Chương 476
CHương 476:
“Tạp chí gì vậy, vẽ cái gì?” Diệp Du Nhiên hỏi dồn: “Anh thích vẽ nên mới vẽ sao? Vậy sao sau này anh lại ra nước ngoài làm ăn?”
Cô có thể cảm nhận được rất rõ ràng, sau mỗi câu hỏi của cô, hơi thở trên người Mộ Tấn Dương đã có chút thay đổi.
Lạnh lùng, trầm mặc.
Diệp Du Nhiên cũng không thể nói rõ được cảm giác đó, nhưng dù sao thì cô vẫn có thể cảm nhận được.
“Mẹ của anh… hồi còn trẻ bà ấy là người vẽ tranh minh họa, thường xuyên thấy bà ấy vẽ nên anh cũng học được đôi chút, bà ấy bảo anh gửi bản thảo cho tòa tạp chí, tự kiếm chút tiền tiêu vặt.”
Giọng nói của Mộ Tấn Dương nặng nề, có cảm giác đè nén.
Đây là lần đầu tiên Mộ Tấn Dương nhắc đến người thân.
Biểu cảm trên gương mặt anh vô cùng nặng nề khiến Diệp Du Nhiên không dám hỏi nhiều.
Cô căng thẳng nhìn anh chằm chằm, đến hít thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Một lúc lâu sau, cô mới mở miệng: “Tình cảm của anh và mẹ anh chắc rất tốt.”
“Ừm.”
“Lúc sinh em ra, vì khó sinh mà mẹ đã qua đời.”
Diệp Du Nhiên đột nhiên muốn thổ lộ tâm trạng: “Em chỉ nhìn thấy ảnh của bà ấy, hồi nhỏ lúc cô giáo dạy bọn em hát bài ‘Trên thế giới chỉ có mẹ là tốt nhất’, mãi mà em cũng không thể học thuộc được.”
Mẹ mất sớm, ba vào tù, người nhà họ Diệp coi cô như cái gai trong mắt, mười tám tuổi bị vu khống, bị đuổi ra nước ngoài…
Diệp Du Nhiên nhớ đến những điều này, đột nhiên bật cười, quay đầu lại nhìn Mộ Tấn Dương: “Trước đây em cảm thấy mình rất đáng thương.”
“Ừm, bây giờ thì sao?” Giọng nói của Mộ Tấn Dương có chút khàn, chứa đựng cảm xúc khác thường.
“Bây giờ em cảm thấy, em khá may mắn.” Diệp Du Nhiên kéo tay Mộ Tấn Dương, tách những ngón tay của anh ra.
Mộ Tấn Dương rũ mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào khuôn mặt trắng trẻo của cô một lúc lâu, khẽ nói: “Anh cũng vậy.”
“Anh cũng sao cơ?” Diệp Du Nhiên không hiểu nhìn anh.
Mộ Tấn Dương không nói gì, nắm bàn tay cô vào trong lòng bàn tay của anh, ngón tay thon dài, dùng lực kéo Diệp Du Nhiên vào lòng.
Tải app truyệnhola nhé cả nhà! Anh cúi đầu xuống trao cho cô một nụ hôn sâu.
Sau giây phút sửng sốt ngắn ngủi, Diệp Du Nhiên ngại ngùng nhận lấy nụ hôn của anh.
Mộ Tấn Dương cảm nhận được sự đáp lại của cô, tim anh khẽ run lên một hồi.
Đột nhiên, anh ôm chặt lấy cô, đi thẳng về phía giường.
Lúc anh đặt cô xuống dường, mới khẽ rời đầu đi, hai cánh tay ôm lấy cô, hô hấp dần thả lỏng, dường như đang cố gắng kiềm chế.
Cuối cùng Diệp Du Nhiên cũng có cơ hội để có thể hít thở, nhanh chóng hít vài hơi, lại nhìn thấy Mộ Tấn Dương đang cởi cà vạt.
Diệp Du Nhiên khẽ ngơ ra: “Anh… anh muốn làm gì?”
Mộ Tấn Dương cởi cà vạt một cách thiếu kiên nhẫn, nghe cô nói anh liền quay sang nhìn cô, mạnh mẽ tháo cà vạt ném sang một chỗ khác rồi mới nói: “Bỏ chữ ‘gì’ đi.”
Bỏ chữ ‘gì’ đi?
Bình luận truyện