Ngược Đầu Sóng Gió

Chương 32: Ranh Giới





Gương mặt Dương Yến xinh đẹp nhưng không có lấy một nửa dịu dàng.

Cho dù là nụ cười đang nở trên đôi môi đó.
Tay cô ta chạm vào ống thở, người phụ nữ của Lâm Cảnh, chỉ cần cô ta chết thì Lâm Cảnh sẽ trở nên đau khổ, giống như cô ta vậy.

Nỗi đau mất đi người mà mình yêu thương nhất...
Nhưng cô ta không ngờ, trong bóng tối ấy, bất ngờ có một cánh tay vung ra, buông lên mặt cô ta một cái tát thật mạnh.
Dương Yến kinh ngạc ôm lấy khuôn mặt của mình ngước lên.

Chỉ thấy ánh mắt đầy lạnh lẽo của Lâm Cảnh.
Cô ta chợt hiểu ra mọi chuyện, kẻ rời đi không phải là Lâm Cảnh, mà hắn luôn ở trong căn phòng này, giăng bẫy dụ cô ta sa vào lưới.
Lâm Cảnh toàn thân đầy sát khí, bất thình lình tiến đến trói hai tay cô ta lại để đằng sau.

Một tay bóp cằm, bàn tay lực lưỡng tóm lấy một nhúm tóc, thôi bạo dí người cô ta lên tường.
"Tôi đã nhắc nhở cô rồi, có một số chuyện không nên đụng vào....cũng đừng nên nghĩ tới...."
Dương Yến cười mỉa.
"Tiếc quá, sắp được nhìn thấy bộ dạng đau khổ của anh, vậy mà...."
Bàn tay Lâm Cảnh càng lúc càng siết mạnh, gân tay nổi lên như dây.
"Cô đã làm gì cô ấy..."
"Làm gì à....để xem nào..." Dương Yến bày ra bộ mặt suy tư, khiêu khích Lâm Cảnh.
"Nói!" Một tiếng đanh thép vang lên, thật dễ khiến cho người ta phải kinh sợ.

Thế nhưng Dương Yến cô ta còn biết sợ cái gì chứ.

Cô ta bị điên mất rồi.
"..Ha ha ha ha....tôi chỉ là....cho cô ta ăn mấy viên kẹo...ai biết được....cô ta ăn vào lại sống dở chết dở như thế kia...."
Cái nhìn đầy khinh bỉ của Dương Yến phủ lên Thanh Thanh khiến hắn cực kỳ khó chịu, người phụ nữ của mình bị lăng nhực, có ai mà chịu được.

Hắn gần như đã mất kiên nhẫn, lực trên tay càng lúc cành mạnh hơn.
Dương Yến thoi thóp trong tay hắn.

Hai tròng mắt cô ta đỏ lòm, nhưng những tia ác độc vẫn loé lên.

Cô ta nói trong khó khăn, bật lên tiếng cười lanh lảnh...
"....Vậy...nên.....tao mới có lòng tốt, giúp nó nhanh chóng thoát khỏi đau đớn.

Ha ha ha...."
"Tiện nhân..." Ánh mắt hắn như quỷ đâm vào Dương Yến.

Cô ta độc ác, hắn còn độc ác hơn cô ta ngàn vạn lần.

Cô ta chém người, còn hắn phanh thây, moi gan móc tim người.
Cô ta hủy diệt một người, còn hắn, hắn hủy diệt cả loài người.
"Sao nào...!chính con tiện nhân này...đã giết con đàn bà của mày đấy...ha ha ha....ha".

Dương Yến càng cười hùng tợn hơn.

Căn phòng vốn im ắng, vốn tối tăm lại càng thêm phần đáng sợ.
Lâm Cảnh siết cổ cô ta như đang bóp một con vật nhỏ, toàn bộ nành vuốt nguy hiểm đều đang bày ra sẵn sàng phanh thây nó, giết chết nó bất cứ lúc nào.
Dương Yến tưởng như mình sắp chết, cơn đau đớn xé da xé thịt trên từng tế bào như báo trước cho cô ta rằng mình đang dần chết đi.
Mắt hắn trợn lên, quai hàm bặm lại, người phụ nữ trước mặt này, hắn phải giết chết.
"Đụng đến người phụ nữ của Lâm Cảnh này chính là...tự chọn đường chết!!"
Lâm Cảnh nhấc đầu cô ta lên, lại ném thẳng vào tường.


Hắn điên rồi.

Một con thú dữ bộc phát bản năng của chúng.

Nào phải một Lâm Cảnh e dè phong nhã.

Hắn đích thị là một tên hung thần cuồng bạo.
Mắt cô ta trợn ngược lên, góc má chà sát vào mặt tường.

Tạo nên tiếng kin kít chói tai.

Làn da vốn trắng trẻo mịn màng phút chốc xuất hiện những vết xước đỏ lòm.
Đầu cô ta bị hắn tóm lấy đập một phát vào gương.

Cơn choáng váng tạm thời đi đến cùng cảm giác nhức nhối tận cùng.

Lúc này cô ta đã thực sự cảm nhận được ngưỡng cửa địa ngục.
"Có giỏi thì mày giết tao đi hahahahhaha!!! Giết tao đi !!!"
Dương Yến hét lên, tiếng cười điên dại vang vọng khắp căn phòng lạnh lẽo.
Từ đỉnh đầu, một dòng máu chảy thật tanh rơi lên chóp mũi.

Trong miệng dường như cũng đang tràn ngập vị máu, bộ dạng cô ta bây giờ.

Giống hệt một con khỉ đang bị ăn não khi mà còn chưa chết hẳn.

Lúc ngước mắt lên, chỉ bắt gặp ánh mắt như sói đói đang rỉa thịt con mồi của Lâm Cảnh, nó quá đáng sợ.

Khiếp đản hơn tất cả những gì được cho là kinh hoàng trên thế giới này.
"Cô nghĩ làm như vậy là trả thù? " Con mắt hẹp dài của hắn co lại.
"Ứm...no...no....." Cô ta dùng chút sức còn lại khoanh tay lại, gương mặt còn bê bết máu hất lên nhìn thẳng vào hắn.

"....làm sao có thể chứ...tao chỉ là muốn....cho mày....nếm mùi đau khổ một chút thôi hahahaah....!Không ngờ, mày lại vì con đàn bà đó mà phát điên.

Mày nói xem, có phải tao rất giỏi hay không..."
Lâm Cảnh hắn hất tay, tâm trí mất kiểm soát, giống như hắn đang bị một con quỷ dữ khống chế linh hồn mình.
Đáng lẽ ra, chỉ còn cần một cú nhấc tay nữa của hắn là Dương Yến đã chết rồi.

Nhưng ngay lúc ấy, Tề Phi thuộc hạ của hắn đã ngăn hắn kịp thời.
"Cục trưởng!!!! Cục trưởng!!! Đây là phu nhân!!!"
Quạ đen trên bầu trời đêm, tiếng mưa rì rào tí tách đổ xuống mặt đường như đang cố gắng gột rửa toàn bộ ý niệm đen tối của loài người.
Lòng người xấu xa, thủ đoạn xấu xa.

Bất kể nơi nào xuất hiện con người, nơi ấy cũng sẽ biến thành thủ hào của xấu xa.
Lâm Cảnh vốn là kẻ hung bạo, hắn thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội, giết người có, cướp bóc có, lừa người có.

Vì hắn ti tiện và bẩn thỉu, hắn khốn nạn, hắn không hề sợ bất cứ điều gì.

Những thứ tươi đẹp trên cuộc đời này với hắn chỉ là hư vô, vốn dĩ không hề tồn tại.
Tề Phi ngăn được hắn lúc này, nhưng không thể ngăn hắn vào lúc khác.

Trần Thanh Thanh gặp chuyện, cục trưởng đã lo lắng đến phát điên như thế nào hắn biết.

Hành động này của Lâm Cảnh xuất phát từ cái gì hắn biết.


Thế nên hắn cần phải làm cho Lâm Cảnh bình tĩnh lại, bởi chỉ cần ra tay nặng thêm một chút là sẽ có mạng người xảy ra.

Mà điều này với ai cũng không phải chuyện tốt.
Trời đêm, bóng tối làm cho người ta mất phương hướng, nhưng cô ta lúc này làm gì còn phương hướng để mất nữa.
Lết ra khỏi căn phòng đó, cô ta thực chất chưa từng có một chút hối hận về việc mình đã làm.

Nhìn bộ dạng mất kiểm soát đó của Lâm Cảnh, cô ta bỗng cảm thấy thoả mãn vô cùng.
Mùi máu tanh khiến cô ta mơ màng.

Vốn là thiên Kim tiểu thư, cô ta lại hành động như một kẻ tiểu nhân mất hết tính người.
Dương Yến khó nhọc ra khỏi căn biệt thự, ngồi lên xe, khởi động máy, lao đi trong mưa...
Lâm Cảnh lồng ngực vẫn còn phập phồng, hắn đấm tay vào tường, vết máu dính trên đó, lại chẳng biết là máu của ai nữa.
Hắn lặng nhìn Thanh Thanh, cô trông yếu ớt và xanh xao, giống hệt như cảnh tượng nhiều năm về trước, mẹ hắn khi chết đi cũng mang theo sắc mặt đó, ấy vậy mà lúc ấy hắn không hề khóc lấy một giọt nước mắt, trong tim cũng không hề có lấy một chút cảm xúc.

Thế nhưng người con gái này có vẻ mặt như vậy, hắn lại sợ hãi đến tột cùng.
Hắn dõi theo cô 15 năm, trong 15 năm này cô trải qua những gì hắn đều biết.

Cô vẫn sống yên bình như thế, cho đến khi gặp lại hắn.

Hắn đã đem đến tai ương cho cô.
Trong phòng chỉ có mình cô và hắn, không ai có thể nhìn thấy được những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cương nghị ấy, hắn ôm lấy tay cô như một đứa trẻ.

Chỉ còn biết bất lực cầu nguyện ông trời.

Đời này có biết bao nhiêu người.

Phải chi được quay lại, hắn sẽ không gặp cô, không yêu cô.
Thì có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.

Ít ra hắn còn biết được.

Trên đời này, ở một nơi nào đó, người con gái mà hắn yêu vẫn đang sống hạnh phúc và bình yên...
----------
Dương Yến lái xe đi mãi, cô ta muốn thoát khỏi cái nơi mang đầy đau khổ kia.

Ánh sáng và bóng tối như một vệt ranh giới đầy mỉa mai.

Cô ta là một người phụ nữ kiêu ngạo, đến cuối cùng lại trở thành một kẻ bại trận đầy nhục nhã.

Thoả mãn một chút, nhưng nhiều hơn là nhục nhã.

Sự đánh đổi này rốt cuộc cũng chẳng lời lãi gì.
Cô ta lúc này thật giống một con chim công, rõ ràng là xinh đẹp và cao quý, nhưng vì bị mất đi bộ lông rực rỡ của mình mà biến thành con quạ.

Cô ta không can tâm, muốn tất cả loài chim công trên thế giới này đều phải biến thành quạ như cô ta.
Dương Yến càng nghĩ càng hận đời, cô ta nhấn ga, tăng tốc độ.

Chiếc xe lao đi như gió.
Chiếc đồng hồ báo thức kêu ring ring.


A Tứ nheo mắt đưa tay tắt đồng hồ.

Nhìn sang bên cạnh, trong vòng tay mình là người con gái mềm mại cuộn tròn như một con sâu nhỏ.

Khoé miệng anh không khỏi cong lên, sau đó đặt lên khuôn mặt mịn màng ấy một nụ hôn nhẹ.

Nhạc Ca cảm thấy nhột nhột liền xoay người, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, tay ôm chặt lấy anh không buông.
"Nhạc Ca, anh đi mua đồ ăn sáng cho em...." Anh ghé miệng vào tai cô.
Nhạc Ca ngái ngủ, mắt vẫn nhắm.
"Còn sớm mà...."
"Không sớm thì sẽ không mua kịp mất...ngoan, ngủ tiếp đi....anh đi một lát rồi về...."
Nhạc Ca nới lỏng tay anh ra.

Anh định rời giường, lại bị cô kéo một phát, chồm vào lòng anh, gục vào ngực anh.
"Em muốn ăn cháo hải sản...." Cô lý nhí.
A Tứ cúi xuống nhìn người con gái trong lòng, miệng thì nói, tay thì ôm anh, nhưng mắt thì vẫn nhắm.
"Được rồi, anh mua cháo cho em...." Anh ôm cô nằm xuống, kéo chăn lên đắp cho cô.

Dịu dàng vuốt mái tóc hơi rối.

Thật ra cuộc sống như thế này.....!tốt biết mấy.
Cô không nhớ...hôm nay là một ngày đặc biệt.
A Tứ thức dậy tưới gốc tử đằng, tưới gốc ngọc lan, cẩm tú cầu, chuẩn bị đồ đạc, sau đó đi ra khỏi nhà.

Lúc này mới 4 giờ rưỡi sáng, trời vẫn còn chưa sáng hẳn.
Anh đi đến tiệm cháo bên kia con đường cách nhà không xa lắm, tiệm cháo này là tiệm lâu đời, không lớn nhưng nấu rất ngon nên chưa sáng hẳn nhưng đã có vài người đứng chờ sẵn.

Chủ tiệm là một bà lão, nhân viên không có ai, chỉ có ông lão chồng bà.
A Tứ sống ở đây một thời gian, ai cũng quý mến anh.

Ngay cả ông bà chủ tiệm này.
"A Tứ đấy à..." Bà lão luôn tay, vừa thấy anh đã nở nụ cười.
A Tứ cúi chào bà, đưa chiếc cặp lồng lên.
"Vâng ạ, cháu đến lấy cháo cho Nhạc Ca...."
"Ồ....cháo hải sản đúng không?"
A Tứ mỉm cười.
"Dạ phải...."
"Đợi chút nhé..." Bà nói, sau đó quay vào trong "Lão Lý, mang cháo ra đây!"
Từ bên trong, lão Lý khệ nệ đem một nồi cháo to ra, đặt trên kệ.

Bà Lý múc vào trong cặp lồng rồi đưa cho A Tứ.
"Đây...sáng nào cũng đi sớm mùa đồ ăn cho vợ.

Vợ cậu đúng là có phúc quá rồi còn gì..."
A Tứ đón lấy, nhắc đến vợ anh, khuôn mặt anh như được đánh thêm tần phấn hồng vậy, trong lòng hạnh phúc nảy nở.

Anh mỉm cười.
"Là cháu có phúc...."
"Cháu đi đây ạ..."
Bà Lý nhìn anh thẹn thùng bước đi liền cười.
"Xem kìa....bọn trẻ ngày nay đúng là...hhahaha."
Lão Lý bĩu môi nhìn bà...
"Bọn trẻ ngày nay?? Nói như thể ngày trước tôi và bà không như thế ấy!."
Bà Lý lườm lão.
"Ông thử nói lại xem!"
Lão Lý chột dạ nuốt nước miếng chạy vào bên trong.
"Tôi....!tôi chưa nói gì cả!!"
Đi một đoạn, A Tứ lại ghé vào một tiệm bánh kem, tiệm bánh này cũng mở vô cùng sớm.

Khi đi ra, trên tay anh lại thêm một hộp bánh kem.


Nhìn chiếc bánh bên trong hộp, nét mặt anh càng thêm phần vui vẻ.
Anh bước đi vài bước, lại nâng hộp bánh lên nhìn một lần như thể kiểm tra sợ đánh rơi nó vậy.

Tưởng tượng đến biểu cảm của Nhạc Ca khi nhìn thấy cái bánh này, khé miệng anh lại một lần nữa cong lên.

May mà lúc này còn sớm vắng người, nếu không để người ta nhìn thấy bộ dạng cười ngây ngốc của anh không nói anh ngốc thì cũng mắng anh bị thần kinh.
Kít!!!!!
Một tiếng phanh dài chói tai khiến anh quay lại nhìn.

Một thứ ánh sáng chói chiếu thẳng làm anh loá mắt.

Tiếng động cơ xe mỗi lúc một gần, rõ ràng chỗ A Tứ đang đứng là vỉa hè, vậy mà vạn nhất cũng không thể ngờ tới.

Trong chớp mắt chiếc xe đó đã đâm thẳng vào người anh.
Rầm!!!!
Chiếc xe đâm thẳng vào vệ đường, bên dưới có người nằm bất động.

Dương Yến cũng bị thương, cô ta không sợ hãi khi giết chết Thanh Thanh, nhưng nhìn một màn máu me trước mắt, cô ta không khỏi hoảng sợ.

Con đường này còn vắng vẻ không ai qua lại.

Trời vẫn còn tối.

Dương Yến toàn thân run rẩy chần chừ rất lâu mới dám đẩy cửa xe bước xuống.
A Tứ chỉ cảm thấy đau đớn, bàn tay đẫm máu của anh vẫn cứ lẩy bẩy với tới chiếc bánh kem đã nằm dưới bánh xe.

Toàn thân anh là một màu đỏ đáng sợ.

Nó nổi bật đến nỗi khiến người ta kinh hãi.

Mà anh lúc này lại có một cảm giác, cái cảm giác mà một người đang rơi xuống vách núi nghìn trượng và dưới kia chính là biển máu.

Thế nhưng cả cơ thể anh không thể nhúc nhích nổi dù chỉ một chút.

Đầu anh chảy rất nhiều máu, đáng lẽ phải thật đau đớn nhưng nó lại đang dần tê liệt, anh có thể cảm nhận được.

Nó không thể tự điều khiển được cơ thể nữa.

Bóng đen của màn đêm kia như đang xé lấy tâm trí anh, không cho anh chút thời gian dể kịp nhìn cô thêm một giây phút nào nữa.
Khoảnh khắc mặt trời lên trên mặt biển, nơi ánh sáng và bóng tối giao thoa cũng chính là ranh giới của cuộc đời.

Đời người như một vòng quay, đến cuối cùng, Chúng ta lại quên nhau đi như thế.
Màu bình Minh đẹp như một bức tranh...nhưng là một bức tranh vẽ đầy bi thương....
Dương Yến tay bịt miệng mình ngăn cơn kinh hãi lại, bàn tay đầy máu kia tóm chặt cổ chân cô ta, cô ta liền bị ngã nhào ra đất, hai bàn tay chống xuống vùng máu dưới đất.

Một mùi tanh tưởi xộc vào mũi khiến cô ta bất ngờ nôn khan.
Cái tên dưới đất này đã bất tỉnh rồi, vậy mà còn giữ chặt lấy chân cô ta không buông.
Dương Yến sợ hãi bóc từng ngón tay của anh khỏi cổ chân mình.

Cô ta đã phải dùng hết sức mới có thể gỡ hết được bàn tay anh.

Mồ hôi trên mặt vẫn còn đó, môi cô ta nhợt nhạt run run.
" Đừng trách tôi, là các người xấu số....là các người tự tìm đường chết!"
Miệng cô ta lẩm bẩm.
"Chết đi!!" Cô ta đẩy người anh một cái.

Cơ thể anh lật ngửa lên.
Gương mặt bị máu làm cho vấy bẩn kia khiến Dương Yến kinh hãi như gặp quỷ.

Giọng cô ta như mắc nghẹn.
"Nam....Nam Trấn Ảnh????"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện