Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 122: C122: Thực hiện lời hứa



Dịch: LTLT

“Nghe nói hung thủ là học sinh cấp ba 18 tuổi.”

“Với lại thành tích học của cậu ta xuất sắc vô cùng, này là thật sao?”

“…”

Ở cổng tổng cục, trời vừa sáng đã bị phóng viên bao vây.

Những người này cầm máy ảnh chặn kín trước cổng, ánh đèn flash điên cuồng lấp lóe. Những người này có rất nhiều đường tắt để nhân tin tức, các thông tin liên quan đến việc hung thủ của vụ án này đã bị bắt về quy án còn chưa công bố chính thức thì bọn họ đã chặn ở đây rồi.

Bời vì người bị hại của vụ án này đều là học sinh nên vẫn luôn được nhiều người chú ý. Nhưng chuyện khiến mọi người không ngờ là hung thủ thế mà cũng là học sinh cấp ba!

Học sinh cấp ba phạm tội, đặc biệt là học sinh này còn là hạng nhất khối của trường trọng điểm thành phố.

Độ thảo luận của chủ đề bùng nổ.

Có tòa soạn đã chuẩn bị xong tài liệu, tra thứ hạng toàn thành phố của Thẩm Tinh Hà, ngạc nhiên phát hiện cả thành phố Hoa Nam này cũng không được mấy học sinh có điểm cao hơn cậu ta, lần nào cũng nằm trong ba thứ hạng đầu của bảng thành tích thi toàn thành phố.

Bước chân của các cảnh sát hình sự vội vội vàng vàng, lướt qua những phóng viên này, tiến về trước qua lối đi nhỏ do các phóng viên tránh ra.

Hôm nay Giải Lâm mặc một bộ đồ màu trắng. Chiếc áo khoác trắng được mặc trên người hắn không khiến hắn trông lương thiện hơn bao nhiêu, vẫn giống một gã trai tồi đến lừa gạt phụ nữ. Hắn dừng lại trước một phóng viên đứng gần nhất, mỉm cười nói: “Xin lỗi, làm phiền nhường đường. Trợ lý của tôi mắc bệnh ưa sạch sẽ, không thích người khác đến gần quá.”

Trì Thanh mặc một bộ màu đen, lúc ra ngoài vẫn chưa lạnh, anh mặc một chiếc áo hoodie màu đen có mũ, đôi mắt vì buồn ngủ nên hơi nheo lại, nhưng dù trông không có tinh thần nhưng vẫn tránh tất cả mọi người hai bên rất chính xác.

Sau khi lên xe, Giải Lâm hỏi: “Buồn ngủ lắm sao?”

Trì Thanh nói: “Cũng không hẳn, chỉ là không có việc gì làm.”

Thẩm Tinh Hà chủ động nhận tội.

Bọn họ thậm chí còn chưa đến bước nghĩ ra cách làm thế nào để cậu ta nhận tội, còn chưa nghĩ xong đối sách thì vụ án này đã kết thúc như thế rồi.

Trước khi bị dẫn đi, Thẩm Tinh Hà ngừng ở bên cạnh Trì Thanh nửa giây, cậu ta cụp mắt nhìn găng tay màu đen trên tay Trì Thanh.

Là người từng gián tiếp giao đấu trên mạng với Trì Thanh và Giải Lâm, cậu ta nhớ đôi găng tay màu đen xuất hiện thoáng qua trên tin tức, thế là lúc đi ngang qua Trì Thanh, cậu ta nói: “Là tôi thua rồi.”

Advertisement

Dù Thẩm Tinh Hà nói bản thân mình thua rồi.


Nhưng trong vụ án này, bọn họ không làm gì nhiều, hai sơ suất quan trọng nhất đều do bản thân Thẩm Tinh Hà làm ra.

Là Thẩm Tinh Hà đến cuộc hẹn không nên đến. Là bản thân cậu ta đến cuối cùng, lúc đối mặt với máy phát hiện nói dối vẫn không thể che giấu nhịp tim của mình.

Lúc này bên ngoài bị phóng viên bao vây kín không có chỗ hở. Thẩm Tinh Hà ngồi trong phòng giam, lưới sắt tầng tầng lớp lớp che khuất khung cảnh bên ngoài. Có hai chùm sáng xuyên qua khe hở lưới sắt chiếu vào trong, Thẩm Tinh Hà nhìn ánh sáng thoáng qua rồi chợt tắt đó rất lâu.

Cậu ta nhớ tấm ảnh ánh nắng mà Tiểu Lan từng chụp gửi cho cậu ta.

Cậu ta từng ở trong đêm tối nhìn tấm ảnh đó rất lâu.



Sau khi về lại đồn công an.

Toàn thân Quý Minh Nhuệ mệt mỏi, ngồi trên ghế làm việc giang hai tay hai chân, bị công việc cường độ cao trong khoản thời gian này làm cho cả người không còn chút sức lực.

Anh ta nằm sấp lên bàn ngủ một lát, thấy Võ Chí Bân xách một bình nước bước ra khỏi phòng làm việc, anh ta chợt ngồi thẳng lại.

Võ Chí Bân nhìn anh ta nói: “Sao thế? Tranh thủ thời gian chợp mắt một lát đi, lát nữa chắc không còn thời gian rồi.”

Quý Minh Nhuệ không phải vì ngủ gật bị phát hiện mới đột ngột ngồi thẳng lại.

Chỉ là anh ta thấy Võ Chí Bân mới nhớ ra: Anh Bân của bọn họ hình như dần dần không tham gia mấy vụ án này nữa.

Quý Minh Nhuệ lựa lời nói: “Anh Bân.. Lần này anh không dẫn dắt bọn em…”

Võ Chí Bân đúng là không tham gia vụ án.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Nhưng nguyên nhân trong đó đám trẻ này không biết, cũng không thể biết.

Vụ án học sinh này khiến rất nhiều người liên tưởng đến vụ án bắt cóc chấn động toàn thành phố năm ấy.

Vụ án đó đã trôi qua mười năm, rất nhiều người không còn nhớ nữa, cũng có rất nhiều người chưa từng nghe nói đến, thế là các đơn vị truyền thông nhân cơ hội này ngang nhiên đào lại một lần nữa.

Một hôm nọ, lúc cục trưởng gọi ông đến, trên màn hình máy tính đang mở một trang web, trên trang web là một bài tin tức phổ biến.

“Biết vì sao tôi kêu anh đến đây không?” Hai tay cục trưởng đan vào nhau, ánh mắt bình thản nhìn ông.


Cửa sổ phòng làm việc đóng chặt, cửa chớp bị kéo xuống, che chắn vô cùng kín đáo.

Võ Chí Bân nói: “Đại khái đoán được.”

Cục trưởng nói một cách sâu xa: “”Trợ lý” kia của Giải Lâm, từ lần đầu tiên gặp cậu ta tôi đã thấy quen quen.”

Võ Chí Bân không lên tiếng.

Trong lòng cục trưởng sáng tỏ, xác nhận suy đoán của mình: “Anh sớm đã biết rồi. Cậu ta là một trong hai đứa trẻ duy nhất còn sống năm ấy.”

Phòng làm việc rơi vào im lặng rất lâu.

Không ai ngờ rằng, đứa trẻ còn sống trong vụ án năm đó, mười năm sau đã trở thành hai cố vấn tội phạm nhiều lần phá các vụ án nghiêm trọng.

Cuối cùng Võ Chí Bân nói: “Chuyện này có trách nhiệm của tôi, nhưng tôi tin bọn họ.”

Những việc này ông không nói với Quý Minh Nhuệ. Ông chống gậy, mỉm cười nói: “Tôi không nhường sân, thì làm sao cho mấy lứa sau các cậu có cơ hội thi triển công phu. Không có việc gì thì đừng mắc tật xấu nữa. Cái chân tôi mà ra ngoài làm nhiệm vụ phải tốn phí, bác sĩ cảnh cáo mấy lần rồi.”

Lời này cũng là thật.

Võ Chí Bân đã đến tuổi rồi, thương tật trên người không chống đỡ nổi.

Ông quay lại phòng làm việc, đóng cửa, ngồi trước máy tính một lúc lâu cuối cùng mở một trang web được ghim lại, nhìn vụ án năm xưa vì Thẩm Tinh Hà mà một lần nữa bị đào lại, mí mắt phải nháy không kiểm soát.

Ngoài cửa sổ, một đám mây đen lặng lẽ ập đến.

Bầu trời nắng đẹp nhiều ngày bị âm u tràn đến che mất.

Thời tiết chuyển sang u ám.



Khi tất cả mọi người đều vì thời tiết đột ngột âm u mà lo lắng bản thân không đem theo ô lát nữa tan làm phải làm sao, chỉ có Trì Thanh ngồi trong xe, hiếm khi có tâm trạng tốt.

Sắp mưa rồi.

Nếu như ra ngoài thì đem theo cây dù nào đây?


Trì Thanh đang nghĩ đến đống dù trong suốt ở nhà mình, bỗng dưng nghe thấy Giải Lâm ở bên cạnh ho một tiếng, nhắc nhở anh: “Vụ án kết thúc rồi.”

Trì Thanh: “Ừ.”

Giải Lâm nhân lúc chờ đèn đỏ, quay sang nhìn anh: “Em ừ là xong rồi hả?”

Trì Thanh: “Câu vừa rồi anh nói là câu trần thuật, cũng không cần thiết để thảo luận, em phải nói gì chứ?”

Giải Lâm: “…”

Xe nhanh chóng chạy vào tầng hầm đậu xe. Lúc hai người đi thang máy lên, Giải Lâm lại nhắc: “Vụ án này kết thúc rồi.”

Trì Thanh: “Vừa rồi anh có nói.”

Trì Thanh nghe đến lần thứ hai rõ ràng mất kiên nhẫn, với lại thấy khó hiểu vô cùng: “Vì sao anh phải nói một câu nhảm nhí tận hai lần vậy?”

Giải Lâm: “…”

Mấy hôm nay vì hai người đều rất bận rộn, bận điều tra Thẩm Tinh Hà ở bên kia dây mạng, thời gian ở nhà ít đi nên mỗi lần hai người về, con mèo vẫn chưa có tên họ kia đều vô cùng niềm nở với hai người.

Ngay cả Giải Lâm bình thường không được tiếp đón cũng được nó dụi vào ống quần.

Tuy dụi xong thì nó lập tức cách xa hắn tám trăm mét.

Trì Thanh hiếm khi không gọi nó là “ê”, kế thừa cái tên Dụ Lan đặt cho nó, mặt không cảm xúc gọi nó một tiếng: “Bé Sao?”

Con mèo đang nằm dưới đất, dường như cũng nhớ đến cô gái không biết nói chuyện kia, nghiêng đầu đáp một tiếng “meo”.

Trì Thanh nhìn nó: “Tuy cái tên này nghe không hay… nhưng mà dùng đỡ đi.”

Chờ Trì Thanh tắm xong bước ra, Giải Lâm đã cho mèo ăn và dọn dẹp ban công xong hết.

Trì Thanh vừa lau tóc vừa bước vào phòng, trong phòng vẫn chưa bật đèn, tối đen như mực. Nhưng anh vừa bước vào thì nhớ ra một chuyện rất quan trọng nhưng bị anh quên béng đi.

Nguyên nhân của chuyện đó bắt đầu ở trong căn phòng này.

Ở trên chiếc giường này.

Lúc này anh đã nhận ra vừa rồi Giải Lâm nhắc đi nhắc lại mấy từ “phá án” là có ý gì.

“…”

Tai Trì Thanh rõ ràng đỏ bừng lên, thầm nói lúc đó mình đã nói gì.

Anh ngồi ở mép giường, dùng tốc độ phân tích vụ án phân tích tình thế hiện tại.


Làm thế nào để Giải Lâm quên đi câu nói đó?

Trì Thanh nghĩ một lượt, không nghĩ ra bất cứ cách nào.

Trừ khi mưu sát.



Dù sao thì người chết rồi sẽ không còn ký ức gì nữa.

Một bên khác, Giải Lâm chẳng hề hay biết đầu óc Trì Thanh chứa những thứ gì. Hắn tắm rửa xong, theo thường lệ qua chỗ Trì Thanh ngủ. Vừa mở cửa thì thấy Trì Thanh đang ngồi ở mép giường, con ngươi đen láy nhìn về phía hắn.

Ánh mắt này hình như đang hỏi hắn: Tối nay muốn chết kiểu nào?

Nhưng Giải Lâm cũng không phải người bình thường. Hắn dựa vào cửa, ống tay áo xắn lên trên, nhìn căn phòng tối đen còn có thể mỉm cười nói: “Tối nay anh có thể ngủ ở đây không?”

Tuy trước đây Trì Thanh từng hứa, nhưng Giải Lâm cũng không tính ép buộc anh.

Hai người vẫn giống như trước, nhiều nhất là Giải Lâm không nhịn được hôn Trì Thanh. Nụ hôn nóng bỏng của hắn rơi lên đôi môi lành lạnh của Trì Thanh, nụ hôn này ngừng lại rất lâu, cuối cùng dừng ở bên gáy Trì Thanh.

Tay Giải Lâm không kiềm chế được, nắm lại thành quyền ở bên hông Trì Thanh, loáng thoáng có thể nhìn thấy gân xanh trên mu bàn tay.

Hai người đã cùng “chữa trị” rất nhiều lần, Giải Lâm quen thuộc tất cả mọi thứ của Trì Thanh, cũng biết Trì Thanh có thể chịu đựng đến mức độ nào. Đến khi cơ thể Trì Thanh không nhịn được nữa có hơi cứng lại, Giải Lâm khống chế bản thân, đôi môi ướt át khẽ hôn lên khóe môi Trì Thanh, định chuẩn bị nói “ngủ thôi”.

Cả người Giải Lâm đè trên người Trì Thanh, khuỷu tay chống hai bên. Trì Thanh bỗng nhiên vươn tay, kéo cổ áo sơ mi của hắn.

Động tác này khiến Giải Lâm lại cúi người xuống, khoảng cách giữa hai người đột ngột được kéo gần lại.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tay kéo cổ áo của Trì Thanh không có buông ra.

Phần trên áo sơ mi của Giải Lâm vốn không cài cúc áo kỹ, vừa rồi hai người lăn lộn nửa ngày, cúc áo đã bị nới ra vài cái, xương quai xanh nhấp nhô lộ một mảng lớn ra ngoài.

Giọng nói của Giải Lâm có hơi thấp: “Em làm gì đó?”

Trì Thanh dần nhắm mắt, sau đó lại mở ra.

Tay anh buông cổ áo ra, dọc theo khe hở như ẩn như hiện ở chính giữa đi thẳng xuống, lúc chạm vào cúc áo đầu tiên mới dừng lại.

Trì Thanh: “Trước đây nói chờ vụ án kết thúc, em nói lời giữ lời.”

Giữa lúc nói chuyện, bàn tay trắng bệch của anh đặt lên cúc áo, ngón tay quấn lấy, nhanh chóng cởi cúc áo ra.

Khi cúc áo cuối cùng cũng bị anh cởi ra, Trì Thanh ngẩng đầu nhìn vào mắt Giải Lâm nói: “Làm tiếp thử xem.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện