Người Bảo Hộ (Someone To Watch Over Me)
Chương 26
Courtney liếc nhìn đồng hồ trong nhà bếp. "Gần sáu giờ rồi, và cháu có nhiều bài vở phải làm cho lớp học ngày mai."
"Cháu không muốn tiếp tục nữa à?" O'Hara nói một cách nhẹ nhõm, cộng lại điểm số. "Tại sao dừng lại lúc này, khi tôi vẫn còn một ít tiền trong quỹ hưu bổng của tôi chứ?"
"Cứ gọi cháu là người có lòng từ tâm đi."
"Cháu là một kẻ cờ gian bạc lận. Cháu có lừa luôn tiền bạc của những người mà cháu đang sống chung không?"
Cô bé cười toe toét khi đút những con bài vô hộp. "Gia đình Donnellys một là ra ngoài, không thì ngủ..." điện thoại reo, và vì Hilda đã đi xem phim, O'Hara đứng dậy để trả lời. Khi anh gác máy một lát sau, anh cau mày lại.
"Là về ông Manning ư?" Courtney lo lắng hỏi.
"Không. Là từ Michael Valente. Anh ta đang ở dưới đại sảnh. Bà Manning đang mong đợi anh ta."
"Chú ấy như thế nào?"
"Tôi chỉ biết anh ta là một rắc rối lớn cho bà Manning. Cháu đã nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra khi đám phóng viên phát hiện được là bà ta đã ở cùng với anh ta vào ngày thứ Sáu ở trên núi. Cháu sẽ nghĩ là bà ta đang ăn nằm với tên ác quỷ hoặc có chuyện gì đó chỉ bởi vì ngồi vào trực thăng của anh ta. Tôi đã ở chung với hai người họ mỗi giây, và không có chuyện gì xảy ra cả. Không có gì. Bà Manning thậm chí không gọi anh ta bằng tên của anh ta nữa kìa."
"Cháu chưa bao giờ nghe về chú ấy cho đến khi cháu nhìn thấy tất cả những tin tức về chú ấy trong tuần nay." Courtney thừa nhận. "Mặc dù vậy, cháu đoán là chú ấy vô cùng nổi tiếng."
"Đúng, cho rất nhiều chuyện tồi tệ. Tôi nợ cháu mười sáu đô–la." Anh moi tiền ra khỏi túi của anh và đặt nó trên bàn.
"Chú ấy có vẻ như là một người xấu vào cái ngày chú ở bên cạnh chú ấy không?"
"Để tôi nói như thế này nhé – tôi sẽ không thích ở gần anh ta khi anh ta nổi nóng. Đám cảnh sát hôm đó đã chọc tức anh ta, nhất là gã cảnh sát Harwell, và Valente không thích vậy. Anh ta trở nên rất, rất im lặng... và mắt của anh ta trở nên thật sự, thật sự lạnh lẽo... hiểu ý tôi không?"
Trí tò mò của Courtney trỗi dậy. "Chú ấy trông giống như... kẻ giết người ư?"
"Vâng, cháu có thể nói thế."
"Có lẽ cháu nên lưu lại trong lúc chú ấy ở đây, chỉ để đảm bảo là Leigh được ổn."
Chuông cửa trước reo vang, và O'Hara gạt bỏ lời đề nghị của cô bé. "Tôi sẽ gần bên trong lúc anh ta ở đây, nhưng tôi nghĩ không có chuyện gì để lo lắng cả. Từ những gì tôi đã đọc được mấy năm qua, anh ta có liên quan đến nhiều vụ làm ăn kinh doanh che đậy, nhưng anh ta đã không làm bất cứ chuyện bạo lực nào trong một thời gian dài."
"Thật làm cho người ta yên tâm đấy." Courtney nói một cách chế nhạo.
"Vậy thì, có lẽ chuyện này sẽ làm cho cháu yên lòng hơn..." anh nói với cái nháy mắt tâm sự. "Ngày hôm đó ở miền núi, cảnh sát bảo bà Manning đứng đợi ở trên đường chính trong khi họ kiểm tra ca–bin. Khi không có ai quay trở lên để kể cho chúng tôi nghe bất cứ thứ gì, Valente bế Bà Manning lên và mang bà ấy trong cánh tay của anh ta đi băng qua tuyết, xuống ca–bin. Sau đó anh ta bồng bà ta quay trở lại đường chính. Anh ta trở thành Ngài Galahad thực sự khi anh ta ở gần bà ta."
"Thật sao?" Courtney thở ra. "Thật là... thú vị."
"Tôi sẽ gọi cho cháu khi chúng tôi nghe bất cứ tin gì về ông Manning." O'Hara hứa trên đường đi về phía phòng khách.
Thay vì tự mình rời khỏi từ cánh cửa giao hàng trong nhà bếp, Courtney lặng lẽ đi đến ngưỡng cửa vào phòng ăn. Dựa vai vào khung cửa, cô bé quan sát kỹ người đàn ông cao lớn, vai rộng đi xuống những nấc thang trong tiền sảnh dẫn vào phòng khách. Theo những gì cô đã đọc và nghe về anh trong tuần nay, Michael Valente là một người lão luyện trong việc trốn tránh các phóng viên như anh đã trốn tránh những nỗ lực muốn đưa anh vào tù.
Anh chắc chắn là một người "nổi tiếng", nhất là hiện giờ.
Cô đã có một số sự kiện "mới và khác thường" về anh.
Là chủ đề của cuộc phỏng vấn, anh có thể chứng minh có nhiều sức hấp dẫn hơn Đức giáo hoàng hoặc tổng thống.
Cô bé quan sát nụ cười trang trọng của anh khi anh đưa cả hai tay ra cho Leigh và nói, "Tôi đã thật lo lắng về cô."
Giọng của anh lắc mạnh Courtney. Anh có giọng nói thật tuyệt vời, sâu trầm và đặc biệt. Nếu anh không là một tên tội phạm, anh có thể dùng giọng nói đó để có lợi thế to lớn vào ngành ra–đi–ô hoặc truyền hình.
Cô bé bước ra ngoài với O'Hara, tia nhìn của cô chuyển sang cái hộp trắng bằng phẳng lớn mà Valente đã trao cho anh khi anh ta bước vào nhà. Nhét dưới cánh tay của O'Hara là một cái túi nâu, vặn lại trên miệng, Courtney cho là nó chứa chai gì đó với hàm lượng cồn.
"Cháu còn ở đây à?" Joe hỏi cô với vẻ bất ngờ.
"Cháu đang rời khỏi, nhưng cháu muốn được nhìn thấy Valente tận mắt." cô bé trả lời, đi theo anh vào nhà bếp. "Cái gì trong hộp thế?"
"Tôi không biết." anh nói, đặt nó trên bàn. "Nhưng nếu tôi phải đoán, tôi dám chắc nó là bánh pizza."
"Chú ấy đem lại cho cô ấy bánh pizza ư?" Courtney kêu lên với cười gượng ép. "Bánh pizza ư? Chú ấy sở hữu một chiếc máy bay trực thăng và toàn bộ một dãy cao ốc ở Thành phố New York – Cháu sẽ nghĩ là chú ấy sẽ mang đến bữa ăn bảy món từ Le Cirque, với một vòng đeo tay kim cương để làm vòng cột khăn lau miệng chứ."
"Thật sao? Tôi nghĩ cháu biết nhiều về anh ta hơn tôi rồi đấy."
"Cháu không biết nhiều về chú ấy, nhưng cháu sẽ điều tra." Cô mở nấp của cái hộp trắng phẳng và lắc mạnh đầu với nỗi khiếp sợ. "Ôi, kinh quá!"
Đang cố gắng nghĩ ra cách để mở một trong những cái lò nướng, O'Hara nhìn qua vai của anh để xem chuyện gì đã làm cho cô bé la lớn.
"Là bánh pizza chưa nướng." cô bé nói, chỉ tay một cách cáo buộc tới món đồ, "Phủ những con tôm khổng lồ." Cô bé lại lắc mạnh đầu. "Vậy mà là người Ý à?"
"Tôi không biết. Riêng tôi thì thích xúc xích hơn."
"Cháu ghét tôm trong tất cả các món ăn có nó." Cô bé mở túi giấy nâu, lấy ra một chai rượu vang đỏ từ bên trong, và xem xét kĩ lưỡng nhãn hiệu. "Chú này là một người thực sự lạ lùng. Chú ấy uống một chai rượu vang đỏ ba trăm đô la với bánh pizza tôm."
Đầu óc của O'Hara ở trên nhiệm vụ đang làm. "Valente bảo tôi đặt nó vào trong lò. Thông thường, tôi sẽ bảo anh ta đừng xía vào chuyện của người khác, nhưng bà Manning đã không ăn miếng nào mấy ngày nay. Cháu có biết làm sao để bật cái lò này không?"
"Khó đến mức nào chứ?" Courtney trả lời, đổi chỗ với O'Hara, anh bắt đầu mở nút chai rượu ở cái tủ bàn ở giữa nhà bếp. Trong một khoảnh khắc ngắn, cô bé quan sát một dãy nút và núm vặn trên bốn cái lò nướng thép không gỉ xây vào bức tường gạch, đầu óc nhanh nhẹn của cô bé nhanh chóng tính toán khả năng có thể xảy ra. "Cái này." cô bé nói một cách chắc chắn. Và thay đổi thời gian trên đồng hồ.
"Cháu không muốn tiếp tục nữa à?" O'Hara nói một cách nhẹ nhõm, cộng lại điểm số. "Tại sao dừng lại lúc này, khi tôi vẫn còn một ít tiền trong quỹ hưu bổng của tôi chứ?"
"Cứ gọi cháu là người có lòng từ tâm đi."
"Cháu là một kẻ cờ gian bạc lận. Cháu có lừa luôn tiền bạc của những người mà cháu đang sống chung không?"
Cô bé cười toe toét khi đút những con bài vô hộp. "Gia đình Donnellys một là ra ngoài, không thì ngủ..." điện thoại reo, và vì Hilda đã đi xem phim, O'Hara đứng dậy để trả lời. Khi anh gác máy một lát sau, anh cau mày lại.
"Là về ông Manning ư?" Courtney lo lắng hỏi.
"Không. Là từ Michael Valente. Anh ta đang ở dưới đại sảnh. Bà Manning đang mong đợi anh ta."
"Chú ấy như thế nào?"
"Tôi chỉ biết anh ta là một rắc rối lớn cho bà Manning. Cháu đã nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra khi đám phóng viên phát hiện được là bà ta đã ở cùng với anh ta vào ngày thứ Sáu ở trên núi. Cháu sẽ nghĩ là bà ta đang ăn nằm với tên ác quỷ hoặc có chuyện gì đó chỉ bởi vì ngồi vào trực thăng của anh ta. Tôi đã ở chung với hai người họ mỗi giây, và không có chuyện gì xảy ra cả. Không có gì. Bà Manning thậm chí không gọi anh ta bằng tên của anh ta nữa kìa."
"Cháu chưa bao giờ nghe về chú ấy cho đến khi cháu nhìn thấy tất cả những tin tức về chú ấy trong tuần nay." Courtney thừa nhận. "Mặc dù vậy, cháu đoán là chú ấy vô cùng nổi tiếng."
"Đúng, cho rất nhiều chuyện tồi tệ. Tôi nợ cháu mười sáu đô–la." Anh moi tiền ra khỏi túi của anh và đặt nó trên bàn.
"Chú ấy có vẻ như là một người xấu vào cái ngày chú ở bên cạnh chú ấy không?"
"Để tôi nói như thế này nhé – tôi sẽ không thích ở gần anh ta khi anh ta nổi nóng. Đám cảnh sát hôm đó đã chọc tức anh ta, nhất là gã cảnh sát Harwell, và Valente không thích vậy. Anh ta trở nên rất, rất im lặng... và mắt của anh ta trở nên thật sự, thật sự lạnh lẽo... hiểu ý tôi không?"
Trí tò mò của Courtney trỗi dậy. "Chú ấy trông giống như... kẻ giết người ư?"
"Vâng, cháu có thể nói thế."
"Có lẽ cháu nên lưu lại trong lúc chú ấy ở đây, chỉ để đảm bảo là Leigh được ổn."
Chuông cửa trước reo vang, và O'Hara gạt bỏ lời đề nghị của cô bé. "Tôi sẽ gần bên trong lúc anh ta ở đây, nhưng tôi nghĩ không có chuyện gì để lo lắng cả. Từ những gì tôi đã đọc được mấy năm qua, anh ta có liên quan đến nhiều vụ làm ăn kinh doanh che đậy, nhưng anh ta đã không làm bất cứ chuyện bạo lực nào trong một thời gian dài."
"Thật làm cho người ta yên tâm đấy." Courtney nói một cách chế nhạo.
"Vậy thì, có lẽ chuyện này sẽ làm cho cháu yên lòng hơn..." anh nói với cái nháy mắt tâm sự. "Ngày hôm đó ở miền núi, cảnh sát bảo bà Manning đứng đợi ở trên đường chính trong khi họ kiểm tra ca–bin. Khi không có ai quay trở lên để kể cho chúng tôi nghe bất cứ thứ gì, Valente bế Bà Manning lên và mang bà ấy trong cánh tay của anh ta đi băng qua tuyết, xuống ca–bin. Sau đó anh ta bồng bà ta quay trở lại đường chính. Anh ta trở thành Ngài Galahad thực sự khi anh ta ở gần bà ta."
"Thật sao?" Courtney thở ra. "Thật là... thú vị."
"Tôi sẽ gọi cho cháu khi chúng tôi nghe bất cứ tin gì về ông Manning." O'Hara hứa trên đường đi về phía phòng khách.
Thay vì tự mình rời khỏi từ cánh cửa giao hàng trong nhà bếp, Courtney lặng lẽ đi đến ngưỡng cửa vào phòng ăn. Dựa vai vào khung cửa, cô bé quan sát kỹ người đàn ông cao lớn, vai rộng đi xuống những nấc thang trong tiền sảnh dẫn vào phòng khách. Theo những gì cô đã đọc và nghe về anh trong tuần nay, Michael Valente là một người lão luyện trong việc trốn tránh các phóng viên như anh đã trốn tránh những nỗ lực muốn đưa anh vào tù.
Anh chắc chắn là một người "nổi tiếng", nhất là hiện giờ.
Cô đã có một số sự kiện "mới và khác thường" về anh.
Là chủ đề của cuộc phỏng vấn, anh có thể chứng minh có nhiều sức hấp dẫn hơn Đức giáo hoàng hoặc tổng thống.
Cô bé quan sát nụ cười trang trọng của anh khi anh đưa cả hai tay ra cho Leigh và nói, "Tôi đã thật lo lắng về cô."
Giọng của anh lắc mạnh Courtney. Anh có giọng nói thật tuyệt vời, sâu trầm và đặc biệt. Nếu anh không là một tên tội phạm, anh có thể dùng giọng nói đó để có lợi thế to lớn vào ngành ra–đi–ô hoặc truyền hình.
Cô bé bước ra ngoài với O'Hara, tia nhìn của cô chuyển sang cái hộp trắng bằng phẳng lớn mà Valente đã trao cho anh khi anh ta bước vào nhà. Nhét dưới cánh tay của O'Hara là một cái túi nâu, vặn lại trên miệng, Courtney cho là nó chứa chai gì đó với hàm lượng cồn.
"Cháu còn ở đây à?" Joe hỏi cô với vẻ bất ngờ.
"Cháu đang rời khỏi, nhưng cháu muốn được nhìn thấy Valente tận mắt." cô bé trả lời, đi theo anh vào nhà bếp. "Cái gì trong hộp thế?"
"Tôi không biết." anh nói, đặt nó trên bàn. "Nhưng nếu tôi phải đoán, tôi dám chắc nó là bánh pizza."
"Chú ấy đem lại cho cô ấy bánh pizza ư?" Courtney kêu lên với cười gượng ép. "Bánh pizza ư? Chú ấy sở hữu một chiếc máy bay trực thăng và toàn bộ một dãy cao ốc ở Thành phố New York – Cháu sẽ nghĩ là chú ấy sẽ mang đến bữa ăn bảy món từ Le Cirque, với một vòng đeo tay kim cương để làm vòng cột khăn lau miệng chứ."
"Thật sao? Tôi nghĩ cháu biết nhiều về anh ta hơn tôi rồi đấy."
"Cháu không biết nhiều về chú ấy, nhưng cháu sẽ điều tra." Cô mở nấp của cái hộp trắng phẳng và lắc mạnh đầu với nỗi khiếp sợ. "Ôi, kinh quá!"
Đang cố gắng nghĩ ra cách để mở một trong những cái lò nướng, O'Hara nhìn qua vai của anh để xem chuyện gì đã làm cho cô bé la lớn.
"Là bánh pizza chưa nướng." cô bé nói, chỉ tay một cách cáo buộc tới món đồ, "Phủ những con tôm khổng lồ." Cô bé lại lắc mạnh đầu. "Vậy mà là người Ý à?"
"Tôi không biết. Riêng tôi thì thích xúc xích hơn."
"Cháu ghét tôm trong tất cả các món ăn có nó." Cô bé mở túi giấy nâu, lấy ra một chai rượu vang đỏ từ bên trong, và xem xét kĩ lưỡng nhãn hiệu. "Chú này là một người thực sự lạ lùng. Chú ấy uống một chai rượu vang đỏ ba trăm đô la với bánh pizza tôm."
Đầu óc của O'Hara ở trên nhiệm vụ đang làm. "Valente bảo tôi đặt nó vào trong lò. Thông thường, tôi sẽ bảo anh ta đừng xía vào chuyện của người khác, nhưng bà Manning đã không ăn miếng nào mấy ngày nay. Cháu có biết làm sao để bật cái lò này không?"
"Khó đến mức nào chứ?" Courtney trả lời, đổi chỗ với O'Hara, anh bắt đầu mở nút chai rượu ở cái tủ bàn ở giữa nhà bếp. Trong một khoảnh khắc ngắn, cô bé quan sát một dãy nút và núm vặn trên bốn cái lò nướng thép không gỉ xây vào bức tường gạch, đầu óc nhanh nhẹn của cô bé nhanh chóng tính toán khả năng có thể xảy ra. "Cái này." cô bé nói một cách chắc chắn. Và thay đổi thời gian trên đồng hồ.
Bình luận truyện