Nhà Giàu Có Đồng Thoại 3: Tình Nhân Của Yêu Râu Xanh
Chương 3
"Chú Rudolph, không xong , không xong rồi !" Đại Tây Nhã thất kinh miệng không ngừng hô to chạy về phía Rudolph đang ở trong hoa viên cùng người làm vườn trồng cây.
"Đại Tây Nhã, xảy ra chuyện gì?" Rudolph ngay cả đầu cũng không ngẩng lên , hai tay bận rộn đem một gốc cây nhỏ chôn xuống đất .
"Chị ... Chị ấy ..." Đại Tây Nhã chạy không kịp thở, đôi tay nhỏ khẩn trương lôi kéo ống tay áo Rudolph .
"Có chuyện gì từ từ nói, nhìn con thở gấp thành như vậy." Rudolph mỉm cười quay đầu nói , bởi vì Đại Tây Nhã từ trước đến nay luôn xảo quyệt bướng bỉnh, yêu thích đùa dai, cho nên Rudolph đối với lời nói của con bé đều là bán tín bán nghi (nửa tin nửa không ) .
"Chị ấy cưỡi Hắc Tinh đi rồi!"
"Ai cưỡi Hắc Tinh đi rồi?" Nhắc tới Hắc Tinh , Rudolph bất giác nhíu mày, ở Lam Nguyệt Sơn Trang này , trừ Mục Lôi ra , hầu như không ai có thể khống chế được Hắc Tinh, rốt cuộc là ai dám lớn mật cưỡi Hắc Tinh ?
"Chính là chị ấy !" Đại Tây Nhã cơ hồ mau muốn khóc, cô bé vốn chỉ muốn trò đùa dai chút , dọa cho chị gái kia sợ , không nghĩ tới chị ta lại ngốc đến thật sự cưỡi Hắc Tinh, nếu thật sự không tìm người đi cứu chị ta , chỉ sợ chị ta sẽ bị Hắc Tinh hất ngã chết.
"Đại Tây Nhã, con nói 'Chị ' rốt cuộc là ai? Con nói chuyện không đầu không đuôi, chú nghe không hiểu."
"Chính là chị gái bị ba ba nhốt ở trong phòng đó ! Chị ấy cưỡi Hắc Tinh đi rồi."
Nhất thời Rudolph sững sờ cả người , "Con nói Vi Vi cưỡi Hắc Tinh?"
"Đúng vậy! Chị ấy nói phải rời khỏi chổ này , cho nên đi ra chuồng dắt Hắc Tinh cưỡi chạy đi , mặc kệ con khuyên như thế nào, chị ấy cũng không nghe." Đại Tây Nhã ranh ma che dấu tội lỗi của mình , cô bé vội vàng nắm tay Rudolph kéo đi về phía trước, "Chú nhanh đi cứu chị ấy đi, con sợ muộn nữa chị ấy sẽ bị Hắc Tinh hất ngã chết!"
Rudolph cắn môi, không nghĩ ngợi gì liền vội vàng chạy đến phía sau chuồng ngựa.
"Vi Vi, cô nhẫn nại một chút, tôi lập tức đi cứu cô !" Rudolph nóng vội đang chuẩn bị cưỡi ngựa đi cứu Lam Vịnh Vi thì một tiếng ngựa hí từ bên ngoài truyền đến, đi theo tiếng hí vang ấy là một loại bóng đen phóng tới trước , bóng đen ấy hướng con đường Hắc Tinh chạy mà đuổi theo . Rudolph nhận ra được, đó là Mục Lôi!
Đúng vậy,người cưỡi ngựa tiến đến cứu Lam Vịnh Vi, đúng là chủ nhân của Lam Nguyệt Sơn Trang Mục Lôi • Tắc Đức Ni cô.
Chỉ thấy Mục Lôi mặt bình tĩnh , hai tay vững vàng khống chế dây cương, lấy tốc độ nhanh như tên bắn đuổi theo Lam Vịnh Vi, đồng thời hô to: "Nắm lấy tay tôi !"
Lam Vịnh Vi sớm đã sợ đến mức nước mắt rơi đầy mặt căn bản không nghe thấy lời Mục Lôi nói, cả đầu cô đều nghĩ tới việc mình sẽ bị Hắc Tinh hất ngã xuống , trong tai cũng chỉ nghe tiếng gió vù vù , ánh mắt cô nhìn không thấy phía trước, hai tay ôm chặt lấy bườm ngựa , cả người cô hoàn toàn áp sát vào trên lưng ngựa.
"Đáng chết, cô gái ngu ngốc này , cô muốn ngã chết sao? Nắm lấy tay cho tôi!"
Mục Lôi lại một lần nữa rống to, lần này thì Lam Vịnh Vi nghe thấy . cô hốt hoảng ngẩng đầu, nhìn về phía Mục Lôi, Mục Lôi thấy thế vội vàng giục ngựa chạy về phía trước, "Nắm lấy tay cho tôi !"
Lam Vịnh Vi thở hào hển, hai mắt đẫm lệ mơ hồ vươn tay ra , nhưng ở trên lưng ngựa xóc nảy muốn bắt lấy tay một người khác nói dễ hơn làm ?
Vì thế lần đầu tiên thất bại, hơn nữa Lam Vịnh Vi bởi vì cực độ khẩn trương. Ngược lại càng đem khoảng cách giữa hai người kéo xa ra hơn .
"Đáng chết!" Mục Lôi thấp giọng mắng, hắn giục ngựa đuổi tới Lam Vịnh Vi ở phía trước,rồi lại lần nữa vươn tay ra với cô ."Bắt lấy tay của tôi , mau!"
Giống như người chết đuối muốn bắt lấy một thanh gỗ , nhìn thấy Mục Lôi đưa tay ra Lam Vịnh Vi không chút do dự liền bắt lấy.
Lam Vịnh Vi chưa bao giờ giống như bây giờ cảm kích một người đến vậy , cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới có một người đàn ông có thể uy mãnh hữu lực như vậy , hắn có thể dùng một cánh tay đem cả người cô từ trên lưng ngựa ôm lấy, làm cho cô thoát khỏi con ngựa gần như điên cuồng kia . Ông trời ơi , cô quả thực có ý nghĩ muốn quỳ xuống hôn lên chân và đầu ngón tay hắn .
Nhưng Mục Lôi hiển nhiên không có tâm tình cảm thấy may mắn sau khi sống sót sau tai nạn như Lam Vịnh Vi , hắn ôm cô cưỡi ngựa chạy một đoạn đường sau đó giựt mạnh dây cương , lạnh lùng mở miệng: "cô gái ngu ngốc này , cô chán sống sao?"
cô sửng sốt, một cỗ tức giận không thể ngăn chặn lập tức tắc tràn đầy ở ngực , ông trời ơi , nếu không phải hắn mãnh liệt ép giam cô , cô chẳng lẽ tự giam mình ở trong phòng sao , nếu hắn không giam cầm cô cô đã không phải mạo hiểm như vậy, thậm chí thiếu chút nữa đã toi mạng!
Nghĩ vậy , cô lại càng tức , dương tay cô liền tặng cho hắn một cái tát trên khuôn mặt tuấn mỹ kia ."anh còn dám nói! Nếu không phải anh , sao tôi có thể trải qua loại nguy hiểm này ?"
Mục Lôi kinh ngạc trừng mắt nhìn cô , đôi mắt xanh xinh đẹp hiện lên một tia tức giận."Tôi ? cô nói này hết thảy mọi chuyện đều do tôi hại cô ?"
"Đương nhiên, nếu không phải do anh không phân tốt xấu mạnh mẽ nhốt tôi , đem ta giam ở trong phòng hạn chế hành động, tôi làm sao mạo hiểm leo cửa sổ, lại cưỡi phải con ngựa điên này , thiếu chút nữa còn bị ngã chết nữa ! Đều là anh , đều là anh tên động vật máu lạnh làm hại..." Cảm xúc vừa kinh hoảng vừa sợ hãi khiến Lam Vịnh Vi hoàn toàn mất đi khống chế, cô nắm tay đánh lung tung người Mục Lôi, miệng còn mắng lung tung một trận : "anh là đồ đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, dơ bẩn, xấu xa, tự đại, coi rẻ nhân quyền, gây trở ngại tự do, anh căn bản chính là một tên cặn bã , anh ..."
"Im miệng!" Mục Lôi rống giận, đột nhiên hắn cuối đầu dùng môi mình nóng bỏng ngăn chặn tiếng mắng chửi liên miên của cô , hắn bá đạo mút lấy cánh môi của cô .
※※※※※※
cô dùng sức đẩy hắn ra , "anh ... anh dám hôn tôi?" Vỗ về đôi môi bị hôn qua , Lam Vịnh Vi kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn .
"Vì sao không dám? Tôi còn muốn làm như vậy nữa !" Hai tay hắn nhanh chóng khống chế cô , rồi lại một lần nữa cúi đầu, lần này hắn không chỉ có hôn môi cô , mà hắn còn đem đầu lưỡi xảo quyệt tham tiến vào trong miệng cô làm càn vô lễ hút lấy dây dưa, răng nanh hắn còn khẽ cắn cánh môi đỏ mọng của cô .
Kỳ thật hắn chỉ là muốn trừng phạt cô vì ngu ngốc và vô lễ mà thôi, bởi vì cô dám không có sự đồng ý của hắn mà tùy tiện đi cưỡi Hắc Tinh, mà vừa rồi cô lại còn vô lễ đánh hắn. Cho tới bây giờ đều không có một người phụ nữ nào dám đánh hắn, cho nên hắn phải trừng phạt cô một chút thật tốt mới được ! Nhưng không biết tại sao, khi nhấm nháp cái miệng nhỏ của cô rồi , hắn bất ngờ phát hiện cô lại mềm mại, ngọt ngào , mê người như thế .
Đúng vậy, hắn phải thừa nhận, người phụ nữ nhỏ bé trước mắt này xác thực rất mê người, tuy rằng lần đầu tiên nhìn cô hắn chỉ thấy vẻ đẹp của cô thôi , nhưng tới bây giờ hắn mới phát hiện cô đúng là có sức dụ hoặc.
Ngũ quan của cô cũng không đặc biệt, ánh mắt cũng coi như linh động có thần , cái mũi cũng miễn cưỡng được cho là cao thẳng . Miệng của cô rất đẹp, cánh môi mềm mại ngọt ngào, khi thưởng thức làm cho hắn muốn dừng mà không được. Chỉ là ngũ quan bình thường như vậy nhưng khi hợp lại lại hấp dẫn chết người như vậy , khiến người ta bất tri bất giác mà hãm sâu ở trong đó, không thể tự kềm chế.
Mà thân thể của cô mặc dù hơi nhỏ con , nhưng theo xúc cảm hắn vừa mới ôm lấy mà phán đoán, cũng là lả lướt có hứng thú, chỗ nên đầy đặn thì đầy đặn, nên gầy thì gầy . Mà nơi đẹp nhất từ đầu đến chân cô hẳn là mái tóc dài , đen huyền kia , mái tóc đen xõa dài trên tấm lưng trắng nõn thật đúng là một loại đối lập mê người !
hắn từ trước đến nay luôn thích những cô tóc vàng cùng tóc hồng , bởi vì hai loại phụ nữ này luôn đặc biệt nhiệt tình, nhưng hiện tại hắn cũng rất muốn xem cô trần như nhộng , chỉ có một mái tóc dài đứng ở trước mặt mình .
nhẹ nhàng hắn dùng ngón cái chạm vào đôi môi anh đào vừa bị hắn hôn , thế mới biết được chuyện tức giận vì Hắc Tinh bị cô cưỡi đi hắn đã quên hết không còn một mãnh , thay đó là cảm giác ham muốn mạnh mẽ bao lấy toàn thân hắn , ngay cả mở miệng tiếng nói hắn cũng trở nên khàn khàn."cô thực đặc biệt, thực mê người!"
Để môi hắn sát vào môi cô , Mục Lôi tựa hồ lại nhịn không được muốn hôn ; nhưng lần này Lam Vịnh Vi lại tránh được, cô quay mặt làm cho nụ hôn thứ ba của Mục Lôi dừng ở trên mặt mình ."không muốn !"
Lam Vịnh Vi cảm thấy mình bị hôn đến không thở nổi, cô chưa từng quen bạn trai, đây là lần đầu tiên cô bị một người đàn ông liên tiếp hôn như vậy mà hoảng hồn . Ông trời ơi ! Người đàn ông này quá nguy hiểm, cô phải rời khỏi nơi này, rời khỏi người đàn ông này thật xa mới được !
"Tôi phải rời khỏi đây , van cầu anh để cho tôi rời đi nơi này có được không?" cô dùng hai tay ngăn cách thân thể hai người tiếp xúc quá gần nhau , bởi vì làm như vậy , không khí mới có thể có thể thoáng hơn một chút .
Mục Lôi bình tĩnh xem xét cô "cô cưỡi Hắc Tinh là vì muốn rời khỏi chổ này à?"
"Tôi không phải người ở đây , tất nhiên phải rời khỏi đây rồi ."
hắn lắc đầu, đôi mắt xanh có vẻ phức tạp, "Tôi nói rồi, trừ phi cô nói cho tôi biết dây chuyền của Josephine tại sao ở trong tay cô , nếu không cô đừng mơ rời khỏi đây !"
"anh không thể giam tôi ở lại chỗ này, cái gì tôi cũng không biết."
Mục Lôi một tay vòng lấy eo nhỏ của cô , một lần nữa kéo gần khoảng cách giữa hai người hơn , khuôn mặt tuấn tú tới gần cô để cho hơi thở ấm áp phả vào trên mặt hắn ."cô làm sao cũng không thể đi, chỉ có thể ở lại Lam Nguyệt Sơn Trang."
"Thả tôi xuống, thả tôi xuống!" Lam Vịnh Vi lung tung đấm hắn , cô muốn hắn buông mình ra, nhưng lại thình lình làm mất thăng bằng trên lưng ngựa , trong lúc bối rối cô bắt lấy quần áo của hắn để ổn định thân mình , "Thả tôi đi, tôi không muốn ở đây !"
Mục Lôi căn bản không để ý tới sự giãy dụa của cô , hắn thoải mái đá bụng ngựa, làm cho ngựa bắt đầu hướng tới Lam Nguyệt Sơn Trang mà chạy.
Gió gào thét thổi bay mái tóc dài của cô phiêu tán ở trên mặt hắn, hắn lười biếng lại mang theo một chút cự tuyệt kiên định mở miệng: "cô phải ở lại, tôi sẽ không để cho cô đi!"
"không muốn , tôi không muốn cùng anh trở về, tôi muốn quay về Đài Loan. anh nghe không, tôi muốn quay về Đài Loan!" Theo vó ngựa chạy băng băng trên đường , mắt thấy Lam Nguyệt Sơn Trang đã gần trong gang tấc, Lam Vịnh Vi không khỏi bối rối.
"Đài Loan ở nơi nào? cô muốn trở về đó thế nào?" Mục Lôi tựa cười như không cười tà ác liếc cô hỏi.
"Đài Loan ở..." cô đột nhiên im lặng , đúng vậy! Đài Loan ở nơi nào? Theo vị trí địa lí mà nói, Đài Loan ở khu vực Châu Á , đi thuyền theo Ấn Độ Dương thì cũng không tính quá xa, nhưng cô quay về được sao? Cho dù cô đến được Đài Loan, đó cũng là Đài Loan hai trăm năm trước , chứ không phải nơi cô quen thuộc !
"Đài Loan ở nơi nào !" Thấy cô thật lâu vẫn chưa mở miệng, Mục Lôi lại hỏi tiếp . Bởi vì hắn rất ngạc nhiên, Đài Loan mà cô nhắc đến kia tột cùng là ở nơi nào?
"Đài Loan ở..." Trong lời nói của Lam Vịnh Vi mang theo chút nghẹn ngào ở yết hầu một câu cũng nói không được, nước mắt trong bất tri bất giác trượt xuống khuôn mặt.
Liếc thấy cô khóc , Mục Lôi kinh ngạc nắm lấy cương ngựa , Đài Loan là nơi nhắc đến sẽ làm người ta rơi nước mắt sao ? Nếu không sao cô có thể không lên tiếng mà rơi lệ như vậy ?
Lam Vịnh Vi cắn môi, cố gắng không để cho việc mình nhớ nhà ảnh hưởng , tuy rằng cô nhớ nhà đến rối tinh rối mù, nghĩ đến rất muốn khóc lớn một hồi, nhưng cô không thể khóc, nhất là với ...tên động vật máu lạnh bá đạo lại thích chiếm tiện nghi trước mặt mình , cô càng không thể khóc.
Tuy nghĩ như vậy , nhưng nước mắt lại không nghe lời mà thấm ướt hai gò má.
Mục Lôi nhíu mày, đang muốn đưa tay lau nước mắt cho cô thì tiếng Rudolph kinh hỉ vào lúc này lại truyền đến.
"Vi Vi, cô không sao chứ ?"
Lam Vịnh Vi quay đầu, "Rudolph, tôi ..."
Rudolph không phát hiện ra không khí quái dị giữa Mục Lôi và Lam Vịnh Vi , hắn chỉ thật tự nhiên, thực thân mật đưa tay ôm lấy Lam Vịnh Vi đở xuống."Sao cô lại khóc?"
"không có, tôi không khóc." cô lắc đầu, nghĩ một đằng nói một nẻo lau đi nước mắt, nào biết càng làm như vậy càng không thể ngăn chặn nước mắt như mưa rơi xối xả của mình, cuối cùng cô chỉ biết nhào vào trong lòng Rudolph mà khóc lớn.
Rudolph nghĩ Lam Vịnh Vi bị Hắc Tinh dọa sợ mà chân tay luống cuống an ủi cô : "không có việc gì, Vi Vi, đã không có việc gì rồi ."
Mục Lôi vẫn ngồi ở trên lưng ngựa thấy thế, khuôn mặt vốn nhăn nhó nay lại giãn ra không ít. Vi Vi ? cô ngay cả tên cũng chưa từng tự nói với mình, mà lại cho Rudolph gọi cô là Vi Vi?
một chút cảm xúc phức tạp trước nay chưa từng nếm cắn lấy tâm can Mục Lôi, hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Rudolph cùng Lam Vịnh Vi, nửa câu cũng không nói mà xoay người muốn rời đi.
"Mục Lôi!" Rudolph đột nhiên kêu tên hắn.
Mục Lôi thẳng lưng hỏi "Chuyện gì?"
"Tôi nghĩ anh nên trông nom Đại Tây Nhã thật tốt ."
"Có ý gì?" Gọn gàng nhảy xuống ngựa, đôi mắt xanh của Mục Lôi trở nên lạnh lung .
"Là Đại Tây Nhã để cho Vi Vi cưỡi Hắc Tinh, con bé ..."
Mây đen chợt che kín khuôn mặt tuấn tú của Mục Lôi, hắn không đợi Rudolph nói xong liền rống to: "Đem con bé đến gặp tôi !"
Lam Vịnh Vi kinh ngạc nâng lên hai mắt khóc đến sưng đỏ, "anh muốn làm gì?"
Khuôn mặt Mục Lôi như kết băng sương hắn căn bản lười mở miệng trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn tay Lam Vịnh Vi cùng Rudolph đang nắm lấy nhau , không khí trong nháy mắt trở nên đông lạnh hơn vài phần , vài người chăn ngựa vốn trông nom ở chuồng ngựa cũng buông việc trong tay mà mượn cớ trốn đi .
Lam Vịnh Vi cũng không phải ngu ngốc, cô lập tức đoán được Mục Lôi muốn trừng phạt Đại Tây Nhã, bởi vì Đại Tây Nhã muốn giúp cô đào tẩu mới làm như vậy, cho nên hắn nổi giận đùng đùng , cô liền hỏi: "anh muốn làm gì? Trừng phạt Đại Tây Nhã sao?"
"anh không thể làm như vậy, cô bé chỉ là một đứa trẻ, căn bản cái gì cũng không hiểu , cô bé chỉ có lòng tốt muốn giúp tôi mà thôi, anh không thể bởi vì chuyện này mà trừng phạt con bé!"
Ánh mắt Mục Lôi đảo qua, "Vậy cô nói tôi nên trừng phạt ai ? Rudolph sao?"
"Chuyện này cùng Rudolph không có liên quan gì, anh muốn phạt thì phạt tôi là được ."
Mục Lôi cúi đầu xem xét cô , vài cọng tóc đen rũ xuống hai má, làm cho cô thoạt nhìn đẹp đến dị thường."Tôi đương nhiên sẽ xử phạt cô , nhưng hiện tại tôi phải phạt Đại Tây Nhã trước đã ."
hắn đang nói thì Đại Tây Nhã cúi đầu đi tới, cô bé mặc âu phục màu hồng , như một con búp bê xinh đẹp , thoạt nhìn vừa vô tội mà hồn nhiên."Cha, cha tìm con ạ ?"
Hai tay đút vào túi quần , Mục Lôi lạnh lùng đưa tay lên vuốt cằm, hoàn toàn không có phản ứng từ ái (hiền lành yêu thương ) mà người cha nên có .
"Chuyện gì vậy ạ ?" Đại Tây Nhã ngẩng đầu nhìn cha mình , trong mắt có một cổ sùng bái cùng bảo vệ ,búp bên nắm lấy hai tay mình hỏi .
"Ta hỏi con , vị tiểu thư này làm sao trốn khỏi phòng ? cô ấy vì sao biết chuồng ở nơi nào? Lại làm sao có thể cưỡi Hắc Tinh?"
Đại Tây Nhã cắn môi, "Con không biết."
"không biết?" Ánh mắt Mục Lôi lạnh lùng, tựa hồ không tin.
Đại Tây Nhã gật đầu, "Lúc con đến chị ấy đã ở chuồng ngựa rồi , con ngăn chị ấy đừng cưỡi Hắc Tinh, bởi vì đó là con ngựa cha yêu thích nhất , ai cũng không thể cưỡi , nhưng chị ấy không nghe, cứng rắn muốn cưỡi Hắc Tinh, con chỉ lo lắng nên trở về tìm Rudolph đi cứu chị ấy thôi ."
Lam Vịnh Vi đổ một giọt một hôi lạnh , ông trời ơi , con nhóc này thoạt nhìn hồn nhiên như thiên sứ, nhưng nói dối mà mặt không đổi hô hấp không gấp , nếu có người không biết chỉ sợ đã bị lừa rồi .
"Phải không?" Mục Lôi mỉm cười, hắn cầm roi ngựa trong tay nhẹ nhàng đung đưa, "Đại Tây Nhã, lần trước ta trừng phạt con là chuyện khi nào ?"
Khuôn mặt tươi cười của Đại Tây Nhã chợt trở nên trắng bệch, "Con không có nói dối , con thật sự không biết vì sao chị ấy có thể cưỡi Hắc Tinh, con không có nói dối ..." nói xong, nước mắt liền thi nhau rơi xuống , thân mình nho nhỏ cũng không ngừng run rẩy .
Mục Lôi giật nhẹ miệng, "Con vẫn không nói thật?"
"Con không có, con thật sự không biết, thật sự không biết..." Đại Tây Nhã không ngừng lắc lắc đầu, dưới chân khiếp đảm lui về phía sau.
Lam Vịnh Vi thấy thế vội vàng nói với Rudolph : "anh nhanh lên , mau ngăn cản hắn đi !"
Rudolph lắc đầu, "cô không hiểu đâu , Đại Tây Nhã thoạt nhìn giống một thiên sứ, nhưng trên thực tế là một tiểu ác ma, con bé nên bị giáo huấn một phen mới được ."
"Nhưng con bé còn nhỏ như vậy, căn bản không chịu nổi trừng phạt của Mục Lôi ..."
Rudolph vẫn lắc đầu, "Vi Vi, cô cũng đừng trông nom chuyện của Đại Tây Nhã ! cô đã quên, suýt nữa bởi vì trò đùa dai của con bé mà mất mạng sao?"
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng mà nữa , chúng ta đi thôi!"
Trời sanh tính Lam Vịnh Vi không thể trơ mắt nhìn người khác chịu khổ , sao cô có thể chịu được có người ở trước mặt cô bị đánh chứ ! Huống chi người nọ còn bởi vì cô mới bị đánh. Vì thế cô đi lên phía trước, đưa tay bắt lấy roi ngựa của Mục Lôi sắp quất đến , "anh muốn đánh thì đánh tôi đi! Là chính tôi chạy đi, cũng là chính tôi tự chọn Hắc Tinh để cưỡi , chuyện này cùng Đại Tây Nhã một chút liên quan cũng không có."
"cô ..." Mục Lôi nheo lại mắt, "cô có biết cô đang làm cái gì không ?"
"Đương nhiên biết, chuyện này cùng Đại Tây Nhã không liên quan , nếu anh phải tìm một người để hả giận, vậy tìm tôi là được rồi ." cô ngẩng cao đầu trừng mắt nhìn hắn .
Mục Lôi lạnh lùng cười, "cô nghĩ rằng tôi không dám làm gì cô sao ?"
"Tôi biết anh đương nhiên dám, một người có thể không phân tốt xấu đã vu oan người ta ăn trộm này nọ, còn coi rẻ nhân quyền phi pháp hạn chế tự do cá nhân của người khác , thì có chuyện gì là làm không được đâu , cũng có chuyện gì mà hắn không dám làm nữa chứ ?"
"cô ..." Mục Lôi tức giận đến xanh cả mặt, hắn hung tợn trừng Lam Vịnh Vi, một bộ dạng rất muốn đem cô nuốt vào bụng.
Mà Lam Vịnh Vi cũng nghĩ đến hắn đã tức giận sẽ đánh mình. Nhưng không ngờ , Mục Lôi tuy rằng tức giận , nhưng không đánh cô , càng làm cho người ta không nghĩ tới là hắn cư nhiên quay đầu rời đi.
Kinh ngạc nhìn bóng dáng cao ngất của Mục Lôi biến mất ở trước mắt, Lam Vịnh Vi cơ hồ không thể tin được hắn thế nhưng sẽ buông tha mình như vậy , rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ?
※※※※※※
Thay một bộ âu phục thoải mái bằng vải bông , cùng áo khoác lông dê , Lam Vịnh Vi ngồi ở trên ghế t , tận tình giãn gân cốt mỏi mệt của mình .
cô cảm thấy cả người đều đau, nhất là hai bắp đùi quả thực là quá nhức mỏi , mà thắt lưng lại giống như bị gãy mà bủn rủn, những triệu chứng này hoàn toàn do sự việc xảy ra lúc chiều . cô cũng không phải chưa từng cưỡi ngựa, trước kia cô thậm chí còn từng được người ta ca tụng là hoàng hậu gió xoáy , nhưng cho dù là như thế này, cô vẫn bị Hắc Tinh khiến cho xương cốt như muốn rã ra , thật không dám tưởng tượng nếu Mục Lôi chưa tới cứu cô thì cô sẽ như thế nào .
Nghĩ tới Mục Lôi, Lam Vịnh Vi liền kìm lòng không đậu nghĩ đến cảnh hai người ở trên lưng dị thường ôm hôn , cho tới bây giờ môi của cô vẫn còn cảm giác được nhiệt độ cùng áp lực hắn mang đến , trong lòng cũng vẫn nhớ đến đầu lưỡi của hắn ở trong miệng cô khiêu khích ; thậm chí có lúc cô còn thất thần, tưởng mình vẫn còn ở trên lưng ngựa. Ông trời ơi , đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ? Vì sao cô lại sinh ra cảm giác kì lạ như vậy với người đàn ông cô chỉ mới gặp vài lần ? Chẳng lẽ cô ... không, sẽ không, từ trước đến nay cô rất lý trí, trí óc cô rất rõ ràng, làm sao có thể bị một tên khốn kiếp hôn mà làm cho mụ mị chứ ? cô phải tìm cơ hội, tìm phương pháp trở lại niên đại của mình nữa !
Nghĩ đến đây , thần kinh Lam Vịnh Vi bất giác run lên, đau đớn trên thân thể tựa hồ cũng chẳng phải mãnh liệt lắm .
Đột nhiên, một tiếng đập cửa vang lên, Lam Vịnh Vi không nghĩ nhiều liền mở cửa, lại không dự đoán được đứng ở cửa lại là Đại Tây Nhã.
"Đại Tây Nhã, có chuyện gì sao?"
Đại Tây Nhã ngẩng đầu, "Rudolph nói tôi hẳn nên đến cám ơn chị ."
"Cám ơn tôi ? Vì sao?"
"Rudolph nói nếu như không có lời của chị , hôm nay chắc là tôi đã bị ăn roi , cho nên phải cám ơn chị ."
"À ? Nếu Rudolph không kêu em nói, em sẽ vẫn đến đây chứ ?"
"Đến , bởi vì em thích chị ."
"Thích chị ? Vì sao?"
Đại Tây Nhã cười ngọt ngào, "Bởi vì chị giúp em , hơn nữa cùng cái bà tiểu thư Sắt Lâm Na đáng ghét so sánh ,chị tựa như mẹ em đều ôn nhu lại xinh đẹp giống nhau ."
"Mẹ em ?" Lam Vịnh Vi bất giác bật cười, đem Đại Tây Nhã đưa vào phòng , cho cô bé ngồi xuống mới lại hỏi: "Đại Tây Nhã, em thực thích mẹ em có phải hay không?"
"Đương nhiên, mẹ rất ôn nhu, nói chuyện lại dễ nghe, mỗi ngày mẹ đều kể chuyện xưa cho em nghe trước khi đi ngủ , còn làm bánh bích quy rất ngon cho em ăn , còn Sắt Lâm Na, chỉ biết bắt em đi đọc sách, còn gây trở ngại thời gian của em ở cùng ba ba nữa ."
"Sắt Lâm Na là ai?"
"Sắt Lâm Na là gia sư của em , em thật ghét chị ta , chị ta rất dữ , cũng không cười, chỉ có nhìn thấy cha mới cười thôi . Sắt Lâm Na còn nói, muốn em ngoan một chút, nếu không chị ta sẽ nói với cha đưa em đến ở trường nội trú ."
Lam Vịnh Vi sửng sốt, "Đại Tây Nhã..."
Đại Tây Nhã bi thương lắc đầu, nước mắt trong suốt rơi xuống."Em không muốn rời đi nơi này, cũng không muốn rời khỏi cha , nhưng cha rất nghe lời của chị ta , chị ơi , em nên làm cái gì bây giờ?"
Lam Vịnh Vi nhất thời có chút đau lòng, cô đang muốn nói gì đó an ủi Đại Tây Nhã thì Đại Tây Nhã đột nhiên nín khóc mỉm cười.
"Chị à , chị có biết gian phòng này là phòng của mẹ em trước đây không ? Trước khi chị đến đây ,em thường một mình tới nơi này, tưởng tượng mẹ còn ở trong phòng , nhưng hiện tại chị đã đến rồi, cho nên chú Rudolph nói nếu em muốn đến, trước tiên phải hỏi chị một tiếng ." Đại Tây Nhã ngẩng đầu lên chờ mong nhìn cô , "Em có thể tới nơi này không ?"
Lam Vịnh Vi suýt nữa rớt nước mắt, cô vội vàng gật đầu."Đương nhiên, mặc kệ có chị ở đây hay không, em đều có thể đến đây bất cứ lúc nào ."
"thật sao?"
"thật mà !"
Đại Tây Nhã cao hứng ôm cổ hôn má Lam Vịnh Vi , sau đó hoa chân múa tay vui sướng đứng lên."Cám ơn chị , em biết chị và Sắt Lâm Na không giống nhau mà , em biết chị là người tốt."
Lam Vịnh Vi không khỏi cười rộ lên, ông trời ạ , thật là một tiểu tinh linh động lòng người, cô cơ hồ có thể tưởng tượng gia sư tên là Sắt Lâm Na kia đã phải đau đầu thế nào rồi .
"Tỷ tỷ, chị muốn biết gian phòng bí mật không ?" Đột nhiên, Đại Tây Nhã tỏ vẻ thần bí hỏi.
"Bí mật?"
"Đúng vậy! Chỉ có em cùng cha và mẹ mới biết được bí mật đó thôi nha!" nói xong, cô bé liền kéo tay Lam Vịnh Vi dẫn đến đi một cái kiếng sát đất ."Nơi này có một cánh cửa, trước kia em thường cùng mẹ chơi trốn tìm ở đây ,chị có thể chơi với em không ?"
"Em nói mặt sau của gương có một cánh cửa?"
"Dạ , để em cho chị xem."
Đại Tây Nhã đưa tay đặt ở trên mặt kính rồi dùng sức đẩy, quả nhiên sau gương xuất hiện một cánh cửa gỗ màu đen, đem cửa mở ra một đường hầm u ám rõ ràng liền xuất hiện ngay trước mắt cả hai.
"Đây là..."
"Đây là chỗ mẹ và em hay chơi trốn tìm , chị chơi với em chứ ?"
"Đương nhiên , nhưng em có biết cái đường hầm này thông đi đâu không ?"
Đại Tây Nhã lắc đầu, trong mắt lại xuất hiện một chút đề phòng cùng khẩn trương, thân mình đồng thời cũng nhanh chóng lùi ra sau ."không biết, em không biết."
"Đại Tây Nhã, em làm sao vậy? Đại Tây Nhã!"
Đại Tây Nhã cũng không có nghe được tiếng kêu của cô , bởi vì con bé đã chạy mất dáng .
Có chuyện gì vậy ? Vì sao Đại Tây Nhã lại đột nhiên chạy đi? Chẳng lẽ đường hầm này thực có bí mật gì? Phóng mắt nhìn đi, bốn phía trừ bỏ tối tăm âm u ra thì chỉ có một mùi mốc gay mũi , cơ hồ có thể xác định một chút là nơi này đã thật lâu không ai tới, bởi vậy thật sự rất khó tưởng tượng bên trong rốt cuộc có bí mật gì.
một cỗ hiếu kỳ khiến cho Lam Vịnh Vi áp chế sự khẩn trương cùng bối rối trong lòng xuống , cô đưa tay vuốt vách tường đã muốn dính đầy cát bụi mà bắt đầu đi từng bước một thật cẩn thận về phía trước.
Cái đường hầm này cũng không phải thẳng, mà là có điểm gấp khúc, đi tới đi lui cô đột nhiên phát hiện có một cái chỗ rẽ cùng với một cánh cửa khác . Bởi vì đã ở trong đường hầm một thời gian ngắn, nên Lam Vịnh Vi cảm thấy có chút khó thở, bởi vậy không hề nghĩ ngợi cô liền đẩy cánh cửa kia ra .
Thình lình ánh sáng chiếu vào cơ hồ khiến mắt cô mở không ra, đợi đến khi thích ứng với ánh sáng cô lại bị một màn trước mắt làm cho sợ tới mức cười không nổi ; bởi vì có một người đàn ông ở trần nửa thân trên đứng ở cửa trừng mắt nhìn cô , mà người đàn ông này đúng là người cô không muốn gặp lại nhất - - Mục Lôi.
"Đại Tây Nhã, xảy ra chuyện gì?" Rudolph ngay cả đầu cũng không ngẩng lên , hai tay bận rộn đem một gốc cây nhỏ chôn xuống đất .
"Chị ... Chị ấy ..." Đại Tây Nhã chạy không kịp thở, đôi tay nhỏ khẩn trương lôi kéo ống tay áo Rudolph .
"Có chuyện gì từ từ nói, nhìn con thở gấp thành như vậy." Rudolph mỉm cười quay đầu nói , bởi vì Đại Tây Nhã từ trước đến nay luôn xảo quyệt bướng bỉnh, yêu thích đùa dai, cho nên Rudolph đối với lời nói của con bé đều là bán tín bán nghi (nửa tin nửa không ) .
"Chị ấy cưỡi Hắc Tinh đi rồi!"
"Ai cưỡi Hắc Tinh đi rồi?" Nhắc tới Hắc Tinh , Rudolph bất giác nhíu mày, ở Lam Nguyệt Sơn Trang này , trừ Mục Lôi ra , hầu như không ai có thể khống chế được Hắc Tinh, rốt cuộc là ai dám lớn mật cưỡi Hắc Tinh ?
"Chính là chị ấy !" Đại Tây Nhã cơ hồ mau muốn khóc, cô bé vốn chỉ muốn trò đùa dai chút , dọa cho chị gái kia sợ , không nghĩ tới chị ta lại ngốc đến thật sự cưỡi Hắc Tinh, nếu thật sự không tìm người đi cứu chị ta , chỉ sợ chị ta sẽ bị Hắc Tinh hất ngã chết.
"Đại Tây Nhã, con nói 'Chị ' rốt cuộc là ai? Con nói chuyện không đầu không đuôi, chú nghe không hiểu."
"Chính là chị gái bị ba ba nhốt ở trong phòng đó ! Chị ấy cưỡi Hắc Tinh đi rồi."
Nhất thời Rudolph sững sờ cả người , "Con nói Vi Vi cưỡi Hắc Tinh?"
"Đúng vậy! Chị ấy nói phải rời khỏi chổ này , cho nên đi ra chuồng dắt Hắc Tinh cưỡi chạy đi , mặc kệ con khuyên như thế nào, chị ấy cũng không nghe." Đại Tây Nhã ranh ma che dấu tội lỗi của mình , cô bé vội vàng nắm tay Rudolph kéo đi về phía trước, "Chú nhanh đi cứu chị ấy đi, con sợ muộn nữa chị ấy sẽ bị Hắc Tinh hất ngã chết!"
Rudolph cắn môi, không nghĩ ngợi gì liền vội vàng chạy đến phía sau chuồng ngựa.
"Vi Vi, cô nhẫn nại một chút, tôi lập tức đi cứu cô !" Rudolph nóng vội đang chuẩn bị cưỡi ngựa đi cứu Lam Vịnh Vi thì một tiếng ngựa hí từ bên ngoài truyền đến, đi theo tiếng hí vang ấy là một loại bóng đen phóng tới trước , bóng đen ấy hướng con đường Hắc Tinh chạy mà đuổi theo . Rudolph nhận ra được, đó là Mục Lôi!
Đúng vậy,người cưỡi ngựa tiến đến cứu Lam Vịnh Vi, đúng là chủ nhân của Lam Nguyệt Sơn Trang Mục Lôi • Tắc Đức Ni cô.
Chỉ thấy Mục Lôi mặt bình tĩnh , hai tay vững vàng khống chế dây cương, lấy tốc độ nhanh như tên bắn đuổi theo Lam Vịnh Vi, đồng thời hô to: "Nắm lấy tay tôi !"
Lam Vịnh Vi sớm đã sợ đến mức nước mắt rơi đầy mặt căn bản không nghe thấy lời Mục Lôi nói, cả đầu cô đều nghĩ tới việc mình sẽ bị Hắc Tinh hất ngã xuống , trong tai cũng chỉ nghe tiếng gió vù vù , ánh mắt cô nhìn không thấy phía trước, hai tay ôm chặt lấy bườm ngựa , cả người cô hoàn toàn áp sát vào trên lưng ngựa.
"Đáng chết, cô gái ngu ngốc này , cô muốn ngã chết sao? Nắm lấy tay cho tôi!"
Mục Lôi lại một lần nữa rống to, lần này thì Lam Vịnh Vi nghe thấy . cô hốt hoảng ngẩng đầu, nhìn về phía Mục Lôi, Mục Lôi thấy thế vội vàng giục ngựa chạy về phía trước, "Nắm lấy tay cho tôi !"
Lam Vịnh Vi thở hào hển, hai mắt đẫm lệ mơ hồ vươn tay ra , nhưng ở trên lưng ngựa xóc nảy muốn bắt lấy tay một người khác nói dễ hơn làm ?
Vì thế lần đầu tiên thất bại, hơn nữa Lam Vịnh Vi bởi vì cực độ khẩn trương. Ngược lại càng đem khoảng cách giữa hai người kéo xa ra hơn .
"Đáng chết!" Mục Lôi thấp giọng mắng, hắn giục ngựa đuổi tới Lam Vịnh Vi ở phía trước,rồi lại lần nữa vươn tay ra với cô ."Bắt lấy tay của tôi , mau!"
Giống như người chết đuối muốn bắt lấy một thanh gỗ , nhìn thấy Mục Lôi đưa tay ra Lam Vịnh Vi không chút do dự liền bắt lấy.
Lam Vịnh Vi chưa bao giờ giống như bây giờ cảm kích một người đến vậy , cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới có một người đàn ông có thể uy mãnh hữu lực như vậy , hắn có thể dùng một cánh tay đem cả người cô từ trên lưng ngựa ôm lấy, làm cho cô thoát khỏi con ngựa gần như điên cuồng kia . Ông trời ơi , cô quả thực có ý nghĩ muốn quỳ xuống hôn lên chân và đầu ngón tay hắn .
Nhưng Mục Lôi hiển nhiên không có tâm tình cảm thấy may mắn sau khi sống sót sau tai nạn như Lam Vịnh Vi , hắn ôm cô cưỡi ngựa chạy một đoạn đường sau đó giựt mạnh dây cương , lạnh lùng mở miệng: "cô gái ngu ngốc này , cô chán sống sao?"
cô sửng sốt, một cỗ tức giận không thể ngăn chặn lập tức tắc tràn đầy ở ngực , ông trời ơi , nếu không phải hắn mãnh liệt ép giam cô , cô chẳng lẽ tự giam mình ở trong phòng sao , nếu hắn không giam cầm cô cô đã không phải mạo hiểm như vậy, thậm chí thiếu chút nữa đã toi mạng!
Nghĩ vậy , cô lại càng tức , dương tay cô liền tặng cho hắn một cái tát trên khuôn mặt tuấn mỹ kia ."anh còn dám nói! Nếu không phải anh , sao tôi có thể trải qua loại nguy hiểm này ?"
Mục Lôi kinh ngạc trừng mắt nhìn cô , đôi mắt xanh xinh đẹp hiện lên một tia tức giận."Tôi ? cô nói này hết thảy mọi chuyện đều do tôi hại cô ?"
"Đương nhiên, nếu không phải do anh không phân tốt xấu mạnh mẽ nhốt tôi , đem ta giam ở trong phòng hạn chế hành động, tôi làm sao mạo hiểm leo cửa sổ, lại cưỡi phải con ngựa điên này , thiếu chút nữa còn bị ngã chết nữa ! Đều là anh , đều là anh tên động vật máu lạnh làm hại..." Cảm xúc vừa kinh hoảng vừa sợ hãi khiến Lam Vịnh Vi hoàn toàn mất đi khống chế, cô nắm tay đánh lung tung người Mục Lôi, miệng còn mắng lung tung một trận : "anh là đồ đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, dơ bẩn, xấu xa, tự đại, coi rẻ nhân quyền, gây trở ngại tự do, anh căn bản chính là một tên cặn bã , anh ..."
"Im miệng!" Mục Lôi rống giận, đột nhiên hắn cuối đầu dùng môi mình nóng bỏng ngăn chặn tiếng mắng chửi liên miên của cô , hắn bá đạo mút lấy cánh môi của cô .
※※※※※※
cô dùng sức đẩy hắn ra , "anh ... anh dám hôn tôi?" Vỗ về đôi môi bị hôn qua , Lam Vịnh Vi kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn .
"Vì sao không dám? Tôi còn muốn làm như vậy nữa !" Hai tay hắn nhanh chóng khống chế cô , rồi lại một lần nữa cúi đầu, lần này hắn không chỉ có hôn môi cô , mà hắn còn đem đầu lưỡi xảo quyệt tham tiến vào trong miệng cô làm càn vô lễ hút lấy dây dưa, răng nanh hắn còn khẽ cắn cánh môi đỏ mọng của cô .
Kỳ thật hắn chỉ là muốn trừng phạt cô vì ngu ngốc và vô lễ mà thôi, bởi vì cô dám không có sự đồng ý của hắn mà tùy tiện đi cưỡi Hắc Tinh, mà vừa rồi cô lại còn vô lễ đánh hắn. Cho tới bây giờ đều không có một người phụ nữ nào dám đánh hắn, cho nên hắn phải trừng phạt cô một chút thật tốt mới được ! Nhưng không biết tại sao, khi nhấm nháp cái miệng nhỏ của cô rồi , hắn bất ngờ phát hiện cô lại mềm mại, ngọt ngào , mê người như thế .
Đúng vậy, hắn phải thừa nhận, người phụ nữ nhỏ bé trước mắt này xác thực rất mê người, tuy rằng lần đầu tiên nhìn cô hắn chỉ thấy vẻ đẹp của cô thôi , nhưng tới bây giờ hắn mới phát hiện cô đúng là có sức dụ hoặc.
Ngũ quan của cô cũng không đặc biệt, ánh mắt cũng coi như linh động có thần , cái mũi cũng miễn cưỡng được cho là cao thẳng . Miệng của cô rất đẹp, cánh môi mềm mại ngọt ngào, khi thưởng thức làm cho hắn muốn dừng mà không được. Chỉ là ngũ quan bình thường như vậy nhưng khi hợp lại lại hấp dẫn chết người như vậy , khiến người ta bất tri bất giác mà hãm sâu ở trong đó, không thể tự kềm chế.
Mà thân thể của cô mặc dù hơi nhỏ con , nhưng theo xúc cảm hắn vừa mới ôm lấy mà phán đoán, cũng là lả lướt có hứng thú, chỗ nên đầy đặn thì đầy đặn, nên gầy thì gầy . Mà nơi đẹp nhất từ đầu đến chân cô hẳn là mái tóc dài , đen huyền kia , mái tóc đen xõa dài trên tấm lưng trắng nõn thật đúng là một loại đối lập mê người !
hắn từ trước đến nay luôn thích những cô tóc vàng cùng tóc hồng , bởi vì hai loại phụ nữ này luôn đặc biệt nhiệt tình, nhưng hiện tại hắn cũng rất muốn xem cô trần như nhộng , chỉ có một mái tóc dài đứng ở trước mặt mình .
nhẹ nhàng hắn dùng ngón cái chạm vào đôi môi anh đào vừa bị hắn hôn , thế mới biết được chuyện tức giận vì Hắc Tinh bị cô cưỡi đi hắn đã quên hết không còn một mãnh , thay đó là cảm giác ham muốn mạnh mẽ bao lấy toàn thân hắn , ngay cả mở miệng tiếng nói hắn cũng trở nên khàn khàn."cô thực đặc biệt, thực mê người!"
Để môi hắn sát vào môi cô , Mục Lôi tựa hồ lại nhịn không được muốn hôn ; nhưng lần này Lam Vịnh Vi lại tránh được, cô quay mặt làm cho nụ hôn thứ ba của Mục Lôi dừng ở trên mặt mình ."không muốn !"
Lam Vịnh Vi cảm thấy mình bị hôn đến không thở nổi, cô chưa từng quen bạn trai, đây là lần đầu tiên cô bị một người đàn ông liên tiếp hôn như vậy mà hoảng hồn . Ông trời ơi ! Người đàn ông này quá nguy hiểm, cô phải rời khỏi nơi này, rời khỏi người đàn ông này thật xa mới được !
"Tôi phải rời khỏi đây , van cầu anh để cho tôi rời đi nơi này có được không?" cô dùng hai tay ngăn cách thân thể hai người tiếp xúc quá gần nhau , bởi vì làm như vậy , không khí mới có thể có thể thoáng hơn một chút .
Mục Lôi bình tĩnh xem xét cô "cô cưỡi Hắc Tinh là vì muốn rời khỏi chổ này à?"
"Tôi không phải người ở đây , tất nhiên phải rời khỏi đây rồi ."
hắn lắc đầu, đôi mắt xanh có vẻ phức tạp, "Tôi nói rồi, trừ phi cô nói cho tôi biết dây chuyền của Josephine tại sao ở trong tay cô , nếu không cô đừng mơ rời khỏi đây !"
"anh không thể giam tôi ở lại chỗ này, cái gì tôi cũng không biết."
Mục Lôi một tay vòng lấy eo nhỏ của cô , một lần nữa kéo gần khoảng cách giữa hai người hơn , khuôn mặt tuấn tú tới gần cô để cho hơi thở ấm áp phả vào trên mặt hắn ."cô làm sao cũng không thể đi, chỉ có thể ở lại Lam Nguyệt Sơn Trang."
"Thả tôi xuống, thả tôi xuống!" Lam Vịnh Vi lung tung đấm hắn , cô muốn hắn buông mình ra, nhưng lại thình lình làm mất thăng bằng trên lưng ngựa , trong lúc bối rối cô bắt lấy quần áo của hắn để ổn định thân mình , "Thả tôi đi, tôi không muốn ở đây !"
Mục Lôi căn bản không để ý tới sự giãy dụa của cô , hắn thoải mái đá bụng ngựa, làm cho ngựa bắt đầu hướng tới Lam Nguyệt Sơn Trang mà chạy.
Gió gào thét thổi bay mái tóc dài của cô phiêu tán ở trên mặt hắn, hắn lười biếng lại mang theo một chút cự tuyệt kiên định mở miệng: "cô phải ở lại, tôi sẽ không để cho cô đi!"
"không muốn , tôi không muốn cùng anh trở về, tôi muốn quay về Đài Loan. anh nghe không, tôi muốn quay về Đài Loan!" Theo vó ngựa chạy băng băng trên đường , mắt thấy Lam Nguyệt Sơn Trang đã gần trong gang tấc, Lam Vịnh Vi không khỏi bối rối.
"Đài Loan ở nơi nào? cô muốn trở về đó thế nào?" Mục Lôi tựa cười như không cười tà ác liếc cô hỏi.
"Đài Loan ở..." cô đột nhiên im lặng , đúng vậy! Đài Loan ở nơi nào? Theo vị trí địa lí mà nói, Đài Loan ở khu vực Châu Á , đi thuyền theo Ấn Độ Dương thì cũng không tính quá xa, nhưng cô quay về được sao? Cho dù cô đến được Đài Loan, đó cũng là Đài Loan hai trăm năm trước , chứ không phải nơi cô quen thuộc !
"Đài Loan ở nơi nào !" Thấy cô thật lâu vẫn chưa mở miệng, Mục Lôi lại hỏi tiếp . Bởi vì hắn rất ngạc nhiên, Đài Loan mà cô nhắc đến kia tột cùng là ở nơi nào?
"Đài Loan ở..." Trong lời nói của Lam Vịnh Vi mang theo chút nghẹn ngào ở yết hầu một câu cũng nói không được, nước mắt trong bất tri bất giác trượt xuống khuôn mặt.
Liếc thấy cô khóc , Mục Lôi kinh ngạc nắm lấy cương ngựa , Đài Loan là nơi nhắc đến sẽ làm người ta rơi nước mắt sao ? Nếu không sao cô có thể không lên tiếng mà rơi lệ như vậy ?
Lam Vịnh Vi cắn môi, cố gắng không để cho việc mình nhớ nhà ảnh hưởng , tuy rằng cô nhớ nhà đến rối tinh rối mù, nghĩ đến rất muốn khóc lớn một hồi, nhưng cô không thể khóc, nhất là với ...tên động vật máu lạnh bá đạo lại thích chiếm tiện nghi trước mặt mình , cô càng không thể khóc.
Tuy nghĩ như vậy , nhưng nước mắt lại không nghe lời mà thấm ướt hai gò má.
Mục Lôi nhíu mày, đang muốn đưa tay lau nước mắt cho cô thì tiếng Rudolph kinh hỉ vào lúc này lại truyền đến.
"Vi Vi, cô không sao chứ ?"
Lam Vịnh Vi quay đầu, "Rudolph, tôi ..."
Rudolph không phát hiện ra không khí quái dị giữa Mục Lôi và Lam Vịnh Vi , hắn chỉ thật tự nhiên, thực thân mật đưa tay ôm lấy Lam Vịnh Vi đở xuống."Sao cô lại khóc?"
"không có, tôi không khóc." cô lắc đầu, nghĩ một đằng nói một nẻo lau đi nước mắt, nào biết càng làm như vậy càng không thể ngăn chặn nước mắt như mưa rơi xối xả của mình, cuối cùng cô chỉ biết nhào vào trong lòng Rudolph mà khóc lớn.
Rudolph nghĩ Lam Vịnh Vi bị Hắc Tinh dọa sợ mà chân tay luống cuống an ủi cô : "không có việc gì, Vi Vi, đã không có việc gì rồi ."
Mục Lôi vẫn ngồi ở trên lưng ngựa thấy thế, khuôn mặt vốn nhăn nhó nay lại giãn ra không ít. Vi Vi ? cô ngay cả tên cũng chưa từng tự nói với mình, mà lại cho Rudolph gọi cô là Vi Vi?
một chút cảm xúc phức tạp trước nay chưa từng nếm cắn lấy tâm can Mục Lôi, hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Rudolph cùng Lam Vịnh Vi, nửa câu cũng không nói mà xoay người muốn rời đi.
"Mục Lôi!" Rudolph đột nhiên kêu tên hắn.
Mục Lôi thẳng lưng hỏi "Chuyện gì?"
"Tôi nghĩ anh nên trông nom Đại Tây Nhã thật tốt ."
"Có ý gì?" Gọn gàng nhảy xuống ngựa, đôi mắt xanh của Mục Lôi trở nên lạnh lung .
"Là Đại Tây Nhã để cho Vi Vi cưỡi Hắc Tinh, con bé ..."
Mây đen chợt che kín khuôn mặt tuấn tú của Mục Lôi, hắn không đợi Rudolph nói xong liền rống to: "Đem con bé đến gặp tôi !"
Lam Vịnh Vi kinh ngạc nâng lên hai mắt khóc đến sưng đỏ, "anh muốn làm gì?"
Khuôn mặt Mục Lôi như kết băng sương hắn căn bản lười mở miệng trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn tay Lam Vịnh Vi cùng Rudolph đang nắm lấy nhau , không khí trong nháy mắt trở nên đông lạnh hơn vài phần , vài người chăn ngựa vốn trông nom ở chuồng ngựa cũng buông việc trong tay mà mượn cớ trốn đi .
Lam Vịnh Vi cũng không phải ngu ngốc, cô lập tức đoán được Mục Lôi muốn trừng phạt Đại Tây Nhã, bởi vì Đại Tây Nhã muốn giúp cô đào tẩu mới làm như vậy, cho nên hắn nổi giận đùng đùng , cô liền hỏi: "anh muốn làm gì? Trừng phạt Đại Tây Nhã sao?"
"anh không thể làm như vậy, cô bé chỉ là một đứa trẻ, căn bản cái gì cũng không hiểu , cô bé chỉ có lòng tốt muốn giúp tôi mà thôi, anh không thể bởi vì chuyện này mà trừng phạt con bé!"
Ánh mắt Mục Lôi đảo qua, "Vậy cô nói tôi nên trừng phạt ai ? Rudolph sao?"
"Chuyện này cùng Rudolph không có liên quan gì, anh muốn phạt thì phạt tôi là được ."
Mục Lôi cúi đầu xem xét cô , vài cọng tóc đen rũ xuống hai má, làm cho cô thoạt nhìn đẹp đến dị thường."Tôi đương nhiên sẽ xử phạt cô , nhưng hiện tại tôi phải phạt Đại Tây Nhã trước đã ."
hắn đang nói thì Đại Tây Nhã cúi đầu đi tới, cô bé mặc âu phục màu hồng , như một con búp bê xinh đẹp , thoạt nhìn vừa vô tội mà hồn nhiên."Cha, cha tìm con ạ ?"
Hai tay đút vào túi quần , Mục Lôi lạnh lùng đưa tay lên vuốt cằm, hoàn toàn không có phản ứng từ ái (hiền lành yêu thương ) mà người cha nên có .
"Chuyện gì vậy ạ ?" Đại Tây Nhã ngẩng đầu nhìn cha mình , trong mắt có một cổ sùng bái cùng bảo vệ ,búp bên nắm lấy hai tay mình hỏi .
"Ta hỏi con , vị tiểu thư này làm sao trốn khỏi phòng ? cô ấy vì sao biết chuồng ở nơi nào? Lại làm sao có thể cưỡi Hắc Tinh?"
Đại Tây Nhã cắn môi, "Con không biết."
"không biết?" Ánh mắt Mục Lôi lạnh lùng, tựa hồ không tin.
Đại Tây Nhã gật đầu, "Lúc con đến chị ấy đã ở chuồng ngựa rồi , con ngăn chị ấy đừng cưỡi Hắc Tinh, bởi vì đó là con ngựa cha yêu thích nhất , ai cũng không thể cưỡi , nhưng chị ấy không nghe, cứng rắn muốn cưỡi Hắc Tinh, con chỉ lo lắng nên trở về tìm Rudolph đi cứu chị ấy thôi ."
Lam Vịnh Vi đổ một giọt một hôi lạnh , ông trời ơi , con nhóc này thoạt nhìn hồn nhiên như thiên sứ, nhưng nói dối mà mặt không đổi hô hấp không gấp , nếu có người không biết chỉ sợ đã bị lừa rồi .
"Phải không?" Mục Lôi mỉm cười, hắn cầm roi ngựa trong tay nhẹ nhàng đung đưa, "Đại Tây Nhã, lần trước ta trừng phạt con là chuyện khi nào ?"
Khuôn mặt tươi cười của Đại Tây Nhã chợt trở nên trắng bệch, "Con không có nói dối , con thật sự không biết vì sao chị ấy có thể cưỡi Hắc Tinh, con không có nói dối ..." nói xong, nước mắt liền thi nhau rơi xuống , thân mình nho nhỏ cũng không ngừng run rẩy .
Mục Lôi giật nhẹ miệng, "Con vẫn không nói thật?"
"Con không có, con thật sự không biết, thật sự không biết..." Đại Tây Nhã không ngừng lắc lắc đầu, dưới chân khiếp đảm lui về phía sau.
Lam Vịnh Vi thấy thế vội vàng nói với Rudolph : "anh nhanh lên , mau ngăn cản hắn đi !"
Rudolph lắc đầu, "cô không hiểu đâu , Đại Tây Nhã thoạt nhìn giống một thiên sứ, nhưng trên thực tế là một tiểu ác ma, con bé nên bị giáo huấn một phen mới được ."
"Nhưng con bé còn nhỏ như vậy, căn bản không chịu nổi trừng phạt của Mục Lôi ..."
Rudolph vẫn lắc đầu, "Vi Vi, cô cũng đừng trông nom chuyện của Đại Tây Nhã ! cô đã quên, suýt nữa bởi vì trò đùa dai của con bé mà mất mạng sao?"
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng mà nữa , chúng ta đi thôi!"
Trời sanh tính Lam Vịnh Vi không thể trơ mắt nhìn người khác chịu khổ , sao cô có thể chịu được có người ở trước mặt cô bị đánh chứ ! Huống chi người nọ còn bởi vì cô mới bị đánh. Vì thế cô đi lên phía trước, đưa tay bắt lấy roi ngựa của Mục Lôi sắp quất đến , "anh muốn đánh thì đánh tôi đi! Là chính tôi chạy đi, cũng là chính tôi tự chọn Hắc Tinh để cưỡi , chuyện này cùng Đại Tây Nhã một chút liên quan cũng không có."
"cô ..." Mục Lôi nheo lại mắt, "cô có biết cô đang làm cái gì không ?"
"Đương nhiên biết, chuyện này cùng Đại Tây Nhã không liên quan , nếu anh phải tìm một người để hả giận, vậy tìm tôi là được rồi ." cô ngẩng cao đầu trừng mắt nhìn hắn .
Mục Lôi lạnh lùng cười, "cô nghĩ rằng tôi không dám làm gì cô sao ?"
"Tôi biết anh đương nhiên dám, một người có thể không phân tốt xấu đã vu oan người ta ăn trộm này nọ, còn coi rẻ nhân quyền phi pháp hạn chế tự do cá nhân của người khác , thì có chuyện gì là làm không được đâu , cũng có chuyện gì mà hắn không dám làm nữa chứ ?"
"cô ..." Mục Lôi tức giận đến xanh cả mặt, hắn hung tợn trừng Lam Vịnh Vi, một bộ dạng rất muốn đem cô nuốt vào bụng.
Mà Lam Vịnh Vi cũng nghĩ đến hắn đã tức giận sẽ đánh mình. Nhưng không ngờ , Mục Lôi tuy rằng tức giận , nhưng không đánh cô , càng làm cho người ta không nghĩ tới là hắn cư nhiên quay đầu rời đi.
Kinh ngạc nhìn bóng dáng cao ngất của Mục Lôi biến mất ở trước mắt, Lam Vịnh Vi cơ hồ không thể tin được hắn thế nhưng sẽ buông tha mình như vậy , rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ?
※※※※※※
Thay một bộ âu phục thoải mái bằng vải bông , cùng áo khoác lông dê , Lam Vịnh Vi ngồi ở trên ghế t , tận tình giãn gân cốt mỏi mệt của mình .
cô cảm thấy cả người đều đau, nhất là hai bắp đùi quả thực là quá nhức mỏi , mà thắt lưng lại giống như bị gãy mà bủn rủn, những triệu chứng này hoàn toàn do sự việc xảy ra lúc chiều . cô cũng không phải chưa từng cưỡi ngựa, trước kia cô thậm chí còn từng được người ta ca tụng là hoàng hậu gió xoáy , nhưng cho dù là như thế này, cô vẫn bị Hắc Tinh khiến cho xương cốt như muốn rã ra , thật không dám tưởng tượng nếu Mục Lôi chưa tới cứu cô thì cô sẽ như thế nào .
Nghĩ tới Mục Lôi, Lam Vịnh Vi liền kìm lòng không đậu nghĩ đến cảnh hai người ở trên lưng dị thường ôm hôn , cho tới bây giờ môi của cô vẫn còn cảm giác được nhiệt độ cùng áp lực hắn mang đến , trong lòng cũng vẫn nhớ đến đầu lưỡi của hắn ở trong miệng cô khiêu khích ; thậm chí có lúc cô còn thất thần, tưởng mình vẫn còn ở trên lưng ngựa. Ông trời ơi , đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ? Vì sao cô lại sinh ra cảm giác kì lạ như vậy với người đàn ông cô chỉ mới gặp vài lần ? Chẳng lẽ cô ... không, sẽ không, từ trước đến nay cô rất lý trí, trí óc cô rất rõ ràng, làm sao có thể bị một tên khốn kiếp hôn mà làm cho mụ mị chứ ? cô phải tìm cơ hội, tìm phương pháp trở lại niên đại của mình nữa !
Nghĩ đến đây , thần kinh Lam Vịnh Vi bất giác run lên, đau đớn trên thân thể tựa hồ cũng chẳng phải mãnh liệt lắm .
Đột nhiên, một tiếng đập cửa vang lên, Lam Vịnh Vi không nghĩ nhiều liền mở cửa, lại không dự đoán được đứng ở cửa lại là Đại Tây Nhã.
"Đại Tây Nhã, có chuyện gì sao?"
Đại Tây Nhã ngẩng đầu, "Rudolph nói tôi hẳn nên đến cám ơn chị ."
"Cám ơn tôi ? Vì sao?"
"Rudolph nói nếu như không có lời của chị , hôm nay chắc là tôi đã bị ăn roi , cho nên phải cám ơn chị ."
"À ? Nếu Rudolph không kêu em nói, em sẽ vẫn đến đây chứ ?"
"Đến , bởi vì em thích chị ."
"Thích chị ? Vì sao?"
Đại Tây Nhã cười ngọt ngào, "Bởi vì chị giúp em , hơn nữa cùng cái bà tiểu thư Sắt Lâm Na đáng ghét so sánh ,chị tựa như mẹ em đều ôn nhu lại xinh đẹp giống nhau ."
"Mẹ em ?" Lam Vịnh Vi bất giác bật cười, đem Đại Tây Nhã đưa vào phòng , cho cô bé ngồi xuống mới lại hỏi: "Đại Tây Nhã, em thực thích mẹ em có phải hay không?"
"Đương nhiên, mẹ rất ôn nhu, nói chuyện lại dễ nghe, mỗi ngày mẹ đều kể chuyện xưa cho em nghe trước khi đi ngủ , còn làm bánh bích quy rất ngon cho em ăn , còn Sắt Lâm Na, chỉ biết bắt em đi đọc sách, còn gây trở ngại thời gian của em ở cùng ba ba nữa ."
"Sắt Lâm Na là ai?"
"Sắt Lâm Na là gia sư của em , em thật ghét chị ta , chị ta rất dữ , cũng không cười, chỉ có nhìn thấy cha mới cười thôi . Sắt Lâm Na còn nói, muốn em ngoan một chút, nếu không chị ta sẽ nói với cha đưa em đến ở trường nội trú ."
Lam Vịnh Vi sửng sốt, "Đại Tây Nhã..."
Đại Tây Nhã bi thương lắc đầu, nước mắt trong suốt rơi xuống."Em không muốn rời đi nơi này, cũng không muốn rời khỏi cha , nhưng cha rất nghe lời của chị ta , chị ơi , em nên làm cái gì bây giờ?"
Lam Vịnh Vi nhất thời có chút đau lòng, cô đang muốn nói gì đó an ủi Đại Tây Nhã thì Đại Tây Nhã đột nhiên nín khóc mỉm cười.
"Chị à , chị có biết gian phòng này là phòng của mẹ em trước đây không ? Trước khi chị đến đây ,em thường một mình tới nơi này, tưởng tượng mẹ còn ở trong phòng , nhưng hiện tại chị đã đến rồi, cho nên chú Rudolph nói nếu em muốn đến, trước tiên phải hỏi chị một tiếng ." Đại Tây Nhã ngẩng đầu lên chờ mong nhìn cô , "Em có thể tới nơi này không ?"
Lam Vịnh Vi suýt nữa rớt nước mắt, cô vội vàng gật đầu."Đương nhiên, mặc kệ có chị ở đây hay không, em đều có thể đến đây bất cứ lúc nào ."
"thật sao?"
"thật mà !"
Đại Tây Nhã cao hứng ôm cổ hôn má Lam Vịnh Vi , sau đó hoa chân múa tay vui sướng đứng lên."Cám ơn chị , em biết chị và Sắt Lâm Na không giống nhau mà , em biết chị là người tốt."
Lam Vịnh Vi không khỏi cười rộ lên, ông trời ạ , thật là một tiểu tinh linh động lòng người, cô cơ hồ có thể tưởng tượng gia sư tên là Sắt Lâm Na kia đã phải đau đầu thế nào rồi .
"Tỷ tỷ, chị muốn biết gian phòng bí mật không ?" Đột nhiên, Đại Tây Nhã tỏ vẻ thần bí hỏi.
"Bí mật?"
"Đúng vậy! Chỉ có em cùng cha và mẹ mới biết được bí mật đó thôi nha!" nói xong, cô bé liền kéo tay Lam Vịnh Vi dẫn đến đi một cái kiếng sát đất ."Nơi này có một cánh cửa, trước kia em thường cùng mẹ chơi trốn tìm ở đây ,chị có thể chơi với em không ?"
"Em nói mặt sau của gương có một cánh cửa?"
"Dạ , để em cho chị xem."
Đại Tây Nhã đưa tay đặt ở trên mặt kính rồi dùng sức đẩy, quả nhiên sau gương xuất hiện một cánh cửa gỗ màu đen, đem cửa mở ra một đường hầm u ám rõ ràng liền xuất hiện ngay trước mắt cả hai.
"Đây là..."
"Đây là chỗ mẹ và em hay chơi trốn tìm , chị chơi với em chứ ?"
"Đương nhiên , nhưng em có biết cái đường hầm này thông đi đâu không ?"
Đại Tây Nhã lắc đầu, trong mắt lại xuất hiện một chút đề phòng cùng khẩn trương, thân mình đồng thời cũng nhanh chóng lùi ra sau ."không biết, em không biết."
"Đại Tây Nhã, em làm sao vậy? Đại Tây Nhã!"
Đại Tây Nhã cũng không có nghe được tiếng kêu của cô , bởi vì con bé đã chạy mất dáng .
Có chuyện gì vậy ? Vì sao Đại Tây Nhã lại đột nhiên chạy đi? Chẳng lẽ đường hầm này thực có bí mật gì? Phóng mắt nhìn đi, bốn phía trừ bỏ tối tăm âm u ra thì chỉ có một mùi mốc gay mũi , cơ hồ có thể xác định một chút là nơi này đã thật lâu không ai tới, bởi vậy thật sự rất khó tưởng tượng bên trong rốt cuộc có bí mật gì.
một cỗ hiếu kỳ khiến cho Lam Vịnh Vi áp chế sự khẩn trương cùng bối rối trong lòng xuống , cô đưa tay vuốt vách tường đã muốn dính đầy cát bụi mà bắt đầu đi từng bước một thật cẩn thận về phía trước.
Cái đường hầm này cũng không phải thẳng, mà là có điểm gấp khúc, đi tới đi lui cô đột nhiên phát hiện có một cái chỗ rẽ cùng với một cánh cửa khác . Bởi vì đã ở trong đường hầm một thời gian ngắn, nên Lam Vịnh Vi cảm thấy có chút khó thở, bởi vậy không hề nghĩ ngợi cô liền đẩy cánh cửa kia ra .
Thình lình ánh sáng chiếu vào cơ hồ khiến mắt cô mở không ra, đợi đến khi thích ứng với ánh sáng cô lại bị một màn trước mắt làm cho sợ tới mức cười không nổi ; bởi vì có một người đàn ông ở trần nửa thân trên đứng ở cửa trừng mắt nhìn cô , mà người đàn ông này đúng là người cô không muốn gặp lại nhất - - Mục Lôi.
Bình luận truyện