Chương 141
Chương 141:
Lúc cô và bác sĩ cùng về tới nhà, Diệp Du Nhiên nhớ tới Mộ Tấn Dương không hề mặc quần áo, cô liền để bác sĩ đứng ngoài một lúc còn bản thân cầm quần áo vào trong trước.
Mộ Tấn Dương vẫn nằm trên giường giống như lúc cô rời đi.
Cô lay lay người Mộ Tấn Dương, anh liền mở mắt.
Diệp Du Nhiên đưa cho anh bộ quần áo: “Mặc vào đi, bác sĩ tới rồi.”
“Ừm.” Mộ Tấn Dương đáp lại một tiếng nhưng không hề động đậy.
Diệp Du Nhiên trừng mắt nhìn anh, bỗng phát hiện tóc anh ướt, liền nhíu mày hỏi anh: “Anh đi tắm à?”
Mộ Tấn Dương không mở miệng coi như là ngầm thừa nhận rồi.
“Vẫn chê ốm chưa đủ nặng đúng không?” Cô ra ngoài tìm bác sĩ cho anh mà anh thì tốt rồi, đã sốt lại còn đi tắm.
Vì bị bệnh nên đôi mắt anh mới trở nên mơ hồ lạ thường, trông thật ấm áp: “Tôi không sao.”
Diệp Du Nhiên lập tức quát anh: “Anh im đi!”
Mộ Tấn Dương nghe xong thế mà ngoan ngoãn ngậm miệng.
Diệp Du Nhiên thô lỗ giúp anh thay áo còn quần thì đáp cho anh: “Anh có mặc không thì bảo.”
Sau đó liền ra ngoài mời bác sĩ vào nhà.
Bác sĩ truyền nước cho anh, còn kê đơn thuốc, dặn dò Diệp Du Nhiên cần phải kiêng những gì.
Thực ra cho dù bác sĩ không nói cô cũng biết, vì lúc cô một mình ở nước ngoài sinh sống, cảm mạo, phát sốt cũng không tránh được.
Cô gọi điện tới công ti xin nghỉ ở nhà chăm sóc Mộ Tấn Dương.
Hai tiếng sau, cô đo nhiệt độ cho anh.
Cơm chiều thì gọi đồ ăn ngoài, sau khi ăn xong, cô lại tiếp tục đo nhiệt độ, sắp hạ xuống thân nhiệt bình thường rồi, cô lúc này mới yên tâm được một chút liền trèo lên giường rồi đi ngủ.
……
Lúc tỉnh lại lần nữa, cô nghe thấy tiếng nói chuyện trầm trầm ở trong phòng
Cô xoay người…… từ từ, xoay người?
Diệp Du Nhiên bật dậy, phát hiện bên cạnh mình không có ai cả.
Mộ Tấn Dương đang đứng nghe điện thoại ở phía trước cửa sổ phát hiện sau lưng có động tĩnh, nhẹ nhàng dặn dò người bên kia đầu điện thoại liền quay lưng, bước về phía cô.
Còn Diệp Du Nhiên lại để ý tới vừa nãy lúc anh gọi điện thoại giọng nói thật nhẹ nhàng.
Lúc trước cô đã từng bắt gặp anh nhận điện thoại từ Bùi Chính Thành và Nam Sơn, giọng anh rất lạnh lùng, hờ hững, không có cảm xúc gì cả.
Là người như thế nào khiến anh ấy lúc nghe điện thoại không kìm được mà nói chuyện thật nhẹ nhàng?
Trái tim của Diệp Du Nhiên đập mạnh.
“Anh tỉnh rồi? Có đói không?”
Mộ Tấn Dương đang mặc áo ngủ cô mua cho anh, tóc đen da trắng, trắng đen rõ ràng, trông anh như người bước ra từ tranh vậy.
Anh đưa tay giúp cô chỉnh lại phần tóc rối loạn trên trán: “Muốn ăn gì, tôi làm cho cô.”
Diệp Du Nhiên nghe giọng nói của anh ngây ra một lúc mới nói: “Anh còn đang ốm đấy.”
“Không sao, đã khỏi rồi.” Mộ Tấn Dương cười cười, dịu dàng nhìn cô.
Diệp Du Nhiên nhớ đến cuộc điện thoại vừa nãy liền khôi phục thần sắc, xoay người xuống giường không nhìn anh nữa: “Khoẻ rồi thì anh về đi.”
Diệp Du Nhiên vừa nói vừa đi vào nhà tắm.
Bình luận truyện