Ngươi Là Nương Tử Của Ta

Chương 6: Nương tử chúng ta hành phòng (ooaa) đi



Ngô ~ Ta không muốn chết — “Tướng, tướng công!”

Bổ nhào vào ngực Nguỵ Thiên Thanh, Tần Duy Ngã cúi đầu, không dám để y nhìn thấy biểu tình của mình lúc này, “Ngươi vừa mới đi một lát, đột nhiên ta tâm hoảng ý loạn, ta sợ ngươi một đi không quay lại (trong lòng nói: sợ ngươi quay lại), nhất thời tình thế cấp bách, đành vội vã bỏ chạy. Tướng công (thiệt muốn nôn, mỗi tội không dám nôn), ta sợ lắm!”

“Nương nương giá giá!!” Li Nhi còn chưa chơi đủ người kẹp nó đi đã đụng cây, nó quơ quơ nắm tay cùng chân dùng sức uốn éo.

Tiểu tử thối câm miệng, ngươi không thấy thiếu gia ta đang ở thời khắc sống còn hả? Tần Duy Ngã hung tợn trừng tiểu tử dưới nách mình một cái, thầm mắng nó không biết điều.

Tựa hồ bị đoạn kí ức nào đó chôn sâu tận đáy lòng kích động, trong đầu Nguỵ Thiên Thanh bỗng hiện lên một hình ảnh thấm đẫm máu tươi, trái tim co chặt, đau quá! Đau quá — rõ ràng thê nhi đều ở bên cạnh, nhưng y lại cảm giác như mình đã đánh mất thứ gì…

T ướ ng c ô ng,  đừ ng b ỏ  l ạ i ta — trong kí ức tựa hồ thê tử đang khóc gọi y. Nương tử…

Thở dài, Nguỵ Thiên Thanh yêu thương ôm chặt thê tử, đặt nhi tử lên vai.

“Là vi phu không tốt, không nên để mẫu tử các ngươi ở lại một mình.” S ẽ  kh ô ng, kh ô ng bao gi ờ nh ư  v ậ y n ữ a, quy ế t kh ô ng  để  l ạ i hai ng ườ i. Ở nơi sâu nhất trong linh hồn y thầm hứa.

“Trở về thôi.”

“Ân.” Ta không muốn trở về, không cần trở về, đó không phải nhà của ta!!! Tần Duy Ngã trong lòng khóc rống, ngoài mặt lại cười đến hai mắt cong cong.

Tần Duy Ngã bị Nguỵ Thiên Thanh ôm vào ngực, bởi vì mất trọng tâm chỉ có thể gắt gao bám vạt áo y, thầm mặc niệm chú ngữ trong truyền thuyết: Nhất nhị tam tứ ngũ, nhất nhị tam tứ ngũ, chân rút gân, chân rút gân. Nhất nhị tam tứ ngũ, nhất nhị tam tứ ngũ, mau biến mất! Mau biến mất…

“Nga! Nga, bay bay! Bay bay!” Thấy phụ thân nhún một cái liền bay đi thật xa, Li Nhi vui vẻ vỗ tay kêu to, tâm tình hoàn toàn tương phản với người nào đó.

Sau khi trở về nhà gỗ, Li Nhi bị cha nhóc bế đi nấu cơm, để lại Tần Duy Ngã trong phòng xếp bát đũa.

Vì cái gì hắn phải làm chuyện này? Tần Duy Ngã vừa rơi lệ vừa xếp, miệng không dám ra tiếng, ở trong phòng ngửa mặt lên trời thét dài — ai tới mang ta rời khỏi nơi này đi!!!!

Cơm trưa hôm nay là một trong hai con thỏ hoang Nguỵ Thiên Thanh bắt được, vì để bồi bổ cho thê tử, y đem đại đa số thịt thỏ đặt vào bát thê tử.

Ta ăn ta ăn, ta ăn chết ngươi! Ăn chết ngươi!! Tần Duy Ngã vùi đầu khổ ăn, dùng lực cắn cắn, như thể thịt kia thực chất chính là Nguỵ Thiên Thanh.

Xem ra nương tử thực sự rất đói bụng. Nhìn hắn ăn ngon miệng như vậy, Nguỵ Thiên Thanh vô cùng hối hận bản thân chẳng những làm thê tử bị thương, còn để hắn phải đói.

Mình ở đây nhiều ngày như vậy rồi, không biết sư phụ và tiểu đệ có tìm mình không? Bồ Tát phù hộ, hy vọng bọn họ nhanh tìm đến đây, bằng không, ngày ngày đều ăn rau dưa đạm bạc, hắn chịu sao nổi!!!

“M ấ y ng à y tr ướ c ng ươ i b ị  th ươ ng  đ au  đớ n kh ó  nh ị n, vi phu kh ô ng c ó  c á ch n à o  đà nh ph ả i  đ i ể m huy ệ t c ủ a ng ươ i, khi ế n ng ươ i m ê  man hai ng à y, h ô m qua ch ỉ  c ó  th ể ă n m ộ t  í t ch á o lo ã ng. Gi ờ  th ươ ng th ế c ủ a ng ươ i  đã ổ n, ta chu ẩ n b ị  v à i m ó n  ă n d â n d ã, b ồ i b ổ  cho ng ươ i. Ng ươ i v à  Li Nhi  ở đâ y ch ờ  ta m ộ t l á t.”

Đột nhiên, những lời Nguỵ Thiên Thanh nói khi nãy nhảy vào đầu hắn. Lúc ấy Tần Duy Ngã chỉ nghĩ y mau mau đi đừng có quay trở về, giờ ngẫm lại, mấy câu này xuất hiện nghi vấn cực kì lớn —

Tần Duy Ngã dùng sức cắn xé miếng thịt nuốt xuống, uống ngụm canh. Sau đó, hắn chớp mắt mấy cái, ôn nhu vô hạn hỏi, “Tướng công ~ *thanh âm run rẩy* Ta nhớ rõ ngươi đã nói, ngươi điểm huyệt ngủ của ta?”

Nguỵ Thiên Thanh đang đút cơm cho Li Nhi nghe vậy trả lời, “Không sai, ngày ấy ngươi đau đến hôn mê bất tỉnh, ta sợ ngươi chịu không nổi, cho nên liền điểm huyệt ngủ.”

“Thế ta ăn cháo kiểu gì?”

“Tất nhiên là vi phu đút cho ngươi rồi.” Nói xong, trên mặt y bỗng hơi ửng đỏ.

Khả nghi rất khả nghi! “Đút thế nào?” Trong mắt hắn xuất hiện quang mang nguy hiểm.

“Ừm, nương tử, Li Nhi còn chưa ngủ trưa, đợi lát nữa vi phu giải thích cho ngươi.” Nguỵ Thiên Thanh hô hấp có chút nặng nề, cảm giác miệng khát lưỡi khô, nhiệt hoả tích đọng nhiều ngày cuồn cuộn lan toả. Mấy ngày nay bởi vì nương tử bị thương, cho nên y vẫn luôn khắc chế chính mình, trời mới biết, y vốn thiên phú dị bẩm nhịn từng đó ngày đã có bao nhiêu khó chịu. Ngày ấy đun nước lau người cho nương tử, chỉ có thể ngắm lại không thể chạm đã sớm khiến y nóng nực bứt rứt, giờ bị thê tử nhắc đến, hạ thân lập tức nổi lên như lều trại.

“Cái này thì liên quan gì tới chuyện Li Nhi ngủ.” Tần Duy Ngã sốt ruột muốn rõ chân tướng, nào biết rằng tự bản thân đang từng bước phóng thích phong ấn của ma quỷ.

“Ba!” Nguỵ Thiên Thanh đặt mạnh bát lên bàn, hù một lớn một nhỏ bên cạnh sợ run cả người.

Heo à, ngươi biết rõ y không thể chọc sao còn đi chọc y hả! Tần Duy Ngã thật muốn vả vào cái miệng rộng ngoác của mình mấy chưởng.

Nguỵ Thiên Thanh lưu loát bế con lên, đi nhanh mấy bước vọt tới giường, nhìn nhìn đứa con mở to hai mắt không hiểu gì, cắn răng vươn một ngón tay — điểm lên huyệt ngủ của nó.

Đắp chăn cho nó xong, hai mắt Nguỵ Thiên Thanh đã phủ kín tơ máu.

“Nương tử…”

Thanh âm so với bình thường càng thêm trầm khàn, Tần Duy Ngã bị hành vi mạc danh kì diệu của y doạ cho ngây ngốc.

“Cái, cái gì.”

Y sẽ không đột nhiên phát cuồng chứ? Tần Duy Ngã run rẩy nhích nhích đến trước cửa, chuẩn bị tuỳ thời chạy trối chết, khẩn trương nhìn nhìn Nguỵ Thiên Thanh rồi lại nhìn nhìn Li Nhi nằm trên giường không rõ sống chết. Làm sao bây giờ? Tiểu tử kia cách mình xa quá, mình không cách nào cứu được nó!

“Ngươi ăn no chưa?” Y chậm rãi lại gần hắn, mắt đã đỏ bừng.

Chưa ăn no có phải sẽ không chết không? Nếu đúng như vậy, thì hắn còn chưa ăn no. Tần Duy Ngã nghĩ, song miệng lại không thốt nổi một lời.

Xong rồi, chân nặng quá, không động đậy nổi…Tần Duy Ngã dán sát vào tường, sợ đến nỗi hai chân nhũn cả ra.

“Nương tử, vi phu đã nhiều ngày chưa cùng nương tử đồng phòng, hôm nay có chút nhẫn không được. Bất quá nương tử yên tâm, vi phu sẽ nhẹ nhàng với ngươi, nhất quyết không để ngươi bị thương.” Khi nói lời này, y đã áp vào người Tần Duy Ngã, bắt đầu hấp tấp cởi ảo hắn.

….Y, y nói cái gì? Cái gì mà đồng, đồng phòng!!! Ai với ai đồng phòng?? A? Chợt thấy mình không thể hô hấp, hắn tập trung nhìn: Nương a, một cái mặt thiệt lớn! Hắn giật mình muốn hô to, lại bị một vật ẩm ướt nóng nóng chui vào miệng.

“Ngô —”

Hắn bị hôn…Bị một nam nhân hôn…Sau khi nhận ra vật trong miệng là gì, Tần đại thiếu gia hoá thạch.

“Nương tử, vi phu sẽ hảo hảo thương ngươi….”

Mơ mơ hồ hồ, thân ảnh Nguỵ Thiên Thanh hoà cùng thân ảnh nam nhân râu ria xồm xoàm trong giấc mơ.

Không muốn! Không muốn! Không muốn!!! Hắn không muốn bị đặt ở dưới!! Tần đại thiếu gia sắp mất đi trinh tiết quý giá, rốt cuộc giữa kinh hách cũng lấy lại thanh tỉnh, hắn quơ hai tay, muốn đẩy nam nhân nằm đè trên mình ra.

Nguỵ Thiên Thanh dục hoả đốt người há có thể buông hắn ra, chỉ nghe một trận vang ‘Đinh đinh đang đang’, Tần Duy Ngã đã bị đặt lên mặt bàn không còn bát đĩa, vạt áo mở rộng, lộ ra lồng ngực trắng nõn như ngọc.

“A ~” Đau quá!

Nguỵ Thiên Thanh như phát cuồng khẽ cắn hai cầu thịt nho nhỏ màu đỏ thắm, nghe mùi dược thoang thoảng trên người thê tử, lý trí sớm bay đến chín tầng mây.

Ngươi cái tên điên này!!! Tần Duy Ngã liều mạng đánh lên người y. Hắn vừa thẹn vừa giận, bất đắc dĩ thể lực cách nhau quá xa, chút lực ấy với Nguỵ Thiên Thanh mà nói căn bản chẳng thấm vào đâu.

Nguỵ Thiên Thanh hai ba phát gạt bỏ nội khố người dưới thân, đang chuẩn bị đề thương lên ngựa chợt nhìn thấy tiểu nhục đoàn (cục thịt nhỏ xinh:v) mềm nhũn nơi khố hạ của thê tử, lập tức ngây ngẩn cả người.

Nương tử là thân nam nhi ư? Vì sao ngày ấy lau người cho nương tử y không phát hiện ra?

Y tràn đầy nghi vấn, cũng không nhớ ra lúc đó y chỉ lo nghĩ muốn giảm đau đớn cho Tần Duy Ngã, lại sợ bản thân không thể khống chế khiến thương thế của nương tử càng nặng thêm, cho nên y đã nhắm tịt mắt.

Nếu Tần Duy Ngã biết được, nhất định sẽ nói: Ngươi đã thấy ta cởi sạch thân trên rồi, có là tên ngốc cũng nên nhìn ra. Cơ mà trời đất chứng giám, khi y nhìn thấy ngực nương tử, trong lòng chỉ nghĩ: có hơi phẳng, nhưng cũng không để trong lòng. Tới phía dưới, y căn bản là không dám nhìn, chỉ nhìn phía trên đã nhiệt huyết mênh mông, nếu nhìn tiếp phía dưới…Khó bảo đảm y sẽ không nhất thời xúc động mà muốn hắn.

Cảm giác người nằm trên mình đình chỉ động tác, Tần Duy Ngã mở mắt, thấy Nguỵ Thiên Thanh nhìn chằm chằm vào mệnh căn của hắn ngẩn người.

Ông trời ơi, để cho ta chết đi. Bị một đại nam nhân ở khoảng cách gần như vậy nhìn hạ thân trần như nhộng của mình, đây là chuyện mà Tần Duy Ngã ta hai mươi năm qua chưa từng nghĩ tới. Hắn sống chết lấy tay che hạ thân, kêu khóc.

“Ngươi tuyệt vọng chưa, ta là nam nhân, không phải nương tử của ngươi!!”

Nương tử khóc…Nguỵ Thiên Thanh vươn tay đặt lên khuôn mặt lê hoa đái vũ của thê tử, trái tim đau đớn.

“Nương tử, là vi phu sai. Chớ khóc, a ~” Không phải chỉ là thân nam nhi thôi sao, trước kia y cũng chưa ngại, giờ sao có thể ghét bỏ hắn chứ. Chỉ là…Sao y không nhớ rõ ngày xưa lúc thân thiết với nương tử, là tiến vào chỗ nào?

Tần Duy Ngã nào biết suy nghĩ trong lòng y, nếu không nhất định sẽ chửi ầm lên: Tiến vào cái đầu ngươi, nếu lão bà ngươi là nam nhân, thế nhi tử của ngươi từ đâu tới hả!!

“Ngươi nghe không hiểu tiếng người à, ta nói ta — a!” Nghe Nguỵ Thiên Thanh vẫn gọi mình là nương tử, Tần Duy Ngã tức muốn đập đầu vào tường. Hắn nâng thân trên định mắng y vài câu, hai chân vô tình hướng về phía trước, khiến người kia cũng ngả xuống bàn theo.

Đè xuống hai chân Tần Duy Ngã, Nguỵ Thiên Thanh vừa lòng xem xét nơi chính giữa cái mông trắng trắng mềm mềm, tìm được huyệt khẩu co rút thít chặt.

Thì ra là ở đây! Nguỵ Thiên Thanh lấy tay khẽ xoa, dưới tiếng kêu sợ hãi của Tần Duy Ngã, tiểu cúc môn co vào một cái.

Tần Duy Ngã sớm đến những nơi phong nguyệt, quen nhìn đủ loại tiểu quan, tất nhiên hiểu được hậu đình hoa có tác dụng gì, nhưng hiểu thì hiểu, hắn chưa từng chân chính tiếp xúc qua, huống chi giờ hắn còn phải sắm vai kẻ nằm dưới thân.

“Không cần! Không cần!!” Tay hắn đánh không được, đành chuyển sang dùng chân đá. Không ngờ, giờ hắn dùng sức, cái mông mềm mềm lại vươn thẳng trước mặt Nguỵ Thiên Thanh, chẳng khác nào nói với y: Mau tiến vào, mau tiến vào…

Hoả diễm ở tiểu phúc đã tới cực hạn, Nguỵ Thiên Thanh cảm giác ‘trường thương’ của mình đau như sắp gẫy tới nơi. Hảo muốn lập tức tiến vào thân thể nương tử, tuỳ ý chinh phạt! Nhưng y đã hứa với nương tử, quyết không để hắn bị thương…A! Quản không được nhiều như vậy, để sau tái bồi tội với nương tử đi.

Nghĩ xong, Nguỵ Thiên Thanh mạnh mẽ lật người Tần Duy Ngã, từ phía sau đè lên. Y vừa gặm cắn vai thê tử, vừa nhanh nhẹn cởi bỏ y phục của mình, đem nam căn cự đại hồng đến phát trướng đặt trước cúc môn nho nhỏ.

Tần Duy Ngã bị đặt trên bàn không thể đứng dậy, chỉ biết hoảng loạn khua khoắng chân tay, lớn tiếng kêu khóc, hi vọng ai đó có thể đột nhiên xuất hiện, cứu hắn thoát khỏi nguy nan.

Cha, nương con sai lầm rồi, con biết sai rồi, con không nên không có chí tiến thủ, cả ngày phong hoa tuyết nguyệt! Lại càng không nên đêm đêm lưu luyến thanh lâu, say đắm bụi hoa. Con sai rồi, con ăn năn rồi….Từ này về sau, con nhất định sẽ thống tẫn tiền phi (- đau đớn ân hận tột độ trước sai trái), chuyên tâm đi theo sư phụ học y cứu người… Cho nên, cho nên — cứu con đi!!!!! Vật thể nóng bỏng để ở sau người, Tần Duy Ngã không dám đoán đó là vật gì, nước mắt chảy dài, cầu khẩn kì tích có thể xuất hiện.

“Nương tử, ngươi nhịn một chút, vi phu muốn vào.” Nguỵ Thiên Thanh ghé vào tai y thở dốc nói một câu, sau đó chuẩn bị đâm thẳng vào.

“Đợi đã!” Thanh âm trong trẻo đột nhiên vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện