Nhạn Bay Hướng Nam

Chương 3: Vậy mà người đàn ông đứng cách xa vài mét, lại vô cùng chân thực



Mặc dù phải ngủ muộn, nhưng đến bảy giờ sáng, đồng hồ sinh học vẫn khiến Thẩm Nam tỉnh lại. Tiềm lực của con người là vô hạn, trước kia cảm thấy đó là chuyện không thể tưởng tượng nổi, sau khi quen thuộc rồi sẽ cảm thấy không phải chuyện lớn lao gì.

Thím Trương bảo mẫu tám giờ mới đến để chăm sóc của Thẩm Quang Diệu, buổi sáng một già một trẻ đều là chuyện của một mình Thẩm Nam. Cũng may là Thẩm Ngọc năm tuổi đã biết tự đánh răng rửa mặt, cũng không cần cô làm gì, cô chỉ cần phụ trách trông nom Thẩm Quang Diệu rời giường, rồi làm một chút bữa sáng đơn giản là được.

Nói đơn giản đúng là đơn giản thật. Trứng gà và dăm bông kẹp ở giữa hai miếng bánh mỳ nóng nướng, rồi thêm một lớp tương salad, đã hình thành một miếng bánh sandwich không có gì mới mẻ, chỉ cần ba đến năm phút, rồi lấy mỗi người một cốc sữa bò nóng là xong.

Hai năm nay, tinh lực chịu mọi sự đè nén, việc có thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm hết sức.

Ăn sáng xong, không cần ai nhắc nhở, Thẩm Ngọc đã đeo balo nhỏ lên lưng, đã ra đến cửa đứng chờ cô cùng ra ngoài.

Thẩm Nam nhanh chóng thay bộ đồ thường ngày, mặc vào bộ vest công sở và giày cao gót, ban đêm là cô gái ngồi hát trong quán bar phong tình vạn chủng, vào ban ngày thì biến thành bạch cốt tinh nhân viên văn phòng.

Ngủ một đêm, cảm xúc của Thẩm Quang Diệu đã tốt hơn, nhìn qua cửa sổ, không quên quan tâm: "Hôm nay không khí ô nhiễm hơn đấy, hai đứa nhớ mang khẩu trang."

Lúc này Thẩm Nam mới nhìn ra khoảng trời mịt mù bên ngoài cửa sổ, xem ra lại là một ngày của PM 2.5. Trời thu đã đến, chất lượng không khí ở thành phố càng ngày càng kém.

Thẩm Nam mở tủ lấy hai cái khẩu trang phòng khí ô nhiễm, đi tới cửa, một cái tiện tay nhét vào túi xách mới mua, một cái đưa cho Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc nhận lấy, rồi ngoan ngoãn tự đeo lên.

Lúc ra khỏi cửa, Thẩm Nam nhìn Thẩm Quang Diệu đang ngồi trên sô pha xem tin tức sáng sớm trên ti vi kia, suy nghĩ một chút nói: "Tối nay con sẽ về sớm một chút rồi cùng ăn cơm với mọi người."

Thẩm Quang Diệu gật đầu: "Vậy để ba nhờ thím Trương mua mấy món con thích."

Mặc dù hai ba con ầm ĩ như đêm qua cũng chẳng phải lần đầu tiên, nhưng cãi nhau thì cãi nhau, ồn ào xong thì trong lòng ai cũng sẽ khó chịu, vết thương nhỏ bé trong lòng đó, dù sao cũng phải mấy ngày mới có thể trở nên hoàn chỉnh như trước.

Thẩm Nam gật đầu, ra ngoài với Thẩm Ngọc.

Cô đi phía trước, mỗi bước chân đều mang theo tiếng giày cao gót, đi rất nhanh, theo thói quen quên mất đứa bé bên cạnh. Mãi đến khi tay phải bị một bàn tay bé nhỏ ấm áp nắm lấy, mới nhận ra được, Thẩm Ngọc đang chạy từng bước nhỏ để theo kịp bước chân mình.

Lúc này cô mới đi chậm lại, tròng mắt nhìn trên người đứa trẻ này một chút, khuôn mặt nho nhỏ chỉ lộ ra đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng, nghiêm túc nhìn đường dưới chân.

Dù lúc trước chán ghét đứa bé này thế nào, những năm này Thẩm Nam chứng kiến quá trình chậm rãi lớn lên từ khi còn rất nhỏ đến bây giờ của cậu bé, luôn luôn giống như một con thú nhỏ bất lực ỷ lại vào chính mình, ít nhiều gì thì tâm lý cũng sẽ thay đổi.

Cô nhớ đến chuyện tối hôm qua, có lẽ đứa bé này cũng bị hù doạ, mở miệng ôn nhu nói: "Em muốn ăn gì? Bánh ngọt hay gà rán? Tối chị tan ca rồi mua về cho em."

Thẩm Ngọc ngẩng đầu, dùng đôi mắt to tròn kia nhìn cô, do dự một lát, cuối cùng lắc đầu: "Ăn cơm là được rồi ạ."

Thẩm Nam bất đắc dĩ cười cười, trẻ con luôn là động vật mẫn cảm, có kỹ năng tồn tại cho chính mình. Dù Thẩm Ngọc chỉ là một đứa bé năm tuổi ngây thơ, nhưng trong lòng cũng mơ hồ biết được thân phận và tình cảnh của mình, cho nên ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn tuổi của cậu. Đó đại khái cũng là nguyên nhân khiến Thẩm Nam không nỡ nhẫn tâm.

Nhà trẻ có xe đưa đón riêng, mỗi sáng cô chỉ cần đưa đến xe rồi không cần lo nữa, thím Trương năm giờ sẽ đón ở cửa, giúp đưa cậu bé về nhà là được.

Lúc này, xe của trường còn mấy phút nữa mới đến, một lớn một nhỏ đứng đó chờ xe. So với mấy đứa trẻ nũng nịu phát cáu với bố mẹ bên cạnh, Thẩm Ngọc yên lặng nắm lấy tay Thẩm Nam, khuôn mắt to lộ ra khỏi khẩu trang, nghiêm túc nhìn hướng đến của xe nhà trường, ngoan đến mức không giống đứa trẻ năm tuổi.

Đứng được một lát, tiểu gia hoả yên tĩnh bỗng nhiên ho khan vài tiếng.

Thẩm Nam hỏi nhíu mày, hỏi: "Họng không thoải mái sao?"

Thẩm Ngọc trả lời: "Một chút xíu."

Đường hô hấp của đứa bé này không tốt lắm, gặp phải kiểu thời tiết này, coi như có đeo khẩu trang, cũng không dễ chịu mấy. Thẩm Nam không hỏi thêm gì nữa, trong lòng lại nghĩ đến, chờ lát nữa gọi cho thím Trương, nhờ thím ấy hầm một ít canh tuyết lê.

Chiếc xe màu vàng của trường học cuối cùng cũng chậm rãi lái tới, chờ xe dừng hẳn, bàn tay nhỏ đang cầm tay Thẩm Nam buông ra, quơ quơ tay với cô: "Tạm biệt chị!"

Thẩm Nam gật gật đầu, "Tạm biệt, đến lớp nhớ phải nghe lời cô giáo nhé."

Thẩm Ngọc dùng sức gật đầu: "Vâng."

Đưa đứa bé lên xe, nhìn xe đóng cửa lại, Thẩm Nam mới đi đến trạm xe buýt đối diện. Lúc này chính là giờ cao điểm, mỗi ngày cô ngồi trên chuyến xe 210 vừa mới mở cửa, đứng chờ với những người cùng đi làm bên cạnh, sau đó ùa lên.

Giao thông công cộng là thứ nhỏ bé thể hiện luật rừng nơi thành thị này, ngay trong lúc này, không có ưu tiên nữ giới, không có bất kỳ sự nhường nhịn nào, tất cả mọi người tạm thời bỏ qua sĩ diện, lộ ra bộ mặt dữ tợn. Một cô gái xinh đẹp như Thẩm Nam, cũng sẽ không được một chút tiện lợi và ưu đãi nào.

Cũng may cô đã thành thói quen chen xe mạnh được yếu thua, giẫm lên đôi giày cao gót tám centimet, cũng không ảnh hưởng đến sự chiến đấu của cô, hoàn toàn thuận lợi lên xe như trước đây, tìm tới một vị trí tuyệt hảo để đứng thẳng người.

Kít một tiếng, xe buýt đóng cửa lại, chở một đám người lao động tới những toà nhà với những công việc khác nhau. Sau lưng chắc là có một cô gái bị dẫm lên chân, rùm beng với người ta. Ngoài cửa sổ thời tiết như đang đến ngày tận thế.

Thẩm Nam đứng chen chúc bên trong đám người đó, lộ ra một khuôn mặt hờ hững.

Có một số việc, quen thuộc rồi thì cũng chẳng có gì to tát.



Thẩm Nam ở nơi làm việc chính là một nhân tài kiệt xuất, cô là quản lý bộ phận chăm sóc khách hàng. Tất nhiên, bộ phận chăm sóc khách hàng có năm người quản lý, trừ mấy người đó ra thì bên trên còn hai người tổng giám khách hàng, một tổng giám chuyên môn. Chức vị quản lý khách hàng này, kỳ thật là một vinh hạnh đặc biệt của nghiệp vụ cốt cán, không có bất kỳ liên quan nào với tầng quản lý, chức trách công việc vẫn là xông pha vào công việc rồi cầm công trạng trong tay.

Mới vừa đến văn phòng bật máy tính lên, tổng giám chuyên môn Ngô Lãng liền đi đến vị trí của cô, cầm trong tay một chồng tư liệu đưa cho cô: "Công ty và Joseph người phụ trách IWF khu vực Trung Quốc, quyết định mười một giờ hôm nay đến văn phòng của anh ta, nói với anh ta về ý kiến sáng tạo của chúng ta, cô chờ một chút rồi qua bên đó với người của bộ phận sáng tạo."

Thẩm Nam hơi sững sờ, cũng nhanh chóng phản ứng, ý của tổng giám đây là xác định giao hạng mục IWF cho cô làm.

IWF tên đầy đủ là hội ngân sách tự nhiên quốc tế, là một trong những công ty lớn nhất bảo vệ môi trường trong NGO, mấy năm nay đang tiến hành một dự án bảo vệ sự đa dạng sinh vật toàn cầu với Liên hiệp quốc, Trung Quốc cũng là một quốc gia khai triển, gần đây muốn quay chụp một bộ phim ngắn về công ích bảo vệ thiên nhiên.

Quảng cáo công ích tất nhiên là một thứ phi lợi nhuận, nhưng đối với công ty quảng cáo mà nói, có thể quay phim quảng cáo cho bộ phim công ích quốc tế này, tuyệt đối là một phương pháp nâng cao nhãn hiệu nhanh nhất. Ông chủ Lê Hưởng của công ty quảng cáo này thấy rất hứng thú, chỉ thiếu chút nữa là kêu bộ phận chăm sóc khách hàng lập một đội quân để chờ lệnh, mà lại trực tiếp buôn lời, ai nắm chắc được hạng mục này trong tay, tiền thưởng cuối năm sẽ tăng thêm năm mươi phần trăm.

Cái phần thưởng này thật sự rất mê người, ai mà cầm được hạng mục này, nhất định có thể chiếm được sự vui vẻ của ông chủ, mấy quản lý trong bộ phận chăm sóc khách hàng đều kích động. Thẩm Nam đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Nhưng cô là người có lý lịch thấp kém nhất trong mấy người quản lý, mà phong cách làm việc cũng bị rất nhiều người lên án. Một cô gái xinh đẹp, công trạng tăng lên nhanh như vậy, khó tránh khỏi các loại phỏng đoán, tin đồn liên quan đến cô trong công ty rất nhiều, nói cô có được vị trí như ngày hôm nay đều phải nhờ vào nhan sắc của mình. Bên trong ngành nghề quảng cáo, chuyện vậy vốn đã nhìn nhiều quen mắt, chỉ cần có thể nắm được vị trí cao hơn, ai quan tâm bạn dùng thủ đoạn, khiến ông chủ vui vẻ là được rồi. Mà ông chủ càng quan tâm, lời đồn càng ác ý.

Chỉ là một tổ chức công ích, dù sao cũng không giống mấy công ty thương nghiệp. Tất cả mọi người đều cảm thấy hạng mục này, dựa theo đầu óc của ông chủ, sẽ không giao cho một người có phong cách làm việc như Thẩm Nam. Trên thực tế thì Thẩm Nam cũng cảm thấy loại chuyện này cũng sẽ không bao giờ rơi đến đầu cô cả. Cho nên nghe Ngô Lãng bảo cô cùng đến IWF, vẫn có một chút ngoài ý muốn, nhất thời thậm chí còn có chút hớn hở ra mặt, dùng sức nhẹ gật đầu nói: "Được, vậy tôi chuẩn bị một chút, lập tức đi ngay."

Ngô Lãng ừ một tiếng, lại bổ sung một câu: "Lê Tổng rất xem trọng hạng mục này, chỉ đích danh để cô phụ trách. Mặc dù IWF chỉ đơn giản phát một tờ đơn báo đấu thầu đơn giản trên trang web của họ, nhưng theo tôi biết, mấy công ty lớn cũng đang bắt đầu, trong khoảng thời gian này cô chỉ cần chú ý đến những việc liên quan đến hạng mục này là được, đừng để Lê tổng thất vọng."

Thẩm Nam: "Tôi hiểu rồi."

Bọn họ đây là văn phòng lớn, bộ phận ngoại trừ ba vị tổng giám thì đều làm việc ở đấy. Lời này của Ngô Lãng không chỉ nói với mình Thẩm Nam, cũng là nói với mấy quản lý có hứng thú với hạng mục này nghe.

Thẩm Nam thăng chức quá nhanh, giữa nam cấp trên và nữ cấp dưới chỉ cần xử lý không ổn một chút, liền sẽ bị mọi người phỏng đoán hiểu lầm. Miếng thịt IWF này có nhiều người muốn tranh, trong tình huống Thẩm Nam không có một chút ưu thế gì, mà lại rơi vào trong tay cô, tự nhiên sẽ khiến người khác bất mãn. Có lẽ Lê tổng chỉ là lơ đãng đề nghị một câu, nhưng Ngô Lãng lại lấy danh nghĩa của ông chủ, thành công ngăn chặn miệng của những người đó.

Ở chỗ làm việc như vậy, có ai không phải là nhân tinh đâu chứ? Ngô Lãng quét mắt nhìn bầu không khí vi diệu trong văn phòng, sắc mặt như thường trở về phòng làm việc của mình, tiếp tục công việc.

Thẩm Nam chuẩn bị tư liệu kỹ càng, thu dọn laptop, chuẩn bị đi gặp Quan Thụy ở bên bộ phận sáng tạo.

Lúc đi ngang qua một cái bàn làm việc, dưới chân bỗng dưng vấp phải gì đó, may là cô đi không nhanh, thoáng lảo đảo một chút liền đứng vững, sau đó thờ ơ quay đầu nhìn về kẻ đầu têu.

Kiểu bộ phận như này, tranh đấu sau lưng là chuyện rất bình thường. Nhất là đến cấp bậc quản lý cấp cao, con đường phía trước lại vô cùng nhỏ hẹp, cạnh tranh cũng lớn hơn. Năm người quản lý, trong vòng hai, ba năm nhiều nhất thì cũng chỉ có thể có một người được thăng cấp. Nếu dựa vào tư lịch của từng người, thì đại khái không ai có bất kỳ phê bình kín đáo nào, hết lần này tới lần khác, chỉ trong bốn năm ngắn ngủi, Thẩm Nam đã từ một nhân viên quèn leo đến vị trí quản lý, tình thế dần dần áp đảo mấy người có chống lưng, người đỏ mắt bắt đầu xuất hiện.

Phương Văn chính là một người có thời gian làm việc lâu nhất trong năm người, cô ta vào công ty tám năm, năng lực làm việc cũng không tệ, trong mắt nhìn có thể nâng cao thêm một bước, thế nhưng bắt đầu từ năm trước, các phương diện công việc gì đó đều bị Thẩm Nam đè ép.

Dưới cái nhìn của cô ta, Thẩm Nam là người cô ta khinh bỉ nhất, đơn giản chỉ cần dựa vào nhan sắc của mình bán rẻ tiếng cười trên bàn rượu --- có lẽ không chỉ có bán rẻ tiếng cười, có lẽ cũng không chỉ trên bàn rượu.

Cô ta làm việc được công nhận là ổn định thành thục, lúc này vốn cho rằng IWF tám phần mười sẽ nắm chắc trong tay mình. Nếu thành công chiếm được hạng mục này, sang năm thăng chức chắc chắn không còn là ý nghĩ ảo tưởng nào cả. Nơi công sở đối với phụ nữ mà nói thì thật sự quá tàn khốc, cô ta đã ba mươi ba tuổi rồi, chính là độ tuổi khó xử nhất đối với phụ nữ nơi làm việc, bởi vì chức vụ trong công việc nhất định không tăng lên, ngay cả con cũng không dám sinh, ai cũng biết một khi sinh con, tám năm cố gắng trước đó đều thành nước chảy về biển đông, phải bắt đầu lại từ đầu.

Nơi làm việc ở thành phố này ai cũng có sự lo nghĩ của riêng mình, những lo nghĩ đó khiến bọn họ trở nên gian xảo dữ tợn.

Phương Văn đối diện với ánh mắt Thẩm Nam nhìn qua, giả mù sa mưa mở miệng nói: "Thật ngại quá, không để ý là cô đi tới." Nói, ánh mắt rơi vào túi xách trên vai cô, "Cô thế mà lại được Lê Tổng chỉ đích danh, ra ngoài đàm phán với người ta mà còn cầm theo cái túi xách hàng A này sao, có phải muốn ném mặt mũi của công ty chúng ta sao?"

Thẩm Nam giật môi dưới, mặt không đổi sắc, hời hợt nói: "Có thể đại diện cho mặt mũi của công ty chính là khuôn mặt của nhân viên, nếu như không có mặt*, dù trên người có mười cái túi xách hàng hiệu đi chăng nữa, cũng sẽ chỉ khiến công ty thêm mất mặt hơn thôi."

* câu này của chị Nam có thể hiểu theo hai nghĩa: 1.không có nhan sắc, 2.không biết xấu hổ. Mọi người hiểu theo cả hai nghĩa thì càng tốt:33

Nói xong nghênh ngang rời đi.

Tiếng nói của cô rất nhỏ rất bình tĩnh, nhưng từng chữ đều đanh thép. Có người hóng chuyện nghe vậy không nén được liền phát ra tiếng cười trầm thấp. Phương Văn tức giânn cầm con chuột trên mặt bàn đập một chút, tiếng cười kia sáng suốt im lại đúng thời điểm.

Theo Phương Văn, bị một nhân viên quèn tới vị trí quản lý này áp đảo, cũng là vì bản thân mình không có khuôn mặt xinh đẹp như cô. Mặc kệ cô ta có chịu tiếp nhận hay không, vẫn thừa nhận một sự thật là, trong cái xã hội này, nhất là trong cái ngành nghề cạnh tranh khốc liệt như bọn họ, nhan sắc đúng là một tài nguyên.

Mà nghĩ tới hạng mục IWF vừa được giao cho Thẩm Nam kia, cô ta càng không cam lòng.

*

Joseph - người phụ trách IWF khu vực Trung Quốc, là một người Mỹ. Thời điểm đã hẹn trước là mười một giờ, Thẩm Nam và Quan Thụy bộ phận sáng tạo đến trước mười mấy phút, Joseph đang nói chuyện với người khác ở trong phòng làm việc, hai người được thư ký sắp xếp ngồi chờ ở ghế sô pha bên ngoài.

Thư ký trẻ tuổi lấy nước cho hai người, lễ phép nói: "Cố vấn nghiên cứu khoa học hội ngân sách của chúng tôi đúng lúc hôm nay cũng tới, có lẽ sẽ nói chuyện với Joseph thêm một lúc nữa, hai người chờ nhé."

Thẩm Nam gật đầu: "Không sao."

Khách hàng là Thượng Đế, chờ một lát không phải chuyện lớn lao gì.

Cũng may lời cô thư ký kia nói một lát thực sự là chỉ một lát thôi, còn chưa đến mười một giờ, cánh cửa văn phòng kia mở ra. Khẩu âm đặc biệt của người nước ngoài truyền đến: "Dr.Khương, cảm ơn sự ủng hộ của anh, hi vọng sau này công việc của chúng ta có thể tiến hành thuận lợi hơn."

Thẩm Nam ngẩng đầu, nhìn thấy mấy người nước ngoài và một nam một nữ người Trung Quốc cùng đi ra khỏi văn phòng. Cô chưa từng gặp Joseph, nhưng mà chắc là một trong số mấy người nước ngoài kia.

Anh ta đang sóng vai đi ra cùng người đàn ông Trung Quốc, một tay còn khoác lên bờ vai của người kia, nói cười nhìn rất quen thuộc.

Người đàn ông Trung Quốc kia thoáng quay đầu nhìn Joseph, bên trên khuôn mặt đẹp đẽ còn mang theo một tia cười yếu ớt, trong tiếng nói lạc hậu của Joseph, anh cười cười nói: "Ừ, tôi đã làm việc ở IWF hơn bốn năm, bây giờ quay về Trung Quốc, có thể ở trong quốc gia của mình tiếp tục làm việc với IWF, rất vinh hạnh và vui vẻ."

Lúc âm thanh quen thuộc này vang lên, ánh mắt Thẩm Nam không tự chủ được mà nhìn về hướng kia, khi nhìn rõ gương mặt kia, bỗng dưng ngơ ngẩn.

Nếu như tối hôm qua chỉ là ngẫu nhiên gặp nhau, khiến cô không có cảm giác chân thực gì, vậy mà bây giờ người đàn ông đứng cách xa vài mét kia, lại vô cùng chân thực.

Khương Nhạn Bắc nói xong câu đó, dư quang cũng đã nhìn thấy Thẩm Nam đang ngồi trên ghế cách đó không xa, biểu cảm của anh hơi cứng lại, vô thức quay đầu, đối diện với ánh mắt của cô.

Vee: Về rồi đâyyyyyy ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện