Ngọt Khắc Vào Tim
Chương 14
Thật sự Trì Yên không hề ngờ đến Khương Dịch sẽ thích cô, ít nhất trước kia gặp lại Khương Dịch nửa năm trước, trước nay cô đều không hề nghĩ đến.
Cô không phải là kiểu hay có quá nhiều cảm xúc với người khác phái, thanh tâm quả dục đã quen, đối với cảm giác thích cũng không được nhanh nhạy lắm.
Huống chi, Khương Dịch, tính tình người này lạnh nhạt, thời gian tiếp xúc với anh trước kia, Trì Yên phần lớn thấy anh chẳng có biểu tình gì cả.
Thời gian Trì Yên ở Khương gia còn có chút sợ anh, lúc mà cô trực tiếp hỏi anh đề bài, Khương Dịch cũng chỉ cầm bút bắt đầu chỉ mấy cái đề mục, Trì Yên liền đặc biệt tự giác bắt đầu gọi “Ca ca”.
Gọi càng lâu, cô lại càng cảm thấy Khương Dịch đã xem cô là em gái luôn rồi.
Trước mắt Trì Yên thoảng qua rất nhiều hình ảnh, tám năm trước, nửa năm trước, cùng mấy ngày gần nhất nữa, tới cuối cùng, toàn bộ hình ảnh đều dừng trên mặt Khương Dịch.
Lúc này sắc mặt Khương Dịch không được tốt lắm, mày cũng nhẹ nhăn, chỉ có đôi mắt kia, vẫn sáng kinh người, chuyên chú thâm trầm, giống như bóng đêm đen đặc ngoài cửa sổ lúc này đây.
Đầu Trì Yên hơi hỗn loạn một chút, sau khi nhẹ chớp mắt mới đáp anh: "Chưa từng thấy."
Cô thật sự chưa từng thấy.
Mày Khương Dịch càng nhăn chặt, nửa người trên của anh đã vô lực, chỉ có thể chống tay nằm nghiêng lại.
Khoảng cách hai người nháy mắt đã được nới ra, Trì Yên nâng mắt, vừa đúng lúc Khương Dịch nâng cằm cô lên, "Lại gần đây một chút."
Có thể là do khí huyết không đủ nên giọng anh rõ ràng hơi chột dạ.
Hai người cùng nằm trên giường, nửa người trên của Khương Dịch không mặc áo, nhìn thế nào cũng thấy mờ ám. Trì Yên sợ anh lộn xộn đụng đến vết thương sau lưng, vừa mới dịch lên một chút eo đã bị anh ôm lấy ấn kéo một cái thứ đang để giữa hai chân Trì Yên càng nóng hơn, hai chân anh đè chặt chân Trì Yên không cho cô giãy dụa, giọng nói nặng nề: "Cho em xem."
“Khương Dịch……”
Trì Yên mới mở miệng, lập tức thấy mày anh nhíu lại, cô động cũng không dám động, vẫn duy trì tư thế như cũ, hỏi anh: "Còn đau không?"
“Ân,” mắt Khương Dịch hơi híp lại, đưa tay lau nước mắt đang tràn ra khỏi khóe mắt cô, "Em hôn anh một cái, anh sẽ không đau nữa"
Trì Yên đưa tay vòng ra sau lưng anh, chạm vào vị trí gần miệng vết thương mà cô nhớ, hình như tay chạm hơi mạnh, anh khép hờ mắt hừ khẽ một tiếng.
Giây tiếp theo, Khương Dịch vừa muốn kéo bàn tay lộn xộn của cô lại, Trì Yên liền hôn lên một cái.
Trước kia Trì Yên đóng phim đều là nhận vai người qua đường, từ trước đến nay chưa từng có kiểu thân mật quá mức trên màn ảnh, kinh nghiệm có được hoàn toàn là từ Khương Dịch mà ra, còn lại cơ hồ đều rỗng tuếch.
Bờ môi dán chặt, Trì Yên nhịn thở, qua mấy giây cũng không nhớ nổi tiếp theo phải làm gì nữa.
Khương Dịch cũng bất động, đáy mắt anh trào lên tia sáng rất mỏng, không hề chớp mắt nhìn cô.
Buồn bực Trì Yên gặp phải cả ngày nay; bỗng chốc toàn bộ tan thành mây khói.
Khương Dịch nói không sai, cô quả thật đau lòng.
Rõ ràng là đánh lên người Khương Dịch, nhưng có vài vây, Trì Yên thậm chí còn cảm thấy được sau lưng mình có chút đau, sau đó, máu dọc theo da thịt chảy xuống tận đáy lòng.
Trì Yên bị anh nhìn đến mức mất hết cả tự tin, dứt khoát nhắm nghiền hai mắt lại, học bộ dạng của Khương Dịch mỗi lần hôn cô, cẩn thận phác họa lại môi anh một lần, vừa muốn cạy nwor khớp hàm của anh, Khương Dịch lại né xuống dưới.
Môi cô chạm lên mặt anh, xúc cảm rõ ràng không giống nhau.
Trì Yên có chút mờ mịt mở to mắt, mãi đến khi nhìn thấy bộ dạng muốn cười mà không cười của Khương Dịch, bất tri bất giác cô mới cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Hiếm khi cô chủ động như thế.
Khương Dịch cũng biết vậy, nhưng cứ tiếp tục chủ động như thế chắc chắn sẽ có vấn đề, vì thế mới tránh mặt đi trước khi Trì Yên hành động tiếp.
Anh cũng hiếm khi kiềm chế được như thế trước mặt Trì Yên.
Dì cả của Trì Yên vừa đi, mất máu quá nhiều, thế mà rất nhanh đã cảm thấy được máu toàn thân dâng lên rồi, khiến cô cứ suy nghĩ lung tung, sửng sốt vài giây, cô ho nhẹ vài tiếng che đi sự xấu hổ, cuối cùng thật sự không thể chịu đựng nổi nữa liền xoay người ra chô khác đưa lưng về phía Khương Dịch.
Chưa đến vài giây, thân thể hai người lại dính vào nhau lần nữa, Khương Dịch ôm lấy cô từ phía sau.
Trì Yên không lộn xộn, hôm nay cô lăn lộn cả một ngày cũng có chút mệt, mí mắt díu lại, vốn dĩ ý thức cũng không còn tỉnh táo lắm, đột nhiên nghe thấy anh ở phía sau mở miệng: “Trì Yên?”
“…… Ân.”
“Không phải em chỉ quên mỗi mình anh, đúng không?”
Trì Yên xốc xốc mí mắt, ý thức đã quay về một chút, đáy mắt mông lung, một lúc lâu sau cô mới rầu rĩ mà đáp "Vâng" một tiếng.
Quả nhiên.
Trì Yên và Lục Cận Thanh học cùng 1 trường Đại học, có lần Khương Dịch có việc cần tìm Lục Cận Thanh, lúc nhìn thấy cô cũng hơi bất ngờ.
Tuy rằng bất ngờ này cũng phải có mấy lần rồi.
Lần đầu tiên là lúc có một nam sịn cầm hoa đứng trước mặt cô cười thèm thùng, nhìn thế thìchắc hẳn là đang tỏ tình rồi.
Khương Dịch nhìn thêm vài cái.
Lần thứ hai, vẫn là bạn nam sinh ấy, đến Khương Dịch cũng nhận ra được cậu chàng, kết quả, cách có mấy mét, anh nghe thấy Trì Yên hỏi một câu: "Bạn học, bạn là ai vậy?"
Anh có thể nghe ra, Trì Yên thật sự không quen biết cậu bé kia.
Khi đó Khương Dịch còn nghĩ, trí nhớ của cô nhóc này từ khi nào lại kém như vậy.
Mãi đến nửa năm trước, lúc tại bữa tiệc sinh nhật tối của cô, Trì Yên cũn dùng bộ dạng đó, câu nói đó y nguyên bê ra đưa anh.
Cho nên nói a, đời người ấy mà, nơi nơi đều có kinh hỉ.
Khương Dịch chặt tay ôm eo Trì Yên, giọng nói thật nhẹ: "Vì sao thế?"
Trì Yên không đáp.
Khương Dịch biết cô chưa ngủ, nhưng xem ý cô thế này, cũng biết cô không muốn nói, anh mím nhẹ môi: "Ngủ đi, khi nào muốn nói thì hãy nói."
Trì Yên lên tiếng, nhắm mắt lại, trước mắt một mảnh đen như mực, giống như đột nhiên cái gì cũng chẳng nhớ.
Quả thật cô rất khó để nhớ người khác phái, nhưng cũng chỉ là không nhớ được những bạn nam gần gần tuổi cô thôi.
Thậm chí cũng không thể nói là không nhớ được, chẳng qua thời gian không gặp quá lâu, cô mới dễ dàng quên mất người ta thôi.
Bao gồm cả Lục Chi Nhiên, cô đã đem đi xem lại từng bộ phim điện ảnh của anh, kết quả, lần đó ở trong xe Lục Phỉ nhìn thấy anh vẫn đơ vài giây mới nhớ ra anh là ai.
Đây là một bệnh, chính Trì Yên cũng biết.
Hơn nữa bệnh này vẫn luôn đi theo cô đã gần 10 năm rồi, lúc ấy học đại học, Bạch Lộ nói bóng nói gió khuyên nàng đi gặp bác sĩ tâm lý, Trì Yên không phải không đi thử, nhưng mà gặp xong rồi, sau khi trở về, không nhớ được vẫn là không nhớ được, bài xích thì vẫn cứ bài xích.
Sau đó cô dứt khoát từ bỏ, từ đó cùng Bạch Lộ sống nương tựa vào nhau.
Mí mắt Trì Yên rất nặng, nhưng lại không thể nào ngủ được, cô nằm trong ngực Khương Dịch rụt rụt, hô hấp của người phía sau thanh mát đều đều, Trì Yên dần dần thả lỏng, không biết qua bao lâu đã ngủ say.
·
Weibo Trì Yên gần như lập tức yên tĩnh trở lại.
Cô rốt cục cũng có tâm tình xem tin nhắn, không xem còn tốt, vừa mở ra đã thấy một loạt tin nhắn của người dã follow.
Từ hôm trước nhưng cô vẫn không thấy.
Là của Lục Chi Nhiên, anh cũng giống Lục Phỉ gọi cô là "Tiểu Trì".
Tầm bốn năm tin, Trì Yên cũng không thấy có nội dung gì. Trong mắt cô, mấy câu hỏi kiểu hôm nay cô có ăn cơm chưa cũng chả có ý nghĩa gì lớn cả.
Nhưng bởi vì là tin nhắn của Lục Chi Nhiên, Trì Yên ít nhiều cũng cảm thấy có hơi kích động, hơn nữa không thể đáp lại linh tinh được, cô rep lại một icon khó hiểu lầm nhất.
Cô cho rằng Lục Chi Nhiên không rep lại.
Mãi đến buổi chiều khi đoàn phim hoàn toàn kết thúc công việc sớm mới muốn đi chúc mừng, cô mới gặp Lục Chi Nhiên ở bên ngoài phim trường.
Cả ngày nay, tâm trạng Trì Yên không tồi, mắt đều đã cong thành trăng lưỡi liềm rồi, khóe miệng cũng nâng cao, cô không gọi "Đàn anh" nữa, nhưbg không biết phải xưng hô là gì, nê dứt khoát tỉnh lược xưng hô, cười tủm tỉm "Hi" một tiếng.
Khuôn mặt cô xinh đẹp, lúc cười rộ lên càng thêm phần trong sáng, tinh khiết.
Lục Chi Nhiên cũng cong môi cười với cô: “Anh hỏi em một câu, em vẫn còn chưa trả lời anh đâu.”
Trì Yên bị anh nói có chút ngốc.
Lúc này cô lại không thể đem điện thoại ra xem anh hỏi cái gì, còn đang suy nghĩ làm thế nào để xóa đề tài này đi một cách tự nhiên cho khỏi xấu hổ thì Lục Chi Nhiên lại mở miệng hỏi một câu: “Ngày mai có thời gian không?”
Trì Yên càng ngốc.
Dựa theo lý mà nói, bọn họ cần tránh scandal thì cũng không cầm cố tình xây dựng bầu không khí quen thuộc này chứ nhỉ.
Lục Chi Nhiên: “Chị anh muốn gặp em.”
“…… Chị anh?”
“Chính là Lục Phỉ.”
Hèn gì đều là họ Lục.
Hình như Lục Chi Nhiên nhìn ra cô suy nghĩ nhiều, cười nhạt một cái, giọng điệu cực kì ôn nhu: "Yên tâm, chỉ có hai người thôi."
Trì Yên lúc này mới yên tâm, vừa hay ngày mai cũng không có việc gì, hơn nữa đối phương lại là Lục Phỉ, xác định thời gian địa điểm rồi đáp ứng.
Đơn giản nói chuyện với nhau vài câu, hai người lại bắt đầu vội vã đi làm việc mình.
Trì Yên đứng ngoài phim trường chờ quay cảnh cuối cùng xong, kết quả lại gặp phải bình hoa có sân sau cực to kia, vốn dĩ cảnh quay chỉ cần 10′ lại bị kéo thành gần 1 tiếng đồng hồ.
Trì Yên đi giày đế bằng, đứng ở ven đường nhàm chán, sau khi đá mấy hòn đá, vừa nâng mắt đã thấy Bạch Lộ thu cameras, hưng phấn chạy về phía cô.
Cô không ngờ hôm nay Bạch Lộ cũng đi săn tin.
Nhưng mà, sáng mắt cô nhìn là biết, lần này vẫn là đi theo Lục Chi Nhiên ở đoàn phim cách vách rồi.
Hôm nay Bạch Lộ rõ ràng cực kì hưng phấn, lôi kéo cô tìm một quán trà sữa ngồi xuống: "Cậu đã xem tin tức chưa?"
"Vẫn chưa có thời gian xem, sao thế?"
Bạch Lộ “Xí” vài tiếng: “Mấy vị có scandal với Khương Dịch lần trước ấy, hôm nay cả tập thể đều đi làm sáng tỏ.”
Trì Yên nhớ rõ “mấy vị” đều là bạn của Khương Du Sở, Khương Du Sở sống ở nước ngoài nhiều năm, quen biết minh tinh người mẫu nhiều đếm không xuể, nhân mạch cũng rộng, để mấy cô bạn ấy phối hợp làm sáng tỏ cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì.
Chuyện này tạm thời bị Bạch Lộ gác sang một bên, cô hút trà sữa, nói cực nhanh: “Còn có một tin cực lớn, cậu_____"
Đoán xem là gì.
Trì Yên: “Tớ không đoán được.”
“……” Bạch Lộ liếc cô môth cái, "Nữ phụ số hai của đoàn phim cách vách, hai ngày nay bị chụp ảnh quan hệ với một sao nam đã kết hôn, hiện tại còn dùng quan hệ, nếu không áp xuống được, khẳng định nữ phụ số 2 sẽ thay người."
Trì Yên: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó cơ hội của cậu đến rồi đó!”
“……”
“Cậu nói xem cậu có tài nguyên tốt như Khương tổng, nếu biết dùng thật tốt, hiện tại đã có thể tung hoành* nam bắc rồi."
Bạch Lộ cười hề hề như trộm: "Tớ cũng chẳng cần chạy tới chạy lui như vậy lấy tin tức nữa, trực tiếp lấy của cậu là được rồi."
Trì Yên cảm thấy, cách làm của Bạch Lộ chính là cùng một loại với Khương Du Sở.
Một người là bán anh trai, một người là bán bạn bè, đều cực kì liều mạng.
Cô không nhịn cười một chút, cả tiệm trà sữa chìm trong ánh sáng nhu hòa dịu dàng, như phủ lên một lớp tơ mềm.
“Được rồi được rồi đừng cười, nói chính sự, tớ thấy đạo diễn cách vách kia đã sầu đến rụng cả tóc rồi, mấy ngày nay cũng không quay nữa, sợ là đến lúc tung ra lại hỏng cả công biên tập luôn."
Hèn gì hai ngày nay Lục Chi Nhiên lại rảnh rỗi thế.
Bạch Lộ nói vỗ vỗ bả vai cô, “Chờ xem, hai ngày nữa là bung bét ra thôi.”
Trì Yên không để ở trong lòng, mãi đến khi di động Bạch Lộ vang lên.
“Được rồi, không ngăn được nữa, hiện tại đã tuồn ra luôn rồi.”
Cô không phải là kiểu hay có quá nhiều cảm xúc với người khác phái, thanh tâm quả dục đã quen, đối với cảm giác thích cũng không được nhanh nhạy lắm.
Huống chi, Khương Dịch, tính tình người này lạnh nhạt, thời gian tiếp xúc với anh trước kia, Trì Yên phần lớn thấy anh chẳng có biểu tình gì cả.
Thời gian Trì Yên ở Khương gia còn có chút sợ anh, lúc mà cô trực tiếp hỏi anh đề bài, Khương Dịch cũng chỉ cầm bút bắt đầu chỉ mấy cái đề mục, Trì Yên liền đặc biệt tự giác bắt đầu gọi “Ca ca”.
Gọi càng lâu, cô lại càng cảm thấy Khương Dịch đã xem cô là em gái luôn rồi.
Trước mắt Trì Yên thoảng qua rất nhiều hình ảnh, tám năm trước, nửa năm trước, cùng mấy ngày gần nhất nữa, tới cuối cùng, toàn bộ hình ảnh đều dừng trên mặt Khương Dịch.
Lúc này sắc mặt Khương Dịch không được tốt lắm, mày cũng nhẹ nhăn, chỉ có đôi mắt kia, vẫn sáng kinh người, chuyên chú thâm trầm, giống như bóng đêm đen đặc ngoài cửa sổ lúc này đây.
Đầu Trì Yên hơi hỗn loạn một chút, sau khi nhẹ chớp mắt mới đáp anh: "Chưa từng thấy."
Cô thật sự chưa từng thấy.
Mày Khương Dịch càng nhăn chặt, nửa người trên của anh đã vô lực, chỉ có thể chống tay nằm nghiêng lại.
Khoảng cách hai người nháy mắt đã được nới ra, Trì Yên nâng mắt, vừa đúng lúc Khương Dịch nâng cằm cô lên, "Lại gần đây một chút."
Có thể là do khí huyết không đủ nên giọng anh rõ ràng hơi chột dạ.
Hai người cùng nằm trên giường, nửa người trên của Khương Dịch không mặc áo, nhìn thế nào cũng thấy mờ ám. Trì Yên sợ anh lộn xộn đụng đến vết thương sau lưng, vừa mới dịch lên một chút eo đã bị anh ôm lấy ấn kéo một cái thứ đang để giữa hai chân Trì Yên càng nóng hơn, hai chân anh đè chặt chân Trì Yên không cho cô giãy dụa, giọng nói nặng nề: "Cho em xem."
“Khương Dịch……”
Trì Yên mới mở miệng, lập tức thấy mày anh nhíu lại, cô động cũng không dám động, vẫn duy trì tư thế như cũ, hỏi anh: "Còn đau không?"
“Ân,” mắt Khương Dịch hơi híp lại, đưa tay lau nước mắt đang tràn ra khỏi khóe mắt cô, "Em hôn anh một cái, anh sẽ không đau nữa"
Trì Yên đưa tay vòng ra sau lưng anh, chạm vào vị trí gần miệng vết thương mà cô nhớ, hình như tay chạm hơi mạnh, anh khép hờ mắt hừ khẽ một tiếng.
Giây tiếp theo, Khương Dịch vừa muốn kéo bàn tay lộn xộn của cô lại, Trì Yên liền hôn lên một cái.
Trước kia Trì Yên đóng phim đều là nhận vai người qua đường, từ trước đến nay chưa từng có kiểu thân mật quá mức trên màn ảnh, kinh nghiệm có được hoàn toàn là từ Khương Dịch mà ra, còn lại cơ hồ đều rỗng tuếch.
Bờ môi dán chặt, Trì Yên nhịn thở, qua mấy giây cũng không nhớ nổi tiếp theo phải làm gì nữa.
Khương Dịch cũng bất động, đáy mắt anh trào lên tia sáng rất mỏng, không hề chớp mắt nhìn cô.
Buồn bực Trì Yên gặp phải cả ngày nay; bỗng chốc toàn bộ tan thành mây khói.
Khương Dịch nói không sai, cô quả thật đau lòng.
Rõ ràng là đánh lên người Khương Dịch, nhưng có vài vây, Trì Yên thậm chí còn cảm thấy được sau lưng mình có chút đau, sau đó, máu dọc theo da thịt chảy xuống tận đáy lòng.
Trì Yên bị anh nhìn đến mức mất hết cả tự tin, dứt khoát nhắm nghiền hai mắt lại, học bộ dạng của Khương Dịch mỗi lần hôn cô, cẩn thận phác họa lại môi anh một lần, vừa muốn cạy nwor khớp hàm của anh, Khương Dịch lại né xuống dưới.
Môi cô chạm lên mặt anh, xúc cảm rõ ràng không giống nhau.
Trì Yên có chút mờ mịt mở to mắt, mãi đến khi nhìn thấy bộ dạng muốn cười mà không cười của Khương Dịch, bất tri bất giác cô mới cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Hiếm khi cô chủ động như thế.
Khương Dịch cũng biết vậy, nhưng cứ tiếp tục chủ động như thế chắc chắn sẽ có vấn đề, vì thế mới tránh mặt đi trước khi Trì Yên hành động tiếp.
Anh cũng hiếm khi kiềm chế được như thế trước mặt Trì Yên.
Dì cả của Trì Yên vừa đi, mất máu quá nhiều, thế mà rất nhanh đã cảm thấy được máu toàn thân dâng lên rồi, khiến cô cứ suy nghĩ lung tung, sửng sốt vài giây, cô ho nhẹ vài tiếng che đi sự xấu hổ, cuối cùng thật sự không thể chịu đựng nổi nữa liền xoay người ra chô khác đưa lưng về phía Khương Dịch.
Chưa đến vài giây, thân thể hai người lại dính vào nhau lần nữa, Khương Dịch ôm lấy cô từ phía sau.
Trì Yên không lộn xộn, hôm nay cô lăn lộn cả một ngày cũng có chút mệt, mí mắt díu lại, vốn dĩ ý thức cũng không còn tỉnh táo lắm, đột nhiên nghe thấy anh ở phía sau mở miệng: “Trì Yên?”
“…… Ân.”
“Không phải em chỉ quên mỗi mình anh, đúng không?”
Trì Yên xốc xốc mí mắt, ý thức đã quay về một chút, đáy mắt mông lung, một lúc lâu sau cô mới rầu rĩ mà đáp "Vâng" một tiếng.
Quả nhiên.
Trì Yên và Lục Cận Thanh học cùng 1 trường Đại học, có lần Khương Dịch có việc cần tìm Lục Cận Thanh, lúc nhìn thấy cô cũng hơi bất ngờ.
Tuy rằng bất ngờ này cũng phải có mấy lần rồi.
Lần đầu tiên là lúc có một nam sịn cầm hoa đứng trước mặt cô cười thèm thùng, nhìn thế thìchắc hẳn là đang tỏ tình rồi.
Khương Dịch nhìn thêm vài cái.
Lần thứ hai, vẫn là bạn nam sinh ấy, đến Khương Dịch cũng nhận ra được cậu chàng, kết quả, cách có mấy mét, anh nghe thấy Trì Yên hỏi một câu: "Bạn học, bạn là ai vậy?"
Anh có thể nghe ra, Trì Yên thật sự không quen biết cậu bé kia.
Khi đó Khương Dịch còn nghĩ, trí nhớ của cô nhóc này từ khi nào lại kém như vậy.
Mãi đến nửa năm trước, lúc tại bữa tiệc sinh nhật tối của cô, Trì Yên cũn dùng bộ dạng đó, câu nói đó y nguyên bê ra đưa anh.
Cho nên nói a, đời người ấy mà, nơi nơi đều có kinh hỉ.
Khương Dịch chặt tay ôm eo Trì Yên, giọng nói thật nhẹ: "Vì sao thế?"
Trì Yên không đáp.
Khương Dịch biết cô chưa ngủ, nhưng xem ý cô thế này, cũng biết cô không muốn nói, anh mím nhẹ môi: "Ngủ đi, khi nào muốn nói thì hãy nói."
Trì Yên lên tiếng, nhắm mắt lại, trước mắt một mảnh đen như mực, giống như đột nhiên cái gì cũng chẳng nhớ.
Quả thật cô rất khó để nhớ người khác phái, nhưng cũng chỉ là không nhớ được những bạn nam gần gần tuổi cô thôi.
Thậm chí cũng không thể nói là không nhớ được, chẳng qua thời gian không gặp quá lâu, cô mới dễ dàng quên mất người ta thôi.
Bao gồm cả Lục Chi Nhiên, cô đã đem đi xem lại từng bộ phim điện ảnh của anh, kết quả, lần đó ở trong xe Lục Phỉ nhìn thấy anh vẫn đơ vài giây mới nhớ ra anh là ai.
Đây là một bệnh, chính Trì Yên cũng biết.
Hơn nữa bệnh này vẫn luôn đi theo cô đã gần 10 năm rồi, lúc ấy học đại học, Bạch Lộ nói bóng nói gió khuyên nàng đi gặp bác sĩ tâm lý, Trì Yên không phải không đi thử, nhưng mà gặp xong rồi, sau khi trở về, không nhớ được vẫn là không nhớ được, bài xích thì vẫn cứ bài xích.
Sau đó cô dứt khoát từ bỏ, từ đó cùng Bạch Lộ sống nương tựa vào nhau.
Mí mắt Trì Yên rất nặng, nhưng lại không thể nào ngủ được, cô nằm trong ngực Khương Dịch rụt rụt, hô hấp của người phía sau thanh mát đều đều, Trì Yên dần dần thả lỏng, không biết qua bao lâu đã ngủ say.
·
Weibo Trì Yên gần như lập tức yên tĩnh trở lại.
Cô rốt cục cũng có tâm tình xem tin nhắn, không xem còn tốt, vừa mở ra đã thấy một loạt tin nhắn của người dã follow.
Từ hôm trước nhưng cô vẫn không thấy.
Là của Lục Chi Nhiên, anh cũng giống Lục Phỉ gọi cô là "Tiểu Trì".
Tầm bốn năm tin, Trì Yên cũng không thấy có nội dung gì. Trong mắt cô, mấy câu hỏi kiểu hôm nay cô có ăn cơm chưa cũng chả có ý nghĩa gì lớn cả.
Nhưng bởi vì là tin nhắn của Lục Chi Nhiên, Trì Yên ít nhiều cũng cảm thấy có hơi kích động, hơn nữa không thể đáp lại linh tinh được, cô rep lại một icon khó hiểu lầm nhất.
Cô cho rằng Lục Chi Nhiên không rep lại.
Mãi đến buổi chiều khi đoàn phim hoàn toàn kết thúc công việc sớm mới muốn đi chúc mừng, cô mới gặp Lục Chi Nhiên ở bên ngoài phim trường.
Cả ngày nay, tâm trạng Trì Yên không tồi, mắt đều đã cong thành trăng lưỡi liềm rồi, khóe miệng cũng nâng cao, cô không gọi "Đàn anh" nữa, nhưbg không biết phải xưng hô là gì, nê dứt khoát tỉnh lược xưng hô, cười tủm tỉm "Hi" một tiếng.
Khuôn mặt cô xinh đẹp, lúc cười rộ lên càng thêm phần trong sáng, tinh khiết.
Lục Chi Nhiên cũng cong môi cười với cô: “Anh hỏi em một câu, em vẫn còn chưa trả lời anh đâu.”
Trì Yên bị anh nói có chút ngốc.
Lúc này cô lại không thể đem điện thoại ra xem anh hỏi cái gì, còn đang suy nghĩ làm thế nào để xóa đề tài này đi một cách tự nhiên cho khỏi xấu hổ thì Lục Chi Nhiên lại mở miệng hỏi một câu: “Ngày mai có thời gian không?”
Trì Yên càng ngốc.
Dựa theo lý mà nói, bọn họ cần tránh scandal thì cũng không cầm cố tình xây dựng bầu không khí quen thuộc này chứ nhỉ.
Lục Chi Nhiên: “Chị anh muốn gặp em.”
“…… Chị anh?”
“Chính là Lục Phỉ.”
Hèn gì đều là họ Lục.
Hình như Lục Chi Nhiên nhìn ra cô suy nghĩ nhiều, cười nhạt một cái, giọng điệu cực kì ôn nhu: "Yên tâm, chỉ có hai người thôi."
Trì Yên lúc này mới yên tâm, vừa hay ngày mai cũng không có việc gì, hơn nữa đối phương lại là Lục Phỉ, xác định thời gian địa điểm rồi đáp ứng.
Đơn giản nói chuyện với nhau vài câu, hai người lại bắt đầu vội vã đi làm việc mình.
Trì Yên đứng ngoài phim trường chờ quay cảnh cuối cùng xong, kết quả lại gặp phải bình hoa có sân sau cực to kia, vốn dĩ cảnh quay chỉ cần 10′ lại bị kéo thành gần 1 tiếng đồng hồ.
Trì Yên đi giày đế bằng, đứng ở ven đường nhàm chán, sau khi đá mấy hòn đá, vừa nâng mắt đã thấy Bạch Lộ thu cameras, hưng phấn chạy về phía cô.
Cô không ngờ hôm nay Bạch Lộ cũng đi săn tin.
Nhưng mà, sáng mắt cô nhìn là biết, lần này vẫn là đi theo Lục Chi Nhiên ở đoàn phim cách vách rồi.
Hôm nay Bạch Lộ rõ ràng cực kì hưng phấn, lôi kéo cô tìm một quán trà sữa ngồi xuống: "Cậu đã xem tin tức chưa?"
"Vẫn chưa có thời gian xem, sao thế?"
Bạch Lộ “Xí” vài tiếng: “Mấy vị có scandal với Khương Dịch lần trước ấy, hôm nay cả tập thể đều đi làm sáng tỏ.”
Trì Yên nhớ rõ “mấy vị” đều là bạn của Khương Du Sở, Khương Du Sở sống ở nước ngoài nhiều năm, quen biết minh tinh người mẫu nhiều đếm không xuể, nhân mạch cũng rộng, để mấy cô bạn ấy phối hợp làm sáng tỏ cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì.
Chuyện này tạm thời bị Bạch Lộ gác sang một bên, cô hút trà sữa, nói cực nhanh: “Còn có một tin cực lớn, cậu_____"
Đoán xem là gì.
Trì Yên: “Tớ không đoán được.”
“……” Bạch Lộ liếc cô môth cái, "Nữ phụ số hai của đoàn phim cách vách, hai ngày nay bị chụp ảnh quan hệ với một sao nam đã kết hôn, hiện tại còn dùng quan hệ, nếu không áp xuống được, khẳng định nữ phụ số 2 sẽ thay người."
Trì Yên: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó cơ hội của cậu đến rồi đó!”
“……”
“Cậu nói xem cậu có tài nguyên tốt như Khương tổng, nếu biết dùng thật tốt, hiện tại đã có thể tung hoành* nam bắc rồi."
Bạch Lộ cười hề hề như trộm: "Tớ cũng chẳng cần chạy tới chạy lui như vậy lấy tin tức nữa, trực tiếp lấy của cậu là được rồi."
Trì Yên cảm thấy, cách làm của Bạch Lộ chính là cùng một loại với Khương Du Sở.
Một người là bán anh trai, một người là bán bạn bè, đều cực kì liều mạng.
Cô không nhịn cười một chút, cả tiệm trà sữa chìm trong ánh sáng nhu hòa dịu dàng, như phủ lên một lớp tơ mềm.
“Được rồi được rồi đừng cười, nói chính sự, tớ thấy đạo diễn cách vách kia đã sầu đến rụng cả tóc rồi, mấy ngày nay cũng không quay nữa, sợ là đến lúc tung ra lại hỏng cả công biên tập luôn."
Hèn gì hai ngày nay Lục Chi Nhiên lại rảnh rỗi thế.
Bạch Lộ nói vỗ vỗ bả vai cô, “Chờ xem, hai ngày nữa là bung bét ra thôi.”
Trì Yên không để ở trong lòng, mãi đến khi di động Bạch Lộ vang lên.
“Được rồi, không ngăn được nữa, hiện tại đã tuồn ra luôn rồi.”
Bình luận truyện