Nhà Có Điêu Phu
Chương 127: Phong vân tụ hội
Hôm sau trời vừa sáng, rất nhiều nạn dân đã đứng đợi trước cửa phòng nơi Cổ Hạo Nhiên ở, lặng lẽ đợi đại ân nhân của họ, rất nhiều quan viên của Lê châu vốn đang ẩn trốn trong đám người, nhiều thương nhân có giao tình với Cổ Hạo Nhiên với Cổ gia, vẻ mặt đều mong chờ đứng đợi ở đây, đợi tới nịnh bợ cả nhà Cổ Hạo Nhiên, đợi tới kể khổ với Cổ gia, đợi Cổ gia tới giúp họ một tay, tất cả bao gồm chính đáng không chính đáng, có lý không có lý, có giao tình hay không giao tình đều tụ tập lại đây, đứng đen nghịt cả một vùng.
Mặt trời đã lên đỉnh đầu, nơi phân phát lương thực cứu tế đã bắt đầu phát cháo, nhưng bọn Cổ Hạo Nhiên vẫn chưa lộ diện, đến cả bọn Phong luôn theo Cổ Hạo Nhiên, cũng không thấy tăm hơi đâu, chỉ có Tạ Cận dẫn đầu, Tam Hổ, Thanh Thư, Diệp Tử đầu tắt mặt tối, đám người chờ đợi bất giác thì thầm với nhau.
Tạ Cận nãy giờ xem như không nhìn thấy đám người này, thấy người đợi không ít ngược lại còn nhiều hơn, đã tụ tập đầy khắp quảng trường, tới lúc bắt đầu tìm hắn hoặc những người cầm đầu khác, mới cùng đám Tam Hổ đưa mắt nhìn nhau, mấy người liền nhảy lên bàn, Tạ Cận lớn tiếng nói: "Trật tự, muốn biết tình hình của thiếu gia bọn họ thì trật tự cho ta."
Đám người đã cảm thấy có gì không đúng đã bắt đầu huyên náo, thấy có người ra mặt đều trở nên im lặng nhìn về phía Tạ Cận, Tạ Cận quét mắt nhìn qua một lượt đám người đen nghịt trước mặt, cao giọng nói: "Mọi người đều hy vọng vĩnh viễn chỉ dựa vào cứu tế của thiếu gia mà sống qua ngày sao? Hay là hy vọng có thể trở về quê hương, có thể giống những ngày tháng trước đây?"
Lời vừa dứt, rất nhiều người liền lớn tiếng kêu gào, Tạ Cận nghe họ trả lời, gật mạnh đầu nói: "Mọi người đều đã hy vọng có thể giống những ngày tháng trước đây, vậy người chúng ta có thể dựa giẫm bây giờ là ai? Người có thể giành lại những ngày tháng tốt đẹp trước đây của chúng ta là ai? Người có năng lực như vậy là ai? Mọi người nói cho ta biết là ai?"
Một trận cao giọng huyên náo qua đi, Tạ Cận xua tay cất cao giọng nói: "Đúng, là Cổ gia, mọi người đã hiểu rõ, vậy ta cũng không giấu nữa mà nói cho mọi người biết, Cổ thiếu gia đã rời khỏi Lê châu, khởi hành tới kinh thành rồi."
Lời còn chưa dứt, đám người tụ tập phía dưới liền trở nên sôi nổi, đám người Tam Hổ thấy quần thể đang kích động, liền tức giận chỉ trích mọi người, công việc thường ngày của bọn người Tam Hổ chính là tuần tra quản lý đám nạn dân này, uy nghiêm làm cho tiếng huyên náo bên dưới bất giác nhỏ đi đôi chút.
Tạ Cận cũng không an ủi, tức giận nói: "Cuống gì chứ? Dùng đầu suy nghĩ cho ta, kho lương của Lê châu sớm muộn cũng bị ăn sạch, cứ cho là Cổ gia nhà lớn nghiệp lớn hơn nữa, có thể cung ứng cả đời cho nhiều người như vậy không, tới lúc đó chúng ta có phải là chờ chết đói không? Dùng đầu các ngươi suy nghĩ đàng hoàng cho ta,
Cổ thiếu gia ở lại Lê châu mỗi ngày đều đối mặt với chúng ta, vậy thì có ích gì, chúng ta cần không phải là mỗi ngày đều dựa vào cứu tế của người mà sống tiếp, mà chúng ta cần chính là một cuộc sống tốt, một cuộc sống mà thấy của rơi trên đường không nhặt tối ngủ không cần đóng cửa, cuộc sống như vậy mới có thể cho chúng ta những ngày tháng tốt đẹp, bây giờ Cổ thiếu gia đã rời khỏi Lê châu, không phải là vứt bỏ chúng ta, mà là để giành lấy cuộc sống tốt đẹp cho mọi người, đây mới là nền tảng của cuộc sống chúng ta sau này, các ngươi thử nghĩ kỹ xem."
Tạ Cận thấy đám người tập họp bên dưới ngày càng đông, ai nấy đều đang kích động phẫn nộ phát tiết cho rằng mình bị vứt bỏ, đều dần dần bình tĩnh lại, bọn Thanh Thư đưa mắt nhìn nhau, đều thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy thiếu gia đi rồi, chúng ta còn có cơm ăn không?" Đột nhiên một đạo thanh âm đột ngột vang lên, liền dẫn theo nhiều tiếng phụ họa.
Tạ Cận vừa dứt lời bất giác cười thầm, không sợ ngươi hỏi, chỉ sợ ngươi không hỏi, liền nhân lúc còn nóng mà rèn sắt: "Có, đương nhiên có, Cổ thiếu gia đi giải quyết vấn đề căn bản nhất cho chúng ta, không phải là vứt bỏ chúng ta, ở Lê châu Cổ thiếu gia đã để lại lương thực ăn không hết cho chúng ta, không sợ mọi người hỏi, hôm nay ta nói rõ với mọi người, cứ cho là trên cơ bản số người các ngươi có tăng gấp bội, Lê châu chúng ta cũng nuôi nổi, mọi người yên tâm.
Cổ thiếu gia đã để lại chúng tôi lo chuyện của mọi người, thì nhất định sẽ không vứt bỏ mọi người, chúng tôi cũng sẽ làm hết sức có thể, tuyệt đối có thể xứng đáng với mọi người, xứng đáng với Cổ thiếu gia, mới không uổng công tín nhiệm chúng tôi, bây giờ, nên nói chúng tôi đều đã nói hết, hiện trạng nơi này mọi thứ không đổi, mọi người nên làm gì thì làm nấy, tình hình chúng tôi ở đây Cổ thiếu gia luôn để ý tới, ta nghĩ, mọi người không muốn để lại ấn tượng không tốt với Cổ thiếu gia mà, vậy bây giờ mọi người nên làm gì?"
Mọi người nghe nói tới mức này, bất giác đều vui mừng gật đầu, tản đi nơi khác, không còn tập trung ở đây nữa, bọn người Tạ Cận thấy đám người có trật tự tản đi, không có gì bất thường, đều thở phào một hơi.
Tối qua Cổ Hạo Nhiên đã căn dặn mọi việc ở đây, Cổ Hạo Nhiên sớm đã đoán được sau khi danh tín của hắn bị lộ, có rất nhiều phiền phức ồ ạt kéo tới, việc này không giải quyết cũng không được giải quyết cũng không xong, không cho nhân tình cũng không được cho cũng không xong, dù sao Lê châu là đại châu, nơi này vốn có quá nhiều người giao dịch làm ăn với hắn, vào lúc này không bỏ chút nhân tình lo cho bọn họ thì cũng khó lòng, nhưng cũng không thể để nhiều người như vậy thấy sự tồn tại đặc biệt của một quần thể, chuyện này không thể đối đãi đặc biệt được.
Nhưng, thế này sống uổng phí một đời rồi, không phải cuộc sống là quay vòng trong mối quan hệ tình người sao, nếu từ giờ mà ẩn cư, đắc tội thì cũng đắc tội rồi, không có gì to tát cả, nhưng nếu muốn đông sơn tái khởi, thì không thể tránh được còn phải hợp tác với cái gì mà thương nhân, quan viên, lòng người không phải là thứ nói rõ được, tất cả mọi người cũng không phải là người đặc biệt trong sáng, lần cứu tế này nói cho cùng không chừng không có lợi ích gì, ngược lại còn có hại không ít, càng huống hồ ở đây không liên quan tới đại cục.
Mấy hôm trước sau khi hơi ổn định lại, tuy Cổ Hạo Nhiên biết lần cứu tế này, sự ổn định không có sức ảnh hưởng tới đại cục, đi kinh thành mới có thể giải quyết vấn đề cơ bản, nhưng hắn không đi, đó là chưa tìm được người có thể tiếp nhận, có đầu óc có năng lực ổn định cục diện, hắn không muốn hao phí nhiều tài lực, và tâm tư như vậy, vừa mới có chút ổn định, để người tiếp nhận hủy đi mọi thứ, nhưng tối qua Tạ Cận vừa lộ diện, người tuy giảo hoạt thành phục, nhưng trước mắt lại là người có đầu óc, cho nên lúc Cổ Hạo Nhiên cùng Tạ Cận thương lượng xong, liền định nước cờ rời khỏi đây.
Tin tức bọn Cổ Hạo Nhiên rời khỏi Lê châu giống như mọc cánh bay đi nhanh chóng truyền khắp mọi ngóc ngách của Lê châu, như dự liệu của Cổ Hạo Nhiên và Tạ Cận, không có phản ứng gì lớn, vì mọi người đều biết, tuy bọn Cổ Hạo Nhiên đã đi khỏi, nhưng lương thực gì đó đều để lại, có cơm ăn, thì ai làm lão bản cũng đều như nhau cả.
Trên con đường đất đỏ một đoàn người Cổ Hạo Nhiên mau chóng tiến về phía kinh thành, Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y ngồi trên xe ngựa, Cổ Hạo Nhiên nhìn Điệp Y mơ màng muốn ngủ, bất giác cười xấu xa áp lại gần, tối qua vì đã quyết định đại kế rời khỏi, và lại còn nhận được mấy tin tức tốt đẹp, cho nên với tình hình trước mắt hiếm khi tâm tình được tốt đẹp, đã phát sinh mọi chuyện muốn phát sinh.
Cổ Hạo Nhiên nhìn Điệp Y hơi khép mắt dưỡng thần, vẻ mặt bất giác tươi cười đưa tay ôm Điệp Y vào lòng, nhìn vết hôn lộ ra trên cổ, Cổ Hạo Nhiên vừa thuận theo dấu hôn sờ xuống, vừa thấp giọng nói bên tai Điệp Y: "Mệt lắm sao?" Tối qua năng lượng tích tụ quá lâu cùng lúc bùng phát, muốn Điệp Y rất nhiều lần, đến cả Điệp Y cứng cỏi như vậy, cũng không chịu nổi từ lúc vừa lên xe liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Điệp Y nghe Cổ Hạo Nhiên hỏi mờ ám như vậy và bàn tay không an phận, mí mắt mở cũng không mở ừm một tiếng, mặc cho tay Cổ Hạo Nhiên dạo chơi khắp nơi, tối qua thật sự có chút cực lực, dựa vào bản lĩnh của nàng bây giờ còn có chút mềm nhũn, nghĩ cũng biết trận chiến có bao nhiêu mãnh liệt.
Cổ Hạo Nhiên tâm tình rất tốt cúi đầu hôn lên đôi môi Điệp Y, vừa làu bàu thấp giọng nói: "Vậy để ta xoa bóp cho nàng." Nói xong bàn tay liền rất không an phận du ngoạn trên người Điệp Y.
Điệp Y tối qua quá phong tình vạn chủng rồi, Cổ Hạo Nhiên sớm biết Điệp Y trên giường lộ ra vẻ phong tình so với thường ngày hoàn toàn không giống nhau, nhưng tối qua lại khiến hắn cảm giác được dù chết trong tay nàng, cũng không uổng phí một kiếp này, quá quyến rũ, vẻ quyến rũ kiều mị từ trong xương, khiến hắn căn bản không ngừng lại được, Điệp Y hai mặt này là thê tử của hắn, phong tình như vậy chỉ có hắn mới nhìn thấy, cảm giác này thật sự quá tuyệt.
Điệp Y cảm giác được tay Cổ Hạo Nhiên chỉ xoa bóp một chỗ, bất giác trừng to mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên, ánh mắt nhìn tựa như có chút quở trách, nhưng không biết như vậy lại quyến rũ biết bao.
Bàn tay Cổ Hạo Nhiên nhẹ dùng sức, khiến Điệp Y khẽ run lên, Cổ Hạo Nhiên nhẹ cắn một miếng vào tai Điệp Y, cực dụ tình: "Còn câu dẫn ta."
Điệp Y vốn là người rất thẳng thắn, sau đó nhẹ nhàng quét mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên: "Ngươi vẫn ổn à?"
Cổ Hạo Nhiên nghe được lời này liền nhướng mày, trở người một cái nằm đè lên người Điệp Y, nhẹ nhàng cắn mút lấy cổ Điệp Y: "Vậy nàng có thể thử xem sao." Liền bắt đầu động tay động chân.
Điệp Y vốn là người rất lãnh tình, bây giờ duy chỉ đối tốt với mình Cổ Hạo Nhiên, chỉ cần không phải là việc nàng không cách nào nhẫn nhịn, còn lại thì tùy Cổ Hạo Nhiên, thấy vậy cũng không phản kháng và đẩy ra, đang muốn đưa tay giữ chặt cổ Cổ Hạo Nhiên để hắn tiếp tục hành sự, đột nhiên bên tai nghe được một trận chấn động nhẹ, sau đó Điệp Y hơi ngẩng đầu, vừa đưa tay vén rèm xe lên, vừa đẩy Cổ Hạo Nhiên đang đè trên người nàng ra.
Rèm xe vừa mở, một chú bồ câu đưa thư bay vào, Cổ Hạo Nhiên oán hận trừng mắt nhìn chú bồ câu, hôm nay lại phá hỏng chuyện tốt của hắn, sau đó cũng bất động đè lên người Điệp Y, cùng Điệp Y xem thư.
"Nữ hoàng và Nguyệt Hà công chúa đang trở mặt nhau, hờ hờ, xem ra một chiêu này của ta khiến hai người trở nên quyết liệt, hì hì, xem ra ta chọn đúng thời cơ đi kinh thành." Cổ Hạo Nhiên nhìn tin tức truyền tới, bất giác khẽ cười.
Điệp Y nhẹ nhàng gật đầu, lúc tới cứu tế Cổ Hạo Nhiên và nàng thương lượng qua, cứu tế một là vì thật sự không nhìn nổi sự tình bi thảm như vậy, bách tính của Thánh Thiên quá thảm rồi, thật sự không thể tiếp tục kéo dài lịch trình cứu tế.
Hai là, nữ hoàng và Nguyệt Hà bên đó vẫn chưa chính thức đọ sức, thế lực tranh đấu vẫn chưa lôi kéo đủ, không thể cùng lúc mà xóa bỏ hai thế lực, đối với tình hình trước mắt của Thánh Thiên cũng không phải là chuyện tốt, Cổ gia vào lúc này lựa chọn bắt đầu cứu tế, không nghi ngờ gì khiến Nguyệt Hà và nữ hoàng đều hoảng loạn, vào lúc này Cổ gia đột nhiên xuất hiện, đồng thời thể hiện thế lực, khiến họ không thể xem nhẹ, chỉ có gia tăng cước bộ giải quyết kẻ địch lớn nhất trước mắt của đối phương, mới có thể không bị phân tâm đối phó với sự quật dậy mau chóng của Cổ gia.
Chiêu này của Cổ Hạo Nhiên chính là đẩy mạnh thế đối lập của hai người, chỉ cần hai người công khai tranh đấu, bên phía nữ hoàng sẽ bị tất cả bách tính của Thánh Thiên gạt sang bên, chỉ lo tới lợi ích của mình, không có tâm thái và tư tưởng của một vị hoàng đế cần có, nhất định sẽ bị Nguyệt Hà kéo xuống ngựa.
Còn về phía Nguyệt Hà công chúa, chỉ cần ả thắng lợi, Cổ gia có thể công bố chứng cứ ả và Thục vương của Ảnh Thúc câu kết với nhau, có sự ủng hộ của bách tính dân gian, muốn lật đổ ả cũng không phải là chuyện khó khăn gì, đây là tính toán của Cổ Hạo Nhiên và Cổ Hạo Dương, nếu không động thì thôi, nếu đã động thì phải một đá ném hai chim, giải quyết toàn bộ.
"Xem ra chúng ta phải gia tăng tốc độ tới kinh thành, tốc độ của đại ca bọn họ thật sự rất nhanh, ai nấy đều đã tới kinh thành rồi." Cổ Hạo Nhiên xem xong một tin tức tốt, bất giác tinh thần phấn khởi, so với lúc rời khỏi Lê châu còn thoải mái hơn, Thánh Thiên này sắp thay đổi rồi, cuộc sống của lê dân bá tánh sắp tốt hơn rồi, chuyện này rất khó mà khiến người ta không vui được.
"Tiểu thúc bên đó cũng sắp tới rồi, nữ hoàng đã phái người đi đón tiểu thúc." Điệp Y nhìn tin tức bên dưới, nhàn nhạt nói.
Cổ Hạo Nhiên khẽ nhướng mày, khóe miệng lộ ra nụ cười lãnh khốc: "Vào lúc này nhớ tới Cổ gia chúng ta rồi, muốn tiểu thúc tới nói chuyện giúp ả, không có cửa nữa, lúc không có việc không xem chúng ta là người, lúc có việc cần dùng tới Cổ gia chúng ta, thì lại tới nịnh bợ, nữ hoàng a, nữ hoàng, ngươi thật sự quá xem thường Cổ gia chúng ta rồi, cũng quá xem thường tiểu thúc rồi."
Điệp Y nghe ra trong lời nói của Cổ Hạo Nhiên ngập tràn vẻ chế nhạo, bất giác lạnh lùng cười, nữ hoàng này đã bị Cổ gia liệt vào mục tiêu lật đổ đầu tiên, Cổ Ly sao có thể tới cứu ả chứ, phải biết trời tạo nghiệt còn có thể sống, tự tạo nghiệt thì không thể sống, một hoàng đế ngu dốt vô dụng như vậy, một nữ nhân là thê tử không ra thê tử như vậy, không có cũng không sao.
"Tiểu thúc cũng quá giảo hoạt rồi, vào lúc này lại không trở về kinh thành, ngược lại tới hoàng lăng của Thánh Thiên cầu phúc, tiểu thúc thật sự làm ra được, thật tuyệt." Vỏn vẹn một trang giấy ngắn ngủi, nhưng tin tức ngược lại không ít, Cổ Hạo Nhiên xem tiếp, bất giác bật cười, đây là tin tức từ Cổ Ly truyền tới, tên gia hỏa này chuẩn bị du ngoạn một vòng Thánh Thiên, sau đó trực tiếp tới hoàng lăng cầu phúc, đây thật sự là nghĩ thấu đáo mọi mặt.
"Chúng ta phải nhanh chút để tới kinh thành." Điệp Y xem xong tin tức trên tờ giấy, nhàn nhạt nói với Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên gật gật đầu: "Tình thế kinh thành bây giờ thay đổi trong chớp nhoáng, tuy đã khiêu khích thành công nữ hoàng và Nguyệt Hà công chúa đấu đá nhau, nhưng trong đó còn thiếu rất nhiều thứ để hỗ trợ cho cơn sóng to gió lớn, chúng ta phải tới góp một tay cho ra trò, thứ quan trọng nhất còn ở chỗ chúng ta đấy."
Vừa nói vừa ôm lấy Điệp Y hôn một cái, nhướng mày cười nói: "Càng huống hồ Đông Sở Quân đã âm thầm lẻn về kinh thành rồi, lão bằng hữu này chúng ta không đi gặp không được, chúng ta còn mang cho hắn một phần lễ vật, hy vọng hắn xem xong sẽ thích." Tin tức cuối truyền tới, chính là Đông Sở Quân đã âm thầm lẻn về kinh thành của Thánh Thiên, đây không phải rõ ràng là xem tình thế sao.
Điệp Y lạnh lùng gật gật đầu, với Đông Sở Quân nàng còn món nợ phải tính, không thể để Đông Sở Quân tiện nghi mà tiêu dao ngoài vòng pháp luật, hôm đó Cổ Hạo Nhiên chịu khổ sở thế nào, nàng phải đòi lại gấp mười từ trên người hắn, Đông Sở Quân hắn tuyệt đối không thoát khỏi tay nàng.
Điệp Y vừa gật đầu vừa lạnh lùng quét mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên, vừa nãy lúc xem tin tức, gia hỏa này vừa xem vừa động tay động chân, bản thân mình bây giờ đã bị lột sạch chỉ còn lại một kiện nội y, bị hắn ôm ngồi vào lòng.
Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y nhìn hắn, bất giác cười tà: "Bây giờ mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta gấp cũng không gấp được, vậy chúng ta có phải là nên tiếp tục chuyện vừa nãy còn dang dở, ta rất muốn có một nữ nhi xinh đẹp giống nàng." Vừa nói vừa đỡ sau lưng Điệp Y.
Cơ thể Điệp Y dựa lên người Cổ Hạo Nhiên, vốn đã bị Cổ Hạo Nhiên giày vò rất mẫn cảm, bây giờ lại bị Cổ Hạo Nhiên không ngừng khiêu khích, sớm đã tê dại, lần này bị Cổ Hạo Nhiên mấy lần mạnh mẽ khiêu khích, liền nhẹ nhàng ngẩng đầu dựa lên vai Cổ Hạo Nhiên, thấp giọng thở gấp.
Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y vừa rên rỉ vừa quay đầu quyến rũ nhìn hắn, đưa tay nâng đầu nàng lên hôn đắm đuối, bất giác vừa kịch liệt hôn, đôi tay vừa dùng sức, đem cơ thể Điệp Y nâng lên đùi mình, hạ thân Điệp Y sớm đã không còn y sam, vết đỏ tím trải khắp cơ thể Điệp Y lộ ra trước mặt Cổ Hạo Nhiên, y sam bị vén đẩy lên tận eo, thêm vào đó là da thịt trắng muốt, liền khiến nhiệt độ trong xe tăng lên.
Cổ Hạo Nhiên vừa hôn vừa mạnh mẽ bóp lấy gò bồng đào của Điệp Y, Điệp Y khẽ run rẩy rên lên, buông đôi môi Cổ Hạo Nhiên ra, đưa mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên bên trong đó là tình ý dâng tràn, Điệp Y đưa tay vuốt ve khuôn mặt Cổ Hạo Nhiên, nhàn nhạt nói: "Hôm nay ngươi muốn thế nào thì là thế đấy."
Cổ Hạo Nhiên nghe vậy đôi tay dùng sức quá lớn cơ thể Điệp Y ngồi trên người hắn, cười tà nói: "Không để ta muốn làm thế nào thì làm cũng không được, nàng còn có thể phản kháng sao?" Điệp Y bất giác trừng mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên, tiểu tử này thật quá đắc ý, thể lực của nữ nhân không thể so được với nam tử, càng huống hồ là nam tử cường hãn ngang bằng mình, hôm qua phần sau này bản thân đã chỉ có thể chịu đựng.
Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt tươi cười hôn lên gò má Điệp Y đang dựa gần hắn, tay vẫn chưa dùng sức, xe ngựa đột nhiên lắc lư, Cổ Hạo Nhiên hơi buông lỏng tay, cơ thể Điệp Y đập xuống, chỉ nghe hai tiếng rên, cả cơ thể Điệp Y trong nhất thời gập xuống, gia hỏa đó mạnh mẽ xông vào cơ thể mình, vào nơi sâu nhất, khiến hai người bất giác đều run lên.
"Thật tuyệt, Điệp Y, thê tử của ta." Cổ Hạo Nhiên từ sau kéo lấy eo Điệp Y, luận động theo quy luật, tiếng hô hấp nặng nhọc vang bên tai Điệp Y.
Điệp Y dựa lên người Cổ Hạo Nhiên, cơ thể bị Cổ Hạo Nhiên dùng sức nâng lên rồi hạ xuống, giống như phiến lá trôi dạt trên mặt biển sóng cuồng, bị cơn sóng biển ném lên cao rồi lại dìm xuống đáy biển, loại kịch liệt đó, mang đến cho hai người cảm giác run rẩy không cách nào kiềm chế.
Điệp Y đưa tay ôm lấy cổ Cổ Hạo Nhiên, bên tai nghe thấy tiếng hô hấp nặng nhọc của Cổ Hạo Nhiên, cơ thể đi theo động tác của người yêu thương, trong nháy mắt cảm giác trong lòng không phải là loại kích tình, mà là một loại tình ý sâu đậm, từ vận động thân thể làm ấm cả linh hồn.
Hài tử, chỉ là một danh từ tồn tại trong thế giới của nàng, trước giờ chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày có người nói với nàng câu đó, càng không nghĩ tới cùng ai đó sinh con, tiểu hài, nữ nhi, điều đơn giản này khiến nàng không cách nào tưởng tượng mình có ngày này sẽ thành ra dạng gì, những thứ này trong thế giới của nàng không phải là thứ có quyền được có, nhưng bây giờ có người nhắc với nàng.
Trong lòng nàng chỉ có người thân cận nhất mới nhắc tới những chuyện này, trong trí nhớ non nớt, hài tử là thứ tồn tại chân thành nhất, đáng quý nhất, là được bảo vệ và thương yêu nhất người thân cận nhất mới có tư cách có được, bây giờ Cổ Hạo Nhiên vừa nhắc tới, nàng lại có một loại cảm giác đây không phải là phát tiết dục vọng, mà cảm giác được đây là chuyện thần thánh nhất trong thế gian, sẽ có một sinh mệnh mới, có thứ mà trước đây nàng chưa từng có, chưa từng dám hy vọng, nó sẽ khiến sinh mệnh và linh hồn nàng càng thêm hoàn mỹ.
Điệp Y nghĩ tới đây, mở mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt ửng đỏ bên cạnh, đang chiếm trọn ánh mắt mình, cơ thể mình, linh hồn mình, lộ ra tình yêu sâu đậm đối với mình, cảm giác được luận động bên trong cơ thể, nam tử phía sau đang tấn công mình mãnh liệt, vẻ toàn tâm toàn ý đó, vẻ si mê không hối hận đó, trong nháy mắt Điệp Y đột nhiên có chút hiểu được tình cảm rốt cuộc là thứ gì, chính là chiếm hữu, mặc kệ mọi thứ mà chiếm hữu, có người đó rồi còn chưa đủ, còn phải có hài tử để tuyên cáo thuộc quyền sở hữu, đây chính là bản chất của tình yêu, không nhường nhịn, không né tránh, không buông tay, cho nên, Cổ Hạo Nhiên mới thích ở cùng mình như vậy, chỉ có lúc nằm sâu trong cơ thể mình mới cảm giác được đối phương, loại cảm giác đó mới thật sự thỏa mãn.
Điệp Y bất giác cong lên nụ cười nhàn nhạt, nghiêng đầu hôn lên má Cổ Hạo Nhiên, đây chính là lý do vì sao nàng đột nhiên không muốn đấu cùng hắn, người này toàn tâm toàn ý yêu mình, bảo vệ mình, là người mình có thể toàn tâm tín nhiệm, những thứ vốn hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có được, mình đều có, như thế đã đủ rồi.
Thời gian nhanh như thoi đưa, đám người Cổ Hạo Nhiên dùng tốc độ nhanh nhất để tới kinh thành của Thánh Thiên, mà vào lúc này cuộc đấu tranh của nữ hoàng và Nguyệt Hà công chúa đã đến hồi gây cấn nhất.
Sơn trang nghỉ dưỡng ở kinh thành là một tài sản của Cổ gia, hôm nay bọn Cổ Hạo Dương biết Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y tới, bất giác đều tụ tập cùng một chỗ, đợi lần trùng phùng đầu tiên ở Thánh Thiên vương triều.
"Đại ca, nhị ca, tam ca, tứ ca, ngũ ca các người đều tới rồi." Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y bước vào sơn trang nghỉ dưỡng, đập vào mắt liền thấy bọn Cổ Hạo Dương đang ngồi trong đình hóng mát, liền gia tăng cước bộ vẻ mặt tươi cười cùng Điệp Y bước về phía mọi người.
"Tiểu tử ngươi thật sự quá tiêu dao, bây giờ mới tới, có phải muốn lười biếng đem mọi chuyện giao cho bọn ta xử lý trước không?" Cổ Hạo Ảnh gần Cổ Hạo Nhiên nhất, liền nhảy lên đấm một cái vào Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên mỉm cười, thân hình lách qua né, Cổ Hạo Ảnh liền nhướng đôi mày, tay mau chóng biến chiêu thức, trở tay một cái lại đánh về phía Cổ Hạo Nhiên, cái đấm này dốc hết toàn lực, còn chưa được lĩnh giáo công phu của Cổ Hạo Nhiên, lần này vừa khéo có thể đọ sức thử một lần.
Trong nhất thời chỉ thấy quyền đầu và thân hình nhảy múa, hai người một lùi một tiến giống như đánh rất dùng sức, Điệp Y thản nhiên nhìn hai người giao thủ, không ngừng bước tới chỗ ngồi khác ở bên cạnh.
Vù, một tiếng phá không truyền tới, Cổ Hạo Nhiên đang đấu với Cổ Hạo Ảnh cảm giác được bên cạnh một luồng sức mạnh đánh tới, bất giác hụt tay một cái trong thời gian ngắn mà né qua bên.
Tiếng quyền vù vù khuấy động trong không trung, Cổ Hạo Nhiên né qua sau đó đưa mắt lên nhìn, vẻ mặt bất giác cười khổ vừa thu tay về vừa nói: "Ông ngoại, sao người cũng tới rồi?"
"Sao ta cũng tới? Lẽ nào Thánh Thiên này là của ngươi, ngươi muốn tới thì có thể tới, ta đây ông ngoại ngươi còn phải được ngươi cho phép sao?" Ông ngoại Cổ Hạo Nhiên Phương lão gia tử cũng không biết từ lúc nào mà chạy tới, vừa nói chuyện với Cổ Hạo Nhiên, vừa giận dữ đánh với Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Ảnh bên cạnh liền khóc lóc kể lệ: "Ông ngoại, sao người lại tới giành đối thủ với ta, tiểu tử này lại không chạy đi đâu, người giành gì chứ ạ?" Vừa nói chuyện với Phương lão gia tử, cũng vừa không buông tay, ra sức đối phó với Cổ Hạo Nhiên, trong nhất thời hình thành tình thế Cổ Hạo Nhiên bị hai người kẹp giữa mà công kích.
Cổ Hạo Nhiên nhướng mày, tay gia tăng sức mạnh và tốc độ để đối phó, Cổ Hạo Ảnh này không nói, không phải là đối thủ, nhưng ông ngoại hắn xuất thân là võ lâm thế gia, thân công phu đó được tôi luyện mà có, cao thủ trong cao thủ, đánh mạnh cũng không được, đánh nhẹ thì mình lại chịu thiệt, Cổ Hạo Nhiên liền kêu khổ.
Phương lão gia tử thấy Cổ Hạo Nhiên kêu khổ, bất giác hừ lạnh: "Tiểu tử ngươi bớt xuống nước cho ta, nếu để ta biết ngươi không dùng hết công phu, ngươi mượn nhiều bảo vật của ta như vậy, hừm, hôm nay ta sẽ tính hết với ngươi." Cổ Hạo Nhiên nghe vậy, liền kêu khổ nhiều hơn.
Cổ Hạo Dương nghe Cổ Hạo Nhiên kêu khổ, bất giác cười: "Ông ngoại, tiểu ngũ, nương tay, bây giờ là lúc nào, các người còn làm những chuyện này, được rồi, mau dừng lại, tiểu lục tới rồi vừa khéo thương lượng sự tình, đây mới là nhiệm vụ cấp thiết, mau dừng tay, a, aizz..."
Còn tiếp
Mặt trời đã lên đỉnh đầu, nơi phân phát lương thực cứu tế đã bắt đầu phát cháo, nhưng bọn Cổ Hạo Nhiên vẫn chưa lộ diện, đến cả bọn Phong luôn theo Cổ Hạo Nhiên, cũng không thấy tăm hơi đâu, chỉ có Tạ Cận dẫn đầu, Tam Hổ, Thanh Thư, Diệp Tử đầu tắt mặt tối, đám người chờ đợi bất giác thì thầm với nhau.
Tạ Cận nãy giờ xem như không nhìn thấy đám người này, thấy người đợi không ít ngược lại còn nhiều hơn, đã tụ tập đầy khắp quảng trường, tới lúc bắt đầu tìm hắn hoặc những người cầm đầu khác, mới cùng đám Tam Hổ đưa mắt nhìn nhau, mấy người liền nhảy lên bàn, Tạ Cận lớn tiếng nói: "Trật tự, muốn biết tình hình của thiếu gia bọn họ thì trật tự cho ta."
Đám người đã cảm thấy có gì không đúng đã bắt đầu huyên náo, thấy có người ra mặt đều trở nên im lặng nhìn về phía Tạ Cận, Tạ Cận quét mắt nhìn qua một lượt đám người đen nghịt trước mặt, cao giọng nói: "Mọi người đều hy vọng vĩnh viễn chỉ dựa vào cứu tế của thiếu gia mà sống qua ngày sao? Hay là hy vọng có thể trở về quê hương, có thể giống những ngày tháng trước đây?"
Lời vừa dứt, rất nhiều người liền lớn tiếng kêu gào, Tạ Cận nghe họ trả lời, gật mạnh đầu nói: "Mọi người đều đã hy vọng có thể giống những ngày tháng trước đây, vậy người chúng ta có thể dựa giẫm bây giờ là ai? Người có thể giành lại những ngày tháng tốt đẹp trước đây của chúng ta là ai? Người có năng lực như vậy là ai? Mọi người nói cho ta biết là ai?"
Một trận cao giọng huyên náo qua đi, Tạ Cận xua tay cất cao giọng nói: "Đúng, là Cổ gia, mọi người đã hiểu rõ, vậy ta cũng không giấu nữa mà nói cho mọi người biết, Cổ thiếu gia đã rời khỏi Lê châu, khởi hành tới kinh thành rồi."
Lời còn chưa dứt, đám người tụ tập phía dưới liền trở nên sôi nổi, đám người Tam Hổ thấy quần thể đang kích động, liền tức giận chỉ trích mọi người, công việc thường ngày của bọn người Tam Hổ chính là tuần tra quản lý đám nạn dân này, uy nghiêm làm cho tiếng huyên náo bên dưới bất giác nhỏ đi đôi chút.
Tạ Cận cũng không an ủi, tức giận nói: "Cuống gì chứ? Dùng đầu suy nghĩ cho ta, kho lương của Lê châu sớm muộn cũng bị ăn sạch, cứ cho là Cổ gia nhà lớn nghiệp lớn hơn nữa, có thể cung ứng cả đời cho nhiều người như vậy không, tới lúc đó chúng ta có phải là chờ chết đói không? Dùng đầu các ngươi suy nghĩ đàng hoàng cho ta,
Cổ thiếu gia ở lại Lê châu mỗi ngày đều đối mặt với chúng ta, vậy thì có ích gì, chúng ta cần không phải là mỗi ngày đều dựa vào cứu tế của người mà sống tiếp, mà chúng ta cần chính là một cuộc sống tốt, một cuộc sống mà thấy của rơi trên đường không nhặt tối ngủ không cần đóng cửa, cuộc sống như vậy mới có thể cho chúng ta những ngày tháng tốt đẹp, bây giờ Cổ thiếu gia đã rời khỏi Lê châu, không phải là vứt bỏ chúng ta, mà là để giành lấy cuộc sống tốt đẹp cho mọi người, đây mới là nền tảng của cuộc sống chúng ta sau này, các ngươi thử nghĩ kỹ xem."
Tạ Cận thấy đám người tập họp bên dưới ngày càng đông, ai nấy đều đang kích động phẫn nộ phát tiết cho rằng mình bị vứt bỏ, đều dần dần bình tĩnh lại, bọn Thanh Thư đưa mắt nhìn nhau, đều thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy thiếu gia đi rồi, chúng ta còn có cơm ăn không?" Đột nhiên một đạo thanh âm đột ngột vang lên, liền dẫn theo nhiều tiếng phụ họa.
Tạ Cận vừa dứt lời bất giác cười thầm, không sợ ngươi hỏi, chỉ sợ ngươi không hỏi, liền nhân lúc còn nóng mà rèn sắt: "Có, đương nhiên có, Cổ thiếu gia đi giải quyết vấn đề căn bản nhất cho chúng ta, không phải là vứt bỏ chúng ta, ở Lê châu Cổ thiếu gia đã để lại lương thực ăn không hết cho chúng ta, không sợ mọi người hỏi, hôm nay ta nói rõ với mọi người, cứ cho là trên cơ bản số người các ngươi có tăng gấp bội, Lê châu chúng ta cũng nuôi nổi, mọi người yên tâm.
Cổ thiếu gia đã để lại chúng tôi lo chuyện của mọi người, thì nhất định sẽ không vứt bỏ mọi người, chúng tôi cũng sẽ làm hết sức có thể, tuyệt đối có thể xứng đáng với mọi người, xứng đáng với Cổ thiếu gia, mới không uổng công tín nhiệm chúng tôi, bây giờ, nên nói chúng tôi đều đã nói hết, hiện trạng nơi này mọi thứ không đổi, mọi người nên làm gì thì làm nấy, tình hình chúng tôi ở đây Cổ thiếu gia luôn để ý tới, ta nghĩ, mọi người không muốn để lại ấn tượng không tốt với Cổ thiếu gia mà, vậy bây giờ mọi người nên làm gì?"
Mọi người nghe nói tới mức này, bất giác đều vui mừng gật đầu, tản đi nơi khác, không còn tập trung ở đây nữa, bọn người Tạ Cận thấy đám người có trật tự tản đi, không có gì bất thường, đều thở phào một hơi.
Tối qua Cổ Hạo Nhiên đã căn dặn mọi việc ở đây, Cổ Hạo Nhiên sớm đã đoán được sau khi danh tín của hắn bị lộ, có rất nhiều phiền phức ồ ạt kéo tới, việc này không giải quyết cũng không được giải quyết cũng không xong, không cho nhân tình cũng không được cho cũng không xong, dù sao Lê châu là đại châu, nơi này vốn có quá nhiều người giao dịch làm ăn với hắn, vào lúc này không bỏ chút nhân tình lo cho bọn họ thì cũng khó lòng, nhưng cũng không thể để nhiều người như vậy thấy sự tồn tại đặc biệt của một quần thể, chuyện này không thể đối đãi đặc biệt được.
Nhưng, thế này sống uổng phí một đời rồi, không phải cuộc sống là quay vòng trong mối quan hệ tình người sao, nếu từ giờ mà ẩn cư, đắc tội thì cũng đắc tội rồi, không có gì to tát cả, nhưng nếu muốn đông sơn tái khởi, thì không thể tránh được còn phải hợp tác với cái gì mà thương nhân, quan viên, lòng người không phải là thứ nói rõ được, tất cả mọi người cũng không phải là người đặc biệt trong sáng, lần cứu tế này nói cho cùng không chừng không có lợi ích gì, ngược lại còn có hại không ít, càng huống hồ ở đây không liên quan tới đại cục.
Mấy hôm trước sau khi hơi ổn định lại, tuy Cổ Hạo Nhiên biết lần cứu tế này, sự ổn định không có sức ảnh hưởng tới đại cục, đi kinh thành mới có thể giải quyết vấn đề cơ bản, nhưng hắn không đi, đó là chưa tìm được người có thể tiếp nhận, có đầu óc có năng lực ổn định cục diện, hắn không muốn hao phí nhiều tài lực, và tâm tư như vậy, vừa mới có chút ổn định, để người tiếp nhận hủy đi mọi thứ, nhưng tối qua Tạ Cận vừa lộ diện, người tuy giảo hoạt thành phục, nhưng trước mắt lại là người có đầu óc, cho nên lúc Cổ Hạo Nhiên cùng Tạ Cận thương lượng xong, liền định nước cờ rời khỏi đây.
Tin tức bọn Cổ Hạo Nhiên rời khỏi Lê châu giống như mọc cánh bay đi nhanh chóng truyền khắp mọi ngóc ngách của Lê châu, như dự liệu của Cổ Hạo Nhiên và Tạ Cận, không có phản ứng gì lớn, vì mọi người đều biết, tuy bọn Cổ Hạo Nhiên đã đi khỏi, nhưng lương thực gì đó đều để lại, có cơm ăn, thì ai làm lão bản cũng đều như nhau cả.
Trên con đường đất đỏ một đoàn người Cổ Hạo Nhiên mau chóng tiến về phía kinh thành, Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y ngồi trên xe ngựa, Cổ Hạo Nhiên nhìn Điệp Y mơ màng muốn ngủ, bất giác cười xấu xa áp lại gần, tối qua vì đã quyết định đại kế rời khỏi, và lại còn nhận được mấy tin tức tốt đẹp, cho nên với tình hình trước mắt hiếm khi tâm tình được tốt đẹp, đã phát sinh mọi chuyện muốn phát sinh.
Cổ Hạo Nhiên nhìn Điệp Y hơi khép mắt dưỡng thần, vẻ mặt bất giác tươi cười đưa tay ôm Điệp Y vào lòng, nhìn vết hôn lộ ra trên cổ, Cổ Hạo Nhiên vừa thuận theo dấu hôn sờ xuống, vừa thấp giọng nói bên tai Điệp Y: "Mệt lắm sao?" Tối qua năng lượng tích tụ quá lâu cùng lúc bùng phát, muốn Điệp Y rất nhiều lần, đến cả Điệp Y cứng cỏi như vậy, cũng không chịu nổi từ lúc vừa lên xe liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Điệp Y nghe Cổ Hạo Nhiên hỏi mờ ám như vậy và bàn tay không an phận, mí mắt mở cũng không mở ừm một tiếng, mặc cho tay Cổ Hạo Nhiên dạo chơi khắp nơi, tối qua thật sự có chút cực lực, dựa vào bản lĩnh của nàng bây giờ còn có chút mềm nhũn, nghĩ cũng biết trận chiến có bao nhiêu mãnh liệt.
Cổ Hạo Nhiên tâm tình rất tốt cúi đầu hôn lên đôi môi Điệp Y, vừa làu bàu thấp giọng nói: "Vậy để ta xoa bóp cho nàng." Nói xong bàn tay liền rất không an phận du ngoạn trên người Điệp Y.
Điệp Y tối qua quá phong tình vạn chủng rồi, Cổ Hạo Nhiên sớm biết Điệp Y trên giường lộ ra vẻ phong tình so với thường ngày hoàn toàn không giống nhau, nhưng tối qua lại khiến hắn cảm giác được dù chết trong tay nàng, cũng không uổng phí một kiếp này, quá quyến rũ, vẻ quyến rũ kiều mị từ trong xương, khiến hắn căn bản không ngừng lại được, Điệp Y hai mặt này là thê tử của hắn, phong tình như vậy chỉ có hắn mới nhìn thấy, cảm giác này thật sự quá tuyệt.
Điệp Y cảm giác được tay Cổ Hạo Nhiên chỉ xoa bóp một chỗ, bất giác trừng to mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên, ánh mắt nhìn tựa như có chút quở trách, nhưng không biết như vậy lại quyến rũ biết bao.
Bàn tay Cổ Hạo Nhiên nhẹ dùng sức, khiến Điệp Y khẽ run lên, Cổ Hạo Nhiên nhẹ cắn một miếng vào tai Điệp Y, cực dụ tình: "Còn câu dẫn ta."
Điệp Y vốn là người rất thẳng thắn, sau đó nhẹ nhàng quét mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên: "Ngươi vẫn ổn à?"
Cổ Hạo Nhiên nghe được lời này liền nhướng mày, trở người một cái nằm đè lên người Điệp Y, nhẹ nhàng cắn mút lấy cổ Điệp Y: "Vậy nàng có thể thử xem sao." Liền bắt đầu động tay động chân.
Điệp Y vốn là người rất lãnh tình, bây giờ duy chỉ đối tốt với mình Cổ Hạo Nhiên, chỉ cần không phải là việc nàng không cách nào nhẫn nhịn, còn lại thì tùy Cổ Hạo Nhiên, thấy vậy cũng không phản kháng và đẩy ra, đang muốn đưa tay giữ chặt cổ Cổ Hạo Nhiên để hắn tiếp tục hành sự, đột nhiên bên tai nghe được một trận chấn động nhẹ, sau đó Điệp Y hơi ngẩng đầu, vừa đưa tay vén rèm xe lên, vừa đẩy Cổ Hạo Nhiên đang đè trên người nàng ra.
Rèm xe vừa mở, một chú bồ câu đưa thư bay vào, Cổ Hạo Nhiên oán hận trừng mắt nhìn chú bồ câu, hôm nay lại phá hỏng chuyện tốt của hắn, sau đó cũng bất động đè lên người Điệp Y, cùng Điệp Y xem thư.
"Nữ hoàng và Nguyệt Hà công chúa đang trở mặt nhau, hờ hờ, xem ra một chiêu này của ta khiến hai người trở nên quyết liệt, hì hì, xem ra ta chọn đúng thời cơ đi kinh thành." Cổ Hạo Nhiên nhìn tin tức truyền tới, bất giác khẽ cười.
Điệp Y nhẹ nhàng gật đầu, lúc tới cứu tế Cổ Hạo Nhiên và nàng thương lượng qua, cứu tế một là vì thật sự không nhìn nổi sự tình bi thảm như vậy, bách tính của Thánh Thiên quá thảm rồi, thật sự không thể tiếp tục kéo dài lịch trình cứu tế.
Hai là, nữ hoàng và Nguyệt Hà bên đó vẫn chưa chính thức đọ sức, thế lực tranh đấu vẫn chưa lôi kéo đủ, không thể cùng lúc mà xóa bỏ hai thế lực, đối với tình hình trước mắt của Thánh Thiên cũng không phải là chuyện tốt, Cổ gia vào lúc này lựa chọn bắt đầu cứu tế, không nghi ngờ gì khiến Nguyệt Hà và nữ hoàng đều hoảng loạn, vào lúc này Cổ gia đột nhiên xuất hiện, đồng thời thể hiện thế lực, khiến họ không thể xem nhẹ, chỉ có gia tăng cước bộ giải quyết kẻ địch lớn nhất trước mắt của đối phương, mới có thể không bị phân tâm đối phó với sự quật dậy mau chóng của Cổ gia.
Chiêu này của Cổ Hạo Nhiên chính là đẩy mạnh thế đối lập của hai người, chỉ cần hai người công khai tranh đấu, bên phía nữ hoàng sẽ bị tất cả bách tính của Thánh Thiên gạt sang bên, chỉ lo tới lợi ích của mình, không có tâm thái và tư tưởng của một vị hoàng đế cần có, nhất định sẽ bị Nguyệt Hà kéo xuống ngựa.
Còn về phía Nguyệt Hà công chúa, chỉ cần ả thắng lợi, Cổ gia có thể công bố chứng cứ ả và Thục vương của Ảnh Thúc câu kết với nhau, có sự ủng hộ của bách tính dân gian, muốn lật đổ ả cũng không phải là chuyện khó khăn gì, đây là tính toán của Cổ Hạo Nhiên và Cổ Hạo Dương, nếu không động thì thôi, nếu đã động thì phải một đá ném hai chim, giải quyết toàn bộ.
"Xem ra chúng ta phải gia tăng tốc độ tới kinh thành, tốc độ của đại ca bọn họ thật sự rất nhanh, ai nấy đều đã tới kinh thành rồi." Cổ Hạo Nhiên xem xong một tin tức tốt, bất giác tinh thần phấn khởi, so với lúc rời khỏi Lê châu còn thoải mái hơn, Thánh Thiên này sắp thay đổi rồi, cuộc sống của lê dân bá tánh sắp tốt hơn rồi, chuyện này rất khó mà khiến người ta không vui được.
"Tiểu thúc bên đó cũng sắp tới rồi, nữ hoàng đã phái người đi đón tiểu thúc." Điệp Y nhìn tin tức bên dưới, nhàn nhạt nói.
Cổ Hạo Nhiên khẽ nhướng mày, khóe miệng lộ ra nụ cười lãnh khốc: "Vào lúc này nhớ tới Cổ gia chúng ta rồi, muốn tiểu thúc tới nói chuyện giúp ả, không có cửa nữa, lúc không có việc không xem chúng ta là người, lúc có việc cần dùng tới Cổ gia chúng ta, thì lại tới nịnh bợ, nữ hoàng a, nữ hoàng, ngươi thật sự quá xem thường Cổ gia chúng ta rồi, cũng quá xem thường tiểu thúc rồi."
Điệp Y nghe ra trong lời nói của Cổ Hạo Nhiên ngập tràn vẻ chế nhạo, bất giác lạnh lùng cười, nữ hoàng này đã bị Cổ gia liệt vào mục tiêu lật đổ đầu tiên, Cổ Ly sao có thể tới cứu ả chứ, phải biết trời tạo nghiệt còn có thể sống, tự tạo nghiệt thì không thể sống, một hoàng đế ngu dốt vô dụng như vậy, một nữ nhân là thê tử không ra thê tử như vậy, không có cũng không sao.
"Tiểu thúc cũng quá giảo hoạt rồi, vào lúc này lại không trở về kinh thành, ngược lại tới hoàng lăng của Thánh Thiên cầu phúc, tiểu thúc thật sự làm ra được, thật tuyệt." Vỏn vẹn một trang giấy ngắn ngủi, nhưng tin tức ngược lại không ít, Cổ Hạo Nhiên xem tiếp, bất giác bật cười, đây là tin tức từ Cổ Ly truyền tới, tên gia hỏa này chuẩn bị du ngoạn một vòng Thánh Thiên, sau đó trực tiếp tới hoàng lăng cầu phúc, đây thật sự là nghĩ thấu đáo mọi mặt.
"Chúng ta phải nhanh chút để tới kinh thành." Điệp Y xem xong tin tức trên tờ giấy, nhàn nhạt nói với Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên gật gật đầu: "Tình thế kinh thành bây giờ thay đổi trong chớp nhoáng, tuy đã khiêu khích thành công nữ hoàng và Nguyệt Hà công chúa đấu đá nhau, nhưng trong đó còn thiếu rất nhiều thứ để hỗ trợ cho cơn sóng to gió lớn, chúng ta phải tới góp một tay cho ra trò, thứ quan trọng nhất còn ở chỗ chúng ta đấy."
Vừa nói vừa ôm lấy Điệp Y hôn một cái, nhướng mày cười nói: "Càng huống hồ Đông Sở Quân đã âm thầm lẻn về kinh thành rồi, lão bằng hữu này chúng ta không đi gặp không được, chúng ta còn mang cho hắn một phần lễ vật, hy vọng hắn xem xong sẽ thích." Tin tức cuối truyền tới, chính là Đông Sở Quân đã âm thầm lẻn về kinh thành của Thánh Thiên, đây không phải rõ ràng là xem tình thế sao.
Điệp Y lạnh lùng gật gật đầu, với Đông Sở Quân nàng còn món nợ phải tính, không thể để Đông Sở Quân tiện nghi mà tiêu dao ngoài vòng pháp luật, hôm đó Cổ Hạo Nhiên chịu khổ sở thế nào, nàng phải đòi lại gấp mười từ trên người hắn, Đông Sở Quân hắn tuyệt đối không thoát khỏi tay nàng.
Điệp Y vừa gật đầu vừa lạnh lùng quét mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên, vừa nãy lúc xem tin tức, gia hỏa này vừa xem vừa động tay động chân, bản thân mình bây giờ đã bị lột sạch chỉ còn lại một kiện nội y, bị hắn ôm ngồi vào lòng.
Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y nhìn hắn, bất giác cười tà: "Bây giờ mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta gấp cũng không gấp được, vậy chúng ta có phải là nên tiếp tục chuyện vừa nãy còn dang dở, ta rất muốn có một nữ nhi xinh đẹp giống nàng." Vừa nói vừa đỡ sau lưng Điệp Y.
Cơ thể Điệp Y dựa lên người Cổ Hạo Nhiên, vốn đã bị Cổ Hạo Nhiên giày vò rất mẫn cảm, bây giờ lại bị Cổ Hạo Nhiên không ngừng khiêu khích, sớm đã tê dại, lần này bị Cổ Hạo Nhiên mấy lần mạnh mẽ khiêu khích, liền nhẹ nhàng ngẩng đầu dựa lên vai Cổ Hạo Nhiên, thấp giọng thở gấp.
Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y vừa rên rỉ vừa quay đầu quyến rũ nhìn hắn, đưa tay nâng đầu nàng lên hôn đắm đuối, bất giác vừa kịch liệt hôn, đôi tay vừa dùng sức, đem cơ thể Điệp Y nâng lên đùi mình, hạ thân Điệp Y sớm đã không còn y sam, vết đỏ tím trải khắp cơ thể Điệp Y lộ ra trước mặt Cổ Hạo Nhiên, y sam bị vén đẩy lên tận eo, thêm vào đó là da thịt trắng muốt, liền khiến nhiệt độ trong xe tăng lên.
Cổ Hạo Nhiên vừa hôn vừa mạnh mẽ bóp lấy gò bồng đào của Điệp Y, Điệp Y khẽ run rẩy rên lên, buông đôi môi Cổ Hạo Nhiên ra, đưa mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên bên trong đó là tình ý dâng tràn, Điệp Y đưa tay vuốt ve khuôn mặt Cổ Hạo Nhiên, nhàn nhạt nói: "Hôm nay ngươi muốn thế nào thì là thế đấy."
Cổ Hạo Nhiên nghe vậy đôi tay dùng sức quá lớn cơ thể Điệp Y ngồi trên người hắn, cười tà nói: "Không để ta muốn làm thế nào thì làm cũng không được, nàng còn có thể phản kháng sao?" Điệp Y bất giác trừng mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên, tiểu tử này thật quá đắc ý, thể lực của nữ nhân không thể so được với nam tử, càng huống hồ là nam tử cường hãn ngang bằng mình, hôm qua phần sau này bản thân đã chỉ có thể chịu đựng.
Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt tươi cười hôn lên gò má Điệp Y đang dựa gần hắn, tay vẫn chưa dùng sức, xe ngựa đột nhiên lắc lư, Cổ Hạo Nhiên hơi buông lỏng tay, cơ thể Điệp Y đập xuống, chỉ nghe hai tiếng rên, cả cơ thể Điệp Y trong nhất thời gập xuống, gia hỏa đó mạnh mẽ xông vào cơ thể mình, vào nơi sâu nhất, khiến hai người bất giác đều run lên.
"Thật tuyệt, Điệp Y, thê tử của ta." Cổ Hạo Nhiên từ sau kéo lấy eo Điệp Y, luận động theo quy luật, tiếng hô hấp nặng nhọc vang bên tai Điệp Y.
Điệp Y dựa lên người Cổ Hạo Nhiên, cơ thể bị Cổ Hạo Nhiên dùng sức nâng lên rồi hạ xuống, giống như phiến lá trôi dạt trên mặt biển sóng cuồng, bị cơn sóng biển ném lên cao rồi lại dìm xuống đáy biển, loại kịch liệt đó, mang đến cho hai người cảm giác run rẩy không cách nào kiềm chế.
Điệp Y đưa tay ôm lấy cổ Cổ Hạo Nhiên, bên tai nghe thấy tiếng hô hấp nặng nhọc của Cổ Hạo Nhiên, cơ thể đi theo động tác của người yêu thương, trong nháy mắt cảm giác trong lòng không phải là loại kích tình, mà là một loại tình ý sâu đậm, từ vận động thân thể làm ấm cả linh hồn.
Hài tử, chỉ là một danh từ tồn tại trong thế giới của nàng, trước giờ chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày có người nói với nàng câu đó, càng không nghĩ tới cùng ai đó sinh con, tiểu hài, nữ nhi, điều đơn giản này khiến nàng không cách nào tưởng tượng mình có ngày này sẽ thành ra dạng gì, những thứ này trong thế giới của nàng không phải là thứ có quyền được có, nhưng bây giờ có người nhắc với nàng.
Trong lòng nàng chỉ có người thân cận nhất mới nhắc tới những chuyện này, trong trí nhớ non nớt, hài tử là thứ tồn tại chân thành nhất, đáng quý nhất, là được bảo vệ và thương yêu nhất người thân cận nhất mới có tư cách có được, bây giờ Cổ Hạo Nhiên vừa nhắc tới, nàng lại có một loại cảm giác đây không phải là phát tiết dục vọng, mà cảm giác được đây là chuyện thần thánh nhất trong thế gian, sẽ có một sinh mệnh mới, có thứ mà trước đây nàng chưa từng có, chưa từng dám hy vọng, nó sẽ khiến sinh mệnh và linh hồn nàng càng thêm hoàn mỹ.
Điệp Y nghĩ tới đây, mở mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt ửng đỏ bên cạnh, đang chiếm trọn ánh mắt mình, cơ thể mình, linh hồn mình, lộ ra tình yêu sâu đậm đối với mình, cảm giác được luận động bên trong cơ thể, nam tử phía sau đang tấn công mình mãnh liệt, vẻ toàn tâm toàn ý đó, vẻ si mê không hối hận đó, trong nháy mắt Điệp Y đột nhiên có chút hiểu được tình cảm rốt cuộc là thứ gì, chính là chiếm hữu, mặc kệ mọi thứ mà chiếm hữu, có người đó rồi còn chưa đủ, còn phải có hài tử để tuyên cáo thuộc quyền sở hữu, đây chính là bản chất của tình yêu, không nhường nhịn, không né tránh, không buông tay, cho nên, Cổ Hạo Nhiên mới thích ở cùng mình như vậy, chỉ có lúc nằm sâu trong cơ thể mình mới cảm giác được đối phương, loại cảm giác đó mới thật sự thỏa mãn.
Điệp Y bất giác cong lên nụ cười nhàn nhạt, nghiêng đầu hôn lên má Cổ Hạo Nhiên, đây chính là lý do vì sao nàng đột nhiên không muốn đấu cùng hắn, người này toàn tâm toàn ý yêu mình, bảo vệ mình, là người mình có thể toàn tâm tín nhiệm, những thứ vốn hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có được, mình đều có, như thế đã đủ rồi.
Thời gian nhanh như thoi đưa, đám người Cổ Hạo Nhiên dùng tốc độ nhanh nhất để tới kinh thành của Thánh Thiên, mà vào lúc này cuộc đấu tranh của nữ hoàng và Nguyệt Hà công chúa đã đến hồi gây cấn nhất.
Sơn trang nghỉ dưỡng ở kinh thành là một tài sản của Cổ gia, hôm nay bọn Cổ Hạo Dương biết Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y tới, bất giác đều tụ tập cùng một chỗ, đợi lần trùng phùng đầu tiên ở Thánh Thiên vương triều.
"Đại ca, nhị ca, tam ca, tứ ca, ngũ ca các người đều tới rồi." Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y bước vào sơn trang nghỉ dưỡng, đập vào mắt liền thấy bọn Cổ Hạo Dương đang ngồi trong đình hóng mát, liền gia tăng cước bộ vẻ mặt tươi cười cùng Điệp Y bước về phía mọi người.
"Tiểu tử ngươi thật sự quá tiêu dao, bây giờ mới tới, có phải muốn lười biếng đem mọi chuyện giao cho bọn ta xử lý trước không?" Cổ Hạo Ảnh gần Cổ Hạo Nhiên nhất, liền nhảy lên đấm một cái vào Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên mỉm cười, thân hình lách qua né, Cổ Hạo Ảnh liền nhướng đôi mày, tay mau chóng biến chiêu thức, trở tay một cái lại đánh về phía Cổ Hạo Nhiên, cái đấm này dốc hết toàn lực, còn chưa được lĩnh giáo công phu của Cổ Hạo Nhiên, lần này vừa khéo có thể đọ sức thử một lần.
Trong nhất thời chỉ thấy quyền đầu và thân hình nhảy múa, hai người một lùi một tiến giống như đánh rất dùng sức, Điệp Y thản nhiên nhìn hai người giao thủ, không ngừng bước tới chỗ ngồi khác ở bên cạnh.
Vù, một tiếng phá không truyền tới, Cổ Hạo Nhiên đang đấu với Cổ Hạo Ảnh cảm giác được bên cạnh một luồng sức mạnh đánh tới, bất giác hụt tay một cái trong thời gian ngắn mà né qua bên.
Tiếng quyền vù vù khuấy động trong không trung, Cổ Hạo Nhiên né qua sau đó đưa mắt lên nhìn, vẻ mặt bất giác cười khổ vừa thu tay về vừa nói: "Ông ngoại, sao người cũng tới rồi?"
"Sao ta cũng tới? Lẽ nào Thánh Thiên này là của ngươi, ngươi muốn tới thì có thể tới, ta đây ông ngoại ngươi còn phải được ngươi cho phép sao?" Ông ngoại Cổ Hạo Nhiên Phương lão gia tử cũng không biết từ lúc nào mà chạy tới, vừa nói chuyện với Cổ Hạo Nhiên, vừa giận dữ đánh với Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Ảnh bên cạnh liền khóc lóc kể lệ: "Ông ngoại, sao người lại tới giành đối thủ với ta, tiểu tử này lại không chạy đi đâu, người giành gì chứ ạ?" Vừa nói chuyện với Phương lão gia tử, cũng vừa không buông tay, ra sức đối phó với Cổ Hạo Nhiên, trong nhất thời hình thành tình thế Cổ Hạo Nhiên bị hai người kẹp giữa mà công kích.
Cổ Hạo Nhiên nhướng mày, tay gia tăng sức mạnh và tốc độ để đối phó, Cổ Hạo Ảnh này không nói, không phải là đối thủ, nhưng ông ngoại hắn xuất thân là võ lâm thế gia, thân công phu đó được tôi luyện mà có, cao thủ trong cao thủ, đánh mạnh cũng không được, đánh nhẹ thì mình lại chịu thiệt, Cổ Hạo Nhiên liền kêu khổ.
Phương lão gia tử thấy Cổ Hạo Nhiên kêu khổ, bất giác hừ lạnh: "Tiểu tử ngươi bớt xuống nước cho ta, nếu để ta biết ngươi không dùng hết công phu, ngươi mượn nhiều bảo vật của ta như vậy, hừm, hôm nay ta sẽ tính hết với ngươi." Cổ Hạo Nhiên nghe vậy, liền kêu khổ nhiều hơn.
Cổ Hạo Dương nghe Cổ Hạo Nhiên kêu khổ, bất giác cười: "Ông ngoại, tiểu ngũ, nương tay, bây giờ là lúc nào, các người còn làm những chuyện này, được rồi, mau dừng lại, tiểu lục tới rồi vừa khéo thương lượng sự tình, đây mới là nhiệm vụ cấp thiết, mau dừng tay, a, aizz..."
Còn tiếp
Bình luận truyện