Nhân Thú Loạn

Chương 23



Tiết thu qua đi… Thời gian tiến vào những ngày trời đông tuyết phủ. Thành viên Báo tộc đã thay một lớp lông dày, nhìn qua trông cường tráng không ít so với mùa hạ. Lo lắng Trovey là loài người, không có da lông để sưởi ấm, Cassius bèn đi kiếm rất nhiều cực phẩm ngọc bích cùng một số trang phục tránh rét của đám thương nhân to gan dám xông vào lãnh địa cho ái thê mặc vào, chỉ là lại khiến Trovey kinh hãi, giận Cassius suốt nửa ngày không thèm nhìn mặt.

Cassius cơ hồ cùng Trovey như hình với bóng, vô luận đi đâu cũng đều cõng cậu theo, cho dù là khi tuần tra lãnh địa hay vây bắt con mồi. Vài lần ngẫu nhiên bị sơn dân vào núi săn thú nhìn thấy, liền có người thuật lại trong khu rừng Paikent có xuất hiện sơn thần, ngài có thể khống chế bách thú, lên trời xuống đất không gì không làm được… Rất nhiều người vì muồn bái cầu sơn thần phù hộ, nên đã đưa tới rất nhiều hoa quả và thịt thú săn, vừa hay lại giúp Báo tộc được no nê suốt mùa đông khó kiếm ăn này.

Kỳ động dục của Báo tộc đã trôi qua, giờ Trovey đã có thể yên tâm gối lên cái bụng ấm áp của Cassius mà an ngủ, cuộc sống như thế khiến cậu thấy thực thỏa mãn, chỉ là luôn thường xuyên nhớ tới Hắc Kim không biết còn đang lưu lạc nơi đâu.

***

Tuyết rơi mãi cũng có lúc ngừng, nơi lá thu rụng rồi sẽ nhú ra chồi mới, chớp mắt đã thấy xuân về hoa nở. Trong cung điện dưới nước truyền ra tiếng cười như điên của Thần Vương Remy Aires: “Thủy thụ rốt cục đã kết quả rồi ! ! !”

Tôi tớ chung quanh đều bị điệu cười đáng sợ của Thần Vương làm kinh hách, châu đầu ghé tai lại hỏi nhau. Tuy nói thủy thụ trăm năm mới kết quả một lần, mỗi lần cũng chỉ có bảy, tám quả, nhưng là… Vương cũng không cần sung sướng thái quá như thế chứ?? (Ghi chú của tác giả: quả mà thủy thụ kết ra, không gọi là ‘quả’… là gọi là ‘thủy châu’… Ha ha ha ha ha)

Remy Aires cầm mấy ‘viên thủy châu’ vừa mới hái xuống, kích động chạy tới cung điện mà Thu đang ở. Từ lần trước chứng kiến chuyện xảy ra ở Báo tộc trong thủy kính, Thu liền không thèm nhìn mặt hắn nữa, đến hiện tại đã hơn 5 tháng rồi, tuy rằng trong khoảng thời gian đó thỉnh thoảng vẫn có cơ hội đắc thủ, nhưng Remy Aires vẫn cảm thấy bất mãn! Quá đáng hơn chính là, Thu vì để tránh bị mình quấy rầy, còn dọn ra khỏi tẩm cung của Thủy Vương, vào trắc điện chuyên dùng cho Vương phi ở.

Thật đáng ghét! Thu đáng lý phải ngủ trên giường mình mới đúng! Remy Aires tức giận nghĩ, nhìn nhìn chín viên thủy châu trong tay, Remy Aires càng bước nhanh hơn.

“Thu… Thu, ngươi xem, thủy thụ kết quả rồi…” Chạy ào vào trong phòng của Thu, Remy Aires kéo người còn đang say ngủ trên giường ra, ôm vào trong ngực cao hứng nói.

“Hửm? … Gì… Ưm… Có chuyện… gì thế?” Thu hiển nhiên còn đang trong trạng thái mông lung, hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra.

Thừa dịp tiểu thê tử vẫn còn mơ mơ màng màng không hề phòng bị, Remy Aires hung hăng hôn Thu vài cái, cho đến khi Thu không thở nổi, mới luyến tiếc ngừng lại.

“Mới sáng ra… Ngươi làm gì vậy hả…” Thu nửa giận nửa xấu hổ nện lên ngực Remy Aires, thở phì phò trách cứ.

Nhìn hai gò má phớt hồng của ‘vợ’, Remy Aires sầu khổ phát hiện mình lại muốn xâm phạm hắn. Cố gắng áp chế dục vọng của mình, Remy Aires dùng tốc độ nhanh nhất nói: “Thủy thụ lần này kết được chín quả, chuyện của Báo tộc cũng có thể giải quyết được rồi…”

“Thật sao?” Thu cao hứng nhìn Thủy Vương, hồi tưởng lại hình ảnh dâm mỹ mà bi thảm mình từng trông thấy qua thủy kính, không khỏi mừng thay cho đứa bé đáng thương kia rốt cục đã có thể thoát ly khổ hải.

“Vậy… vậy chúng ta mau đến tìm bọn họ đi…” Thu thơm nhẹ lên mặt Remy Aires, hăm hở muốn xoay người xuống giường, tới lãnh địa Báo tộc. Không nghĩ tới lại bị Remy Aires đột nhiên đè xuống.

“Vợ yêu… Ngươi phải cứu ta trước đã… Ta muốn…” Dùng tính khí sớm đã sưng phồng khó chịu của mình vội vàng cọ xát nhân nhi dưới thân: “Chuyện của Báo tộc, đợi tối nay giải quyết cũng được… Nhưng nếu ngươi không cứu chồng mình ngay bây giờ, ta sẽ thật sự chết mất…”

“Remy…”

Không để cho tiểu thê tử có bất cứ cơ hội kháng nghị nào, Remy Aires nhanh chóng che miệng y lại, ngón tay linh hoạt cởi bỏ áo ngủ của Thu, ôm chặt thân hình nhẵn bóng mát lạnh phía dưới, bắt đầu hăng hái tiến công.

“… Vương… Bên ngoài có người… cầu kiến…” Thị nữ nơm nớp lo sợ đứng trước cửa bẩm báo, có trời mới biết cắt ngang cơ hội ‘tính phúc’ mà Thần Vương thật vất vả lắm bắt được, sẽ phải hứng chịu dạng trừng phạt gì…

“Không gặp! Không gặp…” Remy Aires rúc đầu vào lồng ngực đơn bạc của Thu… Dùng sức lại mút ra một cái dấu hôn hồng hồng, mới có thời gian quát lớn: “Hiện tại ai tới cũng không tiếp!”

“Là… Là quản giám thủy kính… trưởng lão Amoduosi… cầu kiến… Nói là đến vì chuyện của… Báo… Báo tộc, nhất định phải gặp ngài…”

“Báo tộc? … Báo tộc xảy ra chuyện gì?” Thu gian nan nhô đầu ra từ dưới thân Remy Aires.

“Tỳ… tỳ nữ không biết” Bắt gặp vẻ mặt hung tợn của Remy Aires, thị nữ sợ tới mức cơ hồ sắp khóc lên, trong lòng thầm sỉ vả vị trưởng lão giám thị thủy kính kia hết một trăm tám mươi lần.

“Remy… Chúng ta đi xem bên chỗ trưởng lão đã xảy ra chuyện gì trước đã…” Thu đẩy ra ông chồng đang đè ép trên người mình không chịu di động, bắt đầu mặc quần áo.

“Thu… ! ! !” Remy Aires kêu rên ra tiếng, hy vọng dùng biện pháp cuối cùng là giả bộ đáng thương giữ vợ lại trên giường. (Tác giả: Trước kia đều là dùng sức mạnh ép bức, nhưng lúc đã yêu nhau rồi… Hờ hờ, cấm cường bạo)

Tựa như đang trấn an con thú nhỏ, Thu vỗ nhè nhẹ lên hai gò má tuấn mỹ của Remy Aires: “Chính sự quan trọng hơn.”

“Đây cũng là chính sự mà…” Remy Aires bất mãn than thở, nhìn thê tử đã ra khỏi tẩm cung trước, hắn đành không cam lòng mà đuổi theo: “Sau khi chuyện đó xử lý xong xuôi rồi, vẫn có thể tiếp tục chứ? … Có được thưởng thêm hay không a? Thu… Ngươi không thể tàn nhẫn như vậy mà bắt ta nghẹn chết! … …”

Thị nữ nhìn theo bóng dáng Thần Vương và Vương phi, lắc lắc đầu, vị Thần Vương lãnh khốc cộng thêm lãnh huyết trước kia từ lúc cưới Vương phi về liền biến thành keo da trâu siêu cấp, mỗi khi làm ra chuyện gì, thật sự là khiến người ta được mở rộng tầm mắt a!

×××××××××××××××××××××××××××××××××××××××

“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Remy Aires ngồi trên vương tọa, bực dọc hỏi.

Trưởng lão đứng dưới lạnh run, trong lòng kỳ quái, không phải Vương đã dặn, nếu Báo tộc xuất hiện dị trạng gì, nhất định phải lập tức bẩm báo sao? Sao bây giờ lại ‘khó ở’ như thế? (Tác giả *lau mồ hôi*: Bởi vì người nào đó còn chưa được thỏa mãn mà~~)

May mắn có Vương phi tài đức sáng suốt ngồi bên cạnh trấn an tâm tình của Thần Vương, trưởng lão mới run lập cập nói: “Mấy viên thủy châu mà Thần vương bỏ lại hạ giới… sắp… sắp chết rồi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện