Nhạn Bay Hướng Nam

Chương 2: Có một công việc kiêu ngạo, sống một cuộc sống vui vẻ



Qua hơn mười hai giờ đêm, tiểu khu cũ kỹ, dưới bóng đêm nặng nề, an tĩnh giống như một đầm nước đọng, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng kêu của mèo hoang truyền đến từ trong bóng tối.

Thẩm Nam đi vào khu cầu thang đen như mực, nhẹ nhàng bước đi, đèn cảm ứng bằng âm thanh không hề phản ứng, có lẽ là hỏng rồi. Cô thấp giọng mắng một câu, mò mẫm trong bóng đêm tiếp tục đi về phía trước.

May mắn cô chỉ ở tầng một, đi vài bước cầu thang là đến. Cô lấy chìa khoá ra mở cửa, nhìn thấy phòng ngủ của ba cô Thẩm Quang Diệu vẫn bật đèn, thỉnh thoảng trong không khí còn có mùi khai.

Thẩm Nam nhíu nhíu mày, đặt cây ghita trên vai xuống chỗ trước cửa, giày cũng không đổi, đã nhanh chóng bước về phía căn phòng đang sáng đèn kia.

Trong phòng, Thẩm Quang Diệu đang nằm trên sàn nhà, tay phải che đi đôi mắt. Thẩm Ngọc nhỏ bé đang ngồi bên cạnh ông, bả vai co lại vì khóc, chắc đã khóc rất lâu rồi, lúc này cũng chỉ hơi thút thít, đã không còn phát ra âm thanh nào nữa.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Thẩm Nam thay đổi, nhưng cũng chỉ là thoáng thay đổi mà thôi, đã không còn kinh ngạc hay bối rối, chỉ có một tia cảm xúc bực bội đang ngo ngoe trong người.

Thấy cô đang bước đến, Thẩm Ngọc bò dậy từ dưới đất, vọt tới trước gót chân cô, mở miệng ồm ồm nói: "Ba ba ngã sấp xuống."

Thẩm Nam không cần cậu nói cũng có thể đoán được có chuyện gì xảy ra. Nửa người dưới của Thẩm Quang Diệu bị liệt, nhưng vẫn khăng khăng muốn duy trì chút tự tôn đáng thương cuối cùng, nếu như trong nhà không có ai, cũng sẽ tuyệt đối không dùng bỉm giấy khẩn cấp. Ngày thường thì buổi tối bảo mẫu sẽ về, cô lại không có ở nhà, bên giường sẽ để một chai nước nhỏ, tự ông cũng có thể với tới. Chắc đêm nay lúc cầm bình nước tiểu, không cẩn thận làm đổ xuống giường.

Thẩm Ngọc mới năm tuổi, không thể đỡ được bố dậy. Người đàn ông đã từng có xuân phong đắc ý, bây giờ lại giống như một phế nhân đang kéo dài hơi tàn để sống, tính tình cũng theo đó mà đi xuống, xem chừng vừa mới nổi giận với Thẩm Ngọc, đứa trẻ này cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể ngồi đó khóc. Tình hình này của hai cha con không biết đã kéo dài bao lâu.

Thẩm Nam hít một hơi thật sâu, đè xuống bực bội trong lòng, đi đến bên cạnh Thẩm Quang Diệu, cẩn thận từng li từng tí đỡ ông lên giường, ánh mắt liếc đến chiếc quần vẫn còn vết ẩm ướt của ông, thuận miệng nói với Thẩm Ngọc đang đứng ngây ngốc ở bên cạnh: "Đi lấy một chậu nước nóng để lau cho ba đi."

"Ừm!" Đứa trẻ đứng bối rối luống cuống một lúc lâu, cuối cùng cũng tỉnh lại, chạy ra ngoài.

Thẩm Nam cẩn thận đặt người đàn ông thất bại lên giường, đi đến tủ quần áo lấy đồ để thay cho ông, nhưng mà cơ thể người trên giường lại cứng nhắc, cũng không chịu phối hợp, che mắt hét lên: "Con đừng để ý đến ba! Con đừng để ý đến ba!"

Thẩm Nam ngựa không dừng vó mà bận bịu cả ngày, mệt mỏi muốn ngủ một giấc không cần quan tâm đến trời đất gì cả, tính kiên nhẫn của cô đã kém rồi mà giờ còn ít đến đáng thương, nhìn ông rồi nhắm mắt lại, nhìn người đàn ông đang hối hận, bực bội vừa mới đè xuống, nháy mắt đã muốn tràn ra ngoài, ngữ khí cũng trở nên mất kiên nhẫn: "Nhanh lên, ngày mai con còn phải đi làm!"

Thẩm Quang Diệu đưa tay ra lấy, mở to mắt, mặt đỏ tía tai rống lên với cô: "Ba nói là đừng để ý đến ba!"

Câu nói gầm rú đó đã đốt sạch hết kiên nhẫn của cô, cô không chút khách khí là rống lại: "Ba cho rằng tôi muốn quản ba sao?!" Nói xong cũng mặc kệ đối phương có phối hợp hay không, thô bạo cởi quần áo của ông ra.

Thẩm Quang Diệu đỏ mắt nhìn cô trừng trừng, thở phì phò từng ngụm, giống như phải thừa nhận sự thật thống khổ to lớn, không nói lên một câu nào.

Thẩm Ngọc bưng một chậu nước nóng tiến vào, không đợi Thẩm Nam nói, đã tự giác vắt khô khăn mặt trong chậu, cẩn thận từng li từng tí lau hạ thân cho Thẩm Quang Diệu.

"Ba ba, không sao!" Đứa trẻ vừa lau vừa nhẹ nhàng trấn an.

Thẩm Nam mặt lạnh như tiền nhìn người đàn ông trên giường, xe nhẹ đường quen mặc quần áo sạch sẽ vào cho ông, bởi vì tâm trạng không tốt, nên động tác cũng hơi thô bạo.

Thẩm Quang Diệu thở đủ rồi, khẩu khí cũng không như vừa rồi, nhìn khuôn mặt của con gái, bất lực nói: "Đây..... Đều là báo ứng."

Thẩm Nam tức giận: "Đúng! Ba chính là báo ứng!"

Thẩm Quang Diệu nhắm mắt nói tiếp: "Nhưng nếu muốn báo ứng, thì chỉ cần mình ba là đủ rồi." Nói xong câu này, ông dừng lại một chút rồi khó khăn nói tiếp: "Nam Nam, con đi đi, đừng quan tâm đến ba, đưa ba đến viện dưỡng lão, hãy để tiểu Ngọc cho người ta nuôi dưỡng, con hãy đi sống cuộc sống của riêng mình đi. Con còn trẻ, không thể liên lụy vì chúng ta như bây giờ được."

Thẩm Nam lạnh lùng liếc ông một cái, khó khăn đè nén sự tức giận đang muốn bộc phát lần nữa, một cước đá đổ chậu nước bên cạnh, quát: "Ba cho rằng tôi không muốn đi sao? Nếu không phải bởi vì ba là ba ruột của tôi, pháp luật có quy định nghĩa vụ tôi phải phụng dưỡng ba, tôi đã sớm đi rồi. Ai muốn quan tâm đến người khốn nạn như ba và đứa tiểu tạp chủng này chứ!"

Thẩm Ngọc mới năm tuổi không hiểu rõ ý nghĩa của ba chữ "tiểu tạp chủng" này là gì, nhưng trời sinh trẻ con đã rất mẫn cảm, Thẩm Nam tức giận to tiếng như vậy nên chắc chắn ba chữ đó không có ý nghĩa tốt đẹp gì, thế là cậu bị doạ đến mức lại bắt đầu gào khóc.

Tâm trạng của Thẩm Nam vốn đang nóng nảy, tiếng khóc ồn ào của trẻ con, càng khiến cho đầu óc cô thêm đau hơn, cô quay đầu, tức giận quát lớn một tiếng: "Không khóc!"

Hai tiếng đó giống như một cái chốt mở, khiến tiếng khóc của Thẩm Ngọc lập tức dừng lại, đôi mắt to đẫm nước đang mở to, sợ hãi nhìn cô, cũng không dám động đậy, chỉ có bả vai nho nhỏ nhịn không được mà co lại.

Thẩm Nam nhìn bộ dáng sợ hãi đáng thương của cậu bé, cũng không đành lòng. Đứa trẻ năm tuổi vẫn còn ngây ngô vô tri với cuộc sống này, thậm chí ngay cả những cuộc cãi nhau trong cái nhà này cũng chỉ là hiểu biết nửa vời, thứ duy nhất cậu có thể cảm nhận được, đó chính là cảm xúc của người lớn. Mọi người tức giận, ngữ khí của họ cũng chán ghét và vứt bỏ đối với cậu, tất cả đều mang đến cho cậu sự sợ hãi và cảm giác không an toàn.

"Đi ngủ." Thẩm Nam hít một hơi thật sâu, nói thêm. Cô cố gắng đè lại cảm xúc phẫn nộ của mình, vuốt vuốt thái dương đau đớn, mặc dù ngữ khí vẫn hơi cứng rắn, nhưng cũng đã hoà hoãn hơn không ít.

"Vâng!" Ngữ khí hoà hoãn đó thoáng an ủi tâm trạng bất an của Thẩm Ngọc, cậu bé nhanh chân chạy đến chiếc giường nhỏ bên cạnh, leo lên rồi đắp kín chăn, hai mắt nhắm chặt lại, để bày tỏ rằng mình rất biết nghe lời.

Thẩm Quang Diệu cũng không nói thêm gì nữa, chỉ bụm mặt một lần nữa rồi thở phì phò.

Thẩm Nam yên lặng nhìn cha của mình một chút, lại thuận theo nhìn đứa bé đang nằm trên giường nhỏ bên cạnh, lửa nóng trong người miễn cưỡng lắng lại, âm thầm thở dài, đi qua giường Thẩm Ngọc rồi đắp lại chăn cẩn thận cho cậu bé.

Thẩm Ngọc cẩn thận từng li từng tí mở nửa mắt ra, nhỏ giọng nịnh nọt: "Chị, ngủ ngon."

Thẩm Nam sờ lên đầu cậu, nói khẽ: "Ngủ ngon."

Nói xong trở lại bên cạnh giường của Thẩm Quang Diệu, không nói một lời thu dọn lại chậu nước cô vừa đá, rồi lấy giẻ lau nhà lau sạch sẽ mặt đất.

Quả nhiên xúc động chính là ma quỷ, chính cô là người đã đá chậu nước như vậy, bây giờ người thu dọn đống này cũng là cô.

Thu dọn xong, lúc đi ra khỏi phòng ngủ, cuối cùng cô cũng nhịn không nổi, quay đầu về phía giường Thẩm Quang Diệu nhà nhạn nói: "Ba, đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, nếu trong lòng ba cứ tiếp tục khó chịu thử thách sự kìm nén của tôi, đến lúc đó Thẩm Ngọc có bóng ma tâm lý gì đó, tôi cũng sẽ mặc kệ."

Thẩm Quang Diệu lấy tay che kín mắt, vành mắt đỏ ửng nhìn về phía cô. Mấy năm ngắn ngủi, người đàn ông đã từng xuân phong đắc ý, giờ đây bị cuộc đời giày vò đã hoàn toàn thay đổi, mái tóc đã trắng xóa, vẻ già nua đã xuất hiện trên gương mặt ông. Giờ phút này, sự thống khổ hiện rõ lên trong mắt ông, giọng nói run rẩy, mở miệng nói từng câu từng chữ, "Nam Nam, ba thật lòng không muốn liên lụy đến con."

Câu như vậy cũng không phải là lần đầu tiên Thẩm Nam nghe được, đã sớm chết lặng. Cô lơ đễnh hừ một tiếng, không trả lời ông, quay người dùng sức đóng cánh cửa thật mạnh.

Qua phen giày vò đã đến gần hai giờ. Tùy tiện tắm qua qua, cô không còn chút sức lực nào, về đến phòng liền ngã xuống giường.

Ngay tại lúc cô sắp tiến vào giấc ngủ ngọt ngào, trong đầu bỗng nhiên lại kỳ lạ nhảy ra cảnh tượng đón xe ở cửa quán bar.

Người đàn ông đưa cho mình cái bật lửa kia, bỗng dưng hiện lên trong đầu óc của cô.

Có lẽ do ngày nay quá mệt mỏi, lúc ấy đầu óc hỗn độn, có lẽ cuộc sống đã cuốn cô về phía trước nhiều năm, cô đã không còn hồi tưởng lại bản thân mình đã từng nực cười hoang đường đến mức nào, người kia có lẽ cũng đã sớm phủ bụi trong ký ức của cô rồi, cho nên lúc đầu mới nhìn thấy anh, mới không kịp phản ứng.

Thẩm Nam hồi tưởng lại những khung cảnh ngày trước, cô phát hiện trí nhớ của mình không tồi chút nào, mặc dù lúc ấy không nhận ra người đó, nhưng lại nhớ kỹ dáng vẻ của anh dưới ánh đèn mùa hạ.

Mặc một chiếc áo màu đậm, một chiếc quần màu tro bình thường, chung quy thì cách ăn mặc đó rất bình thường, mái tóc thì cắt ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, tuấn mỹ nhã nhặn, bây giờ nhìn anh càng thành thục ổn trọng hơn, nhưng với dáng vẻ trong trí nhớ của cô thì không khác chút nào.

Đó là một nam sinh mà có mục tiêu và kế hoạch rõ ràng với cuộc sống của mình, thời học sinh là một học sinh có phẩm chất đạo đức tốt và thành tích ưu tú, chắc bây giờ anh đang làm một công việc nào đó đáng tự hào, trải qua một cuộc sống vui vẻ.

Thẩm Nam che mắt cười tự giễu trong bóng tối, vô thức cắn môi dưới, âm trầm đọc ba chữ.

Khương, Nhạn, Bắc.

Mới phát hiện, hoá ra cái tên này đã trở nên lạ lẫm như quen biết ở đời trước.

Đương nhiên, cho tới bây giờ giữa bọn họ chưa từng có mối quan hệ thân thiết nào. Chẳng qua chỉ là bạn học đồng môn xa lạ trong suốt bốn năm đại học mà thôi, chỉ có lúc giao điểm kia, đại khái trong mắt anh cô chẳng qua chỉ là một tôm tép nhãi nhép huyên náo một trận tấu hài cực mạnh mà thôi.

Mà bây giờ, cuộc sống của cô thật sự đã biến thành một trò cười rồi.

Thẩm Quang Diệu nói đây là báo ứng của ông, vậy không phải cô cũng như thế sao?

Cô chợt nhớ đã từng đọc qua một câu trong sách - khi đó tuổi của cô còn nhỏ, không biết những món quà mà định mệnh mang lại cho cô, đã sớm lãng phí nó trong bóng tối.

Đó là vị tác giả nổi tiếng Zweig đã đánh giá cuối cùng vị vương hậu xa hoa phung phí trước khi đến máy chém.

Thẩm Nam không phải là vương hậu xa hoa, nhưng cuối cùng cũng phải vì sự tiêu xài hoang phí của mình mà phải trả nợ.

[20:15 9.1.2019]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện