Ngược Ái
Chương 327: Ngoại truyện Lý Huyền Băng – Cả một đời chỉ có một người
Ai? Đôi mắt Lý Huyền Băng lộ ra vui mừng chỉ cần có thể cứu Toàn Vũ hắn nhất định sẽ không tiếc thứ gì.
“Chính là Hỏa Vân Kiều, độc này sợ chỉ có nàng mới có thể giải.” Thái y nói.
“Nàng.” Lý Huyền Băng nhớ lại một chút, hình như nàng ở Thiên triều thì phải, nói vậy hắn phải mang theo Toàn Vũ trở lại Thiên triều để cầu giải dược, giương giọng phân phó:“Người đâu?”
“Vương gia có gì phân phó?” Quản gia vẫn chờ đợi ở bên ngoài đi vào nói.
“Chuẩn bị xe ngựa, lương khô còn có chọn thị vệ võ công cao cường, ta muốn dẫn Vương phi đi Thiên triều”. Lý Huyền Băng phân phó, sở dĩ mang theo thị vệ là bởi vì vi hắn không muốn ở trên đường gặp chuyện không may hoặc là trì hoãn.
“Nô tài đi làm ngay.” Quản gia vội vàng đi ra ngoài chuẩn bị.
“Thái y, ngươi cứ ở vương phủ”. Lý Huyền Băng phân phó thái y, sau đó bước nhanh rời đi, hắn muốn vào cung đi chào từ biệt phụ hoàng mẫu hậu, mới có thể mang Toàn Vũ rời đi.
Được phụ hoàng mẫu hậu cho phép hắn lập tức chạy về vương phủ.
“Quản gia, mọi thứ đã chuẩn bị tốt chưa?” Hắn hỏi quản gia.
“Vương gia đều chuẩn bị tốt.” Quản gia hồi bẩm, sau đó mới hỏi: “Vương gia các phu nhân xử lý như thế nào? Không thể cứ giam giữ mãi.”
“Cứ giam giữ chờ ta cùng Vương phi trở về.” giọng nói Lý Huyền Băng lạnh như băng, nếu Toàn Vũ có thể bình yên vô sự trở về, hắn sẽ xem xét xử nhẹ cho các nàng, nếu Toàn Vũ xảy ra chuyện gì? Hắn muốn toàn bộ các nàng phải chôn cùng.
“Vâng,Vương gia.” Quản gia vội vàng đáp.
Đôi lông mi dài của Toàn Vũ khẽ run một chút, sau đó mới chậm rãi mở to mắt liền thấy Thu Nhi đứng ở một bên thu thập đồ vật này nọ.
“Thu Nhi, ngươi đang làm cái gì?” Giọng nói của nàng có chút khàn khàn hỏi
“Vương phi, người tỉnh.” Thu Nhi buông vật trong tay đi đến bên giường nhìn nàng, trong mắt đều là đau lòng nói: “Vương gia phân phó nô tỳ chuẩn bị đồ vật này nọ, người muốn dẫn Vương phi đi thiên triều.”
“Thiên triều?” Toàn Vũ sửng sốt, nàng cũng không có nói cho hắn, sao hắn biết phải về Thiên triều giải độc.
“Thái y nói phải đi tìm người giải độc cho Vương phi.” Thu Nhi ở một bên giải thích.
Lúc này Toàn Vũ mới hiểu được, liền thấy Lý Huyền Băng đi vào.
“Toàn Vũ cảm thấy thế nào?” Hắn tiến vào phòng liền thấy nàng tỉnh lại, từng bước tiến đến trước giường quan tâm hỏi, Thu Nhi rất thức thời lui đi ra ngoài.
“Hoàn hảo.” Khóe môi Toàn Vũ hơi hơi nhếch lên, muốn hắn yên tâm.
“Toàn Vũ, ta lập tức mang ngươi về Thiên triều đi tìm Hỏa Vân kiều giải độc.” Lý Huyền Băng nói xong liền ôm lấy nàng, hắn không muốn trì hoãn thêm một khắc nào nữa.
“Không cần gấp như vậy? Tốt xấu gì cũng cho ta ăn no đã chứ.” Toàn Vũ cười khẽ một chút, ngăn cản hắn nóng lòng muốn rút ngắn thời gian, nhưng nàng quả thật rất đói.
“Toàn Vũ, ta không thể để ngươi gặp chuyện không may”. Sắc mặt Lý Huyền Băng lại khẩn trương như trước. Trong đôi mắt đẹp đó hiện lên một tia đau lòng không rõ.
“Yên tâm, ta sẽ không có việc gì, ta từng nếm qua trăm nghìn đau khổ của sư phụ khi nghiên cứu chế tạo ra thuốc, tuy rằng không thể giải trăm độc nhưng có thể trì hoãn thời gian độc dược phát tác, chỉ cần trong một tháng tìm được giải dược là được.” Toàn Vũ cảm nhận được sự khẩn trương cùng quan tâm của hắn, trong lòng cảm thấy ấm áp.
“Thật sao?” Lý Huyền Băng ôm nàng dừng lại.
“Ta sẽ lấy tính mạng của mình nói giỡn sao? Được rồi ta rất đói chúng ta vừa đi đường vừa ăn cũng được.” Giọng nói của Toàn Vũ có chút làm nũng.
“Được rồi.” Lý Huyền Băng đem nàng trở lại biết nàng sẽ khôngnói giỡn sau đó giương giọng phân phó nói:
“Truyền lệnh.”
Dùng cơm xong thu thập hết thảy không dám trì hoãn, Lý Huyền Băng ôm Toàn Vũ ngồi trên xe ngựa xuất phát hướng Thiên triều.
Toàn Vũ nằm ở trên xe ngựa tựa vào trong lòng hắn, cảm động hắn rất cẩn thận trải đệm rất dày ở chỗ ngồi vừa vặn có thể để nàng thoải mái nằm.
“Ta cảm giác ta trúng độc thật là hạnh phúc.” Toàn Vũ nói giỡn, có thể được hắn chăm sóc như thế thật tốt.
“Toàn Vũ.” Lý Huyền Băng lại áy náy đến cực điểm, chỉ ôm chặt lấy nàng, hắn cũng âm thầm thề từ nay về sau hắn sẽ yêu thương nàng, che chở nàng, bảo hộ nàng.
Toàn Vũ tựa vào trước ngực hắn đột nhiên cảm giác thân thể có chút đau đớn nàng biết độc dược phát tác, thật ra nàng vẫn không có nói cho hắn biết loại độc này đầu tiên là mười ngày phát tác một lần, lúc sau là nửa ngày phát tác một lần, sau đó càng ngày càng thường xuyên cho đến khi độc phát huy hết tác dụng thì chết.
“Ta muốn ngủ một chút ngươi đi ra ngoài trước đi”. Nàng vội vàng nói không muốn để hắn nhìn thấy bộ dáng thống khổ của bản thân khi bị độc phát.
“Được”. Lý Huyền Băng không nghi ngờ gì, giúp nàng đắp chăn xong rồi đứng dậy rời khỏi xe ngựa.
Hắn vừa rời khỏi Toàn Vũ vội vàng xuất ra một cái viên thuốc nuốt vào, đây là viên thuốc giảm bớt đau đớn, nhưng chỉ có thể giảm bớt chứ vẫn không ngăn được đau đớn chui vào tận xương tủy.
Cắn chặt răng, ôm chặt thân thể của bản than, vẻ mặt thống khổ rối loạn, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng gắng sức không để bản thân phát ra tiếng động.
Không biết qua bao lâu cho đến khi đau đớn từ từ qua đi Toàn Vũ mới dần dần thả lỏng thân thể, cả người vô lực lầm vào mê man.
Khi Lý Huyền Băng ngồi trở vào xe ngựa liền nhìn đến nàng một đầu mồ hôi bên cạnh mái tóc đều ẩm ướt, khuôn mặt nàng trắng bệch khóe môi bật máu .
Nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nàng lúc này mới phát hiện toàn thân nàng đều bị mồ hôi làm ướt đẫm, trong lòng áy náy mang theo cảm động, hắn còn nghĩ đây là bởi vì nàng trúng độc nên mới đổ nhiều mồ hôi như thế.
Xe ngựa thẳng đường đi tới, khi trời tối dừng lại ở một khách điếm để nghỉ ngơi và cho Toàn Vũ thoải mái tắm rửa, dùng đồ ăn sau đó đi thẳng, hắn sợ thân thể nàng không chịu nổi.
Hắn chỉ làm một việc là ở bên cạnh chăm sóc nàng.
Mỗi một lần đau đớn kéo đến là Toàn Vũ vội vàng lặp lại lời nói vài ngày vẫn dùng: ‘Ta mệt mỏi, ta muốn ngủ một chút ngươi đi ra ngoài đi.”
“Toàn Vũ mệt mỏi thì ngủ đi, hôm nay ta nằm ở đây cùng ngươi, dựa vào trong lồng ngực của ta sẽ thoải mái một chút.” Lý Huyền Băng đưa tay muốn ôm nàng.
“Ta muốn ngủ một mình ngươi đi ra ngoài đi.” Toàn Vũ né tránh hắn nói, trong lòng thầm cầu nguyện hắn đi ra ngoài nhanh một chút, nàng sắp không chịu được.
“Toàn Vũ, vậy ngươi ngủ đi, ta nằm ở cạnh ngươi, không quấy rầy ngươi.” Lý Huyền Băng nói, không có ý định rời đi.
“Đi mau.” Toàn Vũ nhịn không được quát lên, trận đau đớn tàn phá tâm can nháy mắt tập kích mà đến làm cho nàng nhịn không được ôm chặt hai vai của mình.
“Toàn Vũ ngươi làm sao vậy?” Lý Huyền Băng nhìn thấy thân thể nhịn không được run rẩy cắn răng nhắm mắt lại mặt thống khổ sắc mặt thay đổi rõ ràng ôm lấy nàng.
“Ta.. Không có việc gì . Quá một. lúc. Sẽ.. tốt.” Toàn Vũ cố hết sức nói muốn cho hắn yên tâm.
“Toàn Vũ, cắn ta”. Lý Huyền Băng ôm chặt nàng ở trong lồng ngực, đưa cánh tay ấm áp tới bên môi nàng, hắn chỉ muốn nàng giảm bớt thống khổ.
Đau đớn đã khiến Toàn Vũ có chút ý thức, cảm giác được bên miệng có cái gì, nàng há mồm hung hăng cắn một cái, một dòng máu tươi lập tức ở trong miệng nàng tràn ra nhưng là nàng cố gắng kiềm chế không liều mạng cắn điên cuồng như trước ..
Máu tươi trên cánh tay theo khóe miệng của nàng vẫn chảy xuống bộ quần áo xanh lam của nàng, tựa như một đóa hoa mai lan ra đập vào mắt hắn, rất đau đớn thống khổ.
Trên cánh tay truyền đến đau đớn nhưng Lý Huyền Băng cũng không nhăn mặt một chút, nhìn Toàn Vũ đau đớn đầu đổ đầy mồ hôi nép trong lồng ngực hắn, rốt cục hắn hiểu được vì sao mỗi một lần nàng đều muốn hắn đi ra ngoài, hóa ra là sợ hắn lo lắng cho nàng.
Cảm giác được Toàn Vũ đang từ từ nhả ra cánh tay hắn, sắc mặt cũng từ từ dịuxuống, hắn biết đau đớn đã qua đi, rốt cục nàng không chịu được mà hôn mê bất tỉnh.
Vẫn ôm chặt nàng trong lòng cúi đầu hôn lên miệng nàng, lau đi vết máu, sau đó hôn lên những giọt mồ hôi, một giọt nước mắt đột nhiên theo khóe mắt hắn rơi trên mặt Toàn Vũ, cảnh tượng trước kia lần lượt hiện ra.
Toàn Vũ thay hắn đỡ mũi tên trí mạng.
Lúc Toàn Vũ mang độc trên người hắn dẫn sang trên người nàng thậm chí đều không có một chút chần chờ .
“Toàn Vũ vì sao lại ngốc như vậy? Ta không đáng để ngươi hết lần này đến lần khác dùng tính mạng để cứu ta, ta biết lấy gì báo đáp ngươi. Lý Huyền Băng ta luôn tự nhận là biết cách yêu nữ nhân, giờ mới hiểu được cái gì là yêu, Toàn Vũ chờ ngươi trở lại vương phủ khi đó ta sẽ nói cho ngươi đời này ta sẽ hứa với ngươi, chỉ có mình ngươi.”Lý Huyền Băng ôm nàng ở bên tai nàng nói lời hứa hẹn.
Trong lúc hôn mê thân thể Toàn Vũ khẽ nhúc nhích một chút chỉ tiếc nàng vẫn chưa nghe được lời thâm tình mà hắn thổ lộ.
“Chính là Hỏa Vân Kiều, độc này sợ chỉ có nàng mới có thể giải.” Thái y nói.
“Nàng.” Lý Huyền Băng nhớ lại một chút, hình như nàng ở Thiên triều thì phải, nói vậy hắn phải mang theo Toàn Vũ trở lại Thiên triều để cầu giải dược, giương giọng phân phó:“Người đâu?”
“Vương gia có gì phân phó?” Quản gia vẫn chờ đợi ở bên ngoài đi vào nói.
“Chuẩn bị xe ngựa, lương khô còn có chọn thị vệ võ công cao cường, ta muốn dẫn Vương phi đi Thiên triều”. Lý Huyền Băng phân phó, sở dĩ mang theo thị vệ là bởi vì vi hắn không muốn ở trên đường gặp chuyện không may hoặc là trì hoãn.
“Nô tài đi làm ngay.” Quản gia vội vàng đi ra ngoài chuẩn bị.
“Thái y, ngươi cứ ở vương phủ”. Lý Huyền Băng phân phó thái y, sau đó bước nhanh rời đi, hắn muốn vào cung đi chào từ biệt phụ hoàng mẫu hậu, mới có thể mang Toàn Vũ rời đi.
Được phụ hoàng mẫu hậu cho phép hắn lập tức chạy về vương phủ.
“Quản gia, mọi thứ đã chuẩn bị tốt chưa?” Hắn hỏi quản gia.
“Vương gia đều chuẩn bị tốt.” Quản gia hồi bẩm, sau đó mới hỏi: “Vương gia các phu nhân xử lý như thế nào? Không thể cứ giam giữ mãi.”
“Cứ giam giữ chờ ta cùng Vương phi trở về.” giọng nói Lý Huyền Băng lạnh như băng, nếu Toàn Vũ có thể bình yên vô sự trở về, hắn sẽ xem xét xử nhẹ cho các nàng, nếu Toàn Vũ xảy ra chuyện gì? Hắn muốn toàn bộ các nàng phải chôn cùng.
“Vâng,Vương gia.” Quản gia vội vàng đáp.
Đôi lông mi dài của Toàn Vũ khẽ run một chút, sau đó mới chậm rãi mở to mắt liền thấy Thu Nhi đứng ở một bên thu thập đồ vật này nọ.
“Thu Nhi, ngươi đang làm cái gì?” Giọng nói của nàng có chút khàn khàn hỏi
“Vương phi, người tỉnh.” Thu Nhi buông vật trong tay đi đến bên giường nhìn nàng, trong mắt đều là đau lòng nói: “Vương gia phân phó nô tỳ chuẩn bị đồ vật này nọ, người muốn dẫn Vương phi đi thiên triều.”
“Thiên triều?” Toàn Vũ sửng sốt, nàng cũng không có nói cho hắn, sao hắn biết phải về Thiên triều giải độc.
“Thái y nói phải đi tìm người giải độc cho Vương phi.” Thu Nhi ở một bên giải thích.
Lúc này Toàn Vũ mới hiểu được, liền thấy Lý Huyền Băng đi vào.
“Toàn Vũ cảm thấy thế nào?” Hắn tiến vào phòng liền thấy nàng tỉnh lại, từng bước tiến đến trước giường quan tâm hỏi, Thu Nhi rất thức thời lui đi ra ngoài.
“Hoàn hảo.” Khóe môi Toàn Vũ hơi hơi nhếch lên, muốn hắn yên tâm.
“Toàn Vũ, ta lập tức mang ngươi về Thiên triều đi tìm Hỏa Vân kiều giải độc.” Lý Huyền Băng nói xong liền ôm lấy nàng, hắn không muốn trì hoãn thêm một khắc nào nữa.
“Không cần gấp như vậy? Tốt xấu gì cũng cho ta ăn no đã chứ.” Toàn Vũ cười khẽ một chút, ngăn cản hắn nóng lòng muốn rút ngắn thời gian, nhưng nàng quả thật rất đói.
“Toàn Vũ, ta không thể để ngươi gặp chuyện không may”. Sắc mặt Lý Huyền Băng lại khẩn trương như trước. Trong đôi mắt đẹp đó hiện lên một tia đau lòng không rõ.
“Yên tâm, ta sẽ không có việc gì, ta từng nếm qua trăm nghìn đau khổ của sư phụ khi nghiên cứu chế tạo ra thuốc, tuy rằng không thể giải trăm độc nhưng có thể trì hoãn thời gian độc dược phát tác, chỉ cần trong một tháng tìm được giải dược là được.” Toàn Vũ cảm nhận được sự khẩn trương cùng quan tâm của hắn, trong lòng cảm thấy ấm áp.
“Thật sao?” Lý Huyền Băng ôm nàng dừng lại.
“Ta sẽ lấy tính mạng của mình nói giỡn sao? Được rồi ta rất đói chúng ta vừa đi đường vừa ăn cũng được.” Giọng nói của Toàn Vũ có chút làm nũng.
“Được rồi.” Lý Huyền Băng đem nàng trở lại biết nàng sẽ khôngnói giỡn sau đó giương giọng phân phó nói:
“Truyền lệnh.”
Dùng cơm xong thu thập hết thảy không dám trì hoãn, Lý Huyền Băng ôm Toàn Vũ ngồi trên xe ngựa xuất phát hướng Thiên triều.
Toàn Vũ nằm ở trên xe ngựa tựa vào trong lòng hắn, cảm động hắn rất cẩn thận trải đệm rất dày ở chỗ ngồi vừa vặn có thể để nàng thoải mái nằm.
“Ta cảm giác ta trúng độc thật là hạnh phúc.” Toàn Vũ nói giỡn, có thể được hắn chăm sóc như thế thật tốt.
“Toàn Vũ.” Lý Huyền Băng lại áy náy đến cực điểm, chỉ ôm chặt lấy nàng, hắn cũng âm thầm thề từ nay về sau hắn sẽ yêu thương nàng, che chở nàng, bảo hộ nàng.
Toàn Vũ tựa vào trước ngực hắn đột nhiên cảm giác thân thể có chút đau đớn nàng biết độc dược phát tác, thật ra nàng vẫn không có nói cho hắn biết loại độc này đầu tiên là mười ngày phát tác một lần, lúc sau là nửa ngày phát tác một lần, sau đó càng ngày càng thường xuyên cho đến khi độc phát huy hết tác dụng thì chết.
“Ta muốn ngủ một chút ngươi đi ra ngoài trước đi”. Nàng vội vàng nói không muốn để hắn nhìn thấy bộ dáng thống khổ của bản thân khi bị độc phát.
“Được”. Lý Huyền Băng không nghi ngờ gì, giúp nàng đắp chăn xong rồi đứng dậy rời khỏi xe ngựa.
Hắn vừa rời khỏi Toàn Vũ vội vàng xuất ra một cái viên thuốc nuốt vào, đây là viên thuốc giảm bớt đau đớn, nhưng chỉ có thể giảm bớt chứ vẫn không ngăn được đau đớn chui vào tận xương tủy.
Cắn chặt răng, ôm chặt thân thể của bản than, vẻ mặt thống khổ rối loạn, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng gắng sức không để bản thân phát ra tiếng động.
Không biết qua bao lâu cho đến khi đau đớn từ từ qua đi Toàn Vũ mới dần dần thả lỏng thân thể, cả người vô lực lầm vào mê man.
Khi Lý Huyền Băng ngồi trở vào xe ngựa liền nhìn đến nàng một đầu mồ hôi bên cạnh mái tóc đều ẩm ướt, khuôn mặt nàng trắng bệch khóe môi bật máu .
Nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nàng lúc này mới phát hiện toàn thân nàng đều bị mồ hôi làm ướt đẫm, trong lòng áy náy mang theo cảm động, hắn còn nghĩ đây là bởi vì nàng trúng độc nên mới đổ nhiều mồ hôi như thế.
Xe ngựa thẳng đường đi tới, khi trời tối dừng lại ở một khách điếm để nghỉ ngơi và cho Toàn Vũ thoải mái tắm rửa, dùng đồ ăn sau đó đi thẳng, hắn sợ thân thể nàng không chịu nổi.
Hắn chỉ làm một việc là ở bên cạnh chăm sóc nàng.
Mỗi một lần đau đớn kéo đến là Toàn Vũ vội vàng lặp lại lời nói vài ngày vẫn dùng: ‘Ta mệt mỏi, ta muốn ngủ một chút ngươi đi ra ngoài đi.”
“Toàn Vũ mệt mỏi thì ngủ đi, hôm nay ta nằm ở đây cùng ngươi, dựa vào trong lồng ngực của ta sẽ thoải mái một chút.” Lý Huyền Băng đưa tay muốn ôm nàng.
“Ta muốn ngủ một mình ngươi đi ra ngoài đi.” Toàn Vũ né tránh hắn nói, trong lòng thầm cầu nguyện hắn đi ra ngoài nhanh một chút, nàng sắp không chịu được.
“Toàn Vũ, vậy ngươi ngủ đi, ta nằm ở cạnh ngươi, không quấy rầy ngươi.” Lý Huyền Băng nói, không có ý định rời đi.
“Đi mau.” Toàn Vũ nhịn không được quát lên, trận đau đớn tàn phá tâm can nháy mắt tập kích mà đến làm cho nàng nhịn không được ôm chặt hai vai của mình.
“Toàn Vũ ngươi làm sao vậy?” Lý Huyền Băng nhìn thấy thân thể nhịn không được run rẩy cắn răng nhắm mắt lại mặt thống khổ sắc mặt thay đổi rõ ràng ôm lấy nàng.
“Ta.. Không có việc gì . Quá một. lúc. Sẽ.. tốt.” Toàn Vũ cố hết sức nói muốn cho hắn yên tâm.
“Toàn Vũ, cắn ta”. Lý Huyền Băng ôm chặt nàng ở trong lồng ngực, đưa cánh tay ấm áp tới bên môi nàng, hắn chỉ muốn nàng giảm bớt thống khổ.
Đau đớn đã khiến Toàn Vũ có chút ý thức, cảm giác được bên miệng có cái gì, nàng há mồm hung hăng cắn một cái, một dòng máu tươi lập tức ở trong miệng nàng tràn ra nhưng là nàng cố gắng kiềm chế không liều mạng cắn điên cuồng như trước ..
Máu tươi trên cánh tay theo khóe miệng của nàng vẫn chảy xuống bộ quần áo xanh lam của nàng, tựa như một đóa hoa mai lan ra đập vào mắt hắn, rất đau đớn thống khổ.
Trên cánh tay truyền đến đau đớn nhưng Lý Huyền Băng cũng không nhăn mặt một chút, nhìn Toàn Vũ đau đớn đầu đổ đầy mồ hôi nép trong lồng ngực hắn, rốt cục hắn hiểu được vì sao mỗi một lần nàng đều muốn hắn đi ra ngoài, hóa ra là sợ hắn lo lắng cho nàng.
Cảm giác được Toàn Vũ đang từ từ nhả ra cánh tay hắn, sắc mặt cũng từ từ dịuxuống, hắn biết đau đớn đã qua đi, rốt cục nàng không chịu được mà hôn mê bất tỉnh.
Vẫn ôm chặt nàng trong lòng cúi đầu hôn lên miệng nàng, lau đi vết máu, sau đó hôn lên những giọt mồ hôi, một giọt nước mắt đột nhiên theo khóe mắt hắn rơi trên mặt Toàn Vũ, cảnh tượng trước kia lần lượt hiện ra.
Toàn Vũ thay hắn đỡ mũi tên trí mạng.
Lúc Toàn Vũ mang độc trên người hắn dẫn sang trên người nàng thậm chí đều không có một chút chần chờ .
“Toàn Vũ vì sao lại ngốc như vậy? Ta không đáng để ngươi hết lần này đến lần khác dùng tính mạng để cứu ta, ta biết lấy gì báo đáp ngươi. Lý Huyền Băng ta luôn tự nhận là biết cách yêu nữ nhân, giờ mới hiểu được cái gì là yêu, Toàn Vũ chờ ngươi trở lại vương phủ khi đó ta sẽ nói cho ngươi đời này ta sẽ hứa với ngươi, chỉ có mình ngươi.”Lý Huyền Băng ôm nàng ở bên tai nàng nói lời hứa hẹn.
Trong lúc hôn mê thân thể Toàn Vũ khẽ nhúc nhích một chút chỉ tiếc nàng vẫn chưa nghe được lời thâm tình mà hắn thổ lộ.
Bình luận truyện