Nhà Có Điêu Phu

Chương 128: Binh phù



Lời nói uy quyền của Cổ Hạo Dương còn chưa dứt, trong trận đấu đã phân thắng bại, Cổ Hạo Nhiên thấy thế tới mãnh liệt của hai người, Cổ Hạo Ảnh may mà nói là thực nghiệm công phu của mình, nhưng ông ngoại hắn lại là nợ mới cộng nợ cũ tính luôn một lần, một chút cũng không nương tay, sau đó đôi mày nhướng lên dốc hết sức một kéo một đẩy, đồng thời mượn lực nhảy lên không trung trở người đáp xuống bên cạnh, thoát khỏi vòng vây của Cổ Hạo Ảnh và ông ngoại hắn.

Hắn dốc toàn lực xuất ra hai chiêu tiến thoái, Cổ Hạo Ảnh và ông ngoại hắn một người không kịp thu tay, hai người bị lực đạo Cổ Hạo Nhiên kéo đi như vậy, liền không dừng được cước bộ đụng vào nhau, chỉ nghe hai tiếng Aizz, Cổ Hạo Ảnh và ông ngoại hắn ở sau lưng Cổ Hạo Nhiên va vào nhau.

Ngồi trong đình mát Cổ Hạo Danh thấy vậy, liền ha ha ồ lên cười: "Lão ngũ, ngươi là đang làm gì? Tuy chúng ta đã lâu không gặp ông ngoại, nhưng hôm nay cứ cho là phải tới ôm cũng phải là tiểu lục chứ, ngươi nhiệt tình như vậy làm gì?"

Cổ Hạo Nhiên vừa hờ hờ cười, vừa gia tăng cước bộ chạy tới đình mát ngồi bên cạnh Điệp Y, nhướng mày nhìn Cổ Hạo Ảnh đang xoa trán kêu đau, và vẻ mặt tức giận như có như không của ông ngoại hắn, mọi người đều muốn khảo nghiệm công phu thật sự của hắn, vậy hắn cũng không giấu nữa, để mọi người nhìn cho rõ, để tránh sau này mọi người đều tới đọ sức với hắn, hắn không có nhiều thời gian như vậy.

"Tiểu tử ngươi to gan, dám giấu ta nhiều năm như vậy." Phương lão gia tử vừa xoa cánh tay, vừa sải bước đi về phía Cổ Hạo Nhiên, mấy hôm trước Cổ Hạo Viễn tới Phong châu, lão mới biết Cổ Hạo Nhiên người luôn bị mình coi là công phụ tệ hại nhất, lại là cao thủ thâm tàng bất lộ, Phương lão gia tử vừa thấy Cổ Hạo Nhiên liền không nhịn được tay chân ngứa ngáy muốn thử. 

"Ông ngoại, nói thế là sao, tiểu lục nếu không có khí phách, không phải là liên lụy tới người sao?" Cổ Hạo Ảnh vừa xoa trán vừa bước theo sau Phương lão gia tử mà qua đây, vừa nhướng mày cười không nói gì, con gái của lão là mẹ của bọn họ, thế nào đi nữa cũng được xem là có chút quan hệ, chuyện này tuy tính ra thì cha hắn có nhiều hơn chút, nhưng mà cũng không thể đem mẹ hắn chạy đi đâu được không phải sao.

Bọn Cổ Hạo Nhiên vừa nghe liền ha ha ồ lên cười, Phương lão gia tử vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn đám huynh đệ đang cười vui vẻ, hừ lạnh một tiếng nói: "Đám tiểu tử các ngươi bớt khoa trương cho ta, cẩn thận ta đánh rụng răng các ngươi."

Cổ Hạo Danh liền khoa trương kinh hô một tiếng, nấp sau Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, đứng giữa hai người ló đầu ra vừa cười vừa nói: "Tiểu lục, Điệp Y, bọn ta phải dựa vào hai người các ngươi rồi, tới đây, đỡ cho ta, có hai người các ngươi, xem còn ai có thể dám tới ức hiếp bọn ta không." Lời vừa dứt liền có được sự ủng hộ và giúp sức phối hợp của Cổ Hạo Ảnh.

Nhìn vẻ mặt tức giận tung tóe của Phương lão gia tử, lại cật lực nhịn xuống không xông tới động thủ, bọn người Cổ Hạo Dương nhịn không được đều phá lên cười ha ha, Phương lão gia tử này từng chịu thiệt dưới tay Điệp Y, tuy Điệp Y và Phương lão gia tử đều không tiết lộ ra bên ngoài, nhưng khi không xóa bỏ sát lệnh truy sát với Cổ Hạo Nhiên, bên trong nhất định có gì đó không binh thường, Cổ Hạo Ảnh rất giỏi những chuyện này, thám thính vài lần liền biết được đại khái, có người có thể thu thập được Phương lão gia tử vạn phần bủn xỉn, ỷ thế công phu cao cường, đây là một tin hot a, đồng thời cũng trở thành núi dựa tốt của bọn họ, lúc này bất giác đem ra nói đùa.

Cổ Hạo Nhiên cũng cười ôm Điệp Y vào lòng nói: "Mất mặt không, ta là nhỏ nhất, không bảo các người chống đỡ cho ta đã là không tệ rồi, các người còn có ý muốn bọn ta tới chống đỡ cho các người, thiên hạ này có đạo lý này sao? Hờ hờ, ta và Điệp Y đều là hảo hài tử, tuyệt đối không làm khó ông ngoại, ông ngoại, người muốn thu thập thế nào thì cứ tới, ta và Điệp Y xem như không thấy."

Lần trước mượn bảo bối của ông ngoại, vẫn chưa có thời gian bồi thường, với tính cách bủn xỉn của ông ngoại hắn, có thể nhịn tới hôm nay thật sự là quá nể mặt rồi, vào lúc này không lo mà nịnh bợ, ngược lại còn làm núi dựa cho bọn Cổ Hạo Ảnh, đây không phải rõ ràng bị bọn Cổ Hạo Danh đẩy ra ngoài sao, tốt thì để họ, xấu thì để mình hắn gánh, tính kiểu này ai không biết tính chứ, sau đó Cổ Hạo Nhiên trực tiếp đem họ bán đi.

"Được rồi được rồi, còn nhiều việc đấy, đừng quậy nữa." Cổ Hạo Viễn nãy giờ không nói chuyện thấy mấy người này ngày càng quá, dần dần có vẻ xắn tay áo bắt đầu khai chiến, bất giác lắc đầu lên tiếng.

Cổ Hạo Viễn này lời nói có uy lực hơn Cổ Hạo Dương, lời này vừa dứt, đám người huyên náo đều dần dần trở nên yên tĩnh, Cổ Hạo Dương thấy vậy bất giác đưa ngón cái hướng về phía Cổ Hạo Viễn, vẻ mặt băng sơn thật tốt, trong trường hợp này thật là hữu dụng.

Cổ Hạo Nhiên thấy mọi người đều trở nên yên tĩnh, điều chỉnh tâm tình, sau đó nghiêm mặt nói: "Tình hình kinh thành thế nào?"

Cổ Hạo Dương gật đầu nhàn nhạt nói: "Như chúng ta dự đoán, hai bên chính thức đối lập nhau, Nguyệt Hà bên đó vì thời gian này làm ra nhiều chuyện không tệ, có được sự ủng hộ của dân chúng và đại bộ phận quan viên, nữ hoàng bên này rõ ràng không phải là đối thủ, nhưng mà trong tay nữ hoàng còn nắm binh quyền, trong nhất thời Nguyệt Hà bên đó cũng không động được nữ hoàng."

Cổ Hạo Viễn tiếp lời: "Cho nên chuyện trước mắt chúng ta phải làm chính là làm thế nào để tan rã binh quyền."

Cổ Hạo Nhiên nghe hai người nói vậy, bất giác khẽ chau mày suy nghĩ: "Binh quyền là vấn đề phiền phức, cấm cung không có binh phù căn bản không thể vào được, mà vào lúc này nữ hoàng căn bản không để binh phù li thân được, cứ cho là Nguyệt Hà có được lòng dân, nhưng chuyện này cũng không dễ đối phó."

Cổ Hạo Thanh gật gật đầu: "Chính là vấn đề này, ta được biết Nguyệt Hà bên đó cũng có người bắt đầu ra tay với binh phù, chẳng qua bây giờ xem ra muốn đắc thủ, chắc chắn còn phải kéo dài thời gian, nhưng bách tính của Thánh Thiên thì không thể kéo dài thêm nữa, còn chúng ta bên này mấu chốt là thiếu người, đối với chuyện này gặm không nổi a."

Nói tới đây, mấy huynh đệ đều trầm mặc một lúc, Phương lão gia tử người tuy đã già, nhưng không phải là hồ đồ, mấy hôm nay cũng nghe Cổ Hạo Viễn đem mọi tình thế nói ra, vào lúc này bất giác chen lời: "Có thể tiếp cận với nữ hoàng, không phải chỉ có tiểu tử Cổ Ly sao, để hắn đi thì vấn đề gì cũng được giải quyết."

Lời vừa nói ra, bọn Cổ Hạo Nhiên đưa mắt nhìn nhau, thật ra, Cổ Ly là người tốt nhất được chọn để động tới binh phù, vào lúc này nữ hoàng không có lực lượng hậu viện ủng hộ, nếu hắn hồi cung lúc này hàm ý Cổ gia đứng về phía nữ hoàng, vả lại quan hệ mật thiết của bọn họ, muốn có được binh phù không phải là chuyện khó khăn gì, những chuyện này sao họ chưa nghĩ tới được chứ, trầm mặc là vì cùng lúc nghĩ tới hắn.

Đưa mắt nhìn nhau sau đó Cổ Hạo Nhiên khẽ lắc đầu nói: "Tiểu thúc nhiều năm nay đã vì chúng ta làm nhiều chuyện rồi, chúng ta không thể vảo lúc này mà đẩy hắn lần nữa, để hắn bi thương mang tội bất trung, như thế tiểu thúc sao có thể chịu nổi, thiên hạ này chúng ta lại không cần, hà tất để tiểu thúc hy sinh nhiều như vậy."

Bọn Cổ Hạo Dương nghe vậy đều gật đầu, phản bội nữ hoàng, là bất trung; lấy thân phận phi tử phản bội hết mọi trưởng bối có huyết thống hoàng tộc, là bất hiếu; dùng thủ đoạn đặc biệt phản bội người tín nhiệm mình, là bất nhân; phản bội tình nghĩa thê tử, là bất nghĩa, tội lớn như vậy, dù hắn vì bá tánh trong thiên hạ mà cống hiến to lớn, nhưng tiếng xấu một đời làm sao có thể rửa sạch được.

Cổ Hạo Ảnh chau mày: "Để tiểu thúc đi tuyệt đối không được, chúng ta nghĩ cách khác, binh phù này chúng ta nhất định phải giúp Nguyệt Hà bên đó một tay, cứ như vậy, biến động kinh thành khó mà yên được, chúng ta cứu tế khắp nơi cũng không thể tiếp tục mãi được, cứu tế quy mô lớn như vậy, chúng ta không thể nào gánh nổi hao tổn này.

Mấy đại châu của Thánh Thiên, mấy huynh đệ Cổ gia đã bắt đầu toàn mặt cứu tế, tuy lúc Cổ gia rời đi đã phong tồn rất nhiều thứ, kho cất giữ tương đối kinh người, nhưng có ra mà không có vào tiêu hao như vậy không chịu nổi, vả lại cứu tế như vậy chỉ có thể cứu được một lúc và một vùng, Thánh Thiên dù sao cũng không phải chỉ có mấy đại châu, những nơi hơi nhỏ một chút còn có biết bao người đang đợi, những chuyện này chẳng qua là mới bắt đầu mà thôi.

Điệp Y bên cạnh lạnh lùng nghe, lúc này nhàn nhạt nói: "Ta đi."

Hai từ đạm mạc vừa ra khỏi miệng, Cổ Hạo Nhiên bên cạnh liền phản bác: "Nàng đến cả hoàng cung bố trí như thế nào, hình dạng ra sao còn không biết, đi cái gì, không được." Vừa nói vừa siết chặt cánh tay đang ôm Điệp Y, trừng đôi mắt xoe tròn nhìn Điệp Y.

Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên một cái, lại quay đầu nhàn nhạt nhìn lướt qua vẻ mặt không tán đồng của bọn Cổ Hạo Dương, thản nhiên nói: "Các ngươi còn có thể kéo dài sao? Còn kéo dài nổi sao?"

Hai câu hỏi đơn giản liền khiến bọn Cổ Hạo Nhiên á khẩu không biết nói gì, đúng vậy, bọn họ không thể kéo dài nữa, kéo dài thêm một ngày Cổ gia hao tổn tương đối kinh người, thời gian là vàng bạc, thời gian là sinh mệnh, kéo dài thêm một ngày sẽ tiêu tốn bao nhiêu, không ai có thể tính được, nhưng đều rất rõ, đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn Cổ Hạo Dương lại tranh thủ như vậy, mọi thứ đều không thể kéo dài được nữa.

"Vậy đi, ta đi, dù sao ta rành hơn nàng." Cổ Hạo Nhiên cắn răng nghiêm mặt nói: "Vào lúc này muốn trộm binh phù khó biết mấy, không cần nghĩ cũng biết, nữ hoàng bên đó đã cho người canh giữ ngày đêm, thị vệ bên cạnh ả căn bản không rời khỏi, vụ trộm lần này khó hơn lên trời."

"Ta đi, hay là để ta đi." Phương lão gia tử lắng tai nghe lúc này đột nhiên mở miệng, khiến bọn Cổ Hạo Nhiên đang nhập thần suy nghĩ đều kinh ngạc nhìn qua, thấy mọi người đều quay sang nhìn lão, Phương lão gia tử quay sang mọi người ra dấu ngậm miệng, nhàn nhạt nói: "Cổ gia cây to gió lớn, nếu bị bắt được, vậy thì hậu quả các ngươi càng rõ hơn ta, vả lại, các ngươi đều còn rất trẻ, còn trẻ như vậy, những việc này vẫn là gừng càng già càng cay, ông ngoại các ngươi ta đây tin chắc trong mấy người các ngươi không được bao nhiêu người có công phu cao hơn ta."

Trong lòng bọn Cổ Hạo Nhiên bất giác cảm thấy ấm áp, cái gì mà cây to gió lớn đều là lời rỗng tuếch, thật ra ông ngoại lo bọn họ một đi không trở lại, ông ngoại tuy keo kiệt thành tính, thường ngày đối với mấy huynh đệ tính tình và vẻ mặt cũng không mấy dễ coi, tính toán vô cùng chi li, nhưng máu thịt tình thân là thứ ăn sâu vào xương tủy, trong lòng nói không thương mấy tên tiểu tử này là giả, chẳng qua trước giờ chưa từng biểu hiện mà thôi.

Phương lão gia tử thấy mấy huynh đệ vẻ mặt đều cảm động nhìn hắn, sắc mặt liền sầm xuống tức giận nói: "Nhìn cái gì, lão phu năm đó lúc lăn lộn thiên hạ, đám tiểu tử các ngươi đến cả bóng dáng còn chưa thấy đâu, uy phong của lão phu các ngươi căn bản không biết, đi hoàng cung một chuyến chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, cẩn thận ta giết hết các ngươi."

Phát tiết một trận nộ khí xong, Phương lão gia tử nhìn Điệp Y đang lạnh lùng nhìn lão, hừ lạnh một tiếng: "Nữ oa đầu, đừng suốt ngày cho rằng mình có chút bản lĩnh, thì không xem ai ra gì, cháu ngoại nhỏ của ta bên ngoài quật cường mạnh mẽ, trong lòng lại rất lương thiện, nếu ta biết có ngày nào đó ngươi có chỗ nào không phải với nó, lão tử bất kể ở đâu cũng sẽ tới lột da ngươi."

Phương lão gia tử kinh nghiệm từng trải, vừa nhìn có thể biết Cổ Hạo Nhiên cường hãn chỉ là vẻ bề ngoài, trong lòng lại rất mềm yếu, còn Điệp Y trong lòng và bề ngoài đều cường hãn, kiểu tuyệt tình và lãnh khốc đó hắn đã từng gặp qua, nếu thật có một ngày Điệp Y phụ Cổ Hạo Nhiên, nhìn bộ dạng bây giờ, tình yêu Cổ Hạo Nhiên đối với Điệp Y, nhất định tuyệt đối không cách nào đối mặt được.

Điều này lão nhìn bằng mắt để trong lòng không nói ra, nhưng bây giờ mình phải đi hoàng cung, vạn nhất có gì bất thường, thấy Cổ Chấn cũng không phải là người có thể áp chế được Điệp Y, bất giác khiến lão không yên tâm mà bộc lộ, Điệp Y quá mạnh, nếu Cổ Hạo Nhiên không có Điệp Y, không biết có sống nổi hay không, vào lúc này lão không nói, thì còn có ai có tư cách để nói.

Cổ Hạo Nhiên thấy Phương lão gia tử nhằm vào Điệp Y, trước là ngẩn ra tiếp đó là hốc mắt đỏ hoe, liền ôm chặt lấy Điệp Y, mỉm cười hôn lên mặt Điệp Y, Điệp Y cũng hiểu được ý của Phương lão gia tử, bất giác lạnh lùng quét mắt nhìn Phương lão gia tử, rồi quay lại nhìn Cổ Hạo Nhiên, bọn Cổ Hạo Dương bên cạnh thấy Phương lão gia tử nói những lời này như lời trăn trối, trong lòng bất giác run lên đều nhìn về Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y.

Hai người này cũng khiến bọn họ lo lắng nhất, Cổ Hạo Nhiên không áp chế nổi Điệp Y, lại rất yêu nàng, bây giờ xem ra Điệp Y đối với hắn cũng không phải là tình cảm bình thường, nhưng mà, Điệp Y quá lạnh, tính tình quá cứng rắn, tâm tư lại khó nắm bắt, bây giờ tuy là như vậy, nhưng thật sự nhìn không ra đối với Cổ Hạo Nhiên có bao nhiêu yêu thương, nếu có một ngày thật sự rời xa Cổ Hạo Nhiên, cũng không phải là việc không thể, còn tiểu đệ của họ không biết có thể chịu nổi đả kích như vậy hay không, bây giờ Phương lão gia tử nhắc tới, bất giác đều nhìn qua đó.

Cổ Hạo Nhiên ôm lấy Điệp Y đem nàng đặt lên đùi mình, cười nhìn Điệp Y đang làm tổ trong lòng hắn, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng, đôi mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt thanh lạnh của Điệp Y, giọng khàn đục nhưng kiên định nói: "Ta sẽ không rời xa nàng."

Lời vừa nói ra bọn Cổ Hạo Dương đều có chút khó hiểu, duy chỉ có ánh mắt vốn luôn băng lạnh của Điệp Y hơi lộ ra chút ý cười, Cổ Hạo Nhiên đầy vẻ thâm tình hôn lên đôi môi Điệp Y, ngẩng đầu nhìn bọn Cổ Hạo Dương và Phương lão gia tử: "Các người nhầm rồi, Điệp Y của ta vĩnh viễn sẽ không bắt nạt ta, ta là không rời xa nàng được, nhưng nàng cũng càng không thể rời xa ta, ta vĩnh viễn sẽ không phụ nàng."

Bọn người Cổ Hạo Dương đối với lời này của Cổ Hạo Nhiên đều có chút không hiểu lắm, nhưng Điệp Y lại hiểu rõ, bất giác ngẩng đầu mạnh mẽ hôn Cổ Hạo Nhiên một cái, Cổ Hạo Nhiên cười ôm chặt lấy Điệp Y, hạnh phúc lộ ra trên mặt ai cũng đều nhìn ra.

Điệp Y đưa mắt nhìn vào khuôn mặt tươi cười của Cổ Hạo Nhiên, trong lòng vì những lời hắn nói mà sinh ra cảm giác vô cùng ấm áp, chính là người này đã cho nàng tìm được ý nghĩa của cuộc sống, để nàng biết ngoài chém giết ra, sau đêm tối vô tận, còn có ánh mặt trời xuất hiện, không có máu tanh, không có phản bội, không có tính kế, không có tàn nhẫn, không có cảnh vì để sinh tồn mà bất chấp mọi thứ.

Chính là người này đã đem nàng tới một vùng trời khác, để nàng có được tình yêu, tình thân, tình bằng hữu, có mọi thứ mà trước đây căn bản không dám mơ tưởng tới, chính hắn để cuộc sống mình có thêm màu sắc, có được cảm giác cuộc sống của con người, mà không phải là một cỗ máy chỉ biết giết người, là hắn cưỡng chế lôi nàng ra khỏi nơi tăm tối, cho nàng mọi thứ.

Đúng vậy, nàng không rời xa hắn được, người này dùng thủ đoạn phi thường, lòng tin kiên định sau khi tiến vào cánh cửa trong tim nàng, nàng sẽ không bỏ qua cho hắn, nàng muốn hắn và nàng sống cùng sống, chết cùng chết, nếu không có sự tồn tại của hắn, trụ cột chống đỡ cho nàng sụp đổ, nàng chắc chắn sẽ trực tiếp rơi vào bóng tối, trở về với cuộc sống máu tanh và giết chóc, dùng đôi tay mình mở ra thế giới huyết tanh của mình, không còn mọi thứ, chỉ còn bóng tối.

Điệp Y chăm chú nhìn Cổ Hạo Nhiên, nói từng câu từng chữ: "Nếu có một ngày ngươi dám phản bội ta, ta sẽ tự tay giết ngươi" Là Cổ Hạo Nhiên cho nàng một loại lòng tin khác, nếu hắn dám hủy đi mọi thứ, thì nàng sẽ để hắn phải trả một cái giá đắt.

Khóe miệng Cổ Hạo Nhiên mang theo ý cười ấm áp, cũng từng câu từng chữ nói: "Sẽ không, mãi mãi sẽ không bao giờ có ngày đó."

Cổ Hạo Nhiên hiểu được tâm tình của Điệp Y, cũng giống như Điệp Y hiểu hắn vậy, là một tay hắn đem Điệp Y cứu ra từ trong bóng tối, hắn biết hắn trong lòng Điệp Y quan trọng nhường nào, vào lúc bị trúng độc hắn đã hiểu rồi, thế giới này có thể không có ai khác, nhưng nếu không có hắn, nữ nhân trong lòng hắn đây, chúa tể của bóng tối này sẽ phát cuồng, nàng sẽ làm cho thế giới này nổi sóng cuồng.

Bọn Cổ Hạo Dương nhìn Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y phía trước đang lặng lẽ trao đổi mọi thứ, lời lãnh khốc của Điệp Y khiến mọi người đều kinh ngạc, duy chỉ có Cổ Hạo Viễn người luôn không thích nói chuyện, có chút hiểu được tình cảm giữa Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, mạnh mẽ cũng mạnh mẽ trong lòng, mềm yếu cũng mềm yếu trong lòng, người mạnh mẽ nếu bị thương, nàng sẽ không đổ lệ mà chỉ có đổ máu, nhưng máu trong tim sẽ làm mờ mọi thứ, cắn nuốt mọi thứ, hủy diệt mọi thứ.

"Được rồi, đừng vướng bận vấn đề này nữa, chuyện của tiểu lục và Điệp Y là chuyện riêng của chúng, chúng sẽ tự mình xử lý, chúng ta không cần nói nhiều, trước mắt chúng ta vẫn nên nói tiếp đề tài vừa nãy." Cổ Hạo Thanh bên cạnh đột nhiên mở miệng, Cổ Hạo Viễn nhìn Cổ Hạo Thanh mở miệng, trong mắt hắn cũng là vẻ đã hiểu ra, bất giác nhẹ gật đầu, xử lý tốt có thể trở thành sức mạnh cứu vãn mọi chuyện, xử lý không tốt chính là hủy diệt mọi thứ vừa được khởi đầu, chuyện này bọn họ không thể chỏ mỏ được, chuyện này chỉ có thể là chính đương sự tự mình đi ứng đối."

"Đừng nhiều lời nữa, ta đã định rồi, đám tiểu tử các ngươi xử lý tốt chuyện của các ngươi, ta..." Phương lão gia tử còn chưa dứt lời, đột nhiên ánh mắt ngừng trệ đứng yên tại chỗ.

"Đi, nhảy cho ta một bài." Điệp Y lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương lão gia tử, nhàn nhạt ra lệnh.

Chỉ thấy Phương lão gia tử nghe lệnh Điệp Y xong, ngây ra ồ một tiếng: "Được." Tiếp đó liền bắt đầu cử động.

Phương lão gia tử là người võ công luyện tới tuyệt đỉnh, độ mềm dẻo của thân thể này tương đối tốt, bẽn lẽn làm dáng thế này, thật sự có chút cảm giác nhu mỹ vô cùng, chỉ thấy cánh tay hoa lan của lão làm tư thế để trên đầu, đứng yên tại chỗ mông chậm rãi lắc xoay tròn, một tay khác để trên eo chuyển động theo tư thế, đúng là dáng vẻ tiểu nương tử đang nhảy múa trên khán đài.

Cổ Hạo Nhiên trước là ngẩn ra, tiếp đó ha ha phì cười, ôm Điệp Y cười tới chảy nước mắt, Cổ Hạo Ảnh đang ăn một miếng điểm tâm, kích động, phun một cái như thiên nữ rải hoa, ngồi đối diện với hắn Cổ Hạo Dương chỉ lo cười, cái miệng há to đang ăn, còn bị mảnh vụn phun đầy đầu đầy mặt.

Cổ Hạo Danh lăn một cái từ trên ghế ngã xuống, ôm bụng cười tới cắn răng kêu lên, Cổ Hạo Thanh bên cạnh đưa tay kéo hắn dậy, nhưng bản thân cũng cười tới không thẳng người nổi, nằm bò lên đầu Cổ Hạo Danh lớn tiếng cười.

Cổ Hạo Viễn thường ngày bình tĩnh nghiêm túc, lúc này chỉ thấy hắn cũng tương đối bình tĩnh gật đầu nói: "Thì ra ông ngoại thích trích đoạn Kim Bình Mai, có thể thấy người già nhưng lòng không già."

Cổ Hạo Dương liên tục phì phì nhổ ra mảnh vụn bị Cổ Hạo Ảnh phun vào miệng, vừa cười không ngớt: "Tới thọ canh năm sau của ông ngoại, chúng ta để ông ngoại diễn ba ngày ba đêm, để người náo loạn Phong châu."

Điệp Y không biết Kim Bình Mai là vở tuồng của Thánh Thiên, cũng không biết thì ra thế giới này không giống vậy, thậm chí căn bản không biết thế giới này vốn có trò chơi như thế, thấy mọi người đều cười tới chảy cả nước mắt nước mũi, bất giác khẽ nhướng mày.

"Ngươi đã làm gì ta?" Phương lão gia tử cũng là nhân vật lợi hại, chỉ nhảy một vòng liền trở nên thanh tỉnh, nhìn bộ dạng này của bọn Cổ Hạo Nhiên, liền sầm mặt xuống trừng mắt nhìn Điệp Y.

Điệp Y lạnh lùng nhìn Phương lão gia tử đang cảm thấy không đúng, nhàn nhạt nói: "Bị người ta làm gì cũng không biết, còn xứng để vào hoàng cung không? Mất đi ngươi không quan trọng, chậm trễ thời gian ngươi không thể đền nổi."

Tuy vừa nãy Phương lão gia tử là quan tâm Cổ Hạo Nhiên, nhưng dùng từ như vậy khiến hắn thật sự không thoải mái, bất giác chỉnh Phương lão gia tử một chút, không ngờ còn tới đoạn kinh điển.

Phương lão gia tử vừa nghe vậy liền tức giận nói: "Ngươi rốt cuộc đã làm gì ta?" Thấy mấy người bên cạnh cười thành cái bộ dạng đó, Phương lão gia tử liền biết chắc chắn không phải là chuyện tốt gì.

Điệp Y lạnh lùng nói: "Ngươi không cần biết, chỉ cần biết ngươi không có đủ thực lực thì được rồi." Điệp Y thấy Phương lão gia tử tính khí quật cường, hắn nói đi bọn Cổ Hạo Nhiên đều không tán đồng, nhưng không biết làm sao để phản đối, bất giác trực tiếp dùng chiêu này để lão biết khó mà lui.

Cổ Hạo Viễn bên cạnh luôn bình tĩnh nghe vậy gật đầu phối hợp nói: "Ông ngoại như thế xem ra thật sự không thích hợp để đi, đến cả trúng chiêu thức của đối phương mà còn không biết, xem ra..." Lời tuy chưa nói hết, nhưng ý tứ đã rất rõ rang.

Phương lão gia tử đầu mày chau lại đang muốn nói, Cổ Hạo Thanh bên cạnh đã cười xong nói tiếp: "Ta thấy vẫn là để ta đi thì thích hợp hơn."

"Ta đi mới thích hợp." Trong nhất thời bọn Cổ Hạo Ảnh đều giành nhau, hoàn toàn không để ý tới Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, còn có Phương lão gia tử ba người họ.

"Thiếu đương gia, có khách" Mấy người họ đang tranh giành, quản gia của sơn trang nghỉ dưỡng này vội vàng chạy tới.

Cổ Hạo Nhiên thấy những người khác còn đang tranh giành, cũng không thèm để ý tới bọn họ: "Là ai, lại để ngươi phải tới?" Người đón khách đều có quy định cấp biệt, khách cấp thấp nhất đương nhiên có người hầu cùng cấp tới thông báo, bây giờ Cổ Hạo Nhiên thấy quản sự tối cao của sơn trang tới, bất giác khẽ chau mày hỏi.

Quản sự tất cung tất kính nói: "Hồi thiếu đương gia, là nữ hoàng phái người tới, vốn không có thân phận gì nô tài cũng sẽ không để họ vào, bây giờ bọn họ để lộ thân phận, vả lại còn nói thiếu đương gia và thiếu phu nhân đều ở trong đó, nói nhất định phải gặp, nô tài không làm chủ được, chỉ còn biết tới hồi bẩm thiếu đương gia."

Lời vừa dứt bọn Cổ Hạo Dương đang tranh giành cũng đều dừng lại, Cổ Hạo Ảnh chau mày nói: "Đến thật nhanh, xem ra nữ hoàng này đã đem tin tức dò thám kỹ lưỡng rồi, lại biết rõ hành tung của tiểu lục như vậy."

Cổ Hạo Nhiên khẽ thở dài cười nói: "Xem ra các ngươi tranh giành cả nửa ngày trời cũng không có tác dụng gì, chuyến này đã chủ định ta và Điệp Y đi."

Nữ hoàng phái người tới gặp Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y là ý gì, bọn Cổ Hạo Dương đều rõ, lúc này nghe Cổ Hạo Nhiên nói vậy, bất giác đều trầm mặc không nói gì, Cổ Hạo Nhiên cười nói: "Mọi người cứ làm theo kế hoạch ban đầu, Nguyệt Hà bên đó phải phối hợp tốt, chúng ta nhất định không được thất thủ." Điệp Y dùng thôi miên đối phó với ông ngoại hắn, Cổ Hạo Nhiên hiểu ý của Điệp Y, lần này chỉ có thể là họ đi, những người khác không có công lực như họ cũng không mật thiết như họ, bây giờ vừa khéo lại đúng như cách nghĩ của họ.

"Cẩn thận." Cổ Hạo Dương trầm ngâm một lúc rồi nói với Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y, thời cơ không hợp ý ta, vậy thì nương theo tình thế là trên hết, bọn Cổ Hạo Ảnh bên cạnh thấy vậy cũng từng người một căn dặn hai người.

Cổ Hạo Nhiên ha ha phá lên cười: "Có khó khăn hơn cũng không như tình thế trong phủ Thục vương, khó như thế ta còn qua được, còn có gì đáng sợ chứ, huống hồ còn có Điệp Y ở đây, bọn ta lần này đi gặp ả một chuyến, ông ngoại, sau này phải xem người rồi." Phương lão gia tử chuyến này tới cũng không phải là uổng phí, sau đó thận trọng gật đầu không nói gì, sau đó Cổ Hạo Nhiên mỉm cười kéo lấy Điệp Y liền đi về phía phòng khách.

Còn tiếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện