Người Chồng Thay Thế - Trò Đùa Hôn Nhân

Chương 49: Nhung nhớ



Hai người chợt nhìn nhau phì cười, không khí hài hòa vui vẻ.

" Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu "

Đúng như Lăng Thiếu Phong nói, họ thật sự rất xứng đôi.

Đúng bảy giờ, Jiame đã đứng đợi trước ngôi nhà Trương Tiểu Nặc.

" Bà ơi, cháu đi chút nhé. "

" Chú ý an toàn. "

Trương Tiểu Nặc vẫy vẫy tay, bà lão nghi ngờ nhìn chàng trai trước nhà. Nhìn dáng vẻ lịch sự của cậu ta cũng an tâm mỉm cười, dời mắt vào màn hình ti vi.

Trương Tiểu Nặc mặc trên người áo thun quần đen đơn giản kèm với chiếc balo nhỏ màu trắng. Cô đi tới trước cửa nhìn Jiame với chiếc xe đạp đôi, bất chợt mỉm cười:" Làm sao có chiếc xe đạp đôi này thế? "

Jiame ngồi trên xe đầu giơ tay ra cầm lấy balo nhỏ của cô đeo lên người, mỉm cười rạng rỡ, giọng nói ấm áp hưng phấn:" Tôi mướn trong khách sạn. Chạy vài con đường sẽ tới chợ đêm ở Hà Lan, không khí lại trong lành coi như là rèn luyện sức khỏe. "


Nụ cười trên môi chợt nở rộ, Trương Tiểu Nặc đi tới leo lên xe ngồi phía sau anh.

Chiếc xe đạp chuyển động trên con phố, gió man mát lướt qua người khiến mái tóc dài bay theo không trung.

Rất nhanh hai người liền tới phố đêm ở Hà Lan.

Trương Tiểu Nặc không khỏi vỡ òa, con phố dài đông nghịch người, phía trên có những sợi dây treo lồng đèn y như những ngày trung thu.

Jiame dắt cô đi tới một quán nước, ở đây bán đủ các loại nước, nào là nước ngọt, nước sâm có cả nước dừa.

" Lấy cho tôi coca. '' Jiame nhìn sang cô:" Cô uống nước ngọt chứ? "

Trương Tiểu Nặc gật đầu.

Hai người cầm ly nước vừa đi vừa uống, ghé qua gian hàng bán các vòng đeo tay.

" Cái này bán thế nào? "

Ông chủ vẻ mặt hớn hở giới thiệu sản phẩm của mình:" Giá chỉ có 10 Euro. Chiếc vòng này dành cho các cặp tình nhân, phong cách lại trẻ trung rất hợp với hai người. "


Jiame mỉm cười nhạt, cũng không giải thích gì.

" Lấy cho tôi ba cặp. "

Trương Tiểu Nặc mở balo lấy tiền cho ông chủ, bỏ hai cặp vòng vào ngăn nhỏ, còn một cặp đưa tới cho Jiame.

" Tặng anh. "

" Cảm ơn cô. "

Jiame có phần bất ngờ, không từ chối mà nhận lấy. Anh nhìn sang vẻ mặt của cô, ánh mắt có phần nghi ngờ:" Cô có bạn trai rồi? "

Trương Tiểu Nặc mím chặt môi, không trả lời mà trực tiếp giơ tay trái lên, chiếc nhẫn chói lóa xuất hiện trong màn đêm.

Jiame thật sự không tin vào mắt mình, rõ ràng cô còn rất trẻ nhưng đã lấy chồng rồi?

Thật tiếc, jiame nhìn thẳng vào mắt cô, khóe môi khẽ nâng lên:" Chúc mừng cô. "

Không khí đột nhiên trở nên ngượng ngùng, Trương Tiểu Nặc nhìn anh không nhịn được phì cười:" Tôi đói rồi. "

" Vậy đi ăn thôi. "

" Ưm ngô... nhanh lên, ưʍ. ''


Tiếng rêи ɾỉ vang lên trong ban công rộng, không cần nhìn cũng đủ biết cuộc hoan ái diễn ra kịch liệt như thế nào.

Diệp Tử Hàn lắc lắc ly rượu vạng trên tay, nâng lên uống một ngụm nhỏ.

" Đây là lần thứ hai hoan ái của cô ta, hai người khác nhau. "

Lăng Thiếu Phong mỉm cười ma mị, nhìn vẻ mặt bình thản của Diệp Tử Hàn không nhịn được trêu chọc:" Sao thế? Cấm dục lâu rồi giờ có phản ứng? "

Đáp lại anh là một ánh mắt sắc bén, Lăng Thiếu Phong tắt đi cuộc ghi âm, nâng ly rượu vang lên, một hơi uống cạn trong cơn thỏa mãn.

" Rượu đỏ 1990 quả là danh bất hư truyền. "

Diệp Tử Hàn chạm vào ly Lăng Thiếu Phong, ấn đường khẽ nhíu lại rồi biến mất:" Một tháng nữa sẽ tổ chức tiệc mừng cho Hứa Tĩnh. "

Lăng Thiếu Phong có phần không hiểu nhưng rất nhanh liền ngộ ra, mỉm cười:'' Tôi sẽ mở to mắt xem biểu diễn của chú. "
Nhìn xung quanh không một bóng người, đột nhiên có cảm giác chạnh lòng:" Dì quản gia cũng đi rồi à? "

" Đi rồi, bà ấy phải giữ cháu nội, tôi nghĩ sẽ không lên đây làm việc nữa. "

Lăng Thiếu Phong rót rượu vào hai ly trên bàn, thở ra một hơi dài:" Nhớ chị dâu chứ? "

Diệp Tử Hàn không trả lời.

Uống hết ly rượu trên tay, Lăng Thiếu Phong liền đứng dậy, chỉnh sửa quần áo:" Tôi về trước. "

" Nhớ đóng lại cửa. "

Diệp Tử Hàn với lấy chiếc điện thoại để trên bàn, bàn tay lưu loát bấm một dãy số. Rất nhanh, bên kia liền truyền đến một giọng nói quen thuộc.

" Alo. "

" Alo. Ai ạ? "

Tút tút tút.

Đầu dây bên kia đã ngắt cuộc gọi, chỉ còn lại sự im lặng đáng ghét.

Khóe miệng khẽ nâng lên, Diệp Tử Hàn ngồi trên ghế nhìn lên bầu trời, ánh mắt có phần ngơ ngác.

Gió lướt qua người anh, mang theo một cảm giác lành lạnh.
Căn nhà rộng lớn im lặng lạ thường, dường như không có sinh khí. Nhìn vào chỉ có sự âm u và cô độc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện