Chương 38: "Nữ anh hùng" Phạm Tuyết Chân (3)
P1 – Chương 38: "Nữ anh hùng" Phạm Tuyết Chân (3)
'Mọi người đừng sợ!' Phạm Tuyết Chân bình thản nói, tay đưa ra lấy từ tay một nhân viên của đội phá bom một chiếc kìm, cẩn thận lần dò trong mớ dây nhợ lộn lộn bên trong quả bom, "soạt" một tiếng, bấm đứt một dây một cách quả quyết...
Bỗng dưng "soạt" một tiếng, là tiếng thân thể ngã nhào xuống đất, thì ra có người đã sợ đến ngất xỉu!
Phạm Tuyết Chân ngược lại vẫn cười một cách thản nhiên, chỉ tay về phía đồng hồ đếm ngược trên quả bom, 'Anh xem này, nó đã ngừng nhảy!' Nói rồi cô đưa cả quả bom đã được khống chế và chiếc kìm cho người nhân viên đội dỡ bom. 'Loại bom này, so với loại mà anh Cẩn Hành dùng để dạy mình còn đơn giản hơn một chút...' Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Người nhân viên đội dỡ bom ngây ngô cười, nhất thời không biết nên nói gì chỉ đành quay đầu nhìn lại nhóm cảnh sát đã hoàn toàn hóa đá sau lưng mình, '...Nhiệm vụ đã hoàn thành, cảnh sát trưởng...nguy cơ đã được giải trừ...'
Đột nhiên trong lúc đó...
'A, có chụp được hay không? Có ai chụp được cảnh tượng vừa nãy hay không?'
'Cô à, cô là ai vậy? Sao lại...'
'Xin mời cô đến cục cảnh sát giúp chúng tôi cho lời khai...'
'Cô à, xin mời cô tham gia buổi phỏng vấn độc quyền của chúng tôi...'
'Cô à, xin nói thêm vài lời được không? Sao cô phán đoán được quả bom đó...'
'Cô à...'
'Cô...'
Tiếng ồn ào nổi lên khắp nơi, lúc này không hẹn mà tất cả micro đều quay về hướng Phạm Tuyết Chân, ai nấy đều nhao nhao muốn được giải đáp cho câu hỏi của mình.
Phạm Tuyết Chân nhất thời ngẩn người trước tình huống đột ngột này, 'Gì vậy? Các người...các người muốn làm gì?' Cô chẳng qua chỉ làm một chuyện mà anh Cẩn Hành đã từng dạy cô trước đây thôi mà, tại sao những người này lại truy vấn cô đủ loại vấn đề với khí thế hùng hổ như vậy?
Trước giờ cô chưa từng đối mặt với nhiều người như vậy!
Tình cảnh này thật là...
Quá đáng sợ!
'Cô à...cô...' Vô số micro vẫn đưa trước mặt, cường thế đến nỗi gần như khiến cô hoảng loạn, bối rối, sợ đến nỗi đôi môi khẽ run lên.
'Tránh ra! Tránh ra! Cô gái này là người có liên quan đến vụ án...' Hai người cảnh sát tóm chặt lấy cánh tay cô, định kéo cô rời đi ngay trước mặt các ký giả.
Phạm Tuyết Chân vẻ mặt càng thêm mờ mịt, cô nhìn hai người đàn ông cao lớn giống như đang áp tải mình kia, 'Tôi...tôi không phải...tôi không biết gì cả...' Sau đó hoảng loạn giãy giụa thân mình, cố gắng khiến cho đôi chân đang bị nhấc lên khỏi mặt đất chạm đất lần nữa.
'Cô gái, quả bom có phải là do cô cài ở đó hay không? Hoặc là, cô biết người cài quả bom là ai? Xin hỏi, ý đồ của các người là gì?' Một ký giả bị đám đông phía trước chen đến nỗi không thấy rõ mặt mũi nhưng vẫn cố gắng nhướn người đưa micro về phía trước, hỏi một loạt vấn đề.
'Vừa nãy "anh Cẩn Hành" mà cô nhắc đến có phải là người cài quả bom này hay không?' Lại một ký giả khác không bỏ lỡ bất kỳ câu nói nào của cô cũng chen vào hỏi.
Sắc mặt Phạm Tuyết Chân trong thoáng chốc tái nhợt, cô lắc đầu, lẩm bẩm một mình một cách lộn xộn khi trong mắt không giấu được thất vọng, 'Không phải... tôi không biết... tôi không biết...'
Quả bom này không giống với những thứ anh Cẩn Hành thiết kế ra bởi vì nếu so với những gì anh Cẩn Hành đã từng dạy cô, thứ này đơn giản hơn nhiều.
Nhưng cho dù chuyện này không liên quan gì đến anh Cẩn Hành cô cũng không thể tiết lộ nửa câu có liên quan đến anh ấy.
Cô sợ, sợ bọn họ lại lần nữa lợi dụng cô để uy hiếp anh Cẩn Hành!
Vào lúc này, cô chẳng thà tin rằng anh Cẩn Hành bởi vì tránh né bọn họ nên vẫn luôn không chịu xuất hiện!
Anh Cẩn Hành, anh Cẩn Hành...
Bị người ta gần như cưỡng chế áp tải đi, Phạm Tuyết Chân đột nhiên không giãy dụa nữa, trên mặt thoáng lộ một nụ cười nhẹ nhàng, điềm nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, những gương mặt chật vật, ánh đèn flash lóe sáng, từng bóng người lướt qua...
Nhưng trong mắt cô, trong đầu cô xuất hiện lúc này lại là căn biệt thự giống như lâu đài trước đây, mỗi khi thuận lợi vượt qua một bài kiểm tra mà anh Cẩn Hành cố tình sắp đặt cho cô, anh ấy sẽ luôn cười thật rạng rỡ xuất hiện trước mặt cô sau đó ôm cô, hôn cô, không ngừng khen ngợi cô, 'Thật không hổ là người phụ nữ của Tống Cẩn Hành!'
Nhưng...
Lần này, anh Cẩn Hành không hề xuất hiện!
Không, anh Cẩn Hành không xuất hiện là đúng bởi vì nơi đây có quá nhiều cảnh sát!
Anh Cẩn Hành, anh có nhìn thấy không? Em không phụ sự dạy dỗ của anh, em đã thành công gỡ quả bom kia!
'Cô à...cô...'
Trong làn sóng âm thanh ồn ào từ các phóng viên với một loạt câu hỏi tưởng chừng như bất tận kia, Phạm Tuyết Chân bị hai cảnh sát áp tải lên xe để về sở cảnh sát hỗ trợ điều tra.
Còn Phạm Uyển Viện cuối cùng cũng đã chen được vào đám đông, sau khi nghe câu chuyện vừa mới xảy ra, sắc mặt trong thoáng chốc tái nhợt.
Trời ạ, cô công chúa nhỏ nhà họ rốt cuộc đã làm gì vậy?
Nhưng hiện giờ điều bà cần làm không phải là ở đây cảm thán mà là nhanh chóng liên lạc với luật sư rồi cùng họ đến sở cảnh sát bảo lãnh cô ra.
***
Sau khi nguy cơ được giải trừ, những con đường xung quanh đó vốn bị phong tỏa giao thông dần khôi phục lại.
1Hoàng hôn dần buông, muôn ngọn đèn màu bắt đầu chiếu sáng thành phố, ngoài trời mưa bụi mông lung, trong một căn phòng nằm trong một tòa cao ốc khác đối diện với tòa cao ốc vừa mới xảy ra vụ cài bom, một bóng người cao lớn nhàn nhã tựa vào cửa sổ, trên tay là điếu thuốc cháy đỏ còn trên sàn đã có không ít đầu thuốc đã tàn.
'Song, thế nào rồi?'
'Cậu xác định vừa nãy giải quyết quả bom kia là một cô gái trẻ sao?' Người đàn ông được gọi là "Song" chậm rãi xoay người, trên gương mặt rám nắng là vẻ tuấn dật mà lạnh mạc vô cùng.
'Đúng vậy. Thứ đó chắc chắn là đang ở trên người cô ấy.' Người đàn ông tóc ngắn trên môi cũng gắn điếu thuốc, giọng thật khẳng định đáp.
'Sao cậu lại dám chắc thứ đó đang ở trên người cô ấy mà không phải ở chỗ của Vân Phi Dương?'
'Bởi vì cô ấy là người trong lòng của Vân Phi Dương. Tin tức này tuyệt đối là độc nhất vô nhị, chưa từng được tiết lộ, người biết được chuyện này tuyệt đối không vượt quá ba người.'
'OK. Vậy bắt cô ta về.' Song dụi tắt điếu thuốc, ngón tay thành thạo búng điếu thuốc theo một đường cong đẹp mắt để nó bay thẳng ra ngoài cửa sổ.
***
Luân Đôn lúc này là năm giờ chiều, Phạm Tuyết Chân bởi vì đã thành công gỡ được quả bom hẹn giờ được cài sẵn trong một tòa cao ốc nổi tiếng của thành phố mà lập tức trở thành "người bị tình nghi liên can đến vụ án khủng bố nghiêm trọng", bị áp tải về cục cảnh sát.
Phía cảnh sát thẩm vấn cô, thông qua một loạt câu hỏi điều tra, xác minh, mất không ít công sức mới thuận lợi đón cô từ cục cảnh sát về nhà, lúc này đã hơn bảy giờ rưỡi tối.
Thực ra Phạm Tuyết Chân cũng không bị thẩm vấn quá nhiều bởi vì Phạm Uyển Viện sớm đã cùng các bên chào hỏi đồng thời đã nhờ đoàn luật sư của tập đoàn Phạm thị đến hỗ trợ, phía cảnh sát cũng không dám đối đãi với cô như đối với những nghi phạm bình thường, hơn nữa sau đó nghi phạm thực sự cũng đã bị phía cảnh sát bắt giữ cho nên luật sư mới nhanh chóng bảo lãnh cho Chân Chân ra đến vậy.
Nhưng đối với những phóng viên vẫn một mực đứng chờ ở bên ngoài cục cảnh sát từ đầu cho đến bây giờ thì mới thực sự khó đối phó.
Cho dù mối Phạm Uyển Viện, nhà họ Lạc hay tập đoàn Phạm thị luôn duy trì mối quan hệ rất tốt với giới truyền thông đi nữa, nhưng hôm nay chuyện mà Phạm Tuyết Chân đã làm thực sự rất khó có khả năng áp xuống một cách dễ dàng được.
Điều mà mọi người có thể làm chính là giữ kín thân phận của cô mà thôi.
Dưới sự hộ tống của các vệ sĩ, mọi người cùng lên xe, khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Phạm Tuyết Chân vẫn tái nhợt, ai nấy nhìn nhau nhưng cuối cùng, không có ai lên tiếng.
Nên nói cái gì bây giờ đây?
Khen? Chất vấn? Không tin? Hoặc là...cảm thấy quá thần kỳ!
Cô công chúa nhỏ của nhà họ Phạm, trước giờ nổi tiếng ngoan ngoãn nghe lời, đơn thuần lại yếu ớt bỗng dưng lại lột xác thành "nữ anh hùng", ngay cả bom hẹn giờ cũng biết tháo gỡ.
"Nữ anh hùng", chuyện này xảy ra trên người Phạm Tuyết Chân quả thực khiến người ta dở khóc dở cười.
Bình luận truyện