Nhân Duyên Tiền Định

Chương 29: Mộng Dưới Trăng



"Tam ca!" Văn Chiêu đột nhiên ngồi dậy, phát hiện bản thân đang nằm trên giường, ánh trăng ngoài cửa sổ đã lên cao, cả người nàng toàn thân đều là mồ hôi.

Phù Diêu và Phù Cừ ở gian ngoài nghe thấy tiếng hét của Văn Chiêu liền vội vàng tiến vào, hỏi, "Cô nương bị bóng đè ư?" Một người vừa thắp đèn lại rót nước, một người khác giúp nàng lau mồ hôi, Văn Chiêu lẳng lặng nhìn động tác của các nàng, chậm rãi nói, "Phù Diêu, Phù Cừ, đa tạ các ngươi."

Hai người lập tức có chút sửng sốt, làm gì có chuyện chủ tử nói lời cảm tạ đối với hạ nhân chứ? Hai người liên tục xua tay nói không cần, đây là việc các nàng nên làm.

Phù Cừ nhìn Văn Chiêu thật sâu, mấy năm trước nàng liền phát hiện ra biến hóa của cô nương nhà mình, cô nương vốn dĩ vì thân mẫu mất sớm, kế mẫu vào cửa liền oán trời trách đất, ngoan cố dễ giận, sau đó lại dường như đột nhiên thay đổi thành một người khác, tuy vẫn là có tâm tính trẻ con, nhưng ngẫu nhiên có lúc nhìn thấy cô nương, cảm thấy dường như cả người cô nương phảng phất một tầng ánh sáng nhu hòa, bao dung ôm nhu, đối với người nhà cũng tinh tế hơn.

Chứng minh có sức thuyết phục nhất đó quan hệ thân mật khăng khít giữa cô nương cùng với phu nhân và Ngũ cô nương, đây là chuyện mà trước đây đến giờ không ai dám nghĩ đến. Hơn nữa trước đó nàng còn vì cứu Ngũ cô nương mà rơi xuống nước lạnh, đối đãi với Ngũ cô nương tốt như với thân muội muội của mình.

Suy xét lại, Phù Cừ cũng không hiểu vì sao lại phát sinh ra biến hóa này. Chỉ là bí mật của chủ tử làm sao để nha hoàn bọn nàng có thể biết rõ được, cũng đành giả vờ như không nhìn ra mà thôi......

Sau khi hai người lui ra, Văn Chiêu nằm trên giường lăn qua lăn lại, trong đầu đều là hình ảnh trong mộng vừa rồi.

Ngủ không được, nàng dứt khoát đứng dậy khoác áo, Văn Chiêu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, tránh việc đánh thức nha hoàn nàng.

Nhìn thấy sắc trăng trong đình trong vắt, trong lòng Văn Chiêu cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại một chút, nhìn mái hiên đang chìm trong bóng đêm, nàng mượn lực trên thân cây đối diện, vài bước liền đứng trên nóc nhà.

Nàng gối tay nằm xuống, chóp mũi tựa hồ còn ngửi ra hơi thở của sương đêm, Văn Chiêu nhắm mắt, ánh trăng xuyên qua mí mắt khép hờ, trong mắt nàng hiện lên vầng sáng trắng sữa.

"Nàng yêu thích Tam ca của mình?" Đột nhiên giọng nói nam tử vang lên khiến cho Văn Chiêu mở mắt, quay đầu nhìn về hướng người đến.

"Lục đại nhân sao lại đến đây?" Văn Chiêu lần nữa xoay mặt lại, dáng vẻ không muốn để ý đến hắn, "Việc lén lén lút lút làm nhiều có thể tổn hại đến danh tiếng của Lục đại nhân."

Lục Nhiên ngồi xuống, nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, nói, "Muốn gặp nàng nên đến đây."

Văn Chiêu bỗng ngồi dậy, dựng mi trừng hắn, "Mong Lục đại nhân nói chuyện cẩn thận!"

Lục Nhiên im lặng một lúc, nhìn Văn Chiêu không nói gì.

Trong đôi đồng tử đen nhánh chứa đầy hình bóng nàng, trong lòng Văn Chiêu hoảng hốt, vì chuyện này mà càng thêm tức giận, mặt không thèm nhìn hắn, nói, "Loại người coi quyền thế làm trọng như Lục đại nhân vẫn là không cần phải giả mù sa mưa."

Thần sắc Lục Nhiên chợt buồn bã, ngữ khí cũng trầm xuống, nói, "Trong lòng nàng chính là nghĩ ta như vậy?"

Văn Chiêu cắn răng, cuối cùng vẫn không nói gì.

Hai người trầm mặc. Ánh trăng trên đỉnh đầu càng thêm sáng trong.

Lúc này đột nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, tiếng cười kia thấp đến dường như là từ trong phổi của người nọ truyền đến, hắn nói, "Bỏ đi. Lòng đề phòng nặng cũng xem như là một ưu điểm của nàng vậy. Chỉ là......"

Ánh mắt Lục Nhiên sâu thẳm, nhìn Văn Chiêu chằm chằm không buông, hỏi, "Bộ pháp kia của nàng học được từ chỗ nào?"

Văn Chiêu nghe vậy liền rùng mình, mới vừa rồi quả nhiên đã bị hắn nhìn ra sao? Chỉ là chuyện này nàng phải giải thích như thế nào? Kiếp trước nàng cũng chẳng dễ gì nói ra thân phận của ân nhân, huống hồ kiếp này nàng cùng ân nhân vốn dĩ không có giao thiệp gì! Hơn nữa Lục Nhiên cùng Nguyệt Chiêu các nhất định là có quan hệ phức tạp, nếu hắn quen biết với ân nhân, thế thì nàng càng không có cách tự bào chữa.

"Vì sao ta phải nói với ngươi? Ngược lại là Lục đại nhân, nếu vẫn không rời khỏi nơi này, ta sẽ khiến cho mọi người đều chứng kiến Lục đại nhân ban đêm xông vào phủ quốc công." Văn Chiêu tránh vấn đề kia, trái lại uy hiếp hắn, ánh mắt lạnh lùng, có vài phần khí thế.

Cánh môi Lục Nhiên cong lên, đem cô nương bên cạnh kéo vào trong lồng ngực, cười nói, "Khiến cho trên dưới quý phủ đều chứng kiến cảnh Nhị cô nương cùng nam tử dựa sát vào nhau ngắm trăng ư?"

Phong cảnh trước mắt Văn Chiêu vừa xoay, đến khi nàng phục hồi tinh thần, cả người đã nằm trong lồng ngực ấm áp của người nọ, quanh chóp mũi nàng đều hơi thở quen thuộc kia. Văn Chiêu vừa kinh ngạc vừa giận, giãy giụa muốn rời khỏi vòng ôm của hắn.

Nhưng lực lượng nam nữ chênh lệch, Lục Nhiên chỉ đem nàng giam giữa hai tay, nàng cũng không động đậy được.

Văn Chiêu thở hổn hển, thấp giọng mắng, "Buông ta ra!"

Nàng sao lại quên mất, thằng nhãi này thực sự rất vô lại, xem khuê dự của nàng chẳng ra gì cả.

"Thực ra thì để người trong phủ nhìn thấy, bọn họ cũng sẽ không nói ra bên ngoài, chuyện này đối với bọn họ cũng không có lợi ích gì."

Lục Nhiên cười càng rạng rỡ, đáp, "Nhị cô nương không lẽ lại là người ngây thơ như vậy ư? Cho dù hạ nhân không đề cập đến, thế còn tam phòng phu nhân của quý phủ thì sao?"

Văn Chiêu nghẹn lời, người này vì sao cái gì cũng biết hết vậy!

Lời này hắn nói là thật, với tính tình của Tam thẩm, e rằng sẽ không bỏ qua cơ hội làm hỏng danh dự nàng ra ngoài, dù không có lợi ích nên không hại nàng, thì bà ta chắc chắn cũng sẽ thường thường treo bên miệng, làm cho nàng và Nhị phòng không dám ngẩng đầu lên.

Sau đó Văn Chiêu cũng không ồn ào muốn gọi kêu người đến, chỉ trừng mắt nhìn gương mặt dạt dào ý cười của người nọ, dường như muốn khoét một cái lỗ trên mặt hắn.

Ánh mắt hung ác như thế trong mắt Lục Nhiên lại không có một chút lực sát thương nào, trái lại cảm thấy vô cùng đáng yêu sinh động, giống như con thú con há miệng nhe răng, đối với kẻ bế nó lên lộ ra móng vuốt nhỏ nhưng không hề sắc bén.

Trong mắt nàng tựa như một hồ nước phủ đầy hoa đào nở rộ, sóng nước dưới ánh trăng càng thêm long lanh, hút lấy tâm hồn người khác, Lục Nhiên nhịn không được mà che mắt nàng lại, nói, "Đừng nhìn ta như vậy."

Nàng không chỉ có ánh mắt hút hồn, đến cả thân người cũng mềm mại ấm áp, dường như muốn tan chảy vào khuỷu tay hắn. Son môi trên môi nàng đã rửa sạch, hai cánh môi bây giờ vẫn ướt át, phấn hồng......

Trước mắt Văn Chiêu là một mảnh đen, bên tai cũng không nghe bất kì âm thanh gì, đáy lòng lập tức sinh ra chút bất an, cố gắng muốn tránh tay, trên môi chợt lạnh, hình như có một giọt sương đêm ngưng tụ trên môi nàng.

Văn Chiêu cảm thấy có chút ngứa, vươn lưỡi ngọc ra liếm liếm môi, nhưng lại liếm được một vật mềm ấm.

Đây là......

Lục Nhiên hắn......

Cả trái tim Lục Nhiên dường như vui vẻ đắm chìm trong hồ nước mềm mại, áp lực nhiều ngày qua trong đáy lòng không cách vứt bỏ thế mà trong một khắc này tất cả đều đột nhiên tiêu tán, dưới ánh trăng nửa đêm, thế nhưng hắn lại cảm thấy ánh dương rực rỡ chiếu rọi muôn nơi. Nàng tựa như một con thú nhỏ nhu nhược lạc đường, thật cẩn thận đưa đầu lưỡi dò xét liếm nước uống bên bờ sông, nước sông quá lạnh lẽo, nó cả kinh lập tức rụt trở về. Thú nhỏ ngây thơ không rành thế sự, nhưng lại khiến cho cõi lòng thợ săn mềm nhũn.

Tư thế này chung quy có chút đặc biệt, Lục Nhiên không nghĩ đến lần đầu tiên bản thân hôn một cô nương lại trong tình cảnh này. Cử động bàn tay che mắt nàng ra, lại phát hiện lòng bàn tay ẩm ướt.

Nàng khóc rồi?

Lục Nhiên vội rút tay ra, quả nhiên nhìn thấy hai mắt Văn Chiêu mờ mịt hơi nước, khóe mắt vẫn đọng nước mắt chưa rơi, bộ dáng vô cùng đáng thương. Lục Nhiên lau đi nước mắt trên mặt nàng, giọt lệ vừa lau đi lại trào ra, đành phải hạ giọng dịu dàng nói, "Đừng khóc, đừng khóc......"

Văn Chiêu xoay đầu không thèm để ý đến hắn, nước mắt vẫn ồ ạt trào ra, người này bắt nạt nàng đến nghiện rồi, càng ngày càng quá phận, lần này càng quá đáng, đem nàng nụ hôn đầu tiên hai kiếp đều cướp đi!

Lục Nhiên không biết được sự ủy khuất của Văn Chiêu, chỉ tưởng nàng bị hành động dọa đến, thấp giọng dỗ dành, "Là ta không phải, nàng mắng ta thế nào cũng được, đừng khóc nữa......"

Văn Chiêu thanh âm ồm ồm, ra lệnh cho hắn, "Vậy ngươi buông ta ra!"

Lục Nhiên đành phải buông ra nàng, thấy nàng quả thực dừng khóc mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Làm cho tiểu cô nương khóc thành như vậy, hắn vẫn cảm thấy bản thân tội ác tày trời.

Văn Chiêu được buông ra lập tức cách hắn thật xa, giọng nói vẫn mang chút âm mũi, nói, "Vì sao người như ngươi lại đáng ghét như vậy!" Giọng nói mềm mại mang theo hương vị ngây thơ, đến cả chính nàng cũng không phát hiện ra.

Hết ba lần bốn lượt trêu chọc nàng, làm toàn những chuyện không thể nói với người khác, ban đêm xông vào khuê phòng nữ nhi cũng càng thêm thuần thục, sao có kẻ mặt dày vô sỉ như vậy?! Văn Chiêu càng nghĩ càng ủy khuất, chỉ hận người này không bám theo người khác lại chỉ bám theo nàng, nàng lập chí muốn bảo vệ người nhà, sống lại một lần không phải đến đây cùng hắn dây dưa không rõ.

"Ta liền hỏi ngươi! Ngươi rốt cuộc vì sao ở đây trêu đùa khinh bạc ta, hay là......yêu, yêu thích ta?" Văn Chiêu lớn mật trực tiếp hỏi thẳng, đôi mắt lại ngó tới ngó lui. Dù sao thì đây cũng là lần đầu nàng hỏi vấn đề như vậy với một nam tử.

Đợi nửa ngày không được đáp lại, trong lòng Văn Chiêu càng lúc càng lạnh, lửa giận cũng càng bốc càng cao. Hắn quả nhiên là trêu đùa nàng, nhưng nàng đã mười ba rồi, há có thể để mặc hắn trêu đùa như vậy?

Như nàng hôm nay, cùng một nam tử hôn môi, làm thế nào còn có thể gả cho nam tử khác nữa? Nàng phải gả cho Lục Nhiên sao? E là chính hắn cũng chưa nghĩ đến chuyện này.

Nhịn không được nhìn sang hướng Lục Nhiên, lại nhìn thấy hắn cười đến mặt mày nhu hòa, đứng dậy đi về hướng nàng.

Đi trên nóc nhà, hắn lại như bước trên mặt đất bằng, từng bước một đi đến, gió đêm vén lên mái tóc dài của hắn, ánh trăng hòa vào y phục dạ hành trên người hắn.

Đến gần mới thấy rõ trong mắt hắn chứa cả ánh trăng, hệt như dải ngân hà mênh mông, một thân hắc y cũng không giấu được ánh sáng tựa mỹ ngọc.

Lục Nhiên xoa nhẹ gò má của Văn Chiêu, chăm chú nhìn nàng nói, "Nàng không nhìn ta, ta nói thế nào với nàng đây?"

"Ta thích nàng." Một câu này khàn khàn ôn nhu, bị gió đêm thổi tan trong không trung.

Trong phút chốc, trong lòng Văn Chiêu "thình thịch thình thịch" ồn ào đến độ khiến nàng tâm phiền ý loạn, khó lòng nhìn thẳng hắn, đôi mắt liền nhìn về phía hoa thùy bên cửa xa xa, cho nên không nhìn thấy hai má đỏ bừng không khác gì nàng của Lục Nhiên.

Lục Nhiên nhẹ nhàng nhéo má nàng, như bất mãn vì nàng lúc này vẫn là không thèm nhìn hắn.

Văn Chiêu dời tầm mắt về, thấy trong mắt Lục Nhiên như có lốc xoáy, đang muốn hút cả thần trí nàng vào trong.

Vậy là thật ư? Hắn nghiêm túc sao?

Nàng có thể tin tưởng hắn không?

Tầm mắt nóng rực của Lục Nhiên từ đôi mắt nàng dời xuống ngừng trên môi nàng, lông mi hắn rũ xuống, che lại nhu tình chuyên chú trong mắt.

Mắt thấy hắn dựa càng thêm gần, Văn Chiêu bỗng dưng cảm thấy có một cổ chua xót nảy lên trong tim, đột nhiên tỉnh táo lại, đẩy ra hắn, bình tĩnh nói, "Ta không rõ Lục đại nhân thích ta vì cái gì, nếu là vừa ý vẻ ngoài...... Vậy mong ngươi tự rời đi đi."

Lục nhiên dừng lại, đứng thẳng người, nhìn nàng không nói gì.

Hắn thích nàng vì cái gì? Hắn chỉ biết là toàn thân trên dưới của hắn chỉ đối với nàng có phản ứng.

"Nếu như ta bị hủy dung hoặc là mặt như Vô Diệm, ngươi sẽ còn thích ta sao?" Văn Chiêu biết mình gây sự vô cớ, nhưng nàng đối việc này thực sự rất để ý, mỗi khi có công tử tuổi trẻ nhìn nàng với con mắt khác, nàng đều sẽ nhịn không được nhớ tới cảnh thê thảm kiếp trước không ai hỏi thăm sau khi nàng bị hủy dung,

Lục Nhiên cảm thấy ý nghĩ này của Văn Chiêu thật kì lạ, hắn thích nàng, đương nhiên cũng bao gồm cả vẻ ngoài của nàng, nếu gương mặt kia không phải là nàng, thế nàng vẫn là nàng sao?

Hắn thực sự chưa bao giờ đem vẻ ngoài và nội tâm nàng tách ra suy xét, cho nên câu hỏi của nàng, hắn nhất thời không trả lời được.

Văn Chiêu liếc nhìn Lục Nhiên trầm mặc im lặng, nhàn nhạt nói, "Đêm đã khuya, trở về nghỉ ngơi đi."

Nói xong liền thả người nhảy xuống dưới quay về phòng, chỉ để lại một mình Lục Nhiên đứng thật lâu sau trong bóng tối dày đặc.

Văn Chiêu nằm trên giường một hồi, đưa mắt nhìn lên trên màn trướng, trong đầu vẫn là chuyện vừa rồi kia. Nàng hung hăng giơ tay chùi môi, đem mặt vùi vào trong chăn.

Lục Nhiên kia kiếp trước ở tuổi như vậy vẫn không thành thân, có thể thấy được chuyện cảm tình với hắn mà nói chính là chuyện có cũng được mà không cũng chẳng sao. Nói không chừng qua không bao lâu là có thể đem nàng quên sạch thôi.

Vậy bây giờ nàng tâm phiền ý loạn chẳng phải là tự mình đa tình?

Bỏ đi, trước tiên nàng phải bảo vệ tốt người nhà, những việc vặt kia nàng đều gác sang một bên vậy!

Văn Chiêu đem chăn đẩy ra một bên, thiếp đi giữa thời tiết ấm áp cuối xuân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện