Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
Chương 33: Vinh quang thần thánh 3
Đã biết được ý định thực của Elter, cuối cùng thì Diệp Trần cũng thấy anh ta không còn kỳ lạ nữa. Chứ không, cô cứ luôn có cảm giác đối phương có ý đồ xấu, khiến người ta rợn nổi gai ốc.
Sáng hôm sau thức dậy, Elter chờ mọi người ở phòng ăn, Kyle phải tranh thủ đi luyện kiếm nên lúc Diệp Trần tới, chỉ có mỗi mình Elter đang chờ cô.
Trang phục của anh ta và của Kyle là hai loại phong cách hoàn toàn bất đồng. Kyle ăn mặc đơn giản, gọn gàng, còn Elter thì sặc mùi “ta cao quý”, “ta có tiền”, “ta không cần phải tự động tay làm bất cứ chuyện gì”.
Cho dù là ở nhà, anh ta vẫn mặc áo dài màu trắng ống tay rộng, trên áo thêu lan hồ điệp màu tím uốn lượn dọc theo ống tay lụa trắng như ngọc, hoa lan hồ điệp như thể đang quấn quanh cổ tay anh ta, tôn lên nước da trắng sáng.
Lúc Diệp Trần đến, anh ta đang đọc sách. Diệp Trần vừa bước vào, đối phương lập tức ngẩng đầu lên, nở nụ cười: “Trần, chào buổi sáng.”
Nụ cười ấm áp, hiền hòa này đối lập hoàn toàn với giọng điệu lạnh lùng soi mói cô nghe thấy tối qua.
Kỹ thuật diễn xuất bậc thầy.
Trong lòng, Diệp Trần thầm bấm like cho anh ta.
Nhưng Diệp Trần không vạch trần đối phương, mỉm cười ngồi xuống ghế kế bên, gật đầu: “Chào.”
Nói xong, cô liền “không cẩn thận” làm đổ cốc nước hoa quả bên cạnh lên áo của Elter. Trong chớp mắt, đôi mắt Elter ánh lên sự tức giận nhưng anh ta rất giỏi kiểm soát bản thân. Diệp Trần mỉm cười lau tay áo cho đối phương: “Xin lỗi! Anh không sao chứ?”
Tối qua cô đã biết được tên này là một gã ưa sạch sẽ, chỉ vì trên giường có một chút bụi mà nửa đêm anh ta còn cáu gắt.
Ở trước mặt cô, anh ta luôn nhịn, cố gắng xây dựng hình tượng một người đàn ông dịu dàng, nhưng trên thực tế, anh ta là một gã đàn ông ưa sạch sẽ, kiêu ngạo, nói năng khó nghe.
Đối phó với loại đàn ông này, cô có cả nghìn cách khiến đối phương khó chịu phát điên.
Thấy Diệp Trần tỏ vẻ áy náy, Elter cố gắng nhịn không nghĩ đến chuyện đánh chết cô, mỉm cười đáp: “Không sao, tôi đi thay bộ khác là xong.”
Nói xong, Elter rụt ống tay áo về, đứng lên bỏ đi.
Nhìn bóng lưng vội vàng đi mất của Elter, Diệp Trần cực kỳ muốn cười phá lên.
Diệp Trần tiếp tục duy trì trạng thái luôn sẵn sàng chọc tức Elter cho đến tận hôm thi tuyển nhập học. Nội dung thi nhập học cực kỳ đơn giản, thô bạo. Với nhóm học sinh bên pháp sư thì chỉ cần đặt tay lên trên quả cầu thủy tinh, thiên phú tốt thì vào, không có thiên phú thì biến. Đối với nhóm học sinh bên kỵ sĩ thì dựa vào tỷ thí, đánh thắng thì vào, đánh thua thì biến.
Diệp Trần không có thiên phú làm pháp sư nên tất nhiên là đăng ký bên nhóm kỵ sĩ. Từ lúc đến thế giới này đến nay, cô luôn thử tu luyện. Ở đây cũng giống như ở Tu Chân Giới, đều có thể hấp thu linh khí, có điều là nó có rất ít. Diệp Trần tiến triển rất chậm. May mà kiếm thuật của cô, nhờ rèn luyện thường xuyên mà dần dần đã được khôi phục lại từng bước một, đấu với đám học sinh nhập học thì không có gì phải lo lắng.
Bài thi của các pháp sư được tổ chức vào ngày đầu tiên nhưng hôm ấy vẫn thấy Elter chờ Diệp Trần và Kyle cùng ăn sáng như mọi ngày. Diệp Trần ngạc nhiên hỏi: “Sao anh còn ở đây?”
“Thiếu gia là học sinh được tuyển thẳng của Học viện Đế đô,” quản gia đem bữa sáng của Diệp Trần tới, tiện thể giải thích, “không cần phải tham dự kỳ thi tuyển sinh.”
“Lợi hại vậy á?!” Kyle ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt tỏ rõ sự sùng bái, “Thế Elter há chẳng phải là pháp sư mạnh nhất lần này rồi sao?!”
Học viện Đế đô rất hiếm khi tuyển thẳng học sinh. Học sinh được tuyển thẳng đồng nghĩa với việc điểm thiên phú ít nhất phải trên 8, tối đa là 10. Kiểm tra chỉ cần được 6 là đã không tồi rồi, nếu được điểm 8 thì rất có thể sẽ lên được đến ngọn tháp thần thánh, trở thành đại pháp sư thiên tài. Sau khi biết Elter là học sinh tuyển thẳng, ý nghĩ đầu tiên của Kyle là: “Elter, tôi có thể làm kỵ sĩ của anh không?!”
“Tôi từ chối.”
Elter đáp thẳng thừng, đồng thời chuyển mắt sang nhìn Diệp Trần, mỉm cười hỏi: “Trần, cô đã có dự tính gì cho tương lai chưa?”
“Đi theo Kyle.” Diệp Trần đáp không chút do dự. Elter sửng người, cụp mắt nhìn xuống, không nói thêm nữa.
Elter là học sinh tuyển thẳng, còn Diệp Trần và Kyle thì không tốt số như vậy. Ngày thứ hai là đến lượt thi sàng lọc kỵ sĩ. Vì thi bằng cách tỷ thí nên hôm đó, sau khi đánh đấm suốt cả một ngày, hai người vác cơ thể đầy vết bầm tím trở về nhà. Elter dùng pháp thuật chữa trị cho họ một lúc là cả hai liền hoạt bát trở lại, phấn chấn chờ đợi trận chung kết vào ngày thứ ba.
Chi tiêu tuyển sinh chỉ có 200 người. Sau trận đấu loại hôm qua, từ mấy chục nghìn người chỉ còn 400. Ngày mai chỉ cần đánh thắng trên võ đài là sẽ trở thành học sinh của Học viện Đế đô rồi.
Không ai trong hai người cảm thấy áp lực, lúc ăn sáng, Elter bỗng nói: “Hôm nay tôi sẽ đến xem thi đấu.”
“Gì?” Diệp Trần ngẩng đầu lên nhìn, chỉ là kỳ thi nhập học, tại sao lại muốn đến xem?
“Đến xem trận chung kết của kỳ thi tuyển sinh là truyền thống từ xưa đến nay của các quý tộc ở đế đô. Mọi người sẽ thi đấu tại đấu trường, sẽ có khoảng vài chục nghìn người đến xem.”
Nói xong, Elter mỉm cười với Diệp Trần: “Trần, tôi sẽ luôn chú ý quan sát em.”
Ngoài mặt thì Diệp Trần không tỏ vẻ gì nhưng trong bụng thì lại ngầm châm chọc với Ba Tám: “Tôi cảm thấy nhất định là anh ta rất ghét tôi.”
“Gì?”
“Anh xem anh ta nói kìa, chẳng có chút thật lòng nào cả.”
“Hắn ta nhịn được cô đến tận giờ cũng đâu có dễ gì.”
Ăn xong bữa sáng, ba người liền cùng nhau đi đến nơi thi đấu. Đúng như Elter nói, nó là một đấu trường, hai bên là khán đài, ở giữa là sân thi đấu rộng rãi. Trên khán đài ngồi kín người, ngay hàng đầu tiên là các quý tộc có thân phận cao quý nhất, ví dụ như hoàng đế, ví dụ như đại pháp sư, ví dụ như, Elter.
Đến tận khi Elter vào chỗ ngồi, Kyle mới ý thức được thân phận của đối phương cao quý cỡ nào, rụt rè nói với Diệp Trần: “Hóa ra anh ta là một nhân vật lớn tầm cỡ đấy!”
Giờ anh mới biết hả đồ ngốc?
Diệp Trần miệt thị ra mặt đồ ngốc mắt nhìn không có trình độ này.
Kyle hứng chịu cái nhìn chê bai của Diệp Trần, gãi gãi mũi rồi lùi lại đằng sau. Diệp Trần thi trước, đối thủ là một nam thanh niên cầm hai thanh kiếm. Hai bên không buồn nhiều lời, lao thẳng vào cuộc đấu. Đối phương sử dụng kiếm lớn, đường đánh mạnh, hiểm, còn Diệp Trần thì không hề có động tác thừa nào, rất nhanh.
Tuy tốc độ ra đòn của đối phương không đủ nhanh nhưng thân thể lại cực kỳ cường tráng. Kiếm Diệp Trần chém trúng vào người gã chẳng khác gì chém vào đá tảng, rõ ràng là cơ thể đã qua rèn luyện. Còn mỗi nhát kiếm gã đánh trúng Diệp Trần thì đều khiến cô đau thấu tim gan. Diệp Trần trúng hai chiêu xong thì biết chắc còn cứ thế này nữa, kiếm của mình chưa đâm được người ta đã bị thua rồi.
Diệp Trần lùi lại giữ khoảng cách, thận trọng sử dụng linh lực trong cơ thể truyền vào thân kiếm, ngón tay nhanh chóng vẽ phù chú rồng nước lên chuôi kiếm. Kiếm của đối phương quét ngang tới, Diệp Trần nhảy bật lên, chém thẳng xuống, hai thanh kiếm va chạm trực tiếp với nhau, sinh ra một tiếng kêu nhỏ, linh lực toàn thân Diệp Trần lập tức hóa thành một con rồng nước mà mắt người thường không thể nhìn thấy được, lao thẳng theo đường kiếm, đâm vào cơ thể đối phương.
Hàng rào vô hình do cơ bắp tạo thành nhờ rèn luyện, sau khi va chạm với rồng nước, lập tức sụp đổ. Diệp Trần chớp thời cơ, tung cước, đá văng đối phương ra khỏi sàn đấu.
Tiếng hoan hô vang dậy khắp khán đài. Elter nheo mắt nhìn, cầm tách hồng trà lên nhấp một hớp.
“Elter,” hiệu trưởng Dica ngồi kế bên hỏi, “trông em có vẻ hơi là lạ?”
“Dạ?” Elter nhìn không chớp mắt, lười biếng tựa lưng vào ghế, “Thầy hiệu trưởng ngày nào trông cũng rất lạ ạ.”
“Em đừng vội đâm chọc thầy, có phải em cảm giác được gì không? Dica biết Elter có thiên phú trội hơn hẳn người thường trong khả năng cảm nhận pháp thuật, vẻ mặt vừa rồi của cậu ta khiến ông cảm thấy ở đây có lẽ có pháp thuật dị động nào đó. Có dị động pháp thuật có nghĩa là trong số các thí sinh kỵ sĩ có thể có pháp sư.
Pháp sư rất hiếm nên nếu quả thực có một học sinh như vậy, Dica tuyệt đối sẽ không để sót.
Elter không trả lời ông. Sau chiêu dốc toàn lực cuối cùng, Diệp Trần rốt cuộc không trụ thêm được nữa, phản lực của chiêu vừa rồi quá mạnh, giờ đến đứng cũng khó, Diệp Trần khuỵu xuống, dùng kiếm chống thẳng người, ho ra một búng máu.
Nhân viên y tế lập tức đến nâng cô. Elter đứng dậy, Dica ngạc nhiên: “Em làm gì vậy?”
“Em đi rèn luyện tâm tính.”
Dica: “Gì kia???”
Đi hỏi han ân cần một người cực kỳ phiền phức chẳng phải là rất rèn luyện tâm tính hay sao?
Tuy vậy, mỗi lần Elter tưởng tượng ra viễn cảnh Diệp Trần tỏ tình với mình, cậu ta thực sự có được Diệp Trần còn Kyle thì chỉ có thể đứng một bên nhìn, cậu ta liền cảm thấy sự nhẫn nại này rất đáng giá.
Thằng Kyle đần độn này, giờ nói là không cần chứ Elter biết thừa, sau này, chờ đến lúc hắn ta hiểu chuyện nam nữ rồi thì gã chính hiệu là một thằng cha có tham vọng chiếm giữ người con gái mình yêu một cách điên cuồng. Có rất nhiều đàn bà vây quanh hắn, vì những người phụ nữ này, hắn không biết đã gây chiến với bao nhiêu đàn ông, Elter không nhớ nổi nữa. Kyle đối xử với phụ nữ rất tốt, những cô gái kia luôn một lòng chung tình với hắn, cho dù có người không thể ở bên hắn thì họ cũng sẵn sàng hy sinh hiến dâng bản thân, bán đứng người bên cạnh vì gã.
Ví dụ như vị hôn thê của Elter.
Nhớ lại cảnh tượng vị hôn thê của mình vừa khóc vừa xin lỗi, bảo rằng cô ta thực lòng yêu Kyle nên đã giúp Kyle làm hại gia tộc Elter, nỗi căm phẫn lẫn tuyệt vọng liền trào lên trong lòng.
Cậu ta nhất định phải báo thù Kyle, nhất định sẽ trả lại cho Kyle tất cả những chuyện mà hắn từng làm với cậu ta, thậm chí phải ác độc hơn, tàn nhẫn hơn nữa.
Với suy nghĩ như vậy, Elter bước tới trước mặt Diệp Trần. Cô đang nằm trên giường, trông rất yếu ớt, cô gái buông kiếm và nhắm mắt, cuối cùng cũng khiến người ta cảm thấy có chút gì đó giống thiếu nữ.
Cô rất đẹp, ngũ quan khác hẳn người nơi đây, tóc đen, da trắng, đường nét mềm mại, tựa như một hạt ngọc trai nhỏ xinh, cần được nâng niu trong lòng bàn tay, cẩn thận ngắm nhìn.
Cô gái xinh xắn, đáng yêu như vậy khiến Elter cũng phải mềm lòng hơn. Cậu ta giữ mặt lạnh tanh đưa tay gạt mấy sợi tóc trước trán cô, lẩm bẩm thật khẽ: “Lúc ngủ đáng yêu hơn hẳn.”
“Ai bảo tôi ngủ?”
Diệp Trần bất thình lình mở mắt. Elter hơi giật mình, tay vẫn còn đang chạm vào tóc cô, bị dọa một vố như vậy, Elter lập tức trở mặt, đeo nụ cười dịu dàng lên lại, áp tay lên tóc cô, nói đầy tình cảm: “Trần, bình thường em cũng rất đáng yêu.”
Diệp Trần mỉm cười: “Đúng vậy, tôi biết mình đáng yêu siêu cấp mà. Nhất là những lúc làm sai việc gì đó, anh không biết là tôi đáng yêu bùng cháy luôn hả?”
Đúng vậy, thật sự bùng cháy, cực kỳ muốn cho cô bùng cháy tại chỗ luôn.
Elter đè nén ý muốn dùng pháp thuật hệ lửa thiêu chết đối phương, mỉm cười hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có.” Diệp Trần nói cứng.
Cô thích trêu chọc Elter nhưng không phải kiểu không biết nặng nhẹ. Pháp thuật hệ chữa trị tiêu hao rất nhiều thể lực và sức mạnh tinh thần, không bắt buộc phải sử dụng thì cô không muốn làm phiền Elter.
Nhưng mà Elter không chơi nói nhiều, áp tay lên trán cô, nhẩm đọc thần chú chữa trị.
Khi cậu ta đọc thần chú luôn tạo cho người ta cảm giác có gì đó rất thần thánh bao phủ lên người cậu ta, kết hợp với ngũ quan sắc nét, thật sự trông giống sứ giả của các vị thần.
Diệp Trần ngắm nhìn đối phương, cảm nhận được một luồng năng lượng đang chảy vào trong cơ thể, miệng vết thương từ từ khép lại. Cô bắt đầu thấy hơi hoảng hốt, Elter nhìn cô, mồ hôi lăn từ trên trán xuống, quan tâm hỏi han: “Còn đau không?”
“Đau… rất đau.” Diệp Trần đáp lí nhí như tiếng mèo kêu. Elter không tỏ vẻ gì, hỏi tiếp: “Thế sao không nói với tôi?”
“Anh dùng thuật chữa trị, rất tốn sức.”
Diệp Trần đáp, Elter sững sờ.
Cậu ta vẫn luôn cho rằng, vị đại tiểu thư này, có vẻ như không thích để ý đến cậu ta.
Không thể coi là thích, có một loại địch ý, đề phòng xuất phát từ bản năng. Vậy nên cách khiến cô gái này yêu mình mà cậu ta có thể nghĩ ra chính là luôn dịu dàng với cô và sẵn sàng hy sinh. Thế nhưng đối phương lại ấm áp hơn hẳn tưởng tượng của cậu ta, cho dù cô ấy không coi cậu ta là người trong lòng thì vẫn coi những trả giá của cậu ta là nhọc nhằn, lao khổ.
Thuật chữa trị quả thực vô cùng hao tổn sức lực, cậu ta vốn vì báo thù mà cố gắng làm nhưng vào giây phút này, không hiểu vì sao, cậu ta thực sự muốn, muốn chữa trị cho cô gái này, không muốn cô ấy đau.
Chỉ lát sau, Diệp Trần đã thiếp đi. Elter thấy tình hình vết thương đã khá hơn bèn đứng dậy ra ngoài. Chờ Elter đi, Ba Tám liền lẩm bẩm trong đầu Diệp Trần: “Kí chủ, tôi cảm thấy cô nên đi xem thử một chút xem Kyle thế nào, dựa theo nội dung gốc thì giờ anh ta sẽ bị Elter hãm hại không thể nhập học đấy. Tuy giờ Elter đã thay đổi suy nghĩ nhưng cô vẫn nên đề phòng cho chắc ăn.”
“Ừm ừm.” Diệp Trần cố gắng đứng dậy, vẫn hơi mệt, vết thương mới đỡ một chút, nếu dùng sức thì lại sẽ nứt ra. Cô cố gắng di chuyển thật cẩn thận, lê người tới đài thi đấu, tìm một chỗ ngồi xem.
Kyle đang giao chiến với đối thủ trên sàn đấu.
Kyle không yếu nhưng đối thủ rõ ràng là mạnh hơn. Đối thủ là một cô gái, kiếm thuật cơ bản tương đồng nhưng lạ ở chỗ mỗi một chiêu kiếm đều vô cùng mạnh mẽ, con gái dùng kiếm vốn đã nhanh hơn, lại cộng thêm có lực, thế tấn công rất hoàn hảo khiến Kyle hơi khó đối phó.
Diệp Trần nheo mắt nhìn thanh kiếm, cảm giác rất rõ ràng trên thân kiếm có linh lực, có vẻ như có người cố ý yểm pháp thuật lên nó.
Kyle càng ngày càng đuối sức, càng ngày càng nôn nóng, trên thân kiếm bắt đầu xuất hiện đám sương mù màu đen bao quanh. Diệp Trần sửng sốt rồi sau đó mới hiểu ra, đây không thể là sức mạnh của Kyle!
Màu sắc như vậy, nếu ở Tu Chân Giới thì chắc chắn sẽ bị gọi là ma khí, còn ở thế giới này thì gọi là pháp thuật hắc ám.
Kyle dường như cũng nhận ra kiếm có vấn đề, đường kiếm của anh ta ngày càng hung ác, mỗi chiêu kiếm đối phương né tránh được đều để lại trên mặt đất một hố lõm sâu.
Anh ta cau mày, cố gắng điều khiển thanh kiếm nhưng hết sức khó khăn, càng cố lại càng thêm đuối sức.
Diệp Trần lập tức đứng dậy rời khỏi đám đông, nhân cơ hội mọi người đang tập trung theo dõi trận đấu, cô lẻn lại gần mép rào chắn, đặt một tay lên rào bật người nhảy qua, đâm kiếm lên vách tường, bật nhảy thật cao rồi lộn vòng trên không, đáp xuống sàn đấu!
Lúc này Kyle đang gắng giữ chặt kiếm, không dám tấn công, đối phương chớp thời cơ đâm kiếm tới. Thấy Kyle sắp bị đâm trọng thương tới nơi, Diệp Trần lập tức chắn trước người anh ta, đỡ hộ anh ta một kiếm!
Cả người Diệp Trần bị hất bay ra, Elter đứng bật dậy, chửi một câu giữa đám đông: “Điên rồi!”
Hiệu trưởng sai người cấp tốc lại kiểm tra tình hình còn ông thì lên đài trấn an đám đông nhốn nháo.
“Cô ta làm gì thế?! Vậy là phạm quy!”
“Truất quyền thi đấu của cô ta đi!”
Tiếng người la ó dậy lên như sóng. Kyle ném kiếm đi, chạy ngay tới bên Diệp Trần, ôm cô dậy: “Cô sao rồi? Sao lại ngốc nghếch như vậy?”
Diệp Trần không trả lời. Bị trọng thương lần hai, người cô chẳng còn bao nhiêu sức lực nhưng vẫn còn một câu muốn nói, cô phải để dành sức.
Sau khi nhân viên y tế tới, Tổng phụ trách công tác giảng dạy tức giận mắng: “Cô là thí sinh vừa thắng trận trước, tên là Diệp Trần phải không? Cô bị gạch tên, cả cậu nữa!” Thầy chỉ vào Kyle, “Bị tước quyền nhập học vĩnh viễn!”
“Không… Em muốn… tố giác…” Diệp Trần nhọc nhằn nói, chỉ tay sang phía cô gái đang hết sức kinh ngạc, “Kiếm… của cô ta… có pháp thuật…”
Thầy tổng phụ trách sững người.
Trong bài thi nhập học, nghiêm cấm sử dụng kiếm có pháp thuật. Diệp Trần dùng linh lực, nói đơn giản thì chính là hấp thụ pháp thuật vào cơ thể, được cơ thể chuyển hóa thành sức mạnh, khác biệt về bản chất, ở đây không ai có thể tra ra được. Ngược lại, người ở nơi này lại rất quen thuộc với pháp thuật, nếu cô gái này thực sự sử dụng kiếm có pháp thuật thì nhất định sẽ bị điều tra ra.
Khuôn mặt của những người có mặt lập tức trở nên nặng nề, thầy Tổng phụ trách nói: “Tốt nhất em nên cầu nguyện cho những điều mình nói đều là sự thật.”
Nói xong, thầy cho người đưa Diệp Trần xuống.
Ông đi báo cáo lại điều Diệp Trần nói cho thầy hiệu trưởng biết, thầy hiệu trưởng quay sang nhìn Elter: “Elter, chuyện này giao cho em.”
Người của cả đế đô này đều biết, bàn về khả năng cảm nhận pháp thuật thì cậu thiếu niên mười ba tuổi này có thể sánh ngang với đại pháp sư.
Elter trịnh trọng làm một động tác lễ phép rồi nghiêm trang thưa: “Tuyệt đối sẽ không phụ sự tin tưởng của ngài.”
Thầy hiệu trưởng sai người phong tỏa toàn bộ hiện trường. Vì hôm nay Elter đã sử dụng thuật chữa trị nên hiện tại rất khó cảm nhận pháp thuật chính xác, cậu ta lấy lí do sức khỏe không đảm bảo, xin lùi lại sang ngày hôm sau.
Lúc Elter về tới nhà, Diệp Trần và Kyle đã về trước. Bác sĩ đã kê thuốc cho Diệp Trần và mời pháp sư hệ chữa trị chữa trị cho cô. Elter cứ nghĩ đến dáng vẻ quên mình xông ra đỡ đòn của Diệp Trần là lại không thể giả vờ thâm tình nổi nữa, vậy nên cậu ta đi thẳng về phòng mình, cắm đầu đọc sách đồng thời phục hồi sức lực.
Đến tầm nửa đêm, Elter đọc sách mãi cũng chán nên ra khỏi phòng định trèo lên nóc nhà ngắm cảnh. Diệp Trần nghe thấy tiếng Elter mở cửa nên cũng theo ra, thấy Elter lên nóc nhà, do dự một chút rồi cùng theo lên.
Trăng vào đêm rất đẹp, trên nóc nhà có đủ loại các loại hoa cỏ dây mây được ánh trăng chiếu rọi, trông như một vườn hoa trong truyện cổ tích.
Elter đứng bên lan can, ngẩng đầu ngắm trăng sao. Diệp Trần đứng ở cửa lên sân thượng, ôm kiếm dựa người vào tường.
“Khuya như vậy rồi,” Elter phát hiện ra cô đến, quay đầu lại, ngắt một đóa hồng, nở nụ cười dịu dàng, “vẫn chưa ngủ sao?”
“Tôi tới hỏi anh một chuyện,” Diệp Trần nghiêm túc nói, hoàn toàn không có hứng thú trêu đùa với cậu ta, “chuyện của Kyle là do anh làm, phải không?”
Elter không không trả lời vấn đề cô đưa ra, tập trung nhìn thanh kiếm của Diệp Trần.
“Hôm nay cô đã dùng pháp thuật, ở chiêu kiếm cuối cùng, cô đã dùng pháp thuật hệ nước.”
Diệp Trần sững sờ, cô không ngờ, Elter lại tinh tế đến thế. Tuy vậy, cô nhanh chóng cười lạnh lùng đáp trả: “Pháp thuật hắc ám trên kiếm của Kyle hôm nay, có hơi thở của anh.”
Elter cúi đầu ngửi đóa hồng trên tay, vẻ mặt thản nhiên: “Rồi sao? Cô muốn hỏi tại sao à?”
“Tôi không muốn biết tại sao,” Diệp Trần ôm kiếm, nói rõ ràng, “tôi đến nói cho anh biết, đừng có lần tiếp theo nữa.”
“Nếu có thì sao?!” Elter ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh giá, “Nếu có lần tiếp theo thì cô định làm thế nào?”
“Thế nào à?” Diệp Trần nhếch mép, trong nháy mắt, thanh kiếm quyết tuyệt đâm tới, Elter nhanh chóng mở pháp trận, có điều hiện tại anh ta vẫn đang còn trong giai đoạn phục hồi, kiếm của Diệp Trần phá pháp trận anh ta khai triển trước cơ thể, ép anh ta phải lùi về sau. Kiếm của Diệp Trần tiếp tục đâm tới, cho đến tận khi Elter không còn có thể lui thêm được nữa, va người vào tường, kiếm Diệp Trần kề sát mặt đối phương, cắm vào tường, cả người cô áp tới, chân co lên, chống lên tường, giam đối phương trong không gian giới hạn bởi cơ thể cô.
Hai người ở quá gần nhau, cậu ta có thể cảm nhận rõ từng hơi thở nóng bỏng của cô trên mặt mình, ngửi thấy mùi hương thơm mát vừa mới tắm xong trên người cô. Tuy cô phiêu bạt bên ngoài rèn luyện võ nghệ nhưng da vẫn trắng nõn, trơn mềm, như tiểu thư quý tộc nhà người được nâng niu, chăm sóc.
Tóc cô vẫn chưa khô, nước chảy từ tóc xuống cổ, rơi vào rãnh sâu bên dưới lớp quần áo.
Elter chưa từng gần kề một phụ nữ nào tới vậy, cơ thể bất giác căng lên, tim đập dồn. Diệp Trần thấy đối phương khó chịu ngoảnh mặt đi, có hơi giận sự tránh né của anh ta, nắn cằm anh ta thẳng lại rồi nghiêm giọng: “Anh nhắc lại lần nữa xem, còn có lần tiếp theo nữa không?”
Elter không thốt nổi tiếng nào, anh ta bị bắt ép phải nhìn gương mặt nghiêm túc của người con gái trước mặt, tim đập nhanh đến nổi anh ta tưởng như mình bị bệnh.
“Nói!” Diệp Trần quát.
Đôi mắt cô to tròn nên cho dù có quát lên, Elter cũng chẳng hề cảm thấy chút khí thế nào. Anh ta nhếch môi, đỏ mặt giãy ra: “Cô buông ra thì tôi nói!”
“Anh nói với tôi trước đã, mai anh định sẽ nói thế nào?”
“Mau buông tôi ra!” Elter hơi xấu hổ, Diệp Trần lại nhất quyết không chịu thả: “Anh nói mau!”
“Buông ra!”
Diệp Trần càng kề sát vào hơn, hơi thở của Elter trở nên dồn dập, anh ta biết Diệp Trần muốn nghe điều gì, chẳng qua là muốn anh ta, ngày mai, chuyện thanh kiếm của cô gái có vấn đề, phải nói thật chi tiết, còn chuyện kiếm của Kyle thì cứ bảo không cảm nhận được gì cả là được.
Diệp Trần đã cảm nhận được pháp thuật trên kiếm Kyle là của anh ta, cho dù anh ta có nói trên kiếm của Kyle có dấu vết pháp thuật hắc ám thì Diệp Trần cũng sẽ chỉ ra chứng cứ chống lại anh ta, nếu lúc đó mời đại pháp sư đến kiểm tra thì anh ta cũng chết. Vậy nên anh ta không thể khai Kyle ra.
Anh ta rất muốn Diệp Trần mau mau buông mình ra, tình trạng bị người ta dùng chân và kiếm giam ở một chỗ, còn bị một tay của đối phương đè hai tay trên đỉnh đầu, khiến cậu ta cảm thấy rất xấu hổ!
Vậy nên anh ta nói ngay lập tức: “Được được được, tôi sẽ không nói chuyện trên kiếm của Kyle có pháp thuật hắc ám! Mau thả tôi ra!”
Diệp Trần thấy đối phương cuối cùng nhận lời rồi mới chịu thả tay. Đóa hoa hồng từ trên cao thả mình rớt xuống, Diệp Trần vừa buông tay, Elter liền lườm cô một cái vừa tủi thân vừa giận dữ.
Mắt anh ta rất đẹp, trông như chú mèo con, liếc xéo một cái như vậy, cho dù là lườm cô thì Diệp Trần vẫn thấy xương cốt mềm nhũn.
Khuôn mặt đỏ, mắt lóng lánh nước, thật quá mê hoặc, càng nhìn càng chộn rộn, Diệp Trần không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết khi mình tỉnh táo lại thì đã thơm má đối phương rồi.
Elter tròn xoe mắt, Diệp Trần giật mình lùi lại, mấy quả cầu pháp thuật lập tức lao tới, Diệp Trần tránh qua tránh lại, không dính chưởng phát nào, mấy quả cầu đó khả năng công kích quá yếu, chỉ để xả tức là chính, trót làm rồi cả hai cũng đều mới thấy giật mình, lát sau, Elter gượng cười: “Trần, vừa rồi không phải tôi cố ý, chỉ là tôi không quen gần gũi người khác, thực ra tôi rất thích em…”
“Elter,” Diệp Trần thở dài, “không cần phải tự làm khổ mình vậy đâu.”
Không thích cô còn kiên nhẫn diễn trò như vậy, thật không dễ.
Elter cứng đờ, Diệp Trần nói nghiêm túc: “Thực ra, tôi đã sớm nhìn ra anh đang giả vờ rồi…”
Elter im lặng, vẻ mặt lạnh dần, lát sau, anh ta cười rộ lên, lại quay về dáng vẻ cao quý và khinh khỉnh như một con mèo kiêu ngạo nhìn Diệp Trần.
“Nếu cô đã nhìn ra…”
Anh ta cười lạnh lùng. Lập tức, mười mấy quả cầu pháp thuật ập tới như mưa. Diệp Trần giật mình, đối phương cất giọng tàn nhẫn: “Vậy chịu chết đi!”
Quả cầu pháp thuật đã bay đến ngay trước người Diệp Trần, Diệp Trần nhạy bén né tránh, lập tức áp sát Elter, kéo đối phương vào lòng mình, ngoảnh mặt lại thơm ngay một cái.
Chiều cao hai người không chênh lệch nhau bao nhiêu, Diệp Trần chỉ cần ngoảnh đầu là có thể thơm trúng mặt đối phương.
Thơm xong, Elter cứng cả người lại, Diệp Trần nhíu mày: “Tôi lại muốn xem xem anh định làm thế nào để tôi chịu chết đấy!”
Nói xong, Diệp Trần thơm thêm cái nữa.
“Tới đi.”
Nói xong, Diệp Trần lại định thơm tiếp.
Elter vung tay tát, Diệp Trần túm được cổ tay cậu ta, nhíu mày hỏi: “Anh là mèo à?”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Trần cảm giác có vô số dây mây vươn lên, lập tức phát hiện bất ổn, vừa rồi không ngờ Elter đã kịp vẽ được một pháp trận hệ mộc trên nền đất! Chỗ này vốn nhiều cây cối, sức mạnh tự nhiên Elter mượn được bành trướng hơn hẳn, Diệp Trần không phải là đối thủ.
Diệp Trần không chút nao núng, vung kiếm chém đứt dây mây rồi nhảy ngay khỏi nóc nhà, trước khi nhảy còn ngả ngớn thêm một câu: “Mặt anh mềm thật đấy, mèo con!”
Đáp lại cô là một nhánh dây mây to đùng nhanh nhẹn chuẩn xác xô cô vào trong cửa sổ.
Diệp Trần lọt hẳn vào trong phòng, lúc cô ngã vào thì gặp ngay cảnh Kyle đang ở trần tắm rửa.
“Cứu với!!” Kyle hét ầm lên.
Diệp Trần bưng mặt bỏ chạy.
Ba Tám: “Cô che mặt làm gì thế?”
Diệp Trần chạy về phòng mình: “Quen tay.”
Đánh nhau với Diệp Trần xong, Elter ngồi thẫn ra dưới đất.
Đồ con rùa…
Elter lầm bầm trong bụng, đem tặng hết mọi từ chửi người mà cậu ta biết cho Diệp Trần.
Tuy rằng từ nhỏ đã học được rằng không thể đối xử với con gái quá thô bạo nhưng đối mặt với Diệp Trần, cậu ta thực sự chỉ có một câu thôi.
Đó mà là phụ nữ cái mẹ gì?!!
Mẹ đứa nào gan dám nói với tao đó là phụ nữ?!!
Sáng hôm sau thức dậy, Elter chờ mọi người ở phòng ăn, Kyle phải tranh thủ đi luyện kiếm nên lúc Diệp Trần tới, chỉ có mỗi mình Elter đang chờ cô.
Trang phục của anh ta và của Kyle là hai loại phong cách hoàn toàn bất đồng. Kyle ăn mặc đơn giản, gọn gàng, còn Elter thì sặc mùi “ta cao quý”, “ta có tiền”, “ta không cần phải tự động tay làm bất cứ chuyện gì”.
Cho dù là ở nhà, anh ta vẫn mặc áo dài màu trắng ống tay rộng, trên áo thêu lan hồ điệp màu tím uốn lượn dọc theo ống tay lụa trắng như ngọc, hoa lan hồ điệp như thể đang quấn quanh cổ tay anh ta, tôn lên nước da trắng sáng.
Lúc Diệp Trần đến, anh ta đang đọc sách. Diệp Trần vừa bước vào, đối phương lập tức ngẩng đầu lên, nở nụ cười: “Trần, chào buổi sáng.”
Nụ cười ấm áp, hiền hòa này đối lập hoàn toàn với giọng điệu lạnh lùng soi mói cô nghe thấy tối qua.
Kỹ thuật diễn xuất bậc thầy.
Trong lòng, Diệp Trần thầm bấm like cho anh ta.
Nhưng Diệp Trần không vạch trần đối phương, mỉm cười ngồi xuống ghế kế bên, gật đầu: “Chào.”
Nói xong, cô liền “không cẩn thận” làm đổ cốc nước hoa quả bên cạnh lên áo của Elter. Trong chớp mắt, đôi mắt Elter ánh lên sự tức giận nhưng anh ta rất giỏi kiểm soát bản thân. Diệp Trần mỉm cười lau tay áo cho đối phương: “Xin lỗi! Anh không sao chứ?”
Tối qua cô đã biết được tên này là một gã ưa sạch sẽ, chỉ vì trên giường có một chút bụi mà nửa đêm anh ta còn cáu gắt.
Ở trước mặt cô, anh ta luôn nhịn, cố gắng xây dựng hình tượng một người đàn ông dịu dàng, nhưng trên thực tế, anh ta là một gã đàn ông ưa sạch sẽ, kiêu ngạo, nói năng khó nghe.
Đối phó với loại đàn ông này, cô có cả nghìn cách khiến đối phương khó chịu phát điên.
Thấy Diệp Trần tỏ vẻ áy náy, Elter cố gắng nhịn không nghĩ đến chuyện đánh chết cô, mỉm cười đáp: “Không sao, tôi đi thay bộ khác là xong.”
Nói xong, Elter rụt ống tay áo về, đứng lên bỏ đi.
Nhìn bóng lưng vội vàng đi mất của Elter, Diệp Trần cực kỳ muốn cười phá lên.
Diệp Trần tiếp tục duy trì trạng thái luôn sẵn sàng chọc tức Elter cho đến tận hôm thi tuyển nhập học. Nội dung thi nhập học cực kỳ đơn giản, thô bạo. Với nhóm học sinh bên pháp sư thì chỉ cần đặt tay lên trên quả cầu thủy tinh, thiên phú tốt thì vào, không có thiên phú thì biến. Đối với nhóm học sinh bên kỵ sĩ thì dựa vào tỷ thí, đánh thắng thì vào, đánh thua thì biến.
Diệp Trần không có thiên phú làm pháp sư nên tất nhiên là đăng ký bên nhóm kỵ sĩ. Từ lúc đến thế giới này đến nay, cô luôn thử tu luyện. Ở đây cũng giống như ở Tu Chân Giới, đều có thể hấp thu linh khí, có điều là nó có rất ít. Diệp Trần tiến triển rất chậm. May mà kiếm thuật của cô, nhờ rèn luyện thường xuyên mà dần dần đã được khôi phục lại từng bước một, đấu với đám học sinh nhập học thì không có gì phải lo lắng.
Bài thi của các pháp sư được tổ chức vào ngày đầu tiên nhưng hôm ấy vẫn thấy Elter chờ Diệp Trần và Kyle cùng ăn sáng như mọi ngày. Diệp Trần ngạc nhiên hỏi: “Sao anh còn ở đây?”
“Thiếu gia là học sinh được tuyển thẳng của Học viện Đế đô,” quản gia đem bữa sáng của Diệp Trần tới, tiện thể giải thích, “không cần phải tham dự kỳ thi tuyển sinh.”
“Lợi hại vậy á?!” Kyle ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt tỏ rõ sự sùng bái, “Thế Elter há chẳng phải là pháp sư mạnh nhất lần này rồi sao?!”
Học viện Đế đô rất hiếm khi tuyển thẳng học sinh. Học sinh được tuyển thẳng đồng nghĩa với việc điểm thiên phú ít nhất phải trên 8, tối đa là 10. Kiểm tra chỉ cần được 6 là đã không tồi rồi, nếu được điểm 8 thì rất có thể sẽ lên được đến ngọn tháp thần thánh, trở thành đại pháp sư thiên tài. Sau khi biết Elter là học sinh tuyển thẳng, ý nghĩ đầu tiên của Kyle là: “Elter, tôi có thể làm kỵ sĩ của anh không?!”
“Tôi từ chối.”
Elter đáp thẳng thừng, đồng thời chuyển mắt sang nhìn Diệp Trần, mỉm cười hỏi: “Trần, cô đã có dự tính gì cho tương lai chưa?”
“Đi theo Kyle.” Diệp Trần đáp không chút do dự. Elter sửng người, cụp mắt nhìn xuống, không nói thêm nữa.
Elter là học sinh tuyển thẳng, còn Diệp Trần và Kyle thì không tốt số như vậy. Ngày thứ hai là đến lượt thi sàng lọc kỵ sĩ. Vì thi bằng cách tỷ thí nên hôm đó, sau khi đánh đấm suốt cả một ngày, hai người vác cơ thể đầy vết bầm tím trở về nhà. Elter dùng pháp thuật chữa trị cho họ một lúc là cả hai liền hoạt bát trở lại, phấn chấn chờ đợi trận chung kết vào ngày thứ ba.
Chi tiêu tuyển sinh chỉ có 200 người. Sau trận đấu loại hôm qua, từ mấy chục nghìn người chỉ còn 400. Ngày mai chỉ cần đánh thắng trên võ đài là sẽ trở thành học sinh của Học viện Đế đô rồi.
Không ai trong hai người cảm thấy áp lực, lúc ăn sáng, Elter bỗng nói: “Hôm nay tôi sẽ đến xem thi đấu.”
“Gì?” Diệp Trần ngẩng đầu lên nhìn, chỉ là kỳ thi nhập học, tại sao lại muốn đến xem?
“Đến xem trận chung kết của kỳ thi tuyển sinh là truyền thống từ xưa đến nay của các quý tộc ở đế đô. Mọi người sẽ thi đấu tại đấu trường, sẽ có khoảng vài chục nghìn người đến xem.”
Nói xong, Elter mỉm cười với Diệp Trần: “Trần, tôi sẽ luôn chú ý quan sát em.”
Ngoài mặt thì Diệp Trần không tỏ vẻ gì nhưng trong bụng thì lại ngầm châm chọc với Ba Tám: “Tôi cảm thấy nhất định là anh ta rất ghét tôi.”
“Gì?”
“Anh xem anh ta nói kìa, chẳng có chút thật lòng nào cả.”
“Hắn ta nhịn được cô đến tận giờ cũng đâu có dễ gì.”
Ăn xong bữa sáng, ba người liền cùng nhau đi đến nơi thi đấu. Đúng như Elter nói, nó là một đấu trường, hai bên là khán đài, ở giữa là sân thi đấu rộng rãi. Trên khán đài ngồi kín người, ngay hàng đầu tiên là các quý tộc có thân phận cao quý nhất, ví dụ như hoàng đế, ví dụ như đại pháp sư, ví dụ như, Elter.
Đến tận khi Elter vào chỗ ngồi, Kyle mới ý thức được thân phận của đối phương cao quý cỡ nào, rụt rè nói với Diệp Trần: “Hóa ra anh ta là một nhân vật lớn tầm cỡ đấy!”
Giờ anh mới biết hả đồ ngốc?
Diệp Trần miệt thị ra mặt đồ ngốc mắt nhìn không có trình độ này.
Kyle hứng chịu cái nhìn chê bai của Diệp Trần, gãi gãi mũi rồi lùi lại đằng sau. Diệp Trần thi trước, đối thủ là một nam thanh niên cầm hai thanh kiếm. Hai bên không buồn nhiều lời, lao thẳng vào cuộc đấu. Đối phương sử dụng kiếm lớn, đường đánh mạnh, hiểm, còn Diệp Trần thì không hề có động tác thừa nào, rất nhanh.
Tuy tốc độ ra đòn của đối phương không đủ nhanh nhưng thân thể lại cực kỳ cường tráng. Kiếm Diệp Trần chém trúng vào người gã chẳng khác gì chém vào đá tảng, rõ ràng là cơ thể đã qua rèn luyện. Còn mỗi nhát kiếm gã đánh trúng Diệp Trần thì đều khiến cô đau thấu tim gan. Diệp Trần trúng hai chiêu xong thì biết chắc còn cứ thế này nữa, kiếm của mình chưa đâm được người ta đã bị thua rồi.
Diệp Trần lùi lại giữ khoảng cách, thận trọng sử dụng linh lực trong cơ thể truyền vào thân kiếm, ngón tay nhanh chóng vẽ phù chú rồng nước lên chuôi kiếm. Kiếm của đối phương quét ngang tới, Diệp Trần nhảy bật lên, chém thẳng xuống, hai thanh kiếm va chạm trực tiếp với nhau, sinh ra một tiếng kêu nhỏ, linh lực toàn thân Diệp Trần lập tức hóa thành một con rồng nước mà mắt người thường không thể nhìn thấy được, lao thẳng theo đường kiếm, đâm vào cơ thể đối phương.
Hàng rào vô hình do cơ bắp tạo thành nhờ rèn luyện, sau khi va chạm với rồng nước, lập tức sụp đổ. Diệp Trần chớp thời cơ, tung cước, đá văng đối phương ra khỏi sàn đấu.
Tiếng hoan hô vang dậy khắp khán đài. Elter nheo mắt nhìn, cầm tách hồng trà lên nhấp một hớp.
“Elter,” hiệu trưởng Dica ngồi kế bên hỏi, “trông em có vẻ hơi là lạ?”
“Dạ?” Elter nhìn không chớp mắt, lười biếng tựa lưng vào ghế, “Thầy hiệu trưởng ngày nào trông cũng rất lạ ạ.”
“Em đừng vội đâm chọc thầy, có phải em cảm giác được gì không? Dica biết Elter có thiên phú trội hơn hẳn người thường trong khả năng cảm nhận pháp thuật, vẻ mặt vừa rồi của cậu ta khiến ông cảm thấy ở đây có lẽ có pháp thuật dị động nào đó. Có dị động pháp thuật có nghĩa là trong số các thí sinh kỵ sĩ có thể có pháp sư.
Pháp sư rất hiếm nên nếu quả thực có một học sinh như vậy, Dica tuyệt đối sẽ không để sót.
Elter không trả lời ông. Sau chiêu dốc toàn lực cuối cùng, Diệp Trần rốt cuộc không trụ thêm được nữa, phản lực của chiêu vừa rồi quá mạnh, giờ đến đứng cũng khó, Diệp Trần khuỵu xuống, dùng kiếm chống thẳng người, ho ra một búng máu.
Nhân viên y tế lập tức đến nâng cô. Elter đứng dậy, Dica ngạc nhiên: “Em làm gì vậy?”
“Em đi rèn luyện tâm tính.”
Dica: “Gì kia???”
Đi hỏi han ân cần một người cực kỳ phiền phức chẳng phải là rất rèn luyện tâm tính hay sao?
Tuy vậy, mỗi lần Elter tưởng tượng ra viễn cảnh Diệp Trần tỏ tình với mình, cậu ta thực sự có được Diệp Trần còn Kyle thì chỉ có thể đứng một bên nhìn, cậu ta liền cảm thấy sự nhẫn nại này rất đáng giá.
Thằng Kyle đần độn này, giờ nói là không cần chứ Elter biết thừa, sau này, chờ đến lúc hắn ta hiểu chuyện nam nữ rồi thì gã chính hiệu là một thằng cha có tham vọng chiếm giữ người con gái mình yêu một cách điên cuồng. Có rất nhiều đàn bà vây quanh hắn, vì những người phụ nữ này, hắn không biết đã gây chiến với bao nhiêu đàn ông, Elter không nhớ nổi nữa. Kyle đối xử với phụ nữ rất tốt, những cô gái kia luôn một lòng chung tình với hắn, cho dù có người không thể ở bên hắn thì họ cũng sẵn sàng hy sinh hiến dâng bản thân, bán đứng người bên cạnh vì gã.
Ví dụ như vị hôn thê của Elter.
Nhớ lại cảnh tượng vị hôn thê của mình vừa khóc vừa xin lỗi, bảo rằng cô ta thực lòng yêu Kyle nên đã giúp Kyle làm hại gia tộc Elter, nỗi căm phẫn lẫn tuyệt vọng liền trào lên trong lòng.
Cậu ta nhất định phải báo thù Kyle, nhất định sẽ trả lại cho Kyle tất cả những chuyện mà hắn từng làm với cậu ta, thậm chí phải ác độc hơn, tàn nhẫn hơn nữa.
Với suy nghĩ như vậy, Elter bước tới trước mặt Diệp Trần. Cô đang nằm trên giường, trông rất yếu ớt, cô gái buông kiếm và nhắm mắt, cuối cùng cũng khiến người ta cảm thấy có chút gì đó giống thiếu nữ.
Cô rất đẹp, ngũ quan khác hẳn người nơi đây, tóc đen, da trắng, đường nét mềm mại, tựa như một hạt ngọc trai nhỏ xinh, cần được nâng niu trong lòng bàn tay, cẩn thận ngắm nhìn.
Cô gái xinh xắn, đáng yêu như vậy khiến Elter cũng phải mềm lòng hơn. Cậu ta giữ mặt lạnh tanh đưa tay gạt mấy sợi tóc trước trán cô, lẩm bẩm thật khẽ: “Lúc ngủ đáng yêu hơn hẳn.”
“Ai bảo tôi ngủ?”
Diệp Trần bất thình lình mở mắt. Elter hơi giật mình, tay vẫn còn đang chạm vào tóc cô, bị dọa một vố như vậy, Elter lập tức trở mặt, đeo nụ cười dịu dàng lên lại, áp tay lên tóc cô, nói đầy tình cảm: “Trần, bình thường em cũng rất đáng yêu.”
Diệp Trần mỉm cười: “Đúng vậy, tôi biết mình đáng yêu siêu cấp mà. Nhất là những lúc làm sai việc gì đó, anh không biết là tôi đáng yêu bùng cháy luôn hả?”
Đúng vậy, thật sự bùng cháy, cực kỳ muốn cho cô bùng cháy tại chỗ luôn.
Elter đè nén ý muốn dùng pháp thuật hệ lửa thiêu chết đối phương, mỉm cười hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có.” Diệp Trần nói cứng.
Cô thích trêu chọc Elter nhưng không phải kiểu không biết nặng nhẹ. Pháp thuật hệ chữa trị tiêu hao rất nhiều thể lực và sức mạnh tinh thần, không bắt buộc phải sử dụng thì cô không muốn làm phiền Elter.
Nhưng mà Elter không chơi nói nhiều, áp tay lên trán cô, nhẩm đọc thần chú chữa trị.
Khi cậu ta đọc thần chú luôn tạo cho người ta cảm giác có gì đó rất thần thánh bao phủ lên người cậu ta, kết hợp với ngũ quan sắc nét, thật sự trông giống sứ giả của các vị thần.
Diệp Trần ngắm nhìn đối phương, cảm nhận được một luồng năng lượng đang chảy vào trong cơ thể, miệng vết thương từ từ khép lại. Cô bắt đầu thấy hơi hoảng hốt, Elter nhìn cô, mồ hôi lăn từ trên trán xuống, quan tâm hỏi han: “Còn đau không?”
“Đau… rất đau.” Diệp Trần đáp lí nhí như tiếng mèo kêu. Elter không tỏ vẻ gì, hỏi tiếp: “Thế sao không nói với tôi?”
“Anh dùng thuật chữa trị, rất tốn sức.”
Diệp Trần đáp, Elter sững sờ.
Cậu ta vẫn luôn cho rằng, vị đại tiểu thư này, có vẻ như không thích để ý đến cậu ta.
Không thể coi là thích, có một loại địch ý, đề phòng xuất phát từ bản năng. Vậy nên cách khiến cô gái này yêu mình mà cậu ta có thể nghĩ ra chính là luôn dịu dàng với cô và sẵn sàng hy sinh. Thế nhưng đối phương lại ấm áp hơn hẳn tưởng tượng của cậu ta, cho dù cô ấy không coi cậu ta là người trong lòng thì vẫn coi những trả giá của cậu ta là nhọc nhằn, lao khổ.
Thuật chữa trị quả thực vô cùng hao tổn sức lực, cậu ta vốn vì báo thù mà cố gắng làm nhưng vào giây phút này, không hiểu vì sao, cậu ta thực sự muốn, muốn chữa trị cho cô gái này, không muốn cô ấy đau.
Chỉ lát sau, Diệp Trần đã thiếp đi. Elter thấy tình hình vết thương đã khá hơn bèn đứng dậy ra ngoài. Chờ Elter đi, Ba Tám liền lẩm bẩm trong đầu Diệp Trần: “Kí chủ, tôi cảm thấy cô nên đi xem thử một chút xem Kyle thế nào, dựa theo nội dung gốc thì giờ anh ta sẽ bị Elter hãm hại không thể nhập học đấy. Tuy giờ Elter đã thay đổi suy nghĩ nhưng cô vẫn nên đề phòng cho chắc ăn.”
“Ừm ừm.” Diệp Trần cố gắng đứng dậy, vẫn hơi mệt, vết thương mới đỡ một chút, nếu dùng sức thì lại sẽ nứt ra. Cô cố gắng di chuyển thật cẩn thận, lê người tới đài thi đấu, tìm một chỗ ngồi xem.
Kyle đang giao chiến với đối thủ trên sàn đấu.
Kyle không yếu nhưng đối thủ rõ ràng là mạnh hơn. Đối thủ là một cô gái, kiếm thuật cơ bản tương đồng nhưng lạ ở chỗ mỗi một chiêu kiếm đều vô cùng mạnh mẽ, con gái dùng kiếm vốn đã nhanh hơn, lại cộng thêm có lực, thế tấn công rất hoàn hảo khiến Kyle hơi khó đối phó.
Diệp Trần nheo mắt nhìn thanh kiếm, cảm giác rất rõ ràng trên thân kiếm có linh lực, có vẻ như có người cố ý yểm pháp thuật lên nó.
Kyle càng ngày càng đuối sức, càng ngày càng nôn nóng, trên thân kiếm bắt đầu xuất hiện đám sương mù màu đen bao quanh. Diệp Trần sửng sốt rồi sau đó mới hiểu ra, đây không thể là sức mạnh của Kyle!
Màu sắc như vậy, nếu ở Tu Chân Giới thì chắc chắn sẽ bị gọi là ma khí, còn ở thế giới này thì gọi là pháp thuật hắc ám.
Kyle dường như cũng nhận ra kiếm có vấn đề, đường kiếm của anh ta ngày càng hung ác, mỗi chiêu kiếm đối phương né tránh được đều để lại trên mặt đất một hố lõm sâu.
Anh ta cau mày, cố gắng điều khiển thanh kiếm nhưng hết sức khó khăn, càng cố lại càng thêm đuối sức.
Diệp Trần lập tức đứng dậy rời khỏi đám đông, nhân cơ hội mọi người đang tập trung theo dõi trận đấu, cô lẻn lại gần mép rào chắn, đặt một tay lên rào bật người nhảy qua, đâm kiếm lên vách tường, bật nhảy thật cao rồi lộn vòng trên không, đáp xuống sàn đấu!
Lúc này Kyle đang gắng giữ chặt kiếm, không dám tấn công, đối phương chớp thời cơ đâm kiếm tới. Thấy Kyle sắp bị đâm trọng thương tới nơi, Diệp Trần lập tức chắn trước người anh ta, đỡ hộ anh ta một kiếm!
Cả người Diệp Trần bị hất bay ra, Elter đứng bật dậy, chửi một câu giữa đám đông: “Điên rồi!”
Hiệu trưởng sai người cấp tốc lại kiểm tra tình hình còn ông thì lên đài trấn an đám đông nhốn nháo.
“Cô ta làm gì thế?! Vậy là phạm quy!”
“Truất quyền thi đấu của cô ta đi!”
Tiếng người la ó dậy lên như sóng. Kyle ném kiếm đi, chạy ngay tới bên Diệp Trần, ôm cô dậy: “Cô sao rồi? Sao lại ngốc nghếch như vậy?”
Diệp Trần không trả lời. Bị trọng thương lần hai, người cô chẳng còn bao nhiêu sức lực nhưng vẫn còn một câu muốn nói, cô phải để dành sức.
Sau khi nhân viên y tế tới, Tổng phụ trách công tác giảng dạy tức giận mắng: “Cô là thí sinh vừa thắng trận trước, tên là Diệp Trần phải không? Cô bị gạch tên, cả cậu nữa!” Thầy chỉ vào Kyle, “Bị tước quyền nhập học vĩnh viễn!”
“Không… Em muốn… tố giác…” Diệp Trần nhọc nhằn nói, chỉ tay sang phía cô gái đang hết sức kinh ngạc, “Kiếm… của cô ta… có pháp thuật…”
Thầy tổng phụ trách sững người.
Trong bài thi nhập học, nghiêm cấm sử dụng kiếm có pháp thuật. Diệp Trần dùng linh lực, nói đơn giản thì chính là hấp thụ pháp thuật vào cơ thể, được cơ thể chuyển hóa thành sức mạnh, khác biệt về bản chất, ở đây không ai có thể tra ra được. Ngược lại, người ở nơi này lại rất quen thuộc với pháp thuật, nếu cô gái này thực sự sử dụng kiếm có pháp thuật thì nhất định sẽ bị điều tra ra.
Khuôn mặt của những người có mặt lập tức trở nên nặng nề, thầy Tổng phụ trách nói: “Tốt nhất em nên cầu nguyện cho những điều mình nói đều là sự thật.”
Nói xong, thầy cho người đưa Diệp Trần xuống.
Ông đi báo cáo lại điều Diệp Trần nói cho thầy hiệu trưởng biết, thầy hiệu trưởng quay sang nhìn Elter: “Elter, chuyện này giao cho em.”
Người của cả đế đô này đều biết, bàn về khả năng cảm nhận pháp thuật thì cậu thiếu niên mười ba tuổi này có thể sánh ngang với đại pháp sư.
Elter trịnh trọng làm một động tác lễ phép rồi nghiêm trang thưa: “Tuyệt đối sẽ không phụ sự tin tưởng của ngài.”
Thầy hiệu trưởng sai người phong tỏa toàn bộ hiện trường. Vì hôm nay Elter đã sử dụng thuật chữa trị nên hiện tại rất khó cảm nhận pháp thuật chính xác, cậu ta lấy lí do sức khỏe không đảm bảo, xin lùi lại sang ngày hôm sau.
Lúc Elter về tới nhà, Diệp Trần và Kyle đã về trước. Bác sĩ đã kê thuốc cho Diệp Trần và mời pháp sư hệ chữa trị chữa trị cho cô. Elter cứ nghĩ đến dáng vẻ quên mình xông ra đỡ đòn của Diệp Trần là lại không thể giả vờ thâm tình nổi nữa, vậy nên cậu ta đi thẳng về phòng mình, cắm đầu đọc sách đồng thời phục hồi sức lực.
Đến tầm nửa đêm, Elter đọc sách mãi cũng chán nên ra khỏi phòng định trèo lên nóc nhà ngắm cảnh. Diệp Trần nghe thấy tiếng Elter mở cửa nên cũng theo ra, thấy Elter lên nóc nhà, do dự một chút rồi cùng theo lên.
Trăng vào đêm rất đẹp, trên nóc nhà có đủ loại các loại hoa cỏ dây mây được ánh trăng chiếu rọi, trông như một vườn hoa trong truyện cổ tích.
Elter đứng bên lan can, ngẩng đầu ngắm trăng sao. Diệp Trần đứng ở cửa lên sân thượng, ôm kiếm dựa người vào tường.
“Khuya như vậy rồi,” Elter phát hiện ra cô đến, quay đầu lại, ngắt một đóa hồng, nở nụ cười dịu dàng, “vẫn chưa ngủ sao?”
“Tôi tới hỏi anh một chuyện,” Diệp Trần nghiêm túc nói, hoàn toàn không có hứng thú trêu đùa với cậu ta, “chuyện của Kyle là do anh làm, phải không?”
Elter không không trả lời vấn đề cô đưa ra, tập trung nhìn thanh kiếm của Diệp Trần.
“Hôm nay cô đã dùng pháp thuật, ở chiêu kiếm cuối cùng, cô đã dùng pháp thuật hệ nước.”
Diệp Trần sững sờ, cô không ngờ, Elter lại tinh tế đến thế. Tuy vậy, cô nhanh chóng cười lạnh lùng đáp trả: “Pháp thuật hắc ám trên kiếm của Kyle hôm nay, có hơi thở của anh.”
Elter cúi đầu ngửi đóa hồng trên tay, vẻ mặt thản nhiên: “Rồi sao? Cô muốn hỏi tại sao à?”
“Tôi không muốn biết tại sao,” Diệp Trần ôm kiếm, nói rõ ràng, “tôi đến nói cho anh biết, đừng có lần tiếp theo nữa.”
“Nếu có thì sao?!” Elter ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh giá, “Nếu có lần tiếp theo thì cô định làm thế nào?”
“Thế nào à?” Diệp Trần nhếch mép, trong nháy mắt, thanh kiếm quyết tuyệt đâm tới, Elter nhanh chóng mở pháp trận, có điều hiện tại anh ta vẫn đang còn trong giai đoạn phục hồi, kiếm của Diệp Trần phá pháp trận anh ta khai triển trước cơ thể, ép anh ta phải lùi về sau. Kiếm của Diệp Trần tiếp tục đâm tới, cho đến tận khi Elter không còn có thể lui thêm được nữa, va người vào tường, kiếm Diệp Trần kề sát mặt đối phương, cắm vào tường, cả người cô áp tới, chân co lên, chống lên tường, giam đối phương trong không gian giới hạn bởi cơ thể cô.
Hai người ở quá gần nhau, cậu ta có thể cảm nhận rõ từng hơi thở nóng bỏng của cô trên mặt mình, ngửi thấy mùi hương thơm mát vừa mới tắm xong trên người cô. Tuy cô phiêu bạt bên ngoài rèn luyện võ nghệ nhưng da vẫn trắng nõn, trơn mềm, như tiểu thư quý tộc nhà người được nâng niu, chăm sóc.
Tóc cô vẫn chưa khô, nước chảy từ tóc xuống cổ, rơi vào rãnh sâu bên dưới lớp quần áo.
Elter chưa từng gần kề một phụ nữ nào tới vậy, cơ thể bất giác căng lên, tim đập dồn. Diệp Trần thấy đối phương khó chịu ngoảnh mặt đi, có hơi giận sự tránh né của anh ta, nắn cằm anh ta thẳng lại rồi nghiêm giọng: “Anh nhắc lại lần nữa xem, còn có lần tiếp theo nữa không?”
Elter không thốt nổi tiếng nào, anh ta bị bắt ép phải nhìn gương mặt nghiêm túc của người con gái trước mặt, tim đập nhanh đến nổi anh ta tưởng như mình bị bệnh.
“Nói!” Diệp Trần quát.
Đôi mắt cô to tròn nên cho dù có quát lên, Elter cũng chẳng hề cảm thấy chút khí thế nào. Anh ta nhếch môi, đỏ mặt giãy ra: “Cô buông ra thì tôi nói!”
“Anh nói với tôi trước đã, mai anh định sẽ nói thế nào?”
“Mau buông tôi ra!” Elter hơi xấu hổ, Diệp Trần lại nhất quyết không chịu thả: “Anh nói mau!”
“Buông ra!”
Diệp Trần càng kề sát vào hơn, hơi thở của Elter trở nên dồn dập, anh ta biết Diệp Trần muốn nghe điều gì, chẳng qua là muốn anh ta, ngày mai, chuyện thanh kiếm của cô gái có vấn đề, phải nói thật chi tiết, còn chuyện kiếm của Kyle thì cứ bảo không cảm nhận được gì cả là được.
Diệp Trần đã cảm nhận được pháp thuật trên kiếm Kyle là của anh ta, cho dù anh ta có nói trên kiếm của Kyle có dấu vết pháp thuật hắc ám thì Diệp Trần cũng sẽ chỉ ra chứng cứ chống lại anh ta, nếu lúc đó mời đại pháp sư đến kiểm tra thì anh ta cũng chết. Vậy nên anh ta không thể khai Kyle ra.
Anh ta rất muốn Diệp Trần mau mau buông mình ra, tình trạng bị người ta dùng chân và kiếm giam ở một chỗ, còn bị một tay của đối phương đè hai tay trên đỉnh đầu, khiến cậu ta cảm thấy rất xấu hổ!
Vậy nên anh ta nói ngay lập tức: “Được được được, tôi sẽ không nói chuyện trên kiếm của Kyle có pháp thuật hắc ám! Mau thả tôi ra!”
Diệp Trần thấy đối phương cuối cùng nhận lời rồi mới chịu thả tay. Đóa hoa hồng từ trên cao thả mình rớt xuống, Diệp Trần vừa buông tay, Elter liền lườm cô một cái vừa tủi thân vừa giận dữ.
Mắt anh ta rất đẹp, trông như chú mèo con, liếc xéo một cái như vậy, cho dù là lườm cô thì Diệp Trần vẫn thấy xương cốt mềm nhũn.
Khuôn mặt đỏ, mắt lóng lánh nước, thật quá mê hoặc, càng nhìn càng chộn rộn, Diệp Trần không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết khi mình tỉnh táo lại thì đã thơm má đối phương rồi.
Elter tròn xoe mắt, Diệp Trần giật mình lùi lại, mấy quả cầu pháp thuật lập tức lao tới, Diệp Trần tránh qua tránh lại, không dính chưởng phát nào, mấy quả cầu đó khả năng công kích quá yếu, chỉ để xả tức là chính, trót làm rồi cả hai cũng đều mới thấy giật mình, lát sau, Elter gượng cười: “Trần, vừa rồi không phải tôi cố ý, chỉ là tôi không quen gần gũi người khác, thực ra tôi rất thích em…”
“Elter,” Diệp Trần thở dài, “không cần phải tự làm khổ mình vậy đâu.”
Không thích cô còn kiên nhẫn diễn trò như vậy, thật không dễ.
Elter cứng đờ, Diệp Trần nói nghiêm túc: “Thực ra, tôi đã sớm nhìn ra anh đang giả vờ rồi…”
Elter im lặng, vẻ mặt lạnh dần, lát sau, anh ta cười rộ lên, lại quay về dáng vẻ cao quý và khinh khỉnh như một con mèo kiêu ngạo nhìn Diệp Trần.
“Nếu cô đã nhìn ra…”
Anh ta cười lạnh lùng. Lập tức, mười mấy quả cầu pháp thuật ập tới như mưa. Diệp Trần giật mình, đối phương cất giọng tàn nhẫn: “Vậy chịu chết đi!”
Quả cầu pháp thuật đã bay đến ngay trước người Diệp Trần, Diệp Trần nhạy bén né tránh, lập tức áp sát Elter, kéo đối phương vào lòng mình, ngoảnh mặt lại thơm ngay một cái.
Chiều cao hai người không chênh lệch nhau bao nhiêu, Diệp Trần chỉ cần ngoảnh đầu là có thể thơm trúng mặt đối phương.
Thơm xong, Elter cứng cả người lại, Diệp Trần nhíu mày: “Tôi lại muốn xem xem anh định làm thế nào để tôi chịu chết đấy!”
Nói xong, Diệp Trần thơm thêm cái nữa.
“Tới đi.”
Nói xong, Diệp Trần lại định thơm tiếp.
Elter vung tay tát, Diệp Trần túm được cổ tay cậu ta, nhíu mày hỏi: “Anh là mèo à?”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Trần cảm giác có vô số dây mây vươn lên, lập tức phát hiện bất ổn, vừa rồi không ngờ Elter đã kịp vẽ được một pháp trận hệ mộc trên nền đất! Chỗ này vốn nhiều cây cối, sức mạnh tự nhiên Elter mượn được bành trướng hơn hẳn, Diệp Trần không phải là đối thủ.
Diệp Trần không chút nao núng, vung kiếm chém đứt dây mây rồi nhảy ngay khỏi nóc nhà, trước khi nhảy còn ngả ngớn thêm một câu: “Mặt anh mềm thật đấy, mèo con!”
Đáp lại cô là một nhánh dây mây to đùng nhanh nhẹn chuẩn xác xô cô vào trong cửa sổ.
Diệp Trần lọt hẳn vào trong phòng, lúc cô ngã vào thì gặp ngay cảnh Kyle đang ở trần tắm rửa.
“Cứu với!!” Kyle hét ầm lên.
Diệp Trần bưng mặt bỏ chạy.
Ba Tám: “Cô che mặt làm gì thế?”
Diệp Trần chạy về phòng mình: “Quen tay.”
Đánh nhau với Diệp Trần xong, Elter ngồi thẫn ra dưới đất.
Đồ con rùa…
Elter lầm bầm trong bụng, đem tặng hết mọi từ chửi người mà cậu ta biết cho Diệp Trần.
Tuy rằng từ nhỏ đã học được rằng không thể đối xử với con gái quá thô bạo nhưng đối mặt với Diệp Trần, cậu ta thực sự chỉ có một câu thôi.
Đó mà là phụ nữ cái mẹ gì?!!
Mẹ đứa nào gan dám nói với tao đó là phụ nữ?!!
Bình luận truyện