Chương 56: Lưu lạc hoang đảo (1)
P1 – Chương 56: Lưu lạc hoang đảo (1)
Quả nhiên, cộng với tiếng sấm vang rền, tiếng mưa rào rạt, tiếng sóng biển ì ầm, chiếc thuyền bởi vì những cơn sóng quá lớn đánh vào mà lắc lư càng thêm dữ dội, Tống Cẩn Hành trượt chân một cái, cả người không đứng vững chật vật té nhào xuống sàn tàu, những người thủy thủ khác cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu, ai nấy đều ngã dúi dụi, đầu choáng lợi hại. Tống Cẩn Hành vội vàng ôm lấy một cột thuyền tránh cho bản thân trượt khỏi sàn tàu văng ra biển.
Lúc này mọi người mới ý thức được nguy cơ lần này lớn đến đâu.
'Tôi không muốn chôn thân trong biển...Cứu tôi với!' Một trong số những thủy thủ đã sợ mất hết hồn vía thất thanh kêu lớn.
Tống Cẩn Hành dùng cánh tay cố ngăn mưa táp vào mặt, tức giận quát lớn, 'Còn không mau giữ chắc tay lái? Chẳng lẽ kêu cha gọi mẹ thế này thì có thể giữ được tính mạng hay sao?'
'Không được. Chiếc tàu này sắp không trụ nổi rồi!' Chiếc tàu bị sóng đánh hết nghiêng lại ngả, người thủy thủ đang giữ lấy bánh lái chịu không nổi trước sức trì quá lớn của bánh lái, ngưỡng cổ gọi lớn, 'Đại ca, chiếc tàu này sắp lật rồi!'
Tống Cẩn Hành thả tay ra khỏi cột tàu, trụ vững thân mình tiến về phía trước mấy bước, vượt qua bậc thang bắt lấy mạn tàu, động tác vừa nhanh nhẹn vừa thuần thục tiến về buồng lái.
Vào đến buồng lái, hắn và người lái tàu cùng nhau hợp sức xoay bánh lái, hai người, bốn cánh tay, cố gắng hết sức chỉ mong khống chế được sự thăng bằng và hướng đi của chiếc tàu nhưng đáng tiếc là, chỉ trụ được thêm một lát thì chiếc tàu cũ kỹ không chịu nổi trước sức mạnh của thiên nhiên, rất nhanh đã bị biển lớn nuốt chửng, mọi người trên tàu đều bởi vì sợ hãi mà không ngừng gào thét kêu cứu.
'Đừng khóc nữa!' Ý chí kiên định, Tống Cẩn Hành cho dù đối mặt với tình huống nguy cấp vẫn không ngừng cố gắng, 'Có cái gì đáng để khóc đâu chứ? Một người đàn ông chết thì chết thôi, sợ cái gì? Tất cả im miệng hết cho tôi!'
Bọn họ sẽ không vùi thân trong biển lớn thế này được!
Hắn chết không sao cả nhưng cô gái nhỏ kia thì tuyệt đối không được, hắn không cho phép!
Nhưng lời của Tống Cẩn Hành vừa mới nói xong thì trên mặt biển đã xuất hiện một vũng xoáy lớn, lực xoáy của nó giống như một miếng nam châm cực lớn chỉ chờ chiếc tàu kia đến để hút vào...
'Trời ơi, cứu tôi với!' Tiếng thét thất thanh vang lên khắp nơi, một đám đàn ông đối mặt với cơn thịnh nộ của trời đất ngoài chuyện luống cuống tay chân, đấm ngực gào khóc ra thì chẳng biết làm gì cả.
Sức hút của vũng xoáy quá lớn, chiếc tàu rốt cuộc chống chọi không nổi với sóng to gió lớn, sau một cơn sóng lớn ập đến, chiếc tàu như bị một bàn tay khổng lồ tung lên khỏi mặt nước rồi lại dúi xuống mặt biển, đầu tàu đụng thẳng vào một tảng đá ngầm, sức đụng quá lớn khiến cho nó như bị chẻ ra làm đôi, tất cả mọi người trên thuyền lập tức bị cuốn vào trong biển.
Tống Cẩn Hành chới với trong dòng nước xiết, hắn biết, tử thần đang chực chờ bên người mình chỉ đợi hắn nhắm mắt buông xuôi sẽ lập tức rước linh hồn hắn đi...
Nhưng, không được!
Vật nhỏ kia của hắn nhất định cũng bị sóng cuốn vào trong biển, là hắn cứng rắn bắt cô theo mình trở về đảo, nếu như lúc đầu hắn không kiên trì đưa cô cùng đi như vậy, hiện giờ cô nhất định đang an ổn ở nơi bình yên của riêng mình, không cần phải chịu tội như thế này!
Mãi cho tới lúc dầu sôi lửa bỏng này hắn mới hiểu, cho dù mất đi tất cả ký ức nhưng chỉ cần nhìn một cái, cô đã trở thành ký ức của hắn, cho dù những chuyện mà cô kể với hắn có thật hay không thì trong cảm nhận của hắn, cô cũng đã là một bộ phận không thể tách rời.
Hắn không thể để cho cô vùi thân trong biển cả khi hắn đang còn sống, hắn nhất định phải tìm được cô, nhất định phải cứu được cô...
Từng con sóng vô tình không ngừng đập vào người hắn, một làn rồi lại một lần, Tống Cẩn Hành ở trong những cơn sóng dâng trào ấy lộn người như một con rái cá, cố gắng không để bản thân bị dìm xuống đáy biển...
Lúc Phạm Tuyết Chân còn chưa nhận ra điều gì đang xảy ra thì cả người đã bị dòng nước lạnh như băng cuốn ra khỏi giường sau đó cuốn thẳng ra biển...
'Anh Cẩn...' Cô vừa mới mở miệng thì nước biển mặn chát đã tràn vào khắp miệng mũi, theo bản năng cô chỉ đành bịt chặt miệng lại nhưng chỉ một giây sau, nước biển đã tràn vào trong mắt, cản trở hết tầm nhìn của cô sau đó thì gần như là nhấn chìm cô bên trong dòng nước mặn chát ấy, khiến hô hấp của cô càng lúc càng khó khăn...
Hai tay lẫn hai chân theo bản năng vẫy vùng điên cuồng trong dòng nước, cố gắng nắm bắt thứ gì đó có thể giúp mình trụ vững lại nhưng bất hạnh là, hoàn toàn không nắm được gì cả, hơn nữa thân thể càng lúc càng không thể duy trì, nặng dần, nặng dần rồi chìm hẳn xuống...
Cô sắp chết rồi sao? Vậy còn anh Cẩn Hành đâu? Anh ấy đang ở đâu?
Đột nhiên, một vũng nước xoáy không chút thương tiếc kéo cô xuống sâu hơn nữa, chính ngay lúc Phạm Tuyết Chân cảm thấy mình sắp mất đi hết tri giác thì một đôi tay cánh tay dài mà hữu lực kịp thời kéo cô lại.
Cố gắng hết sức mới mở được đôi mắt ra nhưng chỉ được một chút thôi, ngay cả mặt người vừa cứu mình là ai nhưng cô cảm nhận được, là anh Cẩn Hành cứu cô.
Theo bản năng cô vội đưa tay chụp lấy, chết sống cũng không chịu buông ra cánh ta rắn rỏi hữu lực kia, khi thấy mình bị cuốn vào một lồng ngực rộng rãi, gần như ngay lập tức, cảm giác sợ hãi vốn đang vây quanh cô chợt biến mất một cách kỳ diệu, trong lòng chỉ còn lại sự cảm động vô cùng tận mà hắn thì sít sao ôm lấy cô, đôi môi lạnh băng nặng nề áp xuống, hắn dùng miệng truyền thêm dưỡng khí cho cô...
'Anh Cẩn Hành...' Trong lòng cô âm thầm gọi mà nước mắt, hòa chung với nước biển, mặn chát...
Nếu như, có thể chết chung với anh ấy, cô cũng cam tâm tình nguyện...
***
Luân Đôn
Vân Phi Dương nhìn tín hiệu theo dõi đang nhấp nháy bỗng mờ dần dần trên màn hình máy tính, cuối cùng, đến khi không còn nhìn thấy gì nữa thì vụt đứng bật dậy...
'Tín hiệu theo dõi vị trí trên người Chân Chân mất rồi.' Vị trí cuối cùng mà hắn nhận được chính là ở một vùng biển nào đó thuộc Đại Tay Dương.
Phạm Trọng Nam đang đứng trước cửa sổ sát đất nghe vậy thì xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng quét về phía hắn, 'Không phải cậu nói tất cả đều nằm trong tầm khống chế của cậu sao?'
'Chắc là bọn họ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi.' Vân Phi Dương vỗ trán một cách bất đắc dĩ. Trước đây hắn thực sự vẫn luôn nắm rõ hành tung của bọn họ, cũng đã phái rất nhiều người đi tìm. Mấy ngày nay tín hiệu cho thấy hai người càng lúc càng đến gần Luân Đôn hơn, điều này chứng minh Tống Cẩn Hành căn bản là không đưa Phạm Tuyết Chân trở về căn cứ trên đảo. Vốn hắn còn cho rằng, nếu theo tốc độ lúc đó của họ, hai người sẽ rất nhanh trở lại Luân Đôn, thế thì cơ hội tìm thấy họ sẽ càng lúc càng lớn, nhưng thật không ngờ, gần đến đích rồi lại đột nhiên xảy ra chuyện, nguy hiểm nhất là tín hiệu theo dõi đã hoàn toàn mất.
Khí hậu trên biển biến hóa khôn lường, bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra cuồng phong gió lốc nhưng nếu hai người đi bằng chiếc tàu ngầm kia, đáng lý sẽ không bị thời tiết ảnh hưởng đến mới phải. Mọi người đoán tới đoán lui cũng không đoán được rằng, Tống Cẩn Hành và Phạm Tuyết Chân sớm đã rời khỏi chiếc tàu ngầm kia...
Xảy ra chuyện là điều chắc chắn nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì không ai đoán ra nổi! Nếu như chỉ vì bị người của căn cứ bắt lại thì ít ra bọn họ vẫn còn có thứ để cùng bọn họ đàm phán nhưng, nếu như là vì những chuyện không thể dự đoán trước, vậy thì...
'Tôi muốn tìm được vị trí cụ thể cuối cùng của họ trước khi mất tích.' Phạm Trọng Nam đi đến trước mặt Vân Phi Dương, nói một cách dứt khoát.
Vân Phi Dương xoay laptop về phía hắn, chỉ tay về một điểm nào đó trên màn hình, 'Chỗ này, gần một vùng đảo nham thạch nằm giữa miền Nam châu Phi và châu Nam Mỹ.'
Phạm Trọng Nam nhắm mắt trầm tư một lát mới lên tiếng, 'Máy bay không người lái bên đó đã nhận được tin tức gì hữu dụng chưa?'
Vân Phi Dương nhẹ lắc đầu, 'Tạm thời chưa thấy truyền đến manh mối gì cả.'
Phạm Trọng Nam đi về phía cửa sổ gọi một cú điện thoại, đối phương rất nhanh đã đón nghe, 'Công tước Eliat, có chuyện cần ngài giúp đỡ một chút...'
Bình luận truyện