mình.
Đệ tử trong tông môn, trước kia rèn ra linh kiếm chuyên dụng đều là dùng linh kiếm đã thống nhất trong tông.
Loại linh kiếm đó chém chút linh thú cấp thấp còn có thể. Con cự mãng này rõ ràng sắp Kết Đan. Hơn nữa phòng ngự của yêu tu vốn cao. Tính toán như thế, gần như tương đương với Kim Đan sơ kỳ tu sĩ. Cái loại linh kiếm bình thường này sao có khả năng phá phòng ngự của nó.
Sớm biết trước y đã tìm cho tiểu đồ đệ một thanh kiếm.
Mãng xà cũng ý thức được đây là cơ hội của nó, không rảnh lo thân rắn đau nhức, quay đầu liền cắn lên người Phong Hề Hành. Miệng rắn tanh hôi trong nháy mắt tiến đến trước mặt Phong Hề Hành, rắn năng sắc bén sắp cắn xuống.
Tiểu hắc miêu trực tiếp tạc mao: " Meowww "
Một đạo hắc ảnh không ai chú ý trong động phủ chợt lóe lên, sắc mặt Phong Hề Hành đang bình tĩnh cũng thay đổi, luồng ấm áp an tĩnh vẫn luôn ở trước ngực đột nhiên biến mất.
Cự xà căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ cảm thấy mắt đột nhiên đau đến tê tâm liệt phế, động tác muốn cắn người cũng ngừng lại, rơi xuống thật mạnh.
Lâm Sơ Vân lần này xông ra quá mạnh, sau khi trảo thương mắt mãng xà thì không khống chế được phương hướng. Chỉ có thể ở trêи không, dùng đuôi điều chỉnh tư thế một chút, trực tiếp đụng vào vách đá.
Đau đau đau...
Y còn chưa kịp kêu một tiếng đã rơi tiếp thật mạnh xuống đất.
Double kill.
" Ô... " Cũng đau quá rồi! Lâm Sơ Vân hoài nghi đuôi có phải hay không đứt mất rồi!
Cự xà mất đi thị lực không ngừng quay cuồng trêи đất. Phong Hề Hành lại không muốn phản ứng với nó, ánh mắt nôn nóng đảo chung quanh.
" Sư tôn? "
Nhưng mà cự xà làm ra âm thanh quá lớn, hắn không thể nghe bất luận âm thanh gì của Lâm Sơ Vân. Phong Hề Hành không hề lưu tình, từ linh lực tạo ra băng kiếm đâm xuyên đầu mãng xà, đem nó đóng đinh xuống đất.
Cự mãng giãy giụa lần cuối rồi hoàn toàn bất động.
Hang động lại an tĩnh, ánh mắt Phong Hề Hành gắt gao nhìn chằm chằm bốn phía. Mỗi lần thế này, hắn rất muốn đem lông của Lâm Sơ Vân biến thành màu trắng.
" Sư tôn? " Phong Hề Hành thấp giọng gọi.
" Sư tôn, người ở đâu? "
Trong hang không có tiếp trả lời, ngoài tiếng hít thở thì không nghe được gì nữa. Ánh sáng trong mắt Phong Hề Hành ngày càng nhạt, trêи mặt chậm rãi hiện ra một vệt đen.
" Meow... Ô " Tiếng kêu nhẹ nhàng phảng phất như ảo giác trong góc vang lên.
Vệt đen trêи mặt Phong Hề Hành nhanh chóng thối lui. Hắn đột nhiên nhìn về hướng phát ra âm thanh, bay qua nhanh rồi quỳ xuống, rốt cuộc phát tiểu hắc miêu nằm kế hòn đá.
Lâm Sơ Vân thoạt nhìn tình huống thật không tốt, đuôi dừng trêи hòn đá, miêu đồng luôn có thần híp lại một nửa. Chân trước trắng tinh cũng dính máu. Không biết là máu của cự xà hay là bản thân Lâm Sơ Vân bị thương.
Phong Hề Hành nhẹ nhàng đem y bế lên. Sợ động tác của mình quá mạnh làm thương thế của y càng nặng thêm.
Lâm Sơ Vân để ý. Tay tiểu đồ đệ đang ôm mình run nhè nhẹ.
Xem ra mình dọa đến tiểu đồ đệ.
Trong lòng Lâm Sơ Vân có chút áy náy. Nhưng nếu quay lại lần nữa y vẫn làm như vậy, y không có cách nhìn tiểu đồ đệ bị cắn. Nghĩ nghĩ, Lâm Sơ Vân cẩn thận thăm dò, nãi thanh nãi khí kêu: " Meow "
Đừng sợ. Vi sư không sao.
Bình luận truyện