Chương 140
Chương 140:
“Chúc em gái anh mau mau hồi phục.” Diệp Du Nhiên nói xong liền cúp máy.
Nam Sơn ở đầu bên kia tắt điện thọai, vẽ trước ngực vẽ một chữ “Thập”.
Có trách thì phải trách ông chủ, tối qua đã dặn dò anh ta mấy ngày này nếu nhận được cuộc gọi từ cô Diệp, dù cô Diệp có nói gì, anh cũng không được tham gia.
……
Diệp Du Nhiên cúp máy, đi về phía cạnh giường, nhìn Mộ Tấn Dương .
Cô vỗ vỗ mặt anh: “Mộ Tấn Dương.”
Mộ Tấn Dương bắt được tay cô: “Ừm.”
“Anh ở nhà thế này có ổn không thế? Tôi gọi bác sĩ tới cho anh, sau đó đi ra ngoài mua thêm bộ quần áo.” Diệp Du Nhiên thấy anh mệt mỏi, yếu ớt, đôi lông mày khẽ nhíu lại.
Một người đàn ông bình thường tinh thần khoẻ mạnh như thế, tự dưng bị ốm khiến người ta đau lòng không thôi.
Cũng không biết anh có nghe rõ lời cô nói hay không, chỉ thấy nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”
Diệp Du Nhiên không yên tâm lại sờ sờ trán anh, vì ở trên đã chườm nước lạnh nên sờ không có cảm giác nóng đến mức đấy, nhưng cô biết nên gọi bác sĩ tới thì hơn.
Cô chỉnh lại đuôi chăn, quay người chuẩn bị rời đi thì nghe thấy Mộ Tấn Dương nói rất rõ ràng: “Đừng quên mua đồ mặc bên trong nhé…….”
“…….” Diệp Du Nhiên bỗng đứng lại, quay người cầm lấy túi xách rồi đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Mộ Tấn Dương nằm trên giường hơi mở mắt, cảm thấy đầu rất đau, nhưng lăn lộn ở thương trường nhiều năm khiến anh cho dù đang sốt cao, cũng phải duy trì chút tỉnh táo.
Xác định Diệp Du Nhiên đã ra ngoài rồi, anh mới ngồi dậy, xuống giường rồi dựa vào tường đi vào nhà tắm, cả người anh rất khó chịu nên muốn tắm một cái.
…….
Diệp Du Nhiên vì lo lắng Mộ Tấn Dương ở nhà một mình nên cũng làm việc nhanh hơn.
Bước vào trung tâm mua sắm, cô liền mua hai bộ quần áo ngủ, hai bộ thường phục.
Lúc mang quần áo ra khỏi cửa, cô lại nghĩ đến lời nói của Mộ Tấn Dương .
Miễn cưỡng quay lại.
“Xin hỏi cô cần tìm gì ạ?”
“Quần…… Quần…… sịp.”
Diệp Du Nhiên mặt ngượng ngịu, nói lắp ba lắp bắp.
Cũng may cô nhân viên hiểu được, cười cười nói: “Cô mua cho chồng sao? Anh ấy mặc cỡ bao nhiêu ạ?”
Cỡ nào á?
Mộ Tấn Dương mặc cỡ nào nhỉ?
Diệp Du Nhiên đỏ mặt, cô làm sao biết được anh ta mặc cỡ nào chứ?
Cô nhân viên thấy dáng vẻ này của Diệp Du Nhiên liền bật cười: “Anh ấy cao thế nào ạ? Bình thuờng eo quần rộng bao nhiêu?”
“Gần 1m9.” Cô cũng không chắc chắn, nhưng mỗi lần đứng cạnh anh ta, cô lại cảm thấy bản thân vô cùng thấp, nghĩ đi nghĩ lại, miễn cưỡng nói: “Lấy cỡ to nhất đi.”
Nhân viên phục vụ nghe xong nụ cười càng thêm đậm, lấy cho Diệp Du Nhiên hai chiếc quần sịp cỡ to nhất.
Diệp Du Nhiên trả tiền xong liền như bị quỷ đuổi mà chạy khỏi trung tâm thương mại.
Về đến xe, cô đập mạnh trán mình xuống vô – lăng hai cái.
Cô chưa từng làm chuyện gì xấu hổ đến như vậy!
Đều là tại tên khốn nạn Mộ Tấn Dương !
Nhưng tên khốn nạn này bây giờ đang ốm nằm vật ra ở nhà cô, cô phải đi đến phòng khám, mời một vị bác sĩ tới khám cho Mộ Tấn Dương .
……
Bình luận truyện