Nhà Giàu Có Đồng Thoại 3: Tình Nhân Của Yêu Râu Xanh
Chương 4
Lam Vịnh Vi kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông nửa thân trần trước mắt này , trong đầu cô trống rỗng, chân như bị đóng đinh tại chỗ không thể nhúc nhích mà chỉ có thể tùy ý hắn bước từng bước một tới gần mình.
"Tại sao cô lại ở chỗ này?"
Mục Lôi đi lên phía trước, hắn đứng cách chỉ có nửa bước chân không chuyển mắt xem xét cô , vẻ mặt cô kinh hoảng trên tóc còn dính tro bụi, nhưng vẫn có vẻ cao ngạo không khuất phục .
Lam Vịnh Vi bất giác lui về phía sau từng bước, nếu cô biết cái đường hầm này thông tới phòng của hắn, thì cho dù đánh chết cô , cô cũng sẽ không đi tới đây .
Theo bản năng liếm liếm đôi môi khô nứt , cô khẩn trương nắm lấy cửa , miệng thì thào : "Thực xin lỗi, tôi không biết nơi này là phòng của anh , tôi lập tức rời đi..." Vừa nói xong cô chuẩn bị lui về đường hầm .
Mục Lôi liền bắt lấy cô kéo về trong lòng mình , cũng đồng thời đưa một cước đá tới cửa."Sao cô lại biết lối đi này mà vào đây , là ai nói cho cô biết ?"
Thân thể hai người đột nhiên áp sát nhau làm cho Lam Vịnh Vi nhất thời căng thẳng, cô cố gắng muốn dùng hai tay đẩy ra khoảng cách, nhưng ngược lại đụng phải da thịt rắn chắc bóng loáng của hắn , tình huống này khiến cô như bị bỏng mà muốn vội vã nhảy ra.
"Buông, anh buông ra !"
Mục Lôi buông tay ra , "cô rất sợ tôi hả ?"
Lam Vịnh Vi đột nhiên trừng lớn mắt, "Ai sợ anh đồ động vật máu lạnh?"
Lam Vịnh Vi tức giận liếc trắng mắt, giảng giải cho hắn nghe : "Cái gọi là động vật máu lạnh chính là chỉ một người không có máu và nước mắt , không có cảm tình cũng không có ai yêu , giống như bạch tuộc, con mực, rắn rết , trong cơ thể căn bản là không có máu tồn tại."
cô vốn chọc điên hắn , nhưng ai biết người đàn ông này thế nhưng lại cho cô một cái bĩu môi mê người , thậm chí : ...còn nở một nụ cười lơ đễnh.
"Xưng hô rất thú vị, cô là người đầu tiên gọi tôi là động vật máu lạnh , đa số mọi người đều gọi tôi là ma cà rồng chuyển thế, hoặc là con của ma vương. Nhưng tôi lại thấy thích tên gọi động vật máu lạnh hơn , dù sao đó cũng là một loại sinh mệnh, hơn nữa nó vẫn còn sống, đúng không?"
"anh ..." Lam Vịnh Vi cơ hồ lâm vào chán nản,cô lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp được loại người không màng đến lời người ta mắng mình như vậy , cô lập tức thở phì phì xoay người."Tôi phải đi!"
Mục Lôi nhẹ nhàng lay động đầu, hắn dùng thân che ở trước cửa gỗ."cô không thể đi, tôi có lời muốn hỏi cô ."
Lam Vịnh Vi cảnh giác trừng mắt với hắn, một bộ bộ dáng như bị bủa vây giữa dòng địch , "Nếu anh muốn hỏi tôi chuyện sợi dây chuyền , thì vẫn là câu nói cũ , tôi không biết!"
Mục Lôi tự tại dựa cửa , hai tay ôm ngực,hai chân thon dài rắn chắc nhẹ nhàng từ từ đi qua." hiện tại tôi không muốn biết chuyện sợi dây chuyền , tôi chỉ muốn biết tên của cô , nói cho tôi biết cô tên là gì."
Giọng điệu hắn tự cao tự đại làm cho cơn tức của Lam Vịnh Vi vô hình trung lại tăng cao , "Đối với một người bị nhốt như tôi , anh có không nhất thiết phải biết tên làm gì ."
hắn lẳng lặng xem xét Lam Vịnh Vi bị tức đến hồng hai gò má, tầm mắt hắn dừng lại ở trước ngực vì giận mà có chút phập phồng của cô ."cô thật đẹp, hơn nữa lúc tức giận là đẹp nhất ."
Lam Vịnh Vi ngẩn ra, "anh ..."
"Kỳ thật cô không nói tôi cũng biết, cô gọi là Lam Vịnh Vi, đúng không?" hắn một lần nữa đi đến trước mặt cô ."Lam tiểu thư, tôi có một việc muốn mời cô giúp đỡ , có thể chứ?"
hắn thình lình khách sáo như vậy làm cô cảm thấy có chút không quen, cô lập tức bắt đầu lắp bắp .
"Ách... Tôi ..."
"cô đã gặp qua Đại Tây Nhã ..."
Đại Tây Nhã? hắn vì sao lại nhắc tới Đại Tây Nhã? Mặc dù cô đang đầy nghi hoặc, nhưng Lam Vịnh Vi chỉ gật đầu, cũng không có mở miệng hỏi gì .
"Trước tiên tôi hỏi cô đối Đại Tây Nhã có ý kiến gì không."
Nhắc tới tiểu thiên sứ tinh nghịch xinh đẹp đáng yêu kia , trên mặt Lam Vịnh Vi bất giác hiện lên một nụ cười tươi ."cô bé rất ngoan , rất ngọt ngào , chỉ là có đôi khi hơi bướng bỉnh quá mức , làm cho người ta có chút ăn không tiêu."
Mục Lôi gật đầu, "Đúng vậy, vì Đại Tây Nhã, tôi đã tìm rất nhiều gia sư đến dạy con bé , nhưng người nào cũng bị con bé làm cho tức giận mà bỏ đi , nếu tôi không nghĩ biện pháp gì , chỉ sợ Sử Mật Tư tiểu thư cũng sẽ bị tức giận mà bỏ đi."
"Sử Mật Tư tiểu thư?"
"cô ấy tên là Sắt Lâm Na, là gia sư hiện nay của Đại Tây Nhã , sáng nay cô ấy đã muốn đưa đơn xin từ chức, yêu cầu có thể rời đi ngay , cho nên tôi hiện tại thực hao tổn tâm trí, không biết nên làm thế nào cho phải." Mục Lôi lại bước tới một bước, kéo gần khoảng cách của cả hai ."Từ buổi chiều tôi thấy thái độ cô với Đại Tây Nhã , cô hẳn là người rất có lòng rộng lượng , không biết cô có thể ở đây làm gia sư cho Đại Tây Nhã không , dạy cho con bé vài chuyện phép tắc và tri thức mà thục nữ nên có ?"
"Tôi... Làm gia sư cho Đại Tây Nhã ?"
"Ừm ! cô đồng ý chứ ?"
"Nhưng đối với các người mà nói, tôi là một cô gái lai lịch không rõ , ngay cả mình làm như thế nào về nhà cũng không biết, vậy sao tôi có thể làm gia sư cho Đại Tây Nhã chứ ?"
Mục Lôi đi tới phía trước nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô lên , "cô thông minh xinh đẹp, cơ trí hoạt bát, mà trên hết , cô có kiên nhẫn với trẻ nhỏ , bằng vào điểm ấy, cô đã có thể làm gia sư cho Đại Tây Nhã rồi ."
"Nhưng mà..." hắn càng ngày càng tới gần khiến cho Lam Vịnh Vi hô hấp dồn dập , ngay cả đầu lưỡi cũng bắt đầu không nghe lời.
"Đừng nhưng mà nữa , xem như tôi cầu xin cô , được không?" hắn cúi đầu, môi cách cô không đến một tấc.
"Tôi ..." Lam Vịnh Vi biết mình hẳn là nên quay mặt đi, nên cự tuyệt hắn, nhưng không biết tại sao, cô lại không có cách nào di động nửa tấc , sau đó hắn liền phủ môi mình lên trên môi của cô .
Mục Lôi thử hôn nhẹ cô , lại thấy cô trợn mắt thật to biến thành dở khóc dở cười."Bé ngốc, không ai hôn môi mà mở to mắt, nhắm mắt lại."
Mắt thấy cô vẫn như cũ một bộ dạng không biết làm sao, Mục Lôi chỉ đơn giản ôm lấy cô nằm thẳng ở ghế dài , lúc Lam Vịnh Vi nhận ra hắn đang làm cái gì thì thân mình đã bị hắn nặng nề áp chế .
"không muốn !" cô giãy dụa muốn thoát khỏi hắn , nhưng bất đắc dĩ thanh âm vừa thoát ra miệng đã bị hắn dùng môi mình áp chế nuốt hết vào miệng .
Như tình huống xế chiều hôm nay ở trên lưng ngựa, Mục Lôi làm càn lại cuồng vọng dò hỏi cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của cô , hắn dùng đầu lưỡi cùng cô dây dưa, đồng thời cởi bỏ nút thắt quần áo của cô làm cho da thịt tuyết trắng đều hiện ra ở trước mắt hắn , đầu ngón tay hắn cũng ôn nhu khẽ vuốt xoa bóp khắp người cô .
"Tiểu Vi, em biết không? Tôi luôn luôn cầu nguyện, hy vọng chúng ta có thể lại có cơ hội giống xế chiều hôm nay , không nghĩ tới thượng đế nhanh như vậy đã đem em đưa đến đây cho tôi , bây giờ dù xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không để em đi ."
Lam Vịnh Vi liều mạng lắc lắc đầu, cố gắng muốn thoát khỏi những nụ hôn liên tiếp của hắn ."không cần, tôi phải rời khỏi đây , tôi ..."
một nụ hôn lại một nụ hôn càng lúc càng nồng nàn mãnh liệt khiến Lam Vịnh Vi cơ hồ sắp không thở nổi, cô không thể tự chủ mà run rẩy, ánh mắt mơ màng : ...có chút vô ý thức trừng mắt nhìn trần nhà, hai tay vốn chống trả Mục Lôi cũng kìm lòng không đậu mà vòng lên cổ của hắn, giống như đang yêu cầu càng nhiều ở hắn .
Ngóng nhìn thiên hạ trong lòng đang thở gấp khó nhịn ,ánh mắt xanh xinh đẹp của Mục Lôi trở nên càng sâu hơn , hắn muốn cô ! Nếu xế chiều hôm nay Rudolph không xuất hiện , thì lúc cả hai vừa trở về, hắn sẽ trực tiếp mang cô đến trên giường, lại hôn đến khiến cô cầu xin tha thứ, làm cho cô từ nay về sau không dám sinh ra ý nghĩ chạy trốn nữa . cô không biết rằng từ giây phút hắn cứu cô trở về, cô đã là người của hắn rồi sao ? Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô , hắn chỉ biết cô gái này thuộc về hắn , cho nên hắn liều lĩnh đem cô lưu lại, chỉ vì thỏa mãn mong muốn có được cô của mình , giống như hiện tại .
"Tiểu Vi, nói em muốn tôi ."
trên mặt Mục Lôi tràn ngập vẻ nguy hiểm xâm lược , hắn không bỏ qua cởi hết quần áo còn sót lại trên người cô , khiến cho cô hoàn toàn trần trụi trước mắt hắn .
Lam Vịnh Vi hé miệng muốn nói gì, nhưng ánh mắt của cô đã tan rã, ngay cả suy nghĩ cũng không thể tập trung được mà chỉ có thể lắc lắc đầu, bất lực kháng cự.
Nhưng Mục Lôi căn bản không để ý tới kháng cự của cô , hắn kiên định dùng đầu gối tách ra hai chân khép chặt của cô , ngón tay hắn từng tấc hướng vào phía trong dao động, "nói em muốn tôi !"
Mỗi một tiếng thở gấp than nhẹ từ miệng Lam Vịnh Vi bật ra ,nhưng theo bản năng cô kẹp chặt hai chân, kháng cự sự xâm nhập từ hắn ."không cần, tôi không muốn anh!"
"Muốn, em muốn tôi , thân thể của em đang nói em muốn tôi !" hắn thuần thục tác động đến phấn nộn mẫn cảm cực độ của cô .
Lam Vịnh Vi cơ hồ muốn ngất! Ngực của cô phập phồng kịch liệt , cái miệng nhỏ nhắn mở ra đến mức thật to, một tia lý trí cuối cùng cũng bay tới lên chín từng mây. hiện tại cô chỉ hy vọng hắn có thể lấp đầy cảm giác trống rỗng của mình , thay mình đuổi đi lửa nóng bủa vây khắp người , trong vô thức hô cô gọi tên của hắn."Mục Lôi, Mục Lôi!"
sự kìm nén của Mục Lôi trong nháy mắt toàn bộ bùng nổ , hắn nhanh chóng đứng lên bỏ đi quần dài, chuẩn bị yêu cô gái nhỏ nằm trên ghế dài này thật tốt thì một tiếng đập cửa sát phong cảnh lại vang lên vào lúc này , đồng thời có một giọng nói truyền đến - -
"Mục Lôi, anh có trong đó không ?"
Mục Lôi thấp giọng mắng: "Đáng chết!"
Lam Vịnh Vi vốn bị tình dục làm cho mụ mị lúc này đột nhiên có người đến quấy rầy mà bừng tỉnh lại , nhìn cả người mình trần trụi cùng những dấu hôn tràn đầy thân hình, cô xấu hổ nhiễm hồng cả khuôn mặt nhỏ nhắn.
Ông trời, cô đang làm cái gì thế ! ? cô cùng một người đàn ông quen biết không lâu, cũng căn bản không quen biết thân thiết? Nếu như không có tiếng đập cửa này , nói không chừng giờ phút này hai người đã phát sinh quan hệ! Nghĩ vậy, Lam Vịnh Vi không tự chủ được rùng mình một cái.
Mục Lôi nhìn ra sự lùi bước của cô , trong lòng hắn lại càng trở nên ảo não .
"Tiểu Vi, tôi..."
Lam Vịnh Vi lắc đầu, yên lặng nhặt lên quần áo rơi tán loạn trên đất ôm vào trong ngực, "anh mau đi mở cửa đi! Rudolph giống như có chuyện gì tìm anh , nếu không sẽ không đến gõ cửa của anh vào lúc này đâu ."
Mục Lôi sửng sốt, Rudolph? cô cư nhiên nghe ra tiếng kêu ở ngoài cửa kêu cửa là Rudolph? Đây là chuyện gì chứ ? Chẳng lẽ bọn họ... không cách nào hình dung cảm giác phức tạp đang ngổn ngang trong lòng mình , sự tức giận trong bất tri bất giác che kín cả đôi mắt xanh của hắn ."Làm sao em biết..."
Lời của hắn còn chưa hỏi xong, tiếng đập cửa lại lần nữa truyền đến, lần này so với lần trước càng cấp bách hơn ."Mục Lôi, rốt cuộc anh có trong đó không ? Mục Lôi!"
không rảnh bận tâm Lam Vịnh Vi, Mục Lôi vội vàng mặc quần dài vào rồi đi ra phía trước mở cửa, mà người đứng ở cửa quả thực đúng như Lam Vịnh Vi nói , là Rudolph.
Rudolph vẻ mặt sốt ruột, căn bản không chú ý tới trong phòng còn có Lam Vịnh Vi quần áo không chỉnh tề .
"Mục Lôi, không thấy Đại Tây Nhã đâu cả !"
"Cậu nói cái gì! ?"
"không thấy Đại Tây Nhã ở đâu hết !"
Mục Lôi nhíu mày, hé ra khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc bị sương lạnh che kín , ngay cả giọng nói cũng trở nên lạnh như băng ."Xảy ra chuyện gì? Con bé không phải đang ở trong thư phòng học với Sắt Lâm Na sao ? Vì sao lại không thấy đâu ?"
Rudolph lắc đầu, "Theo tình hình anh đi hỏi Sắt Lâm Na có vẻ rõ nhất , bởi vì cô ấy là người cuối cùng nhìn thấy Đại Tây Nhã ."
"Sắt Lâm Na ở đâu?"
"cô ấy ở..."
Rudolph nói còn chưa nói hết , liền nghe được một giọng nói nũng nịu lên tiếng : "Em ở chỗ này!" Tiếp đến là một bóng người nhẹ nhàng nhào tới trong lòng của Mục Lôi ôm ấp, vừa khóc vừa nói: "Mục Lôi, thực xin lỗi, đều là em không tốt, nếu như em không nói , Đại Tây Nhã cũng sẽ không..."
Mục Lôi ôm lấy thân hình kiều nhỏ của Sắt Lâm Na , thấp giọng an ủi: "Đừng khóc, cô nói cho tôi biết trước rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Nâng lên khuôn mặt tái nhợt còn treo mang theo nước mắt , Sắt Lâm Na khóc thút thít nghẹn ngào nói : "anh nói con bé làm sai , cho nên em liền phạt nó học thuộc một bài thơ , nhưng con bé không chịu, em chỉ đánh con bé có một chút, chẳng ngờ con bé lập tức cãi lại , nói em là ma quỷ, hồ ly tinh, cô gái xấu xa , còn dùng mực nước làm em bẩn cả người , sau đó... Sau đó..."
"Sau đó con bé bỏ chạy?" Nhìn quần áo trên người Sắt Lâm Na quả nhiên có dính mực nước, sắc mặt Mục Lôi thật sự là khó coi cực kỳ.
"Dạ !" Sắt Lâm Na đáng thương gật đầu.
"Con nhóc chết tiệt, sớm biết vậy tôi đã dạy dỗ nó một trận ."
Sắt Lâm Na lắc đầu, "không cần, dù sao con bé cũng chỉ là một đứa trẻ, anh không thể trách con bé , hiện tại chúng ta mau chóng đem Đại Tây Nhã tìm trở về đi , bởi vì mặt trời đã sắp xuống núi, trễ nữa sẽ không kịp ."
Rudolph cũng gật đầu phụ họa: "Sắt Lâm Na nói đúng đó , chúng ta phải nhanh chóng tìm được Đại Tây Nhã, miễn cho con bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Mục Lôi mày vo thành một nắm, ánh mắt màu xanh cũng bịt kín một tầng bóng ma, "Rudolph, cậu phái người đến phụ cận (nơi gần đây) tìm chưa ?"
"Phụ cận chổ con bé thường đi chơi tôi đã tìm qua hết rồi , nhưng không phát hiện ra , tôi nghĩ, có khả năng con bé đang trốn, cố ý không cho mọi người tìm được."
Mặt Mục Lôi bình tĩnh , thật lâu sau mới nói: "Tập hợp toàn bộ mọi người mang theo súng săn cùng cây đuốc, chúng ta phân công đi tìm, cần phải trong thời gian ngắn nhất tìm được Đại Tây Nhã."
Mục Lôi nói xong xoay người muốn vào phòng thay quần áo, đột nhiên hắn nhớ tới Lam Vịnh Vi còn ở trong phòng, không biết...
hắn thực tự nhiên ở trong phòng tìm kiếm bóng dáng của cô , nhưng cả căn phòng rộng lớn trống không , không thấy bóng dáng cô đâu , ngay cả dư âm kích tình mới vừa rồi cũng biến mất không thấy tăm hơi, khiến Mục Lôi có cảm giác như hắn vừa làm một giấc mộng xuân, nhưng đây là mộng sao? trên người hắn, miệng hắn cũng còn lưu mùi của cô , đầu ngón tay cũng loáng thoáng cảm nhận được nơi ôn nhuận run rẩy của cô , vậy sao có thể là mộng được ?
hắn bất giác nở một nụ cười , nhất thời không nghe thấy Sắt Lâm Na đang gọi.
"Mục Lôi, Mục Lôi!"
Thu hồi nụ cười luống cuống , Mục Lôi quay đầu lại, "Chuyện gì?"
"anh sẽ trách em chứ ? Nếu không phải em sơ ý cũng sẽ không phát sinh loại chuyện này, thực xin lỗi, đều là lỗi của em !" Sắt Lâm Na nói chuyện đồng thời ánh mắt cũng quan sát khắp phòng. Kỳ quái, cô rõ ràng vừa mới thấy trong phòng Mục Lôi còn có một cô gái khác, làm sao lại không thấy đâu nữa?
"hiện tại đừng nói chuyện này nữa , trước hết tìm được Đại Tây Nhã mới trọng yếu nhất ." Mục Lôi vừa nói vừa mặc quần áo chỉnh tề , sau đó cũng không quay đầu lại mà đi khỏi nơi này để cùng đoàn người đi kiếm Đại Tây Nhã , hắn không chú ý tới trong mắt Sắt Lâm Na chợt lóe lên một tia ghen tị cùng không cam lòng.
※※※※※※
Lam Vịnh Vi cuộn mình lại dựa lưng vào cửa , lỗ tai dán trên cửa,cho đến khi xác định trong phòng Mục Lôi không có bất luận kẻ nào nữa thì cô mới lặng lẽ đứng lên, đi từng bước một sờ soạng về phòng của mình.
Lòng của cô vẫn như cũ không ngừng ngổn ngang , hai gò má vẫn nóng bừng ,đôi môi bị hôn vẫn còn lưu lại hơi thở dương cương của Mục Lôi , nhưng cô liều mạng tự nói với mình hắn là một kẻ lãnh khốc vô tình , chẳng những đem dây chuyền mẹ cho cô làm của riêng, còn phi pháp nhốt cô ; nay ngay cả con gái ruột đang mất tích mà hắn vẫn nhản nhã bình tĩnh an ủi Sắt Lâm Na, cô gái kia mặt ngoài là gia sư con hắn , nhưng kì thực là tình nhân của hắn thì đúng hơn !
Đúng vậy, người đàn ông như vậy căn bản không đáng dây dưa vào , cho dù thân thể của cô khát vọng hắn ,nhưng cô cũng không thể phóng túng chính mình chấp nhận hắn, dù sao cô vẫn chưa hiểu rõ hắn, không phải sao? Làm cô lo lắng là, cô bé đáng yêu Đại Tây Nhã mất tích kìa !
Nghĩ đến Đại Tây Nhã, bước chân Lam Vịnh Vi không tự giác nhanh hơn, cô mau chóng đổi một bộ đồ khác rồi cùng hỗ trợ tìm Đại Tây Nhã, trách cho cô bé xảy ra việc ngoài ý muốn .
Ngay lúc cô đến cửa căn phòng mình thì không biết từ chỗ nào phóng ra một bàn tay giữ chặt làn váy cô ."Chị ơi ..."
Hồn Lam Vịnh Vi muốn bị dọa đến bay nửa phách , "Ai?"
"Là em , em là Đại Tây Nhã nè ."
"Đại Tây Nhã? Là em à ?" Vuốt bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Đại Tây Nhã, Lam Vịnh Vi kinh hỉ ngồi xổm xuống ."Em sao lại ở chỗ này? Mọi người tìm em muốn điên rồi!"
Trong bóng đêm, giọng Đại Tây Nhã nghe có vẻ rầu rĩ, giống nhau đang khóc ."Em vẫn luôn ở chỗ này, không có đi đâu hết ."
"Nhưng Sắt Lâm Na nói..."
"cô ta nói em là tiểu ác ma, đúng không?"
Lam Vịnh Vi lắc đầu, "không có, cô ấy chỉ không ngừng tự trách mình, không nên đối với em nghiêm khắc như vậy thôi ."
"Khi đó bởi vì có chú Rudolph có mặt, nếu chú Rudolph không ở đó , cô ta sẽ nói bậy ở trước mặt cha em , muốn cha đưa em đi ."
"Cho nên em liền hắt mực nước vào cô ấy à !"
"Em không có hắt cô ta , là cô ta bắt buộc em viết thư tự xác nhận muốn đi trường nội trú , còn mắng em là tiểu ác ma không ai cần , thậm chí còn muốn lấy gậy đánh em nữa , em đương nhiên chạy ra,nhưng lúc chạy không cẩn thận đánh ngã cái bàn, mực nước liền như vậy bắn vào váy cô ta ."
Lam Vịnh Vi bất giác nhăn lại đôi mi thanh tú, thật sự cô cũng không thể tin hết lời Đại Tây Nhã nói , bởi vì cô từng thấy tận mắt tiểu nha đầu này nói dối mà mặt không đổi như thế nào , nhưng thấy cô bé một mình nấp ở đây rất đáng thương.
"Đại Tây Nhã, Sắt Lâm Na vẫn đều đối với em như vậy sao?"
"Đúng vậy! cô ta rất ghét em , cô ta ước gì cha sớm đem em đi xa ."
"Vậy cha em có biết chuyện này hay không?"
Đại Tây Nhã chán nản gục đầu xuống.
"Cha chỉ nghe lời của Sắt Lâm Na, ông ấy căn bản mặc kệ em , chị ơi , em nên làm cái gì bây giờ? Cha có đem em đi trường nội trú không ?"
"sẽ không, chị sẽ không để cho anh ta đem em đi đâu ."
"Em không tin, chị cũng không phải gia sư của em , cha sẽ không nghe lời chị nói."
"Chị có thể nói với cha em để chị làm gia sư cho em , như vậy anh ta sẽ nghe lời chị nói , không đem em đi nữa ."
"thật sao ?" Trong mắt cô bé nở rộ ra tia sáng vui sướng .
"Gạt người là con chó nhỏ nha !"
Đại Tây Nhã cao hứng vùi đầu vào trong lòng Lam Vịnh Vi, cô bé thân thiết hôn gương mặt cô ."Em vui quá , chị thật sự làm gia sư của em , em đã cố gắng cầu nguyện, hy vọng chị có thể làm gia sư cho em , quả nhiên thượng đế đã nghe thấy lời của em ."
Cách nói chuyện của cô bé với cha mình giống nhau như đúc làm cho Lam Vịnh Vi không tự giác bật cười, "Đại Tây Nhã, lúc em gặp khó khăn đều cầu nguyện với thượng đế sao ?"
"Đúng vậy! Đó là cha dạy em, chỉ cần cha nói cho em nghe , em đều ghi nhớ ở trong lòng."
không biết tại sao, mắt Lam Vịnh Vi có chút ướt át, đứa nhỏ này đúng là rất sùng bái cha mình , mà cha của cô bé có thể cho cô bé cái gì chứ? Trừ bỏ cuộc sống giàu có ra , cũng chỉ có liên tục đổi gia sư dạy con bé thôi . Nhưng Đại Tây Nhã nhỏ bé muốn, đó chính là một cái mỉm cười cùng cổ vũ của cha mình , cho nên con bé mới dùng các loại phương pháp đuổi đi các gia sư của mình , làm cho cha chú ý tới mình , nhưng Mục Lôi lại đối xử với cô bé thế nào chứ ?
Lam Vịnh Vi đau lòng dắt tay Đại Tây Nhã đi vào trong phòng mình , "Chị giúp em rửa mặt, sau đó chúng ta đi tìm cha em , được không?"
Nhưng ngoài dự đoán Đại Tây Nhã lại cự tuyệt, "Cha cùng chú Rudolph nhất định đều ở bên ngoài tìm em , nếu bọn họ biết em và chị cùng nhau trốn trong mật đạo, nhất định sẽ giận dữ."
Kinh ngạc nhìn cô bé còn chưa cao đến thắt lưng của mình , Lam Vịnh Vi nghi hoặc ngồi chồm hổm xuống, "Vậy em nói xem chúng ta nên làm sao bây giờ?"
" Mật đạo này có thể thông đến rừng cây, chúng ta chỉ cần đến rừng cây tìm một chỗ trốn đi, sau đó chị đi nói cho cha em chị đã phát hiện em trốn ở nơi nào, như vậy hai người chúng ta đều sẽ không bị phạt."
nói xong, cô bé liền lôi kéo Lam Vịnh Vi đi sâu vào trong mật đạo, sau khi đi qua một đoạn đường thật dài thật tối cuối trước mắt quả nhiên là rừng cây, hơn nữa đấy còn là rừng cây nơi lần đầu tiên cô đến nữa .
"Nơi này là..." Lam Vịnh Vi mừng rỡ nhìn cánh rừng này , tuy rằng hiện tại bốn phía chỉ là một mảnh tối đen, nhưng dựa vào ánh trắng sáng ngời đêm nay , cô vẫn nhận thức được.
"Nơi này là nơi cha cùng chú Rudolph đi săn thú , không có nhiều cạm bẫy, nhưng chúng ta cũng phải cẩn thận một chút , tìm một nơi trốn đi ."
"Đại Tây Nhã, chờ một chút, chị nghĩ..."
Lam Vịnh Vi vội vã muốn tìm nơi ngày đó mình rơi xuống , bởi vì cô bị rơi xuống ở chổ này , vậy thì chứng tỏ nơi này có một cánh cửa thời không , chỉ cần tìm ra chổ đó , vậy là cô có thể trở về rồi .
Nhưng khi vừa quay đầu lại cô chỉ nhìn thấy một cánh rừng tối đen như mực, Đại Tây Nhã đã không thấy bóng dáng đâu nữa !
"Đại Tây Nhã, em ở nơi nào? Đại Tây Nhã!" Lam Vịnh Vi gấp đến độ lên tiếng hô to, nhưng mặc cho cô có kêu thế nào cũng không có ai đáp lại, điều này làm cho cô gấp đến độ không biết nên làm thế nào cho phải, một mình cô mò mẫm không ra phương hướng ở trong rừng cây, bây giờ cô chỉ hy vọng có thể tìm thấy Đại Tây Nhã.
Đêm đen bao trùm cả không gian , rừng cây cũng là một mãnh đen tối u ám , chỉ có ánh trăng chiếu xuống tạm thời giúp cô thấy rõ cảnh vật quanh mình , nhưng không may là ánh trắng bị mây đen che khuất khiến hoàn cảnh của cô càng thêm thê lương khủng bố, cái gì cũng nhìn không thấy . Đối diện rừng cây hoàn toàn xa lạ với Lam Vịnh Vi mà nói, trước mắt một mảnh tối đen u ám làm cho cô khủng hoảng như rơi vào cảnh côn trùng đến lộn môi trường vậy , tất nhiên cô cũng không thấy được trước mắt có cạm bẫy chính đang chờ mình , chờ cô phát hiện thì cả người đã té xuống cạm bẫy .
"Tại sao cô lại ở chỗ này?"
Mục Lôi đi lên phía trước, hắn đứng cách chỉ có nửa bước chân không chuyển mắt xem xét cô , vẻ mặt cô kinh hoảng trên tóc còn dính tro bụi, nhưng vẫn có vẻ cao ngạo không khuất phục .
Lam Vịnh Vi bất giác lui về phía sau từng bước, nếu cô biết cái đường hầm này thông tới phòng của hắn, thì cho dù đánh chết cô , cô cũng sẽ không đi tới đây .
Theo bản năng liếm liếm đôi môi khô nứt , cô khẩn trương nắm lấy cửa , miệng thì thào : "Thực xin lỗi, tôi không biết nơi này là phòng của anh , tôi lập tức rời đi..." Vừa nói xong cô chuẩn bị lui về đường hầm .
Mục Lôi liền bắt lấy cô kéo về trong lòng mình , cũng đồng thời đưa một cước đá tới cửa."Sao cô lại biết lối đi này mà vào đây , là ai nói cho cô biết ?"
Thân thể hai người đột nhiên áp sát nhau làm cho Lam Vịnh Vi nhất thời căng thẳng, cô cố gắng muốn dùng hai tay đẩy ra khoảng cách, nhưng ngược lại đụng phải da thịt rắn chắc bóng loáng của hắn , tình huống này khiến cô như bị bỏng mà muốn vội vã nhảy ra.
"Buông, anh buông ra !"
Mục Lôi buông tay ra , "cô rất sợ tôi hả ?"
Lam Vịnh Vi đột nhiên trừng lớn mắt, "Ai sợ anh đồ động vật máu lạnh?"
Lam Vịnh Vi tức giận liếc trắng mắt, giảng giải cho hắn nghe : "Cái gọi là động vật máu lạnh chính là chỉ một người không có máu và nước mắt , không có cảm tình cũng không có ai yêu , giống như bạch tuộc, con mực, rắn rết , trong cơ thể căn bản là không có máu tồn tại."
cô vốn chọc điên hắn , nhưng ai biết người đàn ông này thế nhưng lại cho cô một cái bĩu môi mê người , thậm chí : ...còn nở một nụ cười lơ đễnh.
"Xưng hô rất thú vị, cô là người đầu tiên gọi tôi là động vật máu lạnh , đa số mọi người đều gọi tôi là ma cà rồng chuyển thế, hoặc là con của ma vương. Nhưng tôi lại thấy thích tên gọi động vật máu lạnh hơn , dù sao đó cũng là một loại sinh mệnh, hơn nữa nó vẫn còn sống, đúng không?"
"anh ..." Lam Vịnh Vi cơ hồ lâm vào chán nản,cô lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp được loại người không màng đến lời người ta mắng mình như vậy , cô lập tức thở phì phì xoay người."Tôi phải đi!"
Mục Lôi nhẹ nhàng lay động đầu, hắn dùng thân che ở trước cửa gỗ."cô không thể đi, tôi có lời muốn hỏi cô ."
Lam Vịnh Vi cảnh giác trừng mắt với hắn, một bộ bộ dáng như bị bủa vây giữa dòng địch , "Nếu anh muốn hỏi tôi chuyện sợi dây chuyền , thì vẫn là câu nói cũ , tôi không biết!"
Mục Lôi tự tại dựa cửa , hai tay ôm ngực,hai chân thon dài rắn chắc nhẹ nhàng từ từ đi qua." hiện tại tôi không muốn biết chuyện sợi dây chuyền , tôi chỉ muốn biết tên của cô , nói cho tôi biết cô tên là gì."
Giọng điệu hắn tự cao tự đại làm cho cơn tức của Lam Vịnh Vi vô hình trung lại tăng cao , "Đối với một người bị nhốt như tôi , anh có không nhất thiết phải biết tên làm gì ."
hắn lẳng lặng xem xét Lam Vịnh Vi bị tức đến hồng hai gò má, tầm mắt hắn dừng lại ở trước ngực vì giận mà có chút phập phồng của cô ."cô thật đẹp, hơn nữa lúc tức giận là đẹp nhất ."
Lam Vịnh Vi ngẩn ra, "anh ..."
"Kỳ thật cô không nói tôi cũng biết, cô gọi là Lam Vịnh Vi, đúng không?" hắn một lần nữa đi đến trước mặt cô ."Lam tiểu thư, tôi có một việc muốn mời cô giúp đỡ , có thể chứ?"
hắn thình lình khách sáo như vậy làm cô cảm thấy có chút không quen, cô lập tức bắt đầu lắp bắp .
"Ách... Tôi ..."
"cô đã gặp qua Đại Tây Nhã ..."
Đại Tây Nhã? hắn vì sao lại nhắc tới Đại Tây Nhã? Mặc dù cô đang đầy nghi hoặc, nhưng Lam Vịnh Vi chỉ gật đầu, cũng không có mở miệng hỏi gì .
"Trước tiên tôi hỏi cô đối Đại Tây Nhã có ý kiến gì không."
Nhắc tới tiểu thiên sứ tinh nghịch xinh đẹp đáng yêu kia , trên mặt Lam Vịnh Vi bất giác hiện lên một nụ cười tươi ."cô bé rất ngoan , rất ngọt ngào , chỉ là có đôi khi hơi bướng bỉnh quá mức , làm cho người ta có chút ăn không tiêu."
Mục Lôi gật đầu, "Đúng vậy, vì Đại Tây Nhã, tôi đã tìm rất nhiều gia sư đến dạy con bé , nhưng người nào cũng bị con bé làm cho tức giận mà bỏ đi , nếu tôi không nghĩ biện pháp gì , chỉ sợ Sử Mật Tư tiểu thư cũng sẽ bị tức giận mà bỏ đi."
"Sử Mật Tư tiểu thư?"
"cô ấy tên là Sắt Lâm Na, là gia sư hiện nay của Đại Tây Nhã , sáng nay cô ấy đã muốn đưa đơn xin từ chức, yêu cầu có thể rời đi ngay , cho nên tôi hiện tại thực hao tổn tâm trí, không biết nên làm thế nào cho phải." Mục Lôi lại bước tới một bước, kéo gần khoảng cách của cả hai ."Từ buổi chiều tôi thấy thái độ cô với Đại Tây Nhã , cô hẳn là người rất có lòng rộng lượng , không biết cô có thể ở đây làm gia sư cho Đại Tây Nhã không , dạy cho con bé vài chuyện phép tắc và tri thức mà thục nữ nên có ?"
"Tôi... Làm gia sư cho Đại Tây Nhã ?"
"Ừm ! cô đồng ý chứ ?"
"Nhưng đối với các người mà nói, tôi là một cô gái lai lịch không rõ , ngay cả mình làm như thế nào về nhà cũng không biết, vậy sao tôi có thể làm gia sư cho Đại Tây Nhã chứ ?"
Mục Lôi đi tới phía trước nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô lên , "cô thông minh xinh đẹp, cơ trí hoạt bát, mà trên hết , cô có kiên nhẫn với trẻ nhỏ , bằng vào điểm ấy, cô đã có thể làm gia sư cho Đại Tây Nhã rồi ."
"Nhưng mà..." hắn càng ngày càng tới gần khiến cho Lam Vịnh Vi hô hấp dồn dập , ngay cả đầu lưỡi cũng bắt đầu không nghe lời.
"Đừng nhưng mà nữa , xem như tôi cầu xin cô , được không?" hắn cúi đầu, môi cách cô không đến một tấc.
"Tôi ..." Lam Vịnh Vi biết mình hẳn là nên quay mặt đi, nên cự tuyệt hắn, nhưng không biết tại sao, cô lại không có cách nào di động nửa tấc , sau đó hắn liền phủ môi mình lên trên môi của cô .
Mục Lôi thử hôn nhẹ cô , lại thấy cô trợn mắt thật to biến thành dở khóc dở cười."Bé ngốc, không ai hôn môi mà mở to mắt, nhắm mắt lại."
Mắt thấy cô vẫn như cũ một bộ dạng không biết làm sao, Mục Lôi chỉ đơn giản ôm lấy cô nằm thẳng ở ghế dài , lúc Lam Vịnh Vi nhận ra hắn đang làm cái gì thì thân mình đã bị hắn nặng nề áp chế .
"không muốn !" cô giãy dụa muốn thoát khỏi hắn , nhưng bất đắc dĩ thanh âm vừa thoát ra miệng đã bị hắn dùng môi mình áp chế nuốt hết vào miệng .
Như tình huống xế chiều hôm nay ở trên lưng ngựa, Mục Lôi làm càn lại cuồng vọng dò hỏi cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của cô , hắn dùng đầu lưỡi cùng cô dây dưa, đồng thời cởi bỏ nút thắt quần áo của cô làm cho da thịt tuyết trắng đều hiện ra ở trước mắt hắn , đầu ngón tay hắn cũng ôn nhu khẽ vuốt xoa bóp khắp người cô .
"Tiểu Vi, em biết không? Tôi luôn luôn cầu nguyện, hy vọng chúng ta có thể lại có cơ hội giống xế chiều hôm nay , không nghĩ tới thượng đế nhanh như vậy đã đem em đưa đến đây cho tôi , bây giờ dù xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không để em đi ."
Lam Vịnh Vi liều mạng lắc lắc đầu, cố gắng muốn thoát khỏi những nụ hôn liên tiếp của hắn ."không cần, tôi phải rời khỏi đây , tôi ..."
một nụ hôn lại một nụ hôn càng lúc càng nồng nàn mãnh liệt khiến Lam Vịnh Vi cơ hồ sắp không thở nổi, cô không thể tự chủ mà run rẩy, ánh mắt mơ màng : ...có chút vô ý thức trừng mắt nhìn trần nhà, hai tay vốn chống trả Mục Lôi cũng kìm lòng không đậu mà vòng lên cổ của hắn, giống như đang yêu cầu càng nhiều ở hắn .
Ngóng nhìn thiên hạ trong lòng đang thở gấp khó nhịn ,ánh mắt xanh xinh đẹp của Mục Lôi trở nên càng sâu hơn , hắn muốn cô ! Nếu xế chiều hôm nay Rudolph không xuất hiện , thì lúc cả hai vừa trở về, hắn sẽ trực tiếp mang cô đến trên giường, lại hôn đến khiến cô cầu xin tha thứ, làm cho cô từ nay về sau không dám sinh ra ý nghĩ chạy trốn nữa . cô không biết rằng từ giây phút hắn cứu cô trở về, cô đã là người của hắn rồi sao ? Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô , hắn chỉ biết cô gái này thuộc về hắn , cho nên hắn liều lĩnh đem cô lưu lại, chỉ vì thỏa mãn mong muốn có được cô của mình , giống như hiện tại .
"Tiểu Vi, nói em muốn tôi ."
trên mặt Mục Lôi tràn ngập vẻ nguy hiểm xâm lược , hắn không bỏ qua cởi hết quần áo còn sót lại trên người cô , khiến cho cô hoàn toàn trần trụi trước mắt hắn .
Lam Vịnh Vi hé miệng muốn nói gì, nhưng ánh mắt của cô đã tan rã, ngay cả suy nghĩ cũng không thể tập trung được mà chỉ có thể lắc lắc đầu, bất lực kháng cự.
Nhưng Mục Lôi căn bản không để ý tới kháng cự của cô , hắn kiên định dùng đầu gối tách ra hai chân khép chặt của cô , ngón tay hắn từng tấc hướng vào phía trong dao động, "nói em muốn tôi !"
Mỗi một tiếng thở gấp than nhẹ từ miệng Lam Vịnh Vi bật ra ,nhưng theo bản năng cô kẹp chặt hai chân, kháng cự sự xâm nhập từ hắn ."không cần, tôi không muốn anh!"
"Muốn, em muốn tôi , thân thể của em đang nói em muốn tôi !" hắn thuần thục tác động đến phấn nộn mẫn cảm cực độ của cô .
Lam Vịnh Vi cơ hồ muốn ngất! Ngực của cô phập phồng kịch liệt , cái miệng nhỏ nhắn mở ra đến mức thật to, một tia lý trí cuối cùng cũng bay tới lên chín từng mây. hiện tại cô chỉ hy vọng hắn có thể lấp đầy cảm giác trống rỗng của mình , thay mình đuổi đi lửa nóng bủa vây khắp người , trong vô thức hô cô gọi tên của hắn."Mục Lôi, Mục Lôi!"
sự kìm nén của Mục Lôi trong nháy mắt toàn bộ bùng nổ , hắn nhanh chóng đứng lên bỏ đi quần dài, chuẩn bị yêu cô gái nhỏ nằm trên ghế dài này thật tốt thì một tiếng đập cửa sát phong cảnh lại vang lên vào lúc này , đồng thời có một giọng nói truyền đến - -
"Mục Lôi, anh có trong đó không ?"
Mục Lôi thấp giọng mắng: "Đáng chết!"
Lam Vịnh Vi vốn bị tình dục làm cho mụ mị lúc này đột nhiên có người đến quấy rầy mà bừng tỉnh lại , nhìn cả người mình trần trụi cùng những dấu hôn tràn đầy thân hình, cô xấu hổ nhiễm hồng cả khuôn mặt nhỏ nhắn.
Ông trời, cô đang làm cái gì thế ! ? cô cùng một người đàn ông quen biết không lâu, cũng căn bản không quen biết thân thiết? Nếu như không có tiếng đập cửa này , nói không chừng giờ phút này hai người đã phát sinh quan hệ! Nghĩ vậy, Lam Vịnh Vi không tự chủ được rùng mình một cái.
Mục Lôi nhìn ra sự lùi bước của cô , trong lòng hắn lại càng trở nên ảo não .
"Tiểu Vi, tôi..."
Lam Vịnh Vi lắc đầu, yên lặng nhặt lên quần áo rơi tán loạn trên đất ôm vào trong ngực, "anh mau đi mở cửa đi! Rudolph giống như có chuyện gì tìm anh , nếu không sẽ không đến gõ cửa của anh vào lúc này đâu ."
Mục Lôi sửng sốt, Rudolph? cô cư nhiên nghe ra tiếng kêu ở ngoài cửa kêu cửa là Rudolph? Đây là chuyện gì chứ ? Chẳng lẽ bọn họ... không cách nào hình dung cảm giác phức tạp đang ngổn ngang trong lòng mình , sự tức giận trong bất tri bất giác che kín cả đôi mắt xanh của hắn ."Làm sao em biết..."
Lời của hắn còn chưa hỏi xong, tiếng đập cửa lại lần nữa truyền đến, lần này so với lần trước càng cấp bách hơn ."Mục Lôi, rốt cuộc anh có trong đó không ? Mục Lôi!"
không rảnh bận tâm Lam Vịnh Vi, Mục Lôi vội vàng mặc quần dài vào rồi đi ra phía trước mở cửa, mà người đứng ở cửa quả thực đúng như Lam Vịnh Vi nói , là Rudolph.
Rudolph vẻ mặt sốt ruột, căn bản không chú ý tới trong phòng còn có Lam Vịnh Vi quần áo không chỉnh tề .
"Mục Lôi, không thấy Đại Tây Nhã đâu cả !"
"Cậu nói cái gì! ?"
"không thấy Đại Tây Nhã ở đâu hết !"
Mục Lôi nhíu mày, hé ra khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc bị sương lạnh che kín , ngay cả giọng nói cũng trở nên lạnh như băng ."Xảy ra chuyện gì? Con bé không phải đang ở trong thư phòng học với Sắt Lâm Na sao ? Vì sao lại không thấy đâu ?"
Rudolph lắc đầu, "Theo tình hình anh đi hỏi Sắt Lâm Na có vẻ rõ nhất , bởi vì cô ấy là người cuối cùng nhìn thấy Đại Tây Nhã ."
"Sắt Lâm Na ở đâu?"
"cô ấy ở..."
Rudolph nói còn chưa nói hết , liền nghe được một giọng nói nũng nịu lên tiếng : "Em ở chỗ này!" Tiếp đến là một bóng người nhẹ nhàng nhào tới trong lòng của Mục Lôi ôm ấp, vừa khóc vừa nói: "Mục Lôi, thực xin lỗi, đều là em không tốt, nếu như em không nói , Đại Tây Nhã cũng sẽ không..."
Mục Lôi ôm lấy thân hình kiều nhỏ của Sắt Lâm Na , thấp giọng an ủi: "Đừng khóc, cô nói cho tôi biết trước rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Nâng lên khuôn mặt tái nhợt còn treo mang theo nước mắt , Sắt Lâm Na khóc thút thít nghẹn ngào nói : "anh nói con bé làm sai , cho nên em liền phạt nó học thuộc một bài thơ , nhưng con bé không chịu, em chỉ đánh con bé có một chút, chẳng ngờ con bé lập tức cãi lại , nói em là ma quỷ, hồ ly tinh, cô gái xấu xa , còn dùng mực nước làm em bẩn cả người , sau đó... Sau đó..."
"Sau đó con bé bỏ chạy?" Nhìn quần áo trên người Sắt Lâm Na quả nhiên có dính mực nước, sắc mặt Mục Lôi thật sự là khó coi cực kỳ.
"Dạ !" Sắt Lâm Na đáng thương gật đầu.
"Con nhóc chết tiệt, sớm biết vậy tôi đã dạy dỗ nó một trận ."
Sắt Lâm Na lắc đầu, "không cần, dù sao con bé cũng chỉ là một đứa trẻ, anh không thể trách con bé , hiện tại chúng ta mau chóng đem Đại Tây Nhã tìm trở về đi , bởi vì mặt trời đã sắp xuống núi, trễ nữa sẽ không kịp ."
Rudolph cũng gật đầu phụ họa: "Sắt Lâm Na nói đúng đó , chúng ta phải nhanh chóng tìm được Đại Tây Nhã, miễn cho con bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Mục Lôi mày vo thành một nắm, ánh mắt màu xanh cũng bịt kín một tầng bóng ma, "Rudolph, cậu phái người đến phụ cận (nơi gần đây) tìm chưa ?"
"Phụ cận chổ con bé thường đi chơi tôi đã tìm qua hết rồi , nhưng không phát hiện ra , tôi nghĩ, có khả năng con bé đang trốn, cố ý không cho mọi người tìm được."
Mặt Mục Lôi bình tĩnh , thật lâu sau mới nói: "Tập hợp toàn bộ mọi người mang theo súng săn cùng cây đuốc, chúng ta phân công đi tìm, cần phải trong thời gian ngắn nhất tìm được Đại Tây Nhã."
Mục Lôi nói xong xoay người muốn vào phòng thay quần áo, đột nhiên hắn nhớ tới Lam Vịnh Vi còn ở trong phòng, không biết...
hắn thực tự nhiên ở trong phòng tìm kiếm bóng dáng của cô , nhưng cả căn phòng rộng lớn trống không , không thấy bóng dáng cô đâu , ngay cả dư âm kích tình mới vừa rồi cũng biến mất không thấy tăm hơi, khiến Mục Lôi có cảm giác như hắn vừa làm một giấc mộng xuân, nhưng đây là mộng sao? trên người hắn, miệng hắn cũng còn lưu mùi của cô , đầu ngón tay cũng loáng thoáng cảm nhận được nơi ôn nhuận run rẩy của cô , vậy sao có thể là mộng được ?
hắn bất giác nở một nụ cười , nhất thời không nghe thấy Sắt Lâm Na đang gọi.
"Mục Lôi, Mục Lôi!"
Thu hồi nụ cười luống cuống , Mục Lôi quay đầu lại, "Chuyện gì?"
"anh sẽ trách em chứ ? Nếu không phải em sơ ý cũng sẽ không phát sinh loại chuyện này, thực xin lỗi, đều là lỗi của em !" Sắt Lâm Na nói chuyện đồng thời ánh mắt cũng quan sát khắp phòng. Kỳ quái, cô rõ ràng vừa mới thấy trong phòng Mục Lôi còn có một cô gái khác, làm sao lại không thấy đâu nữa?
"hiện tại đừng nói chuyện này nữa , trước hết tìm được Đại Tây Nhã mới trọng yếu nhất ." Mục Lôi vừa nói vừa mặc quần áo chỉnh tề , sau đó cũng không quay đầu lại mà đi khỏi nơi này để cùng đoàn người đi kiếm Đại Tây Nhã , hắn không chú ý tới trong mắt Sắt Lâm Na chợt lóe lên một tia ghen tị cùng không cam lòng.
※※※※※※
Lam Vịnh Vi cuộn mình lại dựa lưng vào cửa , lỗ tai dán trên cửa,cho đến khi xác định trong phòng Mục Lôi không có bất luận kẻ nào nữa thì cô mới lặng lẽ đứng lên, đi từng bước một sờ soạng về phòng của mình.
Lòng của cô vẫn như cũ không ngừng ngổn ngang , hai gò má vẫn nóng bừng ,đôi môi bị hôn vẫn còn lưu lại hơi thở dương cương của Mục Lôi , nhưng cô liều mạng tự nói với mình hắn là một kẻ lãnh khốc vô tình , chẳng những đem dây chuyền mẹ cho cô làm của riêng, còn phi pháp nhốt cô ; nay ngay cả con gái ruột đang mất tích mà hắn vẫn nhản nhã bình tĩnh an ủi Sắt Lâm Na, cô gái kia mặt ngoài là gia sư con hắn , nhưng kì thực là tình nhân của hắn thì đúng hơn !
Đúng vậy, người đàn ông như vậy căn bản không đáng dây dưa vào , cho dù thân thể của cô khát vọng hắn ,nhưng cô cũng không thể phóng túng chính mình chấp nhận hắn, dù sao cô vẫn chưa hiểu rõ hắn, không phải sao? Làm cô lo lắng là, cô bé đáng yêu Đại Tây Nhã mất tích kìa !
Nghĩ đến Đại Tây Nhã, bước chân Lam Vịnh Vi không tự giác nhanh hơn, cô mau chóng đổi một bộ đồ khác rồi cùng hỗ trợ tìm Đại Tây Nhã, trách cho cô bé xảy ra việc ngoài ý muốn .
Ngay lúc cô đến cửa căn phòng mình thì không biết từ chỗ nào phóng ra một bàn tay giữ chặt làn váy cô ."Chị ơi ..."
Hồn Lam Vịnh Vi muốn bị dọa đến bay nửa phách , "Ai?"
"Là em , em là Đại Tây Nhã nè ."
"Đại Tây Nhã? Là em à ?" Vuốt bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Đại Tây Nhã, Lam Vịnh Vi kinh hỉ ngồi xổm xuống ."Em sao lại ở chỗ này? Mọi người tìm em muốn điên rồi!"
Trong bóng đêm, giọng Đại Tây Nhã nghe có vẻ rầu rĩ, giống nhau đang khóc ."Em vẫn luôn ở chỗ này, không có đi đâu hết ."
"Nhưng Sắt Lâm Na nói..."
"cô ta nói em là tiểu ác ma, đúng không?"
Lam Vịnh Vi lắc đầu, "không có, cô ấy chỉ không ngừng tự trách mình, không nên đối với em nghiêm khắc như vậy thôi ."
"Khi đó bởi vì có chú Rudolph có mặt, nếu chú Rudolph không ở đó , cô ta sẽ nói bậy ở trước mặt cha em , muốn cha đưa em đi ."
"Cho nên em liền hắt mực nước vào cô ấy à !"
"Em không có hắt cô ta , là cô ta bắt buộc em viết thư tự xác nhận muốn đi trường nội trú , còn mắng em là tiểu ác ma không ai cần , thậm chí còn muốn lấy gậy đánh em nữa , em đương nhiên chạy ra,nhưng lúc chạy không cẩn thận đánh ngã cái bàn, mực nước liền như vậy bắn vào váy cô ta ."
Lam Vịnh Vi bất giác nhăn lại đôi mi thanh tú, thật sự cô cũng không thể tin hết lời Đại Tây Nhã nói , bởi vì cô từng thấy tận mắt tiểu nha đầu này nói dối mà mặt không đổi như thế nào , nhưng thấy cô bé một mình nấp ở đây rất đáng thương.
"Đại Tây Nhã, Sắt Lâm Na vẫn đều đối với em như vậy sao?"
"Đúng vậy! cô ta rất ghét em , cô ta ước gì cha sớm đem em đi xa ."
"Vậy cha em có biết chuyện này hay không?"
Đại Tây Nhã chán nản gục đầu xuống.
"Cha chỉ nghe lời của Sắt Lâm Na, ông ấy căn bản mặc kệ em , chị ơi , em nên làm cái gì bây giờ? Cha có đem em đi trường nội trú không ?"
"sẽ không, chị sẽ không để cho anh ta đem em đi đâu ."
"Em không tin, chị cũng không phải gia sư của em , cha sẽ không nghe lời chị nói."
"Chị có thể nói với cha em để chị làm gia sư cho em , như vậy anh ta sẽ nghe lời chị nói , không đem em đi nữa ."
"thật sao ?" Trong mắt cô bé nở rộ ra tia sáng vui sướng .
"Gạt người là con chó nhỏ nha !"
Đại Tây Nhã cao hứng vùi đầu vào trong lòng Lam Vịnh Vi, cô bé thân thiết hôn gương mặt cô ."Em vui quá , chị thật sự làm gia sư của em , em đã cố gắng cầu nguyện, hy vọng chị có thể làm gia sư cho em , quả nhiên thượng đế đã nghe thấy lời của em ."
Cách nói chuyện của cô bé với cha mình giống nhau như đúc làm cho Lam Vịnh Vi không tự giác bật cười, "Đại Tây Nhã, lúc em gặp khó khăn đều cầu nguyện với thượng đế sao ?"
"Đúng vậy! Đó là cha dạy em, chỉ cần cha nói cho em nghe , em đều ghi nhớ ở trong lòng."
không biết tại sao, mắt Lam Vịnh Vi có chút ướt át, đứa nhỏ này đúng là rất sùng bái cha mình , mà cha của cô bé có thể cho cô bé cái gì chứ? Trừ bỏ cuộc sống giàu có ra , cũng chỉ có liên tục đổi gia sư dạy con bé thôi . Nhưng Đại Tây Nhã nhỏ bé muốn, đó chính là một cái mỉm cười cùng cổ vũ của cha mình , cho nên con bé mới dùng các loại phương pháp đuổi đi các gia sư của mình , làm cho cha chú ý tới mình , nhưng Mục Lôi lại đối xử với cô bé thế nào chứ ?
Lam Vịnh Vi đau lòng dắt tay Đại Tây Nhã đi vào trong phòng mình , "Chị giúp em rửa mặt, sau đó chúng ta đi tìm cha em , được không?"
Nhưng ngoài dự đoán Đại Tây Nhã lại cự tuyệt, "Cha cùng chú Rudolph nhất định đều ở bên ngoài tìm em , nếu bọn họ biết em và chị cùng nhau trốn trong mật đạo, nhất định sẽ giận dữ."
Kinh ngạc nhìn cô bé còn chưa cao đến thắt lưng của mình , Lam Vịnh Vi nghi hoặc ngồi chồm hổm xuống, "Vậy em nói xem chúng ta nên làm sao bây giờ?"
" Mật đạo này có thể thông đến rừng cây, chúng ta chỉ cần đến rừng cây tìm một chỗ trốn đi, sau đó chị đi nói cho cha em chị đã phát hiện em trốn ở nơi nào, như vậy hai người chúng ta đều sẽ không bị phạt."
nói xong, cô bé liền lôi kéo Lam Vịnh Vi đi sâu vào trong mật đạo, sau khi đi qua một đoạn đường thật dài thật tối cuối trước mắt quả nhiên là rừng cây, hơn nữa đấy còn là rừng cây nơi lần đầu tiên cô đến nữa .
"Nơi này là..." Lam Vịnh Vi mừng rỡ nhìn cánh rừng này , tuy rằng hiện tại bốn phía chỉ là một mảnh tối đen, nhưng dựa vào ánh trắng sáng ngời đêm nay , cô vẫn nhận thức được.
"Nơi này là nơi cha cùng chú Rudolph đi săn thú , không có nhiều cạm bẫy, nhưng chúng ta cũng phải cẩn thận một chút , tìm một nơi trốn đi ."
"Đại Tây Nhã, chờ một chút, chị nghĩ..."
Lam Vịnh Vi vội vã muốn tìm nơi ngày đó mình rơi xuống , bởi vì cô bị rơi xuống ở chổ này , vậy thì chứng tỏ nơi này có một cánh cửa thời không , chỉ cần tìm ra chổ đó , vậy là cô có thể trở về rồi .
Nhưng khi vừa quay đầu lại cô chỉ nhìn thấy một cánh rừng tối đen như mực, Đại Tây Nhã đã không thấy bóng dáng đâu nữa !
"Đại Tây Nhã, em ở nơi nào? Đại Tây Nhã!" Lam Vịnh Vi gấp đến độ lên tiếng hô to, nhưng mặc cho cô có kêu thế nào cũng không có ai đáp lại, điều này làm cho cô gấp đến độ không biết nên làm thế nào cho phải, một mình cô mò mẫm không ra phương hướng ở trong rừng cây, bây giờ cô chỉ hy vọng có thể tìm thấy Đại Tây Nhã.
Đêm đen bao trùm cả không gian , rừng cây cũng là một mãnh đen tối u ám , chỉ có ánh trăng chiếu xuống tạm thời giúp cô thấy rõ cảnh vật quanh mình , nhưng không may là ánh trắng bị mây đen che khuất khiến hoàn cảnh của cô càng thêm thê lương khủng bố, cái gì cũng nhìn không thấy . Đối diện rừng cây hoàn toàn xa lạ với Lam Vịnh Vi mà nói, trước mắt một mảnh tối đen u ám làm cho cô khủng hoảng như rơi vào cảnh côn trùng đến lộn môi trường vậy , tất nhiên cô cũng không thấy được trước mắt có cạm bẫy chính đang chờ mình , chờ cô phát hiện thì cả người đã té xuống cạm bẫy .
Bình luận truyện