Chương 475
Chương 475:
Là Diệp Thành gọi đến, dường như cô còn nghe thấy giọng nói của Diệp Yến Nhi ở đầu dây bên kia.
“Có thời gian rảnh thì về ăn bữa cơm.”
Có lẽ là vì chuyện lần trước, giọng nói của Diệp Thành vô cùng lạnh lùng.
Diệp Du Nhiên khẽ cười: “Vâng ạ, có thời gian cháu sẽ về.”
Diệp Thành khẽ nghẹn lời, thở dài một hơi, một lúc sau mới nói: “Tối nay trở về ăn cơm, không có thời gian thì sắp xếp.”
Nói xong liền cúp máy luôn.
Diệp Du Nhiên nhếch miệng, cất điện thoại đi.
Diệp Yến Nhi cũng đang ở nhà họ Diệp?
Vậy Diệp Thành gọi cô trở về ăn cơm là có ý gì?
“Ai gọi đến vậy?” Mộ Tấn Dương đột nhiên lên tiếng hỏi cô.
Nhưng ánh mắt của anh đã thể hiện rất rõ ràng anh biết người gọi đến là ai.
“Ông nội em, bảo em tối nay trở về ăn cơm.”
Diệp Du Nhiên cũng không giấu anh, nói xong liền quay sang nhìn bức tranh.
Tuy là bản chibi, nhưng chỉ cần là những người quen biết hai bọn họ thì chỉ cần vừa nhìn là có thể biết người trên tranh là ai.
Diệp Du Nhiên kéo thẳng giấy vẽ ra.
Hmm, nếu như đổi bộ váy trên người cô thành váy cưới, vậy thì cũng có chút giống với ảnh cưới rồi.
Mộ Tấn Dương bước đến phía sau lưng cô, khẽ ôm cô: “Vậy anh đi chuẩn bị một lát, bảo người đóng khung đến sớm một chút.”
Diệp Du Nhiên nghe anh nói vậy, lẩm bẩm một câu: “Em cũng chưa nói là sẽ đi mà.”
Mộ Tấn Dương chỉ cười khẽ một tiếng, hôn lên vành tai cô, lấy điện thoại ra gọi điện cho người treo khung tranh, kêu anh ta đến sớm một chút.
Diệp Du Nhiên sờ vào tai mình, giãy ra khỏi lồng ngực của Mộ Tấn Dương.
Cô tìm một cái khung tranh, bỏ tấm thiệp kia vào, rồi đặt lên đầu giường.
Tuy cô cảm thấy bức tranh mà Mộ Tấn Dương vẽ lần thứ hai cũng rất đẹp, nhưng trong lòng cô vẫn thích tấm thiệp này nhất.
Ai có thể tưởng tượng được, tổng giám đốc Mộ có giá trị hàng nghìn tỉ, lại có thể vẽ ra được một tấm thiệp hình chibi đáng yêu như vậy, còn hi sinh cả hình tượng cao ngạo, lạnh lùng của bản thân mình.
Diệp Du Nhiên không kìm được đưa tay ra chọc chọc chàng trai đang ngồi trên đất trong tấm thiệp, bật cười, cô càng nhìn càng cảm thấy rất đáng yêu.
Nếu Mộ Tấn Dương ngoài đời thật cũng đáng yêu như vậy thì tốt rồi.
***
Buổi chiều, nhân viên treo khung tranh đến treo xong tranh, bức tranh được chính tay của Mộ Tấn Dương và Diệp Du Nhiên treo lên tường trong phòng ngủ.
Bức hình chibi này hoàn toàn không hợp với vẻ xa xỉ của căn phòng, Mộ Tấn Dương khẽ nhíu mày.
Diệp Du Nhiên kiễng chân lên xoa dịu lông mày của anh: “Rất đẹp mà, có chỗ nào anh lại cảm thấy không hài lòng sao?”
Mộ Tấn Dương thả lỏng chân mày, sắc mặt cũng dịu đi đôi chút.
Diệp Du Nhiên tò mò hỏi anh: “Sao anh lại biết vẽ kiểu hình chibi như này vậy?”
“Hồi bé có từng học.” Mộ Tấn Dương trả lời cô rất ngắn gọn, dáng vẻ rất không tình nguyện nói thêm.
Nhưng mà, Diệp Du Nhiên cảm thấy tò mò không chịu nổi, cứ mãi truy hỏi anh.
Cuối cùng anh mất kiên nhẫn mà nói: “Hồi bé có vẽ truyện tranh cho tạp chí hội họa.”
Bình luận truyện