Chương 57: Lưu lạc hoang đảo (2)
P1 – Chương 57: Lưu lạc hoang đảo (2)
Máy bay không người lái không thu được manh mối gì hữu ích, vậy chỉ đành vận dụng tàu ngầm không người lái của quân đội xuống đáy biển tìm kiếm xem liệu có tìm được manh mối gì không, một người là bạn tốt hơn hai mươi năm của hắn, người còn lại là đứa em gái mà hắn đã hứa với người mẹ quá cố của mình sẽ chăm sóc cô đến hết đời, hắn tuyệt đối không cho phép họ xảy ra bất kỳ sự cố gì, cho dù là có sự cố đi nữa, cũng không thể không một chút tiếng vang như vậy được...
Công tước Eliat nhận lời một cách rất sảng khoái, sau khi xác nhận với ông thời gian và địa điểm xong, Phạm Trọng Nam thu điện thoại lại xoay người bước ra ngoài.
'Cậu đi đâu vậy?' Vân Phi Dương đuổi theo sau lưng hắn gọi với theo.
Phạm Trọng Nam chẳng buồn trả lời hắn.
Trở về văn phòng của mình ở tầng trên cùng, vừa ngồi xuống thì đã thấy Giang Viễn Hàng vốn chờ sẵn ở sofa đứng lên đi về phía mình, 'Frank...'. Ở trước mặt "người anh rể" này, Giang Viễn Hàng vẫn cảm thấy mình gọi tên tiếng Anh của anh ta tương đối dễ dàng hơn, cái danh xưng kia luôn khiến cậu cảm thấy có chút không được tự nhiên.
'Lehmann đã chính thức tiếp nhận kế hoạch "Kình Ngư", tiếp theo chúng ta phải làm sao?' Sốt ruột đi thẳng vào vấn đề, Giang Viễn Hàng nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt đầy kỳ vọng.
Phạm Trọng Nam mở lap top của mình lên, mình một lần kết quả giao dịch trong thị trường chứng khoán hôm nay rồi mới lên tiếng, 'Làm mất giá đồng Euro, đẩy cao tỷ giá tiền đô, sau khi lên đến 160 thì đổi hết sang đồng Euro.'
'Cục dự trữ liên bang sẽ không vì chuyện này mà tăng lãi suất đấy chứ?' Giang Viễn Hàng lo lắng điểm này nhất.
'Cho dù bọn họ muốn tăng lãi suất thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn, không cần phải lo lắng.' Phạm Trọng Nam trả lời một cách quả quyết.
'OK. Vậy em đi làm ngay.' Giang Viễn Hàng không hỏi nhiều nữa, xoay người rời đi văn phòng của Phạm Trọng Nam, ra đến cửa thì gặp chị gái mình,người ngày nào cũng đưa bữa trưa đến cho ông xã, sau khi chào hỏi, cậu cũng không nói nhiều mà rời đi ngay.
'Vân đại ca nói Chân Chân và Tống đại ca mất tích, rốt cuộc là có chuyện gì?' Vừa vào đến cửa, Giang Tâm Đóa đã sốt ruột hỏi ngay.
Vân Phi Dương cái tên này, miệng thật sự là rộng quá!
'Anh đã cho thêm người ra biển tìm kiếm, nhất định sẽ tìm được họ về.' Vốn còn định làm việc nhưng giờ hắn chỉ đành tạm gác lại để trấn an bà xã đang lòng nóng như lửa đốt của mình.
'Liệu hai người họ có...' Những lời tiếp theo Giang Tâm Đóa không dám nói ra miệng.
'Anh nhất định se tìm được hai người họ. Tin anh đi, sẽ không có chuyện gì đâu.' Hắn kéo cô ngồi trên chân mình, vòng tay qua người cô, tay kia vỗ nhẹ sau lưng cô như trấn an.
'Em lo cho hai người lắm...'
'Tin tưởng anh, anh cũng lo cho hai người nọ không kém gì em nhưng chúng ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm.' Bọn họ phải đảm bảo sau khi tìm được hai người rồi sẽ cho họ một bến đỗ an toàn.
'Phía quân đội Mỹ họ chịu buông tay sao?' Sở dĩ hai người kia phải chạy không phải là vì phía quân đội ra lệnh truy nã toàn cầu đối với Tống đại ca sao?
'Bọn họ còn chưa có bất kỳ câu trả lời chính thức nào. Nhưng anh có cách khiến cho họ dù không muốn cũng phải nhả ra.' Lần trước Smith hứa sẽ chuyển yêu cầu của bọn họ lên cấp trên của mình, tức là quân đội Mỹ nhưng tính tới lúc này thì họ vẫn chưa có bất kỳ phản ứng nào, vậy họ đương nhiên là không cần khách sáo nữa rồi.
'Vậy anh định làm thế nào?' Giang Tâm Đóa mở to đôi mắt tràn ngập lo lắng nhìn hắn.
Cho dù tập đoàn Phạm thị có sức ảnh hưởng lớn hơn nữa thì dù sao cũng chỉ thuộc về cá nhân, làm sao có thể đối kháng với lực lượng của cả một quốc gia?
'Tập đoàn Phạm thị và BCF nắm giữ trong tay tổng cộng ba trăm năm mươi tỷ trái phiếu kho bạc Mỹ, nếu như anh bán hết chúng đi thì thị trường công trái sẽ như thế nào?'
Cộng thêm hiện giờ họ muốn đẩy cao tỷ giá đồng euro so với tiền đô, sau một loạt hành động này nhất định sẽ có những biến động cực lớn trên thị trường ngoại hối, khi thị trường muốn đảm bảo giá trị của đồng đô la không bị mất đi, bọn họ còn dám không đồng ý thỏa hiệp hay sao?
Sự tự do của một Tống Cẩn Hành đổi lấy vị trí độc tôn của tiền đô trên thị trường tài chính toàn cầu, bên nào nặng bên nào nhẹ, bọn họ nhất định rất rõ ràng.
***
Nước biển lạnh buốt không ngừng đập vào người hắn, Tống Cẩn Hành chậm chạp mở mắt ra, dù rằng trong mắt vẫn còn chưa có được sự tỉnh táo như thường ngày nhưng dù sao thì hắn cũng đã tỉnh.
Đây là đâu vậy?
Tống Cẩn Hành nghi hoặc chớp mắt mấy lần, khi đôi mắt đã nhìn được rõ ràng hắn mới thấy, trên đầu mình là bầu trời đầy sao, xung quanh thì hoang vắng vô cùng, ánh trăng non treo lơ lửng trên bầu trời như một lưỡi liềm phát ra một quầng sáng bạc mờ ảo, sóng biển vẫn không ngừng dập dềnh đánh vào người hắn khiến Tống Cẩn Hành không tự chủ được rùng mình một cái.
Vật nhỏ kia đâu? Hắn sực nhớ ra, trước khi sóng biển đánh họ vào bờ thì hắn vẫn một mực ôm lấy cô, nhưng lúc này đây trong tay hắn lại hoàn toàn trống không...
Tống Cẩn Hành cố gắng động đậy những ngón tay sau đó là cánh tay cuối cùng chật vật chống tay ngồi dậy, vừa lấy một tay xoa nhẹ huyệt thái dương đang đau dữ dội, vừa đảo mắt nhìn một vòng khu vực hoang liêu này cố tìm bóng dáng của cô gái nhỏ kia.
Cuối cùng, ở một chỗ cách hắn chừng vài chục mét Tống Cẩn Hành nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô đang nằm dài trên bãi cát mà bên cạnh cô, hình như có một bóng người đang quỳ.
Là ai vậy?
'Chân Chân...' Lòng cảnh giác cực mạnh khiến Tống Cẩn Hành như có thêm sức mạnh, hắn cắn răng cố sức đứng dậy, dưới ánh trăng mờ mờ tỏ tỏ hắn tinh mắt nhìn thấy bóng người vốn đang quỳ bên cạnh Phạm Tuyết Chân kia lách mình nấp sau những đống đá nham thạch nhanh như chớp.
Chắc không phải là một hồn ma lang thang ở bên ngoài đấy chứ?
Súng của hắn đâu? Tống Cẩn Hành đưa tay lần sờ bên trong áo, cuối cùng tìm được một cây súng ngắn, chỉ không ngờ lài, súng vừa mới rút ra khỏi người thì đã thấy nước từ trong họng súng ào ào trút ra.
'Chết tiệt!' Tống Cẩn Hành nhịn không được quát lên một câu thô tục, không chút do dự ném khẩu súng đã bị nước biển phá hỏng kia lên bãi cát, hiện giờ hắn phải đi xem thử cô gái kia hiện giờ thế nào rồi.
Trước đó không lâu cô còn sinh bệnh chưa khỏi, giờ lại ngâm trong nước lâu như vậy, nhất định là không chịu nổi rồi.
Không chút chần chừ, Tống Cẩn Hành bước nhanh đến bên cạnh Phạm Tuyết Chân, đỡ thân thể mềm nhũn của cô lên cho đầu tựa vào ngực mình, dùng thân thể mình sưởi ấm cho cô. 'Vật nhỏ...Chân Chân...Chân Chân...' Vừa không ngừng gọi tên hắn vừa vỗ nhẹ lên mặt, cố gắng gọi tỉnh cô nhưng thật lâu Phạm Tuyết Chân vẫn không hề có chút phản ứng nào, hơn nữa thân thể lạnh như băng của cô cũng không hề có chút biến chuyển nào.
Hắn lấy tay ra khỏi mặt cô, dùng sức xoa hai tay lại với nhau cho ấm rồi bắt đầu xoa bóp khắp người cô, hy vọng có thể dùng hơi ấm của mình giúp cô khôi phục lại một chút tri giác trong khi miệng vẫn không ngừng gọi tên cô nhưng hắn gọi đến cổ họng khô ramg mà cô vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Mái tóc dài đen óng của cô xõa tán loạn trên má, trên cổ, trên vai, hàng mi dài dày rợp vẫn sít sao nhắm lại, làn da vốn trắng trẻo mịn màng lúc này lại không chút huyết sắc, nhợt nhạt đến khiến người ta thấy mà sợ hãi nhưng Tống Cẩn Hành vẫn kiên trì tiếp tục, hai tay vẫn không ngừng xoa bóp truyền hơi ấm cho cô.
Không biết lại qua bao nhiêu lâu nữa, khi Phạm Tuyết Chân rốt cuộc cũng mở mắt ra, Tống Cẩn Hành không kìm lòng được cúi xuống đặt những nụ hôn như mưa lên trán, lên mắt, lên mũi, lên môi cô, chưa bao giờ cảm thấy sinh mạng lại đáng quý như vậy...
'Anh Cẩn Hành...' Phạm Tuyết Chân khàn giọng khóc gọi tên hắn, ngưỡng cao đầu đáp lại nụ hôn của hắn.
Khi hắn sít sao siết lấy cô trong vòng tay rắn rỏi của mình, cô không còn cảm thấy lạnh nữa, chỉ cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay hắn.
Khi cô vòng tay ôm lấy hắn, cô cảm nhận được sức mạnh vô tận từ thân thể cường tráng kia, nhất là đôi cánh tay, đôi cánh tay đã vững vàng từ trong dòng nước xiết cứu cô trở lại...
Cô còn sống, còn thở được, còn có thể nhìn thấy anh Cẩn Hành của cô...
Thật tốt quá!
Bình luận truyện