Chương 5: 5: Hôn Lễ
Hôn lễ của Phó Liên Ngạo và Liễu Dung Nghiên được tổ chức vào một ngày đầu thu, địa điểm ở khu biệt thự ven biển thuộc quyền sở hữu của Phó Liên Ngạo.
Những cơn gió mát lành mang hơi nước từ biển tràn vào bờ làm tâm trạng mọi người đều khoan khoái, dễ chịu.
Ánh nắng dịu nhẹ phản chiếu xuống mặt biển thứ ánh sáng lấp la lấp lánh như những viên ngọc quý nằm sâu dưới đáy đại dương.
Cát vàng, biển xanh và một sảnh cưới xa hoa, lộng lẫy, tất cả đều hoàn hảo đến mức không ai có thể bắt bẻ.
Phó Ngọc Yên đã bố trí hơn hai trăm vệ sĩ canh gác ở xung quanh hội trường nhằm ngăn chặn những tình huống nguy cấp có thể xảy ra.
Đêm trước ngày diễn ra lễ cưới, sân bay Lăng Thành đã đón chào 103 chiếc chuyên cơ tới từ khắp nơi trên thế giới đến với lễ cưới.
Đó đều là những nghệ sĩ nổi tiếng bậc nhất, chính trị gia và tỷ phú giàu có, quyền lực.
Khách mời được sắp xếp nghỉ ngơi ở khu nghỉ dưỡng cao cấp hàng đầu Lăng Thành.
Sảnh cưới được trang trí bởi năm mươi sáu nghệ nhân có tay nghề cao đến từ Thụy Sĩ.
Hàng ngàn đóa hoa hồng trắng được dùng để trang trí bức tường cao 5m ở khu vực dành cho khách khứa.
Không gian tiệc cưới ngập tràn trong cảm giác sang trọng và dịu dàng của hai màu trắng và xanh dương.
Hương thơm cuốn hút của loài hoa nhung tuyết hoàn toàn bao trùm hội trường tổ chức tiệc cưới.
Phó Liên Ngạo đứng ở lễ đài.
Ánh đèn sân khấu rọi xuống càng làm nổi bật gương mặt điển trai góc cạnh cùng đôi mắt đen nhánh của anh, chẳng mấy chốc đã chiếm đóng trái tim của nhiều thiếu nữ ngoại quốc.
Hôm nay, Phó Liên Ngạo lựa chọn một bộ vest đen đi cùng sơ mi trắng cổ điển, kèm theo đó là chiếc cà vạt đen càng làm tăng sự quyến rũ, thần thái sắc lạnh của anh.
Đồng hồ điểm đúng 9 giờ sáng, cánh cửa của lễ đường từ từ mở ra.
Tất cả khách mời đồng loạt quay người dõi theo từng bước đi của cô dâu.
Liễu Dung Nghiên xuất hiện như một phước lành của tạo hóa, hướng người nhìn tìm đến cái đẹp hoàn mĩ.
Cô khoác lên mình chiếc váy cưới công chúa màu trắng được thiết kế riêng bởi bàn tay của nhà thiết kế nổi tiếng Jenei người Pháp.
Và được may bằng đôi bàn tay của 87 thợ may lành nghề trong suốt 2500 tiếng.
Váy cưới có thiết kế trễ vai khoe khéo xương quai xanh gợi cảm mảnh mai của cô, kiểu dáng xòe tự nhiên kết hợp cùng lông vũ và nhũ đá làm toát lên vẻ sang trọng nhưng không kém phần trang nhã.
Đi cùng với chiếc váy được đính hơn 100 viên ngọc trai và hàng trăm viên kim cương là tấm voan dài 5m tạo nên vẻ đẹp thướt tha của người con gái.
Liễu Thừa An cầm tay cô đi vào lễ đường trong sự trầm trồ và ngưỡng mộ của bao người.
Khi Liễu Dung Nghiên đến gần, Phó Liên Ngạo lập tức bước xuống khỏi bậc thềm sân khấu, bàn tay to rộng của anh chìa tay trước mặt cô, ánh mắt lộ ra sự ấm áp và quan tâm.
Liễu Dung Nghiên cúi đầu nhìn bàn tay đã xuất hiện dấu vết thời gian của cha mình, trong lòng chợt dâng lên nỗi buồn khó tả.
Cô nắm chặt tay cha không buông, mặc cho Phó Liên Ngạo đã chờ đợi rất lâu.
Các vị khách dưới sân khấu cũng không thể kìm lòng được trước cảnh tượng trao gửi tương lai của con gái yêu cho một người đàn ông khác của Liễu Thừa An.
Bộ trưởng Liễu vỗ nhẹ bàn tay của Liễu Dung Nghiên, đáy mắt chứa chan sự xúc động và yêu thương.
Ông đặt tay của cô lên bàn tay của Phó Liên Ngạo.
Lần đầu trong cuộc đời Liễu Dung Nghiên nhìn thấy ba của mình khóc, giọng nói của ông đầy nghẹn ngào: "Liên Ngạo, mong con hãy yêu thương con gái của ta."
Có lẽ, tình yêu của một người cha dành cho con gái đã khiến trái tim vốn lạnh giá của anh dần xuất hiện vết nứt.
Phó Liên Ngạo mỉm cười nhìn ông, gật nhẹ đầu:
"Ba yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
Phó Liên Ngạo ân cần nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dắt cô cùng bước lên bục tuyên thệ.
Những cánh hoa hồng đỏ tươi được phù dâu và phù rể đứng ở hai bên tung lên, lượn lờ trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Một cánh hoa vô tình rơi trên mái tóc vàng óng của Liễu Dung Nghiên, giống như mỹ cảnh trần gian làm người ta say mê.
Phó Liên Ngạo duỗi tay giúp cô phủi đi cánh hoa ấy, anh cúi sát đầu, ghé vào tai cô thì thầm: "Cô bé, chào mừng em đến với thế giới của tôi."
Liễu Dung Nghiên hơi ngước mắt nhìn anh, nhưng cũng chỉ là nhìn mà thôi.
Từ đầu đến cuối, cô vẫn luôn giữ yên lặng.
Mục sư già nhìn cặp đôi trẻ xứng đôi vừa lứa trước mắt mình, thầm cảm thán.
Ông đọc bài phát biểu rồi dặn dò những điều cần chú ý khi cả hai nên duyên vợ chồng.
Phó Liên Ngạo và Liễu Dung Nghiên tập trung lắng nghe từng chữ, khắc ghi vào lòng.
Cuối cùng, mục sư già tuyên bố: "Xin mời hai con trao nhẫn cưới cho nhau."
Hai người xoay mặt đối diện với đối phương, anh cầm lấy bàn tay trái thon dài của cô một cách nâng niu, tay còn lại đeo lên ngón áp út của cô chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Vì không muốn khiến cô khó xử, Phó Liên Ngạo chủ động đưa tay của mình ra trước, không quên nhỏ giọng nhắc nhở: "Vợ à, nếu em còn không đeo nhẫn cho tôi thì ngày mai trên báo sẽ có tin đồn không hay đâu."
Liễu Dung Nghiên giật mình, lúc này mới chợt nhớ ra còn có những vị khách ở phía dưới.
Cô nhận nhẫn cưới từ tay phù dâu rồi trao cho anh.
Trong khi Liễu Dung Nghiên chưa kịp thích ứng với thân phận mới của mình, Phó Liên Ngạo đã cẩn thận ôm lấy mặt cô, dịu dàng đặt lên môi cô một nụ hôn.
Phía dưới khu vực khách mời bỗng ồ lên một tiếng thật dài.
Ai nấy đều tỏ ra vui mừng và chúc phúc cho đôi uyên ương này.
Phó Liên Ngạo ngắm nhìn sườn mặt thanh tú tinh tế của cô vợ mới cưới, không hiểu sao lại có chút vui vẻ.
Anh bất chợt kéo cô vào lòng, ôm cô giống như cả hai đã trải qua tình yêu thắm thiết lắm vậy.
Liễu Dung Nghiên bị hành động này dọa cho sợ hãi, cô toan đẩy anh ra thì chợt nghe thấy câu nói:
"Cô bé ngốc, sau này đều nhờ vào em rồi."
Tương lai, cuộc đời của cả hai bây giờ đã không còn một mình nữa mà đã khắc lên cái tên của đối phương.
Một đời mãi mãi không thay đổi..
Bình luận truyện