Chương 47
Bầu không khí dần trở nên nặng nề, cả hai phương nhân mã đều im lặng. Chẳng ai chịu lên tiếng cả, yên ắng đến bất thường.
Người lung lay thì vẫn cứ lung lay thế mà vẫn không ngã, đám ấu long chờ mòn mỏi con mắt thì tên đó vẫn như lá thu trước gió.
Rốt cuộc Hắc Sát cũng hết chịu nổi mà bay vào đập cho gã một phát thật kêu, lúc này các ấu long còn lại cũng thở phào một hơi "Rốt cuộc cũng chịu ngã rồi!".
Mà khoan hình như họ đi xa quá xa rồi, trình độ lạc đề ngày càng cao rồi a.
Bầu không khí trầm lắng cứ thế mà thoáng chốc tiêu tan, mọi người cứ nghẹn họng mà nhìn Tiểu Di bị đập ngã dưới đất nước mắt lã chã nhìn họ.
Ai ai cũng tức giận bất bình cả nhưng lại không hề có một ai dám đi đỡ gã đứng dậy. Họ sợ, người tiếp theo ngã xuống là họ, bọn họ rất rõ ràng thực lực của mấy người đối diện cứ như mặt trời ban trưa và như một tín ngưỡng làm họ khát khao và sợ hãi.
Con người là thế, họ sợ hãi những thứ mà họ chưa biết và ích kỷ khi gặp lợi ích chỉ có thể tốt cho riêng họ. Họ tham lam, ích kỉ như thế biết mấy người trọng tình trọng nghĩa cơ chứ.
Nhìn thấu tâm tình của tất cả, Ngự Thiên không nhịn được mà tự giễu cười cợt.
Hắn nên vui hay buồn đây, bây giờ hắn cũng đâu còn là con người đâu a..
Kẻ đã trãi qua lễ tẩy rửa như các ấu long thì làm mịa gì còn sót lại cái thứ như lòng thương hại đâu cơ chứ. Và người dân bản địa như Tĩnh Kỳ, Cửu Minh cùng tiểu ngư thì càng không có thứ đó.
Cho nên cứ thế, mỗi người đều bị đập đến nằm sấp xuống trừ Vũ Hàn ra, toàn bộ đều thê thê thảm thảm mà bò lăn bò càng trên mặt đất.
Vũ Hàn cũng chỉ im lặng nhìn tất cả mọi việc xảy ra trong chớp mắt, hắn cũng chẳng muốn nói gì nữa cả. Một sự thất vọng len lỏi vào trong lòng của hắn, làm ánh mắt lạnh nhạt cũng dần ảm đạm đi.
Vận động xong các ấu long cũng bắt đầu nhàm chán, cả đám bỏ đi sẵn tiện lôi theo cả Vũ Hàn đem theo cùng.
Để lại vô số ánh mắt oán hận lại phía sau lưng, hỏi tại sau họ lại không giết sạch à? Chết hết lấy gì chơi a~
Đợi thử xem mấy tên phế vật kia làm được gì nha~ Đem Vũ Hàn rời đi sau lại ném cho Mặc Uyên giữ người, mặt lạnh với mặt lạnh không chừng giao tiếp tốt lắm nha.
Mặc Uyên "......."
Vũ Hàn "......"
Hai tên mặt lạnh nhìn nhau chằm chằm không nhúc nhích cũng không chớp mắt, một lúc lâu thì Mặc Uyên cũng thua rồi.
Vũ Hàn bỗng cảm thấy khá buồn cười, hắn từ khi nào liền ấu trĩ như thế rồi a.
Dường như hắn cũng không thất vọng nặng nề như hắn nghĩ a, tâm tình thoáng nặng thoáng nhẹ làm Vũ Hàn có hơi mất thăng bằng, một tia gì đó len lỏi vào lòng của hắn mà ngay cả hắn cũng không biết.
Đám mũi chó nào đó lại một lần nữa đánh hơi ra gian tềnh, Ngự Thiên và Phong Vũ hai mắt nhìn nhau "Không phải nữa chứ!! Cẩu lương nhiều thế thì sau tiêu thụ nổi hả mấy đại ca!!"
Hắc Sát nheo mắt nhìn về phía Mặc Uyên mặt lạnh lùng kia (mặt ngu thì có), cậu sờ sờ cằm mình rồi khẽ cười nham hiểm.
Nếu không phải thì cậu rất không ngại mà làm cho nó thành thật đâu.
Tĩnh Kỳ một bên nhìn thấy hết cũng chỉ yên lặng ôm tiểu tức phụ của mình vào lòng thôi, sống chết kệ bây, vợ tao vui là được!
Mà với loại thần kinh thô to đùng như Ngữ Ngôn thì tốt nhất là cất hắn qua một bên đi, Cửu Minh cười xâu xa mà nhìn hai tên mặt than nào đó giao tiếp bằng mắt với nhau.
"Ân, nơi có nhiều thị phi nhất là chỗ nào nhể!!"
"Thành thị có người sống chứ gì nữa!!"
"Đúng, càng đông càng nhiều thị phi!!"
"Lại đó là khỏi sợ chán nữa ha!!"
"Thành thị, ta chưa đi lần nào đi thử thử xem!!"
"Tức phụ ở đâu ta ở đó!!"
"Oa, phu quân yêu huynh chết mất!! Umoazz!!"
"Choss, mù mắt titan hợp kim của ta rồi này!!"
"Này này, chúng ta cùng giống loài đó nhị ca à!"
"Bớt quăng cẩu lương bậy bạ đi!!"
"Hảo chói mắt a!!"
"Lại nhoi nữa, ngày nào không ầm ĩ đến gà bay chó sủa các ngươi ăn không ngon, ngủ không yên à!!"
"Ờ, chắc vậy đó!!"
"Đệt mịa!!"
"Đại ca, huynh phạm khẩu nghiệp rồi kìa!!"
"Tao muốn tu mà không ai để tao tu hả?!!!"
"Tiết tháo, tiết tháo của đại ca bỏ nhà trốn rồi!!"
"......."
Hàn Vũ một bên lắng nghe cũng "........"
Hắn lặng lẽ ngẩng mặt nhìn trời, sao hắn cứ có cảm giác mình lên nhầm thuyền tặc vậy ta!
Một đường gà bay chó sửa, đất trời rung chuyển không ngừng nghĩ. Cái hình tượng sâu sắc, bí ẩn của đám nào đó quả thật vỡ nát đến không thể nát hơn rồi.
Và số lần nghẹn khuất của Vũ Hàn càng lúc càng cao, hắn cảm thấy không chỉ có thân thể mà ngay cả tinh thần của hắn cũng bị tra tấn vô cùng dã man thông qua màng nhĩ của hắn.
Đám ấu long cũng không thèm ủy khuất bản thân mình thứ gì một đường đi này còn dễ chịu hơn cả đi du lịch theo đoàn nữa.
Mệt mỏi liền chui vào rừng chặt cây khắc bàn khắc ghế, dùng xong liền quăng. Thú biến dị bị bắt làm thịt vô số kể, thịt không ngon liền bị vứt qua một bên, trưởng xấu cũng bị đánh cho hấp hối rồi ném qua một bên.
Vô số thú biến dị đã hy sinh oanh liệt chỉ vì thú vui ác liệt của đám người man rợ nào đó, Vũ Hàn vốn tâm tình lạnh lùng cũng không thể không thương cảm cho số phận của chúng.
Buổi tối đi ngủ còn nghẹn hơn nữa, ai hiểu thấu cho hắn không?! Vốn lăn lộn trong mạt thế cả tháng trời liền vô cùng cảnh giác và không ngủ quá sâu để phòng ngừa mọi thứ.
Thói quen sẽ không vì hoàn cảnh xung quanh mà thay đổi nên Vũ Hàn liền gặp bi kịch.
Vì để buổi cắm trại dã ngoại danh như thực, bọn ấu long liền không thèm dựng trại mà trực tiếp ngủ thẳng cẳng trên phi thảm. Cả đám nằm loạn xà ngầu lên hết, cứ việc có chỗ là chen vào nằm thôi, may mà phi thảm cũng rộng lắm chứ không thì chết chùm rồi.
Cứ tưởng chỉ có thế thôi, không ngờ Vũ Hàn quả thật là nhầm to rồi.
Nửa đêm, Phong Vũ hắt xì thật lớn làm Vũ Hàn bật người dậy liền chứng kiến cảnh Phong Vũ hắt xì ra cả một cột lửa thẳng tận chân trời.
Vũ Hàn "........."
Hắn im lặng nằm xuống, nhắm mắt cứ như chưa có gì xảy ra cả. Sau lại nghe thấy tiếng khò khè, Vũ Hàn cũng từ từ mở mắt ra nhìn liền thấy Ngữ Ngôn mở mồm ra thở liền khiến Cửu Minh bị đóng một lớp băng mỏng.
Cửu Minh mắt cũng không thèm mở, lắc lắc người băng liền rã ra rồi tiếp tục ôm Ngữ Ngôn ngủ tiếp.
Vũ Hàn "........"
Hắn cả người cứng ngắc, khẽ quay đầu sang mấy người còn lại một cách cứng đờ hệt như một con người máy ấy.
Ngự Thiên ngủ khá an ổn chứ không như những kẻ khác nếu có thể xem nhẹ nửa bên mặt trắng cùng nửa bên mặt đen đối lập của hắn. Ngự Thiên lúc này có vẻ hơi giống thứ gì gì đó, Hàn Vũ không dám suy nghĩ tiếp mà chuyển dời tầm nhìn.
Lọt vào tầm mắt của hắn là Hắc Sát đang bị quấn mền thành một cuộn sushi tròn đến không thể tròn hơn nữa, bị Tĩnh Kỳ ôm lấy hoàn toàn không thể vùng vẫy gì được cả.
Hàn Vũ lúc này ngay đến tóc cũng muốn dựng đứng lên mà chuyển tầm mắt lên người cuối cùng, Mặc Uyên cả người trắng bóc tóc dài xả ra tán loạn lại phấp phới bay lên che đi gần phân nữa khuôn mặt.
Thân thể lại ẩn ẩn phát ra ánh sáng mỏng manh hệt như phim kinh dị thái lan mà hắn hay thường xem lức trước vậy.
Vũ Hàn "........"
Cố gắng đè nén dòng lệ sắp trực trào của mình, Vũ Hàn tự thôi miên mình phải đi ngủ, vừa rồi hắn chẳng thấy cái giống đếch gì cả. TvT
Bình luận truyện