Người Chồng Yêu
Chương 238
Ánh tà dương dần chìm xuống từng chút một trong sương mù, phía chân trời như dần tối lại. Đêm buông xuống.
Rồi trời nhanh chóng tối đen, những chấm nhỏ rải rác trên bầu trời như những viên kim cương lóng lánh trên tấm vải nhung đen huyền, lóng lánh, biến thành một dòng sông sao vắt ngang bầu trời đên, ánh trăng trên ngọn cây bắt đầu ló ra.
Úc Linh ngồi dựa dưới tàng cây, không kìm được nhìn lên bầu trời, cứ vậy mà bị cảnh sắc mê hoặc.
“Úc Linh, ăn chút gì đi”
Nghe thấy giọng nói nam đầy dịu dàng nhu hòa này, khóe miệng cô theo bản năng khẽ hé ra mỉm cười, cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy dưới ánh trăng sáng, cho dù người đàn ông như thần tiên mặc trong bộ trường bào màu đỏ lòm vẫn thấy tốt đẹp như cũ, bất giác hơi thất vọng cụp mắt xuống.
Tiếng nói của anh ta và Hề Từ thật ra không giống nhau, thậm chí cả ngữ điệu cũng hơi khác, chỉ có thể trong nháy mắt đó, cái giọng nói dịu dàng đó, khiến cho cô cảm thấy thật sự như Hề Từ đã tìm thấy cô rồi vậy.
Tách nhau ra cho đến hiện giờ, cô không rõ đã qua bao nhiêu giờ, dù không dài nhưng cô lại cảm thấy dường như đã qua quá lâu rồi. Cô rất nhớ Hề Từ, không nhìn thấy anh, trong lòng cô lại thẫn thờ nhung nhớ.
Dường như cảm giác được sự thất vọng của cô, anh ta ngồi xổm xuống, đưa quả dại trong tay ra nói dịu dàng, “Ăn chút đi, đừng để bụng đói mà người xấu đi”
Úc Linh lặng lẽ nhận lấy, nói một câu cảm ơn. Nhiếp Tiếu Đát ngồi cách đó không xa, nhìn họ chút, lặng lẽ ăn phần đồ ăn của mình.
Sau khi đưa hoa quả cho cô xong, anh ta không hề rời đi, mà trái lại vén áo bào lên ngồi xuống cạnh cô.
Úc Linh không nhịn được nhìn anh ta, người này xem ra là quý công tử được ngàn năm trước bồi dưỡng cẩn thận mà ra, mỗi cử chỉ hành động, mỗi lời ăn tiếng nói, thật sự không thể không có phong phạm của một công tử thế gia.
Trên thực tế, anh ta đúng là được hun đúc trong hoàn cảnh một thế tộc cổ xưa ngàn năm trước mà trở thành một công tử thế gia. Có thể vào lúc này, động tác anh ta ngồi trên mặt đất tự nhiên như thế, rõ ràng cái áo bào trên người này cũng không phải lần đầu dính bụi, trên bả vai rách một lỗ, chung quanh có vết máu loang lổ, nham nhở nhăn nhó, cả cái trán cũng bị rách dính máu, nhìn vô cùng chật vật.
Anh ta với cảnh thiên nhiên này, cứ tùy ý mà gặp, cả người vẫn tự phụ thanh cao như thế, nhàn nhã và thanh thản.
“Vừa rồi, có phải cháu tưởng ta là con yêu bảo vệ cháu sao?” Tiếu Đát Phong cười hỏi, hỏi vô cùng thẳng thắn.
Vừa rồi lúc khóe môi cô hơi nhếch ra cười, như một cô gái nhỏ hạnh phúc, vui mừng vì người yêu cô đột nhiên tới.
Úc Linh thu hồi tầm mắt, bốc một quả dại không biết tên lên ăn lót dạ, lại ừ ừ một tiếng.
Tiếu Đát Phong không nhịn được bật cười, ‘Cậu ta lúc biến thành con người, nhất định là một người đàn ông rất dịu dàng” Không phải vậy thì cô ấy sẽ không có phản ứng như thế khi nghe thấy tiếng nói của anh ta.
Có điều dù yêu có dịu dàng, song bản tính lại cực kỳ lạnh lùng ích kỷ, bản tính yêu ngàn năm không thay đổi.
Úc Linh không ngờ anh ta lại tỷ mỷ đến thế, không mở miệng coi như ngầm thừa nhận.
Tiếu Đát Phong ngồi bên cạnh cô, nói thản nhiên, ‘Yêu cũng được, mà nhân loại cũng được, chỉ cần cháu yêu thích cậu ta, cậu ta cũng đối với cháu thế, hai bên yêu nhau, không gì tốt hơn cả”
Vị lão tổ tông bộ tộc thông linh này rất văn minh, ấn tượng của Úc Linh với anh ta thấy khá hơn chút.
Trên người anh ta có một loại khí chất đặc biệt, dịu dàng theo năm tháng, khiến cho người ta không tự chủ được mà tín phục anh ta.
Chỉ là nghe anh ta nói, sẽ khiến người ta không tự chủ được mà nhìn lên người anh ta, trái tim như được an bình trở lại.
Cô biết, vào một ngàn năm trước, loài người và yêu ma quỷ quái là quan hệ đối lập tự nhiên, là người bộ tộc thông linh, trách nhiệm là trừ yêu hàng ma. Chỉ là ngàn năm trôi qua, thế giới đã không còn dáng dấp lúc trước nữa, loài người và yêu đã ký kết thỏa thuận chung sống hòa bình, yêu có thể tự nhiên tiến vào thành thị, sống chung hòa bình với con người.
Vị lão tổ tông này cũng chưa từng tiếp xúc với thế giới loài người hơn một ngàn năm rồi, nhưng nếu có thể nói ra như thế, có thể thấy là loại người có lòng dạ rộng lượng.
Úc Linh ăn một trái cây, thấy trong tay anh ta cầm một cọng cỏ, thản nhiên nhìn lên mặt trăng, không kìm được đưa một trái cây cho anh ta.
“Cảm ơn, ta không đói” Anh ta mỉm cười từ chối, thấy cô vẫn không tin, chưa giải thích gì cả, chỉ vào mặt trăng bảo, “TRăng An Hồn Hương, đều khiến người ta có hoài niệm”
Nhiếp Tiếu Đát nghe nói thế ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên ngọn cây, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt hoài niệm.
Úc Linh chưa từng có cảm giác nào lớn, dù gì cô cũng lấy một thân phận người thường từ nhỏ lớn lên, ngoài khổ não là bị những yêu ma quỷ quái kia dọa ra, cũng chưa từng có phiền não gì lớn. Cô cũng không cần gánh vác vận mệnh nặng nề của bộ tộc thông linh, thậm chí không có ai nói với cô những thứ này, mãi cho đến tận tháng chín năm ngoái, cô cũng không biết trên thế gian còn có một bộ tộc thần bí thế.
So ra thì vận mệnh Nhiếp Tiếu Đát từ lúc sinh ra đã bắt đầu gánh vác trách nhiệm bộ tộc thông linh thì đáng thương lắm, anh ta làm tất cả cũng coi như có tình có duyên – tuy những điều này khiến cô chán ghét vô cùng.
Đừng trách người thường cũng có chỗ đáng thương. So với Nhiếp Tiếu Đát, dượng và cô đúng là may mắn.
“Úc Linh, cháu cảm thấy sao?” Tiếu Đát Phong hỏi cô ôn hòa.
Úc Linh nghĩ chút, nói rất thản nhiên, “Cháu vẫn không hiểu, ở đây tại sao lại có hiện tượng tự nhiên mặt trời mặt trăng thế này, rất không khoa học ạ”
Nhiếp Tiếu Đát đang thương cảm, “….”
Người cổ ngàn năm đang vui vẻ, “…..”
Một lát sau, người cổ bộ tộc thông linh mạnh mẽ ngàn năm trước nói, ‘Thế gian này có rất nhiều chuyện, không cách nào giải thích nổi, cháu chỉ cần biết rằng, hồng trần thế tục, có rất nhiều thứ tồn tại tức là hợp lý. Cháu chỉ cần nghĩ như thế thì sẽ không nghi hoặc nữa”
Lần này đến lượt Úc Linh không nói gì. Cô cảm thấy vị tổ tiên này quả nhiên là một người phi thường, có nhiều sức thuyết phục, khiến không ai có thể phản bác được.
Hoặc người mạnh mẽ như thế, lúc trước mới biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ thế, sau khi tiến vào bí thất ngủ say, bảo vệ hộp gấm phong ấn do tổ tiên để lại. Thủ vững ngàn năm, tấm lòng ban đầu không thay đổi.
Ăn hoa quả xong, Nhiếp Tiếu Đát đứng dậy, bảo, “Ông tổ, có thể đi được rồi”
Tiếu Đát Phong lại nhìn về phía Úc Linh, với bộ tộc thông linh hiện nay đây là cô gái duy nhất, anh ta không cách nào phải kiên trì nắm giữ, không kìm được muốn chăm sóc cho cô, không để cô phải chịu bất cứ một tổn thương nhỏ nào.
Úc Linh đứng dậy rất dứt khoát, biểu hiện mình đã nghỉ ngơi đủ, có thể tiếp tục đi săn giết cương thi vương được rồi.
Tiếu Đát Phong như một trưởng bối xoa xoa đầu cô, vỗ bộp một cái. Ánh trăng lẩn vào trong mây đen, gió nổi, mây phun, toàn bộ đất trời đột nhiên trở nên âm lãnh hẳn.
Úc Linh bất giác khẩn trương, thân thể theo bản năng cứng ngắc. Mãi cho đến lúc mây đen lần nữa tản ra, ánh trăng nhu hòa chiếu sáng trên khắp đất trời, thế giới lại trở nên yên lĩnh ôn hòa lần nữa, cuối cùng cũng thấy rõ con quỷ xuất hiện trước mặt họ, trong bộ quần áo chiến bào uy phong lẫm liệt, vạt áo hồng bên hông cũng đáng chú ý.
Khuôn mặt của nó trắng bệch lạnh cứng, đôi mắt đỏ như máu đầy lạnh lẽo chỉ quỷ mới có.
“Ông ngoại!”
Úc Linh vừa mừng vừa sợ kêu lên một tiếng, không chút do dự nhào vào trong ngực ông. Úc Thiên Cạnh ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên vai cô, trong chớp nháy mắt đẩy mạnh cô ra.
Ông là Quỷ Vương, tuy có thể thu lại quỷ khí trên người, nhưng âm khí quanh người quá nặng, vẫn có ảnh hưởng lớn đến thân thể con người, tốt nhất là không tiếp xúc tùy tiện.
Sau khi Úc Linh bị ông đẩy ra, cũng không chịu buông ông ra, đưa tay cứ cầm lấy ống tay áo ông, ngẩng đầu nhìn mặt ông, phát hiện ra hai mắt ông không còn đục ngầu như trước mà đã khôi phục tỉnh táo, trong lòng bất giác rất vui.
Tuy không rõ ông ngoại có thể tỉnh lại vì nguyên nhân mắt Tu La hay không, hay là do họ đã đi vào cố hương của bộ tộc thông linh – an Hồn hương, nhưng chỉ cần ông ngoại có thể khôi phục lại ý thức, sẽ không chuyển hóa thành quỷ nữa, cô đã cao hứng lắm rồi.
Úc thiên Cạnh thấy cô vẫn giống như trước đây thích cầm lấy ống tay áo của mình, ánh mắt trở nên dịu dàng, vẫn không cự tuyệt, ngẩng đầu nhìn về phía hai người đàn ông.
Tiếu Đát Phong hỏi, “Ông cảm giác thế nào rồi?”
(Hiện giờ đã tỉnh táo) Úc Thiên Cạnh đáp lại.
Màn đêm buông xuống, dương khí yếu dần, âm khí nảy sinh, tương tự cũng là thời điểm loài quỷ hoạt động.
Tiếu Đát Phong nở nụ cười, “Vậy là tốt rồi, tiếp theo, chúng ta bắt đầu diệt sát cương thi vương”
Úc Thiên Cạnh đưa tay ra, một cây thương dài sáng lấp lánh âm khí vây quanh xuất hiện trong tay, gật đầu với anh ta, tỏ vẻ có thể phụng bồi bất cứ lúc nào.
Người bộ tộc thông linh, họ đều có trách nhiệm tru trừ phản đồ của bộ tộc thông linh từ ngàn năm trước.
Nhiếp Tiếu Đát nhìn khuôn mặt cương lạnh của Úc Thiên Cạnh, không tự chủ lại nhớ tới ông nội và người ba đã mất đi của mình, trong lòng thấy chua xót vô cùng. Nếu lúc trước anh ta có thể mở ra thông đạo an Hồn hương sớm hơn, để cho họ tiến vào an hồn hương, có lẽ họ sẽ không phải chết, cho dù có chết, cũng không bị mất lý trí vì thân quỷ, bị vứt bỏ trong địa ngục, biến thành quỷ trọn đời không được siêu sinh. Tiếc là thế giới này không giống như thế.
“Tiếu Đát, đi thôi” Tiếng Tiếu Đát Phong vang lên.
Nhiếp Tiếu Đát sững sờ chút, mãi sau mới phản ứng ra đây là cái tên lúc anh ta lên 5 tuổi được Nhiếp Ung Hòa nhận nuôi, anh ta đổi tên là Nhiếp Tiếu Đát.
Cục diện còn tốt hơn hiện giờ, trải qua ngàn năm thiên phạt, có vô số người trong tộc hy sinh, mọi lực lượng huyết mạch đều suy yếu, cuối cùng họ cũng trở lại An Hồn Hương.
Ở trong này, họ lại bắt đầu lần nữa, chấn hưng lại lần nữa bộ tộc thông linh, khôi phục lại vinh quanh của bộ tộc thông linh.
Cả đoàn người tiến vào trong rừng rậm bóng đêm, đi theo hướng đã chỉ thị cho chim trọng Minh, truy tung cương thi vương ẩn núp trong An hồn Hương, kẻ phản đồ của bộ tộc thông linh.
Dưới ánh trăng, đuôi lông chim Trọng Minh diễm lệ lướt qua ánh trăng như nước, tiếng hót của chim du dương thánh thót vang lên trong đêm tĩnh mịch.
Tiếu Đát Phong đi đầu, tiếp đó là Úc Linh, Nhiếp Tiếu Đát đi cuối cùng, còn Úc Thiên Cạnh thì ẩn chung quanh.
Tốc độ họ đi cực nhanh, thể lực Úc Linh có hạn, dần không theo kịp, Tiếu Đát Phong quay đầu nhìn một cái, rồi bế cô lên.
Úc Linh bị anh ta làm cho hoảng sợ, ngoài Hề Từ ra, cô cũng không quen có tiếp xúc chân tay với người xa lạ, lại càng không nói đến người đàn ông nhìn giống thần tiên dưới ánh trăng như thế tự mình ôm cô.
“Không sao, thể lực con gái có hạn, đừng miễn cưỡng chính mình” Tiếu Đát Phong cất giọng dịu dàng trấn an cô, hoàn toàn coi cô như tiểu bối mà trân trọng. Dù sao quả thật tuổi của anh ta còn lớn hơn cô một ngàn tuổi.
Úc Linh quay đầu nhìn Nhiếp Tiếu Đát, thấy thần sắc đồng ý của anh ta, nên không nói nữa.
Chắc đi chừng khoảng hơn hai giờ, cuối cùng họ dừng lại ở trước một sơn cốc.
Trong không khí bay tới một mùi hoa mát lạnh, trong mùi hoa xen lẫn mùi máu tanh và mùi hôi thối, bay vào mũi ngửi rất rõ.
Úc Linh nhảy từ trong lòng Tiếu Đát Phong xuống, đã ngửi thấy mùi hương cổ này, thậm chí không cần nói cũng biết rõ, cương thi vương trốn ở sơn cốc trước mặt.
Điều này lại càng khiến cô hơi giật mình, như không hiểu được đây là tình huống gì.
Dường như sau khi tiến vào nơi kỳ lạ này, ngũ cảm của cô tăng lên tới trình độ quỷ dị, cảm giác như mình đang là người thường đột nhiên chuyển hóa biến thái – có lẽ đây là năng lực của bộ tộc thông linh chăng?
Chim Trọng Minh trong sơn cốc xoay tròn một lúc rồi đáp xuống một thân cây ngô đồng cao lớn, im lặng nhìn họ.
Ánh trăng tràn trong sơn cốc yên tĩnh, chim Trọng Minh lặng lẽ đứng ở giữa chạc cây, im lặng đợi họ diệt sát cương thi vương bẩn thỉu.
Tiếu Đát Phong quay đầu khẽ cười về hướng Úc Linh, phân phó một câu, rồi dẫn Úc Thiên Cạnh từ trong chỗ tối đi ra, cùng Nhiếp Tiếu Đát tiến vào sơn cốc.
Úc Linh đợi sau khi họ vào trong sơn cốc, liền đi tới thân cây ngô đồng, trong tay có cây kiếm khắc ký hiệu của Tiếu Đát phong, cùng chim trọng minh canh giữ ở đây đợi thời cơ.
Mùi máu tươi nhạt dần trong không khí, mùi hôi thối lại trở nên dày đặc hẳn lên. Úc Linh cảnh giác đứng dậy.
Đột nhiên, chim trọng minh trên cây phát ra tiếng hót thánh thót, Úc Linh nhảy từ trên cây ngô đồng xuống, kiếm trong tay bay theo hướng trong sơn cốc chém tới cương thi chạy đến, keng một tiếng, lưỡi kiếm như chém phải vật cứng gì, cổ tay đột nhiên run rẩy.
Tiếng chim trọng minh hót trên cây vang mãi không ngừng, như tiếng chim giục dã trên chiến trường, kêu từng tiếng, như chúc phúc người trong cuộc chiến vậy.
Úc Linh sau khi chém vài lần liên tiếp, lui về dưới tàng cây ngô đồng, dưới ánh trăng trong sơn cốc, cuối cùng thấy rõ con cương thi chạy từ trong sơn cốc ra.
Trên người cương thi chi chít máu và bùn trên đám áo trắng quần đỏ nhăn tít, mái tóc dài che kín hai má, che khuất nửa khuôn mặt, lộ ra một nửa mặt tái nhợt, có thể thấy rất rõ răng nanh chìa ở bên miệng, đôi mắt đỏ như máu xuyên thấu qua tóc đen khóa chặt cô, máu tanh mà khát khao, cái miệng kêu ôi ôi, móng tay đen dài thò ra duỗi vào liên tục, là bộ dáng hưng phấn vốn có của một con cương thi đi săn.
Úc Linh nhận ra thân phận của con cương thi này. Là vu nữ bị con cương thi vương bắt đi.
Cương thi vương không giết chết vu nữ trước, mà lợi dụng máu vu nữ trộn lẫn để chim trọng minh truy tung, vốn cho là vu nữ có thể kiên trì tiếp, không ngờ cô ả trình độ thi hóa lại nhanh như thế, hơn nữa sau khi thi hóa cũng nâng cấp năng lực cương thi lên, rõ ràng là cương thi vương ban năng lực cho nó.
Úc Linh không dám khinh thường, kiếm trong tay hua lên, lúc nhào tới cương thi, một chân đạp lên thân ngô đồng làm điểm tựa, cầm lấy nhánh cây đu lên trên cây.
Chim trọng minh trên cây do cương thi tiếp xúc gần, trong tiếng kêu ngập tràn lo lắng, cánh đập mạnh, móng vuốt sắc nhọn chộp thẳng tới cương thi dưới tàng cây.
Cương thi rống giận, vung móng vuốt muốn khu trục thần điểu làm nó chán ghét này ra, hướng lên người trên cây kêu ôi ôi, bản năng khát máu mới mẻ cùng với lực lượng huyết mạch bộ tộc thông linh.
Nó biết, chỉ cần hút được máu người này, nó sẽ trở nên mạnh hơn.
Úc Linh thừa lúc chim trọng minh quấy nhiễu cương thi, lại từ trên cây đạp xuống, khua kiếm tới, một tiếng canh vang lên, chém đứt một cánh tay cương thi.
Sức cương thi quá lớn, tuy Úc Linh tránh thoát đúng lúc, nhưng vẫn bị ảnh hưởng, thân thể không chịu nổi luồng sức mạnh lớn đó, bay thẳng ra ngoài.
Lúc thân thể bay nhẹ nhàng, cô chợt nghĩ đến nhiều thứ lúc rơi xuống, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chịu thống khổ, ai ngờ tưởng đụng vào thân cây, đột nhiên có một đôi tay tiếp được cô, ôm cô thật chặt vào lòng
Rồi trời nhanh chóng tối đen, những chấm nhỏ rải rác trên bầu trời như những viên kim cương lóng lánh trên tấm vải nhung đen huyền, lóng lánh, biến thành một dòng sông sao vắt ngang bầu trời đên, ánh trăng trên ngọn cây bắt đầu ló ra.
Úc Linh ngồi dựa dưới tàng cây, không kìm được nhìn lên bầu trời, cứ vậy mà bị cảnh sắc mê hoặc.
“Úc Linh, ăn chút gì đi”
Nghe thấy giọng nói nam đầy dịu dàng nhu hòa này, khóe miệng cô theo bản năng khẽ hé ra mỉm cười, cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy dưới ánh trăng sáng, cho dù người đàn ông như thần tiên mặc trong bộ trường bào màu đỏ lòm vẫn thấy tốt đẹp như cũ, bất giác hơi thất vọng cụp mắt xuống.
Tiếng nói của anh ta và Hề Từ thật ra không giống nhau, thậm chí cả ngữ điệu cũng hơi khác, chỉ có thể trong nháy mắt đó, cái giọng nói dịu dàng đó, khiến cho cô cảm thấy thật sự như Hề Từ đã tìm thấy cô rồi vậy.
Tách nhau ra cho đến hiện giờ, cô không rõ đã qua bao nhiêu giờ, dù không dài nhưng cô lại cảm thấy dường như đã qua quá lâu rồi. Cô rất nhớ Hề Từ, không nhìn thấy anh, trong lòng cô lại thẫn thờ nhung nhớ.
Dường như cảm giác được sự thất vọng của cô, anh ta ngồi xổm xuống, đưa quả dại trong tay ra nói dịu dàng, “Ăn chút đi, đừng để bụng đói mà người xấu đi”
Úc Linh lặng lẽ nhận lấy, nói một câu cảm ơn. Nhiếp Tiếu Đát ngồi cách đó không xa, nhìn họ chút, lặng lẽ ăn phần đồ ăn của mình.
Sau khi đưa hoa quả cho cô xong, anh ta không hề rời đi, mà trái lại vén áo bào lên ngồi xuống cạnh cô.
Úc Linh không nhịn được nhìn anh ta, người này xem ra là quý công tử được ngàn năm trước bồi dưỡng cẩn thận mà ra, mỗi cử chỉ hành động, mỗi lời ăn tiếng nói, thật sự không thể không có phong phạm của một công tử thế gia.
Trên thực tế, anh ta đúng là được hun đúc trong hoàn cảnh một thế tộc cổ xưa ngàn năm trước mà trở thành một công tử thế gia. Có thể vào lúc này, động tác anh ta ngồi trên mặt đất tự nhiên như thế, rõ ràng cái áo bào trên người này cũng không phải lần đầu dính bụi, trên bả vai rách một lỗ, chung quanh có vết máu loang lổ, nham nhở nhăn nhó, cả cái trán cũng bị rách dính máu, nhìn vô cùng chật vật.
Anh ta với cảnh thiên nhiên này, cứ tùy ý mà gặp, cả người vẫn tự phụ thanh cao như thế, nhàn nhã và thanh thản.
“Vừa rồi, có phải cháu tưởng ta là con yêu bảo vệ cháu sao?” Tiếu Đát Phong cười hỏi, hỏi vô cùng thẳng thắn.
Vừa rồi lúc khóe môi cô hơi nhếch ra cười, như một cô gái nhỏ hạnh phúc, vui mừng vì người yêu cô đột nhiên tới.
Úc Linh thu hồi tầm mắt, bốc một quả dại không biết tên lên ăn lót dạ, lại ừ ừ một tiếng.
Tiếu Đát Phong không nhịn được bật cười, ‘Cậu ta lúc biến thành con người, nhất định là một người đàn ông rất dịu dàng” Không phải vậy thì cô ấy sẽ không có phản ứng như thế khi nghe thấy tiếng nói của anh ta.
Có điều dù yêu có dịu dàng, song bản tính lại cực kỳ lạnh lùng ích kỷ, bản tính yêu ngàn năm không thay đổi.
Úc Linh không ngờ anh ta lại tỷ mỷ đến thế, không mở miệng coi như ngầm thừa nhận.
Tiếu Đát Phong ngồi bên cạnh cô, nói thản nhiên, ‘Yêu cũng được, mà nhân loại cũng được, chỉ cần cháu yêu thích cậu ta, cậu ta cũng đối với cháu thế, hai bên yêu nhau, không gì tốt hơn cả”
Vị lão tổ tông bộ tộc thông linh này rất văn minh, ấn tượng của Úc Linh với anh ta thấy khá hơn chút.
Trên người anh ta có một loại khí chất đặc biệt, dịu dàng theo năm tháng, khiến cho người ta không tự chủ được mà tín phục anh ta.
Chỉ là nghe anh ta nói, sẽ khiến người ta không tự chủ được mà nhìn lên người anh ta, trái tim như được an bình trở lại.
Cô biết, vào một ngàn năm trước, loài người và yêu ma quỷ quái là quan hệ đối lập tự nhiên, là người bộ tộc thông linh, trách nhiệm là trừ yêu hàng ma. Chỉ là ngàn năm trôi qua, thế giới đã không còn dáng dấp lúc trước nữa, loài người và yêu đã ký kết thỏa thuận chung sống hòa bình, yêu có thể tự nhiên tiến vào thành thị, sống chung hòa bình với con người.
Vị lão tổ tông này cũng chưa từng tiếp xúc với thế giới loài người hơn một ngàn năm rồi, nhưng nếu có thể nói ra như thế, có thể thấy là loại người có lòng dạ rộng lượng.
Úc Linh ăn một trái cây, thấy trong tay anh ta cầm một cọng cỏ, thản nhiên nhìn lên mặt trăng, không kìm được đưa một trái cây cho anh ta.
“Cảm ơn, ta không đói” Anh ta mỉm cười từ chối, thấy cô vẫn không tin, chưa giải thích gì cả, chỉ vào mặt trăng bảo, “TRăng An Hồn Hương, đều khiến người ta có hoài niệm”
Nhiếp Tiếu Đát nghe nói thế ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên ngọn cây, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt hoài niệm.
Úc Linh chưa từng có cảm giác nào lớn, dù gì cô cũng lấy một thân phận người thường từ nhỏ lớn lên, ngoài khổ não là bị những yêu ma quỷ quái kia dọa ra, cũng chưa từng có phiền não gì lớn. Cô cũng không cần gánh vác vận mệnh nặng nề của bộ tộc thông linh, thậm chí không có ai nói với cô những thứ này, mãi cho đến tận tháng chín năm ngoái, cô cũng không biết trên thế gian còn có một bộ tộc thần bí thế.
So ra thì vận mệnh Nhiếp Tiếu Đát từ lúc sinh ra đã bắt đầu gánh vác trách nhiệm bộ tộc thông linh thì đáng thương lắm, anh ta làm tất cả cũng coi như có tình có duyên – tuy những điều này khiến cô chán ghét vô cùng.
Đừng trách người thường cũng có chỗ đáng thương. So với Nhiếp Tiếu Đát, dượng và cô đúng là may mắn.
“Úc Linh, cháu cảm thấy sao?” Tiếu Đát Phong hỏi cô ôn hòa.
Úc Linh nghĩ chút, nói rất thản nhiên, “Cháu vẫn không hiểu, ở đây tại sao lại có hiện tượng tự nhiên mặt trời mặt trăng thế này, rất không khoa học ạ”
Nhiếp Tiếu Đát đang thương cảm, “….”
Người cổ ngàn năm đang vui vẻ, “…..”
Một lát sau, người cổ bộ tộc thông linh mạnh mẽ ngàn năm trước nói, ‘Thế gian này có rất nhiều chuyện, không cách nào giải thích nổi, cháu chỉ cần biết rằng, hồng trần thế tục, có rất nhiều thứ tồn tại tức là hợp lý. Cháu chỉ cần nghĩ như thế thì sẽ không nghi hoặc nữa”
Lần này đến lượt Úc Linh không nói gì. Cô cảm thấy vị tổ tiên này quả nhiên là một người phi thường, có nhiều sức thuyết phục, khiến không ai có thể phản bác được.
Hoặc người mạnh mẽ như thế, lúc trước mới biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ thế, sau khi tiến vào bí thất ngủ say, bảo vệ hộp gấm phong ấn do tổ tiên để lại. Thủ vững ngàn năm, tấm lòng ban đầu không thay đổi.
Ăn hoa quả xong, Nhiếp Tiếu Đát đứng dậy, bảo, “Ông tổ, có thể đi được rồi”
Tiếu Đát Phong lại nhìn về phía Úc Linh, với bộ tộc thông linh hiện nay đây là cô gái duy nhất, anh ta không cách nào phải kiên trì nắm giữ, không kìm được muốn chăm sóc cho cô, không để cô phải chịu bất cứ một tổn thương nhỏ nào.
Úc Linh đứng dậy rất dứt khoát, biểu hiện mình đã nghỉ ngơi đủ, có thể tiếp tục đi săn giết cương thi vương được rồi.
Tiếu Đát Phong như một trưởng bối xoa xoa đầu cô, vỗ bộp một cái. Ánh trăng lẩn vào trong mây đen, gió nổi, mây phun, toàn bộ đất trời đột nhiên trở nên âm lãnh hẳn.
Úc Linh bất giác khẩn trương, thân thể theo bản năng cứng ngắc. Mãi cho đến lúc mây đen lần nữa tản ra, ánh trăng nhu hòa chiếu sáng trên khắp đất trời, thế giới lại trở nên yên lĩnh ôn hòa lần nữa, cuối cùng cũng thấy rõ con quỷ xuất hiện trước mặt họ, trong bộ quần áo chiến bào uy phong lẫm liệt, vạt áo hồng bên hông cũng đáng chú ý.
Khuôn mặt của nó trắng bệch lạnh cứng, đôi mắt đỏ như máu đầy lạnh lẽo chỉ quỷ mới có.
“Ông ngoại!”
Úc Linh vừa mừng vừa sợ kêu lên một tiếng, không chút do dự nhào vào trong ngực ông. Úc Thiên Cạnh ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên vai cô, trong chớp nháy mắt đẩy mạnh cô ra.
Ông là Quỷ Vương, tuy có thể thu lại quỷ khí trên người, nhưng âm khí quanh người quá nặng, vẫn có ảnh hưởng lớn đến thân thể con người, tốt nhất là không tiếp xúc tùy tiện.
Sau khi Úc Linh bị ông đẩy ra, cũng không chịu buông ông ra, đưa tay cứ cầm lấy ống tay áo ông, ngẩng đầu nhìn mặt ông, phát hiện ra hai mắt ông không còn đục ngầu như trước mà đã khôi phục tỉnh táo, trong lòng bất giác rất vui.
Tuy không rõ ông ngoại có thể tỉnh lại vì nguyên nhân mắt Tu La hay không, hay là do họ đã đi vào cố hương của bộ tộc thông linh – an Hồn hương, nhưng chỉ cần ông ngoại có thể khôi phục lại ý thức, sẽ không chuyển hóa thành quỷ nữa, cô đã cao hứng lắm rồi.
Úc thiên Cạnh thấy cô vẫn giống như trước đây thích cầm lấy ống tay áo của mình, ánh mắt trở nên dịu dàng, vẫn không cự tuyệt, ngẩng đầu nhìn về phía hai người đàn ông.
Tiếu Đát Phong hỏi, “Ông cảm giác thế nào rồi?”
(Hiện giờ đã tỉnh táo) Úc Thiên Cạnh đáp lại.
Màn đêm buông xuống, dương khí yếu dần, âm khí nảy sinh, tương tự cũng là thời điểm loài quỷ hoạt động.
Tiếu Đát Phong nở nụ cười, “Vậy là tốt rồi, tiếp theo, chúng ta bắt đầu diệt sát cương thi vương”
Úc Thiên Cạnh đưa tay ra, một cây thương dài sáng lấp lánh âm khí vây quanh xuất hiện trong tay, gật đầu với anh ta, tỏ vẻ có thể phụng bồi bất cứ lúc nào.
Người bộ tộc thông linh, họ đều có trách nhiệm tru trừ phản đồ của bộ tộc thông linh từ ngàn năm trước.
Nhiếp Tiếu Đát nhìn khuôn mặt cương lạnh của Úc Thiên Cạnh, không tự chủ lại nhớ tới ông nội và người ba đã mất đi của mình, trong lòng thấy chua xót vô cùng. Nếu lúc trước anh ta có thể mở ra thông đạo an Hồn hương sớm hơn, để cho họ tiến vào an hồn hương, có lẽ họ sẽ không phải chết, cho dù có chết, cũng không bị mất lý trí vì thân quỷ, bị vứt bỏ trong địa ngục, biến thành quỷ trọn đời không được siêu sinh. Tiếc là thế giới này không giống như thế.
“Tiếu Đát, đi thôi” Tiếng Tiếu Đát Phong vang lên.
Nhiếp Tiếu Đát sững sờ chút, mãi sau mới phản ứng ra đây là cái tên lúc anh ta lên 5 tuổi được Nhiếp Ung Hòa nhận nuôi, anh ta đổi tên là Nhiếp Tiếu Đát.
Cục diện còn tốt hơn hiện giờ, trải qua ngàn năm thiên phạt, có vô số người trong tộc hy sinh, mọi lực lượng huyết mạch đều suy yếu, cuối cùng họ cũng trở lại An Hồn Hương.
Ở trong này, họ lại bắt đầu lần nữa, chấn hưng lại lần nữa bộ tộc thông linh, khôi phục lại vinh quanh của bộ tộc thông linh.
Cả đoàn người tiến vào trong rừng rậm bóng đêm, đi theo hướng đã chỉ thị cho chim trọng Minh, truy tung cương thi vương ẩn núp trong An hồn Hương, kẻ phản đồ của bộ tộc thông linh.
Dưới ánh trăng, đuôi lông chim Trọng Minh diễm lệ lướt qua ánh trăng như nước, tiếng hót của chim du dương thánh thót vang lên trong đêm tĩnh mịch.
Tiếu Đát Phong đi đầu, tiếp đó là Úc Linh, Nhiếp Tiếu Đát đi cuối cùng, còn Úc Thiên Cạnh thì ẩn chung quanh.
Tốc độ họ đi cực nhanh, thể lực Úc Linh có hạn, dần không theo kịp, Tiếu Đát Phong quay đầu nhìn một cái, rồi bế cô lên.
Úc Linh bị anh ta làm cho hoảng sợ, ngoài Hề Từ ra, cô cũng không quen có tiếp xúc chân tay với người xa lạ, lại càng không nói đến người đàn ông nhìn giống thần tiên dưới ánh trăng như thế tự mình ôm cô.
“Không sao, thể lực con gái có hạn, đừng miễn cưỡng chính mình” Tiếu Đát Phong cất giọng dịu dàng trấn an cô, hoàn toàn coi cô như tiểu bối mà trân trọng. Dù sao quả thật tuổi của anh ta còn lớn hơn cô một ngàn tuổi.
Úc Linh quay đầu nhìn Nhiếp Tiếu Đát, thấy thần sắc đồng ý của anh ta, nên không nói nữa.
Chắc đi chừng khoảng hơn hai giờ, cuối cùng họ dừng lại ở trước một sơn cốc.
Trong không khí bay tới một mùi hoa mát lạnh, trong mùi hoa xen lẫn mùi máu tanh và mùi hôi thối, bay vào mũi ngửi rất rõ.
Úc Linh nhảy từ trong lòng Tiếu Đát Phong xuống, đã ngửi thấy mùi hương cổ này, thậm chí không cần nói cũng biết rõ, cương thi vương trốn ở sơn cốc trước mặt.
Điều này lại càng khiến cô hơi giật mình, như không hiểu được đây là tình huống gì.
Dường như sau khi tiến vào nơi kỳ lạ này, ngũ cảm của cô tăng lên tới trình độ quỷ dị, cảm giác như mình đang là người thường đột nhiên chuyển hóa biến thái – có lẽ đây là năng lực của bộ tộc thông linh chăng?
Chim Trọng Minh trong sơn cốc xoay tròn một lúc rồi đáp xuống một thân cây ngô đồng cao lớn, im lặng nhìn họ.
Ánh trăng tràn trong sơn cốc yên tĩnh, chim Trọng Minh lặng lẽ đứng ở giữa chạc cây, im lặng đợi họ diệt sát cương thi vương bẩn thỉu.
Tiếu Đát Phong quay đầu khẽ cười về hướng Úc Linh, phân phó một câu, rồi dẫn Úc Thiên Cạnh từ trong chỗ tối đi ra, cùng Nhiếp Tiếu Đát tiến vào sơn cốc.
Úc Linh đợi sau khi họ vào trong sơn cốc, liền đi tới thân cây ngô đồng, trong tay có cây kiếm khắc ký hiệu của Tiếu Đát phong, cùng chim trọng minh canh giữ ở đây đợi thời cơ.
Mùi máu tươi nhạt dần trong không khí, mùi hôi thối lại trở nên dày đặc hẳn lên. Úc Linh cảnh giác đứng dậy.
Đột nhiên, chim trọng minh trên cây phát ra tiếng hót thánh thót, Úc Linh nhảy từ trên cây ngô đồng xuống, kiếm trong tay bay theo hướng trong sơn cốc chém tới cương thi chạy đến, keng một tiếng, lưỡi kiếm như chém phải vật cứng gì, cổ tay đột nhiên run rẩy.
Tiếng chim trọng minh hót trên cây vang mãi không ngừng, như tiếng chim giục dã trên chiến trường, kêu từng tiếng, như chúc phúc người trong cuộc chiến vậy.
Úc Linh sau khi chém vài lần liên tiếp, lui về dưới tàng cây ngô đồng, dưới ánh trăng trong sơn cốc, cuối cùng thấy rõ con cương thi chạy từ trong sơn cốc ra.
Trên người cương thi chi chít máu và bùn trên đám áo trắng quần đỏ nhăn tít, mái tóc dài che kín hai má, che khuất nửa khuôn mặt, lộ ra một nửa mặt tái nhợt, có thể thấy rất rõ răng nanh chìa ở bên miệng, đôi mắt đỏ như máu xuyên thấu qua tóc đen khóa chặt cô, máu tanh mà khát khao, cái miệng kêu ôi ôi, móng tay đen dài thò ra duỗi vào liên tục, là bộ dáng hưng phấn vốn có của một con cương thi đi săn.
Úc Linh nhận ra thân phận của con cương thi này. Là vu nữ bị con cương thi vương bắt đi.
Cương thi vương không giết chết vu nữ trước, mà lợi dụng máu vu nữ trộn lẫn để chim trọng minh truy tung, vốn cho là vu nữ có thể kiên trì tiếp, không ngờ cô ả trình độ thi hóa lại nhanh như thế, hơn nữa sau khi thi hóa cũng nâng cấp năng lực cương thi lên, rõ ràng là cương thi vương ban năng lực cho nó.
Úc Linh không dám khinh thường, kiếm trong tay hua lên, lúc nhào tới cương thi, một chân đạp lên thân ngô đồng làm điểm tựa, cầm lấy nhánh cây đu lên trên cây.
Chim trọng minh trên cây do cương thi tiếp xúc gần, trong tiếng kêu ngập tràn lo lắng, cánh đập mạnh, móng vuốt sắc nhọn chộp thẳng tới cương thi dưới tàng cây.
Cương thi rống giận, vung móng vuốt muốn khu trục thần điểu làm nó chán ghét này ra, hướng lên người trên cây kêu ôi ôi, bản năng khát máu mới mẻ cùng với lực lượng huyết mạch bộ tộc thông linh.
Nó biết, chỉ cần hút được máu người này, nó sẽ trở nên mạnh hơn.
Úc Linh thừa lúc chim trọng minh quấy nhiễu cương thi, lại từ trên cây đạp xuống, khua kiếm tới, một tiếng canh vang lên, chém đứt một cánh tay cương thi.
Sức cương thi quá lớn, tuy Úc Linh tránh thoát đúng lúc, nhưng vẫn bị ảnh hưởng, thân thể không chịu nổi luồng sức mạnh lớn đó, bay thẳng ra ngoài.
Lúc thân thể bay nhẹ nhàng, cô chợt nghĩ đến nhiều thứ lúc rơi xuống, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chịu thống khổ, ai ngờ tưởng đụng vào thân cây, đột nhiên có một đôi tay tiếp được cô, ôm cô thật chặt vào lòng
Bình luận truyện