Ngọc Bội Thái Tử Gia
Chương 19: Cuối cùng sắp rời đi
Edit: Niệm phu nhân
“Cho dù nghĩ ra cách thì ta vẫn phải rời đi?”
Sở Cẩm Dao cúi đầu, một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Đúng vậy.”
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, Sở Cẩm Dao nhìn chằm chằm ánh nến, không dám nhìn gương mặt Tần Nghi. Cuối cùng, nàng kìm nén nước mắt muốn trào ra, cố mỉm cười.
“Chúng ta tìm một mảnh ngọc khác, thử xem ngươi có thể dời qua được không? Vẫn tốt hơn là ngươi đợi chết ở đây. Nếu như làm vậy sẽ khiến ngươi rời đi… cũng không sao hết… dù sao ngươi là ngọc bội tinh không gì không làm được. Sau này, ngươi quay về thăm ta thì tốt rồi.”
Tần Nghi im lặng một lúc mới nói: “Ta đã sai người tìm loại ngọc này rồi.”
Sở Cẩm Dao giật mình, mắt lóng lánh nước: “Hả?”
“Đợi họ tìm được, ta sẽ lệnh cho họ mua bằng được. Không cần biết sẽ phải trả giá bao nhiêu.”
Sở Cẩm Dao nghe hiểu ngay lập tức. Lòng có hơi khó chịu, nàng thấp giọng nói: “Rồi sau đó, ngươi sẽ theo họ trở về… có phải không?”
Tần Nghi cảm giác mình rất tuyệt tình nhưng vẫn phải nói: “Đúng vậy”
Trong lòng Sở Cẩm Dao dâng lên nỗi sợ không tên. Nàng đang nghĩ tới việc cuộc sống sau này của mình và Tần Nghi sẽ trôi qua như thế nào thì hắn lại nói hắn sắp rời đi. Sở Cẩm Dao không suy nghĩ được gì nữa. Từ khi về nhà, Tần Nghi vẫn luôn ở bên cạnh nàng. Nàng đã quen gặp chuyện gì cũng hỏi Tần Nghi… Nhưng mà không lâu nữa, nàng sẽ quay lại một thân một mình, một mình đối mặt với căn nhà hoa lệ này, giam mình trong cái lồng lạnh như băng.
Sở Cẩm Dao càng nghĩ càng thấy lòng nặng nề hơn. Tần Nghi cũng không nói gì nữa. Đây là cuộc trò chuyện không thoải mái nhất từ khi bọn họ quen nhau tới nay.
Sở Cẩm Dao nói không buồn là nói dối. Nhưng mà Tần Nghi đã muốn rời đi, thời gian bọn họ có thể ở chung với nhau không còn nhiều nữa. Vì sao giờ nàng lại im lặng, tự mình phung phí khoảng thời gian ít ỏi cho việc vô ích này? Cuối cùng, Sở Cẩm Dao nói: “Có thể rời khỏi nơi này, trở về nơi thuộc về người là chuyện tốt. Nếu ngươi đã phái người tìm ngọc thì sẽ sớm có tin tức thôi. Chúng ta không còn bao nhiêu thời gian ở cạnh nhau nữa, được ngày nào hay ngày ấy. Mấy ngày nay chúng ta nên vui vẻ trôi qua mới phải. Nếu ta có thái độ không tốt với ngươi, ngươi cũng đừng trách nha. Đợi ngươi đi rồi, ta sẽ sai người làm một cái bia trường sinh, chúc ngươi sớm ngày thành tiên.”
Vốn Tần Nghi đang hơi đau lòng vì câu nói của Sở Cẩm Dao nhưng nghe đến cuối lại hoàn hồn.
“Nàng không được làm thế.” Giọng Tần Nghi nghe rất bất lực. Hăn không còn lo lắng việc mình có thể trở lại thân thể hay không hoặc thân thể của mình ra sao nữa. Giờ phút này, chuyện hắn lo nhất là Sở Cẩm Dao sẽ lập bia cho hắn, ngày ngày tế bái.
Tần Nghi nói: “Ý tốt của nàng ta nhận, nhưng mà đừng lập bia. Nàng không cần làm gì cả, cố gắng sống thật tốt ở đây hiểu không?”
“Được rồi.” Sở Cẩm Dao thấp giọng đáp: “Ta nhất định sẽ sống tốt, ngươi cũng phải vậy nhé.”
Sau khi hai người nói rõ, bầu không khí trở nên nặng nề. Tần Nghi không đành lòng nhìn Sở Cẩm Dao cứ ngẩn ngơ rồi lại đau buồn, lại nói: “Hôm nay trễ rồi, nàng đừng viết nữa. Mau đi nghỉ đi.”
Sở Cẩm Dao lắc đầu: “Không được, viết được hơn nửa rồi, viết nốt luôn đi.”
Tần Nghi đau lòng không thôi khi thấy tay Sở Cẩm Dao run run, đành hiện thân ra.
“Nàng cầm bút sai rồi, phải như vậy.”
Nói xong, hắn cầm tay Sở Cẩm Dao, giúp nàng viết chữ. Được Tần Nghi trợ giúp, Sở Cẩm Dao dùng ít sức hơn rất nhiều. Bây giờ Tần Nghi vẫn ở dạng linh hồn nên tay chạm vào Sở Cẩm Dao hơi lạnh, còn có chút không chân thật. Sở Cẩm Dao nghiêng đầu, có thể nhìn xuyên qua tay Tần Nghi thấy được ngón tay của mình.
Đột nhiên, Tần Nghi nhéo vào tay nàng một cái, lạnh lùng nói: “Còn dám không tập trung?”
Sở Cẩm Dao ngoan ngoãn rời mắt đi chuyên tâm viết chữ. Một lát sau, nàng vẫn nhịn không được hỏi: “Tề Trạch, các ngươi thành tinh xong, đều vừa đẹp vừa thông minh như này hả?”
“Hử?”
“Ngươi nhìn ngươi xem, lớn lên đẹp như vậy không nói. Viết chữ, thi từ ca phú cũng biết. Ngay cả hậu trạch tranh đấu còn không làm khó được ngươi. Các ngươi đều là thế này sao? Đột nhiên ta cũng muốn đi làm yêu quái.”
Tần Nghi mỉm cười, cười đã rồi mới nhàn nhạt nói: “Nàng nghĩ nhiều rồi, không phải tất cả mọi người đều như vậy. Chỉ có mình ta thôi. Cho nên, nàng nên thành thật mà luyện chữ đi.”
Im lặng được một lúc, Sở Cẩm Dao vẫn không nhịn được: “Ngươi… tự đánh giá bản thân cao thật.”
“Đây là sự thật.”
Sở Cẩm Dao âm thầm trợn mắt. Tần Nghi cảm giác được nàng không tin, bình tĩnh thong dong nói: “Sao thế? Nàng không tin à?”
Lại thế rồi. Giọng điệu nghe thì rất bình thường nhưng ý bên trong thì mang lại cảm giác rất cao ngạo. Nó rất hợp với giọng nói lạnh lùng của hắn, đem lại cho người khác cảm giác uy hiếp, không cho phản kháng. Sở Cẩm Dao hừ một tiếng,đáp: “Đúng vậy, ngươi nói không sai.”
Tần Nghi mặc kệ nàng, giúp nàng viết xong nửa trang còn lại rồi tống nàng đi ngủ.
Sở Cẩm Dao buông màn xong, nằm trên giường rất lâu vẫn không ngủ được. Nàng lo lắng xoay người sẽ khiến Tần Nghi nghe thấy nên luôn nằm im một tư thế. Chỉ cần nàng nhắm mắt lại là có thể mường tượng được trong ánh sáng kia, một dáng người đĩnh đạt ung dung, ngũ quan tinh xảo lại lạnh lùng đứng sau bàn đọc sách. Nghe thấy âm thanh, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn với ánh mắt xa cách và ngạo mạn trời sinh. Ánh mắt như vậy sẽ khiến người ta đâm ra ghét bỏ nhưng mà xuất hiện trên người Tần Nghi lại như sao in cho riêng hắn. Là nhân vật sinh ra đã cao cao tại thượng, có tư cách mà kiêu ngạo nhìn thiên hạ.
Đây là lần đầu Sở Cẩm Dao nhìn kĩ Tần Nghi. Trước, nàng cảm thấy giọng nói của hắn nghe rất êm tai, bây giờ mới phát hiện ra, khuôn mặt người ta quả thật là kiệt tác trời cao. Được tạo hóa ưu ái, không ai sánh bằng.
Sở Cẩm Dao lặng lẽ gọi một tiếng: “Tề Trạch?”
Tần Nghi không đáp lời, lại thấy Sở Cẩm Dao khe khẽ thở dài.
“Có lẽ ngủ rồi chăng? Cũng có thể đi đâu rồi…” Sở Cẩm Dao nhỏ giọng nói: “Về sau chúng ta không còn bên nhau nữa, ngươi nhất định phải sống thật tốt. Như vậy mỗi lần ta nhớ đến ngươi sẽ rất vui vẻ.”
Nàng tiếp tục làu bàu: “Đại tỷ sắp gả đi rồi, sau đó đến lượt ta. Không biết ngày sau, ta sẽ ở đâu trải qua nửa đời sau đây. Ta còn nghĩ rằng, có ngươi bên cạnh, cho dù nhà chồng khắt khe ta vẫn không sợ. Nhưng bây giờ nghĩ lại, ta cảm thấy ta quá ngây thơ. Ngươi làm sao luôn ở bên cạnh ta được? Quả nhiên con người không thể quá tham lam, ngươi có thể bên cạnh ta để ta dần quen với sinh hoạt ở Hầu phủ đã là trời xanh ban ân, suy cho cùng… ta vẫn chỉ có một mình thôi.”
Sở Cẩm Dao nói linh tinh, cũng chẳng biết bản thân đang nói gì. Sau đó nàng cứ nằm trên giường suy nghĩ miên man. Hết nghĩ đến việc sau này mình gả cho một nam nhân xa lạ lại nghĩ đến trước mặt bà bà lập quy củ. Sau đó lại nhớ về hình ảnh Tần Nghi đứng sau bàn đọc sách, lật xem bảng chữ. Một lúc sau, nàng thiếp đi.
Đợi đến khi nghe được tiếng thở nhè nhẹ của Sở Cẩm Dao, ngọc bội hiện ra một bóng người. Bóng hình của hắn rất mờ nhạt, như thể hòa nhập vào ánh trăng. Tần Nghi nhìn về phía giường ngủ một lúc, nhẹ nhàng nói một câu:
“Nàng cũng phải sống thật vui vẻ đấy.”
Từ lúc có thể hiện hình, Tần Nghi đã truyền mật thư ra lệnh cho thủ hạ tìm kiếm miếng ngọc bội giống của Sở Cẩm Dao ở trong Đông cung. Sau khi tìm thấy, hắn sẽ có cách để thủ hạ lặng yên đi vào Trường Hưng Hầu phủ. Rồi hắn sẽ chuyển qua ngọc bội mới, cùng thủ hạ đi về Đại Đồng.
Lần này đi là sẽ xa cách. Hắn là Hoàng Thái Tử bị sung quân, nàng là khuê tú được Hầu phủ nuông chiều từ nhỏ. Giữa bọn họ có khác biệt về quân thần, có cách biệt nam nữ. Lần này đi rồi thì khó lòng mà gặp lại.
Vì vậy, dù hôm nay Sở Cẩm Dao có đau buồn thì Tần Nghi cũng phải nói rõ chuyện này. Sớm muộn gì hắn cũng phải rời đi, không thể để nàng kì vọng được. Đợi đến khi hắn về lại Đại Đồng, hắn sẽ phái người tới quan tâm Sở Cẩm Dao. Nếu ngày sau trong quan trường gặp được hôn phu của nàng, hắn cũng sẽ nâng đỡ một chút. Mười bảy năm nay, Tần Nghi đã nhìn thấy không ít mặt tối của quan trường, sự dối trá của hoàng cung. Trong lúc hắn còn chịu tang mẫu thân, dì hắn đã thông đồng với phụ thân, còn công khai bá chiếm hết tất cả những gì thuộc về mẫu thân. Mà tất cả những chuyện này xảy ra khi hắn mới có năm tuổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi. Hắn lẻ loi lớn lên trong hoàng cung lạnh lẽo. Xung quanh không phải là cung phi dụng tâm kín đáo thì chính là nô tài xu nịnh. Tần Nghi luôn cho rằng người là như thế, tâm tính ích kỉ tư lợi, không ai ngoại lệ.
Nhưng hắn lại vô tình gặp được Sở Cẩm Dao. Sở Cẩm Dao vốn là thiên kim tiểu thư lại bị nông hộ khắt khe, vốn là đích nữ danh chính môn thuận vậy mà trong nhà lại chịu đủ xa lánh. Nàng bị vận mệnh phụ lòng như thế mà vẫn nói có người trong nhà thật lòng thương nàng, khóc đủ rồi nàng sẽ tự lau nước mắt. Nàng nói chỉ cần mình đối xử chân thành với người khác, sớm muộn gì tất cả mọi người cũng sẽ chấp nhận nàng.
Tần Nghi không hiểu. Sao lại có người ngốc đến vậy nhỉ? Đã bị người khác ức hiếp tới mức này còn có thể mỉm cười được? Hắn cảm thấy nhất định là nữ tử này có bệnh rồi. Nhưng ở chung với nàng một thời gian, khi nhìn thấy nàng cười, Tần Nghi cũng không nhịn được mà cong môi, tinh thần trở nên thoải mái hơn.
Tần Nghi liếc nhìn Sở Cẩm Dao rồi thong thả bước từng bước ra ngoài. Sở Cẩm Dao thích Vân Cẩm, còn muốn quan tâm tỷ tỷ, muốn cho người thân của mình vui vẻ sống? Những điều đó rồi sẽ thực hiện được hết.
***
Sang hôm sau, Sở Cẩm Dao học quy củ cả một ngày với Hoa ma ma. Đợi tới lúc nàng về được sân nhà mình thì đã đau eo mỏi lưng, ngay cả sức đứng lên cũng không có.
Người cùng đi ra ngoài với nàng hôm nay là Kết Ngạnh. Đợi đến khi nàng tới viện, đã nghe thấy trong viện truyền ra tiếng kêu la. Kết Ngạnh đi sau lưng Sở Cẩm Dao lầm bầm:
“Là ai ở trong sân ồn ào? Còn không thấy tiểu thư trở về sao? Còn có quy củ hay không?”
Sở Cẩm Dao cảm thấy không ổn lắm. Tiếng này hình như là người lạ.
Nàng vừa vào cửa đã thấy có một bà tử đứng giữa dưới đình viện. Tóc bà tử lốm đốm mấy chỗ trắng, búi tóc nhọn gọn trong dây thép búi. Bà mặc một áo váy xanh biển, xoa eo đứng trong sân. Chỉ vào một đám nha hoàn hạ nhân dạy bảo.
Sở Cẩm Dao nhíu mày. Chưa cần nàng nói chuyện, Kết Ngạnh đã nhanh mồm nhanh miệng đứng ra:
“Ngươi là ai? Tại sao ở trong viện của tiểu thư ra vẻ ta đây?”
Bà tử nhìn thấy Sở Cẩm Dao, không giống mấy bà vú già cung kính hành lễ mà là ngầng đầu, hơi khụy gối rồi đứng thẳng nói với Sở Cẩm Dao:
“Lão nô vấn an tiểu thư, nô được phu nhân phái đến để giúp Ngũ tiểu thư quản sân, thuận tiện giáo huấn nha hoàn.”
Sở Cẩm Dao kinh ngạc mà nhíu mày. Triệu phu nhân phái tới? Bà tử này thoạt nhìn rất ương ngạnh, nếu đem bà tử tới viện nàng, nàng còn có thể yên bình sao? Sở Cẩm Dao âm thầm thở dài. Có lẽ việc này là do Sở Cẩm Diệu giở trò quỷ.
“Cho dù nghĩ ra cách thì ta vẫn phải rời đi?”
Sở Cẩm Dao cúi đầu, một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Đúng vậy.”
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, Sở Cẩm Dao nhìn chằm chằm ánh nến, không dám nhìn gương mặt Tần Nghi. Cuối cùng, nàng kìm nén nước mắt muốn trào ra, cố mỉm cười.
“Chúng ta tìm một mảnh ngọc khác, thử xem ngươi có thể dời qua được không? Vẫn tốt hơn là ngươi đợi chết ở đây. Nếu như làm vậy sẽ khiến ngươi rời đi… cũng không sao hết… dù sao ngươi là ngọc bội tinh không gì không làm được. Sau này, ngươi quay về thăm ta thì tốt rồi.”
Tần Nghi im lặng một lúc mới nói: “Ta đã sai người tìm loại ngọc này rồi.”
Sở Cẩm Dao giật mình, mắt lóng lánh nước: “Hả?”
“Đợi họ tìm được, ta sẽ lệnh cho họ mua bằng được. Không cần biết sẽ phải trả giá bao nhiêu.”
Sở Cẩm Dao nghe hiểu ngay lập tức. Lòng có hơi khó chịu, nàng thấp giọng nói: “Rồi sau đó, ngươi sẽ theo họ trở về… có phải không?”
Tần Nghi cảm giác mình rất tuyệt tình nhưng vẫn phải nói: “Đúng vậy”
Trong lòng Sở Cẩm Dao dâng lên nỗi sợ không tên. Nàng đang nghĩ tới việc cuộc sống sau này của mình và Tần Nghi sẽ trôi qua như thế nào thì hắn lại nói hắn sắp rời đi. Sở Cẩm Dao không suy nghĩ được gì nữa. Từ khi về nhà, Tần Nghi vẫn luôn ở bên cạnh nàng. Nàng đã quen gặp chuyện gì cũng hỏi Tần Nghi… Nhưng mà không lâu nữa, nàng sẽ quay lại một thân một mình, một mình đối mặt với căn nhà hoa lệ này, giam mình trong cái lồng lạnh như băng.
Sở Cẩm Dao càng nghĩ càng thấy lòng nặng nề hơn. Tần Nghi cũng không nói gì nữa. Đây là cuộc trò chuyện không thoải mái nhất từ khi bọn họ quen nhau tới nay.
Sở Cẩm Dao nói không buồn là nói dối. Nhưng mà Tần Nghi đã muốn rời đi, thời gian bọn họ có thể ở chung với nhau không còn nhiều nữa. Vì sao giờ nàng lại im lặng, tự mình phung phí khoảng thời gian ít ỏi cho việc vô ích này? Cuối cùng, Sở Cẩm Dao nói: “Có thể rời khỏi nơi này, trở về nơi thuộc về người là chuyện tốt. Nếu ngươi đã phái người tìm ngọc thì sẽ sớm có tin tức thôi. Chúng ta không còn bao nhiêu thời gian ở cạnh nhau nữa, được ngày nào hay ngày ấy. Mấy ngày nay chúng ta nên vui vẻ trôi qua mới phải. Nếu ta có thái độ không tốt với ngươi, ngươi cũng đừng trách nha. Đợi ngươi đi rồi, ta sẽ sai người làm một cái bia trường sinh, chúc ngươi sớm ngày thành tiên.”
Vốn Tần Nghi đang hơi đau lòng vì câu nói của Sở Cẩm Dao nhưng nghe đến cuối lại hoàn hồn.
“Nàng không được làm thế.” Giọng Tần Nghi nghe rất bất lực. Hăn không còn lo lắng việc mình có thể trở lại thân thể hay không hoặc thân thể của mình ra sao nữa. Giờ phút này, chuyện hắn lo nhất là Sở Cẩm Dao sẽ lập bia cho hắn, ngày ngày tế bái.
Tần Nghi nói: “Ý tốt của nàng ta nhận, nhưng mà đừng lập bia. Nàng không cần làm gì cả, cố gắng sống thật tốt ở đây hiểu không?”
“Được rồi.” Sở Cẩm Dao thấp giọng đáp: “Ta nhất định sẽ sống tốt, ngươi cũng phải vậy nhé.”
Sau khi hai người nói rõ, bầu không khí trở nên nặng nề. Tần Nghi không đành lòng nhìn Sở Cẩm Dao cứ ngẩn ngơ rồi lại đau buồn, lại nói: “Hôm nay trễ rồi, nàng đừng viết nữa. Mau đi nghỉ đi.”
Sở Cẩm Dao lắc đầu: “Không được, viết được hơn nửa rồi, viết nốt luôn đi.”
Tần Nghi đau lòng không thôi khi thấy tay Sở Cẩm Dao run run, đành hiện thân ra.
“Nàng cầm bút sai rồi, phải như vậy.”
Nói xong, hắn cầm tay Sở Cẩm Dao, giúp nàng viết chữ. Được Tần Nghi trợ giúp, Sở Cẩm Dao dùng ít sức hơn rất nhiều. Bây giờ Tần Nghi vẫn ở dạng linh hồn nên tay chạm vào Sở Cẩm Dao hơi lạnh, còn có chút không chân thật. Sở Cẩm Dao nghiêng đầu, có thể nhìn xuyên qua tay Tần Nghi thấy được ngón tay của mình.
Đột nhiên, Tần Nghi nhéo vào tay nàng một cái, lạnh lùng nói: “Còn dám không tập trung?”
Sở Cẩm Dao ngoan ngoãn rời mắt đi chuyên tâm viết chữ. Một lát sau, nàng vẫn nhịn không được hỏi: “Tề Trạch, các ngươi thành tinh xong, đều vừa đẹp vừa thông minh như này hả?”
“Hử?”
“Ngươi nhìn ngươi xem, lớn lên đẹp như vậy không nói. Viết chữ, thi từ ca phú cũng biết. Ngay cả hậu trạch tranh đấu còn không làm khó được ngươi. Các ngươi đều là thế này sao? Đột nhiên ta cũng muốn đi làm yêu quái.”
Tần Nghi mỉm cười, cười đã rồi mới nhàn nhạt nói: “Nàng nghĩ nhiều rồi, không phải tất cả mọi người đều như vậy. Chỉ có mình ta thôi. Cho nên, nàng nên thành thật mà luyện chữ đi.”
Im lặng được một lúc, Sở Cẩm Dao vẫn không nhịn được: “Ngươi… tự đánh giá bản thân cao thật.”
“Đây là sự thật.”
Sở Cẩm Dao âm thầm trợn mắt. Tần Nghi cảm giác được nàng không tin, bình tĩnh thong dong nói: “Sao thế? Nàng không tin à?”
Lại thế rồi. Giọng điệu nghe thì rất bình thường nhưng ý bên trong thì mang lại cảm giác rất cao ngạo. Nó rất hợp với giọng nói lạnh lùng của hắn, đem lại cho người khác cảm giác uy hiếp, không cho phản kháng. Sở Cẩm Dao hừ một tiếng,đáp: “Đúng vậy, ngươi nói không sai.”
Tần Nghi mặc kệ nàng, giúp nàng viết xong nửa trang còn lại rồi tống nàng đi ngủ.
Sở Cẩm Dao buông màn xong, nằm trên giường rất lâu vẫn không ngủ được. Nàng lo lắng xoay người sẽ khiến Tần Nghi nghe thấy nên luôn nằm im một tư thế. Chỉ cần nàng nhắm mắt lại là có thể mường tượng được trong ánh sáng kia, một dáng người đĩnh đạt ung dung, ngũ quan tinh xảo lại lạnh lùng đứng sau bàn đọc sách. Nghe thấy âm thanh, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn với ánh mắt xa cách và ngạo mạn trời sinh. Ánh mắt như vậy sẽ khiến người ta đâm ra ghét bỏ nhưng mà xuất hiện trên người Tần Nghi lại như sao in cho riêng hắn. Là nhân vật sinh ra đã cao cao tại thượng, có tư cách mà kiêu ngạo nhìn thiên hạ.
Đây là lần đầu Sở Cẩm Dao nhìn kĩ Tần Nghi. Trước, nàng cảm thấy giọng nói của hắn nghe rất êm tai, bây giờ mới phát hiện ra, khuôn mặt người ta quả thật là kiệt tác trời cao. Được tạo hóa ưu ái, không ai sánh bằng.
Sở Cẩm Dao lặng lẽ gọi một tiếng: “Tề Trạch?”
Tần Nghi không đáp lời, lại thấy Sở Cẩm Dao khe khẽ thở dài.
“Có lẽ ngủ rồi chăng? Cũng có thể đi đâu rồi…” Sở Cẩm Dao nhỏ giọng nói: “Về sau chúng ta không còn bên nhau nữa, ngươi nhất định phải sống thật tốt. Như vậy mỗi lần ta nhớ đến ngươi sẽ rất vui vẻ.”
Nàng tiếp tục làu bàu: “Đại tỷ sắp gả đi rồi, sau đó đến lượt ta. Không biết ngày sau, ta sẽ ở đâu trải qua nửa đời sau đây. Ta còn nghĩ rằng, có ngươi bên cạnh, cho dù nhà chồng khắt khe ta vẫn không sợ. Nhưng bây giờ nghĩ lại, ta cảm thấy ta quá ngây thơ. Ngươi làm sao luôn ở bên cạnh ta được? Quả nhiên con người không thể quá tham lam, ngươi có thể bên cạnh ta để ta dần quen với sinh hoạt ở Hầu phủ đã là trời xanh ban ân, suy cho cùng… ta vẫn chỉ có một mình thôi.”
Sở Cẩm Dao nói linh tinh, cũng chẳng biết bản thân đang nói gì. Sau đó nàng cứ nằm trên giường suy nghĩ miên man. Hết nghĩ đến việc sau này mình gả cho một nam nhân xa lạ lại nghĩ đến trước mặt bà bà lập quy củ. Sau đó lại nhớ về hình ảnh Tần Nghi đứng sau bàn đọc sách, lật xem bảng chữ. Một lúc sau, nàng thiếp đi.
Đợi đến khi nghe được tiếng thở nhè nhẹ của Sở Cẩm Dao, ngọc bội hiện ra một bóng người. Bóng hình của hắn rất mờ nhạt, như thể hòa nhập vào ánh trăng. Tần Nghi nhìn về phía giường ngủ một lúc, nhẹ nhàng nói một câu:
“Nàng cũng phải sống thật vui vẻ đấy.”
Từ lúc có thể hiện hình, Tần Nghi đã truyền mật thư ra lệnh cho thủ hạ tìm kiếm miếng ngọc bội giống của Sở Cẩm Dao ở trong Đông cung. Sau khi tìm thấy, hắn sẽ có cách để thủ hạ lặng yên đi vào Trường Hưng Hầu phủ. Rồi hắn sẽ chuyển qua ngọc bội mới, cùng thủ hạ đi về Đại Đồng.
Lần này đi là sẽ xa cách. Hắn là Hoàng Thái Tử bị sung quân, nàng là khuê tú được Hầu phủ nuông chiều từ nhỏ. Giữa bọn họ có khác biệt về quân thần, có cách biệt nam nữ. Lần này đi rồi thì khó lòng mà gặp lại.
Vì vậy, dù hôm nay Sở Cẩm Dao có đau buồn thì Tần Nghi cũng phải nói rõ chuyện này. Sớm muộn gì hắn cũng phải rời đi, không thể để nàng kì vọng được. Đợi đến khi hắn về lại Đại Đồng, hắn sẽ phái người tới quan tâm Sở Cẩm Dao. Nếu ngày sau trong quan trường gặp được hôn phu của nàng, hắn cũng sẽ nâng đỡ một chút. Mười bảy năm nay, Tần Nghi đã nhìn thấy không ít mặt tối của quan trường, sự dối trá của hoàng cung. Trong lúc hắn còn chịu tang mẫu thân, dì hắn đã thông đồng với phụ thân, còn công khai bá chiếm hết tất cả những gì thuộc về mẫu thân. Mà tất cả những chuyện này xảy ra khi hắn mới có năm tuổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi. Hắn lẻ loi lớn lên trong hoàng cung lạnh lẽo. Xung quanh không phải là cung phi dụng tâm kín đáo thì chính là nô tài xu nịnh. Tần Nghi luôn cho rằng người là như thế, tâm tính ích kỉ tư lợi, không ai ngoại lệ.
Nhưng hắn lại vô tình gặp được Sở Cẩm Dao. Sở Cẩm Dao vốn là thiên kim tiểu thư lại bị nông hộ khắt khe, vốn là đích nữ danh chính môn thuận vậy mà trong nhà lại chịu đủ xa lánh. Nàng bị vận mệnh phụ lòng như thế mà vẫn nói có người trong nhà thật lòng thương nàng, khóc đủ rồi nàng sẽ tự lau nước mắt. Nàng nói chỉ cần mình đối xử chân thành với người khác, sớm muộn gì tất cả mọi người cũng sẽ chấp nhận nàng.
Tần Nghi không hiểu. Sao lại có người ngốc đến vậy nhỉ? Đã bị người khác ức hiếp tới mức này còn có thể mỉm cười được? Hắn cảm thấy nhất định là nữ tử này có bệnh rồi. Nhưng ở chung với nàng một thời gian, khi nhìn thấy nàng cười, Tần Nghi cũng không nhịn được mà cong môi, tinh thần trở nên thoải mái hơn.
Tần Nghi liếc nhìn Sở Cẩm Dao rồi thong thả bước từng bước ra ngoài. Sở Cẩm Dao thích Vân Cẩm, còn muốn quan tâm tỷ tỷ, muốn cho người thân của mình vui vẻ sống? Những điều đó rồi sẽ thực hiện được hết.
***
Sang hôm sau, Sở Cẩm Dao học quy củ cả một ngày với Hoa ma ma. Đợi tới lúc nàng về được sân nhà mình thì đã đau eo mỏi lưng, ngay cả sức đứng lên cũng không có.
Người cùng đi ra ngoài với nàng hôm nay là Kết Ngạnh. Đợi đến khi nàng tới viện, đã nghe thấy trong viện truyền ra tiếng kêu la. Kết Ngạnh đi sau lưng Sở Cẩm Dao lầm bầm:
“Là ai ở trong sân ồn ào? Còn không thấy tiểu thư trở về sao? Còn có quy củ hay không?”
Sở Cẩm Dao cảm thấy không ổn lắm. Tiếng này hình như là người lạ.
Nàng vừa vào cửa đã thấy có một bà tử đứng giữa dưới đình viện. Tóc bà tử lốm đốm mấy chỗ trắng, búi tóc nhọn gọn trong dây thép búi. Bà mặc một áo váy xanh biển, xoa eo đứng trong sân. Chỉ vào một đám nha hoàn hạ nhân dạy bảo.
Sở Cẩm Dao nhíu mày. Chưa cần nàng nói chuyện, Kết Ngạnh đã nhanh mồm nhanh miệng đứng ra:
“Ngươi là ai? Tại sao ở trong viện của tiểu thư ra vẻ ta đây?”
Bà tử nhìn thấy Sở Cẩm Dao, không giống mấy bà vú già cung kính hành lễ mà là ngầng đầu, hơi khụy gối rồi đứng thẳng nói với Sở Cẩm Dao:
“Lão nô vấn an tiểu thư, nô được phu nhân phái đến để giúp Ngũ tiểu thư quản sân, thuận tiện giáo huấn nha hoàn.”
Sở Cẩm Dao kinh ngạc mà nhíu mày. Triệu phu nhân phái tới? Bà tử này thoạt nhìn rất ương ngạnh, nếu đem bà tử tới viện nàng, nàng còn có thể yên bình sao? Sở Cẩm Dao âm thầm thở dài. Có lẽ việc này là do Sở Cẩm Diệu giở trò quỷ.
Bình luận truyện