Quyển 1 - Chương 4: Ký Ức Dạo Chơi Trong Vườn- Tứ Nguyệt (4)
Sáng sớm hai ngày sau, tất cả các tờ báo toàn thành phố đều đưa tin về vụ hỏa hoạn trong Mai uyển: tối qua trong thành phố, Mai uyển số 12 đường Thúy Vi đã xảy ra một vụ hỏa hoạn lớn gây ra thảm kịch bốn người tử vong và mười hơn người bị thương nặng, nguyên nhân hỏa hoạn đang trong giai đoạn điều tra…
Tôi nhìn thấy tin này trên tờ báo ở bàn làm việc của thầy Lý, giáo viên chủ nhiệm.
Từ khi mẹ qua đời, đã mấy ngày tôi không đi học, thầy giáo gọi tôi tới nói chuyện. Thầy Lý đeo kính mắt, khẽ nói một tràng những lời nhỏ nhẹ để an ủi tôi, tôi không nghe vào một chữ, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm, dính chặt vào tờ báo kia. Giữa lúc nói chuyện thầy Lý nhận một cuộc điện thoại, là vợ của thầy gọi tới. Tôi cầm tờ báo lên rồi nhìn thấy cái tin ấy.
Thầy Lý nghe điện thoại xong trở lại trước bàn làm việc, lập tức phát hiện ra sự khác thường của tôi.
“Nhan Tứ Nguyệt, em làm sao vậy?” Thầy Lý bị hù dọa.
Tôi khẳng định là mình đang run cầm cập.
Đầu óc choáng váng từng đợt, khuôn mặt của thầy Lý không ngừng dao động trước mặt tôi.
Thầy sờ trán tôi, “Không bị sốt mà, sao lại trắng như vậy? Khó chịu ở đâu thế, thầy đưa em đến phòng y tế được không?”
Giọng nói của thầy ngày một trôi xa. Khuôn mặt cũng ngày một trôi xa.
“Tứ Nguyệt!” Tôi nghe thấy tiếng thét chói tai thê lương của mẹ.
Tôi bỗng đứng bật dậy.
Thầy Lý còn chưa phản ứng kịp tôi đã ngã thẳng trên mặt đất, không còn tri giác nào.
Ngọn lửa ngất trời!
Trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy ngọn lửa lớn như vậy.
Mai uyển quá lớn, tôi trèo tường đi vào mà không hề có ai phát hiện ra. Tôi cầm một ngọn nến, đầu tiên là châm rèm cửa sổ, trong chốc lát ánh lửa đã cao ngất trời, bốn bề đều là khói, tôi bị sặc ho khan liên tiếp. Đến lúc tôi muốn trốn đi thì đã không tìm ra phương hướng nữa, tôi chạy từ hành lang vào trong phòng, rồi lại chạy từ trong phòng ra ngoài hành lang. Mai uyển không bật đèn vào ban đêm, tối đen như mực. Khói đặc bao vây tôi, tôi không còn đường trốn thoát. “Mau vào!” Một đôi bàn tay to lớn bỗng kéo tôi vào góc phòng.
Tôi không nhìn thấy mặt người đó, chỉ nghe thấy người đó đang ho, ho nhiều hơn cả tôi.
Người đó kéo tôi chạy như điên trong màn khói dày đặc, lên tầng xuống tầng. Cuối cùng người đó kéo tôi trốn vào một gian phòng nhỏ hẹp chất đầy đồ, có lẽ là nhà kho. Ngọn lửa vẫn chưa lan tới gian phòng đó.
Người đó tìm đèn. Trong ánh sáng bất chợt tôi nhìn thấy người đó. Một khuôn mặt trẻ tuổi, diện mạo dịu dàng giống như đã từng quen biết. “Là em?” Anh kinh ngạc hô thành tiếng.
Tôi cũng nhận ra anh. Ngày ấy anh đã đưa tôi tới bệnh viện. Anh mặc bộ đồ ngủ sa tanh màu trắng đã bị khói hun làm biến màu hoàn toàn. Anh nâng tôi đứng dậy, “Tứ Nguyệt, em là Tứ Nguyệt hả?”
Tôi hoảng sợ gật gật đầu.
Anh lại hỏi: “Sao em lại ở chỗ này?”
Tôi sợ đến mức run cầm cập, không nói nên lời. Anh dần dần ổn định lại hô hấp dồn dập, “Mẹ em mất rồi, đúng không? Hôm qua anh mới biết… Đừng đau lòng, anh sẽ bảo vệ em…” Nói xong anh vươn đôi tay ra ôm lấy tôi, vuốt ve mái tóc rối bù của tôi, “Đừng sợ, có anh ở đây, đừng sợ…”
Nhịp tim của anh đập như đánh trống.
Tôi khóc lớn lên.
“Tứ Nguyệt!” Anh ôm chặt tôi, “Đừng khóc, không sao đâu, anh Vân Hà sẽ cứu em ra ngoài.”
Vừa dứt lời ngọn đèn bỗng tắt ngúm. Ngoài cửa vang tới tiếng lửa cháy lốp bốp, lại còn có khói đặc tràn cuồn cuộn qua khe cửa vào bên trong không ngừng. Anh buông tôi ra, “Chúng ta không thể đợi ở nơi này được nữa, lửa đã cháy đến đây rồi.”
Mượn ánh lửa bên ngoài, anh đẩy cửa sổ ra xem xét tình huống xung quanh, rõ ràng đã không còn đường thoát. Anh kéo tôi tới cạnh cửa sổ, muốn tôi nhìn xuống tầng dưới, “Tứ Nguyệt, em nhảy xuống đi, bên dưới là mặt cỏ, không sao đâu. Nhảy mau, bằng không sẽ không kịp mất…”
Nói xong anh ôm tôi lên ngưỡng cửa sổ.
Tôi lại liều chết nắm chặt rèm cửa, không chịu nhảy xuống.
“Tứ Nguyệt! Em phải nhảy! Em sẽ chết cháy đấy, nhảy mau…”
Anh cố gắng tách tay của tôi ra.
Tôi sợ đến mức khóc toáng lên. Anh đỡ người tôi, ra sức lay, “Em à, nhìn anh! Nhất định em phải còn sống thoát ra ngoài, anh sẽ đi tìm em, sẽ không để cho bất kì ai bắt nạt em nữa, em phải sống thật tốt, chờ anh đi tìm em, được không?”
Ngón tay của tôi bị anh tách ra từng cái, từng cái một.
Lúc này ngọn lửa đã lan vào bên trong cửa, thiêu đốt lách tách ở ngay sau lưng anh. Anh đưa lưng về phía ánh lửa, rõ ràng anh đang khóc, tôi nhìn thấy rõ ánh lệ bên trong hốc mắt anh, “Em gái, buông tay đi! Anh không thể để cho em chết…”
Cuối cùng tôi cũng buông tay ra.
“Em gái!” Anh gọi hướng về phía tôi.
Tôi cảm thấy tôi đang bay lên rồi, dù rằng tôi đang rơi xuống. Màn đêm nhung đen điểm xuyết đầy những vì sao. Lúc nhỏ từng nghe mẹ nói, rằng sau khi chết con người sẽ hóa thành vì sao trên bầu trời, nhiều sao như vậy, ngôi sao nào mới là mẹ đây? “Tứ Nguyệt ….” Tôi chợi nghe thấy tiếng gọi xa xôi của mẹ.
Ba tầng lầu, không thấp. Nhưng tôi lại không cảm thấy một chút đau đớn nào, ngã lên mặt đất mềm giống như ngủ trên chiếc giường của mẹ, phảng phất còn có mùi hương nhàn nhạt trên người mẹ.
Tôi không biết tôi đã nằm trên mặt đất bao lâu. Cứ nằm mà nhìn lên bầu trời đầy sao như vậy, tưởng như mình đã chết rồi. Có phải tôi cũng sẽ hóa thành một vì sao trên bầu trời kia không, thế thì nhất định sẽ rất gần với mẹ. Còn có ba, bác trai. Nhưng hiển nhiên là tôi không chết, tôi có thể cảm thấy biển lửa ở rất gần. Khắp người tôi bị ngọn lửa thiêu nóng, từng mảng, từng mảng da bị đốt cháy. Sàn nhà, cột trụ sập xuống ầm ầm liên tiếp, từng tiếng, từng tiếng kêu thảm thiết vọng tới từ bên trong ngọn lửa, nam, nữ, trẻ con…
Khi tỉnh lại tôi phát hiện ra mình đã nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng y tế của trường học.
Ánh nắng vàng rực xuyên qua tấm rèm cửa sổ màu trắng, lẳng lặng chiếu tới chiếc giường đối diện. Có lẽ là nắng chiều tà rồi. Ánh sáng mặt trời đang dần dần lui bước, bóng tối đang thôn tính từng tấc, từng tấc thế giới bên ngoài khung cửa. Tôi ngẩn người nhìn chằm chằm lên bức tường, bên trong mỗi tia nắng đều trôi nổi vô số những hạt bụi, xoay vòng rồi lại xoay vòng. Xung quanh yên lặng quá, mà trong đầu óc tôi thì lại rầm rĩ không ngừng. Chỉ cần vừa nhắm mắt lại là tôi có thể nhìn thấy biển lửa ngất trời kia, còn có thể ngửi được hương vị của da thịt bị thiêu đốt, xèo xèo, xèo xèo…
Nước mắt chảy tuột khỏi hốc mắt, tôi muốn phát ra âm thanh, muốn động đậy nhưng cả người lại mềm nhũn không chút sức lực. “Cậu tỉnh rồi? Mình đi báo cho thầy giáo!” Bạn học cùng bàn Lưu Lộ thấy tôi tỉnh lại, vui mừng định đi báo cho giáo viên.
“Không cần.” Tôi rên rỉ nói.
Tôi sợ phải đối mặt với cái loại ánh mắt ân cần và thương hại của giáo viên. Thà rằng phải cô đơn nằm trong ngôi mộ tôi cũng không cần đến sự thương hại của người khác. Thế giới này lạnh lùng như vậy, tôi căm hận tất cả những sinh linh còn sống. Bao gồm cả bản thân tôi.
Trở lại ngõ thì trời đã đen kịt rồi. Có một đôi vợ chồng trung niên bán tạp hóa đang đứng trước cửa hàng tầng dưới chúng tôi cho thuê, bọn họ để lại đồ ăn cho tôi, muốn tôi đến nhà họ ăn cơm. “Tứ Nguyệt, đã một ngày cháu không ăn gì rồi hả, nhìn cháu coi, đi đường cũng không vững nữa.” Bác gái kéo tôi về nhà mình. Khi mẹ còn sống thường coi bọn họ như người một nhà. Nhưng mà bữa cơm kia lại cực kì khó chịu, bác gái không ngừng gắp thức ăn vào trong bát của tôi, lại là cái loại ánh mắt thương hại này, làm cho tôi không chịu nổi. Tôi cúi đầu ăn sạch bát cơm chỉ trong vài miếng rồi trốn trở về nhà.
Bình luận truyện