Ngôi Sao Bảy Cánh

Chương 53



Hình ảnh cho thấy một chương trình biểu diễn tài năng của ban nhạc quy mô lớn, được đặt tên dự kiến ​​là《Tân niên kỷ ban nhạc》

Trong phòng tắm quá mờ, ánh sáng duy nhất là ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, cả hai chỉ có thể dùng xúc cảm thân thể ghi nhớ cảnh tượng này, dùng tay, dùng tai, từng tấc trên cơ thể đều dùng, kể cả… chân.

Lục Duyên thậm chí có thể ngửi thấy mùi lưu luyến khó tả trong không khí.



Không gian có hạn, Tiêu Hành cuối cùng vẫn không thể ở chỗ hắn tắm.

Sau khi Tiêu Hành rời đi, Lục Duyên một chân giẫm lên mặt đất, suýt chút nữa không đứng vững, bước xuống bồn rửa mặt, bật công tắc vòi nước, cúi đầu xuống thì phát hiện đùi trong bị ma sát đến đỏ một mảnh.

Nước rõ ràng lạnh.

Lục Duyên rũ tóc, không hiểu sao cảm giác khắp nơi đều nóng.

Lục Duyên tắm nước lạnh một lúc lâu mới có thể hạ nhiệt. Lau tóc, mở cửa đi ra ngoài.

Không có ai trong phòng, Tiêu Hành tắm so với hắn còn lâu hơn.

Lục Duyên cúi người nhặt điện thoại trên mặt đất, vừa đi tới giường vừa lau tóc, màn hình điện thoại vẫn ở giao diện hiển thị nhà sản xuất XH.

Hắn nhấp vào, khu vực bình luận có không ít.

1L: Bạn trai của người anh em tôi, ủng hộ.

2L: Lập trình viên thiên tài, game này đáng được đề cử. Nhân đây, chúng tôi xin chân thành mời các bạn nghe lại các bài hát của ban nhạc Hắc Đào, ban nhạc Hắc Đào sẽ mang đến cho bạn một lễ hội Rock and Rock cuồng hoan, tất cả các ứng dụng âm nhạc lớn đều có thể nghe được.

3L: … Lầu trên, tôn nghiêm của các người đâu rồi, không phải nói không cho hắn một ánh mắt sao!

Dù các ban nhạc underground đã bỏ nhóm, nhưng là những người anh em nhiều năm, vẫn dành nhiều lời khen ngợi trong phần bình luận.

Ngón tay Lục Duyên quẹt lên xuống hai lần, ngoài đám thủy quân này, thật sự có rất nhiều người chơi qua đường.

Tiêu Hành đang tắm, vừa mở cửa đã thấy Lục Duyên nằm trên giường nghịch điện thoại.

Anh bước tới, ra hiệu cho hắn dịch vào trong.

“…” Lục Duyên trở mình nhường chỗ cho anh, “Anh có giường rồi sao không ngủ.”

Tiêu Hành sau khi tắm xong cả người sảng khoái, hơi thở Lục Duyên tràn ngập mùi hương sữa tắm, chiếc giường quá nhỏ, hai người gần như dựa sát vào nhau, cằm Tiêu Hành dựa vào vai hắn, tóc anh thi thoảng cọ vào mặt khiến hắn phát hoảng.

“Đang xem cái gì vậy?”

Lục Duyên nghiêng màn hình điện thoại qua cùng anh xem: “Đọc bình luận, có muốn nghe không?”

Tiêu Hành nâng cằm, tỏ vẻ tùy ý.

Lục Duyên đọc bình luận có thói quen thêm mắm dặm muối, ban đầu vốn chỉ một câu đơn giản “Khá vui”, nhưng hắn có thể đánh rắm cầu vồng dài 300 chữ: “Lần đầu tiên tôi chơi trò này đã vô cùng ấn tượng về nó. Hấp dẫn sâu sắc, lối chơi độc đáo, trải nghiệm hoàn toàn mới, lập trình viên thực sự tuyệt vời… “

Tiêu Hành thực sự không quan tâm đến những bình luận của người chơi, nhưng Lục Duyên đọc bên tai anh, cảm thấy không tồi, có lẽ là ngôn ngữ kiêu ngạo của người trong ngực anh gần như trào ra, cho đến khi Lục Duyên đọc một bình luận mất gần nửa phút vẫn chưa đọc xong.

Anh không khỏi ngắt lời: “Có thể đến đây được rồi.”

Lục Duyên: “Đừng quấy rầy, chưa đọc xong.”

Tiêu Hành dừng lại hai giây nói, “Em không biết bình luận dài nhất không được vượt quá 100 ký tự sao?”

“…”

Cái rắm cầu vồng trong miệng Lục Duyên bị cưỡng chế dừng lại, cả người đều có chút cứng ngắc.

Tiêu Hành nói xong, nhìn thấy phản ứng của hắn không khỏi cúi đầu, cười ná thở một lúc lâu.

Lục Duyên ném điện thoại xuống, cắn một cái trên vai anh: “Mẹ nó sao anh không nói sớm.”

“Tsk —— Em là chó đấy à.”

Tiêu nằm nghiêng, nửa người trên vẫn như cũ không mặc, từ góc độ này, Lục Duyên có thể nhìn thấy rõ ràng dấu vết trên cổ nam nhân do hắn tạo ra. Thiếu gia này chỗ nào chỗ nấy đều lộ ra một cỗ tự phụ.

Sau một lúc.

Tiêu Hành lại hỏi: “Chân đau không?”

“… Không sao, anh nói thì nói chuyện, có thể đừng sờ loạn được không.”

“Ba ba xoa cho con.”

Lục Duyên ban đầu không lên tiếng, nhưng giây tiếp theo da đầu tê rần, gần như nổ tung: “Fuck! Anh xoa chỗ nào đó!”

Tiêu Hành tạm thời buông tha hắn, đưa tay xuống một chút.

“Lớn lên thế nào sao chân dài vậy,” Tiêu Hành nửa híp mắt tay chân lại làm loạn, nói xong liền bị ăn một cước, như dã thú sau khi ăn no thả con mồi, hoàn toàn buông lỏng tay ra, niết đốt xương ngón tay Lục Duyên, thản nhiên nói, “… Cả tay nữa.”

Lục Duyên: “Có tin lão tử cho anh một cái tát không?”

Cuộc trò chuyện lắng xuống một lúc.

Lục Duyên chớp chớp mắt, đối mặt với bóng tối trước khi ngủ, nghĩ đến chuyện bất tiện sau khi cúp điện: “Máy tính của anh làm sao bây giờ, dự án tiếp theo không phải sắp bắt đầu sao, đi quán net làm hả?”

“Ừ.”

“Cứ ba ngày sẽ bị cắt điện, không biết lần này sửa xong là bao giờ.”

Nói xong, Lục Duyên lại gọi anh: “Anh đúng thật là giống tới đây để tham gia Biến hình kế*. Kịch bản có lẽ là ác quỷ trong mắt cha mẹ, yêu tinh hộp đêm …” Lục Duyên nghĩ chuyện này rất thú vị, lấy tay làm micro hỏi, “Thiếu gia thành thị, cảm nghĩ của anh là gì?”

*Biến hình kế(变形计)là một chương trình thực tế được sản xuất bởi đài truyền hình vệ tinh Hồ Nam ở Trung Quốc đại lục để trao đổi vai trò trong cuộc sống hàng ngày. Nguồn Wikipekia

Tiêu hành chậm rãi ấn tay Lục Duyên xuống nắm lại.

“Căn phòng nhỏ đổ nát chưa đầy hai mươi mét vuông này… Nếu nói không hài lòng cái gì, ba ngày cũng nói không xong,” Tiêu Hành nói, “Nhưng có em ở đây cũng không tính là tệ lắm.”

Đêm đen vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng ve ngoài cửa sổ, tiếng gió, tiếng người qua lại trên đường cách đó không xa, tiếng ném đá, đập vỡ chai rượu, thì chỉ còn tiếng thở của hai người là vô cùng rõ ràng, dần dần đều đặn.

Trong giấc mơ của Lục Duyên đều là câu nói của Tiêu Hành: Nhưng có em ở đây cũng không tính là tệ lắm.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời hiện ra, lần lượt xuyên qua khung cửa sổ.

Hộp điện trong tòa nhà quả thật đã được sửa chữa mấy ngày rồi, may mà ban ngày Lục Duyên bận thu âm bài hát, gần như đã thu xong bài hát mới, bài hát《Light》 chưa được thu âm, hắn mang theo bảng tổng phổ hoàn chỉnh, liên tiếp mấy ngày chạy đến studio.

Tấm áp phích Vua dạ dày được thực hiện rất nhanh chóng, bức ảnh Tiêu Hành vác 10 cân gạo có thể được nhìn thấy tại các nhà ga lớn vào ngày hôm sau.

Ngày thứ ba, Lục Duyên như thường lệ xuất phát đến nhà ga, trong lúc chờ xe, hắn thoáng nhìn thấy hình ảnh trên màn hình điện thoại của một nam thanh niên bên phải.

Hắn cắn nát viên kẹo ngậm trong miệng, cẩn thận nhìn thoáng qua, xác nhận đó là một trong những nhân vật chính của tấm áp phích khổng lồ đằng sau —— Trò chơi mới do lập trình viên tài năng nào đó làm ra.

Hắn đang muốn cùng người đó tán gẫu hai câu thì có người hét lên: “Đường số 7 đến——”

Đám đông ùn ùn kéo về phía vệ đường.

Khi đến phòng thu âm, ngay cả người hòa âm cũng đang ngồi trên ghế chơi game này, Lục Duyên lúc này mới nhận ra rằng cùng lúc các quảng cáo Vua dạ dày phủ khắp các nhà ga ở Hạ Thành, game của Tiêu Hành cũng thực sự rất nổi tiếng.

Người hòa âm là một người ngoại quốc, tóc vàng mắt xanh, anh ta đặt chân lên máy hòa âm ngân nga theo bài hát trong tai nghe, ngân nga không quá nửa câu, nhân vật trong game đập đầu vào tường, lời nói của anh ta biến thành một câu: “F **K!”

Đây là lần hợp tác đầu tiên của họ trong phòng thu âm này.

Lý do hợp tác chỉ có một, hiệu quả về chi phí, nói một cách phổ thông hơn, chính là giá rẻ.

Tiếng Trung của người hòa âm rất khó hiểu, trình độ tiếng Anh của Lục Duyên cũng không ra sao, hắn gần như quên hết từ kỳ thi đại học năm đó, cơ bản Hứa Diệp thường là người phiên dịch.

Chỉ là hôm nay Hứa Diệp tạm thời có việc, không có thời gian.

Lục Duyên đặt túi tài liệu xuống, chỉ có thể tự mình giao tiếp với vị Parker này.

Vừa bước vào cửa, hắn liền dùng thứ tiếng Anh sứt sẹo của mình chào hỏi: “Hế lô, this is…” Hắn muốn nói đây là bảng tổng phổ, nhưng từ bảng tổng phổ này rõ ràng siêu khó, vì thế cuối cùng Lục Duyên nói, “You look you know.”

Dù trình độ tiếng Anh không ra làm sao nhưng Lục Duyên không thể để lộ khuyết điểm của mình, hắn cảm thấy “Lão tử nói chỉ có thể đúng”, cùng người hòa âm hàn huyên một lúc về phong cách bài hát.

Lý Chấn và Đại Pháo sau đó mới đến, vừa đẩy cửa bước vào đã thấy ca sĩ chính của họ khoanh chân ngồi trên sô pha, xua xua tay với người hòa âm, nâng cằm nói: “Know tôi không?”

Người hòa âm có vẻ bối rối.

Know cái gì

Cái gì know.



Lý Chấn và Đại Pháo là những con người cùng ngôn ngữ với Lục Duyên, lắng nghe một lúc lâu, nhưng họ vẫn không hiểu hắn đang nói cái gì.

Đây là hiện trường đàn gảy tai trâu sao?

Lý Chấn thở dài: “Được rồi đừng nói nữa, đổi người khác đi, nói đến tối cũng không hiểu.”

Lục Duyên liếc anh một cái.

Lý Chấn: “Đừng nhìn tôi như vậy, nghe thứ tiếng Anh chó má của cậu tôi cũng không làm được, đã ra trường nhiều năm như vậy, chuyên ngành cũng không đúng, tôi học là…” Lý Chấn nói đến đây thì dừng lại.

Đại Pháo đặt cây đàn xuống, tò mò hỏi: “Anh Chấn học cái gì?”

Lục Duyên để chân xuống, cặp chân dựa vào sô pha chân thấp nhìn đặc biệt dài: “Hộ công*.”

*Hộ công: Nhân viên chăm sóc tại các bệnh viện, hầu hết các nhân viên được bệnh nhân hoặc gia đình của họ thuê để hỗ trợ các y tá chăm sóc và giúp đỡ bệnh nhân hàng ngày cũng tham gia vào các dịch vụ dọn phòng .

“Mẹ tôi lúc đó nói thiếu y tá nam, tìm hộ lý rất khó!” Lý Chấn sờ sờ mũi, chuyển đề tài, “Đại Pháo, cậu vừa mới thi đại học xong, ít nhiều cũng phải nhớ vài từ đơn chứ.”

Đại Pháo rất thẳng thắn: “Em, trình độ em không bằng đại ca.”

Lục Duyên: “…”

“Làm sao bây giờ?” Lý Chấn đau đầu, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, do dự một hồi rồi nói: “… Thật ra còn có một ứng viên khác?”

Khi Tiêu Hành nhận được cuộc gọi anh đang trong quán net, người bạn trai vừa ra khỏi nhà câu đầu tiên nói: “Tiếng Anh của anh thế nào?”

Tiêu Hành không biết hắn muốn nói cái gì, liền kéo chuột nói: “Cũng được, làm sao vậy?”

“Là thế này,” Lục Duyên đem chuyện người hòa âm kể lại, “Giới thiệu cho anh một người bạn, hắn tên là Parker, Parker, say hi.”

Người hòa âm Parker nghiêng người về phía tai nghe hét lên, “Hi!”

Tiêu Hành: “…”

Tiếng Anh của Tiêu Hành rất tốt, anh từ nhỏ đã chạy khắp nơi trong và ngoài nước tham gia các lớp học quốc tế. Thậm chí Trạch Trang Chí thi bằng cấp tiếng Anh một lần là qua, trong vòng tròn phú nhị đại bọn họ không học vấn, không nghề nghiệp, chỉ có tiếng Anh có thể coi là giống nhau.

Anh nói vài câu với Parker, gần như biết rõ ràng ngọn nguồn.

Lục Duyên không thể hiểu họ đang nói gì, nhưng điều đó không ngăn cản hắn nghe thấy tên của mình.

LUYAN.

Chờ Tiêu Hành thuật lại xong yêu cầu chế tác của Lục Duyên, Parker liên tục gật đầu tỏ vẻ đã biết, trả lại điện thoại cho Lục Duyên. Lục Duyên nhận lấy, tựa vào cửa phòng thu âm hỏi: “Hai người nói gì về em vậy?”

Trong điện thoại ồn ào tiếng của quán net, vài học sinh đang đen mặt, khàn giọng hét “Mở cửa”. Giữa tiếng động ồn ào, nếu lắng nghe cẩn thận có thể nghe được âm thanh bàn phím rõ ràng dứt khoát của Tiêu Hành.

Sau đó, người đàn ông trả lời một cách dứt khoát: “Hắn nói tiếng Anh của em tệ.”

Lục Duyên: “…”

Tiêu Hành lại nói: “Anh nói tiếng Anh của em rất tệ.”

Lục Duyên muốn mắng người, lại nhìn về phía phòng thu âm, Parker đang làm công tác chuẩn bị, Đại Pháo sau lưng, nhưng cậu đang ở chế độ chờ, hắn lại đi ra bên ngoài hai bước: “Đệt, chỗ nào tệ chứ, em vừa mới cùng hắn tán gẫu rất vui vẻ mà.”

Tiêu Hành bấm chuột: “Ừm, vui vẻ, hắn nói không hiểu sao em còn nói tiếp làm gì.”

Ai với ai không ngừng nói tiếp chứ!

Lục Duyên cảm thấy lúc này mới không thể nói tiếp nữa.

Trong phòng thu âm, Parker đã hoàn thành công việc chuẩn bị của mình, gọi hắn vào trong.

Lục Duyên không có thời gian nói chuyện với anh, còn định nói cúp máy, nhưng Tiêu Hành lại đổi chủ đề, hỏi hắn: “Hôm nay thu âm bài hát nào?”

“Chỉ còn lại bài hát cuối cùng,” Lục Duyên nói, “Light.”

Lục Duyên dựa vào tường.

Hắn đã thực sự hát bài hát này nhiều lần trong vô số buổi tập. Nhưng sau khi nói ra tên, nhớ tới hình ảnh sau buổi biểu diễn kỷ niệm 4 năm.

Đầu bên kia truyền đến âm thanh lách cách khi Tiêu Hành ấn bật lửa, sau đó anh thản nhiên nói: “Bài hát này phải thu âm cho tốt đó.”

Lục Duyên hỏi: “Cái gì?”

“Không phải viết bản tình ca cho ba ba sao?”

không biết xấu hổ.

Lục Duyên gần như bổ não hình ảnh Tiêu Hành cúi đầu châm thuốc, bộ dáng nói chuyện không chút để ý.

Parker vẫn đang thúc giục.

Lục Duyên không nói nhiều nữa, cúp máy.

Việc thu âm bài hát này diễn ra không suôn sẻ mấy, yêu cầu càng cao thì chi tiết càng tốn nhiều thời gian, phần ghi-ta của Đại Pháo được thu âm hơn chục lần, chủ âm đều do một mình cậu chơi.

Lục Duyên ngồi cạnh Parker, đeo tai nghe theo dõi, chịu trách nhiệm nói dừng hoặc bảo làm lại sau khi nghe đoạn ghi âm.

Đại Pháo tuy nghe theo lời đại ca, nhưng vẫn có suy nghĩ riêng của mình trước đoạn ghi âm, cuối cùng phải thu âm lại một đoạn, nếu số lần tăng lên thì ai cũng muốn có ý kiến.

Lục Duyên luôn tuân thủ nguyên tắc nói có ý kiến ​​thì động miệng, nên ba người vì cái ghi âm mà cãi nhau.

“Lần nữa.”

“Sao phải làm lại, đại ca, em thấy lần này chơi hoàn hảo rồi!”

“Hoàn hảo cái mông, đoạn này sai rồi.”

“Lại!”

Lục Duyên tháo tai nghe ném qua: “Cậu mẹ nó tự qua nghe một lần thử xem?”

“…”

“Lại đi.”

“…”

Chờ hoàn thành các bản ghi âm thì trời đã tối.

Parker nhấn nút phát, giai điệu ghi-ta hoàn chỉnh phát ra từ loa.

Mọi người lẳng lặng thả mình trên sô pha, nằm liệt thành một loạt, Đại Pháo thở dài thỏa mãn.

Parker không biết lời bài hát này, nhưng giai điệu của bài hát đã rất quen thuộc sau khi nghe cả ngày, anh không thể không ngâm nga ngay khi giọng hát cất lên.

Ngân nga theo giai điệu, thân là ca sĩ chính Lục Duyên cũng cảm thấy ngứa ngái.

– Tôi ở giữa bầy sói hoang / Vượt núi vượt biển đến bên anh.

Ngay khi giọng hát của Lục Duyên cất lên, Parker ngay lập tức dừng ngâm nga lộn xộn —— Mặc dù anh vẫn không thể hiểu từng lời Lục Duyên hát, nhưng chắc chắn đó là cách giao tiếp suôn sẻ nhất giữa họ.

Sau nốt cuối cùng, Parker không thể không dựng ngón tay cái với họ.

Lục Duyên ngửa cả người ra sau, giang hai tay, tùy ý đặt ở hai bên sườn, vừa vặn vòng qua Đại Pháo và Lý Chấn hai bên trái phải, hắn dời ngón tay vỗ vỗ vai Lý Chấn: “Có đi không?”

Lý Chấn nhìn xuống điện thoại của mình, bắt lấy khuỷu tay Lục Duyên bật thốt lên: “Tôi đệt!”

“Đệt cái gì,” Hai chân Lục Duyên đặt trên cái ghế trước mặt, “Rốt cuộc có đi không?”

Lý Chấn lấy đâu ra thời gian quan tâm xem có đi hay không, suýt chút nữa nhảy lên khỏi chỗ ngồi: “Thi đấu! Có cuộc thi ban nhạc, biết không?”

Đại Pháo: “Thi đấu gì?”

Lục Duyên cũng không quan tâm lắm, số lượng ban nhạc underground ở Hạ Thành không phải là ít, thường tổ chức một số cuộc thi khi rảnh rỗi, chẳng hạn như giải đấu tay trống mà Lý Chấn mỗi năm tham gia.

“Không phải, đây là tin chính thức ——” Lý Chấn đưa điện thoại.

Lục Duyên lần này nhìn thấy rõ ràng, liền ngồi thẳng người.

Hình ảnh cho thấy một chương trình biểu diễn tài năng của ban nhạc quy mô lớn, được đặt tên dự kiến ​​là《Tân niên kỷ ban nhạc》, đội vô địch sẽ do người đại diện ban nhạc quản lý. Các áp phích quảng cáo rất chi tiết, ngoài vấn đề đăng ký, còn có vài nhân vật quan trọng, đặc biệt là người phụ nữ mặc váy đỏ ở vị trí trung tâm.

Người đại diện ban nhạc: Cát Vân Bình.

Mặt Đại Pháo gần như dán vào điện thoại, chặn chặt màn hình, Lục Duyên chỉ có thể nhìn thấy mái tóc màu vàng của cậu.

Đại Pháo kêu lên: “Em đi, là Cát Vân Bình đó!”

Lý Chấn gật đầu: “Lưu lượng truyền kỳ, các ca sĩ đều hạng nhất.”

Lục Duyên: “Link từ đâu ra?”

Lý Chấn buột miệng: “Trong nhóm.”

Lý Chấn nói xong, cảm thấy không ổn.

Lục Duyên đẩy cái đầu vàng của Đại Pháo ra, thoát ra nhấp lại trò chuyện nhóm.

Đó là một group các ban nhạc, tên rất dài, rất đặc biệt, tên là “Lục Duyên và chó không được vào.”

Lục Duyên: “…”

Lý Chấn cười ba tiếng: “Tôi không liên quan, nhóm này là Hắc Đào lập.”

Lục Duyên ném lại điện thoại.

Đầu Đại Pháo lại chen qua: “Đại ca, chúng ta đăng ký nhé? Tháng sau bắt đầu thử giọng rồi.”

Tay Lý Chấn bất giác run lên: “Đúng vậy, đăng ký hay không đây? Cơ hội hiếm có.”

Có rất ít chương trình dành cho ban nhạc ở trong nước, thậm chí thuật ngữ “Ban nhạc” chưa bao giờ được coi là chủ đạo. “Underground” chính là mảnh đất nuôi dưỡng họ. Họ chờ đợi “cơ hội” quá lâu, không chỉ họ mà bất cứ nhạc sĩ nào khi nhìn thấy những tấm áp phích cũng không khỏi yên tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện