Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm

Chương 49: Cuộc thi Khoa học kĩ thuật (sáu)



Thẩm Hi cùng bố và người môi giới đi Thượng Hải một chuyến. Người môi giới cần nhận khoản tiền 10% từ phí chuyển nhượng, nhưng vì Thẩm Hi không muốn lấy 2 triệu NDT mà muốn quy đổi thành 1,6% cổ phần nên việc này trở nên phức tạp hơn. Không muốn để người môi giới phải chịu thua thiệt, Thẩm Hi bèn mượn 200 ngàn NDT từ bố mình để người môi giới nhận đầy đủ "10% của 3 triệu".

Trở lại từ Thượng Hải, Thẩm Hi bắt đầu liều mạng học tập. Việc bán bằng sáng chế ít nhiều làm phân tán tinh lực của cậu, mà Thẩm Hi vẫn còn mơ ước về việc "thi được hạng nhất" sau đó "thử một chút". Vì vậy, cậu càng chú tâm hơn so với trước.

Tháng 12 đến, lớp 11-6 nghênh đón lần thi tháng cuối cùng, tiếp sau đó chỉ có thi cuối kì 1 nữa mà thôi.

Đề thi hết sức đơn giản, Thẩm Hi không cảm thấy Nhóc Thịt Đông sẽ sơ suất rớt đài.

Quả nhiên như cậu đoán, bảng danh sách xếp hạng cả khối viết:

Hạng nhất: Hạ Cửu Gia... Tổng điểm: 735.

Hạng nhì: Thẩm Hi... Tổng điểm: 731,5.

Hạng ba: Tề Noãn... Tổng điểm: 719,5.

Hạng tư: Tôn Phỉ Phỉ... Tổng điểm: 718.5

Hạng năm: Lý Hà...

Có trường sẽ bắt thi tất cả các môn cho đến khi thi đại học nhưng trường trung học R thì không. Một khi đã phân ban tự nhiên và ban xã hội thì kì thi tháng, thi giữa kì và cuối kì sẽ bỏ qua những môn không liên quan đến thi đại học. Với ban khoa học tự nhiên thì điểm tối đa là 750, trong đó ba môn bắt buộc toán, văn, anh mỗi môn 150 điểm, không làm bài thi khoa học tự nhiên tổng hợp mà tách lý hóa sinh ra ba môn riêng, mỗi môn 100 điểm.

[*Note: Các môn thi ĐH ở Trung Quốc được tổ chức phương án "3+X". Theo đó, các thí sinh tham gia kỳ thi sẽ có 3 môn thi bắt buộc, gồm: Toán, Ngữ văn, Ngoại ngữ. Ngoài ra, thí sinh dựa trên định hướng học tập cũng như năng lực của mình có thể chọn 1 trong hai bài thi tổng hợp: Khoa học tự nhiên (Lí khoa) và Khoa học xã hội (Văn khoa). Bài thi Khoa học tự nhiên tổng hợp ba phần gồm các môn Vật lí, Hóa học và Sinh học. Bài thi Khoa học xã hội bao gồm Chính trị, Lịch sử và Địa lí. Cre: vietnamnet.vn]

Danh sách đứng đầu vẫn là những cái tên cũ. Hạ Cửu Gia hạng nhất, Thẩm Hi hạng nhì, Tề Noãn quay lại hạng 3, Tôn Phỉ Phỉ rớt xuống hạng 4, Lý Hà vẫn là hạng 5.

Thẩm Hi: "..."

Học kì trước chỉ kém 0,5 điểm, bây giờ thì kém tận 3,5 điểm. Haiz...

Cậu ỉu xìu nghĩ: Đến bao giờ mới có thể "thử một chút" đây?

Chờ bài thi được phát ra, Thẩm Hi lật trái lật phải quả thật phát hiện phần nghị luận môn Văn mình thua Hạ Cửu Gia 2 điểm, cộng thêm luận văn tiếng Anh thua 1 điểm, và bài thi môn sinh kém 0,5 điểm nữa.

"..." Thẩm Hi suy tư: Hay là vấn đề ở phần trình bày nhỉ? Chữ của cậu rồng bay phượng múa quá?

Thẩm Hi nhìn những con chữ ngay ngắn xinh đẹp đều tăm tắp của Hạ Cửu Gia, hỏi nhỏ: "Đông bảo à... chữ tớ... rất khó đọc hả?"

Hạ Cửu Gia liếc qua: "Nó tuy khó đọc nhưng không xấu. Chữ rất tiêu sái, nhưng viết quá thảo, khó cho việc đọc hiểu. Một ngày thầy cô phải đọc quá trời bài thi như thế, đến bài của cậu thì phải tốn thời gian đọc gấp đôi bài thi khác, tâm tình thầy cô không vui nên rất khó cho điểm cao hơn 55. Cậu nhìn chữ cậu mà xem... trên giấy thi có kẻ ô chữ, nhưng cậu cứ viết chệch ra ngoài. Mỗi chữ nên có độ lớn gần giống nhau, đừng nên lúc to lúc nhỏ." Hôm nay Hạ Cửu Gia bị cảm, giọng hơi khàn khàn, nghe khá khác mọi ngày.

"Không phải..." Thẩm Hi không phục, "Có những chữ nhiều nét quá, rất dễ viết ra ngoài ô. Cái ô vuông ấy nhỏ quá không chứa nổi."

"Sao cậu biết không chứa nổi?" Hạ Cửu Gia nói, "Đừng dùng bút ngòi quá to, động tác cổ tay nhẹ nhàng một chút, đường ngang nét dọc hoặc song song hoặc cắt nhau, mình cứ cẩn thận khống chế, để chúng đừng dính vào nhau."

"Tớ không tin." Thẩm Hi đáp lại, "Ví dụ như hai chữ "Thẩm Hi" á, có thể chứa đủ không? Có chắc không đụng vào nhau?"

"Rất đơn giản."

"Cậu viết đi."

Hạ Cửu Gia không biết làm sao đành đặt bút xuống dòng trống dưới bài luận văn của mình, nắn nót viết: Thẩm Hi.

Thẩm Hi nhìn theo, quả đúng là ngay ngắn chỉnh tề, hai chữ đều nằm gọn trong ô hình vuông nhỏ. Chữ "Hi" tổng cộng có 20 nét, nhưng mỗi nét đều được viết rất rõ ràng.

"...Vi diệu," Tính cách Thẩm Hi cởi mở phóng khoáng, hành động cũng thế mà chữ viết cũng vậy. Cậu cảm thấy thật khó tin, bèn nói, "Đông bảo, viết thêm một lần nữa, để tớ học hỏi."

"..." Hạ Cửu Gia bất đắc dĩ viết thêm một lần nữa: Thẩm Hi.

Thẩm Hi tự mình thử nghiệm nhưng không được, các chữ chen chúc dính vào một chỗ, cậu nài nỉ: "Lại viết cho tớ nhìn thêm một lần được không?"

Hạ Cửu Gia lại đưa bút, vừa viết vừa chỉ: "Như này... viết cẩn thận một chút, dù sao chữ cũng cách nhau khá gần, đừng để chúng dính vào nhau."

Thẩm Hi thì thầm: "Có phải bởi vì tớ quen dùng tay trái hơn tay phải không? Hồi tiểu học tớ luôn viết chữ bằng tay trái, tầm lớp năm lớp sáu tớ mới đổi tay."

Hạ Cửu Gia suy tư: "Cũng có thể." Cậu tưởng tượng một chút cũng công nhận nếu mình viết chữ bằng tay trái, e rằng khó luyện được đến trình độ này.

"Vậy làm sao bây giờ?" Chẳng lẽ vĩnh viễn không có cơ hội vượt qua Nhóc Thịt Đông?

"Hay là cậu luyện chữ đi." Hạ Cửu Gia lên tiếng, "Mua giấy luyện chữ. Đầu tiên cứ tô đè lên chữ mẫu, sau đó tập viết lại cho giống, lúc trước tớ luyện bảng chữ của Bàng Trung Hoa. Bây giờ các loại giấy luyện chữ rất nhiều nhưng cá nhân tớ thấy viết đẹp nhất vẫn là của Bàng Trung Hoa. Kết cấu chữ viết tốt viết quen rồi là có thể nhét vào ô vuông."

Thẩm Hi thở dài một tiếng: "Cũng chỉ đành vậy ----"

Cậu vừa nói vừa viết xuống phần trống dưới bài luận văn của mình ba chữ "Hạ Cửu Gia". Hạ Cửu Gia sớm đã thành quen, cũng chẳng quá để tâm.

Tầm nửa tiếng sau, giáo viên Văn đã giảng xong hai bài đọc hiểu, tiến tới phần luận văn.

Thầy Dư ở lại dạy lớp mười, giáo viên Văn mới họ Kim, biệt danh là "mỹ nhân", không phải vì sắc nước hương trời gì mà bởi vì khi bàn luận chuyện kim cổ thầy rất thích chêm hai chữ "mỹ nhân", kiểu "Hai ba câu chuyện về Tào Tháo và mỹ nhân" hay "Chuyện về Hạng Võ và mỹ nhân của ổng", y như phóng viên mục tin giải trí lĩnh vực văn chương.

Thầy Văn trước tiên phân tích về tầng nghĩa sâu hơn của bài luận, nói tiếp phương hướng viết bài, sau đó nói: "Sau đây mọi người sẽ cùng nghe một số bài luận được điểm cao của các bạn. Người đầu tiên là Hạ Cửu Gia, lên bục giảng đọc bài luận đi em." Nói xong thầy chỉ vào Hạ Cửu Gia: "Bài luận này được 57 điểm, mọi người phải chú ý nghe để học tập."

Hạ Cửu Gia hắng giọng trả lời: "Thưa thầy hôm qua em bị cảm ạ." Nói mấy câu thì tạm được chứ đọc lớn tiếng 800 chữ chắc sẽ tắt tiếng luôn.

Thầy Văn cũng không miễn cưỡng cậu, thầy đưa ánh mắt về hàng thứ tư: "Vậy lớp phó học tập Tôn Thiên Xu thay bạn đọc bài luận đi."

Tôn Thiên Xu đứng dậy: "Dạ."

Đến lúc Tôn Thiên Xu lấy bài thi đi, Hạ Cửu Gia mới nhớ ra phía dưới cùng mình có viết sáu từ "Thẩm Hi"!!!

Chắc sẽ không sao nhỉ... Cậu nghĩ: Tôn Thiên Xu hẳn sẽ làm như không thấy ha??? Đúng vậy, cậu ấy không ngốc, chắc chắn biết mấy chữ kia không nằm trong luận văn.

Trên bục giảng, Tôn Thiên Xu cao giọng đọc bài luận văn 57 điểm của Hạ Cửu Gia: "...Cây bạch quả xiên thẳng lên bầu trời, những cái rễ to lớn lộ ra, vươn ra phía trước ngôi nhà, nhắc nhở mọi người về tuổi tác của nó..."

Vài phút trôi qua, Tôn Thiên Xu từ từ đọc xong bài luận của Hạ Cửu Gia, đến gần cuối, bỗng nhiên cô mỉm cười.

Cô luôn luôn đẹp trai và cool ngầu, lúc này lại thêm phần nghịch ngợm: "... Nó khiến tôi nhớ đến câu nói nổi tiếng của Tô Thức "Nhân gian hữu vị thị thanh hoan" (Điều thú vị nhất trên nhân gian này chính là niềm vui thanh đạm)". Cô dừng một giây rồi tiếp tục đọc: "Thẩm Hi, Thẩm Hi, Thẩm Hi, Thẩm Hi, Thẩm Hi, Thẩm Hi."

Thầy Văn: "???"

Cả lớp: "???"

Hạ Cửu Gia: "..."

Tôn Thiên Xu: "Bài văn kết thúc."

Trong khung cảnh dấu hỏi hiện đầy mặt các bạn học, Tôn Thiên Xu nhìn về hướng thầy Văn giải thích: "Em đọc theo những gì bạn viết ạ. Dòng thứ hai từ dưới lên là "... Nó khiến tôi nhớ đến câu nói nổi tiếng của Tô Thức "Nhân gian hữu vị thị thanh hoan". Dòng thứ nhất từ dưới lên là sáu chữ "Thẩm Hi", hai dòng cách nhau hai ô trống, em cũng không hiểu lắm."

Hạ Cửu Gia hít một hơi sâu, cất giọng khàn khàn: "Dòng cuối không thuộc về bài luận, là em vừa mới viết, để luyện chữ ạ."

Cậu không ý thức được độ mập mờ của lời nói này – luyện chữ sao lại viết tên bạn cùng bàn?

Ai suy nghĩ nhiều sẽ nghĩ nhiều, ai không để ý sẽ không nghĩ, vì thế fangirl Tưởng Khiết mắt sáng bừng nhìn lại.

Thầy Văn vốn yêu nhất mỹ nhân, là thẳng nam boong boong như inox, không hề cảm thấy chỗ nào sai sai, thầy nói tiếp: "Được rồi mọi người, đây chính là bài văn 57 điểm, nhớ học tập bạn. Bài thứ hai, Thẩm Hi."

"Dạ." Thẩm Hi cầm bài thi đặt lên bàn giáo viên, hai tay chống hai bên bàn, chân lùi về sau một bước, cất tiếng đọc: "Đề bài là <Thế giới thứ mười ba>."

Ánh mắt cậu quét qua dòng thứ nhất: "Cửa phòng làm việc khẽ khàng hé mở. Thám tử lập tức đứng dậy..."

Đọc xong bài luận văn, Thẩm Hi nhìn chằm chằm dòng cuối rồi đọc to: "Trong quá khứ, hiện tại hay tương lai, đôi tay loài người đều đã bị vấy bẩn. Hạ Cửu Gia, Hạ Cửu Gia... Hạ Cửu Gia." Tổng cộng chín lần.

Thầy Văn: "???"

Cả lớp: "???"

Sắc mặt Hạ Cửu Gia tối sầm.

Thẩm Hi mỉm cười: "Phối hợp với lúc nãy một tí. Hai tụi tớ cùng nhau luyện chữ ý mà. Tình cảm thân thiết nên dùng tên đối phương để luyện chữ, rất hữu dụng nha."

Ánh mắt của Tưởng Khiết càng thêm nóng bỏng. Không chỉ cô mà một số nữ sinh khác cũng thế.

Thầy Văn hoàn toàn chả hiểu gì, chẳng biết đầu đuôi ra sao, đành để Thẩm Hi quay về chỗ ngồi, lại gọi tên một bạn học khác: "Người thứ ba, Trương Hinh..."

Hai tiết Văn trôi qua, trong lòng Hạ Cửu Gia nhấp nhổm, cậu luôn cảm thấy giống như tình cảm đã bị công khai trước bàn dân thiên hạ.

Nhưng mà, thôi kệ.

Không muốn giải thích, chắc không sao đâu, Hạ Cửu Gia nghĩ: Cứ vậy đi. Nếu có người cho rằng cậu và Thẩm Hi là một đôi... thì cứ vậy đi.

Tiết ba tiết bốn là tiết vật lý của giáo viên chủ nhiệm mới Dương Thụ Quả. Cô Dương vừa vào liền gọi Thẩm Hi: "Thẩm Hi, trong tiết học mà ồn ào mất trật tự, đến cuối lớp dựa tường đứng phạt." Lớp 11-6 nằm ở khúc quanh, phòng học rất lớn, trong tình huống như thế, cô Dương Thụ Quả thường không để học sinh đứng phạt ngoài hành lang mà sẽ bắt đứng ở cuối lớp gần cửa sổ, vừa chịu phạt vừa nghe giảng bài.

"Dạ..." Môn Lý của Thẩm Hi được 100 điểm nên cậu không thèm cầm bài thi mà chỉ xách theo một cuốn sách tham khảo, lắc lư bước về phía góc tường.

Thẩm Hi đứng đó cà lơ phất phơ, một chút thì nhìn bảng đen, một chút lại nhìn sách tham khảo, rồi chút nữa chuyển mắt qua bóng lưng Nhóc Thịt Đông. Qua một lúc, bỗng nhiên vẻ mặt Thẩm Hi trở nên hết sức nghiêm túc – cậu phát hiện một chuyện không đúng.

Trên bảng đen, có vài chữ đột nhiên khá mơ hồ.

Lớp 11-6 diện tích rộng mà chữ cô Dương thì nhỏ, nhưng trước kia Thẩm Hi cũng thường bị phạt đứng mà vẫn thấy chữ trên bảng rõ ràng.

"..." Mặt cậu sa sầm.

Buổi trưa vừa tan lớp, Thẩm Hi lao ra khỏi lớp học như cơn gió lốc, không chào hỏi ai mà chạy thẳng đến tiệm mắt kiếng "Đại Quang Minh" trước cổng trường.

Sau khi dùng máy đo mắt, rồi đo thủ công với bảng đo thị lực mà cậu vẫn không tin, nháo nhào đòi chủ cửa tiệm ra đo lại lần nữa.

Kết cả cuối cùng: Mỗi mắt cận 0.5 độ.

Thẩm Hi lại chạy như bay về lớp học, trăm năm hiếm thấy mà gọi to đầy đủ tên họ Hạ Cửu Gia, tựa như người mẹ già gào khóc gọi tên thằng con phạm lỗi của mình: "Hạ Cửu Gia! Tớ cận thị rồi!!! Cậu làm tớ bị cận thị rồi!!!"

Mắt cậu lúc trước rất tốt luôn! Bây giờ lại Bị! Cận! Thị!

Học học cái gì!

Thật là một câu chuyện cười!

====

Editor"s Note: Dù hơi muôn nhưng chúc các người đẹp đọc truyện 20/10 vui vẻ, thêm xinh đẹp, yêu đời, hạnh phúc và đọc được nhiều truyện hay nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện